Quyển 1 - Chương 167: Vì lang quân khéo léo vạch kế hoạch
Nguyệt Quan
04/07/2014
Ủng hộ lên ngôi!
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Dương Phàm:
- Thiên Hậu sắp đăng cơ, lớp giấy này chưa chọc thủng, thì chắc chắn phải có một người chọc thủng. Người này phải đại diện ý dân, cho nên quan không thể quá lớn, cũng không thể là con cháu Võ thị, mà dân chúng tầm thường lại không thể đảm nhiệm, nên chắc chắn phải lựa chọn quan viên bậc thấp.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Huynh từng là phường đinh phường Tu Văn, lại từng làm tăng ở chùa Bạch Mã, lại làm sĩ binh cấm quân, nổi tiếng đá cầu và đánh cầu ở Lạc kinh, có rất nhiều tầng lớp ủng hộ, ngươi chẳng những có thể đại diện, cũng có thể dễ dàng hội tụ nhân sĩ tam giáo cửu lưu khắp nơi ủng hộ lên ngôi, công và công đầu hoàn toàn khác biệt, chỉ cần huynh lập được công lao này, sẽ nhanh đạt được vị trí nhân thần.
Dương Phàm nói:
- Có làm mới có công, chỉ đi đầu ủng hộ lên ngôi là có thể đạt được vị trí nhân thần?
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nói:
- Chẳng lẽ lang quân chưa từng nghe đến câu chuyện “Thiên kim mãi mã cốt” sao?
Dương Phàm giật mình, hắn suy tư một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
-Vậy biện pháp thứ hai là gì?
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi xẹt qua một tia sáng hỏi:
- Lang quân không muốn ủng hộ Thiên hậu lên ngôi?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Thiên hạ này Lý Đường làm hoàng đế hay là họ Võ làm hoàng đế, là nam nhan làm hoàng đế hay là nữ nhân làm hoàng đế quan trọng sao? Ta không cho là vậy, chỉ cần người đó là một hoàng đế tốt có tài tạo phúc cho thiên hạ là được. Lúc ta ở Nam Dương đã từng thấy một nữ tử của một nước nhỏ làm Vương, dân chúng an cư lạc nghiệp cũng không thấy trời sập xuống.
Chẳng qua con đường ủng hộ lên ngôi tuy là đường tắt nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Lúc ta ở Nam Dương từng có một vị bề trên có kiến giải dạy bảo ta nhiều đạo lý làm người làm việc, cũng từng nói với ta từ xưa đến nay rất nhiều việc lớn trong thiên hạ đều được người ta dùng con đường tắt thăng chức rất nhanh, nhưng phần lớn đều không có kết cục tốt.
Một người không có căn cơ nhưng lại dẫm lên đỉnh đầu vô số người, đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Nhất là hiện giờ ác quan trong triều hoành hành, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, kẻ bề trên như thế lại cực kỳ hung hiểm. Còn nữa, dùng biện pháp này để lên chức cũng sẽ bị người ta xem thường, nếu làm một quan viên bị người ta khinh bỉ, ta sẽ không thấy vui, chắc chắn Uyển nhi cũng sẽ không thấy vui.
Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:
- Uyển nhi cũng lo lắng như vậy, chỉ có điều vẫn chưa kịp phân trần lợi hại trong đó với lang quân, không ngờ lang quan lại hiểu được huyền cơ trong đó, xem như là đã hiểu thấu rồi.
Dương Phàm cười nói:
- Nàng chớ ủng hộ ta, dù sao ta cũng không hiểu quan trường nhiều lắm, nào có bản lĩnh như vậy. Vừa rồi nàng nói chưa chỉ rõ lợi hại trong đó, trên thực tế là bởi vì nàng vừa nói có hai biên pháp, còn nói cách kia hơi khó khăn, cần phải cẩn thận cân nhắc.
Nếu lần này dùng biện pháp ủng hộ lên ngôi cũng không tệ, với sự thông minh sắc sảo của Uyển nhi, cần gì phải nhọc lòng nghĩ biện pháp thứ hai? Ta nghĩ đến những lời này của nàng thì chắc chắn là nó còn có nhiều mặt lợi hơn mặt hại, cho nên mới vắt óc suy nghĩ rốt cuộc nó có gì không tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười, nói:
- Lang quân không cần phải khiêm tốt. Tuy nói như thế nhưng ...Lang quân tuy trẻ tuổi nhưng tâm tư tỉ mỉ, thật là nam nhi tầm thường không thể sánh bằng.
Dương Phàm ôm lấy eo nhỏ của nàng, cười nói:
- Nếu là nam tử tầm thường sao lọt vào mắt của Thượng Quan Đãi Chiếu chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng mặt lên đến, gắt giọng:
- Huynh còn gọi người ta là Thượng Quan Đãi Chiếu!
Dương Phàm nói:
- Không gọi không gọi, chỉ gọi Uyển nhi, Uyển nhi của ta!
Rồi lại cúi đầu xuống hôn lấy bờ môi anh đào của nàng, mãi đến khi thân thể Thượng Quan Uyển Nhi mềm nhũn, thở hổn hển trong lòng hắn, đôi mắt quyến rũ như tơ như sợi thì mới hỏi:
- Vậy biện pháp thứ hai của Uyển Nhi là gì?
Cả người Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn biến cho thành mềm nhũn, chỉ cảm thấy khi hắn hôn thì trên người lập tức nảy sinh cảm giác thơm ngọt, 25 tuổi, nàng lần đầu được trải nghiệm cảm giác phiêu diêu như này.
Dương Phàm hỏi xong, Uyển nhi vẫn còn như đang say rượu ngả đầu lên đầu gối hắn, phải một lúc lâu sau tỉnh táo lại mới nhẹ nhàng đập hắn một cái, gắt giọng:
- Huynh thật xấu, làm người ta mơ màng rồi, sao còn nói được?
Ai nói cô gái trẻ này không hiểu tình cảm nam nữ, dù sao bản thân cũng là cô gái trưởng thành, chỗ còn thiếu chỉ là chưa biết đến thứ tình cảm này, hiện giờ trải qua trêu trọc thì tỏa sáng ra vô cùng quyến rũ. Nếu nàng trong tình yêu có chút ngây thơ lại có chút chín chắn thì quả thật là quá quyến rũ rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi dậy, sửa sang lại tóc mai, rồi mới lên tiếng:
- Biện pháp kia hơi khó một chút, hiện giờ ta cũng chỉ mới manh nha ý nghĩ. Về phần cụ thể làm thế nào thì còn phải cân nhắc một chút.
Dương Phàm nói:
- Muội nói nghe chút xem nào.
Uyển nhi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Ta nghĩ biện pháp thứ hai là trước tiên hãy phát triển trong quân. Tuy nhiên phải dời Nam nha thập lục Vệ, gia nhập Bắc nha.
Hiện giờ Dương Phàm tuy là người trong cấm quân nhưng cũng không hiểu rõ quan hệ phe phái phức tạp trong quân, nghe vậy nghi hoặc hỏi:
- Bắc nha?
Uyển nhi gật đầu nói:
- Ừ, binh mã Nam nha thập lục Vệ, cho dù là Thiên hậu điều động cũng chỉ cần binh bộ khám hợp, mà Bắc nha, nói chính xác đó là tư quân ủa Thiên tử! Đội Tư quân này có từ lúc kiến quốc Đại Đường, vốn năm xưa là ba vạn tinh nhuệ khởi binh đi theo Cao tổ ở Thái Nguyên.
Sau khi Đại Đường ta lập quốc, đội nhân mã này khác với các đội quân khác, ngay cả Binh bộ cũng không thể điều động được mà chỉ tuân theo sai phái của Thiên tử,dựa vào hổ phù để làm việc, được gọi là “Nguyên tòng cấm quân”. Khi Thái Tông Hoàng đế còn tại vị, lại từ trong “Nguyên Tòng Cấm Quân” chọn lựa trăm vệ sĩ tinh nhuệ, Tục Vệ Huyền vũ môn, mặc áo da hổ, cưỡi ngự mã, được gọi là Bách Kỵ.
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Huynh làm Đại giác thủ, mỗi tháng thay phiên nhau công việc trực, tóm lại chính là phải dời khỏi kinh thành, một khi điều nhập cấm quân Bắc nha thì thuộc tư quân của Thiên Hậu, có thể thường trú ở kinh thành. Mà huynh một khi trở thành một trong “Bách Kỵ”, đó là Dực vệ tư nhân của Thiên hậu, tùy ý đi lại trong cung, không bị ràng buộc.
Lúc này Dương Phàm mới biết trong này có rất nhiều môn đạo, thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói đắc ý thì không kìm nổi nhéo mũi nàng, cười nói:
- Vậy thì ta có thể được gặp Uyển nhi thường xuyên rồi, có phải không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghịch ngợm cười, ngây thơ nói:
- Không phải đâu! Người ta nói là một khi huynh trở thành một trong “Bách kỵ”thì sẽ lên chức dễ dàng hơn so với tướng tá Nam nha. Cấm quân Bắc nha thật là tư quân của Thiên tử, trên danh nghĩa cũng trực thuộc Võ Lâm Vệ. Đại tướng Võ Lâm Vệ là Võ Du Nghi, cháu trai của Thiên Hậu, Tả Võ Lâm Đại tướng quân là Diêm Kính Trung, Hữu Lâm Vệ Đại Tướng quân là Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ và Diêm Kính Dung trên thực tế chỉ có thể điều động Võ Lâm Vệ bình thường, đội chiến lức mạnh nhất, quyền lực cũng lớn nhất trong “Nguyên Tong Cấm Quân”cũng chỉ có Võ Du Nghĩ mới có thể điều động. Chắc huynh cũng nghe nói đến Mai Hoa Nội Vệ? Mai Hoa Nội Vệ cũng là một bộ phận trong “Nguyên Tòng Cấm Quân”, quyền bính bọn họ có bao nhiêu hiện tại huynh đã biết chưa?
Dương Phàm trịnh trọng gật gật đầu.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi hơi nhăn đầu lông mày, nói:
- Chỉ có điều nếu muốn thành “Nguyên Tòng Cấm Quân " từng bước thăng chức trở thành thống lĩnh thân quân tâm phúc được thiên tử coi trọng cũng không phải là chuyện dễ, làm thế nào để lang quân bộc lộ được tài năng trong “'Nguyên Tòng Cấm Quân " thì Uyển nhi vẫn chưa nghĩ ra.
Dương Phàm nhẹ nhàng kéo vai nàng thơm một cái, an ui:
- Việc này toàn bộ không thể để muội an bài được. Ta là nam nhân, nếu mọi chuyện ỷ vào muội, vậy thì sao được? Muội chỉ đường cho ta, nếu đi lên con đường này, lên ngọn núi này thì phải dựa vào sự cố gắng của bản thân mình. Ta không tin ta kém hơn người khác.
Giọng điệu Dương Phàm nhẹ nhàng, lại áp đầu nàng vào ngực mình, nhìn trăng sáng trên bầu trời, ngôi sao ẩn hiện, tình cảm lại dâng trào.
Hiện tại hắn đã thêm một mục tiêu: hắn phải giết được kẻ thù của mình, tìm được tiểu muội, còn phải cố gắng có chức vị cưới nữ nhân của mình làm thê tử.
Thượng Quan Uyển Nhi mê muội nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tinh thần phấn chấn của hắn,ánh mắt kia đầy tự tin và kiên nghị, nàng vui mừng nói:
- Ừ, Uyển nhi tin tưởng bản lĩnh lang quân! Lang quân cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần chúng ta có lòng nắm bắt cơ hội thì chắc chắn sẽ không chờ quá lâu.
Nàng nhẹ nhàng áp vào ngực Dương Phàm, thì thầm:
- Vì để Thiên hậu xưng đế, trên triều đình chắc chắn sẽ xảy ra một trận mưa gió máu tanh, sẽ có rất nhiều chức vị bị trống, cũng sẽ xuất hiện nhiều cơ hội.
Một câu nhẹ nhàng nhưng không khác gì tiếng sấm sét, sóng gió quan trường đã lặng yên lại tiếp tục nổi lên rồi.
Nhưng Uyển Nhi không muốn nhắc tới chuyện này, đây vốn không phải là chuyện nàng có thể chi phối, nàng đã thấy quá nhiều sinh tử chìm nổi, điều duy nhất nàng muốn là trong làn sóng lớn này có thể bảo toàn được mình và người nàng lo lắng. Từ lúc trở thành cung nô, cuộc đời này của nàng rất ít vướng bận, hiện giờ, đời nàng lại thêm một vướng bận, đó là nam nhân của nàng.
Uyển nhi nhẹ nhàng thở dài, lại vùi đầu vào ngực Dương Phàm,nghe tim hắn đập, trong lòng nàng bỗng nhiên có một cảm giác an bình chưa từng có, có lẽ, đây là hạnh phúc?
Có một đám mây trên trời phiêu lãng bay qua, ánh trăng trong rừng loang loáng mờ ảo, Uyển nhi chỉ ngóng trông thời gian này có thể vĩnh viễn ngừng ở thời khắc này, nhưng trong thâm tâm nàng biết, nàng cần phải trở về.
- Ta...về nhé.
Dương Phàm cùng Uyển nhi đi gần đến nơi Thái Bình ở rồi dừng lại, tiến xa hơn sợ có tên lính tuần tra nhìn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, lưu luyến không muốn rời Dương Phàm.
Trên đường về, Dương Phàm vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng dường như biến thành một cô gái yếu đuối, nàng thích bàn tay mình được bàn tay dày rộng chắc khỏe của hắn nắm lấy.
Dương Phàm gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Không biết lần sau lúc nào mới được gặp muội.
Thượng Quan Uyển Nhi hài lòng với việc tình lang không muốn rời xa mình, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười nói:
- Người ta sẽ nghĩ biện pháp, đi thôi, dề dà sợ Thái Bình sinh nghi.
Dương Phàm gật gật đầu, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay hắn, khẽ lui hai bước, thâm tình nhìn hắn rồi xoay người bước lên con dường nhỏ thông quan sơn môn.
Thượng Quan Uyển nhi mặc xiêm y màu sáng, cung váy màu vàng hồng đắm chìm trong ánh trăng mờ ảo, mềm rũ duyên dáng giống như một Lăng Ba tiên tử.
Thượng Quan Uyển Nhi nói với Dương Phàm:
- Thiên Hậu sắp đăng cơ, lớp giấy này chưa chọc thủng, thì chắc chắn phải có một người chọc thủng. Người này phải đại diện ý dân, cho nên quan không thể quá lớn, cũng không thể là con cháu Võ thị, mà dân chúng tầm thường lại không thể đảm nhiệm, nên chắc chắn phải lựa chọn quan viên bậc thấp.
Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Huynh từng là phường đinh phường Tu Văn, lại từng làm tăng ở chùa Bạch Mã, lại làm sĩ binh cấm quân, nổi tiếng đá cầu và đánh cầu ở Lạc kinh, có rất nhiều tầng lớp ủng hộ, ngươi chẳng những có thể đại diện, cũng có thể dễ dàng hội tụ nhân sĩ tam giáo cửu lưu khắp nơi ủng hộ lên ngôi, công và công đầu hoàn toàn khác biệt, chỉ cần huynh lập được công lao này, sẽ nhanh đạt được vị trí nhân thần.
Dương Phàm nói:
- Có làm mới có công, chỉ đi đầu ủng hộ lên ngôi là có thể đạt được vị trí nhân thần?
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nói:
- Chẳng lẽ lang quân chưa từng nghe đến câu chuyện “Thiên kim mãi mã cốt” sao?
Dương Phàm giật mình, hắn suy tư một lúc lâu, rồi chậm rãi nói:
-Vậy biện pháp thứ hai là gì?
Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi xẹt qua một tia sáng hỏi:
- Lang quân không muốn ủng hộ Thiên hậu lên ngôi?
Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Thiên hạ này Lý Đường làm hoàng đế hay là họ Võ làm hoàng đế, là nam nhan làm hoàng đế hay là nữ nhân làm hoàng đế quan trọng sao? Ta không cho là vậy, chỉ cần người đó là một hoàng đế tốt có tài tạo phúc cho thiên hạ là được. Lúc ta ở Nam Dương đã từng thấy một nữ tử của một nước nhỏ làm Vương, dân chúng an cư lạc nghiệp cũng không thấy trời sập xuống.
Chẳng qua con đường ủng hộ lên ngôi tuy là đường tắt nhưng cũng là con đường nguy hiểm. Lúc ta ở Nam Dương từng có một vị bề trên có kiến giải dạy bảo ta nhiều đạo lý làm người làm việc, cũng từng nói với ta từ xưa đến nay rất nhiều việc lớn trong thiên hạ đều được người ta dùng con đường tắt thăng chức rất nhanh, nhưng phần lớn đều không có kết cục tốt.
Một người không có căn cơ nhưng lại dẫm lên đỉnh đầu vô số người, đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Nhất là hiện giờ ác quan trong triều hoành hành, thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp, kẻ bề trên như thế lại cực kỳ hung hiểm. Còn nữa, dùng biện pháp này để lên chức cũng sẽ bị người ta xem thường, nếu làm một quan viên bị người ta khinh bỉ, ta sẽ không thấy vui, chắc chắn Uyển nhi cũng sẽ không thấy vui.
Thượng Quan Uyển Nhi vui vẻ nói:
- Uyển nhi cũng lo lắng như vậy, chỉ có điều vẫn chưa kịp phân trần lợi hại trong đó với lang quân, không ngờ lang quan lại hiểu được huyền cơ trong đó, xem như là đã hiểu thấu rồi.
Dương Phàm cười nói:
- Nàng chớ ủng hộ ta, dù sao ta cũng không hiểu quan trường nhiều lắm, nào có bản lĩnh như vậy. Vừa rồi nàng nói chưa chỉ rõ lợi hại trong đó, trên thực tế là bởi vì nàng vừa nói có hai biên pháp, còn nói cách kia hơi khó khăn, cần phải cẩn thận cân nhắc.
Nếu lần này dùng biện pháp ủng hộ lên ngôi cũng không tệ, với sự thông minh sắc sảo của Uyển nhi, cần gì phải nhọc lòng nghĩ biện pháp thứ hai? Ta nghĩ đến những lời này của nàng thì chắc chắn là nó còn có nhiều mặt lợi hơn mặt hại, cho nên mới vắt óc suy nghĩ rốt cuộc nó có gì không tốt.
Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười, nói:
- Lang quân không cần phải khiêm tốt. Tuy nói như thế nhưng ...Lang quân tuy trẻ tuổi nhưng tâm tư tỉ mỉ, thật là nam nhi tầm thường không thể sánh bằng.
Dương Phàm ôm lấy eo nhỏ của nàng, cười nói:
- Nếu là nam tử tầm thường sao lọt vào mắt của Thượng Quan Đãi Chiếu chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng mặt lên đến, gắt giọng:
- Huynh còn gọi người ta là Thượng Quan Đãi Chiếu!
Dương Phàm nói:
- Không gọi không gọi, chỉ gọi Uyển nhi, Uyển nhi của ta!
Rồi lại cúi đầu xuống hôn lấy bờ môi anh đào của nàng, mãi đến khi thân thể Thượng Quan Uyển Nhi mềm nhũn, thở hổn hển trong lòng hắn, đôi mắt quyến rũ như tơ như sợi thì mới hỏi:
- Vậy biện pháp thứ hai của Uyển Nhi là gì?
Cả người Thượng Quan Uyển Nhi bị hắn biến cho thành mềm nhũn, chỉ cảm thấy khi hắn hôn thì trên người lập tức nảy sinh cảm giác thơm ngọt, 25 tuổi, nàng lần đầu được trải nghiệm cảm giác phiêu diêu như này.
Dương Phàm hỏi xong, Uyển nhi vẫn còn như đang say rượu ngả đầu lên đầu gối hắn, phải một lúc lâu sau tỉnh táo lại mới nhẹ nhàng đập hắn một cái, gắt giọng:
- Huynh thật xấu, làm người ta mơ màng rồi, sao còn nói được?
Ai nói cô gái trẻ này không hiểu tình cảm nam nữ, dù sao bản thân cũng là cô gái trưởng thành, chỗ còn thiếu chỉ là chưa biết đến thứ tình cảm này, hiện giờ trải qua trêu trọc thì tỏa sáng ra vô cùng quyến rũ. Nếu nàng trong tình yêu có chút ngây thơ lại có chút chín chắn thì quả thật là quá quyến rũ rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi dậy, sửa sang lại tóc mai, rồi mới lên tiếng:
- Biện pháp kia hơi khó một chút, hiện giờ ta cũng chỉ mới manh nha ý nghĩ. Về phần cụ thể làm thế nào thì còn phải cân nhắc một chút.
Dương Phàm nói:
- Muội nói nghe chút xem nào.
Uyển nhi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Ta nghĩ biện pháp thứ hai là trước tiên hãy phát triển trong quân. Tuy nhiên phải dời Nam nha thập lục Vệ, gia nhập Bắc nha.
Hiện giờ Dương Phàm tuy là người trong cấm quân nhưng cũng không hiểu rõ quan hệ phe phái phức tạp trong quân, nghe vậy nghi hoặc hỏi:
- Bắc nha?
Uyển nhi gật đầu nói:
- Ừ, binh mã Nam nha thập lục Vệ, cho dù là Thiên hậu điều động cũng chỉ cần binh bộ khám hợp, mà Bắc nha, nói chính xác đó là tư quân ủa Thiên tử! Đội Tư quân này có từ lúc kiến quốc Đại Đường, vốn năm xưa là ba vạn tinh nhuệ khởi binh đi theo Cao tổ ở Thái Nguyên.
Sau khi Đại Đường ta lập quốc, đội nhân mã này khác với các đội quân khác, ngay cả Binh bộ cũng không thể điều động được mà chỉ tuân theo sai phái của Thiên tử,dựa vào hổ phù để làm việc, được gọi là “Nguyên tòng cấm quân”. Khi Thái Tông Hoàng đế còn tại vị, lại từ trong “Nguyên Tòng Cấm Quân” chọn lựa trăm vệ sĩ tinh nhuệ, Tục Vệ Huyền vũ môn, mặc áo da hổ, cưỡi ngự mã, được gọi là Bách Kỵ.
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Huynh làm Đại giác thủ, mỗi tháng thay phiên nhau công việc trực, tóm lại chính là phải dời khỏi kinh thành, một khi điều nhập cấm quân Bắc nha thì thuộc tư quân của Thiên Hậu, có thể thường trú ở kinh thành. Mà huynh một khi trở thành một trong “Bách Kỵ”, đó là Dực vệ tư nhân của Thiên hậu, tùy ý đi lại trong cung, không bị ràng buộc.
Lúc này Dương Phàm mới biết trong này có rất nhiều môn đạo, thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói đắc ý thì không kìm nổi nhéo mũi nàng, cười nói:
- Vậy thì ta có thể được gặp Uyển nhi thường xuyên rồi, có phải không?
Thượng Quan Uyển Nhi nghịch ngợm cười, ngây thơ nói:
- Không phải đâu! Người ta nói là một khi huynh trở thành một trong “Bách kỵ”thì sẽ lên chức dễ dàng hơn so với tướng tá Nam nha. Cấm quân Bắc nha thật là tư quân của Thiên tử, trên danh nghĩa cũng trực thuộc Võ Lâm Vệ. Đại tướng Võ Lâm Vệ là Võ Du Nghi, cháu trai của Thiên Hậu, Tả Võ Lâm Đại tướng quân là Diêm Kính Trung, Hữu Lâm Vệ Đại Tướng quân là Lý Đa Tộ.
Lý Đa Tộ và Diêm Kính Dung trên thực tế chỉ có thể điều động Võ Lâm Vệ bình thường, đội chiến lức mạnh nhất, quyền lực cũng lớn nhất trong “Nguyên Tong Cấm Quân”cũng chỉ có Võ Du Nghĩ mới có thể điều động. Chắc huynh cũng nghe nói đến Mai Hoa Nội Vệ? Mai Hoa Nội Vệ cũng là một bộ phận trong “Nguyên Tòng Cấm Quân”, quyền bính bọn họ có bao nhiêu hiện tại huynh đã biết chưa?
Dương Phàm trịnh trọng gật gật đầu.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi hơi nhăn đầu lông mày, nói:
- Chỉ có điều nếu muốn thành “Nguyên Tòng Cấm Quân " từng bước thăng chức trở thành thống lĩnh thân quân tâm phúc được thiên tử coi trọng cũng không phải là chuyện dễ, làm thế nào để lang quân bộc lộ được tài năng trong “'Nguyên Tòng Cấm Quân " thì Uyển nhi vẫn chưa nghĩ ra.
Dương Phàm nhẹ nhàng kéo vai nàng thơm một cái, an ui:
- Việc này toàn bộ không thể để muội an bài được. Ta là nam nhân, nếu mọi chuyện ỷ vào muội, vậy thì sao được? Muội chỉ đường cho ta, nếu đi lên con đường này, lên ngọn núi này thì phải dựa vào sự cố gắng của bản thân mình. Ta không tin ta kém hơn người khác.
Giọng điệu Dương Phàm nhẹ nhàng, lại áp đầu nàng vào ngực mình, nhìn trăng sáng trên bầu trời, ngôi sao ẩn hiện, tình cảm lại dâng trào.
Hiện tại hắn đã thêm một mục tiêu: hắn phải giết được kẻ thù của mình, tìm được tiểu muội, còn phải cố gắng có chức vị cưới nữ nhân của mình làm thê tử.
Thượng Quan Uyển Nhi mê muội nhìn khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tinh thần phấn chấn của hắn,ánh mắt kia đầy tự tin và kiên nghị, nàng vui mừng nói:
- Ừ, Uyển nhi tin tưởng bản lĩnh lang quân! Lang quân cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần chúng ta có lòng nắm bắt cơ hội thì chắc chắn sẽ không chờ quá lâu.
Nàng nhẹ nhàng áp vào ngực Dương Phàm, thì thầm:
- Vì để Thiên hậu xưng đế, trên triều đình chắc chắn sẽ xảy ra một trận mưa gió máu tanh, sẽ có rất nhiều chức vị bị trống, cũng sẽ xuất hiện nhiều cơ hội.
Một câu nhẹ nhàng nhưng không khác gì tiếng sấm sét, sóng gió quan trường đã lặng yên lại tiếp tục nổi lên rồi.
Nhưng Uyển Nhi không muốn nhắc tới chuyện này, đây vốn không phải là chuyện nàng có thể chi phối, nàng đã thấy quá nhiều sinh tử chìm nổi, điều duy nhất nàng muốn là trong làn sóng lớn này có thể bảo toàn được mình và người nàng lo lắng. Từ lúc trở thành cung nô, cuộc đời này của nàng rất ít vướng bận, hiện giờ, đời nàng lại thêm một vướng bận, đó là nam nhân của nàng.
Uyển nhi nhẹ nhàng thở dài, lại vùi đầu vào ngực Dương Phàm,nghe tim hắn đập, trong lòng nàng bỗng nhiên có một cảm giác an bình chưa từng có, có lẽ, đây là hạnh phúc?
Có một đám mây trên trời phiêu lãng bay qua, ánh trăng trong rừng loang loáng mờ ảo, Uyển nhi chỉ ngóng trông thời gian này có thể vĩnh viễn ngừng ở thời khắc này, nhưng trong thâm tâm nàng biết, nàng cần phải trở về.
- Ta...về nhé.
Dương Phàm cùng Uyển nhi đi gần đến nơi Thái Bình ở rồi dừng lại, tiến xa hơn sợ có tên lính tuần tra nhìn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, lưu luyến không muốn rời Dương Phàm.
Trên đường về, Dương Phàm vẫn luôn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng dường như biến thành một cô gái yếu đuối, nàng thích bàn tay mình được bàn tay dày rộng chắc khỏe của hắn nắm lấy.
Dương Phàm gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Không biết lần sau lúc nào mới được gặp muội.
Thượng Quan Uyển Nhi hài lòng với việc tình lang không muốn rời xa mình, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười nói:
- Người ta sẽ nghĩ biện pháp, đi thôi, dề dà sợ Thái Bình sinh nghi.
Dương Phàm gật gật đầu, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay hắn, khẽ lui hai bước, thâm tình nhìn hắn rồi xoay người bước lên con dường nhỏ thông quan sơn môn.
Thượng Quan Uyển nhi mặc xiêm y màu sáng, cung váy màu vàng hồng đắm chìm trong ánh trăng mờ ảo, mềm rũ duyên dáng giống như một Lăng Ba tiên tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.