Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 1039: Tự đào mộ chôn mình.

Nguyệt Quan

27/04/2016

Trương Xương Tông trở lại nơi ở của mình, viết một phong mật thư ngắn gọn liên quan đến Quan Nhi hạ sinh một bé gái, rồi cho người bí mật thông báo cho Hoàng đế, xong việc y mới cởi bỏ quần áo đi tắm.

Uyển Nhi vừa mới sinh nở nên rất mệt, nói chuyện với Dương Phàm được một lúc thì sự hưng phấn nhiệt tình mất hết, cảm giác mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt, Đại Nhi vừa mới sinh cất tiếng khóc chào đời nên tiểu mỹ nhân cũng rất mệt nằm ngủ tít thò lò bên cạnh mẹ, Dương Phàm thấy vậy liền về phòng mình cho hai mẹ con nghỉ ngơi.

Sau khi Cổ Trúc Đình rời đi, lập tức cải trang đi đến phủ của Trường An danh y Mộc Huy, cũng giống như những lần trước Mộc Huy bị bịt mắt lại rồi được mời lên xe, lượn vài vòng trong thành xác nhận không có ai theo dõi rồi mới quay về đảo Hồ Tâm, để y bắt mạch xem sức khỏe rồi kê vài thang thuốc bổ cho Uyển Nhi, sau đó lại đưa y quay về.

Cổ Trúc Đình lúc này ở lại bên cạnh Uyển Nhi, có nàng giúp đỡ chăm sóc hắn yên tâm hơn so với việc chỉ có hai nha đầu Lan Ích Thanh và Thụ Tiểu Miêu. Đương nhiên, hắn mượn cơ hội này để Uyển Nhi và nàng gẫn gũi nhau hơn, đúng là một mũi tên trúng hai đích, việc tốt như vậy cớ sao mà không làm.

Dương Phàm tắm rửa xong thay một bộ quần áo đơn giản đi ra, hắn biết sức khỏe của Uyển Nhi còn yếu, là lúc cần được nghỉ ngơi, tuy lúc nào cũng muốn nhìn nàng và con nhưng đêm nay hắn sẽ không đến, chỉ dặn người chuẩn bị tiệc rượu cùng Trương Xương Tông uống một phen thoải mái.

Dương Phàm hôm nay thiết yến vì hắn muốn chức mừng ái nữ chào đời, mẹ tròn con vuông, chỉ là cái lý do này không cho phép hắn công bố rộng rãi. Hắn vừa dạn dò nhà bếp chuẩn bị yến tiệc thì thấy Nhâm Uy từ ngoài bước nhanh vào, nhìn vẻ mặt của y có vẻ đã có chuyện gì đó, hắn liền hỏi:

- Có chuyện gì thé?

Nhâm Uy mang vẻ mặt bí hiểm bước tới trước Dương Phàm, khẽ nói:

- A Lang, ty chức đã điều tra ra một số manh mối việc ngài giao cho trước đây.

Câu nói không đầu không đuôi khiến hắn không hiểu, hỏi:

- Ta đã giao cho ngươi làm việc gì?

Nhâm Uy đáp:

- Chính là việc mờ ám giữa Đỗ Văn Thiên và An Nhạc công chúa đó ạ. Hôm nay Đỗ Văn Thiên bị Cao cô nương và Lan cô nương đánh cho một trận chạy về nhà rồi mời thầy y đến chữa trị. Theo lý mà nói, y vừa bị thương nên ở nhà dưỡng thương mới đúng, đâu ngờ y bỏ nhà đến quán rượu uống rượu giải sầu.

Người của ty chức thấy kì quái nên dùng nhiều tiền mua chuộc Tửu bác sĩ, trà trộn vào bên cạnh y, Đỗ Văn Thiên say mềm người nói rất nhiều lời bực bội, tuy trong lời nói không có nhắc đến An Nhạc công chúa, nhưng người phụ nữ mà y nhắc đến chính là An Nhạc công chúa.

Nghe giọng của y hình như đã làm hỏng việc An Nhạc công chúa giao cho nên quay về phủ bị công chúa quở trách. Y vừa uống vừa càu nhàu, nói vì người phụ nữ kia tận tâm tận lực, mời nàng về phủ đệ ở, cam chịu giống như nô bộc, vì nàng mua sắm, ăn uống tiệc tùng, tiêu tốn cả trăm vạn bạc.

Kết quả bây giờ y là chuyện cười cho Trường An, phụ thân của y cũng không chào đón y, ai ngờ y bị người đời lạnh nhạt như thế. Từ những lời say của y thì rất có thể y và An Nhạc đã làm chuyện nam nữ rồi. Ha ha, hóa ra y là một kẻ si tình. Tuy rằng rất bực bội nhưng vẫn không thể quên được nàng.

- Si tình? Chỉ là kẻ háo sắc đâm hồ đồ mà thôi.

Dương phàm khinh thường cười nhạt, tay chắp sau lưng nhẹ nhàng bước đi thong thả, Nhâm Uy hỏi:

- A Lang có dự định gì không?

Dương Phàm trầm ngâm một lúc, nói:

- Tình thế nguy hiểm đã qua rồi, hành động tiếp theo của An Nhạc sẽ là trả thù Trương Xương Tông, nên không có thời gian lại đến làm khó ta.

Còn tên Đỗ Văn Thiên...

Dương Phàm lắc đầu, nếu không phải Đỗ Văn Thiên chọn đúng thời điểm, chọn đúng kẻ đồng mưu với y, thì không có tư cách gì để khiêu khích hắn. Dương Phàm cho người điều tra để tìm điểm yếu của đối phương, nhưng nay Uyển Nhi đã bình an sinh nở nên cũng không có sơ hở nào để bị người ta nắm nữa rồi.

Khi người ta đang trong cơn men vui mừng hạnh phúc thì tâm tình cũng khác rất nhiều, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của con, những tà khí trong hắn dường như bị hòa tan. Đỗ Văn Thiên nếm trải lần thất bại này có lẽ sẽ không khua chiêng gõ mõ nữa, hắn cũng không muốn đuổi cùng giết tận, không thuận theo không buông tha nữa.

Dương Phàm thở dài, nói:

- Thôi, bỏ qua việc này đi, gọi tất cả những người đang theo dõi họ về, không truy cứu nữa.

*********

Trên Lệ Xuân Đài có một tòa hiên sảnh, là nơi rất mát mẻ.



Bên cạnh nó có một dòng suối nước chảy róc rách, có một cối xay nước được dòng nước đẩy xoay tròn, những ống trúc lần lượt đưa những dòng nước mát lạnh vào cái máng gỗ, ào ào chảy đúng vào nóc của hiên sảnh.

Nước từ nóc nhà lan ra tứ phía chảy xuống mái hiên như một lớp vải rủ xuống, như một dèm vải trong suốt rủ xuống. Nên trong hiên sảnh mát mẻ dị thường khác hẳn thời tiết nắng nóng bên ngoài.

Võ Tắc Thiên nằm nghiêng trên giường trúc, đầu gối lên ngọc chẩm, nhìn ra hồ đầy hoa sen trắng đỏ, chậm rãi nhấp uống một ngụm súp hạt sen. Trương Dịch Chi ngồi ở một bên, nhẹ giọng đọc mật tấu của Trương Xương Tông cho bà nghe.

Sau khi Trương Xương Tông đến Trường An thì Trương Dịch Chi liền gác lại chuyện biên tập > lại, dành thời gian ở bên Võ Tắc Thiên. Y hiểu rõ quyền lực địa vị của y do ai mà có, Trương Xương Tông không có ở đây, y gác tất cả việc khác lại nhưng tuyệt đối không thể bỏ bơ Nữ hoàng đế, một khi Nữ hoàng đế sủng ái người khác thì y sẽ mất tất cả.

- Uyển Nhi sinh một bé gái?

Võ Tắc Thiên nghe được một nửa liền cười hỏi Trương Dịch Chi một câu, nghe nói Uyển Nhi sinh một bé gái, trong lòng Võ Tắc Thiên thấy nhẹ nhõm, nếu là bé trai, luôn khiến trong lòng có một chút lo lắng, bà ta rất vui khi nàng hạ sinh một bé gái.

Trương Dịch Chi mỉm cười nói:

- Vâng, Thánh nhân.

Có một luồng gió mát thổi đến khiến tinh thần người ta sảng khoái. Những cửa sổ trên bốn bức tường của hiên sảnh được treo rất nhiều các loại hoa thơm, hương liệu đến từ Thiên Trúc và Ba Tư, chúng được tết lại với nhau thành dèm cửa có thể xua duổi muỗi, theo gió đưa hương thơm tỏa khắp phòng, đặt mình trong đó cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Võ Tắc Thiên gượng người ngồi dậy, Trương Dịch Chi nhanh chóng đặt mật tấu xuống, đưa một cái gối đệm làm bằng trúc đặt vào sau lưng Võ Tắc Thiên thay cho ngọc chẩm. Võ Tắc Thiên thoải mái dựa vào nhắm hai mắt lại, hai tay của Trương Dịch Chi nhẹ nhàng đặt lên vai của bà.

Võ Tắc Thiên mỉm cười nói:

- Trước đây Uyển Nhi gửi thư có đề cập đến việc sắp xếp nơi ăn ở cho đứa bé.

Trương Dịch Chi vừa xoa bóp cho bà ta vừa nói:

- Vâng! Thượng Quan Đãi Chế muốn được Thánh nhân khai ân, lấy lí do Trịnh thị lão phu nhân chọn đứa bé làm con nuôi, giao đứa bé này cho mẹ của nàng nuôi dưỡng.

Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói:

- Hiện giờ nó đã sinh một bé gái, một nha đầu nhất thiết phải gửi nuôi sao? Gia tộc Thượng Quan có thể dựa vào một bé gái để duy trì môn hộ không?

Trương Dịch Chi không hiểu ý, thăm dò hỏi:

- Ý của Thánh nhân là...

Võ Tắc Thiên chỉ cười mà không đáp, trong lòng thở dài, bà ta nói đến nước này là đã rất coi trọng Trương Dịch Chi rồi, nhưng sự giác ngộ chính trị của y không như bà ta mong đợi, còn kém rất xa.

Trương Dịch Chi không nhìn thấu được ý nghĩa đằng sau hành động này của Uyển Nhi. Tuy Võ Tắc Thiên rất trọng dụng nàng, gia tộc Thượng Quan cũng lấy danh nghĩa Trịnh thị phu nhân mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi một lần nữa quật khởi, nhưng Võ Tắc Thiên từ trước tới nay không vì Thượng Quan thị mà công khai xét lại vụ án cho gia tộc Thượng Quan, tội của gia tộc họ vẫn còn.

Cha con Thượng Quan Nghi là do Võ Tắc Thiên giết, bà ta không thể dễ dàng phủ định quyết định của mình.

- Đứa nha đầu này rất biết lợi dụng cơ hội, nó muốn lợi dụng cơ hội này rồi quay lại lấy lại sự công bằng, rửa tội cho gia tộc. Chỉ cần trẫm đồng ý cho phép Trịnh thị phu nhân nhận đứa bé làm con nuôi, gánh vác môn hộ Thượng Quan thị, như vậy chẳng phải đồng nghĩa chứng minh cha con Thượng Quan Nghi vô tội sao? Ha ha.. đứa nha đầu này cho rằng trẫm già rồi nên hồ đồ đến nỗi không phát hiện ra ám độ Trần Thương này hay sao?

Võ Tắc Thiên vừa mỉm cười vừa nghĩ, bà ta tuy trọng dụng và cũng tin tưởng Uyển Nhi, nhưng bà ta không bao giờ xóa bỏ tội danh của gia tộc Thượng Quan, tội danh này vẫn còn thì giống như là một lưỡi dao sắc treo trên đầu gia tộc Thượng Quan. Chỉ cần bà ta muốn thì lưỡi dao này lập tức rơi xuống, tất cả những thứ mà gia tộc Thượng Quan đã lấy lại được đều bị mất hết.

Thực ra Võ Tắc Thiên luôn tin tưởng không nghi ngờ gì Thượng Quan Uyển Nhi, bà ta làm thế cũng không phải để khống chế nàng, đó chỉ là một thủ đoạn của một vị hoàng đế có mưu lược thâm sâu hay áp dụng. Tuy nhiên bây giờ xảy ra việc Uyển Nhi bất ngờ mang thai, Võ Tắc Thiên vẫn trọng dụng nàng nhưng không tin tưởng như trước nữa, nên bà ta tất yếu phải giữ lại thủ đoạn này

Võ Tắc Thiên không nói những lời này cho Trương Dịch Chi, bà ta đã gợi ý qua rồi, nếu y không nghĩ ra thì cho dù bà ta nói rõ ràng ra thì cũng không thể giúp y nâng cao tư duy của bản thân.

Võ Tắc Thiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Không có gì, trẫm chỉ tò mò thôi, Uyển Nhi luôn luôn suy nghĩ rất chu đáo, tạo sao lại có sơ suất không nghĩ đến việc sinh con gái thì phải làm như thế nào?

Thực ra trong lòng Võ Tắc Thiên biết rất rõ, sinh con gái không liên quan đến vấn đề gánh vác môn hộ thì mọi việc càng dễ giải quyết, nếu Thượng Quan Uyển Nhi muốn nhận một đứa con trai bà ta cũng đồng ý, nay muốn nhận nuôi một đứa con gái đương nhiên càng không cần phải nói nữa, Uyển Nhi đương nhiên không cần phải đưa ra sinh con trai thì sẽ như thế nào, sinh con gái thì ra sao trong mật tấu.

Trương Dịch Chi cười rộ lên, nói:



- Thượng Quan Uyển Nhi nhất định cũng cho rằng nếu sinh con trai sẽ rất vất vả sắp xếp tiền đồ tương lai cho nó, nếu sinh con gái thì sẽ có thể nuôi nấng nó trưởng thành? Không cần phải lo lắng nhiều, tóm lại con gái ít rắc rối hơn con trai.

Võ Tắc Thiên cười, đột nhiên hỏi:

- Dương Phàm cũng có liên quan đến việc này phải không?

Trương Dịch Chi cảnh giác nhìn liếc Võ Tắc Thiên, sắc mặt bà ta không có chút gì khác thường. Bà ta nằm ngửa trên giường, thần sắc bình thản. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cái mành nước trong suốt và dải hoa thơm vào trong phòng, chiếu vào gương mặt già nua đầy nếp nhăn, bị ánh sáng chiếu vào càng làm lộ rõ những nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt bà.

Trương Dịch Chi quay đầu lại, nhìn hình ảnh ánh sáng trên tấm mành nước, hít thật sâu một hơi hương thơm tự nhiên của dải hoa thơm, mới nén được cảm giác nơm nớp lo sợ buồn nôn. Nhưng mà giọng nói của y vẫn rất dịu dàng cung kính, lôi cuốn như thể y đang thì thầm lời yêu thương bên tai người tình.

- Lục Lang làm rất tốt việc Thánh nhân giao cho, nhưng y còn rất trẻ chưa từng đảm nhiệm việc lớn như thế này, y hiểu rõ Thánh nhân trọng dụng Thượng Quan Đãi Chế, sợ gây ra việc gì đó ngoài ý muốn nên tự nhiên rất cẩn thận. Hơn nữa, việc Lục Lang làm vẫn phải sai người đi làm.

Thuộc hạ của Lục Lang chưa chắc đã tin cậy như Dương Phàm. Hai người đã từng làm việc cùng nhau tại Diên Châu, có chút giao tình nên Lục Lang mới mời hắn giúp đỡ. Khi Lục Lang biết tin thì Thượng Quan Đãi Chế đã ở Trường An, Lục Lang không đợi được để xin ý kiến Thánh nhân nên mới tự tiện hành động, Thánh nhân chớ chỉ trích.

Võ Tắc Thiên cười lên, bà ta mở to mắt, tức giận chỉ chỉ Trương Dịch Chi nói:

- Ngươi nha, trẫm xưa nay đâu có một lời trách móc Lục Lang, chỉ là thuận mồm nói thôi, ngươi lo lắng cái gì.

Trương Dịch Chi xấu hổ cười:

- Thánh nhân khoan dung độ lượng, nhưng cũng đừng làm hư Lục Lang

Võ Tắc Thiên lại nhắm mắt lại, nói:

- Việc đã như vậy rồi thì bây giờ sắp đặt đứa bé này vẫn giao cho Dương Phàm sắp xếp, để hắn nghĩ ra cái lí do ven toàn để nhận nuôi đứa bé này.

Trương Dịch Chi có chút bất ngờ liếc Võ Tắc Thiên một cái, kẽ môi của bà rất sau thể hiện sự cố chấp và ngạo mạn, Trương Dịch Chi muốn nói cũng không nói lên lời. Y nghĩ không ra tại sao nữ hoàng phải làm như vậy, nếu Thượng Quan Đãi Chế sinh một bé trai thì còn có chút suy xét, bây giờ sinh một bé gái thì tại sao không để Uyển Nhi nuôi dưỡng, cái ơn huệ này sao không cho nàng.

Trương Dịch Chi vĩnh viễn cũng không hiểu được mưu tính của đế vương. Võ Tắc Thiên luôn có suy nghĩ ngược lại lòng người, bà làm như vậy không phải là tính tình cứng rắn, thích làm ngược lại ý kiến của người khác, bà ta ở đỉnh cao của thiên hạ làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Bà ta làm như vậy vì một nguyên nhân: là một người nắm quyền cao nhất nên bà ta không muốn kẻ nào cảm thấy bà ta sẽ phụ thuộc làm theo chủ trương của người khác. Bà ta muốn cho mọi người mãi mãi nhớ rằng: Đừng có ý đồ gì với bà ta, tất cả do bà ta quyết định và nằm trong sự kiểm soát của bà ta.

Võ Tắc Thiên không tiếp tục giằng co về cái đề tài này nữa, chuyển đề tài, nói:

- Nghe nói Sùng Huấn và Thành Khí mấy đứa nhỏ đó đều chọn xây phủ ở phường Long Khánh và bây giờ làm hàng xóm của nhau?

Trương Dịch Chi hoàn hồn nhanh chóng đáp vâng.

Võ Tắc Thiên không tiếp tục hỏi, mím môi lại rất dịu dàng. Bà ta hi vọng hai gia tộc Võ Lý có thể biến thù thành bạn, đồng tâm hiệp lực giúp giang sơn Đại Chu kéo dài mãi, vợ chồng Võ Sùng Huấn và Tương Vương ngũ tử làm hàng xóm là sự mởi đầu rất tốt, bà ta vui khi thấy vậy.

Võ Tắc Thiên nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngũ Lang, ngươi quay về soạn một danh sách trình lên, cho phép một bộ phận vương công đại thần, hoàng thân quốc thích có thể quay về Trường An. À, mẹ của Uyển Nhi không nằm trong suy xét lần này.

- Vâng!

Từ khi Đỗ Văn Thiên trêu ghẹo Thụ Tiểu Miêu bị đánh một trận đến bây giờ rất đen đủi, những ngày này y luôn bị đánh. Bị đám người Lan Ích Thanh, Thụ Tiểu Miêu đánh ở Hồ tâm đảo còn chưa hết sưng, nay lại bị cha y gọi về đánh cho một trận nữa.

Đỗ Văn Thiên căm phẫn cực độ, y cảm thấy trời cao đối đãi bất công, y có lòng tốt mời An Nhạc công chúa về phủ đệ sống, tiêu cả tăm vạn bạc để nịnh bợ, vì An Nhạc mà bị người ta luân phiên đánh đập nên trở thành câu chuyện cười của Trường An, bây giờ trách nhiệm chưa rõ ràng việc Bích Du Cung bị hỏa hoạn, Đỗ gia lại sắp mất một đống tiền, chịu trách nhiệm bồi thường một nửa.

Việc này cũng không có gì cả, nếu An Nhạc công chúa vì thế mà đối tốt với y, những nỗi nhục của y coi như cũng được đền đáp. Nhưng mà khi y mất đi giá trị lợi dụng thì ngay cả An Nhạc công chúa cũng không để ý y. Y không can tâm, y không chịu từ bỏ nữ thần trong tim mình.

Dương Phàm bởi vì ái nữ vừa chào đời, trong lòng có chút từ bi tha y một lần, nhưng trên thế gian nay có những người không phải vì bạn độ lượng mà có thể thay đổi được họ, Đỗ Văn Thiên thuộc loại: Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Dương Phàm muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng y lại không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook