Quyển 1 - Chương 308: Tiểu Man tuyển nô tỳ
Nguyệt Quan
06/08/2015
Phượng Các Thị Lang, Phượng Các Bình Chương Sự Vi Phương Chất nằm ở trên giường, run rẩy cất giọng nói:
- Lão phu có bệnh không thể đưa đi xa được, Vương gia đi thong thả, khụ, khụ…
Võ Thừa Tự sắc mặt xanh mét, lạnh giọng nói:
- Không giám làm phiền Vi Tương đưa tiễn, Võ mỗ cáo từ.
Y phất tay áo mọt cái, như gió cuốn đi ra cửa, Vi Phương Chất cười thản nhiên nhìn Võ Thừa Tự đi khỏi, bộ dạng ốm yếu biến mất, nghiêng người ngồi dậy.
Lão quản gia vung tay, hai tùy tùng lập tức mang áo bào tới, Vi Phương Chất đứng dậy, mở hai tay, kêu các nàng mặc áo bào vào cho mình. Lão quản gia trung thành tận tâm lo lắng nói:
- Ngụy vương quyền thế ngút trời, là nhất không phải là thứ hai. Lão nô nghĩ, A Lang cũng không muốn kết bạn với những người này, cũng không nên cáo ốm làm cho y khó chịu, người như vậy chắc chắn sẽ đáp trả, chỉ sợ A Lang sẽ rước lấy họa.
Vi Phương Chất vứt bỏ khăn lau trán màu vàng xuống giường, trầm giọng nói:
- Lành hãy dữ, mệnh cả thôi. Đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể cuốn gối trước hoàng thân quốc thích này? Võ Thừa Tự đến nhà thăm hỏi, tất nhiên là có việc nhờ mới tới, cho dù là lão phu sắp tiệc tiếp đãi y, chỉ cần không cùng mưu kế thì vẫn coi như đắc tội với y, cần gì phải lo được lo mất, tự làm mệt mình chứ?
- A Lang
Vi Phương Chất khoát tay nói:
- Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa.
Lão quản sự biết A Lang là người ngay thẳng, vì vậy đành thở dài một tiếng, im lặng mà lui ra.
Võ Thừa Tự rời khỏi Vi phủ, lập tức điên lên, tức giận nói:
- Khá lắm Vi Phương Chất, dám vô lễ như vậy với bổn vương. Y ở Ngự Tiền xin nghỉ ba ngày, rõ ràng nói là nhiễm phong hàn, bổn vương qua phủ hỏi thăm, không ngờ y lại bảo bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi. Ta phỉ nhổ vào, bổn vương đã ngửi thấy mùi rượu trên người y, lão thất phu này, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.
Các tùy tùng vội cười nịnh theo mà nói:
- Vi Phương Chất không biết điều, Vương gia chấp nhặt y làm gì?
Võ Thừa Tự hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng lên ngựa, thúc ngựa lao đi.
Võ Thừa Tự tới tước phủ nhà mình, vừa mới xuống yên ngựa, xa xa đột nhiên có con ngựa khác phi như bay tới trước Võ Thừa Tự liền xuống ngựa, quỳ gối, kêu khóc nói:
- Vương gia, xin Vương gia làm chủ cho A Lang nhà ta.
Võ Thừa Tự nhìn lại, không thấy ấn tượng gì với người này, ngạc nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Người nọ giơ gương mặt đang khóc nỉ non nói:
- Vương gia, tiểu nhân là người nhà quý phủ Vương học sĩ Vương Tam Dương, từng đi theo A Lang, và gặp qua Vương gia ngài rồi.
Võ Thừa Tự “ồ” một tiếng, vuốt râu nói:
- A Lang nhà ngươi là Vương Khánh Chi? Y làm sao?
Vương Tam Dương khóc ròng nói:
- A Lang nhà ta vào cung thỉnh nguyện giùm ngài, đang bị đánh thừa sống thiếu chết ở ngoài Ngọ môn.
- Cái gì?
Võ Thừa Tự mở trừng hai mắt, cúi người, túm lấy Vương Tam Dương, nhấc cả người y lên, lớn tiếng rít gào, nói:
- Ngươi nói sao. Vương Khánh Chi đã chết, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương Tam Dương bị mắng mặt đầy nước miếng, cũng không lau, liền đem toàn bộ sự việc chủ mẫukể lại cho hắn từ đầu chí cuối. Vương gia sau khi nghe Vương Khánh Chi bị đánh chết ở Ngọ môn, Vương Tam Dương liền theo chủ mẫu tới Ngọ môn nhặt xác, sau khi trở về mới được chủ mẫu phái tới Ngụy vương phủ truyền tin.
Nguyên nhân hậu quả của mọi việc, Vương thị phu nhân đã nghe ngóng rõ, Vương thị phu nhân cũng biết thiên tử đương triều muốn giết một thần tử, mà thù này căn bản là không thể báo được, nhưng Lý Chiêu Đức là hung thủ trực tiếp giết chết trượng phu, người này có thể xử lí, cho nên sai người lập tức tới phủ Ngụy vương báo tin, còn dạy y một phen thoái thác, đem mọi trách nhiệm đổ lên người Lý Chiêu Đức.
Võ Thừa Tự nghe y nói xong liền bỏ đi, mạnh mẽ dụi y ra ngoài, chỉ tức giận ngửa mặt lên trời mà rít gào. Con người lúc gặp chuyện không vui làm tức giận, lửa giận còn chưa nguôi mà gặp một chuyện không vui khác, lửa giận kia có thể bùng phát gấp bội. Võ Thừa Tự vừa mới mất hết uy phong ở quý phủ Vi Phương Chất, vấp phải cái “đinh” lớn trở về, lại nghe nói tới việc làm uy vọng trong triều của y giảm đi, thật sự là tức tới mức phát cuồng lên được.
Võ Thừa Tự tức tới mức da mặt đỏ ửng, y đi vòng quanh cửa hai vòng như con thú bị vây hãm, bỗng dưng chỉ vào một người hầu cận, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi, ngươi đi ngay, gọi Chu Hưng lập tức tới gặp bổn vương.
Người hầu cận kia không dám nhiều lời, vội vàng chạy như bay đi, Võ Thừa Tự nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy ai oán nói:
-Lý Chiêu Đức! Lý Chiêu Đức! Năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của ta, bổn vương không giết ngươi, thề không làm người!
Trong thư phòng Dương phủ, Dương Phàm và Triệu Du ngồi đối diện.
Dương Phàm lúc này mới phát hiện, bên người không có người hầu hạ quả thật không ổn, khách tới, đều không có ai sai bảo, chủ nhân như hắn còn phải tự đi lấy đồ uống và mâm trái cây tới, để khách nhân một mình ở đây cũng không thỏa đáng, hơn nữa những vị khách này đều có thân phận, có người còn không tới lượt hắn hầu hạ, như Triệu du trước mắt, hai người chỉ có thể ngồi vậy mà nói chuyện.
Dương Phàm nói:
- Hạ lễ hôm qua Triệu huynh mang tới thật hết sức quý giá, Dương mỗ không biết bao lâu mới có cơ hội gặp mặt Thẩm huynh, đáng lẽ nên tới gặp hắn trực tiếp cảm ơn mới phải.
Triệu Du cười nói:
- Lang tướng không cần khách sáo, phần lễ vật này, Tam thúc ta tất nhiên có bản lĩnh lấy được. Trước đây, chưa có ai được Tam thúc ta tặng lễ vật quý giá như vậy. Tam thúc tặng lễ vật như vậy chứng tỏ trong lòng Tam thúc, đã coi ngươi như bằng hữu rồi.Tam thúc cũng từng nói, chỉ dựa vào mưu trí của Lang tướng ngươi làm một trăm ngàn đại quân Đột Quyết rút khỏi, làm hơn trăm vạn quân dân Hà Tây, Lũng Hữu, Sóc Phương tránh bị tàn sát, công lao thật lớn, nửa thành Lạc Dương đó đó đáng để đủ tặng cho ngươi....
Triệu Du cười ha hả nói:
- Chỉ tiếc thành Lạc Dương không phải của Tam thúc ta, nên chỉ có thể tặng ngươi một con phố để tỏ tâm ý.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Được Thẩm huynh coi trọng như vậy, ta thật hổ thẹn. Vương Khánh Chi hôm nay bị hoàng đế hạ chỉ, đánh chết ngoài Ngọ môn, xem ra Võ Thừa Tự gần đây liên tiếp hành động, khiến Hoàng đế sinh ra chán ghét.Ta đoán, những ngày gần đây Võ Tam Tư sẽ lại hành động, ba ngày sau, hôn kỳ ta chấm dứt, ta sẽ trở lại, trong khoảng thời gian này, huynh hãy giúp ta chú ý chuyện triều đình.
Triệu Du vuốt cằm nói:
- Được thôi.
Dương Phàm lại nói:
- Thẩm huynh khi nào tới Lạc Dương? Thế cục hiện giờ, nếu Thẩm huynh ở đó trấn thủ, sẽ vững vàng hơn chút ít.
Triệu Du khẽ cau mày, nói:
- Tam thúc ta hiện giờ e rằng khó rời khỏi Trường An. Thực không dám giấu diếm, trong gia tộc đã xảy ra vài việc, Khương công tử kia cố ý gây khó dễ cho Tam thúc, việc này đã kinh động tới các nguyên lão. Tam thúc ta không ở đó thì không thể giải quyết, cho nên…
Dương Phàm sớm biết Thẩm Mộc thần thông quảng đại, nếu có chuyện cần y ở lại Trường An, e rằng không chỉ có “một vài việc” như Triệu Du nói. Đơn giản vậy, hắn không cần hỏi nhiều, chỉ nói:
- Một khi đã vậy, cứ để y an tâm xử lý việc bên đó cho tốt. Mọi việc bên này sớm đã an bài xong hết, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ Tam Tư nhất định sẽ phát động đúng hạn, chúng ta chỉ cần để ý chờ xem cuộc vui thôi.
Triệu Du đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Đúng rồi, Lâu Sư Đức sắp sửa hồi kinh rồi.
Dương Phàm nói:
- Hả? Lâu tướng quân phải hồi triều?
Triệu Du nói:
- Ừ, phỏng chừng ba ngày sau sẽ đến kinh thành. Chiến thắng Cư Diên Hải, Lâu Đức Sư lập được công lớn, hoàng đế ắt có thưởng, thăng quan tiến chức không cần nói, rất có thể còn giữ y ở lại kinh, với quyền vị và công lao hiện giờ, có phong tướng cũng không nằm ngoài khả năng.
Dương Phàm vui vẻ nói:
-Lâu tướng quân là ngươi đôn hậu, phẩm hạnh cao thượng, nếu có thể phong tướng, đó là việc tốt cho dân, cho nước.
Triệu Du mỉm cười, nói:
- Nhưng Tam thúc nghĩ, tình thế Tây Vực lúc này còn không rời được Lâu tướng quân, ngoài Lâu tướng quân thì không có ai đảm nhiệm được, trong triều giờ không thiếu một vị Tể tướng Tây Vực hay một danh tướng nào, vì thế phải có cách nào giữ Lâu tướng quân không rời khỏi Tây Vực.
Dương Phàm ngẩn người, cẩn thận nghĩ tới tình thế phức tạp hiện giờ tại Tây Vực quả thật không rời được một vị tướng lão như Lâu tướng quân. Hắn gật gật đầu.
Triệu Du cười thần bí, lại nói:
- Khương công tử mặc dù đang làm khó Tam thúc ta, tuy nhiên quan điểm của gã và Tam thúc ra giống nhau, gã hiểu được quân quyền Tây Vực quan trọng hơn một vị trí tể tướng, cho nên bên đó sẽ có hành động, chỉ có điều, không khỏi phiền tới Lâu tướng quân chịu thiệt thòi một chút.
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, bái tướng phong hầu, đây có lẽ là mộng tưởng cao nhất mà một vi thần như Lâu tướng quân không hề nghĩ tới, nguyên nhân y không thể được phong tướng lại là vì…y quá tài giỏi.
Triệu Du nói:
- Lâu Sư Đức khoan dung độ lượng, nhẫn nhịn đã nổi tiếng hậu thế, mà trong triều lại toàn lang sói, ai cũng gian trá, theo ta thấy, y ngoài việc ở đây làm Đại tướng quân tiêu dao khoái hoạt, chưa chắc đã bằng vào triều làm tướng, “tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường”.
Dương Phàm lắc đầu không nói, Triệu Du lại nói:
- Hoàng đế nếu muốn giữ Lâu tướng quân, tất sẽ cố vấn trọng thần triều đình. Vốn việc này không liên quan nhiều tới Lang tướng, tuy nhiên Lang tướng từ Tây Vực trở về, vốn là thay Thiên tử xem xét tính tình quan viên địa phương, dân tình, chịu trách nhiệm việc quân cơ, cho nên khó tránh sẽ hỏi Lang tướng, Triệu Mỗ ở đây nói trước để tránh cho Lang tướng làm sai.
Triệu Du nói tới đây, mỉm cười đứng dậy, nói:
- Lang tướng mới kết hôn, Triệu mỗ không quấy rầy lâu, xin cáo từ. Lang tướng tốt nhất nên quay lại nhà sau ở cạnh phu nhân thì hơn.
Dương Phàm cũng đứng lên, cười nói:
- Nương tử ta cũng không phải là tiểu thư nũng nịu cửa lớn không ra, cổng trong không bước, hiện giờ mặc dù không còn là người hầu trong cung, nhưng Thẩm huynh giúp nương tử ta tìm một vài người hầu tốt đi. Mười sáu cửa hàng, lại thêm cửa hàng nương tử ta trước kia bản thân kinh doanh, chỉ sợ hàng ngày nàng còn bận hơn ta gấp mấy lần. Ha hả, mời!
Triệu Du cười ha ha, song vai đi ra cùng hắn, vừa đi vừa nói:
- Nói vậy, Triệu mỗ ta chưa đi được rồi, muộn thêm vài ngày Triệu mỗ ta sẽ mang quà tới, để tránh cho phu nhân huynh tân hôn yến mà vẫn còn phải bận rộn.
Dương Phàm nói:
- Không làm vậy nàng ấy sẽ không được rảnh rỗi. Quý phủ hiện giờ đang cần người, mà giữa trưa nay nàng còn muốn tới chợt Nam, tìm vài a hoàn, tôi tớ trở về.
Triệu Du cười nói:
- Ngày đó Triệu mỗ cũng từng nghĩ tặng cho Lang tướng hai mươi hầu nam, nữ, Lang tướng cố tình không nhận, nếu không hôm nay đâu cần phiền phức tới như thế.
Dương Phàm nói:
- Ngày đó Dương mỗ có một mình, một mình ăn no cả nhà không đói. Giữ lại bốn người đã thấy nhiều, nào biết được thành thân chỉ cưới về một người mà thôi nhưn sao cảm thấy vài người này không đủ dùng, nương tử ta phải đích thân đi chọn người, hợp với tâm ý nàng.
Hai người cười nói một lúc đã tới cửa lớn, Triệu Du trở lại nói:
- Lang tướng xin dừng bước, không cần tiễn xa.
Dương Phàm đứng lại, chắp tay nói:
- Triệu huynh đi thong thả.
Hai người nói tới đây, ngoài cửa đã vọng vào tiếng đám con gái ríu rít cười nói, Cao Oánh, Lan Ích Thanh và đám nữ thị vệ vây quanh Tiểu Man đi vào cửa, vừa thấy Dương Phàm và vị khách kia đứng ở trước cửa, liền đứng lại, Dương Phàm cười nói:
- Nương tử đã về rồi, đến đây, nàng diện kiến một chút, vị này là Triệu huynh Triệu Du. Triệu huynh đây là nương tử ta.
Triệu Du tiến lên một bước, vái chào:
- Triệu Du bái kiến phu nhân.
Tiểu Man khom người đáp lễ, nói:
- Xin chào Triệu tiên sinh.
Dương Phàm nói:
- Nương tử, người hầu trong nhà đều tìm trở về rồi ư?
Tiểu Man hé miệng mà cười, nói:
- Vâng, nhờ các tỷ muội hỗ trợ, bớt việc đi nhiều, người đã tìm đủ, các ngươi tiến lên đây, để A Lang xem có vừa lòng không?
Đám nữ thị vệ né sang một bên, đằng sau đi tới bảy tám nam nhân, trong đó có một người tầm mười một mười hai tuổi, thanh tú thông minh, nghĩ chắc là thư đồng rồi, còn hai người vòng eo rộng, phúc thái đầy mặt, chính là đầu bếp, còn những người khác mặc dù không phải những người khôi ngô, nhưng thoạt nhìn đều có thần thái, hơn nữa vẻ mặt thật thà chất phác.
Dương Phàm liên tục gật đầu, nói:
- Nương tử quả biết nhìn người, ta cũng thấy hài lòng. À, còn những nha đầu sai khiến bên trong nhà, sao không mướn về luôn?
Tiểu Man vừa nghe, bỗng nhiên xấu hổ đứng lên, nhẹ nhàng vò quanh góc áo, nhỏ giọng mà nói:
- Nha hoàn, cũng mướn đủ rồi…
Dương Phàm cười ha hả nói :
- Thật sao, mau gọi họ tới, cho ta xem.
Bảy tám nam nhân kia liền né sang một bên, Tiểu Man bất đắc dĩ, nhướn thân, chép miệng về phía Cao Oánh, Cao Oánh nói:
- Khụ, các ngươi tiến lên trước, gặp mặt A Lang đi.
Dương Phàm cười híp mắt nhìn, chỉ thấy đám nữ thị vệ né sang một bên, thì nụ cười của Dương Phàm chợt cứng ngay trên mặt. Hai con mắt hắn đột ngột lồi ra, kinh ngạc nhìn sáu a hoàn đứng ngoài cửa…Miệng hắn chầm chậm mở ra, cả nửa ngày cũng chẳng khép lại được.
Hắn liếc mắt nhìn qua, cảm giác như Tiểu Man vừa đưa mấy nữ đô vật ở phủ Thái bình công chúa trở về nhà vậy, nhìn kĩ, thân hình các nàng có nhỏ hơn một chút so với những nữ thị vệ đô vật ở Phủ Thái Bình công chúa đó.
Đúng vậy, các nàng ta là nữ nhân, sáu nữ nhân vai rộng eo thon. Các nàng đúng là nha đầu, phúc thái hiện rõ tướng mạo tính trẻ con, nhìn búi tóc trên đầu các nàng, quả thực là những nha đầu còn chưa tới tuổi vị thành niên.
Tiểu Man thấy ánh mắt của Dương Phàm, không khỏi liếc mắt oán trách Cao Oánh, sợ hãi hỏi:
- Lang quân….có vừa lòng không?
Dương Phàm như ngậm hoàng liên, nhếch nhếch miệng, nói:
- Nương tử quả biết nhìn người, quả có con mắt tốt. Những người này, ta đều rất hài lòng…hahaha
Triệu Du đứng một bên, cố gắng nén cười, hướng Dương Phàm vái chào, nói:
- Lang tướng bận rộn, Triệu Du cáo từ, cáo từ.
***
Trong Ngụy vương phủ, Võ Thừa Tự vừa thấy Chu Hưng tới, lập tức không kìm nổi giận dữ nói:
- Chu Hưng, lần này, bất kể bằng cách nào, ngươi nhất định phải giải cơn tức này cho bổn vương, bổn vương muốn Lý chiêu Đức chết, nhất định y phải chết.
Võ Thừa Tự vừa nói, vừa mạnh mẽ đấm một đấm xuống án thư, khiến cho tứ bảo trên án thư phòng nẩy lên.
Chu Hưng nhanh chóng trấn an nói:
- Vương gia bớt giận, bớt giận, lúc tới, hạ quan đã nghe người nhà quý phủ nói qua. Vương gia muốn trị Lý Chiêu Đức không hề khó, tuy nhiên, Vương gia chỉ là muốn nguôi cơn giận, hay là muốn ngôi vị Thái tử?
Võ Thừa Tự vừa nghe thấy “ngôi vị Thái tử” như nước sôi trong nồi bị rót một muôi nước lạnh vào, lập tức bình tĩnh lại, liếc Chu Hưng nói:
- Thượng Thư có ý gì?
Chu Hưng tay vuốt chòm râu, thản nhiên nói:
- Vương gia muốn có ngôi vị Thái tử, chẳng những nhiều kẻ thù bên ngoài, mà còn có địch bên trong. Kẻ thù bên ngoài chính là những đại thần Lý Đường chưa từ bỏ ý định. Còn bên trong là những người đủ tư cách cạnh tranh cao thấp với Vương gia trong tộc họ Võ. Tình hình này, giống như quá trình năm đó Hoàng thượng từ một Tài nhân mà lên làm Chiêu Nghi, từ Hoàng hậu lên làm Thiên tử vậy?
Khi đó, Đương Kim Hoàng thượng vẫn là một phi tần, trong cung có các chư phi tranh giành tình cảm, trong triều có đại thần phản đối, những thứ tận dụng được là ủng hộ của Cao Tông Hoàng đế, cuối cùng thắng hiểm chính là ngôi vị thiên tử, dựa vào cái gì? Từ lúc lần đầu tiên yêu cầu của Vương Khánh Chi bị bác bỏ, hạ quan đã cân nhắc việc này.
Hạ quan nghĩ, tới nay, cách làm của chúng ta đã qua coi trọng quan điểm của Bệ Hạ, cứ nghĩ chỉ cần có những người này ủng hộ Vương gia, chỉ cần Vương gia có thể làm Bệ Hạ vui lòng, ngôi vị Thái Tử sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng hạ quan cân nhắc tới những thủ đoạn mà Bệ Hạ sử dụng trước lúc đăng cơ, lại cảm thấy, chúng ta so với bệ hạ còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Võ Thừa Tự nghiêng người nói:
- Cái gì?
Chu Hưng nắm tay thật mạnh nói:
- Uy hiếp! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Đương Kim Hoàng Thượng chính là làm như vậy, đối với người ủng hộ này, hứa sẽ ban hậu lộc, chức quan lớn, những người phản đối bà ta, thì bà ta kiên quyết đả kích, không chút lưu tình, đợi đến lúc trong triều trên dưới đều ủng hộ, Đương Kim Bệ Hạ tất nhiên sẽ trở thành Hoàng Đế.
Vương gia ngài mặc dù có một vài quan viên ủng hộ, nhưng người phản đối Vương gia, Vương gia làm gì với họ? Lý Chiêu Đức vì sao dám kiêu ngạo, ngông cuồng như thế? Vi Phương Chất tại sao lại nằm trên giường không dậy? Bởi vì họ không e ngại Vương gia, bọn họ biết đắc tội với Vương gia cũng không có gì to tát.
Võ Thừa Tự co đồng tử lại, nói:
- Đúng! Cho nên bổn vương không nhịn nữa, gọi ngươi tới xử lí Lý Chiêu Đức, nhưng sao lại chưa tới lúc?
Chu Hưng lắc đầu liên tục, nói:
- Đương nhiên không ổn, rất rõ ràng rồi! Bệ Hạ vì sao lệnh Lý Chiêu Đức giam hình? Bởi vì Bệ Hạ biết rằng, Lý Chiêu Đức hiện tại là đối thủ của Vương gia, lúc này động thủ với Lý Chiêu Đức, với sự khôn khéo của Hoàng Đế sao nhìn không ra dụng ý của Vương gia?
Làm quân thần, không cần biết xa gần, thân cận, cái chính là một chữ cân bằng, chỉ có cân bằng, đế vương mới an ổn. Vương gia tuy là cháu ruột bệ hạ, nhưng ngôi vị hoàng đế, ngay cha con còn đề phòng nhau nói chi là cô cháu? Hiện giờ, Hoàng Đế rõ ràng là lấy Lý Chiêu Đức ra dọa Vương gia, muốn đạt tới sự cân bằng.
Võ Thừa Tự nổi giận đùng đùng nói:
- Cân đối? Bổn vương chịu nhục nhã đến như vậy, nếu nén giận, tất nhiên những quan viên thấy gió theo đà sẽ chạy theo bọn họ, lại thêm đám tiểu nhân sẽ dè bỉu bổn vương, vậy phải làm thế nào cho phải? Theo ngươi nói, chẳng nhẽ lại phải nhịn?
Chu Hưng chậm rãi mà nói:
- Nhịn, nhưng cần phải có một chút thủ đoạn, Năm đó Thượng Quan Nghi kiên quyết phản đối Đương Kim Thiên Tử là Hoàng Hậu, Đương Kim Thiên Tử đã làm thế nào? Đương nhiên, bà ta không cắt đứt cánh chim này, không hề động thủ với y, còn dùng mọi cách khen ngợi y với Cao Tông Hoàng Đế, thừa nhận y chí công vô tư.
Đến lúc bẻ hết cánh của Thượng Quan Nghi rồi, Đương Kim Bệ Hạ mới dùng thủ đoạn ban chết. Cái gọi là việc nhỏ mà không nhịn sẽ bị loạn, thủ đoạn này thật tuyệt diệu đến mức nào? Lúc này, Vương gia cần theo gương Lý Chiêu Đức-người lúc nào cũng đối đầu với ngài, không động tới y nữa. Tuy nhiên, những người khác thì…haha.
- Ồ!
Võ Thừa tự cúi đầu suy tư, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Những người khác mà ngươi nói, là ý chỉ ai?
Chu Hưng lạnh lùng cười, nói:
- Tất nhiên là kẻ không biết đối nhân xử thế Vi lão thất phu.
Võ Thừa Tự giọng căm hận nói:
- Vi Phương Chất dám kiêu căng vô lễ với bổn vương, đúng là muốn bị trị đây. Ngươi nói vậy, ta tạm tha cho Lý chiêu Đức, nhưng sẽ xuống tay trước với Vi Phương Chất.
Chu Hưng nói:
- Đúng vậy, trước phải lật đổ Vi Phương Chất, sau đó xem còn đại thần nào không tán thưởng, tiếp tục lật đổ. Không được bao lâu, các quan lại sẽ gia nhập gia môn của Vương gia, hoặc là giữ mình, đến lúc đó, Vương gia một hô trăm vâng, Lý Chiêu Đức lúc đó chỉ còn một mình, không đánh, y cũng sẽ tự ngã….
Võ Thừa Tự sung sướng cười to:
- Hay! Hay! Chu Thượng thư đúng là Trương Tử Phòng của bổn vương. Vậy theo lời ngươi, ta trước nhịn Lý Chiêu Đức, khai đao với lão thất phu Vi Phương Chất đầu tiên.
- Lão phu có bệnh không thể đưa đi xa được, Vương gia đi thong thả, khụ, khụ…
Võ Thừa Tự sắc mặt xanh mét, lạnh giọng nói:
- Không giám làm phiền Vi Tương đưa tiễn, Võ mỗ cáo từ.
Y phất tay áo mọt cái, như gió cuốn đi ra cửa, Vi Phương Chất cười thản nhiên nhìn Võ Thừa Tự đi khỏi, bộ dạng ốm yếu biến mất, nghiêng người ngồi dậy.
Lão quản gia vung tay, hai tùy tùng lập tức mang áo bào tới, Vi Phương Chất đứng dậy, mở hai tay, kêu các nàng mặc áo bào vào cho mình. Lão quản gia trung thành tận tâm lo lắng nói:
- Ngụy vương quyền thế ngút trời, là nhất không phải là thứ hai. Lão nô nghĩ, A Lang cũng không muốn kết bạn với những người này, cũng không nên cáo ốm làm cho y khó chịu, người như vậy chắc chắn sẽ đáp trả, chỉ sợ A Lang sẽ rước lấy họa.
Vi Phương Chất vứt bỏ khăn lau trán màu vàng xuống giường, trầm giọng nói:
- Lành hãy dữ, mệnh cả thôi. Đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể cuốn gối trước hoàng thân quốc thích này? Võ Thừa Tự đến nhà thăm hỏi, tất nhiên là có việc nhờ mới tới, cho dù là lão phu sắp tiệc tiếp đãi y, chỉ cần không cùng mưu kế thì vẫn coi như đắc tội với y, cần gì phải lo được lo mất, tự làm mệt mình chứ?
- A Lang
Vi Phương Chất khoát tay nói:
- Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa.
Lão quản sự biết A Lang là người ngay thẳng, vì vậy đành thở dài một tiếng, im lặng mà lui ra.
Võ Thừa Tự rời khỏi Vi phủ, lập tức điên lên, tức giận nói:
- Khá lắm Vi Phương Chất, dám vô lễ như vậy với bổn vương. Y ở Ngự Tiền xin nghỉ ba ngày, rõ ràng nói là nhiễm phong hàn, bổn vương qua phủ hỏi thăm, không ngờ y lại bảo bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi. Ta phỉ nhổ vào, bổn vương đã ngửi thấy mùi rượu trên người y, lão thất phu này, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.
Các tùy tùng vội cười nịnh theo mà nói:
- Vi Phương Chất không biết điều, Vương gia chấp nhặt y làm gì?
Võ Thừa Tự hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng lên ngựa, thúc ngựa lao đi.
Võ Thừa Tự tới tước phủ nhà mình, vừa mới xuống yên ngựa, xa xa đột nhiên có con ngựa khác phi như bay tới trước Võ Thừa Tự liền xuống ngựa, quỳ gối, kêu khóc nói:
- Vương gia, xin Vương gia làm chủ cho A Lang nhà ta.
Võ Thừa Tự nhìn lại, không thấy ấn tượng gì với người này, ngạc nhiên nói:
- Ngươi là ai?
Người nọ giơ gương mặt đang khóc nỉ non nói:
- Vương gia, tiểu nhân là người nhà quý phủ Vương học sĩ Vương Tam Dương, từng đi theo A Lang, và gặp qua Vương gia ngài rồi.
Võ Thừa Tự “ồ” một tiếng, vuốt râu nói:
- A Lang nhà ngươi là Vương Khánh Chi? Y làm sao?
Vương Tam Dương khóc ròng nói:
- A Lang nhà ta vào cung thỉnh nguyện giùm ngài, đang bị đánh thừa sống thiếu chết ở ngoài Ngọ môn.
- Cái gì?
Võ Thừa Tự mở trừng hai mắt, cúi người, túm lấy Vương Tam Dương, nhấc cả người y lên, lớn tiếng rít gào, nói:
- Ngươi nói sao. Vương Khánh Chi đã chết, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Vương Tam Dương bị mắng mặt đầy nước miếng, cũng không lau, liền đem toàn bộ sự việc chủ mẫukể lại cho hắn từ đầu chí cuối. Vương gia sau khi nghe Vương Khánh Chi bị đánh chết ở Ngọ môn, Vương Tam Dương liền theo chủ mẫu tới Ngọ môn nhặt xác, sau khi trở về mới được chủ mẫu phái tới Ngụy vương phủ truyền tin.
Nguyên nhân hậu quả của mọi việc, Vương thị phu nhân đã nghe ngóng rõ, Vương thị phu nhân cũng biết thiên tử đương triều muốn giết một thần tử, mà thù này căn bản là không thể báo được, nhưng Lý Chiêu Đức là hung thủ trực tiếp giết chết trượng phu, người này có thể xử lí, cho nên sai người lập tức tới phủ Ngụy vương báo tin, còn dạy y một phen thoái thác, đem mọi trách nhiệm đổ lên người Lý Chiêu Đức.
Võ Thừa Tự nghe y nói xong liền bỏ đi, mạnh mẽ dụi y ra ngoài, chỉ tức giận ngửa mặt lên trời mà rít gào. Con người lúc gặp chuyện không vui làm tức giận, lửa giận còn chưa nguôi mà gặp một chuyện không vui khác, lửa giận kia có thể bùng phát gấp bội. Võ Thừa Tự vừa mới mất hết uy phong ở quý phủ Vi Phương Chất, vấp phải cái “đinh” lớn trở về, lại nghe nói tới việc làm uy vọng trong triều của y giảm đi, thật sự là tức tới mức phát cuồng lên được.
Võ Thừa Tự tức tới mức da mặt đỏ ửng, y đi vòng quanh cửa hai vòng như con thú bị vây hãm, bỗng dưng chỉ vào một người hầu cận, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi, ngươi đi ngay, gọi Chu Hưng lập tức tới gặp bổn vương.
Người hầu cận kia không dám nhiều lời, vội vàng chạy như bay đi, Võ Thừa Tự nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy ai oán nói:
-Lý Chiêu Đức! Lý Chiêu Đức! Năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của ta, bổn vương không giết ngươi, thề không làm người!
Trong thư phòng Dương phủ, Dương Phàm và Triệu Du ngồi đối diện.
Dương Phàm lúc này mới phát hiện, bên người không có người hầu hạ quả thật không ổn, khách tới, đều không có ai sai bảo, chủ nhân như hắn còn phải tự đi lấy đồ uống và mâm trái cây tới, để khách nhân một mình ở đây cũng không thỏa đáng, hơn nữa những vị khách này đều có thân phận, có người còn không tới lượt hắn hầu hạ, như Triệu du trước mắt, hai người chỉ có thể ngồi vậy mà nói chuyện.
Dương Phàm nói:
- Hạ lễ hôm qua Triệu huynh mang tới thật hết sức quý giá, Dương mỗ không biết bao lâu mới có cơ hội gặp mặt Thẩm huynh, đáng lẽ nên tới gặp hắn trực tiếp cảm ơn mới phải.
Triệu Du cười nói:
- Lang tướng không cần khách sáo, phần lễ vật này, Tam thúc ta tất nhiên có bản lĩnh lấy được. Trước đây, chưa có ai được Tam thúc ta tặng lễ vật quý giá như vậy. Tam thúc tặng lễ vật như vậy chứng tỏ trong lòng Tam thúc, đã coi ngươi như bằng hữu rồi.Tam thúc cũng từng nói, chỉ dựa vào mưu trí của Lang tướng ngươi làm một trăm ngàn đại quân Đột Quyết rút khỏi, làm hơn trăm vạn quân dân Hà Tây, Lũng Hữu, Sóc Phương tránh bị tàn sát, công lao thật lớn, nửa thành Lạc Dương đó đó đáng để đủ tặng cho ngươi....
Triệu Du cười ha hả nói:
- Chỉ tiếc thành Lạc Dương không phải của Tam thúc ta, nên chỉ có thể tặng ngươi một con phố để tỏ tâm ý.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Được Thẩm huynh coi trọng như vậy, ta thật hổ thẹn. Vương Khánh Chi hôm nay bị hoàng đế hạ chỉ, đánh chết ngoài Ngọ môn, xem ra Võ Thừa Tự gần đây liên tiếp hành động, khiến Hoàng đế sinh ra chán ghét.Ta đoán, những ngày gần đây Võ Tam Tư sẽ lại hành động, ba ngày sau, hôn kỳ ta chấm dứt, ta sẽ trở lại, trong khoảng thời gian này, huynh hãy giúp ta chú ý chuyện triều đình.
Triệu Du vuốt cằm nói:
- Được thôi.
Dương Phàm lại nói:
- Thẩm huynh khi nào tới Lạc Dương? Thế cục hiện giờ, nếu Thẩm huynh ở đó trấn thủ, sẽ vững vàng hơn chút ít.
Triệu Du khẽ cau mày, nói:
- Tam thúc ta hiện giờ e rằng khó rời khỏi Trường An. Thực không dám giấu diếm, trong gia tộc đã xảy ra vài việc, Khương công tử kia cố ý gây khó dễ cho Tam thúc, việc này đã kinh động tới các nguyên lão. Tam thúc ta không ở đó thì không thể giải quyết, cho nên…
Dương Phàm sớm biết Thẩm Mộc thần thông quảng đại, nếu có chuyện cần y ở lại Trường An, e rằng không chỉ có “một vài việc” như Triệu Du nói. Đơn giản vậy, hắn không cần hỏi nhiều, chỉ nói:
- Một khi đã vậy, cứ để y an tâm xử lý việc bên đó cho tốt. Mọi việc bên này sớm đã an bài xong hết, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Võ Tam Tư nhất định sẽ phát động đúng hạn, chúng ta chỉ cần để ý chờ xem cuộc vui thôi.
Triệu Du đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:
- Đúng rồi, Lâu Sư Đức sắp sửa hồi kinh rồi.
Dương Phàm nói:
- Hả? Lâu tướng quân phải hồi triều?
Triệu Du nói:
- Ừ, phỏng chừng ba ngày sau sẽ đến kinh thành. Chiến thắng Cư Diên Hải, Lâu Đức Sư lập được công lớn, hoàng đế ắt có thưởng, thăng quan tiến chức không cần nói, rất có thể còn giữ y ở lại kinh, với quyền vị và công lao hiện giờ, có phong tướng cũng không nằm ngoài khả năng.
Dương Phàm vui vẻ nói:
-Lâu tướng quân là ngươi đôn hậu, phẩm hạnh cao thượng, nếu có thể phong tướng, đó là việc tốt cho dân, cho nước.
Triệu Du mỉm cười, nói:
- Nhưng Tam thúc nghĩ, tình thế Tây Vực lúc này còn không rời được Lâu tướng quân, ngoài Lâu tướng quân thì không có ai đảm nhiệm được, trong triều giờ không thiếu một vị Tể tướng Tây Vực hay một danh tướng nào, vì thế phải có cách nào giữ Lâu tướng quân không rời khỏi Tây Vực.
Dương Phàm ngẩn người, cẩn thận nghĩ tới tình thế phức tạp hiện giờ tại Tây Vực quả thật không rời được một vị tướng lão như Lâu tướng quân. Hắn gật gật đầu.
Triệu Du cười thần bí, lại nói:
- Khương công tử mặc dù đang làm khó Tam thúc ta, tuy nhiên quan điểm của gã và Tam thúc ra giống nhau, gã hiểu được quân quyền Tây Vực quan trọng hơn một vị trí tể tướng, cho nên bên đó sẽ có hành động, chỉ có điều, không khỏi phiền tới Lâu tướng quân chịu thiệt thòi một chút.
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, bái tướng phong hầu, đây có lẽ là mộng tưởng cao nhất mà một vi thần như Lâu tướng quân không hề nghĩ tới, nguyên nhân y không thể được phong tướng lại là vì…y quá tài giỏi.
Triệu Du nói:
- Lâu Sư Đức khoan dung độ lượng, nhẫn nhịn đã nổi tiếng hậu thế, mà trong triều lại toàn lang sói, ai cũng gian trá, theo ta thấy, y ngoài việc ở đây làm Đại tướng quân tiêu dao khoái hoạt, chưa chắc đã bằng vào triều làm tướng, “tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường”.
Dương Phàm lắc đầu không nói, Triệu Du lại nói:
- Hoàng đế nếu muốn giữ Lâu tướng quân, tất sẽ cố vấn trọng thần triều đình. Vốn việc này không liên quan nhiều tới Lang tướng, tuy nhiên Lang tướng từ Tây Vực trở về, vốn là thay Thiên tử xem xét tính tình quan viên địa phương, dân tình, chịu trách nhiệm việc quân cơ, cho nên khó tránh sẽ hỏi Lang tướng, Triệu Mỗ ở đây nói trước để tránh cho Lang tướng làm sai.
Triệu Du nói tới đây, mỉm cười đứng dậy, nói:
- Lang tướng mới kết hôn, Triệu mỗ không quấy rầy lâu, xin cáo từ. Lang tướng tốt nhất nên quay lại nhà sau ở cạnh phu nhân thì hơn.
Dương Phàm cũng đứng lên, cười nói:
- Nương tử ta cũng không phải là tiểu thư nũng nịu cửa lớn không ra, cổng trong không bước, hiện giờ mặc dù không còn là người hầu trong cung, nhưng Thẩm huynh giúp nương tử ta tìm một vài người hầu tốt đi. Mười sáu cửa hàng, lại thêm cửa hàng nương tử ta trước kia bản thân kinh doanh, chỉ sợ hàng ngày nàng còn bận hơn ta gấp mấy lần. Ha hả, mời!
Triệu Du cười ha ha, song vai đi ra cùng hắn, vừa đi vừa nói:
- Nói vậy, Triệu mỗ ta chưa đi được rồi, muộn thêm vài ngày Triệu mỗ ta sẽ mang quà tới, để tránh cho phu nhân huynh tân hôn yến mà vẫn còn phải bận rộn.
Dương Phàm nói:
- Không làm vậy nàng ấy sẽ không được rảnh rỗi. Quý phủ hiện giờ đang cần người, mà giữa trưa nay nàng còn muốn tới chợt Nam, tìm vài a hoàn, tôi tớ trở về.
Triệu Du cười nói:
- Ngày đó Triệu mỗ cũng từng nghĩ tặng cho Lang tướng hai mươi hầu nam, nữ, Lang tướng cố tình không nhận, nếu không hôm nay đâu cần phiền phức tới như thế.
Dương Phàm nói:
- Ngày đó Dương mỗ có một mình, một mình ăn no cả nhà không đói. Giữ lại bốn người đã thấy nhiều, nào biết được thành thân chỉ cưới về một người mà thôi nhưn sao cảm thấy vài người này không đủ dùng, nương tử ta phải đích thân đi chọn người, hợp với tâm ý nàng.
Hai người cười nói một lúc đã tới cửa lớn, Triệu Du trở lại nói:
- Lang tướng xin dừng bước, không cần tiễn xa.
Dương Phàm đứng lại, chắp tay nói:
- Triệu huynh đi thong thả.
Hai người nói tới đây, ngoài cửa đã vọng vào tiếng đám con gái ríu rít cười nói, Cao Oánh, Lan Ích Thanh và đám nữ thị vệ vây quanh Tiểu Man đi vào cửa, vừa thấy Dương Phàm và vị khách kia đứng ở trước cửa, liền đứng lại, Dương Phàm cười nói:
- Nương tử đã về rồi, đến đây, nàng diện kiến một chút, vị này là Triệu huynh Triệu Du. Triệu huynh đây là nương tử ta.
Triệu Du tiến lên một bước, vái chào:
- Triệu Du bái kiến phu nhân.
Tiểu Man khom người đáp lễ, nói:
- Xin chào Triệu tiên sinh.
Dương Phàm nói:
- Nương tử, người hầu trong nhà đều tìm trở về rồi ư?
Tiểu Man hé miệng mà cười, nói:
- Vâng, nhờ các tỷ muội hỗ trợ, bớt việc đi nhiều, người đã tìm đủ, các ngươi tiến lên đây, để A Lang xem có vừa lòng không?
Đám nữ thị vệ né sang một bên, đằng sau đi tới bảy tám nam nhân, trong đó có một người tầm mười một mười hai tuổi, thanh tú thông minh, nghĩ chắc là thư đồng rồi, còn hai người vòng eo rộng, phúc thái đầy mặt, chính là đầu bếp, còn những người khác mặc dù không phải những người khôi ngô, nhưng thoạt nhìn đều có thần thái, hơn nữa vẻ mặt thật thà chất phác.
Dương Phàm liên tục gật đầu, nói:
- Nương tử quả biết nhìn người, ta cũng thấy hài lòng. À, còn những nha đầu sai khiến bên trong nhà, sao không mướn về luôn?
Tiểu Man vừa nghe, bỗng nhiên xấu hổ đứng lên, nhẹ nhàng vò quanh góc áo, nhỏ giọng mà nói:
- Nha hoàn, cũng mướn đủ rồi…
Dương Phàm cười ha hả nói :
- Thật sao, mau gọi họ tới, cho ta xem.
Bảy tám nam nhân kia liền né sang một bên, Tiểu Man bất đắc dĩ, nhướn thân, chép miệng về phía Cao Oánh, Cao Oánh nói:
- Khụ, các ngươi tiến lên trước, gặp mặt A Lang đi.
Dương Phàm cười híp mắt nhìn, chỉ thấy đám nữ thị vệ né sang một bên, thì nụ cười của Dương Phàm chợt cứng ngay trên mặt. Hai con mắt hắn đột ngột lồi ra, kinh ngạc nhìn sáu a hoàn đứng ngoài cửa…Miệng hắn chầm chậm mở ra, cả nửa ngày cũng chẳng khép lại được.
Hắn liếc mắt nhìn qua, cảm giác như Tiểu Man vừa đưa mấy nữ đô vật ở phủ Thái bình công chúa trở về nhà vậy, nhìn kĩ, thân hình các nàng có nhỏ hơn một chút so với những nữ thị vệ đô vật ở Phủ Thái Bình công chúa đó.
Đúng vậy, các nàng ta là nữ nhân, sáu nữ nhân vai rộng eo thon. Các nàng đúng là nha đầu, phúc thái hiện rõ tướng mạo tính trẻ con, nhìn búi tóc trên đầu các nàng, quả thực là những nha đầu còn chưa tới tuổi vị thành niên.
Tiểu Man thấy ánh mắt của Dương Phàm, không khỏi liếc mắt oán trách Cao Oánh, sợ hãi hỏi:
- Lang quân….có vừa lòng không?
Dương Phàm như ngậm hoàng liên, nhếch nhếch miệng, nói:
- Nương tử quả biết nhìn người, quả có con mắt tốt. Những người này, ta đều rất hài lòng…hahaha
Triệu Du đứng một bên, cố gắng nén cười, hướng Dương Phàm vái chào, nói:
- Lang tướng bận rộn, Triệu Du cáo từ, cáo từ.
***
Trong Ngụy vương phủ, Võ Thừa Tự vừa thấy Chu Hưng tới, lập tức không kìm nổi giận dữ nói:
- Chu Hưng, lần này, bất kể bằng cách nào, ngươi nhất định phải giải cơn tức này cho bổn vương, bổn vương muốn Lý chiêu Đức chết, nhất định y phải chết.
Võ Thừa Tự vừa nói, vừa mạnh mẽ đấm một đấm xuống án thư, khiến cho tứ bảo trên án thư phòng nẩy lên.
Chu Hưng nhanh chóng trấn an nói:
- Vương gia bớt giận, bớt giận, lúc tới, hạ quan đã nghe người nhà quý phủ nói qua. Vương gia muốn trị Lý Chiêu Đức không hề khó, tuy nhiên, Vương gia chỉ là muốn nguôi cơn giận, hay là muốn ngôi vị Thái tử?
Võ Thừa Tự vừa nghe thấy “ngôi vị Thái tử” như nước sôi trong nồi bị rót một muôi nước lạnh vào, lập tức bình tĩnh lại, liếc Chu Hưng nói:
- Thượng Thư có ý gì?
Chu Hưng tay vuốt chòm râu, thản nhiên nói:
- Vương gia muốn có ngôi vị Thái tử, chẳng những nhiều kẻ thù bên ngoài, mà còn có địch bên trong. Kẻ thù bên ngoài chính là những đại thần Lý Đường chưa từ bỏ ý định. Còn bên trong là những người đủ tư cách cạnh tranh cao thấp với Vương gia trong tộc họ Võ. Tình hình này, giống như quá trình năm đó Hoàng thượng từ một Tài nhân mà lên làm Chiêu Nghi, từ Hoàng hậu lên làm Thiên tử vậy?
Khi đó, Đương Kim Hoàng thượng vẫn là một phi tần, trong cung có các chư phi tranh giành tình cảm, trong triều có đại thần phản đối, những thứ tận dụng được là ủng hộ của Cao Tông Hoàng đế, cuối cùng thắng hiểm chính là ngôi vị thiên tử, dựa vào cái gì? Từ lúc lần đầu tiên yêu cầu của Vương Khánh Chi bị bác bỏ, hạ quan đã cân nhắc việc này.
Hạ quan nghĩ, tới nay, cách làm của chúng ta đã qua coi trọng quan điểm của Bệ Hạ, cứ nghĩ chỉ cần có những người này ủng hộ Vương gia, chỉ cần Vương gia có thể làm Bệ Hạ vui lòng, ngôi vị Thái Tử sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng hạ quan cân nhắc tới những thủ đoạn mà Bệ Hạ sử dụng trước lúc đăng cơ, lại cảm thấy, chúng ta so với bệ hạ còn thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Võ Thừa Tự nghiêng người nói:
- Cái gì?
Chu Hưng nắm tay thật mạnh nói:
- Uy hiếp! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Đương Kim Hoàng Thượng chính là làm như vậy, đối với người ủng hộ này, hứa sẽ ban hậu lộc, chức quan lớn, những người phản đối bà ta, thì bà ta kiên quyết đả kích, không chút lưu tình, đợi đến lúc trong triều trên dưới đều ủng hộ, Đương Kim Bệ Hạ tất nhiên sẽ trở thành Hoàng Đế.
Vương gia ngài mặc dù có một vài quan viên ủng hộ, nhưng người phản đối Vương gia, Vương gia làm gì với họ? Lý Chiêu Đức vì sao dám kiêu ngạo, ngông cuồng như thế? Vi Phương Chất tại sao lại nằm trên giường không dậy? Bởi vì họ không e ngại Vương gia, bọn họ biết đắc tội với Vương gia cũng không có gì to tát.
Võ Thừa Tự co đồng tử lại, nói:
- Đúng! Cho nên bổn vương không nhịn nữa, gọi ngươi tới xử lí Lý Chiêu Đức, nhưng sao lại chưa tới lúc?
Chu Hưng lắc đầu liên tục, nói:
- Đương nhiên không ổn, rất rõ ràng rồi! Bệ Hạ vì sao lệnh Lý Chiêu Đức giam hình? Bởi vì Bệ Hạ biết rằng, Lý Chiêu Đức hiện tại là đối thủ của Vương gia, lúc này động thủ với Lý Chiêu Đức, với sự khôn khéo của Hoàng Đế sao nhìn không ra dụng ý của Vương gia?
Làm quân thần, không cần biết xa gần, thân cận, cái chính là một chữ cân bằng, chỉ có cân bằng, đế vương mới an ổn. Vương gia tuy là cháu ruột bệ hạ, nhưng ngôi vị hoàng đế, ngay cha con còn đề phòng nhau nói chi là cô cháu? Hiện giờ, Hoàng Đế rõ ràng là lấy Lý Chiêu Đức ra dọa Vương gia, muốn đạt tới sự cân bằng.
Võ Thừa Tự nổi giận đùng đùng nói:
- Cân đối? Bổn vương chịu nhục nhã đến như vậy, nếu nén giận, tất nhiên những quan viên thấy gió theo đà sẽ chạy theo bọn họ, lại thêm đám tiểu nhân sẽ dè bỉu bổn vương, vậy phải làm thế nào cho phải? Theo ngươi nói, chẳng nhẽ lại phải nhịn?
Chu Hưng chậm rãi mà nói:
- Nhịn, nhưng cần phải có một chút thủ đoạn, Năm đó Thượng Quan Nghi kiên quyết phản đối Đương Kim Thiên Tử là Hoàng Hậu, Đương Kim Thiên Tử đã làm thế nào? Đương nhiên, bà ta không cắt đứt cánh chim này, không hề động thủ với y, còn dùng mọi cách khen ngợi y với Cao Tông Hoàng Đế, thừa nhận y chí công vô tư.
Đến lúc bẻ hết cánh của Thượng Quan Nghi rồi, Đương Kim Bệ Hạ mới dùng thủ đoạn ban chết. Cái gọi là việc nhỏ mà không nhịn sẽ bị loạn, thủ đoạn này thật tuyệt diệu đến mức nào? Lúc này, Vương gia cần theo gương Lý Chiêu Đức-người lúc nào cũng đối đầu với ngài, không động tới y nữa. Tuy nhiên, những người khác thì…haha.
- Ồ!
Võ Thừa tự cúi đầu suy tư, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Những người khác mà ngươi nói, là ý chỉ ai?
Chu Hưng lạnh lùng cười, nói:
- Tất nhiên là kẻ không biết đối nhân xử thế Vi lão thất phu.
Võ Thừa Tự giọng căm hận nói:
- Vi Phương Chất dám kiêu căng vô lễ với bổn vương, đúng là muốn bị trị đây. Ngươi nói vậy, ta tạm tha cho Lý chiêu Đức, nhưng sẽ xuống tay trước với Vi Phương Chất.
Chu Hưng nói:
- Đúng vậy, trước phải lật đổ Vi Phương Chất, sau đó xem còn đại thần nào không tán thưởng, tiếp tục lật đổ. Không được bao lâu, các quan lại sẽ gia nhập gia môn của Vương gia, hoặc là giữ mình, đến lúc đó, Vương gia một hô trăm vâng, Lý Chiêu Đức lúc đó chỉ còn một mình, không đánh, y cũng sẽ tự ngã….
Võ Thừa Tự sung sướng cười to:
- Hay! Hay! Chu Thượng thư đúng là Trương Tử Phòng của bổn vương. Vậy theo lời ngươi, ta trước nhịn Lý Chiêu Đức, khai đao với lão thất phu Vi Phương Chất đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.