Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 133: Rượu thịt linh đình

Nguyệt Quan

11/05/2014

Tam Giới Đại Sư chùa Bạch Mã từ xa ngắm nhìn phương hướng Tháp lâm, hai tay hợp thành chữ thập, vô cùng đau đớn mà nói rằng:

- A di đà phật, những người này khinh nhờn chỗ kì linh cao tăng tiên sư, nghiệp chướng nặng nề, nghiệp chướng nặng nề.

Trong Tháp Lâm đốt lên một ngọn lửa cao lớn, rồi lại chặt thêm một đống củi chất phía trên, cháy đùng đùng. Bốn phía trải chiếu hương bồ đề, trên chiếu lại trải nệm êm, đám đại hòa thượng đầu trọc ngồi trên đó, hô to gọi lớn, cao hứng phấn chấn.

Ở giữa là một đống lửa, còn đào vài cái hố, trong hố cũng đốt lửa, nhưng trong hố dùng không phải là củi gỗ, mà là than không khói, bên trên đang nướng thịt dê và thịt chó, các đồ tể vừa nướng thịt vừa chuẩn bị gia vị, từ xa đã thấy mùi thơm nồng nặc bay tới.

Nhất Trọc đạo nhân cầm lấy một cái chân chó, niệm một tiếng “ A di đà phật”, gặm một miếng thịt chó, nói một câu “Vô thượng thái ất thiên tôn”, uống một hớp rượu, tốc độ uống rượu còn nhanh hơn người khác gấp vài lần.

Tiết Hoài Nghĩa ngồi ở vị trí chủ tọa, cuối thu cảm giác mát mẻ vô cùng, tuy nhiên, đối diện với đống lửa, hơi nóng đập vào mặt, làm toàn thân nóng lên, cởi bỏ tăng bào, lộ ra lồng ngực vạm vỡ. Gã này đại khái là nghiện khoe cơ thể, hoặc không có việc gì đều muốn phô ra cơ bắp hoàn mĩ của cơ thể.

Ánh lửa phản ra cái đầu trọc và lồng ngực y trở thành màu đỏ, trên mặt y cũng không giấu được vui mừng:

- Tới đây, tới đây, chúng ta cùng uống một ly. Hôm nay, chùa Bạch Mã ta ở trước mặt Thiên Hậu, các đặc phái viên và văn võ trong triều đã thể hiện rất tốt. Đại hội thi đấu đô vật ba năm liền đều do Thái Bình công chúa chiếm ngôi đầu, nay lại về tay ta, hahaha…

Tiết Hoài Nghĩa dương dương đắc ý mà nói:

- Mặc dù, đá cầu chúng ta thua, nhưng năm trước chúng ta không tham gia. Năm nay lần đầu dự thi, sao chứ? Sao nào? Thập Thất liên tiếp giành năm bóng, tài nghệ trấn áp đám nữ nhân. Mà ngay cả Thiên Hậu cũng đều khen ngợi không dứt miệng, tất cả đều làm lu mờ phong thái của đám nữ nhân kia, cái này gọi là tuy bại nhưng vinh, đúng. Chính là tuy bại nhưng vinh!

Tiết Hoài Nghĩa thốt ra một câu thành ngữ, trong lòng lại cao hứng, đám hòa thượng lập tức khen ngợi , tất cả cùng khen ngợi, nịnh bợ Tiết Sư tinh mắt biết nhìn người, Tiết sư anh minh thần võ. Tiết Hoài Nghĩa nghe xong càng cao hứng, chính mình cạn chén, uống hết một chén rượu lớn, đắc chí vừa lòng mà nói.

- Ta từng dẫn binh, đánh giặc, từng đánh cho Cốt Đốt Lộc nghe tên đã chuồn! Tài dụng binh, các tướng sĩ đều giữ kỷ luật nghiêm minh, đối với từng người đều thưởng phạt phân minh. Hiện giờ, chùa Bạch Mã ta đường đường nở mặt, chiếm được niềm vui của Thiên Hậu, trong lòng ra rất vui mừng, người có công tất được khen ngợi!

Mọi người nghe xong, tiếng ồn ào đều dừng hẳn, tất cả mọi người đều hướng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa ra tay thường xa xỉ, hiện giờ y cao hứng như thế, nếu ban thưởng tất nhiên sẽ cực kỳ hậu hĩnh.

Chỉ nghe Tiết Hoài Nghĩa nói:

- Đô vật, Thập Cửu thay ta đoạt quán quân, Thập Thất chiếm vị trí thứ hai. Đá cầu, chúng ta tuy thua nhưng lại vô cùng nổi bật, không ai có thể so được với chúng ta, chúng ta tuy bại nhưng vinh, ván này, cũng là Thập Thất giúp ta mở mặt, cho nên, Thập Thất, Thập Cửu!

Dương Phàm và Sở Cuồng Ca liếc nhau, cùng nhau ôm quyền nói:

- Phương trượng!

Tiết Hoài Nghĩa nói:

- Ta ở trong kinh, có mấy tòa nhà, bình thường để đó không dùng tới, tất nhiên chỉ để dùng vào việc quan viên chung hoặc cho thương gia thuê, kiếm chút tiền trinh, cũng không còn thuận mắt ta, hiện giờ, hai người các ngươi giúp ta mở mày mở mặt, ta được Thiên Hậu ban thưởng cũng không thể bạc đãi các ngươi. Hai người các ngươi, mỗi người nhận một tòa nhà!



Vừa dứt lời, liền cầm hai tờ khế ước mua bán nhà đưa ra.

Dương Phàm và Sở Cuồng Ca ngạc nhiên nói:

- Phương trượng, phần lễ này, quá nhiều.

Tiết Hoài Nghĩa khoát tay nói:

- Ha ha, ta phải thưởng cho các ngươi, lễ quá nhẹ rồi, với thân phận của ta, sao không thể ban thưởng như thế, các ngươi chỉ cần nhận lấy, còn nữa, những người khác…

Hoằng Lục khẩn trương nói:

- Phương trượng! Ngài cũng thấy, Tạ Tiểu Man kia, trên sân đấu cứ như một con rồng thuồng luồng, cực kì khó đối phó, đệ tử phải dùng hết sức bình sinh mới có thể khống chế được nàng ta, bằng không Thập Thất cũng không dễ dàng đoạt bóng như vậy.

Tiết Hoài Nghĩa trừng mắt nhìn hắn, cười mắng:

- Ta tất nhiên là thấy được, không cần ngươi khoe thành tích, đám người các ngươi còn lại, mỗi ngươi thưởng mười vạn tiền, Hoằng Lục, Hoằng Nhất, hai người các ngươi, mỗi người mười lăm vạn tiền, ha ha ha...

Nhất Trọc đạo nhân nuốt nước miếng, ngượng ngùng hỏi han:

- Phương trượng, tiền ở đâu?

Tiết Hoài Nghĩa trợn mắt nói:

- Nhiều tiền như vậy, ta sao có thể đem tới được? Sáng sớm ngày mai, các ngươi tới gặp Tam Sơn hòa thượng, lấy tiền nhan đèn trong chùa trích ra.

Ở xa, Tam Sơn đại sư đang nhìn ánh lửa Tháp Lâm, ngửi mùi thịt nhè nhẹ, thở dài rồi đột nhiên hắt xì cái lớn, một hòa thượng tuổi trẻ bên cạnh vội vàng nói:

- Sư phụ, thời tiết rét lạnh, sớm về nghỉ ngơi.

Tam Sơn hòa thượng thở dài một tiếng, ủ rũ đi về phía thượng phòng.

Bên trong Tháp Lâm, Dương Phàm cắn miếng thịt chó nóng hôi hổi, da cháy sém trong miệng, nói với Tiết Hoài Nghĩa:

- Phương trượng, hôm nay đô vật, chúng ta đạt giải nhất, đá cầu thì có kế sách thích đáng, cùng đều nổi bật. Tuy nhiên, trận đánh cầu ngày mai, chưa chắc đã được kết quả như ý. Đội đánh cầu cấm quân là đội mạnh nhất của Đại Đường ta, trận đấu năm trước vẫn không thắng nổi người Thổ Phiên, nếu chúng ta đọ sức với cấm quân, tất nhiên sẽ không địch nổi.



Tiết Hoài Nghĩa khua tay nói:

- Ngươi không cần phải nói, ta hiểu được. Tổng cộng ba trận đấu, ta đã được thể diện hai trận, thế là đủ. Ha ha, ngày mai tám chín phần mười, thắng lợi sẽ lại là người Thổ Phiên, người bên ngoài cũng uy phong không được. Đừng lo, các ngươi ngày mai chỉ cần đi thi đấu, thắng bại không quan trọng, ta hôm nay mở tiệc ăn mừng, nguyên nhân cũng vì điều đó thôi.

Dương Phàm và Sở Cuồng Ca nghe xong, âm thầm thở phào, lại lao vào cuộc vui. Nếu Tiết Hoài Nghĩa bắt họ phải nổi bật tiếp, thì thật là có chút ép buộc. Nếu Tiết Hoài Nghĩa coi đây là lí do, không cho bọn họ tiến vào cấm quân, thì giấc mộng cả đời của Sở Cuồng Ca tất nhiên khó có thể thực hiện được, Dương Phàm nghĩ, có muốn tiếp cận Khâu Thần Tích cũng khó như lên trời.

Lập tức, mọi người buông lỏng tâm sự, thoải mái chè chén, bởi vì ngày mai thắng bại đã không quan trọng, mọi người uống không màng tửu lượng. Nhất là Sở Cuồng Ca, tâm nguyện bao lâu nay có cơ hội thực hiện lại càng thoải mái chè chén.

Chỉ có Dương Phàm cúi đầu uống ít, âm thầm cân nhắc nói:

“Chuyện ngày mai, chuyện nhập vào cấm quân đã như ván đóng thuyền, phải tiếp cận được Khâu Thần Tích. Tuy nhiên, tung tích của Miêu Thần Khách còn cần có Thượng Quan Uyển Nhi mới có thể biết được. Nhưng làm thế nào để hỏi được tung tích của Miêu Thần Khách từ cô ấy đây?”

Mấy ngày gần đây, tuy rằng thường xuyên tiến cung, nhưng khó có điều kiện tiếp xúc với nàng, với địa vị như hắn, muốn gặp nàng quả thật rất khó. Chờ vào được cấm quân, có cơ hội tiến cung lần nữa, không được, cần mau chóng tìm một cơ hội xuống tay mới được.

Ngày thứ ba Thượng Nguyên, Hoàng Đế và Thái Hậu dẫn nội thị cung tần, đặc phái viên trung ngoại, văn võ bá quan trong triều điều khiển đại doanh Long Võ Quân, lúc này tới xem đại hội đánh cầu.

Long Võ Quân là đội binh chủng kỵ binh đầy đủ nhất trong cấm quân, mà kỹ thuật cưỡi ngựa đánh cầu yêu cầu rất cao, cho nên quân tốt đánh cầu trong Long Võ Quân là nhiều nhất, cũng có được sân đánh cầu lớn nhất Lạc Dương.

Nhưng đội viên đánh cầu trong cấm quân cũng là do tuyển chọn từ những người nổi bật trong cấm quân, những người đó phần lớn không phải là người trong đội Long Võ Quân, mà là những tướng tá trong các đội cấm quân khác cơ hội cưỡi ngựa sẽ không ít hơn so với đội Long Võ Quân, hơn nữa càng có thời gian trống để đánh cầu, cho nên kỹ thuật đánh cầu so với đội Long Võ Quân càng xuất sắc hơn.

Trên sân bóng, hai đầu là cầu môn, cầu môn do giá gỗ làm thành, cách nhau năm thước, so với cầu môn hiện tại không nhỏ hơn mấy, không cần có thủ môn.

Trận đấu phân sáu hiệp, mỗi hiệp thời gian một cây hương, ước chừng mười phút hiện nay, qua mỗi trận lại thay đổi sân nhà. Bởi vì so tài kịch liệt, một hai con ngựa phải chống đỡ toàn cuộc tranh tài, mã lực càng về sau càng mệt mỏi, ảnh hưởng tới việc phát huy của tuyển thủ, cho nên mỗi trận đều phải thay ngựa.

Tướng soái cấm quân kiểm duyệt ba quân trên đài cao, đương nhiên họ sẽ là người trổ tài trên sân khấu cho Thái Hậu, Hoàng Đế, quan lại quyền quý, Tần phi quyền quý xem. Trên đài cao sớm đã trải khăn đỏ, ba mặt có bỏ mành, chỉ để lộ mặt đối diện với sân cầu. Hoàng Hậu và Hoàng đế ngồi ở chính giữa.

Tuy nhiên mọi người nhìn thấy thì chỉ có Võ Tắc Thiên, Lý Đán hoàn toàn như một vật bày trí, ai cũng rõ, mặc dù Võ hậu không thuộc chi mệnh Lý Đường, nhưng trước sau vẫn luôn lấy thân phận Thái hậu quản lí triều chính, hoàng đế này chỉ như con rối, không ai để mắt tới y.

Vị Hoàng đế Đại Đường này cũng biết, đại khái là hai vị huynh trưởng và các hoàng tộc Lý Đường đều bị giết tàn ác khiến y sợ hãi, khiêm cung, hiền lành đến mức kì quặc, mỗi thời mỗi khắc, y đều để ý tới sắc mặt mẫu thân, Võ Tắc Thiên chưa ngồi, y tuyệt không dám ngồi, Võ Tắc Thiên không nói, y tuyệt không dám nói một câu, thần thái cẩn thận này thậm chí không cả bằng sự tùy ý của một thái giám thân cận bên Võ Tắc Thiên.

Mẫu tử như vậy, là hiếm thấy bây giờ, mặc dù nói hoàng gia không tình thân, nhưng trước mặt thần dân, cũng phải giữ thể diện, nhưng mà tại đây đối với mẫu tử phía trước, thậm chí diễn trò cũng khó. Những đại thần trung với Lý Đường, nhìn thấy bộ dạng của Hoàng đế bệ hạ này, trong lòng không khỏi uể oải.

Trong hai năm qua, có tư cách tham dự trận đánh cầu, luôn chỉ có ba đội: đội Thổ Phiên, đội dân tộc Hồi Hột và cấm quân Đại Đường. Bởi vì đội Đột Quyết và Đại Đường mấy năm gần đây quan hệ căng thẳng, lâu rồi không đến triều kiến nên không có khả năng tham gia.

Chùa Bạch Mã tham gia cũng không phải là một chuyện xấu, bởi vì rút thăm chọn đối thủ, bọn họ có hai ba phần rút trúng đội Thổ Phiên, hoặc là dân tộc Hồi Hột, do đó thay đội cấm quân Đại Đường đánh trước một hiệp, tiêu hao chút thể lực. Nếu rút trúng cấm quân Đại Đường, trận đấu giữa người trong nhà cũng không tới mức kịch liệt, bởi vì hàng năm thi đấu đánh cầu, cũng không ít trường hợp đầu rơi máu chảy, bị thương ngã ngựa.

Kết quả rút thăm đã có, trận đầu: Chùa Bạch Mã đấu với đội Hồi Hột.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook