Say Mộng Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 1042: Võ Đại bắt kẻ thông gian

Nguyệt Quan

27/04/2016

Võ Sùng Huấn sắc mặt âm trầm trở lại Đỗ phủ, quản gia trong phủ vội vàng tiến lên nghênh đón, tới cung tất kính nói:

- Phò mã, công chúa đã cùng mấy vị Công Hầu phu nhân đi dạo Khúc Trì rồi.

Võ Sùng Huấn không nói một lời, đi thẳng về phía thư phòng, quản gia kinh ngạc nhìn bóng lưng của y, không hiểu ra sao chỉ lắc đầu một cái. Mỗi lần phò mã trở về phủ chuyện đầu tiên nhất định phải hỏi han tình hình của công chúa, cho nên ông mới không đợi hỏi đã chủ động nói rõ, nhưng hôm nay phò mã như vậy là sao đây.

Võ Sùng Huấn vào thư phòng ngồi xuống, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh giấy viết thư nhăn nhăn nhúm nhúm, từ từ mở ra, nhìn chữ viết trên đó, sắc mặt vốn âm trầm dần dần biến thành tái mét, trong mắt lại mơ hồ lóe lên tia khát máu.

Trên bức thư chỉ viết đúng một câu: "An Nhạc và Đỗ Văn Thiên có tư tình."

Võ Sùng Huấn không muốn tin chuyện này là thật, nhưng cũng không phải y không tin, chuyện như vậy đổi lại là bất kì người đàn ông nào cũng sẽ không lấy câu "Ta tin tưởng nàng" làm lý do mà hoàn toàn không tra không hỏi. Võ Sùng Huấn bất động nhìn chằm chằm lá thư để mở, hồi lâu sau đột nhiên hung dữ nắm chặt lá thư lại, lớn tiếng quát lên:

- Người đâu!

Theo lý mà nói, trong phủ công chúa trên dưới đều là người của công chúa, phò mã cũng giống như ở rể, đối với việc thu chi, việc nhân sự và mọi công việc trong phủ công chúa đều không có tiếng nói, nhưng phò mã Võ Sùng Huấn này thân là Quận vương, khác biệt rất lớn với các phò mã bình thường khác.

Hơn nữa, An Nhạc hồi kinh chưa được bao lâu, không giống Thái Bình công chúa sớm đã có một đội ngũ hoàn chỉnh, huống chi tính nàng lại thích xa hoa lãng phí, coi trọng phô trương, cho nên phủ An Nhạc công chúa cũng có hơn phân nửa là người do Võ Sùng Huấn đưa đến.

Nô tỳ đưa đến làm của hồi môn cho An Nhạc công chúa đa phần được sắp xếp ở nhà trong, người của Võ Sùng Huấn phần lớn phụ trách nhà ngoài, đôi bên tuy có lẫn lộn, trọng điểm lại có sự khác biệt. Hai gia tướng tâm phúc của Võ Sùng Huấn tiến vào thư phòng không bao lâu đã lặng lẽ rời đi, rất nhanh, cung nữ Thanh Nhi bên cạnh An Nhạc công chúa đã bị họ lặng lẽ kéo vào thư phòng.

Thanh Nhi là của hồi môn của An Nhạc công chúa khi rời khỏi hoàng thất tới phủ công chúa, nàng bị hai thị vệ đằng đằng sát khí kéo vào thư phòng thì bị dọa cho sợ tới tay chân mềm nhũn, hai thị vệ vừa buông lỏng tay, nàng đã uỵch một tiếng ngã quỵ xuống trước mặt Võ Sùng Huấn, run giọng nói:

- Phò mã gia, không biết nô tỳ phạm phải lỗi gì?

Võ Sùng Huấn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, giống như hai đốm lân tinh bùng cháy:

- Ngươi không phạm sai lầm, chẳng qua Bổn vương muốn hỏi ngươi một chuyện! Ngươi phải thành thật trả lời Bổn vương. Trả lời thật thì tốt, tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi có nửa lời dối trá...

Võ Sùng Huấn chậm rãi đứng lên, tựa nghiêng vào bàn dài, điềm nhiên nói:

- Ta giết cả nhà ngươi!

Thanh Nhi giật mình hoa dung thất sắc, cuống quít dập đầu nói:

- Nô tỳ biết gì nói nấy, không biết không nói, cầu xin Phò mã gia khai ân!

Nửa canh giờ sau, trong hậu viện Đỗ gia, một thị nữ áo xanh đi tới bên giếng nước đưa tay xách thùng nước, treo lên móc sắt, vừa định thuận tay thả xuống giếng, nhưng nàng tùy ý liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, hoảng sợ tới suýt chút nữa trượt chân rơi xuống giếng. Nàng hoảng sợ lui về phía sau, hét ầm lên thảm thiết:

- Không hay rồi! Không hay rồi! Có người rơi xuống giếng rồi!

Rất nhiều thị tỳ nội giám ở nhà sau nghe tiếng chạy tới, có người to gan tiến tới cạnh giếng ghé đầu nhìn, chỉ thấy Thanh Nhi nửa chìm nửa nổi trên mặt nước trong giếng, đôi mắt hoảng sợ mở thật to.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Trong thiên hạ không có công bằng tuyệt đối, dù đó là cha mẹ cũng giống như vậy. Tuy rằng đều là cốt nhục của mình, nhưng làm cha mẹ chắc chắn sẽ có sự thiên vị nhất định. Đỗ Kính Đình thê thiếp thành hàng, dù là con trai trưởng hay con vợ lẽ cũng không chỉ có một, nhưng trong tất cả nhi tử của mình, người ông thích nhất vẫn là Đỗ Văn Thiên.

Cho dù Đỗ Văn Thiên hiện tại làm cho cả Đỗ gia thành Trường An trở thành đối tượng cho vô số người nhạo báng sau lưng, lại hại Đỗ gia đem một phần tư thu nhập năm nay để bồi thường tổn thất của Bích Du Cung, trong lòng Đỗ Kính Đình, vẫn như cũ không có nhi tử nào có thể thay thế được vị trí của Đỗ Văn Thiên.

Nhưng Đỗ Văn Thiên gây ra nhiều đại họa như vậy, cuối cùng vẫn phải có một câu trả lời thỏa đáng cho gia tộc, vả lại Đỗ Kính Đình tuy rằng yêu thương Đỗ Văn Thiên, vẫn vô cùng tức giận, ông ta tức chỉ là vì rèn sắt không thành thép.

Dường như để đáp lại lời đồn về sự xuất hiện liên tiếp của Thương Quan Uyển Nhi gần đây, lần trước ở tửu lâu Tân Xương đã có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy nàng, tin đồn nàng mang thai cũng tự sụp đổ, Đỗ Văn Thiên cũng không dám tiếp tục cố chấp vu cáo chuyện này, việc hiện tại gã cần làm không phải là công kích người khác mà là giữ mình.

Gã muốn ứng phó với phụ thân mình vẫn rất dễ dàng, trên đời này chung quy có một số người, giao tiếp với người ngoài có thể rất kém, rất ngu xuẩn, bị người coi như đồ ngốc mà xoay chuyển. Nhưng gã về đến nhà, lại có thể hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cha mẹ gã, đem cha mẹ ở bên ngoài rất khôn khéo lừa gạt giống như uống thuốc mê.

Đỗ Văn Thiên thừa nhận với phụ thân, nói gã khi ở Hưng Giáo Tự quả thật gặp một vị cô nương dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, dáng người quyến rũ, cho nên sinh lòng yêu mến, nhưng y tuyệt đối không có bất kì hành vi hay lời lẽ bỉ ổi, y chỉ vì có cảm tình, tiến lên bắt chuyện vài câu, đã bị Trương Xương Tông không nói lời nào đánh cho một trận.

Đỗ Kính Đình tin, ông tin tưởng vào nhân phẩm của nhi tử, tin nhi tử sẽ không lừa gạt ông, mặt khác, ông đã lĩnh giáo sự càn rỡ của Trương Xương Tông, ông tin trong chuyện này, đích thị là con mình chịu ủy khuất.

Đỗ Văn Thiên còn nói, gã không hề liên quan gì đến lời đồn về Trương Xương Tông và Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có điều gã nghe người ta nói đến lời đồn quá nhiều, hơn nữa tin đồn vốn luôn vu khống hãm hại, chỉ là vì Trương Xương Tông lúc ở Bích Du Cung không thuận theo sẽ không buông tha, đánh gã là chuyện nhỏ, làm cho Đỗ gia mất thể diện, gã sinh ra phẫn uất, để hả giận mới nói vài câu.

Đỗ Kính Đình vẫn tin, ông cảm thấy nhi tử luôn luôn biết đạo lý, hiểu đại nghĩa, đúng là không có khả năng làm ra loại hành vi tiểu nhân này, toàn bộ là do Trương Xương Tông quá mức càn rỡ, mà con ông không thể đối đầu với quyền thế ngút trời của Trương Xương Tông lấy lại công đạo, lúc này mới nói vô lễ, vừa là để cho hả giận, cũng là vì giữ gìn gia môn.

Đỗ Kính Đình tức giận qua đi, lại nghe nhi tử lần này giải thích hợp tình hợp lý, trái lại cảm thấy con mình chịu ủy khuất, người làm cha như ông không thể kêu oan cho con, trong lòng bỗng có chút áy náy. Song, căn cứ theo nghiêm phụ chi đạo, Đỗ Kính Đình cảm nhận chắc sẽ không khiến nhi tử ghi nhớ, ông vẫn như trước bắt Đỗ Văn Thiên quỳ ở tổ từ ba canh giờ liền để tạ tội, lúc này mới sai người đưa y tới trước mặt mình.

Nhìn thấy nhi tử quỳ gối quá lâu, bước chân tập tễnh, đi lại khó khăn, còn phải hai người dìu mới có thể đi vào thư phòng, Đỗ Kính Đình mềm lòng, vừa thấy Đỗ Văn Thiên làm bộ sắp quỳ, vội hỏi:

- Thôi, bài học ngày hôm nay, con cứ nhớ kĩ trong lòng là được, không cần quỳ.

Đỗ Kính Đình sai hai gia nhân đêm ghế đến cho nhi tử, lại lệnh cho bọn họ lui ra, rồi mới nói với Đỗ Văn Thiên:

- Trương Xương Tông muốn cha con ta mời khách khứa và bạn bè tạ tội với hắn, đã định tại tòa nhà kia của An Dật Phường. Tòa nhà kia hiện giờ đã mượn và Võ Phò mã, tòa nhà tuy là của Đỗ gia ta đấy, nhưng hiện tại Võ Phò mã mới là chủ nhân ở đó, nếu Đỗ gia ta ở đó thỉnh tội với Trương Xương Tông tất sẽ đắc tội với Võ Phò mã.

Đỗ Văn Thiên vừa thấy phụ thân không tiếp tục quở trách y, mà có chuyện thương lượng với y, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhân tiện nói:

- Nếu đã như vậy, sao chúng ta không chọn một tòa nhà khác, hay mời hắn đến Phàn Xuyên dự tiệc có được không?

Đỗ Kính Đình thở dài, nói:

- Con à, chẳng lẽ con không nhận ra sao? Lần này Trương Xương Tông gây khó dễ, không chỉ vì con chỉ trích hắn, bản thân Đỗ gia đưa vợ chồng Võ Phò mã tới An Ấp Phường đã đắc tội hắn.

Đỗ Văn Thiên bừng tỉnh đại ngộ, Đỗ Kính Đình lại nói:

- Hai bên ngang ngược sẽ không lâu dài. Nhưng lúc này hai bên đều không phải người Đỗ gia ta có thể ứng phó, cho nên, yêu cầu của Trương Xương Tông, chúng ta không thể không đáp ứng. Có điều cứ như vậy đáp ứng, đắc tội Võ gia, Đỗ thị ta lại mất nhiều hơn được.



Đỗ Văn Thiên nghe xong cũng không có chủ ý gì, không nhịn được hỏi:

- Vậy nên làm thế nào cho phải?

Đỗ Kính Đình vuốt râu, nhỏ giọng nói:

- Cha đã cẩn thận cân nhắc một phen, cũng nghĩ ra một biện pháp. Nếu chúng ta mời Võ Phò mã làm chủ công đạo, đứng giữa hòa giải, mượn danh nghĩa chủ trì tiệc tạ tội này, như vậy tiệc rượu tổ chức tại An Ấp Phường chẳng hợp tình hợp lý lắm sao, làm như vậy vừa không làm Võ Phò mã mất mặt, cũng coi như đối với Trương Xương Tông có một câu trả lời thỏa đáng.

Loại sự tình mất thể diện này, chẳng lẽ còn có thể để phụ thân chịu mất mặt đi làm? Hiển nhiên là muốn nhi tử đảm đương, Đỗ Văn Thiên hiểu được, lập tức nói:

- Sáng sớm mai con trở về An Ấp Phường, nhất định khiến Võ Phò mã đồng ý.

Đỗ Kính Đình lo lắng nói:

- Thương thế của con…

Đỗ Văn Thiên nói:

- Chỉ còn chút thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại.

Đỗ Kính Đình gật đầu, đứng dậy rời ghế, đi đến bên cạnh Đỗ Văn Thiên, vỗ nhẹ vai y rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

Sáng sớm hôm sau Võ Sùng Huấn đã sai người chuẩn bị ngựa, nói là cùng Vi Đức Duệ, Chu Hồng Quân, Võ Tiểu Hỗn hẹn nhau muốn đi Chung Nam Sơn chơi một chuyến. Quản sự trong phủ vội nhắc nhở:

- Phò mã, hôm qua Đỗ phủ đưa tin tới, không phải nói công tử Đỗ gia hôm nay muốn tới mời Phò mã hòa giải ân oán với Trương phụng thần sao?

Võ Sùng Huấn “a” lên mà vỗ trán một cái, nói:

- Đúng rồi, ta sao lại quên mất việc này. Thôi, chờ hắn tới rồi, dẫn hắn đi gặp công chúa, việc này để công chúa quết định là được rồi. Mau chuẩn bị xe ngựa.

Quản sự đáp lại một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị, ước chừng chưa tới nửa canh giờ sau, Võ Sùng Huấn đã dẫn hơn mười thị vệ, vội vã rời khỏi An Ấp Phường của Đỗ phủ.

Võ Sùng Huấn rời khỏi chừng nửa canh giờ, Đỗ Văn Thiên đã tới An Ấp Phường rồi, vừa hỏi nơi Võ Sùng Huấn tới, quản sự phủ công chúa nói:

- Võ phò mã sáng sớm đã có hẹn, đi Chung Nam Sơn chơi, trước khi đi đã giao phó, Đỗ công tử có chuyện gì, chỉ cần thương lượng với công chúa là được, quyết định của công chúa cũng chính là quyết định của phò mã.

Đỗ Văn Thiên đối với An Nhạc công chúa thủy chung nhớ mãi không quên, chỉ có điều từ lúc từ Long Khánh phường Hồ Tâm Đảo trở về, An Nhạc liền không chịu gặp lại gã, Đỗ Văn Thiên chỉ có thể có khóc cũng không làm gì được, hiện giờ vừa nghe có cơ hội quang minh chính đại đến gặp An Nhạc công chúa, Đỗ Văn Thiên mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:

- Nếu vậy, làm phiền quản gia thông báo một tiếng, nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến.

An Nhạc công chúa sở dĩ quyến rũ câu kết Đỗ Văn Thiên, là bởi vì y tuấn tú lịch sự, ra tay hào phóng, nhỏ ý phụng nghênh, rất hợp ý nàng, thêm nữa ý muốn mưu hại Dương Phàm cũng cần nhờ tới Đỗ Văn Thiên. Không ngờ người này miệng cọp gan thỏ, trên giường là tên đàn ông to xác không dậy nổi, làm chút chuyện cũng làm không tốt, trong lòng An Nhạc sinh ra chán ghét, đương nhiên vứt bỏ gã như vứt chiếc giày rách thôi.

Sau khi An Nhạc công chúa không còn chịu gặp Đỗ Văn Thiên nữa, tin tức bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến tai nàng, thế nên nàng mới biết Đỗ Văn Thiên tự tiện bóp méo kế hoạch của nàng, đem tên “gian phu” Dương Phàm đổi thành Trương Xương Tông, trong lòng lại tức giận khó nguôi. Nhưng về sau nàng nghe tin Trương Xương Tông làm khó Đỗ gia, không khỏi lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

Nàng lo lắng Trương Xương Tông bức bách Đỗ gia quá tàn nhẫn, Đỗ Văn Thiên rơi vào đường cùng sẽ thú nhận ra kẻ đồng mưu là nàng. Huynh và tỷ ruột của nàng lúc trước mất mạng vào tay Trương Xương Tông, nói cho cùng chẳng qua là bởi vì giễu cợt Trương Xương Tông vài câu, nàng cũng có ý buông lời gièm pha tội sát hại của Trương Xương Tông.

Tuy nói đây không phải chủ ý của nàng, người nàng muốn hại chính là Dương Phàm, cũng không phải Trương Xương Tông, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới nên vì huynh tỷ báo thù, cũng không có dũng khí đối đầu với Trương Xương Tông, đây hết thảy đều là tên Đỗ Văn Thiên không biết tốt xấu kia gây nên, nhưng Trương Xương Tông sẽ tin sao.

An Nhạc công chúa bắt đầu thầm hối hận không nên cự tuyệt Đỗ Văn Thiên như vậy, nếu trong lòng gã đối với mình còn có ý muốn như trước, thì sẽ không dễ dàng bán đứng nàng, nhưng nàng lại lạnh nhạt Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên hai ngày nay luôn ở tổ trạch ở Phàn Xuyên, cũng không thể liên lạc với gã, không biết gã đã khai ra mình hay chưa.

An Nhạc công chúa đang bất an lại nghe nói Đỗ Văn Thiên cầu kiến, không khỏi mừng rỡ, vội vàng gọi người mời gã đến. Chờ khi quản sự kia ra ngoài, An Nhạc công chúa ngẫm nghĩ một chút cởi bỏ áo khoác ngoài, đổi bộ áo dài mỏng mềm chỉ thích hợp trong lúc vợ chồng gặp nhau, tới bên giường La Hán nằm xuống, lại kéo cao áo sợi một chút, lộ ra đôi đùi trong suốt nõn nà.

- Công chúa, Đỗ mỗ…

Bởi vì mấy ngày qua An Nhạc đối với gã lạnh nhạt, Đỗ Văn Thiên tiến vào phòng trong liền cụp mắt xuống, sợ còn chưa mở miệng đã bị An Nhạc công chúa đánh ra, nhưng gã vừa ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ kiều mị không thể diễn tả được của An Nhạc, cổ họng không khỏi căng thẳng, nhất thời đứng ngây ra đó.

An Nhạc thấy bộ dáng hồn tiêu phách lạc của gã, trong lòng thầm đắc ý, liền quyến rũ mà liếc gã một cái, gắt giọng:

- Nhìn cái gì chứ, ngươi cũng không phải chưa thấy qua.

Nàng với tay từ bên giường lấy một quả vải trên bàn, bóc vỏ, để giữa hai cánh môi kiều diễm, khẽ cắn một cái, nước bắn tung tóe quanh môi, đồng thời lại le lưỡi nhỏ tinh tế nhẹ nhàng liếm, giọng nói thân mật:

- Nghe nói Trương Xương Tông làm khó ngươi, người ta rất lo, hoàn hảo ngươi cũng không có việc gì, tới có lời gì, đến bên người ta nói.

An Nhạc khóe mắt lóng lánh ý xuân vỗ vỗ lên giường, bắp đùi khe khẽ vặn vẹo liền hai cái, tư thế hấp dẫn không nói lên lời. Đỗ Văn Thiên đỏ bừng mặt, gã khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi tới gần hai bước, run giọng nói:

- Công chúa……

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

Trước cửa Đỗ phủ có tiếng bước chân rất khẽ, Võ Sùng Huấn lúc trước nói đi Chung Nam Sơn đột nhiên xuất hiện, ngựa của Võ Sùng Huấn còn chưa dừng hẳn đã có hai thân ảnh võ sĩ mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, tới trước ngựa Võ Sùng Huấn rồi, một nắm lấy dây cương, một quỳ phục một chân trên đất, Võ Sùng Huấn lệch chân, giẫm lên lưng võ sĩ đó, hai bước nhảy lên bậc thang, đi nhanh vào trong, trong tay cầm chặt roi ngựa không buông.

Hơn mười thị vệ đeo kiếm theo sau tiến vào, hạ nhân trong phủ vừa thấy Phò mã gia đã trở về, cuống quít tiến lên nghênh đón, cười nói:

- Phò mã gia, không phải ngài đến Chung Nam Sơn sao, sao đã trở về rồi?

Võ Sùng Huấn mặt trầm như nước, lớn tiếng nói:

- Bớt nói nhảm, lập tức đóng chặt cửa lớn!

Võ Sùng Huấn đi nhanh về phía hậu trạch, năm sáu thị vệ theo sát phía sau, những thị vệ khác xông thẳng về phía tây sương, toàn bộ phủ đệ từ lúc có Võ Sùng Huấn, trong phủ đều đã thay đổi người của công chúa, nhưng viện phủ phía tây còn trống, trước kia là nơi ở của Đỗ Văn Thiên và tùy tùng của y, hiện tại Đỗ Văn Thiên đến đây, tùy tùng cũng tới đó nghỉ tạm.



Trần Giai cùng ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ ở dưới tàng cây trong viện ngồi chơi nói chuyện phiếm, chợt thấy vài tên thị vệ phủ công chúa hùng hùng hổ hổ xông tới, hắn nhận ra một người trong đó, liền cười lên tiếng chào hỏi:

- Đan huynh, vội vã như vậy, có chuyện gì sao?

Thị vệ họ Đan kia ngày thường nói nói cười cười với hắn có vài phần giao tình, lúc này lại trầm mặt không nói một lời, chờ lúc tới gần, đột nhiên tung người một cước, một bước dài chạy đến trước mặt hắn, không đợi Trần Giai kịp phản ứng, một cước đã đá vào ngực hắn, khiến Trần Giai kêu lên một tiếng đau đớn, cả thân người bay ra ngoài.

Trần Giai “uỵch” một tiếng rơi trên mặt đất, “ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, hấp hối nói:

- Đan…Đan huynh, huynh làm cái gì vậy?

Họ Đan quát lên:

- Bắt hết chúng lại!

Ba gã thị vệ khác của Đỗ phủ vừa mới nắm lấy chuôi kiếm, mấy thanh trường kiếm sắc bén đã lướt đến trên cổ bọn họ.

Ngày đó Võ Sùng Huấn thấy mật thư, không khỏi bán tín bán nghi, tới khi y từ miệng Thanh Nhi biết được Đỗ Văn Thiên trước kia thường xuyên vào tư phòng của công chúa, mỗi lần đều ở lại nửa canh giờ trở lên, lòng nghi ngờ nặng thêm vài phần. Nhưng dựa vào điều đó, y cũng không dám xác định, lại không dám khi không có chứng cứ rõ ràng đã đi chất vấn An Nhạc.

Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian bắt cả cặp, y nhất định phải có chứng cứ rõ ràng. Võ Sùng Huấn đi nhanh như gió, ven đường gặp thị tỳ cung nô lập tức đuổi hết, đến lúc y cuối cùng vọt tới ngoài cửa phòng An Nhạc công chúa, đột nhiên lại có chút chần chờ.

Trước đó y trên đường đã thả tai mắt, Đỗ Văn Thiên mới vừa vào phủ y đã vội vàng chạy về, tốc độ không khỏi quá nhanh. Đỗ Văn Thiên và An Nhạc dù có tư tình, nhưng hôm nay gã đến còn có chuyện quan trọng khác, hai người cuối cùng sẽ không vì yêu gian tình nhiệt, vừa thấy mặt đã vội vàng cầu hòa chứ? Nếu chẳng may lúc này xông vào, hai người chỉ đang ngồi chơi chuyện phiếm…

Nói đến Võ Sùng Huấn sợ vợ, thiên hạ thật là vô xuất kì hữu, hiện giờ bắt kẻ thông gian bắt được thời cơ mấu chốt, y lại bắt đầu khiếp đảm, sợ bắt không đến nhược điểm, sẽ bị An Nhạc quở trách mắng nhiếc. Đúng lúc này, y mơ hồ nghe được bên trong phát ra tiếng rên rỉ hoan ái khoái lạc, trong lòng Võ Sùng Huấn chấn động, không chút nghĩ ngợi “soạt” một tiếng kéo tấm bình phong ra.

Võ Sùng Huấn lập tức xông vào, người của y tạm ở bên ngoài đóng cửa lại, xoay người đứng trước cửa. Mặc dù bọn họ biết rất rõ hôm nay là vì sao mà đến, nhưng cửa ải cuối cùng này cũng không phải bọn họ nên xông vào, bọn họ chỉ có thể đứng ở đây, việc còn lại chỉ có thể giao cho Võ Sùng Huấn tự mình xử lý.

Võ Sùng Huấn vọt vào phía sau cửa, lập tức muốn vượt qua bình phong vào phòng trong bắt kẻ gian, nhưng y vừa mới rảo bước tiến đến cửa phòng, cả người đã đứng im tại chỗ. Hai kẻ kia thậm chí ngay cả phòng trong cũng không có vào, ở gian chính này, đang ở trên giường La Hán mà điên loan đảo phượng, bắt đầu mây mưa triền miên.

Đỗ Văn Thiên hai chân quỳ trên giường, để lộ ngực trần, trên đôi vai trắng nõn động lòng người là bàn chân nhỏ, tựa như hai đóa hoa nhỏ ngượng ngùng trước mưa gió.

Trên giường, áo bào trắng cùng xiêm áo trắng dây dưa một chỗ, lộ ra vẻ lăng loạn, hiện rõ chỗ uốn cong giữa cặp đùi nõn nà lúc ẩn lúc hiện, vô cùng dâm mị hấp dẫn, bởi vì Võ Sùng Huấn đột nhiên xông vào, hai người trên giường đều giật mình ngây người, vẫn duy trì tự thế giao hợp nhất thời không thể tách ra được.

- Á, được lắm tên giặc này!

Võ Sùng Huấn tức sùi bọt mép, tức sắp hộc máu, y chợt xông lên, một quyền thật mạnh đánh tới quai hàm Đỗ Văn Thiên, Đỗ Văn Thiên chợt ngẩng đầu lên, hai cái răng cùng máu tươi vãi thành một đường cong, cả người cũng bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Võ Sùng Huấn phóng tới, vung roi ngựa trong tay lên đánh, Đỗ Văn Thiên vừa mới giơ hai tay lên muốn đỡ, lập tức kêu thảm một tiếng, cả người đều còng xuống, mặc cho roi của Võ Sùng Huấn hung hăng quất lên đầu, trên lưng gã không mảy may chống cự.

Giày của Võ Sùng Huấn đang giẫm lên giữa háng gã, Đỗ Văn Thiên một trận nhức cả trứng dái, đau đến hít thở không thông, sao còn quản đến roi rút ra đánh vào người được. Võ Sùng Huấn nhe răng cười ác độc giẫm vào dưới háng Đỗ Văn Thiên, bỗng nhiên mơ hồ phát ra một tiếng “Phốc”, chỗ cứng rắn đó của Đỗ Văn Thiên bị Võ Sùng Huấn đạp vỡ, Đỗ Văn Thiên thét lên đau đớn, rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong lúc Võ Sùng Huấn tra tấn Đỗ Văn Thiên, An Nhạc công chúa trong cơn kinh hoảng mà tỉnh táo lại, nàng vội vàng bò lên, mặc quần áo, tới khi Võ Sùng Huấn phát hiện Đỗ Văn Thiên đã ngất, xoay người hướng về nàng đầy căm tức, An Nhạc công chúa đã thật bình tĩnh, thật ưu nhã đứng lại, giống như một vị lẫm liệt không thể phạm tiên tử.

Gò má Võ Sùng Huấn co quắp, từng bước một ép chặt về phía nàng, trừng mắt muốn nứt nói:

- An Nhạc, chuyện tốt nàng làm đó!

An Nhạc cười lạnh, nhìn y khinh thường, một mặt làm như không có chuyện gì sửa soạn lại quần áo, vừa nói:

- Ta đã làm chuyện tốt gì hả? Chàng dùng giọng điệu đó nói với ta, chàng cho là bày ra bộ dáng này ta sẽ sợ chàng? Chàng dám nói chàng ở bên ngoài chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt không? Hừ!

Võ Sùng Huấn giận dữ hét lên:

- Kể từ khi lấy nàng, ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác!

An Nhạc vén tóc lên, thuận tay cầm cây trâm bên giường gài lên tóc, liếc xéo hắn nói:

- Vì ta giữ thân như ngọc sao? Ai thèm! Chàng trừng mắt với ta làm cái gì? Lá gan chàng không nhỏ, bây giờ lại dám trừng ta!

Võ Sùng Huấn giận dữ, vung mạnh tay lên, An Nhạc công chúa ưỡn ngực đối mặt với y, ngạo nghễ giơ khuôn mặt nàng ra, trên mặt nàng mang theo một chút sắc xuân hồng như trước:

- Thế nào? Muốn đánh ta à? Động thủ đi! Võ Sùng Huấn, nếu chàng không dám ra tay, chàng chính là ô quy vương bát đản!

Võ Sùng Huấn giận run người:

- Nàng…… Nàng……

An Nhạc công chúa biến sắc, đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt y một bạt tai, mắng chửi:

- Đồ khốn khiếp, ngươi lúc trước quỳ gối dưới chân ta cầu xin ta thương hại, cầu ta gả cho đâu rồi? Bây giờ ngươi dám giương nanh múa vuốt với ta!

An Nhạc công chúa càng nói càng hăng, trở tay một cái đã lại là một cái bạt tai trời giáng xuống mặt y, đánh tới Võ Sùng Huấn ngạc nhiên đứng đằng kia, vẻ mặt không ngờ được, uy phong khí khái khi bắt kẻ thông gian sớm đã không thấy tăm hơi.

An Nhạc công chúa lạnh lùng nói:

- Bổn cung phải đi tắm rồi, ngươi nếu không phục, cứ viết hưu thư, nói An Nhạc ta không thủ nữ tắc, bỏ ta về Lý gia là được!

An Nhạc công chúa vung ống tay áo, cất bước đi, đi được vài bước, lại dừng chân, cũng không quay đầu lại mà nói:

- Lôi tên họ Đỗ kia ra cho ta, hai người các ngươi, đều làm cho ta ghê tởm!

Phật gia có nói, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Không biết có phải vì Võ Tắc Thiên hãm hại Lý gia quá ác độc hay không, bây giờ cô nương Lý gia có thể dùng sức uy hiếp nam nhân Võ gia, Thái Bình công chúa là như thế, An Nhạc công chúa càng là như thế.

Võ Sùng Huấn hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông gian, bắt gian tại giường mà lại bị Lý Khỏa Nhi tát cho hai cái đã xóa sạch dáng vẻ bệ vệ của y, rồi như không có việc gì đi tắm rửa, Võ Sùng Huấn ngơ ngác đứng một lúc lâu, vốn không có dũng khí đuổi theo làm khó dễ thê tử của mình, y chậm rãi xoay người, khom lưng tóm lấy tóc Đỗ Văn Thiên nhấc lên, kéo gã ra ngoài…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mộng Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook