Quyển 1 - Chương 227: Nhiệm vụ quan trọng
Nguyệt Quan
05/07/2014
Đây là một cái ngõ lộn xộn, bẩn thỉu, Dương Phàm còn cách xa đã ngửi thấy một mùi thật khó ngửi.
Loại mùi này là tổng hợp của đủ các loại mùi pha lẫn vào nhau mà tạo thành, ngươi không thể miêu tả chính xác. Nhưng người ta có thể cảm giác được, lúc nó bay thẳng vào bên trong lỗ mũi của ngươi, sẽ làm cho ngươi cảm thấy khó thở.
Một cái ngõ phố mùi hôi ngút trời, nhưng mà không ngờ người đến người đi lại vô cùng náo nhiệt.
Đây là một ngõ nhỏ trong khu cửa hàng ở tây thành. Ở cửa ngõ là một gia đình có bức tường viện đã đổ mất một nửa, dưới chân tường có mấy tên ăn mày đang ngồi hoặc đang nằm. Dưới cái nắng mùa hè chói chang, trên người bọn họ mặc một chiếc áo đã rụng sạch lông, mài đến sáng bóng lớp da bên dưới. Mọi người đi qua đi lại chẳng ai nhìn đến bọn họ một cái. Cái bát vỡ trước mặt bọn họ chỉ có chút tiền lẻ tẻ hay một nửa cái bánh bao không nhân.
Đi vào trong ngõ nhỏ, càng lúc càng chật chội. Bên lề đường có một cống thoát nước mưa. Nước thải sinh hoạt ở đây không chảy xuống kênh dẫn nước mà nước chảy tràn và ứ đọng ngấm xuống đất. Bên trên mặt cống mọc một lớp rêu xanh, thi thoảng có thể thấy phân người và phân trâu ngựa trộn lẫn với đám rêu nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước kia.
Trong ngõ hẻm này là chỗ bán các loại da lông, xương thú và các sản phẩm của thảo nguyên.
Ở đây da lông và xương thú bán ra đều là hàng nguyên bản chưa qua bất kỳ công đoạn gia công nào. Da lông chưa được tẩy sạch, nhuộm. Toàn bộ da trâu, da dê cứng đơ đơ, trải hết ra chất đống chất chồng lên nhau, tỏa ra một thứ mùi khó ngửi
Thế mà mấy thứ này sau khi trải qua quá trình gia công bán đến Trung Nguyên giá cả có thể cao gấp mấy chục lần, thu lời mấy trăm lần. Cho nên một số các thương nhân giàu có quần là áo lượt cũng không chê bai mùi hôi ngút trời ở nơi này, mà tự mình đến xem hàng, mặc cả giá. Xong việc mới hài lòng chất hàng sắp xếp lên xe vui vẻ mà rời đi.
Dọc đường đi vào, vì không muốn để người ta chú ý, Dương Phàm mua một tấm da sói làm đệm giường. Đương nhiên lúc này hắn đang hóa trang nên không mua da sói đắt tiền săn bắt trong mùa thu đông, hơn nữa cho dù tấm da sói là hàng thượng phẩm nhưng công đoạn gia công cũng không tốt, khiến cho no vẫn như cũ cứng đơ đấy, lại còn một vài chỗ bị hư hỏng.
Dương Phàm lấy da sói cuốn thành một cuộn cắp vào bên mạng sườn. Rồi cứ vừa đi vừa nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia . Đi được một lúc hắn nhìn thấy một tấm biển, trên tấm biển vẽ một cái đầu trâu Tây Tạng màu đen. Con trâu cũng không to lắm, có hai cái sừng hình bán nguyệt thật lớn viết một chữ Lý.
Dương Phàm biết chỗ cần đến của hắn đây rồi. Cửa hàng này mặt tiền không rộng lắm, trước cửa hàng chất đống một số da trâu Tây Tạng chất lượng rất kém, bên cạnh chỉ có xương đầu trâu, bò nguyên vẹn, hai sừng trâu thật lớn lại sắc bén. Dương Phàm thoáng dừng lại ở cửa, thấy không ai chú ý lập tức bước nhanh đi vào trong.
Trong tiệm chỉ có chủ hiệu buôn và một tiểu nhị. Do diện tích của cửa hàng không rộng nên chỉ cần ba bốn người đi vào thì ngay cả xoay người cũng khó khăn. Trong tiệm này bán thứ gì thì liền bày một ít thứ đó ở bên ngoài, còn rất nhiều hàng hóa thì ở trong hậu viện. Nói chung tất cả các cửa hàng ở nơi này đều như thế.
Dương Phàm thấy trong tiệm không có người mua bán liền sử dụng mật hiệu mà Hứa Lương đã nói cho trước khi rời khỏi kinh thành với viên chủ tiệm. Lão chủ tiệm kia năm mươi tuổi, thân hình gày đét, hai má hóp đầy nếp nhăn, chòm râu dưới hàm thưa thớt, nhìn rất giống một con chuột lớn. Sau khi trao đổi mật hiệu chuẩn rồi, chủ tiệm mở to đôi mắt như hạt đậu, kinh ngạc mà nói:
- Cả một đội mà chỉ còn có một minh ngươi sống sót mà đến đây? Không ngờ đến cả thương tổn cũng không bị.
Dương Phàm giật mình nói:
- Ngươi nói vậy là có ý gí? Những đội khác đã xảy ra chuyện gì?
Chủ tiệm kia ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ một đội của ngươi đây chưa hề gặp thổ phỉ hay thám báo Thổ Phiên?
Lúc này Dương Phàm mới chợt hiểu ra nói:
- Ta một mình tới đây, không có đi theo cả một đội, cho nên không gặp phải điều bất trắc. Nhưng đã có người tới? Trên đường gặp phải chuyện gì?
Chủ tiệm kia kéo Dương Phàm một cái nói:
- Ngươi đi theo ta!
Viên chủ tiệm kéo Dương Phàm đi ra phía sau, vừa đi vừa nói sơ qua tình hình. Hóa ra bọn thị vệ “Bách Kỵ” xuất phát từ Lạc Dương đóng giả thành các nhân vật khác nhau, hoặc là bán dạo, hoặc lữ khách. Nhưng tất cả bọn họ trên đường đi về phía tây, đều bị những đám người có trình độ khác nhau tấn công bất ngờ.
Kết quả trên đường đi tới đây, có thể bảo toàn tính mạng tới được Niết Thủy thì đội ngũ không còn nguyên vẹn. Số người sống sót cũng còn rất ít . Thậm chí có đội bị tiêu diệt hoàn toàn. Đến thời điểm hiện tại vị chủ tiệm này mới tổng cộng nhận được ba nhóm người, cả đám còn sống sót chỉ có bảy người tuy nhiên trên thân thể mang nhiều thương tích. Tính cả Dương Phàm đến lúc này mới là tám người.
Nếu từ giờ về sau không còn ai tìm tới nữa, như vậy từ “Bách Kỵ” ra đi năm mươi quân tinh nhuệ, giờ chỉ còn có tám người này thôi. Đám thị vệ bị tập kích còn tưởng rằng khu vực Lũng Hữu này trộm cướp quá nhiều. Trong hai ngày qua mới có người liên lạc từ trong quân vùng này đến giải thích, những người bọn họ gặp phải có lẽ cũng có thổ phỉ cướp đường, nhưng đại đa số đều có thể là thám báo của Thổ Phiên.
Tinh thông việc phục kích, hung hãn không sợ chết, thông thuộc địa hình cũng chỉ có thể là thám báo, có chuẩn bị tính toán dưới mọi tình huống, mới có thể gây ra tổn thất lớn với đám thị vệ “Bách Kỵ” dũng mãnh thiện chiến như vậy.
Dương Phàm nghe chủ tiệm kia giải thích, vội vàng vượt qua những đống da lông hàng hóa hôi thối chất cao như núi, đi tới một dãy nhà đơn sơ phía trước hậu viện.
Trương Khê Đồng chống gậy đang bước đi chầm chậm ở trước một căn nhà, bỗng nhiên thấy chủ tiệm dẫn Dương Phàm đi tới, lập tức đứng lại, nhìn kỹ rồi buông nhẹ tay. Cây gậy rơi trên mặt đất. Vẻ mặt của Trương Khê Đồng giống như gặp ma, nói:
- Ngươi… ngươi là Dương Phàm?
Dương Phàm thấy hắn chân co chân duỗi đứng không vững, vội vàng tiến lên nhặt lấy cây gậy chống vào dưới nách hắn nói:
- Đương nhiên là ta, ngươi làm sao…, mà thành thế này vậy?
Trương Khê Đồng kinh ngạc mà nói:
- Ngươi một mình một ngựa, làm cách nào mà vẫn bình yên như vậy? Trên đường tới đây ngươi không gặp phải một tên thám báo Thổ Phiên nào sao?
Dương Phàm thuật lại những lời đã nói với chủ tiệm kia cho Trương Khê Đồng nghe một lần nữa. Trương Khê Đồng khóc không ra nước mắt mà nói:
- Không thể ngờ được, người một mình đi về phía tây, trái lại đã tránh được một kiếp nạn. Ôi, đừng nói nữa, Trương Khê Đồng ta cũng đã từng trải qua chiến trận đấy. Chính tay ta đâm bao nhiêu người Phiên, chưa bao giờ khiếp nhược trên chiến trường, vậy mà không hiểu làm sao lại bị đánh lén a!
Trương Khê Đồng tức giận nói:
- Thật sự không phải là chúng ta không cẩn thận, nhưng có lúc…Đám lữ hành dắt lạc đà, dẫn theo phụ nữ và trẻ nhỏ cùng đi trên đường với chúng ta, ngươi không thể nào đề phòng đối với bọn họ? Hắc! Thậm chí bọn chúng cùng với ta khởi hành ba ngày rồi, lại còn cùng nhau ngồi quanh lửa trại, uống rượu mạnh ca hát. Nhưng ngay sau đó chúng sẵn sàng đâm con dao nhỏ vào ngươi, cơ bản là khó lòng mà đề phòng cho được.
Dương Phàm vỗ vỗ vai hắn nói:
- Tình tình chung, ta đã nghe chủ tiệm nói rồi. Trong chúng ta còn có những ai đến đây rồi?
Trương Khê Đồng chỉ chỉ dãy phòng phía sau nói:
- Đều ở trong đó, tính cả ta là bảy người còn sống. Phần lớn mang thương tích, không biết còn phải dưỡng thương đến bao lâu mới khỏi.
Dương Phàm nói:
- Ta đi xem trước đã!
Dương Phàm đi vào phòng, Trương Khê Đồng chống gậy cùng chủ tiệm đi theo phía sau.
Những người còn sống chạy được đến đây là Hoàng Húc Sưởng, Trương Khê Đồng, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Đồng. Mấy người này trên người đều có thương tích, Trung Điền Ngạn này bị thương nặng nhất. Y trúng ngay một đao ở dưới sườn. Vì thời tiết nóng bức trên đường lại không được cứu chữa kịp thời cho nên suốt dọc đường đến Hoàng Thủy bị bất tỉnh nhân sự. Trong mấy ngày nay cũng có đỡ hơn một chút, nhưng phần lớn thời gian là vẫn mê man.
Thương tích của Hoàng Húc Sưởng cũng không nhẹ. Y bị thương hai lần. Lần thứ nhất là bị tập kích trốn thoát được, lần thứ hai gần ba ngày sau lại bị tập kích. Y chiến đấu, chạy được đến thành Hoàng Thủy. Bọn họ tuân mệnh bảo vệ Công bộ Họa đồ sư cũng ở trên đường mà bỏ chạy, bị lạc mất. Hoàng Húc Sưởng là đội trưởng, là người phụ trách nhiệm vụ lần này nên có trách nhiệm lớn lao. Trong mấy ngày nay vì quá bực bội, nổi giận trào cả bọt máu lên miệng.
Dương Phàm an ủi:
- Hoàng đội trưởng! Đừng quá tự trách mình. Ngươi chiến đấu anh dũng, là dũng sĩ chinh chiến sa trường, vốn không giỏi các chuyện thám báo trên đường.
Hoàng Húc Sưởng ủ rũ mà nói:
- Ngươi đừng an ủi ta! Đó không phải là lý do! Ngay cả một người thô lỗ dã man Thổ Phiên cũng có thể giả làm người Hồ, chúng ta làm sao mà không giỏi trinh thám? Là do ta đã khinh suất!
Dương Phàm hỏi:
- Đã thông báo cho quân Hà Nguyên để bọn họ bắt giữ những tên thám báo này?
Chủ tiệm đứng ở một bên tiếp lời nói:
- Việc này quá khó khăn! Bình thường bọn họ trà trộn giả trang thành các ngành nghề giống như những người dân lương thiện khác, làm thế nào mà phân biệt được ai mới là thám báo đây? Ở địa phương này người vốn đông, làm sa có thể bắt hết lại? Hơn nữa đám thám báo này chưa chắc tất cả đều là người Thổ Phiên.
Dương Phàm nói:
- Để tìm ra toàn bộ thám báo tất nhiên là không thể, nhưng không phải không có chút tác dụng. Mới vừa rồi Hoàng đội trưởng có nói, trên đoạn đường bọn chúng xông đến tập kích giết rất nhiều người, tiêu diệt cả toàn bộ quân. Ta cũng không tin đối phương không có ai bị tổn thương! Đám thám báo Thổ Phiên này đều có thân phận, đột nhiên chết đi, thì phải có sự nghi ngờ chứ?
Ánh mắt Chủ tiệm sáng ngời nói:
- Ngươi nói là?
Dương Phàm nói;
- Bọn họ nếu ẩn nấp ở chỗ này lâu dài, có người chết đi không thể lấy lý do lung tung để nói ra ngoài. Bạo bệnh mà chết! Cái lý do cũng không phải dễ dàng dấu giếm được hàng xóm láng giềng, tốt nhất lấy cớ là lúc chăn thả gia súc hay trên đường đi gặp phải trộm cướp. Hơn nữa cũng không cần ai phải hỏi, bọn chúng cũng sẽ lấy đúng lý do này mà đưa tin đi bốn phía, cho nên…
Chủ tiệm tiếp lời:
- Cho nên, chỉ cần điều tra một chút các phủ huyện. Trong các bộ lạc ở Lũng Hữu gần đây nhất có ai gặp trộm cướp mà chết. Như vậy có thể tìm ra tung tích, bắt được thám báo.
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy!
Trương Khê Đồng dựng thẳng gậy mà nói:
- Nhưng trong chuyện này chưa chắc không phải là không có những kẻ thật sự gặp trộm cướp mà chết.
Dương Phàm nói:
- Ta biết, cho nên… còn muốn điều tra! Chung quy có thể điều tra ra một chút đám gian tế này. Bắt được ai thì bắt, không thể thả cho bọn chúng tác oai tác quái ở Lũng Hữu như thế. Ta nghĩ sau mỗi lần bọn chúng đều cố gắng cướp được thi thể của đồng bọn trở về, nguyên nhân là do bọn họ không muốn để lại một đống tử thi tại chỗ đó, từ đó sẽ bại lộ ra cả đám người. Nhưng nếu bọn chúng muốn động thủ sẽ khó tránh khỏi thương vong. Biện pháp này quan phủ địa phương sử dụng thường xuyên, sau này thám báo Thổ Phiên tập kích quân ta dính dáng đến người dân sẽ rất kiềm chế.
Hoàng Húc Sưởng vỗ trán nói:
- Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ ra!
Hoàng Húc Sưởng giơ ngón cái về phía Dương Phàm tỏ vẻ bái phục hoàn toàn mà nói:
- Quả nhiên là ý kiến hay! Hoàng mỗ luôn luôn xem thường ngươi. Trải qua chuyện này bị người ta hại., Hoàng mỗ xem như đã phục ngươi! Có một trí óc tốt, thật sự so với có võ công giỏi vẫn hữu dụng!
Dương Phàm cười nói:
- Đội trưởng khách khí! Chẳng qua là ta vô tình nghĩ ra biện pháp này thôi.
Hoàng Húc Sưởng nói:
- Chỉ có điều trong việc bắt giữ thám báo Thổ Phiên, chúng ta chẳng giúp ích gì được rồi. Bây giờ chúng ta hao binh tổn tướng chỉ còn lại có vài người, mỗi người lại mang trên mình thương tích. Thánh thượng đặt hy vọng vào chúng ta . Nếu hành trình đến Tây Vực lần này của chúng ta mà không làm nên chuyện gì, thậm chí còn tổn thất thì Thánh thượng sẽ thấy thế nào?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Thương tích của đội trưởng rất nặng, chờ ngươi và các vị huynh đệ dưỡng thương cho tốt, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải mất hơn một tháng. Nếu mà kéo dài lâu thêm một chút, đến tiết trời mùa đông thì càng khó mà điều tra tin tức. Nếu đội trưởng tin tưởng hãy giao nhiệm vụ này cho ta đi!
Hoàng Húc Sưởng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Dương Phàm mà nói:
- Ngươi? Chỉ một mình ngươi?
Loại mùi này là tổng hợp của đủ các loại mùi pha lẫn vào nhau mà tạo thành, ngươi không thể miêu tả chính xác. Nhưng người ta có thể cảm giác được, lúc nó bay thẳng vào bên trong lỗ mũi của ngươi, sẽ làm cho ngươi cảm thấy khó thở.
Một cái ngõ phố mùi hôi ngút trời, nhưng mà không ngờ người đến người đi lại vô cùng náo nhiệt.
Đây là một ngõ nhỏ trong khu cửa hàng ở tây thành. Ở cửa ngõ là một gia đình có bức tường viện đã đổ mất một nửa, dưới chân tường có mấy tên ăn mày đang ngồi hoặc đang nằm. Dưới cái nắng mùa hè chói chang, trên người bọn họ mặc một chiếc áo đã rụng sạch lông, mài đến sáng bóng lớp da bên dưới. Mọi người đi qua đi lại chẳng ai nhìn đến bọn họ một cái. Cái bát vỡ trước mặt bọn họ chỉ có chút tiền lẻ tẻ hay một nửa cái bánh bao không nhân.
Đi vào trong ngõ nhỏ, càng lúc càng chật chội. Bên lề đường có một cống thoát nước mưa. Nước thải sinh hoạt ở đây không chảy xuống kênh dẫn nước mà nước chảy tràn và ứ đọng ngấm xuống đất. Bên trên mặt cống mọc một lớp rêu xanh, thi thoảng có thể thấy phân người và phân trâu ngựa trộn lẫn với đám rêu nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước kia.
Trong ngõ hẻm này là chỗ bán các loại da lông, xương thú và các sản phẩm của thảo nguyên.
Ở đây da lông và xương thú bán ra đều là hàng nguyên bản chưa qua bất kỳ công đoạn gia công nào. Da lông chưa được tẩy sạch, nhuộm. Toàn bộ da trâu, da dê cứng đơ đơ, trải hết ra chất đống chất chồng lên nhau, tỏa ra một thứ mùi khó ngửi
Thế mà mấy thứ này sau khi trải qua quá trình gia công bán đến Trung Nguyên giá cả có thể cao gấp mấy chục lần, thu lời mấy trăm lần. Cho nên một số các thương nhân giàu có quần là áo lượt cũng không chê bai mùi hôi ngút trời ở nơi này, mà tự mình đến xem hàng, mặc cả giá. Xong việc mới hài lòng chất hàng sắp xếp lên xe vui vẻ mà rời đi.
Dọc đường đi vào, vì không muốn để người ta chú ý, Dương Phàm mua một tấm da sói làm đệm giường. Đương nhiên lúc này hắn đang hóa trang nên không mua da sói đắt tiền săn bắt trong mùa thu đông, hơn nữa cho dù tấm da sói là hàng thượng phẩm nhưng công đoạn gia công cũng không tốt, khiến cho no vẫn như cũ cứng đơ đấy, lại còn một vài chỗ bị hư hỏng.
Dương Phàm lấy da sói cuốn thành một cuộn cắp vào bên mạng sườn. Rồi cứ vừa đi vừa nhìn hết chỗ nọ đến chỗ kia . Đi được một lúc hắn nhìn thấy một tấm biển, trên tấm biển vẽ một cái đầu trâu Tây Tạng màu đen. Con trâu cũng không to lắm, có hai cái sừng hình bán nguyệt thật lớn viết một chữ Lý.
Dương Phàm biết chỗ cần đến của hắn đây rồi. Cửa hàng này mặt tiền không rộng lắm, trước cửa hàng chất đống một số da trâu Tây Tạng chất lượng rất kém, bên cạnh chỉ có xương đầu trâu, bò nguyên vẹn, hai sừng trâu thật lớn lại sắc bén. Dương Phàm thoáng dừng lại ở cửa, thấy không ai chú ý lập tức bước nhanh đi vào trong.
Trong tiệm chỉ có chủ hiệu buôn và một tiểu nhị. Do diện tích của cửa hàng không rộng nên chỉ cần ba bốn người đi vào thì ngay cả xoay người cũng khó khăn. Trong tiệm này bán thứ gì thì liền bày một ít thứ đó ở bên ngoài, còn rất nhiều hàng hóa thì ở trong hậu viện. Nói chung tất cả các cửa hàng ở nơi này đều như thế.
Dương Phàm thấy trong tiệm không có người mua bán liền sử dụng mật hiệu mà Hứa Lương đã nói cho trước khi rời khỏi kinh thành với viên chủ tiệm. Lão chủ tiệm kia năm mươi tuổi, thân hình gày đét, hai má hóp đầy nếp nhăn, chòm râu dưới hàm thưa thớt, nhìn rất giống một con chuột lớn. Sau khi trao đổi mật hiệu chuẩn rồi, chủ tiệm mở to đôi mắt như hạt đậu, kinh ngạc mà nói:
- Cả một đội mà chỉ còn có một minh ngươi sống sót mà đến đây? Không ngờ đến cả thương tổn cũng không bị.
Dương Phàm giật mình nói:
- Ngươi nói vậy là có ý gí? Những đội khác đã xảy ra chuyện gì?
Chủ tiệm kia ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ một đội của ngươi đây chưa hề gặp thổ phỉ hay thám báo Thổ Phiên?
Lúc này Dương Phàm mới chợt hiểu ra nói:
- Ta một mình tới đây, không có đi theo cả một đội, cho nên không gặp phải điều bất trắc. Nhưng đã có người tới? Trên đường gặp phải chuyện gì?
Chủ tiệm kia kéo Dương Phàm một cái nói:
- Ngươi đi theo ta!
Viên chủ tiệm kéo Dương Phàm đi ra phía sau, vừa đi vừa nói sơ qua tình hình. Hóa ra bọn thị vệ “Bách Kỵ” xuất phát từ Lạc Dương đóng giả thành các nhân vật khác nhau, hoặc là bán dạo, hoặc lữ khách. Nhưng tất cả bọn họ trên đường đi về phía tây, đều bị những đám người có trình độ khác nhau tấn công bất ngờ.
Kết quả trên đường đi tới đây, có thể bảo toàn tính mạng tới được Niết Thủy thì đội ngũ không còn nguyên vẹn. Số người sống sót cũng còn rất ít . Thậm chí có đội bị tiêu diệt hoàn toàn. Đến thời điểm hiện tại vị chủ tiệm này mới tổng cộng nhận được ba nhóm người, cả đám còn sống sót chỉ có bảy người tuy nhiên trên thân thể mang nhiều thương tích. Tính cả Dương Phàm đến lúc này mới là tám người.
Nếu từ giờ về sau không còn ai tìm tới nữa, như vậy từ “Bách Kỵ” ra đi năm mươi quân tinh nhuệ, giờ chỉ còn có tám người này thôi. Đám thị vệ bị tập kích còn tưởng rằng khu vực Lũng Hữu này trộm cướp quá nhiều. Trong hai ngày qua mới có người liên lạc từ trong quân vùng này đến giải thích, những người bọn họ gặp phải có lẽ cũng có thổ phỉ cướp đường, nhưng đại đa số đều có thể là thám báo của Thổ Phiên.
Tinh thông việc phục kích, hung hãn không sợ chết, thông thuộc địa hình cũng chỉ có thể là thám báo, có chuẩn bị tính toán dưới mọi tình huống, mới có thể gây ra tổn thất lớn với đám thị vệ “Bách Kỵ” dũng mãnh thiện chiến như vậy.
Dương Phàm nghe chủ tiệm kia giải thích, vội vàng vượt qua những đống da lông hàng hóa hôi thối chất cao như núi, đi tới một dãy nhà đơn sơ phía trước hậu viện.
Trương Khê Đồng chống gậy đang bước đi chầm chậm ở trước một căn nhà, bỗng nhiên thấy chủ tiệm dẫn Dương Phàm đi tới, lập tức đứng lại, nhìn kỹ rồi buông nhẹ tay. Cây gậy rơi trên mặt đất. Vẻ mặt của Trương Khê Đồng giống như gặp ma, nói:
- Ngươi… ngươi là Dương Phàm?
Dương Phàm thấy hắn chân co chân duỗi đứng không vững, vội vàng tiến lên nhặt lấy cây gậy chống vào dưới nách hắn nói:
- Đương nhiên là ta, ngươi làm sao…, mà thành thế này vậy?
Trương Khê Đồng kinh ngạc mà nói:
- Ngươi một mình một ngựa, làm cách nào mà vẫn bình yên như vậy? Trên đường tới đây ngươi không gặp phải một tên thám báo Thổ Phiên nào sao?
Dương Phàm thuật lại những lời đã nói với chủ tiệm kia cho Trương Khê Đồng nghe một lần nữa. Trương Khê Đồng khóc không ra nước mắt mà nói:
- Không thể ngờ được, người một mình đi về phía tây, trái lại đã tránh được một kiếp nạn. Ôi, đừng nói nữa, Trương Khê Đồng ta cũng đã từng trải qua chiến trận đấy. Chính tay ta đâm bao nhiêu người Phiên, chưa bao giờ khiếp nhược trên chiến trường, vậy mà không hiểu làm sao lại bị đánh lén a!
Trương Khê Đồng tức giận nói:
- Thật sự không phải là chúng ta không cẩn thận, nhưng có lúc…Đám lữ hành dắt lạc đà, dẫn theo phụ nữ và trẻ nhỏ cùng đi trên đường với chúng ta, ngươi không thể nào đề phòng đối với bọn họ? Hắc! Thậm chí bọn chúng cùng với ta khởi hành ba ngày rồi, lại còn cùng nhau ngồi quanh lửa trại, uống rượu mạnh ca hát. Nhưng ngay sau đó chúng sẵn sàng đâm con dao nhỏ vào ngươi, cơ bản là khó lòng mà đề phòng cho được.
Dương Phàm vỗ vỗ vai hắn nói:
- Tình tình chung, ta đã nghe chủ tiệm nói rồi. Trong chúng ta còn có những ai đến đây rồi?
Trương Khê Đồng chỉ chỉ dãy phòng phía sau nói:
- Đều ở trong đó, tính cả ta là bảy người còn sống. Phần lớn mang thương tích, không biết còn phải dưỡng thương đến bao lâu mới khỏi.
Dương Phàm nói:
- Ta đi xem trước đã!
Dương Phàm đi vào phòng, Trương Khê Đồng chống gậy cùng chủ tiệm đi theo phía sau.
Những người còn sống chạy được đến đây là Hoàng Húc Sưởng, Trương Khê Đồng, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Ngụy Đồng. Mấy người này trên người đều có thương tích, Trung Điền Ngạn này bị thương nặng nhất. Y trúng ngay một đao ở dưới sườn. Vì thời tiết nóng bức trên đường lại không được cứu chữa kịp thời cho nên suốt dọc đường đến Hoàng Thủy bị bất tỉnh nhân sự. Trong mấy ngày nay cũng có đỡ hơn một chút, nhưng phần lớn thời gian là vẫn mê man.
Thương tích của Hoàng Húc Sưởng cũng không nhẹ. Y bị thương hai lần. Lần thứ nhất là bị tập kích trốn thoát được, lần thứ hai gần ba ngày sau lại bị tập kích. Y chiến đấu, chạy được đến thành Hoàng Thủy. Bọn họ tuân mệnh bảo vệ Công bộ Họa đồ sư cũng ở trên đường mà bỏ chạy, bị lạc mất. Hoàng Húc Sưởng là đội trưởng, là người phụ trách nhiệm vụ lần này nên có trách nhiệm lớn lao. Trong mấy ngày nay vì quá bực bội, nổi giận trào cả bọt máu lên miệng.
Dương Phàm an ủi:
- Hoàng đội trưởng! Đừng quá tự trách mình. Ngươi chiến đấu anh dũng, là dũng sĩ chinh chiến sa trường, vốn không giỏi các chuyện thám báo trên đường.
Hoàng Húc Sưởng ủ rũ mà nói:
- Ngươi đừng an ủi ta! Đó không phải là lý do! Ngay cả một người thô lỗ dã man Thổ Phiên cũng có thể giả làm người Hồ, chúng ta làm sao mà không giỏi trinh thám? Là do ta đã khinh suất!
Dương Phàm hỏi:
- Đã thông báo cho quân Hà Nguyên để bọn họ bắt giữ những tên thám báo này?
Chủ tiệm đứng ở một bên tiếp lời nói:
- Việc này quá khó khăn! Bình thường bọn họ trà trộn giả trang thành các ngành nghề giống như những người dân lương thiện khác, làm thế nào mà phân biệt được ai mới là thám báo đây? Ở địa phương này người vốn đông, làm sa có thể bắt hết lại? Hơn nữa đám thám báo này chưa chắc tất cả đều là người Thổ Phiên.
Dương Phàm nói:
- Để tìm ra toàn bộ thám báo tất nhiên là không thể, nhưng không phải không có chút tác dụng. Mới vừa rồi Hoàng đội trưởng có nói, trên đoạn đường bọn chúng xông đến tập kích giết rất nhiều người, tiêu diệt cả toàn bộ quân. Ta cũng không tin đối phương không có ai bị tổn thương! Đám thám báo Thổ Phiên này đều có thân phận, đột nhiên chết đi, thì phải có sự nghi ngờ chứ?
Ánh mắt Chủ tiệm sáng ngời nói:
- Ngươi nói là?
Dương Phàm nói;
- Bọn họ nếu ẩn nấp ở chỗ này lâu dài, có người chết đi không thể lấy lý do lung tung để nói ra ngoài. Bạo bệnh mà chết! Cái lý do cũng không phải dễ dàng dấu giếm được hàng xóm láng giềng, tốt nhất lấy cớ là lúc chăn thả gia súc hay trên đường đi gặp phải trộm cướp. Hơn nữa cũng không cần ai phải hỏi, bọn chúng cũng sẽ lấy đúng lý do này mà đưa tin đi bốn phía, cho nên…
Chủ tiệm tiếp lời:
- Cho nên, chỉ cần điều tra một chút các phủ huyện. Trong các bộ lạc ở Lũng Hữu gần đây nhất có ai gặp trộm cướp mà chết. Như vậy có thể tìm ra tung tích, bắt được thám báo.
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy!
Trương Khê Đồng dựng thẳng gậy mà nói:
- Nhưng trong chuyện này chưa chắc không phải là không có những kẻ thật sự gặp trộm cướp mà chết.
Dương Phàm nói:
- Ta biết, cho nên… còn muốn điều tra! Chung quy có thể điều tra ra một chút đám gian tế này. Bắt được ai thì bắt, không thể thả cho bọn chúng tác oai tác quái ở Lũng Hữu như thế. Ta nghĩ sau mỗi lần bọn chúng đều cố gắng cướp được thi thể của đồng bọn trở về, nguyên nhân là do bọn họ không muốn để lại một đống tử thi tại chỗ đó, từ đó sẽ bại lộ ra cả đám người. Nhưng nếu bọn chúng muốn động thủ sẽ khó tránh khỏi thương vong. Biện pháp này quan phủ địa phương sử dụng thường xuyên, sau này thám báo Thổ Phiên tập kích quân ta dính dáng đến người dân sẽ rất kiềm chế.
Hoàng Húc Sưởng vỗ trán nói:
- Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ ra!
Hoàng Húc Sưởng giơ ngón cái về phía Dương Phàm tỏ vẻ bái phục hoàn toàn mà nói:
- Quả nhiên là ý kiến hay! Hoàng mỗ luôn luôn xem thường ngươi. Trải qua chuyện này bị người ta hại., Hoàng mỗ xem như đã phục ngươi! Có một trí óc tốt, thật sự so với có võ công giỏi vẫn hữu dụng!
Dương Phàm cười nói:
- Đội trưởng khách khí! Chẳng qua là ta vô tình nghĩ ra biện pháp này thôi.
Hoàng Húc Sưởng nói:
- Chỉ có điều trong việc bắt giữ thám báo Thổ Phiên, chúng ta chẳng giúp ích gì được rồi. Bây giờ chúng ta hao binh tổn tướng chỉ còn lại có vài người, mỗi người lại mang trên mình thương tích. Thánh thượng đặt hy vọng vào chúng ta . Nếu hành trình đến Tây Vực lần này của chúng ta mà không làm nên chuyện gì, thậm chí còn tổn thất thì Thánh thượng sẽ thấy thế nào?
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Thương tích của đội trưởng rất nặng, chờ ngươi và các vị huynh đệ dưỡng thương cho tốt, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải mất hơn một tháng. Nếu mà kéo dài lâu thêm một chút, đến tiết trời mùa đông thì càng khó mà điều tra tin tức. Nếu đội trưởng tin tưởng hãy giao nhiệm vụ này cho ta đi!
Hoàng Húc Sưởng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Dương Phàm mà nói:
- Ngươi? Chỉ một mình ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.