Quyển 1 - Chương 299: Tiểu Nữu Nữu u sầu xuất giá
Nguyệt Quan
05/07/2014
Dương Phàm dừng bước, ngoái nhìn về phía đầu ngõ, đối diện bức tường trong ngõ là một dãy bàn tiệc di động, lúc này tuy rằng khách đến chưa đông, nhưng cũng đã đến được một số, số khách mời này tầm tuổi trung niên bên Tu Văn phường nhàn rỗi không có việc làm, đang ngồi bóc trứng, nói chuyện phiếm, thấy đầu ngõ chật cứng, kỵ sĩ nọ cho ngựa đi chậm lại.
Dương Phàm nhìn kỹ, người ngồi trên ngựa chính là Phụng thường vệ Lang tướng Địch Quang Viễn, con trai của Tể tướng đương triều Địch Nhân Kiệt, ngoại trừ Dã Hô Lợi có chức vị cao như Địch Quang Viễn vẫn đứng yên, còn lại Dương Phàm cùng những người khác đều quay mình đi xuống, tuấn mã vừa đến trước thềm, Dương Phàm liền chắp tay nói:
-Địch huynh, hà tất phải đi gấp vậy, vẫn còn sớm mà, hay là huynh sợ không kịp uống rượu mừng?
Địch Quang Viễn xoay mình nhảy xuống ngựa, thần sắc thoáng có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng:
-Nhị lang, Địch mỗ còn ít chuyện phải làm, hôm nay không thể tham gia tiệc mừng của huynh rồi, cho nên…vội chạy tới gặp huynh, chúc mừng trước, nhị lang à, mong đệ thông cảm đừng trách ta.
-Hả?
Nguỵ Dũng và bọn Lê Đại Ẩn nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu. Dương Phàm gần đây quan hệ ngày càng gần gũi cùng bên Võ thị, cũng đã từng cự tuyệt lời mời của Địch Nhân Kiệt, chuyện này bọn họ vốn cũng có nghe nói. Bọn họ là quân nhân thuần tuý, ai làm hoàng đế, ai là thái tử, những chuyện này căn bản hầu như không quan hệ gì nhiều đến họ, cho nên bọn họ chỉ cần có giao tình với Dương Phàm là được rồi, chuyện khác không cần kiêng kỵ nhiều.
Mà Địch Quang Viễn thì không được như vậy, tuy gia y một lòng trung thành với Võ Tắc Thiên, thế nhưng lại không có chút thiện cảm nào đối với Võ thị nhất tộc, hai bên như nước sông với nước giếng, không hề qua lại với nhau. Vì thế nếu Dương Phàm đã chọn lựa dựa vào Võ thị nhất tộc, vậy đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với Địch Nhân Kiệt, vạch rõ ranh giới, Địch Quang Viễn là con trai Địch Nhân Kiệt, y sao có thể tham dự tiệc cưới của Dương Phàm chứ.
Địch Quang Viễn vừa lộ ra thần sắc ngại ngùng, mọi người liền nhìn ra được chỗ khó xử của y, Dương Phàm lại càng hiểu rõ hơn hết, Dương Phàm hắn bị một vị trưởng giả mà hắn vô cùng tôn kính hiểu lầm, hắn cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng đành vậy thôi, có một số chuyện không thể nói cho mọi người biết được, huống chi hiện nay khiến Địch Nhân Kiệt ngày càng hiểu lầm hắn, thì hắn mới có thể càng được gia tộc Võ thị tín nhiệm, bí mật này không thể nói ra được.
Dương Phàm gượng cười, mắt thấy Địch Quang Viễn một tay cầm cương ngựa, dường như muốn nói thêm mấy câu, ngay cả cửa cũng không muốn vào, liền nói:
-Hôm nay tiểu đệ thành thân, được Địch huynh gác bỏ trăm công ngìn việc đến chúc mừng, tiểu đệ vô cùng cảm kích, huynh có công vụ trên người, tự nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, tiểu đệ nào dám trách móc.
Đich Quang Viễn thẹn toát mồ hôi, vội thò tay vào trong ngực, rút ta một cuộn tranh, nói với Dương Phàm:
-Gia phụ nghe nói đệ sắp thành thân, đặc biệt tự tay vẽ bức tranh này làm lễ vật chúc hỷ, mong Nhị Lang nhận lấy đừng chê.
Địch Nhân Kiệt xuất thân trong nhà làm quan, tài hoa hơn người, văn võ song toàn, đương thời vinh dự được gọi là “Hà khúc chi minh châu, Đông nam chi di bảo”, đối với những thú vui phong lưu cao nhã như ngâm thơ tác phú, vẽ tranh gảy đàn của giới sĩ tử cũng rất có sở trường, nhưng ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng tham dự yến hội trong cung, phụng lệnh thánh thượng làm thơ mà nói, thì Địch Nhân Kiệt rất ít khi làm thơ, vẽ tranh lại càng chưa từng nghe nói qua.
Lúc này lại nghe nói vì chúc mừng tân hôn, Địch tể tướng đặc biệt cố ý vẽ tranh tặng hắn, thật khiến bọn Nguỵ Dũng kinh hãi pha lẫn hâm mộ, đó là lễ vật của tể tướng đương triều, do chính tay Địch tể tướng vẽ tặng, phần tâm ý này, dù có đổ ra bao nhiêu gia tài cũng mua không nổi đâu nha, từ đó có thể thấy được, lời đồn đại hình như không chính xác, Địch tể tướng không hề ghét bỏ Dương Phàm.
Lã Ngạn cùng Cao Sơ vội vàng tiến tới, phụ Dương Phàm mở tranh, bức tranh từ từ mở ra, mọi người chớp mắt nhìn sang thì thấy đó là một bức tranh ngang, dài chừng năm xích (dài gần 2m), tranh vẽ “Tuế hàn tam hữu”, gồm một cây tùng, một bụi trúc và một gốc mai, nét vẽ thành thục lão luyện, nông sâu đậm nhạt thập phần hoàn mỹ.
Quang Viễn mỉm cười hỏi:
-Nhị lang hẳn biết được ngụ ý của gia phụ chứ?
Dương Phàm chớp chớp mắt một hồi như nghĩ ra, đáp:
- Tùng bách trường thanh (tùng bách xanh mãi), đại ý trường thọ, lục trúc sinh duẩn (tre xanh trồi măng), hồng mai kết tử (kết hạt), đại ý sinh con, có cháu. Ha ha, ý nghĩa là đa phúc đa thọ, đa tử đa tôn. Mỹ ý của tướng gia, Dương mỗ vô cùng cảm kích, bức tranh này ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.
Duẩn(măng): tiếng Hán có âm đọc giống chữ “tôn”, nghĩa là cháu.
Địch Quang Viễn thấy Dương Phàm hắn có ý né tránh ý nghĩa chân thật của lễ vật, chỉ đành cười khổ một tiếng, nói:
-Đại hôn lễ của Nhị Lang, ta cũng không có gì xứng đáng để tặng, ta chỉ giỏi săn bắn, trong nhà có nuôi mấy con tuấn mã, con tuấn mã này, nhị lang cũng đã từng cưỡi qua, nhớ không?
-Ta thật có cưỡi qua ư?
Dương Phàm nhíu mày suy nghĩ, lập tức nhớ ra, hắn cũng không thật sự nhớ ra con ngựa này, nhưng hắn có một lần cưỡi qua ngựa của Địch gia, lần đó lão tam Địch gia là Địch Quang Chiêu vì lợi mờ mắt, để đuổi theo dPhó Du Nghệ đến cửa cung ủng hộ lên ngôi, Dương Phàm đã cùng Địch Quang Viễn, cưỡi khoái mã của Địch gia đuổi theo tới Ngọ môn, trói hắn đem về.
Dương Phàm nhớ ra:
-A, chẳng phải là con ngựa này sao.
Địch Quang Viễn như có thâm ý đáp:
-Không sai, chính là con ngựa này! Lúc đó may có Nhị Lang cưỡi nó, kịp thời đuổi theo mới giúp được tam đệ ta thoát khỏi bùn nhơ, tránh cho suốt đời ôm hận. Thường nghe rằng: “Tuấn mã tặng tráng sĩ, bảo kiếm theo anh hùng”, hôm nay ta đem tuấn mã tặng nhị đệ, xem như là một phần lễ vật mừng ngày nhị đệ thành thân. Địch mỗ có việc gấp phải đi, không thê nán lại lâu, chia tay ở đây vậy.
Địch Quang Viễn nói xong, hướng Dương Phàm và mấy vị đồng liêu trong quân, chắp tay cáo từ, đi về phía đầu hẻm. Dương Phàm chầm chậm bước tới hai bước, nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, mắt dõi theo bong Địch Quang Viễn, âm thầm thở dài: “Địch huynh, lại khiến huynh khổ tâm vì đệ rồi”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Qua giờ Ngọ, khách tới Dương phủ chúc mừng càng ngày càng nhiều, hai nha hoàn Đào Mai và tam tỷ hết chạy vào rồi lại chạy ra, chạy tối mặt, đến nỗi đầu tóc rối tung, mồ hôi nhễ nhại, tuy vậy cả hai đều cảm thấy hết sức vui mừng, Dương phủ hôm nay có biết bao nhiêu khách mời có tiếng tăm, có địa vị đến chúc mừng, khiến hai nàng cũng cảm thấy được vinh dự lây.
Hơn một giờ đồng hồ nữa trôi qua, con trai của Tiết Nhơn Quý, Hữu vũ lâm Trung lang tướng Tiết Nột và Bắc môn Túc vệ Trung lang tướng Lý Trạm, con trai của tiền tể tướng Lý Nghĩa Phủ cũng đến, một số tướng lĩnh cấm quân đã từng thi đá cầu với Dương Phàm, ngoại trư Tà Sắt La hiện đang ở Trường An, chưa từng vào kinh, Địch Quang Viễn đến rồi đi liền, thì chỉ có Tả kiêu vệ quả Nghị đô uý Vương Đồng Giảo là chưa tới.
Vương Đồng Giảo là chi trưởng thuộc gia tộc Thái Nguyên Vương Thị, trong Ngũ tính thất gia, Dương Phàm vì đã có quan hệ gần gũi với Võ thị, thì hắn nhất định không muốn đến mừng, đối với việc này, Dương Phàm sớm đã có tâm lý chuẩn bị
Ngũ tính (họ) thất gia (còn được gọi là Ngũ tính thất vọng):
Thời Tuỳ Đường, là một xã hội đề cao danh vọng, những thế gia đại tộc trong xã hội lúc bấy giờ đều có uy vọng và địa vị rất cao. Trong số những thế gia đại tộc đó, có năm chi được xem là cao quý nhất, gồm: Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Huỳnh Dương Trịnh thị và Thái Nguyên Vương thị. Trong đó họ Thôi và họ Lý là có danh vọng lớn nhất.
Tân nương còn chưa đến, rượu mừng vẫn chưa được khui ra, trên bàn tiệc bấy giờ chỉ bày quả khô (nho, xí muội, hồng…), nước quả, sữa, thức uống…, mọi người ngồi xuống chuyện trò, cưới nói hi hi ha ha, huyên náo vô cùng.
Khi mặt trời chuyển dần sang Tây, Mã Kiều cũng Sở Cuồng Ca dẫn theo vài người, tay cầm ít nước trái cây, qua khô và bao lì xì đi chuẩn bị, nhìn thấy đám phường đinh canh cổng trở về, người tới nha môn lo giấy thông hành ban đêm cũng đã quay lại, Dương Phàm lúc bấy giờ mới hướng đến khách mời nói vài lời tạ lỗi, rồi cho goi Sở Cuồng Ca đến thay hắn tiếp đãi quan khách, bản thân thì cùng với Mã Kiều và người bên Tu Văn phường đi rước dâu.
Bọn Lã Ngạn và Cao Sơ ưa thích náo nhiệt, cũng ồn ào đòi theo, Dã Hô Lợi, Tiết Nột, Lý Trạm dù sao cũng đã đến tuổi nhi lập (có con), trầm tĩnh hơn, thấy hai người bọn hắn hưng phấn như vậy thì cũng không ngăn cản, cười cười nhìn theo bọn họ chạy theo đoàn rước dâu.
Nhà của mẫu thân Thượng Quan Uyển Nhi tạm thời sử dụng để họ nhà gái bên Tiểu Man đón khách.
Tiểu Man trong kinh thành cũng có một ít sản nghiệp, nhưng lại không có chỗ ở riêng, hoàng cung đại nội thì không thể dùng để làm nhà của tân nương được, cần phải tìm chỗ ở bên ngoài để làm nơi tiếp phái đoàn của tân lang, chính vì vậy Thượng Cung Uyển Nhi mới sắp đặt tại nhà mẹ nàng.
Mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi là phu nhân của Trịnh thị gia tộc, bản thân nàng từ khi lọt vào mắt xanh của Võ Tắc Thiên, được ưu ái đề bạt, trọng dụng, mẹ sang nhờ con gái, vì vậy mà thoát khỏi cảnh làm nữ tì trong cung, Uyển Nhi lại sắp xếp cho bà một chỗ ở sang trọng tại Tích Thiện phường, Trịnh phu nhân thường sống trong phủ đệ, bình thường ít khi ra ngoài, cuộc sống vô cùng bình dị.
Uyển Nhi đem nhà mình sắp xếp thành nơi Tiểu Man xuất giá, kỳ thực cũng là rất khổ tâm, người mình yêu thương cưới vợ, tân nương lại không phải là mình, không những thế nàng còn phải vì tân nương mà chuẩn bị hôn sự, tâm tình này làm sao mà chịu đựng nổi chứ. Hôm nay chứng kiến Tiểu Man xuất giá, nhìn theo kiệu hoa rời đi, nàng chỉ còn biết thầm tự an ủi bản thân.
Giờ phút này, Trịnh phủ bình thường vố yên tĩnh cũng nhiệt náo hẳn lên, Cao Oánh, Lan Ích Thanh cùng một đám Khuê Các tỉ muội chơi thân với Tiểu Man, hôm nay đều xin nghỉ để đến Trịnh phủ tiễn Tiểu Man, cả đám nữ tử xinh đẹp, cười nói huyên náo, nhộn nhịp, có thể tưởng tượng ra được khắp nơi trong Trịnh phủ lúc đó nhiệt náo, vui vẻ như thế nào.
Tiểu Man đang trong căn khuê phòng tạm thời của nàng, phụ trách trang điểm cho nàng là hai vị cung nữ già, nghe nói những cung nữ phụ trách việc trang điểm, sửa soạn cho hoàng thượng, thái tử và thái tử phi khi xuất hiện trong những dịp long trọng, những cung nữ này gọi là tư y nữ quan, những tư y nữ quan này đều do một tay họ huấn luyện.
Trước mặt hai vị nữ quan đức cao vọng trọng này, Tiểu Man ngoại trừ để mặc họ làm gi thì làm chứ còn biết làm gì hơn? Tiểu Man bắt đầu trang điểm từ lúc sáng sớm, ăn sáng cũng qua loa, ăn xong chẳng bao lâu thì lại bị hai vị lão nữ quan này chỉ huy bảy tám cung nga đem nàng lột sạch quẳng vào bồn nước nóng hổi này.
Thùng nước thay tới thay lui mười mấy lần, một mạch tắm từ sang sớm cho tới giữa trưa, các loại thuốc tắm bí mật trong cung đình cũng thay hơn chục thứ, khi Tiểu Man từ trong thùng bước ra thì đã sạch sẽ như quà trứng gà vừa mới lột vỏ, toàn thân ửng hồng như tôm hấp, dù biết rằng Tiểu Man rất khoẻ, giờ đây cũng phải có người dìu mới bước đi nổi.
Thật đáng thương cho Tiểu Man, bị tra tấn liên tục, đến nổi cơm cũng nuốt không vô, buổi trưa chỉ húp được miếng cháo, lại phải bắt đầu chịu đựng một đợt tra tấn nữa. Nàng ngồi trên cẩm đôn trọn vẹn mất một buổi trưa, dưới sự chỉ huy luân phiên của hai vị nữ quan, tóc nàng cứ hết bới lên, rồi lại tẻ ra, cứ thế tạo hình, cho đến lúc hai vị lão nữ quan cảm thấy hài lòng mới thôi.
Da đầu của Tiểu Man bị thít rất chặt, có cảm tưởng như hai hang chân mày của nàng cũng vì thế mà lên đến gần trán, cả da mặt cũng bị kéo căng, muốn cười cũng khó.
Tiểu Man lần này số khổ rồi, nàng vốn thiên sinh lệ chất, bình thường lại hay trang điểm giả nam, nên rất hiếm khi tô son trét phấn lên mặt, bây giờ trên bàn bày cả đống các loại đồ trang điểm, rất nhiều thứ mà nàng chưa từng thấy qua bao giờ, càng không nói tới công dụng của những thứ đó.
Mãi đến khi hai nữ quan gục gặc đầu hài lòng, không còn bắt bẻ gì được nữa, Tiểu Man mới không còn bị tra tấn nữa, lúc này, bốn vị cung nga theo lệnh hai vị lão nữ quan, thay áo cưới và trâm cài cho nàng.
Một bộ trâm thoa, váy tay lớn màu xanh đậm tổng cộng mười hai lớp, được mặc lên người Tiểu Man, nếu không có sự trợ giúp của bơn cung nga, bản thân Tiểu Mạn không cách nào mặc vào được, vậy còn chưa hết, ngoài cùng Tiêu Man còn phỉa khoác thêm một cái áo tay dài màu xanh, eo thắt một dải lụa hợp hoan màu đỏ, xong xuôi mới đưa nàng trình diện trước mặt hai nữ quan.
Hai nữ quan sánh vai ngồi trên giường, rất không vừa ý, lắc đầu nói:
-Không được, không đủ nghiêm chỉnh, cởi hết ra, làm lại từ đầu.
Tiểu Man vừa nghe xong, nước mắt chực rơi, chưa bao giờ lại mong muốn Dương Phàm đến với nàng ngay như bây giờ, cưỡi bạch mã, cứu nàng thoát khỏi biển lửa…
Suốt một ngày gây sức ép hai vị nữ quan cũng mệt muốn chết rồi, thấy cách ăn mặc của tân nương tử cuối cùng cũng đạt đến yêu cầu của các bà, hai nữ quan cẩn thận tỉ mỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho người dìu đỡ đến sau mái hiên nghỉ ngơi.
Tiểu Man buồn bực trong phòng cả ngày như được đại xá, vội vàng năn nỉ cung nga ở bên cạnh:
- Để ta đến trong viện hít thở không khí đi, sắp buồn đến chết rồi đây này.
Mấy vị cung nga này đều biết nàng, nghe giọng điệu đáng thương của nàng, không khỏi khó xử nói:
- Đô Úy, cô vừa mới mặc y phục trang điểm xong, nếu chẳng may rối loạn, hai vị bà bà kia mà thấy thể nào cũng trách móc chúng ta. Dù sao thấy thời gian cũng sắp đến rồi, Đô Uý cố gắng chờ một chút nhé?
Tiểu Man vẻ đau khổ nói:
- Còn phải đợi ư, ta thật sự là buồn đến không thở nổi rồi. Ta ra hành lang đứng một chút, tuyệt đối sẽ không đi lung tung, có được không?
Vài tiểu cung nga thương lượng một chút rồi miễn cưỡng gật đầu. Tiểu Man lập tức vui mừng đứng lên làm vài cung nga hoảng sợ vội vàng nhắc nhở:
- Đô Úy, từ từ, đi từ từ một chút, nhưng làm trang phục rối loạn.
Bởi vậy, Tạ Mộc Văn ngẩng đầu, ưỡn ngực mắt không chớp đỡ lấy đầu đầy châu ngọc chậm rãi kéo mở cửa phòng, chầm chậm đi ra ngoài.
Dương Phàm nhìn kỹ, người ngồi trên ngựa chính là Phụng thường vệ Lang tướng Địch Quang Viễn, con trai của Tể tướng đương triều Địch Nhân Kiệt, ngoại trừ Dã Hô Lợi có chức vị cao như Địch Quang Viễn vẫn đứng yên, còn lại Dương Phàm cùng những người khác đều quay mình đi xuống, tuấn mã vừa đến trước thềm, Dương Phàm liền chắp tay nói:
-Địch huynh, hà tất phải đi gấp vậy, vẫn còn sớm mà, hay là huynh sợ không kịp uống rượu mừng?
Địch Quang Viễn xoay mình nhảy xuống ngựa, thần sắc thoáng có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng:
-Nhị lang, Địch mỗ còn ít chuyện phải làm, hôm nay không thể tham gia tiệc mừng của huynh rồi, cho nên…vội chạy tới gặp huynh, chúc mừng trước, nhị lang à, mong đệ thông cảm đừng trách ta.
-Hả?
Nguỵ Dũng và bọn Lê Đại Ẩn nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu. Dương Phàm gần đây quan hệ ngày càng gần gũi cùng bên Võ thị, cũng đã từng cự tuyệt lời mời của Địch Nhân Kiệt, chuyện này bọn họ vốn cũng có nghe nói. Bọn họ là quân nhân thuần tuý, ai làm hoàng đế, ai là thái tử, những chuyện này căn bản hầu như không quan hệ gì nhiều đến họ, cho nên bọn họ chỉ cần có giao tình với Dương Phàm là được rồi, chuyện khác không cần kiêng kỵ nhiều.
Mà Địch Quang Viễn thì không được như vậy, tuy gia y một lòng trung thành với Võ Tắc Thiên, thế nhưng lại không có chút thiện cảm nào đối với Võ thị nhất tộc, hai bên như nước sông với nước giếng, không hề qua lại với nhau. Vì thế nếu Dương Phàm đã chọn lựa dựa vào Võ thị nhất tộc, vậy đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với Địch Nhân Kiệt, vạch rõ ranh giới, Địch Quang Viễn là con trai Địch Nhân Kiệt, y sao có thể tham dự tiệc cưới của Dương Phàm chứ.
Địch Quang Viễn vừa lộ ra thần sắc ngại ngùng, mọi người liền nhìn ra được chỗ khó xử của y, Dương Phàm lại càng hiểu rõ hơn hết, Dương Phàm hắn bị một vị trưởng giả mà hắn vô cùng tôn kính hiểu lầm, hắn cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng đành vậy thôi, có một số chuyện không thể nói cho mọi người biết được, huống chi hiện nay khiến Địch Nhân Kiệt ngày càng hiểu lầm hắn, thì hắn mới có thể càng được gia tộc Võ thị tín nhiệm, bí mật này không thể nói ra được.
Dương Phàm gượng cười, mắt thấy Địch Quang Viễn một tay cầm cương ngựa, dường như muốn nói thêm mấy câu, ngay cả cửa cũng không muốn vào, liền nói:
-Hôm nay tiểu đệ thành thân, được Địch huynh gác bỏ trăm công ngìn việc đến chúc mừng, tiểu đệ vô cùng cảm kích, huynh có công vụ trên người, tự nhiên phải lấy quốc sự làm trọng, tiểu đệ nào dám trách móc.
Đich Quang Viễn thẹn toát mồ hôi, vội thò tay vào trong ngực, rút ta một cuộn tranh, nói với Dương Phàm:
-Gia phụ nghe nói đệ sắp thành thân, đặc biệt tự tay vẽ bức tranh này làm lễ vật chúc hỷ, mong Nhị Lang nhận lấy đừng chê.
Địch Nhân Kiệt xuất thân trong nhà làm quan, tài hoa hơn người, văn võ song toàn, đương thời vinh dự được gọi là “Hà khúc chi minh châu, Đông nam chi di bảo”, đối với những thú vui phong lưu cao nhã như ngâm thơ tác phú, vẽ tranh gảy đàn của giới sĩ tử cũng rất có sở trường, nhưng ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng tham dự yến hội trong cung, phụng lệnh thánh thượng làm thơ mà nói, thì Địch Nhân Kiệt rất ít khi làm thơ, vẽ tranh lại càng chưa từng nghe nói qua.
Lúc này lại nghe nói vì chúc mừng tân hôn, Địch tể tướng đặc biệt cố ý vẽ tranh tặng hắn, thật khiến bọn Nguỵ Dũng kinh hãi pha lẫn hâm mộ, đó là lễ vật của tể tướng đương triều, do chính tay Địch tể tướng vẽ tặng, phần tâm ý này, dù có đổ ra bao nhiêu gia tài cũng mua không nổi đâu nha, từ đó có thể thấy được, lời đồn đại hình như không chính xác, Địch tể tướng không hề ghét bỏ Dương Phàm.
Lã Ngạn cùng Cao Sơ vội vàng tiến tới, phụ Dương Phàm mở tranh, bức tranh từ từ mở ra, mọi người chớp mắt nhìn sang thì thấy đó là một bức tranh ngang, dài chừng năm xích (dài gần 2m), tranh vẽ “Tuế hàn tam hữu”, gồm một cây tùng, một bụi trúc và một gốc mai, nét vẽ thành thục lão luyện, nông sâu đậm nhạt thập phần hoàn mỹ.
Quang Viễn mỉm cười hỏi:
-Nhị lang hẳn biết được ngụ ý của gia phụ chứ?
Dương Phàm chớp chớp mắt một hồi như nghĩ ra, đáp:
- Tùng bách trường thanh (tùng bách xanh mãi), đại ý trường thọ, lục trúc sinh duẩn (tre xanh trồi măng), hồng mai kết tử (kết hạt), đại ý sinh con, có cháu. Ha ha, ý nghĩa là đa phúc đa thọ, đa tử đa tôn. Mỹ ý của tướng gia, Dương mỗ vô cùng cảm kích, bức tranh này ta nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.
Duẩn(măng): tiếng Hán có âm đọc giống chữ “tôn”, nghĩa là cháu.
Địch Quang Viễn thấy Dương Phàm hắn có ý né tránh ý nghĩa chân thật của lễ vật, chỉ đành cười khổ một tiếng, nói:
-Đại hôn lễ của Nhị Lang, ta cũng không có gì xứng đáng để tặng, ta chỉ giỏi săn bắn, trong nhà có nuôi mấy con tuấn mã, con tuấn mã này, nhị lang cũng đã từng cưỡi qua, nhớ không?
-Ta thật có cưỡi qua ư?
Dương Phàm nhíu mày suy nghĩ, lập tức nhớ ra, hắn cũng không thật sự nhớ ra con ngựa này, nhưng hắn có một lần cưỡi qua ngựa của Địch gia, lần đó lão tam Địch gia là Địch Quang Chiêu vì lợi mờ mắt, để đuổi theo dPhó Du Nghệ đến cửa cung ủng hộ lên ngôi, Dương Phàm đã cùng Địch Quang Viễn, cưỡi khoái mã của Địch gia đuổi theo tới Ngọ môn, trói hắn đem về.
Dương Phàm nhớ ra:
-A, chẳng phải là con ngựa này sao.
Địch Quang Viễn như có thâm ý đáp:
-Không sai, chính là con ngựa này! Lúc đó may có Nhị Lang cưỡi nó, kịp thời đuổi theo mới giúp được tam đệ ta thoát khỏi bùn nhơ, tránh cho suốt đời ôm hận. Thường nghe rằng: “Tuấn mã tặng tráng sĩ, bảo kiếm theo anh hùng”, hôm nay ta đem tuấn mã tặng nhị đệ, xem như là một phần lễ vật mừng ngày nhị đệ thành thân. Địch mỗ có việc gấp phải đi, không thê nán lại lâu, chia tay ở đây vậy.
Địch Quang Viễn nói xong, hướng Dương Phàm và mấy vị đồng liêu trong quân, chắp tay cáo từ, đi về phía đầu hẻm. Dương Phàm chầm chậm bước tới hai bước, nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, mắt dõi theo bong Địch Quang Viễn, âm thầm thở dài: “Địch huynh, lại khiến huynh khổ tâm vì đệ rồi”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Qua giờ Ngọ, khách tới Dương phủ chúc mừng càng ngày càng nhiều, hai nha hoàn Đào Mai và tam tỷ hết chạy vào rồi lại chạy ra, chạy tối mặt, đến nỗi đầu tóc rối tung, mồ hôi nhễ nhại, tuy vậy cả hai đều cảm thấy hết sức vui mừng, Dương phủ hôm nay có biết bao nhiêu khách mời có tiếng tăm, có địa vị đến chúc mừng, khiến hai nàng cũng cảm thấy được vinh dự lây.
Hơn một giờ đồng hồ nữa trôi qua, con trai của Tiết Nhơn Quý, Hữu vũ lâm Trung lang tướng Tiết Nột và Bắc môn Túc vệ Trung lang tướng Lý Trạm, con trai của tiền tể tướng Lý Nghĩa Phủ cũng đến, một số tướng lĩnh cấm quân đã từng thi đá cầu với Dương Phàm, ngoại trư Tà Sắt La hiện đang ở Trường An, chưa từng vào kinh, Địch Quang Viễn đến rồi đi liền, thì chỉ có Tả kiêu vệ quả Nghị đô uý Vương Đồng Giảo là chưa tới.
Vương Đồng Giảo là chi trưởng thuộc gia tộc Thái Nguyên Vương Thị, trong Ngũ tính thất gia, Dương Phàm vì đã có quan hệ gần gũi với Võ thị, thì hắn nhất định không muốn đến mừng, đối với việc này, Dương Phàm sớm đã có tâm lý chuẩn bị
Ngũ tính (họ) thất gia (còn được gọi là Ngũ tính thất vọng):
Thời Tuỳ Đường, là một xã hội đề cao danh vọng, những thế gia đại tộc trong xã hội lúc bấy giờ đều có uy vọng và địa vị rất cao. Trong số những thế gia đại tộc đó, có năm chi được xem là cao quý nhất, gồm: Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Huỳnh Dương Trịnh thị và Thái Nguyên Vương thị. Trong đó họ Thôi và họ Lý là có danh vọng lớn nhất.
Tân nương còn chưa đến, rượu mừng vẫn chưa được khui ra, trên bàn tiệc bấy giờ chỉ bày quả khô (nho, xí muội, hồng…), nước quả, sữa, thức uống…, mọi người ngồi xuống chuyện trò, cưới nói hi hi ha ha, huyên náo vô cùng.
Khi mặt trời chuyển dần sang Tây, Mã Kiều cũng Sở Cuồng Ca dẫn theo vài người, tay cầm ít nước trái cây, qua khô và bao lì xì đi chuẩn bị, nhìn thấy đám phường đinh canh cổng trở về, người tới nha môn lo giấy thông hành ban đêm cũng đã quay lại, Dương Phàm lúc bấy giờ mới hướng đến khách mời nói vài lời tạ lỗi, rồi cho goi Sở Cuồng Ca đến thay hắn tiếp đãi quan khách, bản thân thì cùng với Mã Kiều và người bên Tu Văn phường đi rước dâu.
Bọn Lã Ngạn và Cao Sơ ưa thích náo nhiệt, cũng ồn ào đòi theo, Dã Hô Lợi, Tiết Nột, Lý Trạm dù sao cũng đã đến tuổi nhi lập (có con), trầm tĩnh hơn, thấy hai người bọn hắn hưng phấn như vậy thì cũng không ngăn cản, cười cười nhìn theo bọn họ chạy theo đoàn rước dâu.
Nhà của mẫu thân Thượng Quan Uyển Nhi tạm thời sử dụng để họ nhà gái bên Tiểu Man đón khách.
Tiểu Man trong kinh thành cũng có một ít sản nghiệp, nhưng lại không có chỗ ở riêng, hoàng cung đại nội thì không thể dùng để làm nhà của tân nương được, cần phải tìm chỗ ở bên ngoài để làm nơi tiếp phái đoàn của tân lang, chính vì vậy Thượng Cung Uyển Nhi mới sắp đặt tại nhà mẹ nàng.
Mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi là phu nhân của Trịnh thị gia tộc, bản thân nàng từ khi lọt vào mắt xanh của Võ Tắc Thiên, được ưu ái đề bạt, trọng dụng, mẹ sang nhờ con gái, vì vậy mà thoát khỏi cảnh làm nữ tì trong cung, Uyển Nhi lại sắp xếp cho bà một chỗ ở sang trọng tại Tích Thiện phường, Trịnh phu nhân thường sống trong phủ đệ, bình thường ít khi ra ngoài, cuộc sống vô cùng bình dị.
Uyển Nhi đem nhà mình sắp xếp thành nơi Tiểu Man xuất giá, kỳ thực cũng là rất khổ tâm, người mình yêu thương cưới vợ, tân nương lại không phải là mình, không những thế nàng còn phải vì tân nương mà chuẩn bị hôn sự, tâm tình này làm sao mà chịu đựng nổi chứ. Hôm nay chứng kiến Tiểu Man xuất giá, nhìn theo kiệu hoa rời đi, nàng chỉ còn biết thầm tự an ủi bản thân.
Giờ phút này, Trịnh phủ bình thường vố yên tĩnh cũng nhiệt náo hẳn lên, Cao Oánh, Lan Ích Thanh cùng một đám Khuê Các tỉ muội chơi thân với Tiểu Man, hôm nay đều xin nghỉ để đến Trịnh phủ tiễn Tiểu Man, cả đám nữ tử xinh đẹp, cười nói huyên náo, nhộn nhịp, có thể tưởng tượng ra được khắp nơi trong Trịnh phủ lúc đó nhiệt náo, vui vẻ như thế nào.
Tiểu Man đang trong căn khuê phòng tạm thời của nàng, phụ trách trang điểm cho nàng là hai vị cung nữ già, nghe nói những cung nữ phụ trách việc trang điểm, sửa soạn cho hoàng thượng, thái tử và thái tử phi khi xuất hiện trong những dịp long trọng, những cung nữ này gọi là tư y nữ quan, những tư y nữ quan này đều do một tay họ huấn luyện.
Trước mặt hai vị nữ quan đức cao vọng trọng này, Tiểu Man ngoại trừ để mặc họ làm gi thì làm chứ còn biết làm gì hơn? Tiểu Man bắt đầu trang điểm từ lúc sáng sớm, ăn sáng cũng qua loa, ăn xong chẳng bao lâu thì lại bị hai vị lão nữ quan này chỉ huy bảy tám cung nga đem nàng lột sạch quẳng vào bồn nước nóng hổi này.
Thùng nước thay tới thay lui mười mấy lần, một mạch tắm từ sang sớm cho tới giữa trưa, các loại thuốc tắm bí mật trong cung đình cũng thay hơn chục thứ, khi Tiểu Man từ trong thùng bước ra thì đã sạch sẽ như quà trứng gà vừa mới lột vỏ, toàn thân ửng hồng như tôm hấp, dù biết rằng Tiểu Man rất khoẻ, giờ đây cũng phải có người dìu mới bước đi nổi.
Thật đáng thương cho Tiểu Man, bị tra tấn liên tục, đến nổi cơm cũng nuốt không vô, buổi trưa chỉ húp được miếng cháo, lại phải bắt đầu chịu đựng một đợt tra tấn nữa. Nàng ngồi trên cẩm đôn trọn vẹn mất một buổi trưa, dưới sự chỉ huy luân phiên của hai vị nữ quan, tóc nàng cứ hết bới lên, rồi lại tẻ ra, cứ thế tạo hình, cho đến lúc hai vị lão nữ quan cảm thấy hài lòng mới thôi.
Da đầu của Tiểu Man bị thít rất chặt, có cảm tưởng như hai hang chân mày của nàng cũng vì thế mà lên đến gần trán, cả da mặt cũng bị kéo căng, muốn cười cũng khó.
Tiểu Man lần này số khổ rồi, nàng vốn thiên sinh lệ chất, bình thường lại hay trang điểm giả nam, nên rất hiếm khi tô son trét phấn lên mặt, bây giờ trên bàn bày cả đống các loại đồ trang điểm, rất nhiều thứ mà nàng chưa từng thấy qua bao giờ, càng không nói tới công dụng của những thứ đó.
Mãi đến khi hai nữ quan gục gặc đầu hài lòng, không còn bắt bẻ gì được nữa, Tiểu Man mới không còn bị tra tấn nữa, lúc này, bốn vị cung nga theo lệnh hai vị lão nữ quan, thay áo cưới và trâm cài cho nàng.
Một bộ trâm thoa, váy tay lớn màu xanh đậm tổng cộng mười hai lớp, được mặc lên người Tiểu Man, nếu không có sự trợ giúp của bơn cung nga, bản thân Tiểu Mạn không cách nào mặc vào được, vậy còn chưa hết, ngoài cùng Tiêu Man còn phỉa khoác thêm một cái áo tay dài màu xanh, eo thắt một dải lụa hợp hoan màu đỏ, xong xuôi mới đưa nàng trình diện trước mặt hai nữ quan.
Hai nữ quan sánh vai ngồi trên giường, rất không vừa ý, lắc đầu nói:
-Không được, không đủ nghiêm chỉnh, cởi hết ra, làm lại từ đầu.
Tiểu Man vừa nghe xong, nước mắt chực rơi, chưa bao giờ lại mong muốn Dương Phàm đến với nàng ngay như bây giờ, cưỡi bạch mã, cứu nàng thoát khỏi biển lửa…
Suốt một ngày gây sức ép hai vị nữ quan cũng mệt muốn chết rồi, thấy cách ăn mặc của tân nương tử cuối cùng cũng đạt đến yêu cầu của các bà, hai nữ quan cẩn thận tỉ mỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho người dìu đỡ đến sau mái hiên nghỉ ngơi.
Tiểu Man buồn bực trong phòng cả ngày như được đại xá, vội vàng năn nỉ cung nga ở bên cạnh:
- Để ta đến trong viện hít thở không khí đi, sắp buồn đến chết rồi đây này.
Mấy vị cung nga này đều biết nàng, nghe giọng điệu đáng thương của nàng, không khỏi khó xử nói:
- Đô Úy, cô vừa mới mặc y phục trang điểm xong, nếu chẳng may rối loạn, hai vị bà bà kia mà thấy thể nào cũng trách móc chúng ta. Dù sao thấy thời gian cũng sắp đến rồi, Đô Uý cố gắng chờ một chút nhé?
Tiểu Man vẻ đau khổ nói:
- Còn phải đợi ư, ta thật sự là buồn đến không thở nổi rồi. Ta ra hành lang đứng một chút, tuyệt đối sẽ không đi lung tung, có được không?
Vài tiểu cung nga thương lượng một chút rồi miễn cưỡng gật đầu. Tiểu Man lập tức vui mừng đứng lên làm vài cung nga hoảng sợ vội vàng nhắc nhở:
- Đô Úy, từ từ, đi từ từ một chút, nhưng làm trang phục rối loạn.
Bởi vậy, Tạ Mộc Văn ngẩng đầu, ưỡn ngực mắt không chớp đỡ lấy đầu đầy châu ngọc chậm rãi kéo mở cửa phòng, chầm chậm đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.