Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 1166: Quốc không ra quốc.

Nguyệt Quan

27/04/2016

Dương Phàm từ từ bước vào trong cung điện, ánh mắt kia vẫn luôn dõi theo hắn, có chút do dự, có chút bàng hoàng, dường như muốn tiếp cận Dương Phàm những lại không đủ dũng khí bước tới.

Dương Phàm từ cửa sau của Dịch Đình cung quay về cung Thái Cực, khi hắn đi dọc theo hành lang Thiên Bộ bước về phía Huyền Vũ môn, ánh mắt kia lặng lẽ biến mất. Trên hành lang Thiên Bộ dõi theo một người rất dễ bị phát hiện.

Lần trước, trên Huyền Vũ môn cũng treo dải lụa hồng, mang đến khôn gkhis vui tươi. Mái hiên trên lầu treo nhiều đèn lồng đỏ rực rỡ, thành từ trong ra ngoài đều trải thảm đỏ mềm mại, đầu thành còn chuẩn bị ghế dựa và đệm ngồi, xung quanh sắp xếp các chậu than hồng.

Hóa ra là hoàng đế có suy nghĩ độc đáo, kỳ lạ, năm nay muốn xem ca múa, đấu trận tại chỗ này, đây cũng được chọn làm lễ Thượng Nguyên. Những thứ này, tự nhiên là chủ ý của Vi hậu và An Nhạc công chúa, bọn họ cứ thế mà biến lễ Thượng Nguyên thành đại hội ca múa giải trí.

Khi Dương Phàm bước qua Huyền Vũ môn, hoàng đế và Hoàng hậu còn chưa xuất hiện, vừa thấy Dương Phàm lên thành, Lục Mao Phong của Huyền Vũ môn thần sắc vui vẻ, lập tức mang vài tên binh lính thân cận nhanh chóng đón tiếp, Dương Phàm chợt nhìn y với ánh mắt nghiêm nghị.

Hiện giờ, đầu thành có rất nhiều quan lớn đang đứng nói chuyện, bàn tán, Dương Phàm không muốn cảnh tượng này lọt vào mắt bọn họ, khiến cho bọn họ biết được sức ảnh hưởng to lớn của hắn đối với Thiên Kỵ.

Hơn nữa, Dương Phàm cũng không muốn đám người Lục Mao Phong khó xử. Hắn biết hiện nay tình trạng của Thiên Kỵ không được tốt lắm, từ khi huynh đệ Vi thị tiếp quản Thiên Kỵ, vì muốn nhanh chóng nắm vững đội quân này, bọn chúng thực hiện biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay: phép nghiêm hình.

Rất nhiều sĩ tốt bị bọn chúng mượn cớ nghiêm khắc trừng trị, nhiều quan quân cấp bậc thấp cũng không tránh khỏi, hai ngày trước, ngay cả tướng lĩnh cấp cao Hoàng Húc Sưởng cũng bởi vì lời nói có ý chống đối cũng chịu một trận đòn roi.

Lục Mao Phong nhanh trí, vừa nhìn thấy ánh mắt của Dương Phàm, dưới chân vừa chuyển, y vốn muốn dẫn vài binh lính thân cận đến đón tiếp, nhưng lúc này lại trở thành vô tình đi ngang qua Dương Phàm, bộ dáng vội vã dường như phải gấp gáp đi làm chuyện gì đó.

Y không có dừng lại hay quay đầu nhìn, các đại thần trên thành ai cũng là kẻ tinh mắt, hành động rõ ràng như vậy, chỉ sợ ngược lại làm cho kẻ khác nghi ngờ. Khi hai người lướt qua nhau, Dương Phàm hơi cúi đầu, ánh mắt không dấu vết nhìn hắn với vẻ tán dương.

Từ khi Dương Phàm bị minh thăng ám giáng, trở thành một Qhụ quốc đại tướng quân hữu danh vô thực, các quan lại đều biết Dương Pham thất thế, bây giờ, mắt thấy ngay cả thuộc hạ cũ cũng đều bất hòa với hắn, không khỏi âm thầm cảm thán lòng người dễ thay đổi.

Nhưng cũng chỉ là cảm thán vậy thôi, nếu là chuyện của bản thân, cũng chẳng có ai dệt hoa trân gấm.

Khi Dương Phàm bước lên thành lầu, đại thần xung quanh lập tức cố ý hoặc vô tình tản ra xung quanh, trong vòng ba trượng xung quanh hắn đều trống không. Ai cũng không muốn khi Hoàng thượng và Hoàng hậu lên thành lầu nhìn thấy mình đứng chung một chỗ với Dương Phàm.

Khi Dương Phàm bước trên thành lầu, đi ngang qua các vị viên quan, bọn chúng cũng ăn ý tránh né, tuy nhiên có một người hơi chút do dự liền sải bước tới, đứng cùng một chỗ với Dương Phàm, người này chính là kẻ nhìn chằm chằm hắn ở trong cung điện.

Đối với sự lảng tránh của mọi người, Dương Phàm đều biết rõ, tuy hắn không ngại, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có cảm giác khác thường, lúc này lại có người dám tiếp cận đứng cạnh mình, Dương Phàm có chút bất ngờ, đợi khi hắn nhìn rõ người đi tới, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn, người này chính là con trai của Thái Bình công chúa Tiết Sùng Giản.

Dương Phàm và Thái Bình công chúa có tư tình, hiện giờ lại đứng cùng con trai của nàng, có thể nào vẫn tự nhiên như không? Dương Phàm hơi lúng túng, thời khắc khó xử trôi qua, lập tức mỉm cười gật đầu với Tiết Sùng Giản.

Tiết Sùng Giản trên mặt nóng lên, vội vàng xoay mặt nhìn phía dưới thành. Y còn là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, công phu trấn tĩnh không bằng Dương Phàm, lúc này cảm thấy không được tự nhiên. Mới vừa rồi, y còn đuổi theo Dương Phàm, nhưng không có dũng khí tiến lên.

Chuyện giữa mẫu thân và Dương Phàm, y cũng có nghe được, vì vậy, y không biết nên đối mặt với Dương Phàm như thế nào, cho nên, vĩnh viễn cũng không muốn gặp mặt Dương Phàm, nhưng lần này, cũng không thể tránh khỏi, kỳ thật y có thể không cần lực chọn gặp lại trong tình huống này, nhưng có thể đổi lại một chỗ an tĩnh bí ẩn có thể nói chuyện với Dương Phàm, chỉ sợ y cũng không có dũng khí bước tới.

Tiết Sùng Giản để cho gió lạnh thổi trên mặt y, thẳng đến khi nhiệt độ trên mặt giảm dần, tâm tình mới thoáng bình phục, lúc này mới nói:

- Địa tướng quân, Tam lang nhờ ta vấn an Đại tướng quân.

Dương Phàm bỗng nhiên nghiêng đầu đi, dùng nghị lực lớn mới có thể khiến cổ hoạt động, khi hắn thấy Tiết Sùng Giản đi tới cạnh mình, chỉ biết y nhất định có chuyện muốn nói với mình, nhưng hắn nghĩ chỉ có một vấn đề để nói: Thái Bình công chúa.

Bởi vậy Dương Phàm khó tránh khỏi có chút lo sợ bất an, lại không nghĩ Tiết Sùng Giản vừa mở miệng, khiến cho hắn cảm thấy kinh hồn bạt vía:

- Tam lang? Lộ châu biệt giá Lý Tam lang? Lý Tam lang nhờ ngươi vấn an ta?

Dương Phàm luôn đợi hồi âm của Lý Long Cơ, nhưng lại không nghĩ rằng, Lý Long Cơ không thông qua người hắn phái đi làm liên lạc giữa hai người bọn họ, lại cho người đóng giữ ở Trường An của Lý Long Cơ truyền đạt quyết định của y. Tiết Sùng Giản nhất định là người của Lý Long Cơ!

Khó khăn nhất luôn là bước đầu tiên, sau khi Tiết Sùng Giản nói ra những lời này, cảm giác mất tự nhiên cũng được thuyên giảm, y đi về trước hai bước, tay vịn trên tường thành, chạm vào lớp tuyết đọng trên đó,một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu vào phủ tạng.

- Đại tướng quân, vào đầu tháng ba khi hoàng đế đến ngoại ô phía nam cử hành lễ lớn, lúc đó, Tam lang cũng trở về kinh thành tham gia đại lễ, sẽ nói rõ tình hình tỉ mỉ hơn, khi đó y sẽ tự sắp xếp để có thể cùng Đại tướng quân gặp mặt trò chuyện.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn đã có thể xác định, Tiết Sùng Giản là người của Lý Long Cơ, hơn nữa còn là tâm phúc của y.

Sau khi Lý Long Cơ chuyển về Lộ châu, hiển nhiên không yên lòng về phụ thân cùng huynh đệ ở kinh đô, y để tiểu muội thu thập tin tức ở kinh thành, vì thế, y dù ở Lộ châu nhưng vẫn như cũ nắm rõ tình hình phát sinh ở Trường An.



Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, y cần gấp một lực lượng, người nhà của y chịu sự giám chế của triều đình, nếu hoàng đế một khi quyết tâm đối phó bọn họ, bọn họ trong hoàn cảnh này sẽ hoàn toàn bất lực.

Muốn thoát khỏi hiểm cảnh, hy vọng duy nhất phải dựa vào lực lượng mới, mà lực lượng này không nghi ngờ gì chính là Tiết Sùng Giản. Dương Phàm liếc nhìn Tiết Sùng Giản, nhìn thấy ánh mắt lúc này của y, mang thần sắc của một người tuổi trẻ vẫn còn nông nổi, vẫn còn mang hình tượng của một kẻ vũ phu thô lỗ.

Ai cũng đều nói, nhị công tử của Thái Bình công chúa chỉ thích võ không thích văn, là một kẻ vũ phu lỗ mãng, thường cùng một đám thiếu hiệp ở kinh thành, sắn bắn luyện võ, không làm chính sự, hiện giờ xem ra, Tiết Sùng Giản hẳn là tự khoác lên mình một tầng sắc bảo vệ.

Nghĩ lại sự an bài của Lý Long Cơ, Dương Phàm trong lòng thầm nghĩ: “ Lý Long Cơ này thật không đơn giản nha!”

Tiết Sùng Giản thản nhiên cười nói:

- Ta với Tam lang luôn tâm đầu ý hợp. Chính xác là, từ sau khi Tam lang rời kinh, người âm thầm phối hợp giữ an toàn cho Tương Vương ở kinh thành chính là ta, lực lượng của ta kỳ thật phi thường hữu hạn, ở thời khắc mấu chốt nhiều lắm chỉ có thể đóng vai nhân vật xông vào thiên lao cướp pháp trường thôi.

Tiết Sùng Giản nói:

- Ta vốn định, nếu có thể đảm nhiệm một chức vụ trong Võ Lâm Vệ, tốt nhất là Thiên Kỵ, cho dù chỉ có thể làm một Lữ một đội, một Lữ tinh nhuệ, đến đi tựa gió như Thiên Kỵ, tại thời khắc mấu chốt cũng có thể trợ thành một kỳ binh chân chính, đáng tiếc…

Tiết Sùng Giản khẽ thở dài, vừa buông lỏng tay, nắm tuyết bị giữ chặt từ nãy đến giờ rơi vào lớp tuyết đọng:

- Đáng tiếc, hoàng đế cũng nghi kỵ ta, mẫu thân tặng hoàng đế một phần hậu lễ, cũng không thể giúp ta có được một chức võ quan nào, chỉ cho ta làm một Ti lễ thừa, không có giúp ích được gì, ha hả…

Tiết Sùng Giản cười tự giễu lại nói:

- Hiện giờ Vi thị độc quyền nắm giữ triều cương, không một ai có thể đoán trước được bọn chúng có đột nhiên hạ thủ, làm ra chuyện gì không. Tam lang ở Lộ châu, lo lắng nhất chính là an toàn của Tương Vương. Y nói, nếu có bất trắc, hy vọng tướng quân ngài có thể giúp phủ Tể tướng một phần lực, ảo vệ an toàn cho Tương Vương.

Dương Phàm có thể kiêu ngaọ vì chức vụ của bản thân mình, nhưng hắn cũng không vì vậy mà kiêu ngạo khi Lý Long Cơ có chuyện cầu cạnh mình, hắn khẽ gật đầu nói:

- Lâm Truy quận vương quá khách khí rồi, Dương mỗ cũng nên ra sức vì quận vương, việc này, hiển nhiên Dương mõ sẽ cố gắng hết sức.

Từ xa, một cái lộng vàng từ từ hướng đến, hoàng đế Hoàng hậu đã đến. Lý Hiển và Vi hậu dắt tay nhau bước lên thành lâu, theo sau An Nhạc công chúa khoác trên mình chiếc áo choàng lông cáo, như một đóa hoa mai trong tuyết trắng.

An Nhạc công chúa theo sau phụ hoàng, mẫu hậu bước lên thành lâu, đôi mắt quyến rũ đảo qua các quan viên, liền cao ngạo mà ưu nhã bước đến chỗ ngồi của nàng, trên thành lâu người nối tiếp người, nên nàng cũng không nhìn thấy Dương Phàm đang đứng trong một góc nhỏ.

Sau khi treo lộng làm bằng gấm tạo thành bức tường tránh gió vào chỗ ngồi của hoàng đế và Hoàng hậu, Lý Hiển ngồi vào chỗ của mình, liền cười dài nói:

- Lễ Thượng Nguyên năm nay, trẫm không để cho các nghệ kỹ ca múa mua vui, các vị ái khanh đều là nhân sĩ đa tài đa nghệ, không bằng thể hiện tài năng của mình, cùng vui vẻ với nhau, ý các khanh gia thế nào?

Tông Sở Khách, cùng đám người xung quanh vội vỗ tay tán thành, công bộ thượng thư Trương Thích cung ti nông khanh Triệu Lý Ôn vì muốn lấy lòng hoàng đế và Vi hậu, giành tiến cử:

- Bệ hạ quá lời rồi, nhân lễ Thượng Nguyên thần xin hiến điệu múa, thả con săn sắt bắt con cá rô.

Hai viên quan này đều là những kẻ a dua nịnh hót. An Nhạc công chúa hiện đang tu sửa “ hồ Định Côn”, điều động rất nhiều thợ giỏi từ dân gian, lại điều động một đám người từ công bộ và ti nông. Hai viên quan này vì muốn lấy lòng An Nhạc công chúa mà trăm thuận ngàn theo.

Vì lấy lòng công chúa An Nhạc, Ti nông khanh Triệu Lý Ôn khi đưa người đến tu sửa hồ Định Côn, lại còn tự vén tay áo, kéo xe con, giúp chở mấy xe đất, đường đường là quan tam phẩm, nịnh hót a dua mà làm đến như vậy, thật cũng hiếm thấy.

Vi hậu nhìn thấy quần thần hăng hái, trong lòng vô cùng vui mừng, liền nói:

- Đã như vậy, không bằng để cho Trương thượng thư hiến vũ đi.

Trương Tích đắc ý nhìn Triệu Lý Ôn, dương dương tự đắc bước ra phía trước, bảo nhạc công tấu lên ca khúc vui nhộn, ngay tại Huyền Vũ môn múa một điệu “ Đàm dung nương”. Triệu Lý Ôn cũng không cam chịu yếu thế, cũng nối tiếp múa một điệu mạnh mẽ “ Hồn thoát vũ”.

Những viên quan không biết múa không biết ca sẽ tụng một đoạn kinh văn, hoặc ngâm một bài thơ cổ, dù sao chỉ cần là một lời nói cát tường là được, cũng có thể nhận được sự tán dương và ban thưởng của Lý Hiển.

Những đại thần này bình thường một bộ dáng nghiêm trang kính cẩn, lúc này, lại vì lấy lòng đế hậu mà không ngại làm vẻ ta đây, làm trò hề, ngay cả một tên thái giám hầu hạ một bên cũng cảm thấy buồn cười.



Dương Phàm thờ ờ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này nhớ lại lời nói của Uyển Nhi “Quân không ra quân thần không ra thần”, không khỏi lắc đầu thở dài, thì thào lẩm bẩm: “nhìn lại chỉ thấy quốc không còn là quốc”

Lý Hiển và Vi hậu vô cùng hào hứng, công chúa thừa dịp bọn họ cao hứng, cười hì hì nói:

- Phụ hoàng, mẫu hậu, còn có nhiều đại thần chưa trình diễn tài nghệ đâu, nhưng trên thành gió lạnh, đứng lâu e là không chịu nổi, không bằng lựa chọn những đại thần chưa ca múa cho trò chơi kéo co kế tiếp, cho bọn họ hoạt động làm ấm người một chút.

Lý Hiển vui vẻ nói:

- Khỏa nhi nói rất có lý, các vị khanh gia, ai chưa làm thơ ca múa, liền bước ra khỏi hàng tham gia kéo co đi.

Vốn nghĩ tránh được một kiếp, các đại thần liền mặt nhân mày nhó, nhưng nhìn thấy Hoàng đế hưng trí bừng bừng, lại không dám từ chối.

Dưới thành đã sớm được chuẩn bị, một sợi dây thừng thô to được đặt trên mặt đất, ở giữa có đạt một ngọn cờ làm ranh giới, những đại thần kia đùn đẩy nhau, bất dắc dĩ chọn ra một nhóm người thi đấu, lê từng bước chầm chậm xuống thành.

Những người này phân thành hai đội nhặt dây thừng lên, Lý Hiển trên thành hưng trí dạt dào, tự mình cầm dùi nổi trống trợ uy, dưới thành là những lão thần có tư cách đứng hầu bên cạnh Thiên tử, phần lớn đều đã có tuổi, tuổi trung bình cũng khoảng sáu mươi, trong đó Tể tướng Đậu Lư Khâm Vọng và đám người Dương Tái Tư đều đã tám mươi.

Không nói đến tuổi tác, quan viên đại thần rất trọng uy nghiêm, đường đường là một Tể tướng lại xắn tay áo kéo co mua vui cho Thiên tử, việc này hoàn toàn không giống với việc bọn họ có hơi men say chủ động hiến vũ ca hát, cho dù là vì lấy lòng Thiên tử, nhưng cao tuổi như vậy, là là Tể tướng một nước, cũng là một chuyện không nên.

Nhưng Lý Hiển vừa thấy Vi hậu và An Nhạc công chúa vỗ tay cao hứng, sợ làm các nàng mất hứng, cuối cùng cũng không ngăn trở, ngược lại tự mình nổi trống trợ hứng.

Kéo co là trò chơi bát nguồn từ thời xuân thu chiến quốc, cổ nhân gọi là “ khiên câu”, bắt từ ở nước Sở, đến thời Đường trở thành một trò chơi dân gian phổ biến như đá cầu và đô vật, tuy nhiên, lúc này, kéo co thật không phải là một chuyện nhỏ, vì người thi đấu không phải là những nam tử cường tráng khỏe mạnh mà là quan văn võ đương triều.

Tiếng trống vừa vang lên, đôi bên liền quát khẽ một tiếng, dùng hết sức lực bình sinh, đừng nhin thấy bọn họ không tình nguyện, nhưng một khi ra tay không khỏi nổi lên lòng háo thắng, đôi bên đều có rất nhiều lão thần tóc đã điểm bạc, nghiến răng nghiến lợi, tranh giành mặt đỏ tai hồng.

Song phương giằng co hồi lâu, trong đó có một đội đang dần chiếm thế thượng phong, sĩ khí sôi sục, bọn họ nghe tiếng tiểu thái giám hô lên liền dùng sức lôi kéo, chỉ nghe “ oanh” một tiếng hai bên đều đồng loạt té lăn trên mặt đất.

Bên bại tất cả đều chụp ếch, dĩ nhiên hình tượng vô cùng khó coi, nhưng bên thắng lại té ngửa mặt lên trời, Vi hậu và An Nhạc công chúa trên thành nhìn thấy cười đau cả bụng, nhiều cung nữ thái giám đều che miệng cười.

Lý Hiển ném dùi trống, cười to nói:

- Nào, bên thắng mỗi người thưởng bảy cây lụa gấm ngũ sắc, bên thua…

Ông ta chưa nói xong, dưới thành đột nhiên một trận ồn ào, rất nhiều người xúm lại xem đã xảy ra chuyện gì, Lý Hiển nhướn mày, dựa vào tường thành nhìn xuống xem là chuyện gì, qua một lát, có một thái giám hớt hải chạy lên thành lâu, chính là một thân công phu Dương Tư Úc.

Dương Tư Úc mặt tái xanh, vừa lên tới Huyền Vũ môn, liền bẩm báo với lÝ Hiển:

- Bệ, hạ, xảy ra việc lớn rồi, Dương tướng công té ngã bát tỉnh nhân sự. Đậu Lư tướng công bị té sướt trán chảy máu không ngừng.

- Cái gì?

Lý Hiển vừa nghe hai vị lão thần Tể tướng tuổi hơn tám mươi vì kéo co mà lại xảy ra chuyện, lập tức thay đổi sắc mặt. Hai người kia nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trên sách sử ông ta không tránh khỏi mang danh vị vua hoang đường rồi.

Lý Hiển sắc mặt khó coi từ chố ngồi đứng lên, vội ho to:

- Mau, mau dẫn trẫm đi xem, lập tức truyền thái y.

Lý Hiển vội vàng xuống thành cùng Dương Tư Úc, Vi hậu và An Nhạc công chúa thấy có chuyện xảy ra không khỏi bất mãn, Vi hậu nhăn mày nói:

- Thật lộn xộn quá, đi thôi, chúng ta hồi cung.

An Nhạc nói:

- Vâng, nữ nhi cùng mẫu thân trò chuyện.

An Nhạc dìu cánh tay Vi hậu đang muốn hạ thành, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ, rắn rỏi đang từng bước từng bước xuống thềm đá, tấm lưng kia nhìn có chút tịch liêu, lại giống như tuyết rơi ở Thanh Tùng, ẩn chứa một khí chất cao ngạo khó nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook