Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 164: Uyển Nhi là một đóa hoa kỳ diệu

Nguyệt Quan

04/07/2014

Vừa nghe Dương Phàm mở miệng, con thỏ là Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, tay nắm cây bút như nắm thanh chủy thủ sắc bén. Nàng khẩn trương nhìn Dương Phàm, lấy hết dũng khí, lắp bắp nói:

- Ngươi...ngươi thích ta, phải không?

- A?

Dương Phàm không ngờ câu dạo đầu của nàng lại nói như vậy, đây là một câu không đầu không đuôi, khiến hắn không kịp phản ứng cứ ngây dại há mồm.

Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt cúi đầu, nghiền ngẫm từng chữ:

- Yêu cầu của ngươi...ta..thật sự cân nhắc rất lâu...

Dương Phàm vẫn không kịp phản ứng:

- A?

Thượng Quan Uyển Nhi lắp bắp nói:

- Ta gọi ngươi tới...là muốn ...nói...cho ngươi biết ..ta cho phép ngươi....thích ta...

Thượng quan Uyển nhi đỏ mặt nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ là kế tục cắn cán bút.

- A?

Lúc này Dương Phàm mới thật sự choáng váng, hắn đứng ở đó, trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu, hồi hộp cắn cán bút nửa ngày, không nghe được chút động tĩnh gì, liền lặng lẽ nhướn mắt lên chạm phải ánh mắt của Dương Phàm thì nàng lại càng hoảng sợ, giật mình hỏi:

- Sao ngươi còn ở đây? Ngươi còn có chuyện gì sao?

Dương Phàm mờ mịt lắc đầu, Thượng Quan Uyển Nhi như trút được gánh nặng, mặt giãn ra, nói:

- Ồ, vậy ngươi đi ra ngoài làm việc đi, ta cũng có việc phải làm!

Dương Phàm như mộng du đi ra ngoài, đi tới cửa, lại không kìm được quay đầu lại, Thượng Quan Uyển Nhi đang mở to mắt nhìn hắn, Dương Phàm vừa quay đầu lại, nàng hoảng sợ như con sóc nhỏ bị làm giật mình, vội cắm đầu xuống, lại căng thẳng cắn cắn bút.

Dương Phàm mù mịt đi ra ngoài thiền phòng, đứng dưới ánh mặt trời mà như vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh.

Tuy rằng Dương Phàm chưa từng có người yêu, đối với chuyện tình cảm nam nữ cũng không biết gì cả, nhưng mặc cho hắn có kiến thức rộng rãi, hắn cũng chưa từng nghe nói có chuyện xác lập tình cảm như thế này cả. Hắn thậm chín còn không hiểu câu nói của Thượng Quan Uyển Nhi "Ta cho phép người thích ta" rốt cuộc là có ý gì.

Hắn đương nhiên không biết, lại chưa từng có kinh nghiệm, ngoại trừ trong thi trừ thi từ ca phú ra cũng hoàn toàn không có bất luận cái gì giải thích về tình yêu nam nữ, và rốt cuộc nên dùng phương thức gì để đi vào trái tim Thượng Quan Uyển Nhi. Đây là một thái độ vô cùng nghiêm túc, vô cùng trang trọng:

- Ta tiếp nhận sự theo đuổi của ngươi, bằng lòng làm người phụ nữ của ngươi!"



Trong thi từ ca phú hầu như không có miêu tả lời tỏ tình giữa nam và nữ, bởi vậy Uyển Nhi cô nương dùng ngôn ngữ quan viên theo thói quen thường giải quyết việc chung và trong giao tiếp để biểu thị nàng nguyện lòng làm người yêu của Dương Phàm cũng không có gì là lạ. chỉ là thương thay cho Dương Phàm tự xưng là "Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân đích tình tràng lãng tử", bị kiểu phương thức biểu đạt mà trước nay chưa từng gặp làm cho phát mộng.

(*Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Trích từ một bài thơ “Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ, nghĩa là đi giữa vạn cây hoa mà một mảnh lá cây chẳng dính vào người, có thể hiểu là đào hoa, lăng nhăng nhưng ko chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào)

Dương Phàm ôm đại kích đứng ở dưới hành lang, rất kinh ngạc suy đoán rất lâu, kết hợp với thái độ ngượng ngùng của Thượng Quan Uyển Nhi mới mơ hồ đoán được tâm ý của nàng.

Dương Phàm nghĩ thầm: "Vị chưởng quản chế cáo này luôn giữ gìn phong nhã, lại có vai trò nắm giữ hết sức quan trọng tại chính đàn và văn đàn trong Đại Đường, là nữ nhân tài ba thiên hạ, chẳng phải là con một sách sao? Chẳng lẽ cô ấy cho rằng như vậy là người yêu rồi? Nếu như vậy đã là người yêu, thế thì ngủ cùng giường không động chạm gì đến nhau cũng có thể sinh được con rồi..."

***

Du yến long trọng đúng hạn được cử hành tại Long Môn.

Du yến thiết lập lại bên sông Y Thủy và dưới chân núi Long Môn, nhạc vũ danh linh của giáo phường và tả hữu giáo phường trong trung cung đều phụng chiếu tới rồi, mấy ban xã nhạc vụ nổi danh trong thành Lạc Dương cũng được triệu đến tham gia hoạt động lớn.

Dọc theo ven sông, hương xa bảo mã, ma kiên tiếp cốc, vạn chúng tập hợp, rầm rộ trước nay chưa từng có. Bên sông thái lầu cao ngất, thái thuyền thuyền hoa trên sông sặc sỡ, ban công đình các cây xanh thấp thoáng, bãi cỏ giữa hoa ven bờ, nơi nơi đều là yến hội, nơi nơi đều có vũ nhạc, vô cùng rầm rộ khoa trương.

Yến hội cung đình Đại Đường trước nay đều vô cùng xa hoa, ca vũ cũng vô cùng khí thế to lớn. Yến hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, bên bờ sông Y Thủy do mấy trăm nhạc nhân giáo phường mô phỏng theo "Bách điểu triêu phong" bắt đầu biểu diễn, âm thanh quanh quẩn ngân vang hai bên bờ sông như trăm chim hòa giọng.

Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đứng ở một góc thông đạo của Thái Phường, nhìn các cung nga tú nữ nối liền không dứt bưng các mỹ thực nhiều màu sắc từ Thái Phường đi tới dọc bờ sông, lại có các vũ nữ duyên dáng xinh đẹp ở trên thuyền mặc trang phục hoa lệ, lộ chân và cánh tay trắng như tuyết đang chậm rãi từ thảm đỏ đi đến sân nơi biểu diễn.

Những ca kỹ vũ nữ này đều là những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, hôm nay để biểu diễn họ đã mặc trang phục đẹp nhất vô cùng diễm lệ, động lòng người, làn da trắng tuyết, eo thon lộ ra, lúc đi lại mông lắc lắc vô cùng gợi tình, chẳng những Dương Phàm, mà rất nhiều thị vệ ở hai bên đều nhìn thấy.

Những cô nương xinh đẹp này lúc đi qua trước mặt họ thì vô cùng nhanh, lúc này không lo không nhìn thấy cô nương mỹ lệ, chỉ lo thiếu mắt không thể nhìn được kỹ hơn thôi.

Tạ Tiểu Man nhìn ánh mắt mở to của đám nam nhân thì khinh thường nói:

- Thật chẳng khác gì loài lang sói?

Dương Phàm đang nhìn các các cô nương mỹ lệ có cặp giò trắng mịn thì quay mặt lại, phối hợp dùng "móng vuốt" gõ hai tiếng vào đại kích, nuốt nước bọt nói:

- Thật sự là muốn làm cầm thú quá...

Tạ Tiểu Man lườm hắn, sẵng giọng:

-Muốn cái gì mà muốn, ngươi vốn là cầm thú mà!

Dương Phàm quay lại liếc nhìn nàng, nói:

- Lén nhìn ta không thuận mắt rồi, mà ta đã cầm thú với rồi ngươi sao?

Tạ Tiểu Man rút trường kiếm bên hông ra, mũi ngọc nghếch lên, hừ nói:

- Ngươi thử xem!

Từ đêm đó bộc lộ tâm sự, thái độ của Tạ Tiểu Man đối với Dương Phàm cũng đã khá hơn, kỳ thật ngay từ đầu nàng thấy Dương Phàm trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại qua một thời gian nàng hiểu không phải Dương Phàm trêu hoa ghẹo nguyệt, mà thật sự là các cô nương trong cung quá nóng tình, quá mạnh dạn. Người khác không nói, chỉ nói đến vị tỷ muội tốt của nàng thôi, đừng thấy họ ngày thường giữ khoảng cách với Dương Phàm, nhưng cứ nhìn ánh mắt của các nàng là biết, chỉ cần Dương Phàm ngoắc ngón tay út thôi, các nàng sẽ rất sẵn lòng đưa dê vào miệng cọp ngay.



Về phần tình cảm của Dương Phàm với Thượng Quan Đãi Chiếu, càng không quan hệ với nàng, tuy rằng trước đó nàng cho rằng Dương Phàm không xứng với Thượng Quan Đãi Chiếu, nhưng nếu người ta đã có tình cảm, thì chỉ mong ước bọn họ sẽ thành đôi. Khúc mắc đã giải, giữa hai người đương nhiên thân thiết hơn trước, tuy rằng vẫn rất hay cãi nhau.

- Thiên Hậu tới!

Xa xa có trận rối loạn, có người nhẹ nhàng hô một câu, Dương Phàm và Tạ Tiểu man vội vàng đứng thẳng người nhìn về trước, thấy Võ Tắc Thiên mặc thân trang trong vòng vây của đông đảo quyền quý chậm rãi đi tới. Tạ Tiểu Man vội chỉnh trang lại y phục, bước nhanh tới nghênh đón.

Võ Tăc Thiên đi trên thảm đỏ chậm rãi đi tới, hai tiểu mỹ nhân bên trái phải như hoa, mặc y phục tuyết trắng, phiêu dật như vân, một người mặc y phục màu đỏ tươi tắn, như một ngọn lửa.

Cô gái mặc bạch y như tuyết đương nhiên là Thượng Quan Uyển Nhi, mà tiểu mỹ nhân như ngọn lửa chính là Thái Bình công chúa.

Dương Phàm có chút kinh ngạc, bởi vì Võ Tắc Thiên lần này du ngoạn Long Môn, Thái Bình công chúa vẫn không đi theo bà ta, không ngờ hôm nay Thái Bình công chúa cũng tới.

Đi theo sau Võ Tắc Thiên là rất nhiều hoàng thân quốc thích, có già có trẻ, có nam có nữ, ngày hôm nay Thái Bình công chúa cũng mang theo hai con đến, trưởng nữ sáu tuổi, con trai bốn tuổi,thứ nữ hai tuổi rưỡi, con trai út mới một tuổi, đều do người hầu bế.

Thái Bình công chúa đỡ cánh tay Võ Tắc Thiên, đang cúi đầu nói chuyện với bà ta, Võ Tắc Thiên thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười, Thái Bình công chúa vẫn chưa để ý đến Dương Phàm đang đứng trong đám thị vệ cách đó không xa, mà Uyển Nhi đỡ một cánh tay khác của Võ Tắc Thiên đôi mắt đẹp lại không ngừng nhìn xung quanh.

Lúc thấy Dương Phàm, đôi mắt nàng sáng ngời, gương mắt trắng mịn đỏ bừng, lại cúi đầu xuống nhìn đầu ngón chân lấp ló dưới vạt váy, như sợ giẫm phải con kiến.

- Đây là...người phụ nữ của mình sao?

Dương Phàm chống đại kích, vẻ mặt u oán nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đang xấu hổ từng bước đi qua trước mặt hắn, trước mặt bao nhiêu người mà không thể nói ra câu gì. Về phần mặt mày đưa tình, lẽ nào cứ nhìn gáy của nàng sao?

Dương Phàm bỗng nghĩ lời nói của Tạ Tiểu Man cũng không phải là không có lý, lấy một người phụ nữ quá nổi danh về làm vợ, thật sự quá phiền phức!

***

Võ hậu đến, yến hội bắt đầu.

Thịnh yến lần này có rất nhiều quyền quý trong kinh được mời đến, duy nhất có Thiên Kim công chúa là một số ít con cháu Lý Đường có cơ hội nịnh bợ phụng nghênh Võ hậu. Thái Bình công chúa thì không cần phải nói, đó là con gái ruột của Võ Tắc Thiên, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, Võ hậu sủng nhất là người con này.

Cho nên Thiên Kim công chúa được mời đến thì vô cùng nở mày nở mặt. Luận tuổi, Thiên Kim công chúa nhỏ hơn Võ Tắc Thiên sáu tuổi, nhưng luận bối phận, cô ta là con gái của Cao Tổ Lý Uyên, là cô của Cao Tông Lý Trị, cho nên Hoàng hậu của Cao Tông là Võ Tắc Thiên cũng nên lễ kính cô mẫu trưởng bối là cô ta, hơn nữa giao tình giữa hai người cũng không tệ, Thiên Kim công chúa có thể được ngồi bên cạnh Võ hậu.

Hai người tuổi tác tương đương nên có nhiều đề tài nói chuyện hợp nhau, hơn nữa Thiên Kim công chúa luôn cẩn trọng đón ý, nói mấy câu khiến Võ Tắc Thiên mặt mày rạng rỡ. Võ Tắc Thiên vỗ vỗ lên cánh tay của Thiên Kim công chúa, nói:

- Long Môn cảnh đẹp ý vui, trẫm rất hài lòng khi ở đây, chỉ là thiếu một người hiểu lòng để nói chuyện. Ngày hôm nay ngươi không được đi đâu đấy, buổi tối ở lại chỗ trẫm, chúng ta sẽ nói chuyện tâm sự.

Thiên Kim công chúa vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:

- Tuân mệnh! Mấy ngày nay không được gặp Thiên hậu, cũng không được trò chuyện làm Thiên Kim cảm thấy thiếu vắng. Đêm nay Thiên Kim sẽ tán gẫu với Thiên hậu, Thiên hậu, mời rượu!

Võ Tắc Thiên nâng chén rượu được bỏ thêm chút bí dược dưỡng dung nhan uống một ngụm, mắt phượng đảo quanh thấy con gái Thái Bình đang chống cằm, nhìn nhạc kỹ ca vũ ở thảm đỏ phía trước mặt mà dáng vẻ lười nhác không vui, liền nói:

- Thái Bình, con không nên cứ ở mãi trong quý phủ, nhàn quá không có việc sẽ chán, có thể du sơn ngoạn thủy, bồi dưỡng tâm trạng. Lần này đến đây rồi, con cũng ở lại vài ba ngày đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook