Quyển 1 - Chương 91: Thanh mai trúc mã
Nguyệt Quan
28/03/2014
Trong nhà Dương Phàm, Giang Húc Ninh cứ thấp thỏm không yên, hết đứng lên ngồi xuống rồi lại bước ra cửa đứng ngóng. Nhíu mày tỏ vẻ lo lắng, nàng nói:
- Cổng phường sắp đóng rồi mà sao Tiểu Phàm vẫn chưa về nhỉ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Mã Kiều gối đầu lên hai tay, nằm vắt chéo chân trên giường của Dương Phàm, miệng lẩm nhẩm hát một đoạn tiểu khúc, đang đến đoạn cao trào thì lại nghe Giang Húc Ninh thốt ra một câu như vậy thì mất cả hứng, tỏ ra bất mãn nói:
- Ây dà, hắn đã là một đại nam nhân, ngươi g còn lo có người cướp sắc hay sao? Còn tiền á, lục cả người hắn cũng móc không ra một cắc lẻ, còn phải lo gì nữa đây?
Giang Húc Ninh lườm y một cái, nói:
- Coi ngươi kìa, ngươi một chút cũng chẳng tỏ ra quan tâm tới hắn, còn dám mở miệng ra xưng là huynh đệ với hắn cơ đấy, mau ra khỏi phường tìm hắn đi.
Mã Kiều nói:
- Yên tâm đi, đệ ấy đâu còn là một đứa trẻ nữa, lớn thế rồi còn sợ cái gì nữa! Mà ngươi bảo ta biết đi đâu tìm hắn bây giờ đây? Nhỡ trong lúc ta đi tìm mà hắn về nhà rồi thì sao? Lúc ấy thì ta mới bị nhốt ở ngoài, sẽ phải ngủ qua đêm ở một xó xỉnh nào đó, ngươi có đau lòng không?
Giang Húc Ninh “hừm” một tiếng rồi ngồi xuống bên giường, miệng lầm bầm:
- Cái đồ bà không thương mẹ không yêu như ngươi, ai thèm đau lòng chứ?
Mã Kiều cười "Hừ hừ", giọng châm chọc:
- Ai ya, tiểu Ninh, lấy cho ta quả trứng gà lại đây, ta đói bụng rồi.
Giang Húc Ninh nói:
- Đó là trứng cho Tiểu Phàm bồi bổ, ngươi khoẻ như trâu ấy mà còn đòi cái gì, muốn ăn thì về nhà ngươi mà ăn.
Mã Kiều hừ mũi nói:
- Keo kiệt!
Y đang nằm rung đùi, chợt như nhớ ra điều gì, bèn cao hứng ngồi dậy, xán lại gần Giang Húc Ninh, dùng vai cố ý khẽ đẩy vào vai Giang Húc Ninh, nói:
- Tiểu Ninh à, ngươi còn nhớ chuyện hồi nhỏ ta dẫn ngươi đi trộm trứng gà không?
Giang Húc Ninh lo lắng trông ra cửa, đáp bâng quơ:
- Lâu như vậy chuyện rồi, ai còn nhớ rõ được?
Mã Kiều nói:
- Ngươi quên rồi sao? Khi đó sân nhà nàng có trồng cây táo lớn, cũng không sai quả lắm nhưng cũng có cành đã vươn ra ngoài tường. Ngươi muốn ăn trứng gà, nhưng lại phải để dành trứng đem bán. Không được ăn, ngươi bèn xúi ta đi lấy trộm. Ta đứng trên vai ngươi trèo lên cây táo, men theo thân táo tới chỗ ổ gà. Mấy ngày liền mẹ ngươi cứ than thở là con gà mái trong nhà không đẻ trứng nữa.
Giang Húc Ninh nghe y kể lại câu chuyện vui vẻ hồi ấu thơ thì không khỏi bật lên tiếng cười thích thú, nói:
- Còn nữa, có một lần, ngươi vừa mới trượt xuống khỏi cây, còn chưa kịp trộm trứng thì cha ta đã từ trong nhà bước ra, bắt gặp ngươi đang định trộm trứng bèn rút giày ném trúng vào mông ngươi, khiến cho ngươi kêu la thảm thiết!
Mã Kiều nói:
- Còn không à, bị cha ngươi đánh cho tơi tả như vậy mà vẫn kiên quyết không khai ra tòng phạm là ngươi. Ta nghĩa khí quá còn gì! Sau đó cha ngươi còn bắt ta về thú tội với mẹ ta cơ, trước mặt ông ấy ta cũng không nói, chỉ đến khi cha ngươi về rồi ta mới nói ra sự thật.
- Ừ!
Giang Húc Ninh cười khanh khách, liếc mắt sang một cái, nói:
- Coi như ngươi cũng có chút nghĩa khí.
Mã Kiều lại "Hừ hừ" hai tiếng, nói:
- Lúc ấy ngươi cũng như vậy đó, còn nhớ khi ấy ngươi đã an ủi ta như thế nào không?
Giang Húc Ninh ngẫm nghĩ một chút, mặt bỗng đỏ bừng lên, lắc đầu nói:
- Không nhớ rõ.
Mã Kiều "Hừ hừ" nói:
- Ta thì lại nhớ rõ như in kia. Lúc ta bị ngã xuống đầm lầy bò lên được thì quần đã rách bươm, mông thì sưng tấy hết lên, ngươi đã dùng tay xoa bóp cho ta…xoa bóp.. ôi…sướng thật…
Mã Kiều càng nói mặt Giang Húc Ninh lại càng ngày càng đỏ rần lên, còn đỏ hơn cả trứng gà trong giỏ kia. Nàng thoáng chút tức giận, quát:
- Ngươi nói tung lung cái gì vậy, sướng cái gì mà sướng, ngươi qua đây, bổn cô nương cho ngươi biết thế nào là sướng!
Giang Húc Ninh đỏ mặt nhéo hắn, Mã Kiều kêu oai oái đứng phắt dậy. Hai người đang trêu đùa thì cửa phòng bỗng mở ra, kêu đánh két một cái. Dương Phàm bước vào.
- Tiểu Phàm, đệ về rồi.
Giang Húc Ninh từ trên giường bước xuống, sửa sang lại mấy sợi tóc rối, khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ:
- Đệ đã đi đâu vậy, muộn như thế này rồi mới về, làm tỷ tỷ lo chết đi được.
Dương Phàm cười nói:
- Ninh tỷ, một đại nam nhân như đệ có thể xảy ra chuyện gì được đây, chỉ là đi dạo xa quá mà quên bẵng mất giờ về, lúc nhớ ra thì đã tối muộn rồi.
Mã Kiều cũng đứng dậy nói:
- Ngươi xem đi, ta đã nói là không sao mà. Đệ ấy đâu có phải là một tiểu cô nương đâu, mà cho dù là mất tích một đêm thì cuối cùng cũng sẽ trở về an toàn thôi, ngươi cứ lo mãi! Ngươi mà mất tích chúng ta mới phải lo ấy!
Giang Húc Ninh “xuỳ” một tiếng:
- Đúng là mồm chó nhả không ra ngà voi mà, bổn cô nương còn lâu mới mất tích, có ngươi mất tích ấy!
Ba người cùng cười lên vui vẻ, trời đã tối, mà Dương Phàm đã trở về, nên Giang Húc Ninh cũng cảm thấy yên lòng, liền cáo từ trở về. Giang Húc Ninh vừa đi, Mã Kiều lập tức nghiêm mặt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Phàm liếc y một cái, nói:
- Làm sao huynh biết ta đã xảy ra chuyện?
Mã Kiều nói:
- Đệ gạt được tiểu Ninh, chứ sao qua mắt được ta. Đệ làm gì có họ hàng thân thích nào ở cái thành Lạc Dương này, mà đệ lại đâu có sở thích đi dạo phố. Hôm nay mưa lớn như vậy, đến giờ vẫn chưa tạnh, vậy đệ đi dạo ở đâu? Định gạt ai chứ hả, nào, mau nói đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện thì có đấy, có điều, cũng không phải chuyện gì nguy hiểm cả, huynh không cần lo lắng đâu.
Dương Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mã Kiều nghe, đương nhiên, hắn chỉ nói người kia là một người quyền quý chứ không tiết lộ ra thân phận Công chúa của bà ta, cũng không kể chuyện công chúa Thiên Kim thẹn quá hoá giận mà định giết hắn để bịt miệng, rồi chuyện bất ngờ có một cô nương từ đâu tới cứu hắn.
Mặc dù vậy, nhưng nghe xong những lời Dương Phàm nói, Mã Kiều cũng trợn mắt há hốc mồm, luôn miệng nói:
- Còn có chuyện như vậy sao? Còn có chuyện như vậy sao? Thế mà còn coi là chuyện tốt ư?
Rồi y nhìn Dương Phàm một lượt từ đầu tới chân, lắc đầu xuýt xoa nói:
- Trông đệ chẳng khác nào một vị cô nương cả, có gì hay mà họ lại ngắm trúng đệ mà không thèm để ý tới ta?
Dương Phàm cười nói:
- Nếu như huynh thích, ta sẽ cho huynh biết đó là người nào, huynh cứ việc tới trước cửa nhà ngươi ta mà đong đưa ve vãn, không biết chừng lại lọt vào mắt xanh của người ta cũng nên.
Mã Kiều hai mắt sáng như sao, vội vàng hỏi:
- Vị quý nhân đó có xinh đẹp không?
Dương Phàm chợt nghĩ tới “mỹ nhân ngư” áo đỏ bên sông Lạc Thủy kia, khẽ mĩm cười nói:
- Tuồi tầm đôi mươi, xinh đẹp tuyệt trần!
Mã Kiều nghe xong nước miếng chảy ròng, xoa xoa tay, rồi như chợt ngẫm ra điều gì đó, y lắc lắc đầu nói:
- Không đúng! Làm người đàn ông của một phụ nữ như thế ta mơ còn chẳng được. Còn làm trai lơ của nàng thì ta chẳng thèm! Cho dù người ta có là tiên nữ đi chăng nữa thì ta cũng quyết không chấp thuận! Mã Kiều ta phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà làm người chứ!
Dương Phàm cất giọng trêu đùa:
- Cũng chẳng phải là cùng cô ta lên giường hay sao, có gì khác nhau đâu?
Mã Kiều nói:
- Nói thế là ý gì hả? Khác nhiều chứ! Nhưng… không được, tóm lại là rất khác, rất rất khác!
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Thế mới là huynh đệ tốt của ta chứ, nếu huynh vừa nghe người ta vừa có tiền lại xinh đẹp mà vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nhân cách, ta sẽ là người đầu tiên khinh thường huynh!
Mã Kiều đắc ý nói:
- Chứ sao! Mã Kiều ta mặc dù không phải là nhân vật gì ghê gớm cả nhưng vẫn tự hào là một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất!
Dương Phàm thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Nhưng những lời này huynh cũng đừng đem kể với ai, với mẹ huynh cũng không được. Một khi chuyện này truyền ra, làm huỷ hoại thanh danh của người ta, lúc đó thì tiểu đệ gay to!
Mã Kiều nói:
- Đệ cứ yên tâm, chuyện lần trước ta tưởng rằng đệ muốn cùng vị a Nô cô nương kia ở bên nhau nên che giấu giúp đệ, nào ngờ đâu, sau này a nương biết còn giận ta mãi! Nhưng chuyện này thì khác, đệ đừng tưởng ca ca xưa nay lơ ngơ khờ khạo, cái gì nên cái gì không nên trong lòng ta đều có cân nhắc kĩ càng cả đó!
Khi nói ra những lời này, ánh mắt gã bỗng thâm trầm như có gì đó muốn nói. Nhưng Dương Phàm lại chưa phát hiện ra sự kì lạ trong đối mắt ấy.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Mã Kiều không nén được tò mò bèn hỏi tới những chuyện xảy ra sau khi Dương Phàm bị dẫn vào toà nhà cao cấp kia.
Dương Phàm miêu tả cho y toà nhà đó xa hoa tráng lệ như thế nào, và nữa chủ nhân của nó thì hắn nói là bông hoa Lạc Dương Lý Lệnh Nguyệt, từng thứ đồ trong đó tinh xảo lộng lẫy ra sao, quý giá thế nào, toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối chẳng khác nào truyện cổ tích mà các bà các mẹ vẫn hay kể cho bọn trẻ con nghe để dỗ chúng đi ngủ. Lúc này, trí tò mò của Mã Kiều mới tạm được thoả mãn, y vui vẻ rời khỏi nhà Dương Phàm để ra về.
Tiễn Mã Kiều xong, Dương Phàm ngẫm lại sự việc vừa qua, trong lòng tự vẫn còn cảm thấy nực cười. Thế nhưng nghĩ tới dung mạo yêu kiều của Thái Bình công chúa, rồi nghĩ tới khi mình chỉ cách nàng có một bước chân, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh những ý nghĩ không đứng đắn. Anh hùng khó quá ải mỹ nhân, hương vị của người phụ nữ xinh đẹp đã trưởng thành, có mấy người đàn ông nào có thể cưỡng lại được?
Lúc lâu sau, Dương Phàm mới dừng suy nghĩ về chuyện này để đi xuống bếp.
Giang Húc Ninh đã đã làm xong đồ ăn cho hắn, bây giờ chỉ cần hâm lại là được. Dương Phàm ăn qua loa một chút rồi đi rửa mặt lên giường nằm, không nghĩ tới câu chuyện hoang đường vừa qua nữa mà vắt tay lên trán tính toán tiếp sau đó sẽ phải hành động như thế nào. Thực ra trên đường về từ chỗ gặp gỡ Vưu Đề lại hắn đã suy nghĩ tới chuyện này, nếu không phải Thái Vân cô nương đột nhiên xuất hiện ở nhà dẫn hắn tới phủ công chúa thì có lẽ lúc này hắn đã có thể đưa ra được quyết định rồi.
Theo những lời của Vưu Đề lại nói thì vị Miêu Thần Khách này xem chừng lành ít dữ nhiều, cho dù là còn sống thì cũng đang bị người ta khôống chế. Đã từng là tâm phúc của Võ Tắc Thiên, là ẩn tướng của Đại Đường, giờ để cho một vị nội tướng là Thượng Quan Uyển Nhi theo dõi gã, ngẫm ra thì điều này cũng khá là hợp lí.
Như vậy việc hắn muốn tìm Miêu Thần Khách là vô cùng khó khăn bởi Dương Phàm không thể tự do ra vào chốn đại nội hoàng cung như chốn không người được.
Vốn hắn cho rằng Khâu Thần Tích thân là Tả Kim Ngô Đại tướng quân, mà muốn xâm nhập vào đại bản doanh cấm quân, tiếp xúc với vị Khâu Đại Tướng quân này là việc hết sức khó khăn nên mới chuyển hướng sang nghe ngóng tung tích của Miêu Thần Khách. Nhưng hiện giờ tung tích của Miêu Thần Khách đã trở thành một câu hỏi vô cùng hóc búa, mà người duy nhất biết về tung tích của Miêu Thần Khách lại là một vị đại thần cửu phẩm trong đại nội hoàng cung, muốn tiếp cận được với người đó còn khó hơn Khâu Thần Tích gấp vạn lần.
Vì thế, tất cả lại trở về xuất phát điểm, mục tiêu của hắn một lần nữa đã nhằm vào Khâu Thần Tích.
Việc này không giống như việc sư phụ của hắn là Trương Bạo năm đó xông vào phủ đô đốc Quảng Châu. Lần này là một quân doanh, hơn nữa lại là một đại bản doanh toàn là cấm quân tinh nhuệ, cho dù là sư phụ của hắn Trương Bạo năm đó xông vào phủ đô đốc lấy thủ cấp của Lộ đô đốc phải tức khắc bỏ đi ngay chứ không trực tiếp giao chiến với đám quân tốt đó. Huống hồ hiện giờ võ công của hắn còn kém xa sư phụ. thậm chí còn không bằng cả sư huynh Trương Thiếu, việc đơn phương độc mã xông vào đó chẳng khác nào là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tả Kim Ngô Vệ đóng quân ở Mạnh Tân, mặc dù cách Lạc Dương không xa nhưng muốn làm một việc đại sự như vậy rồi trở về trong ngày là vô cùng khó. Ở thành Lạc Dương này hắn không thân không thích, đêm đến không chốn nương thân, biết tìm lí do gì để xoá tan nỗi hoài nghi của người đời đây?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới Tô Phường chính và công chúa Thiên Kim, hai người này có lẽ sẽ có ích trong lúc này.
- Cổng phường sắp đóng rồi mà sao Tiểu Phàm vẫn chưa về nhỉ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Mã Kiều gối đầu lên hai tay, nằm vắt chéo chân trên giường của Dương Phàm, miệng lẩm nhẩm hát một đoạn tiểu khúc, đang đến đoạn cao trào thì lại nghe Giang Húc Ninh thốt ra một câu như vậy thì mất cả hứng, tỏ ra bất mãn nói:
- Ây dà, hắn đã là một đại nam nhân, ngươi g còn lo có người cướp sắc hay sao? Còn tiền á, lục cả người hắn cũng móc không ra một cắc lẻ, còn phải lo gì nữa đây?
Giang Húc Ninh lườm y một cái, nói:
- Coi ngươi kìa, ngươi một chút cũng chẳng tỏ ra quan tâm tới hắn, còn dám mở miệng ra xưng là huynh đệ với hắn cơ đấy, mau ra khỏi phường tìm hắn đi.
Mã Kiều nói:
- Yên tâm đi, đệ ấy đâu còn là một đứa trẻ nữa, lớn thế rồi còn sợ cái gì nữa! Mà ngươi bảo ta biết đi đâu tìm hắn bây giờ đây? Nhỡ trong lúc ta đi tìm mà hắn về nhà rồi thì sao? Lúc ấy thì ta mới bị nhốt ở ngoài, sẽ phải ngủ qua đêm ở một xó xỉnh nào đó, ngươi có đau lòng không?
Giang Húc Ninh “hừm” một tiếng rồi ngồi xuống bên giường, miệng lầm bầm:
- Cái đồ bà không thương mẹ không yêu như ngươi, ai thèm đau lòng chứ?
Mã Kiều cười "Hừ hừ", giọng châm chọc:
- Ai ya, tiểu Ninh, lấy cho ta quả trứng gà lại đây, ta đói bụng rồi.
Giang Húc Ninh nói:
- Đó là trứng cho Tiểu Phàm bồi bổ, ngươi khoẻ như trâu ấy mà còn đòi cái gì, muốn ăn thì về nhà ngươi mà ăn.
Mã Kiều hừ mũi nói:
- Keo kiệt!
Y đang nằm rung đùi, chợt như nhớ ra điều gì, bèn cao hứng ngồi dậy, xán lại gần Giang Húc Ninh, dùng vai cố ý khẽ đẩy vào vai Giang Húc Ninh, nói:
- Tiểu Ninh à, ngươi còn nhớ chuyện hồi nhỏ ta dẫn ngươi đi trộm trứng gà không?
Giang Húc Ninh lo lắng trông ra cửa, đáp bâng quơ:
- Lâu như vậy chuyện rồi, ai còn nhớ rõ được?
Mã Kiều nói:
- Ngươi quên rồi sao? Khi đó sân nhà nàng có trồng cây táo lớn, cũng không sai quả lắm nhưng cũng có cành đã vươn ra ngoài tường. Ngươi muốn ăn trứng gà, nhưng lại phải để dành trứng đem bán. Không được ăn, ngươi bèn xúi ta đi lấy trộm. Ta đứng trên vai ngươi trèo lên cây táo, men theo thân táo tới chỗ ổ gà. Mấy ngày liền mẹ ngươi cứ than thở là con gà mái trong nhà không đẻ trứng nữa.
Giang Húc Ninh nghe y kể lại câu chuyện vui vẻ hồi ấu thơ thì không khỏi bật lên tiếng cười thích thú, nói:
- Còn nữa, có một lần, ngươi vừa mới trượt xuống khỏi cây, còn chưa kịp trộm trứng thì cha ta đã từ trong nhà bước ra, bắt gặp ngươi đang định trộm trứng bèn rút giày ném trúng vào mông ngươi, khiến cho ngươi kêu la thảm thiết!
Mã Kiều nói:
- Còn không à, bị cha ngươi đánh cho tơi tả như vậy mà vẫn kiên quyết không khai ra tòng phạm là ngươi. Ta nghĩa khí quá còn gì! Sau đó cha ngươi còn bắt ta về thú tội với mẹ ta cơ, trước mặt ông ấy ta cũng không nói, chỉ đến khi cha ngươi về rồi ta mới nói ra sự thật.
- Ừ!
Giang Húc Ninh cười khanh khách, liếc mắt sang một cái, nói:
- Coi như ngươi cũng có chút nghĩa khí.
Mã Kiều lại "Hừ hừ" hai tiếng, nói:
- Lúc ấy ngươi cũng như vậy đó, còn nhớ khi ấy ngươi đã an ủi ta như thế nào không?
Giang Húc Ninh ngẫm nghĩ một chút, mặt bỗng đỏ bừng lên, lắc đầu nói:
- Không nhớ rõ.
Mã Kiều "Hừ hừ" nói:
- Ta thì lại nhớ rõ như in kia. Lúc ta bị ngã xuống đầm lầy bò lên được thì quần đã rách bươm, mông thì sưng tấy hết lên, ngươi đã dùng tay xoa bóp cho ta…xoa bóp.. ôi…sướng thật…
Mã Kiều càng nói mặt Giang Húc Ninh lại càng ngày càng đỏ rần lên, còn đỏ hơn cả trứng gà trong giỏ kia. Nàng thoáng chút tức giận, quát:
- Ngươi nói tung lung cái gì vậy, sướng cái gì mà sướng, ngươi qua đây, bổn cô nương cho ngươi biết thế nào là sướng!
Giang Húc Ninh đỏ mặt nhéo hắn, Mã Kiều kêu oai oái đứng phắt dậy. Hai người đang trêu đùa thì cửa phòng bỗng mở ra, kêu đánh két một cái. Dương Phàm bước vào.
- Tiểu Phàm, đệ về rồi.
Giang Húc Ninh từ trên giường bước xuống, sửa sang lại mấy sợi tóc rối, khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ:
- Đệ đã đi đâu vậy, muộn như thế này rồi mới về, làm tỷ tỷ lo chết đi được.
Dương Phàm cười nói:
- Ninh tỷ, một đại nam nhân như đệ có thể xảy ra chuyện gì được đây, chỉ là đi dạo xa quá mà quên bẵng mất giờ về, lúc nhớ ra thì đã tối muộn rồi.
Mã Kiều cũng đứng dậy nói:
- Ngươi xem đi, ta đã nói là không sao mà. Đệ ấy đâu có phải là một tiểu cô nương đâu, mà cho dù là mất tích một đêm thì cuối cùng cũng sẽ trở về an toàn thôi, ngươi cứ lo mãi! Ngươi mà mất tích chúng ta mới phải lo ấy!
Giang Húc Ninh “xuỳ” một tiếng:
- Đúng là mồm chó nhả không ra ngà voi mà, bổn cô nương còn lâu mới mất tích, có ngươi mất tích ấy!
Ba người cùng cười lên vui vẻ, trời đã tối, mà Dương Phàm đã trở về, nên Giang Húc Ninh cũng cảm thấy yên lòng, liền cáo từ trở về. Giang Húc Ninh vừa đi, Mã Kiều lập tức nghiêm mặt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Phàm liếc y một cái, nói:
- Làm sao huynh biết ta đã xảy ra chuyện?
Mã Kiều nói:
- Đệ gạt được tiểu Ninh, chứ sao qua mắt được ta. Đệ làm gì có họ hàng thân thích nào ở cái thành Lạc Dương này, mà đệ lại đâu có sở thích đi dạo phố. Hôm nay mưa lớn như vậy, đến giờ vẫn chưa tạnh, vậy đệ đi dạo ở đâu? Định gạt ai chứ hả, nào, mau nói đi, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện thì có đấy, có điều, cũng không phải chuyện gì nguy hiểm cả, huynh không cần lo lắng đâu.
Dương Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mã Kiều nghe, đương nhiên, hắn chỉ nói người kia là một người quyền quý chứ không tiết lộ ra thân phận Công chúa của bà ta, cũng không kể chuyện công chúa Thiên Kim thẹn quá hoá giận mà định giết hắn để bịt miệng, rồi chuyện bất ngờ có một cô nương từ đâu tới cứu hắn.
Mặc dù vậy, nhưng nghe xong những lời Dương Phàm nói, Mã Kiều cũng trợn mắt há hốc mồm, luôn miệng nói:
- Còn có chuyện như vậy sao? Còn có chuyện như vậy sao? Thế mà còn coi là chuyện tốt ư?
Rồi y nhìn Dương Phàm một lượt từ đầu tới chân, lắc đầu xuýt xoa nói:
- Trông đệ chẳng khác nào một vị cô nương cả, có gì hay mà họ lại ngắm trúng đệ mà không thèm để ý tới ta?
Dương Phàm cười nói:
- Nếu như huynh thích, ta sẽ cho huynh biết đó là người nào, huynh cứ việc tới trước cửa nhà ngươi ta mà đong đưa ve vãn, không biết chừng lại lọt vào mắt xanh của người ta cũng nên.
Mã Kiều hai mắt sáng như sao, vội vàng hỏi:
- Vị quý nhân đó có xinh đẹp không?
Dương Phàm chợt nghĩ tới “mỹ nhân ngư” áo đỏ bên sông Lạc Thủy kia, khẽ mĩm cười nói:
- Tuồi tầm đôi mươi, xinh đẹp tuyệt trần!
Mã Kiều nghe xong nước miếng chảy ròng, xoa xoa tay, rồi như chợt ngẫm ra điều gì đó, y lắc lắc đầu nói:
- Không đúng! Làm người đàn ông của một phụ nữ như thế ta mơ còn chẳng được. Còn làm trai lơ của nàng thì ta chẳng thèm! Cho dù người ta có là tiên nữ đi chăng nữa thì ta cũng quyết không chấp thuận! Mã Kiều ta phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà làm người chứ!
Dương Phàm cất giọng trêu đùa:
- Cũng chẳng phải là cùng cô ta lên giường hay sao, có gì khác nhau đâu?
Mã Kiều nói:
- Nói thế là ý gì hả? Khác nhiều chứ! Nhưng… không được, tóm lại là rất khác, rất rất khác!
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Thế mới là huynh đệ tốt của ta chứ, nếu huynh vừa nghe người ta vừa có tiền lại xinh đẹp mà vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nhân cách, ta sẽ là người đầu tiên khinh thường huynh!
Mã Kiều đắc ý nói:
- Chứ sao! Mã Kiều ta mặc dù không phải là nhân vật gì ghê gớm cả nhưng vẫn tự hào là một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất!
Dương Phàm thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Nhưng những lời này huynh cũng đừng đem kể với ai, với mẹ huynh cũng không được. Một khi chuyện này truyền ra, làm huỷ hoại thanh danh của người ta, lúc đó thì tiểu đệ gay to!
Mã Kiều nói:
- Đệ cứ yên tâm, chuyện lần trước ta tưởng rằng đệ muốn cùng vị a Nô cô nương kia ở bên nhau nên che giấu giúp đệ, nào ngờ đâu, sau này a nương biết còn giận ta mãi! Nhưng chuyện này thì khác, đệ đừng tưởng ca ca xưa nay lơ ngơ khờ khạo, cái gì nên cái gì không nên trong lòng ta đều có cân nhắc kĩ càng cả đó!
Khi nói ra những lời này, ánh mắt gã bỗng thâm trầm như có gì đó muốn nói. Nhưng Dương Phàm lại chưa phát hiện ra sự kì lạ trong đối mắt ấy.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Mã Kiều không nén được tò mò bèn hỏi tới những chuyện xảy ra sau khi Dương Phàm bị dẫn vào toà nhà cao cấp kia.
Dương Phàm miêu tả cho y toà nhà đó xa hoa tráng lệ như thế nào, và nữa chủ nhân của nó thì hắn nói là bông hoa Lạc Dương Lý Lệnh Nguyệt, từng thứ đồ trong đó tinh xảo lộng lẫy ra sao, quý giá thế nào, toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối chẳng khác nào truyện cổ tích mà các bà các mẹ vẫn hay kể cho bọn trẻ con nghe để dỗ chúng đi ngủ. Lúc này, trí tò mò của Mã Kiều mới tạm được thoả mãn, y vui vẻ rời khỏi nhà Dương Phàm để ra về.
Tiễn Mã Kiều xong, Dương Phàm ngẫm lại sự việc vừa qua, trong lòng tự vẫn còn cảm thấy nực cười. Thế nhưng nghĩ tới dung mạo yêu kiều của Thái Bình công chúa, rồi nghĩ tới khi mình chỉ cách nàng có một bước chân, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh những ý nghĩ không đứng đắn. Anh hùng khó quá ải mỹ nhân, hương vị của người phụ nữ xinh đẹp đã trưởng thành, có mấy người đàn ông nào có thể cưỡng lại được?
Lúc lâu sau, Dương Phàm mới dừng suy nghĩ về chuyện này để đi xuống bếp.
Giang Húc Ninh đã đã làm xong đồ ăn cho hắn, bây giờ chỉ cần hâm lại là được. Dương Phàm ăn qua loa một chút rồi đi rửa mặt lên giường nằm, không nghĩ tới câu chuyện hoang đường vừa qua nữa mà vắt tay lên trán tính toán tiếp sau đó sẽ phải hành động như thế nào. Thực ra trên đường về từ chỗ gặp gỡ Vưu Đề lại hắn đã suy nghĩ tới chuyện này, nếu không phải Thái Vân cô nương đột nhiên xuất hiện ở nhà dẫn hắn tới phủ công chúa thì có lẽ lúc này hắn đã có thể đưa ra được quyết định rồi.
Theo những lời của Vưu Đề lại nói thì vị Miêu Thần Khách này xem chừng lành ít dữ nhiều, cho dù là còn sống thì cũng đang bị người ta khôống chế. Đã từng là tâm phúc của Võ Tắc Thiên, là ẩn tướng của Đại Đường, giờ để cho một vị nội tướng là Thượng Quan Uyển Nhi theo dõi gã, ngẫm ra thì điều này cũng khá là hợp lí.
Như vậy việc hắn muốn tìm Miêu Thần Khách là vô cùng khó khăn bởi Dương Phàm không thể tự do ra vào chốn đại nội hoàng cung như chốn không người được.
Vốn hắn cho rằng Khâu Thần Tích thân là Tả Kim Ngô Đại tướng quân, mà muốn xâm nhập vào đại bản doanh cấm quân, tiếp xúc với vị Khâu Đại Tướng quân này là việc hết sức khó khăn nên mới chuyển hướng sang nghe ngóng tung tích của Miêu Thần Khách. Nhưng hiện giờ tung tích của Miêu Thần Khách đã trở thành một câu hỏi vô cùng hóc búa, mà người duy nhất biết về tung tích của Miêu Thần Khách lại là một vị đại thần cửu phẩm trong đại nội hoàng cung, muốn tiếp cận được với người đó còn khó hơn Khâu Thần Tích gấp vạn lần.
Vì thế, tất cả lại trở về xuất phát điểm, mục tiêu của hắn một lần nữa đã nhằm vào Khâu Thần Tích.
Việc này không giống như việc sư phụ của hắn là Trương Bạo năm đó xông vào phủ đô đốc Quảng Châu. Lần này là một quân doanh, hơn nữa lại là một đại bản doanh toàn là cấm quân tinh nhuệ, cho dù là sư phụ của hắn Trương Bạo năm đó xông vào phủ đô đốc lấy thủ cấp của Lộ đô đốc phải tức khắc bỏ đi ngay chứ không trực tiếp giao chiến với đám quân tốt đó. Huống hồ hiện giờ võ công của hắn còn kém xa sư phụ. thậm chí còn không bằng cả sư huynh Trương Thiếu, việc đơn phương độc mã xông vào đó chẳng khác nào là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tả Kim Ngô Vệ đóng quân ở Mạnh Tân, mặc dù cách Lạc Dương không xa nhưng muốn làm một việc đại sự như vậy rồi trở về trong ngày là vô cùng khó. Ở thành Lạc Dương này hắn không thân không thích, đêm đến không chốn nương thân, biết tìm lí do gì để xoá tan nỗi hoài nghi của người đời đây?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới Tô Phường chính và công chúa Thiên Kim, hai người này có lẽ sẽ có ích trong lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.