Quyển 2 - Chương 18: Mây trôi từ biệt núi sông cô quạnh (1)
VÂN GIA
22/05/2014
Nhìn thấy Bích Cẩn không tổn hại chút gì ngồi ở trên ghế đá trong Di Nhiên đình, Thanh Dao vừa mừng vừa sợ, nàng không quan tâm mình có thương tích trong người trực tiếp chạy vội đến Di Nhiên đình. Mấy ngày ngắn ngủn lại giống như là cách ngàn năm, nhìn nhau đôi mắt đã sớm đẫm lệ.
“Cô cô. . . . . .” Thanh Dao ôm cổ Bích Cẩn, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tuyết Kiều các nàng nói không thấy người. Ma Quân nói người bị. . . . . . Bị người kia. . . . . .”
“Ta không sao.” Bích Cẩn vẫn thản nhiên như vậy. Nhưng vì để Thanh Dao yên lòng nàng vẫn nói lại chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày trước Dương Tuyền Đế quân quả thật đã tới Tê Phương thánh cảnh. Trong lúc vô tình hắn nghe được cuộc đối thoại của Cẩn Dật cùng Thiên đế, thế mới biết Cẩn Dật thích Thanh Dao mà không phải Sương Linh. Mà mục đích hắn đến tìm Bích Cẩn chính là vì “xin” Thanh Dao không nên phá hư hạnh phúc nữ nhi của hắn.
Bích Cẩn căn bản vô tâm không muốn bàn bạc chuyện này cùng hắn, cũng giống như trước đây, nàng lạnh lùng hạ lệnh trục khách. Ai ngờ Dương Tuyền Đế quân quay lại, hai người ở rừng trúc đánh một trận. Bích Cẩn không địch lại hắn, bị hắn đánh ngất xỉu sau đó bắt đi. Khi tỉnh lại nàng phát hiện mình ở trong Thiên Hương lao, nàng từ bên trong đi ra ngoài, không ngờ thời gian trôi qua cực nhanh, vậy mà nàng đã ngủ mê bảy ngày.
“Nguy rồi, trúng kế.” Nghe Bích Cẩn nói xong, Thanh Dao bừng tỉnh hiểu ra.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Là Ma Quân, chúng ta cũng trúng kế Ma Quân.”
Tu vi của Bích Cẩn và Dương Tuyền Đế quân không phân cao thấp, làm sao có thể dễ dàng bị hắn đánh ngất xỉu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hết thảy đều là trong lòng bàn tay Ma Quân. Chuyện Thanh Nữ và Bích Cẩn mất tích khẳng định đều là hắn làm, sau đó lại cho nàng nhìn hình ảnh như vậy. Hắn là muốn kích khởi tà niệm trong lòng nàng, nhân cơ hội khống chế nàng, lợi dụng điều này nháo loạn hôn lễ của Cẩn Dật và Sương Linh.
Nhưng mục đích của hắn là gì? Chỉ là vì gây xích mích giữa Tê Phương thánh cảnh và Thiên giới, hay là. . . . . .
Thanh Dao ngẩn ra, chợt hiểu rõ ràng. Không sai, mục tiêu của Ma Quân là Minh Thiệu! Hắn biết Minh Thiệu một lòng hướng về nàng, cho nên hắn sắp đặt để cho Tê Phương thánh cảnh lâm vào khốn cảnh. Một khi nàng gặp chuyện không may, Minh Thiệu chắc chắn không ngồi yên. Chỉ cần Minh Thiệu vừa rời đi, cuộc chiến tranh này dù người thắng là ai cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì.
Chỉ cần một con cờ nho nhỏ như nàng, vừa ly gián Minh Thiệu, Dương Tuyền Đế quân cùng Cẩn Dật Thiên tôn, lại ung dung thản nhiên để cho ân oán giữa Bồng Lai tiên đảo, Thanh Yêu Sơn cùng với Thiên cung yên lặng hơn ba nghìn năm một lần nữa nổi lên. Hắn, quả nhiên là đã chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo!
Không được, bất kể tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mình không thể để cho Minh Thiệu trở lại.
Trong lòng Thanh Dao gấp gáp, chợt nhớ tới hình ảnh Vị Hi biến ra hồ điệp, nàng nhất thời có một kế. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng cắn ngón tay của mình, giọt máu ở trên khăn lụa màu trắng, nhìn thấy mà giật mình.
“Thanh nhi ngươi muốn làm cái gì?” Tuyết Kiều tới kéo tay nàng.
Thanh Dao lắc đầu một cái, đem khăn lụa giữ ở hai tay, trong chớp mắt vô số bạch hồ điệp từ trong lòng bàn tay nàng bay ra ngoài, như cánh hoa bay lên không trung. Nàng biết, hắn nhất định có thể hiểu nàng.
Bích Cẩn thở dài một cái, nàng sờ sờ đầu Thanh Dao: “Mệt không.”
“Con mệt mỏi.” Thanh Dao nói, “Rất mệt mỏi.”
Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chung quanh đều là một mảnh sương mù. Một cành đào chĩa vào trong phòng, nụ hoa, đóa hoa dính giọt sương trong suốt, hương thơm dường như có thể từ trong không khí tản ra, thấm vào ruột gan.
Thanh Dao từ trên giường bước xuống, từ từ dạo bước tới phía trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này cũng không biết đã ngủ bao lâu, không khí bây giờ dường như rất an nhàn, hoàn toàn không có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.
Chim sơn ca đậu ở đầu cành ca hát, ríu ra ríu rít, tâm tình Thanh Dao cũng sáng tỏ thông suốt. Nàng ngắt một bông hoa đào ở đầu cành nhẹ ngửi, mùi thơm còn chưa tràn đầy, đột nhiên phát giác có người từ phía sau ôm eo nàng, trong nháy mắt cả người nàng cứng ngắc.
“Thanh nhi. . . . . .” Thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng, mang theo mỏi mệt vô cùng.
Hoa đào từ ngón tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, cũng ở đây cũng trong lúc đó nước mắt chảy xuống, tí tách —— rơi vào mặt cánh hoa trên đất.
Hắn trở lại.
Hắn trở lại?
Vậy mà hắn trở lại!
“Không nên cử động.” Minh Thiệu dùng sức ôm lấy nàng, ngăn nàng xoay người, “Để cho ta ôm nàng một lát được không, một lát thôi.”
Thanh Dao đứng yên lặng, hưởng thụ cái ôm xa xỉ ngoài ý muốn. Cằm của Minh Thiệu nhẹ nhàng cọ ở đầu vai nàng, mười ngón tay xuyên qua mái tóc dài như thác nước của nàng. Trên người nàng có loại mùi thơm đặc biệt, nhàn nhạt, mơ hồ. . . . . .
“Làm sao ngài đã trở lại, ngài không nên trở về lúc này.”
“Không sao, mọi chuyện đều tốt.”
“Thật sự?”
Thật sự mọi chuyện đều kết thúc? Khó trách bên ngoài an tĩnh như vậy, loại an tĩnh này làm cho nàng cảm giác giống như trở lại hơn bảy trăm năm trước, không buồn không lo, ồn ào phồn hoa ngoại giới cùng nàng không liên quan.
Quả nhiên, có Minh Thiệu ở bên nàng còn sợ có cái gì không thể giải quyết chứ? Hắn là Chiến thần, đối với nàng mà nói hắn chính là toàn bộ thế giới, không gì là hắn không thể làm được.
“Ta giống như có một giấc mộng dài. . . . . .” Thanh Dao quay đầu lại, sau khi chống lại đôi mắt đen nhánh tâm nàng như tro tàn, run rẩy từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, “Ngươi. . . . . .”
Trong phút chốc, mọi chuyện thoáng như ác mộng. Tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển trở nên chói tai như vậy; không khí trong lành giống như là tràn đầy cát bụi, đục không chịu nổi; hoa đào kiều diễm ướt át giống như mất đi sắc thái, trong nháy mắt tàn lụi. . . . . .
Cặp mắt tà mị câu hồn đoạt phách, dường như đang giễu cợt nhìn Thanh Dao. Xem ra khuôn mặt rõ ràng được xưng tụng là tuyệt mỹ ở trong mắt Thanh Dao so với cái gì cũng đáng sợ hơn, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch.
Ma Quân Phá Thiên? Mới vừa rồi rõ ràng là Minh Thiệu, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn, làm sao lại lập tức biến thành Phá Thiên?
“Tại sao. . . . . . Tại sao là ngươi?” Cổ họng Thanh Dao giống bị ma quái bóp chặt, thanh âm run rẩy không đồng đều.
Phá Thiên lên tiếng cuồng tiếu, thanh âm chói tai như kim đâm vào người Thanh Dao. Tới nơi này chính là Phá Thiên, như vậy Minh Thiệu hắn. . . . . .
“Không. . . . . . Sẽ không, sẽ không !”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền ra ngoài cửa sổ, làm kinh động đến chim nhỏ đang ca hát đầu cành.
“Thanh nhi, Thanh nhi ngươi tỉnh.”
Thanh Dao mở mắt, Song Thành đang đứng ở trước giường của nàng, u sầu đầy khuôn mặt. Bên người nàng còn có Nữ Anh, Dao Cơ, Bích Cẩn. . . . . . Nhất thời, cả người Thanh Dao mềm yếu.
Thật may đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nữ Anh lấy khăn giúp Thanh Dao lau mồ hôi lạnh trên trán, “Thấy ác mộng ư. Yên tâm, có chúng ta ở bên sẽ không có chuyện gì.”
“Thật. . . . . . Chuyện gì cũng chưa phát sinh sao?” Tâm Thanh Dao không ngừng cuồng loạn.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như mọi chuyện trong mộng biến thành sự thật nàng nên làm gì bây giờ, nàng có thể làm gì.
Dao Cơ không để ý tới ý tứ của Thanh Dao. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi an tâm dưỡng thương, trời sập xuống đã có chúng ta đỡ. Chính là một Dương Tuyền Đế quân coi là cái gì, cho dù Thiên đế tới cũng không thể làm khó dễ được ta.”
Thanh Dao thoáng an tâm.
“Không xong không xong. . . . . .” Tuyết Kiều vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Thanh Dao tỉnh, lời nói lập tức nuốt trở lại trong bụng.
Thanh Dao hỏi: “Chuyện gì lại gấp gáp như vậy.”
“Hắn, hắn mang theo thiên binh thiên tướng bao vây Bồng Lai.”
Theo lời Tuyết Kiều hắn dĩ nhiên là Dương Tuyền Đế quân, trong lòng tất cả mọi người biết rõ.
“Làm sao có thể, Chướng Nhãn thuật của ta sẽ không dễ dàng bị phá bỏ, trừ phi. . . . . .” Trong mắt Nữ Anh lộ ra một tia lo lắng.
Tuyết Kiều hỏi tới: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi là ta, nếu không không có người nào có thể phá mê chướng này!” Đột nhiên xuất hiện một thanh âm lạnh lùng, không chứa bất cứ tia cảm tình nào.
Bạch quang chợt lóe, nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, quanh thân như kết hàn băng.
“Tỷ tỷ?” Bả vai Nữ Anh run lên.
Vừa rồi cũng đã đoán được, trên đời này trừ nàng chỉ có tỷ tỷ ruột Nga Hoàng của nàng có thể phá Chướng Nhãn thuật này. Không ngờ Nga Hoàng tới nhanh như vậy.
Ba ——
Nga Hoàng phất tay tát Nữ Anh một bạt tai: “Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của ngươi? Có biết ngươi đã làm chuyện gì tốt hay không! Làm như vậy hậu quả là gì ngươi đã nghĩ qua?”
“Đúng vậy, ta biết hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu tỷ tỷ biết ta đánh cược tính mạng của mình bày Chướng Nhãn thuật này, tại sao tỷ muốn phá nó. Làm như vậy sẽ hại chết rất nhiều người tỷ biết không!”
“Thiên đế đáp ứng ta, chỉ cần ta phá Chướng Nhãn thuật này, đối với hành động của muội hắn có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu như muội còn nhận thức tỷ tỷ ta đây hãy cùng ta trở về Quân Sơn đi.”
“Ta. . . . . .”
“Cùng ta trở về!”
“Không, ta không đi!” Nữ Anh tránh khỏi tay Nga Hoàng. Nga Hoàng lạnh như băng nhìn Nữ Anh, sau đó quay đầu lại nhìn Thanh Dao một cái. Ánh mắt kia giống như là nước đầm Ngọc Bích đêm khuya, trong suốt lại lạnh lẽo thấu xương.
Thanh Dao bị Nga Hoàng nhìn, lại có chút đau lòng, không nghĩ tới nàng nhất thời tùy hứng, lại mang tới cho Nữ Anh phiền toái lớn như vậy.
Thân phận Dao Cơ tôn quý, hơn nữa không màng đến thế sự, nàng cùng Thiên giới dường như không có quan hệ gì, cho nên hắn có thể tùy tâm sở dục**, Thiên đế cũng không dám làm gì nàng. Nhưng Nữ Anh lại là thượng thần có tên trong tiên phổ, lần này nàng ra tay cứu trợ, không phải rõ ràng muốn cùng Thiên đế đối nghịch ư. Phá hư hôn lễ của Thiên tôn, nhiễu loạn Thiên Quy, tội danh vốn là không nhẹ, hơn nữa sẽ có thần tiên không ưa nàng sẽ thêm dầu thêm mỡ, bởi như vậy. . . . . .
** tùy tâm sở dục- 随心所欲: tùy theo lòng ham muốn, không nên đem cái ham muốn của mình áp đặt cho người. Tùy theo sở thích ham muốn của người thì thành công, áp đặt sở thích ham muốn của mình cho người thì không thành công.
“Nữ Anh tỷ tỷ, tỷ trở về Quân Sơn trước đi, có Dao Cơ ở đây muội không sao.”
“Thanh nhi muội nghĩ tỷ là ai chứ, vào lúc này tại sao ta có thể bỏ lại mọi người. Nếu tỷ lựa chọn giúp muội, sẽ không nghĩ tới muốn sống một mình.” Nói xong, Nữ Anh cười, nàng xoay người nhìn về phía Nga Hoàng, “Tỷ tỷ, ta muốn nghe lời nói thật của tỷ, tỷ cảm thấy làm thần tiên có vui không? Kể từ khi làm thần tiên, chúng ta đã không thể cười to làm việc giống như trước, cũng không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bởi vì chúng ta là thần tiên, mỗi tiếng nói cử chỉ của chúng ta sẽ bị trói buộc trong Thiên Quy. Chẳng lẽ tỷ thật sự nguyện ý cả đời sống như cái xác không hồn?”
“Ta tịch mịch mấy ngàn năm rồi, là Dao Cơ cùng Thanh nhi khiến cho ta biết thì ra ta vẫn là một người có ích, thì ra ta còn có thể làm rất nhiều chuyện trước kia ta không dám làm. Tỷ tỷ, không có bất kỳ vinh quang nào đáng quý hơn tự do, hiện tại ta đã tự do, ta sẽ làm bất kỳ chuyện mình muốn, ta rất vui vẻ, thật sự.”
Lời nói ra tất cả mọi người nín thở không hề mở miệng. Ngay cả Nga Hoàng cũng bắt đầu động dung, nàng không hề lạnh lùng như trước nữa. Thanh Dao phát hiện, trong đôi mắt Nga Hoàng dường như có gì đó đang hòa tan.
Nhưng chỉ một lát sau, Nga Hoàng thu hồi tình cảm toát ra trong mắt nàng. Nàng vẫn hé ra khuôn mặt lạnh băng, gằn từng chữ: “Được rồi, ta không bao giờ quản muội nữa, tự giải quyết cho tốt —— Dao Cơ, ngươi quả nhiên đã dạy được một muội muội tốt!”
Nữ Anh đang muốn trả lời, một trận gió thổi qua, thân ảnh Nga Hoàng biến mất trước mắt mọi người. Trong gió vẫn ngân nga câu nói sau cùng mà nàng lưu lại: “Bọn họ đã đến Phi Thiên Phong.”
“Phi Thiên Phong? Phong ngâm thảo!”
Thanh Dao giật mình một cái, đẩy tay Song Thành ra lảo đảo bay về phía Phi Thiên Phong.
“Cô cô. . . . . .” Thanh Dao ôm cổ Bích Cẩn, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tuyết Kiều các nàng nói không thấy người. Ma Quân nói người bị. . . . . . Bị người kia. . . . . .”
“Ta không sao.” Bích Cẩn vẫn thản nhiên như vậy. Nhưng vì để Thanh Dao yên lòng nàng vẫn nói lại chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày trước Dương Tuyền Đế quân quả thật đã tới Tê Phương thánh cảnh. Trong lúc vô tình hắn nghe được cuộc đối thoại của Cẩn Dật cùng Thiên đế, thế mới biết Cẩn Dật thích Thanh Dao mà không phải Sương Linh. Mà mục đích hắn đến tìm Bích Cẩn chính là vì “xin” Thanh Dao không nên phá hư hạnh phúc nữ nhi của hắn.
Bích Cẩn căn bản vô tâm không muốn bàn bạc chuyện này cùng hắn, cũng giống như trước đây, nàng lạnh lùng hạ lệnh trục khách. Ai ngờ Dương Tuyền Đế quân quay lại, hai người ở rừng trúc đánh một trận. Bích Cẩn không địch lại hắn, bị hắn đánh ngất xỉu sau đó bắt đi. Khi tỉnh lại nàng phát hiện mình ở trong Thiên Hương lao, nàng từ bên trong đi ra ngoài, không ngờ thời gian trôi qua cực nhanh, vậy mà nàng đã ngủ mê bảy ngày.
“Nguy rồi, trúng kế.” Nghe Bích Cẩn nói xong, Thanh Dao bừng tỉnh hiểu ra.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Là Ma Quân, chúng ta cũng trúng kế Ma Quân.”
Tu vi của Bích Cẩn và Dương Tuyền Đế quân không phân cao thấp, làm sao có thể dễ dàng bị hắn đánh ngất xỉu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hết thảy đều là trong lòng bàn tay Ma Quân. Chuyện Thanh Nữ và Bích Cẩn mất tích khẳng định đều là hắn làm, sau đó lại cho nàng nhìn hình ảnh như vậy. Hắn là muốn kích khởi tà niệm trong lòng nàng, nhân cơ hội khống chế nàng, lợi dụng điều này nháo loạn hôn lễ của Cẩn Dật và Sương Linh.
Nhưng mục đích của hắn là gì? Chỉ là vì gây xích mích giữa Tê Phương thánh cảnh và Thiên giới, hay là. . . . . .
Thanh Dao ngẩn ra, chợt hiểu rõ ràng. Không sai, mục tiêu của Ma Quân là Minh Thiệu! Hắn biết Minh Thiệu một lòng hướng về nàng, cho nên hắn sắp đặt để cho Tê Phương thánh cảnh lâm vào khốn cảnh. Một khi nàng gặp chuyện không may, Minh Thiệu chắc chắn không ngồi yên. Chỉ cần Minh Thiệu vừa rời đi, cuộc chiến tranh này dù người thắng là ai cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì.
Chỉ cần một con cờ nho nhỏ như nàng, vừa ly gián Minh Thiệu, Dương Tuyền Đế quân cùng Cẩn Dật Thiên tôn, lại ung dung thản nhiên để cho ân oán giữa Bồng Lai tiên đảo, Thanh Yêu Sơn cùng với Thiên cung yên lặng hơn ba nghìn năm một lần nữa nổi lên. Hắn, quả nhiên là đã chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo!
Không được, bất kể tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mình không thể để cho Minh Thiệu trở lại.
Trong lòng Thanh Dao gấp gáp, chợt nhớ tới hình ảnh Vị Hi biến ra hồ điệp, nàng nhất thời có một kế. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng cắn ngón tay của mình, giọt máu ở trên khăn lụa màu trắng, nhìn thấy mà giật mình.
“Thanh nhi ngươi muốn làm cái gì?” Tuyết Kiều tới kéo tay nàng.
Thanh Dao lắc đầu một cái, đem khăn lụa giữ ở hai tay, trong chớp mắt vô số bạch hồ điệp từ trong lòng bàn tay nàng bay ra ngoài, như cánh hoa bay lên không trung. Nàng biết, hắn nhất định có thể hiểu nàng.
Bích Cẩn thở dài một cái, nàng sờ sờ đầu Thanh Dao: “Mệt không.”
“Con mệt mỏi.” Thanh Dao nói, “Rất mệt mỏi.”
Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chung quanh đều là một mảnh sương mù. Một cành đào chĩa vào trong phòng, nụ hoa, đóa hoa dính giọt sương trong suốt, hương thơm dường như có thể từ trong không khí tản ra, thấm vào ruột gan.
Thanh Dao từ trên giường bước xuống, từ từ dạo bước tới phía trước cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Cảm giác này cũng không biết đã ngủ bao lâu, không khí bây giờ dường như rất an nhàn, hoàn toàn không có chút cảm giác giương cung bạt kiếm.
Chim sơn ca đậu ở đầu cành ca hát, ríu ra ríu rít, tâm tình Thanh Dao cũng sáng tỏ thông suốt. Nàng ngắt một bông hoa đào ở đầu cành nhẹ ngửi, mùi thơm còn chưa tràn đầy, đột nhiên phát giác có người từ phía sau ôm eo nàng, trong nháy mắt cả người nàng cứng ngắc.
“Thanh nhi. . . . . .” Thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng, mang theo mỏi mệt vô cùng.
Hoa đào từ ngón tay rơi xuống, rơi trên mặt đất, cũng ở đây cũng trong lúc đó nước mắt chảy xuống, tí tách —— rơi vào mặt cánh hoa trên đất.
Hắn trở lại.
Hắn trở lại?
Vậy mà hắn trở lại!
“Không nên cử động.” Minh Thiệu dùng sức ôm lấy nàng, ngăn nàng xoay người, “Để cho ta ôm nàng một lát được không, một lát thôi.”
Thanh Dao đứng yên lặng, hưởng thụ cái ôm xa xỉ ngoài ý muốn. Cằm của Minh Thiệu nhẹ nhàng cọ ở đầu vai nàng, mười ngón tay xuyên qua mái tóc dài như thác nước của nàng. Trên người nàng có loại mùi thơm đặc biệt, nhàn nhạt, mơ hồ. . . . . .
“Làm sao ngài đã trở lại, ngài không nên trở về lúc này.”
“Không sao, mọi chuyện đều tốt.”
“Thật sự?”
Thật sự mọi chuyện đều kết thúc? Khó trách bên ngoài an tĩnh như vậy, loại an tĩnh này làm cho nàng cảm giác giống như trở lại hơn bảy trăm năm trước, không buồn không lo, ồn ào phồn hoa ngoại giới cùng nàng không liên quan.
Quả nhiên, có Minh Thiệu ở bên nàng còn sợ có cái gì không thể giải quyết chứ? Hắn là Chiến thần, đối với nàng mà nói hắn chính là toàn bộ thế giới, không gì là hắn không thể làm được.
“Ta giống như có một giấc mộng dài. . . . . .” Thanh Dao quay đầu lại, sau khi chống lại đôi mắt đen nhánh tâm nàng như tro tàn, run rẩy từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, “Ngươi. . . . . .”
Trong phút chốc, mọi chuyện thoáng như ác mộng. Tiếng chim hót thanh thúy uyển chuyển trở nên chói tai như vậy; không khí trong lành giống như là tràn đầy cát bụi, đục không chịu nổi; hoa đào kiều diễm ướt át giống như mất đi sắc thái, trong nháy mắt tàn lụi. . . . . .
Cặp mắt tà mị câu hồn đoạt phách, dường như đang giễu cợt nhìn Thanh Dao. Xem ra khuôn mặt rõ ràng được xưng tụng là tuyệt mỹ ở trong mắt Thanh Dao so với cái gì cũng đáng sợ hơn, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch.
Ma Quân Phá Thiên? Mới vừa rồi rõ ràng là Minh Thiệu, nàng thậm chí còn có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn, làm sao lại lập tức biến thành Phá Thiên?
“Tại sao. . . . . . Tại sao là ngươi?” Cổ họng Thanh Dao giống bị ma quái bóp chặt, thanh âm run rẩy không đồng đều.
Phá Thiên lên tiếng cuồng tiếu, thanh âm chói tai như kim đâm vào người Thanh Dao. Tới nơi này chính là Phá Thiên, như vậy Minh Thiệu hắn. . . . . .
“Không. . . . . . Sẽ không, sẽ không !”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền ra ngoài cửa sổ, làm kinh động đến chim nhỏ đang ca hát đầu cành.
“Thanh nhi, Thanh nhi ngươi tỉnh.”
Thanh Dao mở mắt, Song Thành đang đứng ở trước giường của nàng, u sầu đầy khuôn mặt. Bên người nàng còn có Nữ Anh, Dao Cơ, Bích Cẩn. . . . . . Nhất thời, cả người Thanh Dao mềm yếu.
Thật may đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nữ Anh lấy khăn giúp Thanh Dao lau mồ hôi lạnh trên trán, “Thấy ác mộng ư. Yên tâm, có chúng ta ở bên sẽ không có chuyện gì.”
“Thật. . . . . . Chuyện gì cũng chưa phát sinh sao?” Tâm Thanh Dao không ngừng cuồng loạn.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như mọi chuyện trong mộng biến thành sự thật nàng nên làm gì bây giờ, nàng có thể làm gì.
Dao Cơ không để ý tới ý tứ của Thanh Dao. Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi an tâm dưỡng thương, trời sập xuống đã có chúng ta đỡ. Chính là một Dương Tuyền Đế quân coi là cái gì, cho dù Thiên đế tới cũng không thể làm khó dễ được ta.”
Thanh Dao thoáng an tâm.
“Không xong không xong. . . . . .” Tuyết Kiều vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn thấy Thanh Dao tỉnh, lời nói lập tức nuốt trở lại trong bụng.
Thanh Dao hỏi: “Chuyện gì lại gấp gáp như vậy.”
“Hắn, hắn mang theo thiên binh thiên tướng bao vây Bồng Lai.”
Theo lời Tuyết Kiều hắn dĩ nhiên là Dương Tuyền Đế quân, trong lòng tất cả mọi người biết rõ.
“Làm sao có thể, Chướng Nhãn thuật của ta sẽ không dễ dàng bị phá bỏ, trừ phi. . . . . .” Trong mắt Nữ Anh lộ ra một tia lo lắng.
Tuyết Kiều hỏi tới: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi là ta, nếu không không có người nào có thể phá mê chướng này!” Đột nhiên xuất hiện một thanh âm lạnh lùng, không chứa bất cứ tia cảm tình nào.
Bạch quang chợt lóe, nữ tử bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, quanh thân như kết hàn băng.
“Tỷ tỷ?” Bả vai Nữ Anh run lên.
Vừa rồi cũng đã đoán được, trên đời này trừ nàng chỉ có tỷ tỷ ruột Nga Hoàng của nàng có thể phá Chướng Nhãn thuật này. Không ngờ Nga Hoàng tới nhanh như vậy.
Ba ——
Nga Hoàng phất tay tát Nữ Anh một bạt tai: “Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ của ngươi? Có biết ngươi đã làm chuyện gì tốt hay không! Làm như vậy hậu quả là gì ngươi đã nghĩ qua?”
“Đúng vậy, ta biết hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu tỷ tỷ biết ta đánh cược tính mạng của mình bày Chướng Nhãn thuật này, tại sao tỷ muốn phá nó. Làm như vậy sẽ hại chết rất nhiều người tỷ biết không!”
“Thiên đế đáp ứng ta, chỉ cần ta phá Chướng Nhãn thuật này, đối với hành động của muội hắn có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu như muội còn nhận thức tỷ tỷ ta đây hãy cùng ta trở về Quân Sơn đi.”
“Ta. . . . . .”
“Cùng ta trở về!”
“Không, ta không đi!” Nữ Anh tránh khỏi tay Nga Hoàng. Nga Hoàng lạnh như băng nhìn Nữ Anh, sau đó quay đầu lại nhìn Thanh Dao một cái. Ánh mắt kia giống như là nước đầm Ngọc Bích đêm khuya, trong suốt lại lạnh lẽo thấu xương.
Thanh Dao bị Nga Hoàng nhìn, lại có chút đau lòng, không nghĩ tới nàng nhất thời tùy hứng, lại mang tới cho Nữ Anh phiền toái lớn như vậy.
Thân phận Dao Cơ tôn quý, hơn nữa không màng đến thế sự, nàng cùng Thiên giới dường như không có quan hệ gì, cho nên hắn có thể tùy tâm sở dục**, Thiên đế cũng không dám làm gì nàng. Nhưng Nữ Anh lại là thượng thần có tên trong tiên phổ, lần này nàng ra tay cứu trợ, không phải rõ ràng muốn cùng Thiên đế đối nghịch ư. Phá hư hôn lễ của Thiên tôn, nhiễu loạn Thiên Quy, tội danh vốn là không nhẹ, hơn nữa sẽ có thần tiên không ưa nàng sẽ thêm dầu thêm mỡ, bởi như vậy. . . . . .
** tùy tâm sở dục- 随心所欲: tùy theo lòng ham muốn, không nên đem cái ham muốn của mình áp đặt cho người. Tùy theo sở thích ham muốn của người thì thành công, áp đặt sở thích ham muốn của mình cho người thì không thành công.
“Nữ Anh tỷ tỷ, tỷ trở về Quân Sơn trước đi, có Dao Cơ ở đây muội không sao.”
“Thanh nhi muội nghĩ tỷ là ai chứ, vào lúc này tại sao ta có thể bỏ lại mọi người. Nếu tỷ lựa chọn giúp muội, sẽ không nghĩ tới muốn sống một mình.” Nói xong, Nữ Anh cười, nàng xoay người nhìn về phía Nga Hoàng, “Tỷ tỷ, ta muốn nghe lời nói thật của tỷ, tỷ cảm thấy làm thần tiên có vui không? Kể từ khi làm thần tiên, chúng ta đã không thể cười to làm việc giống như trước, cũng không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bởi vì chúng ta là thần tiên, mỗi tiếng nói cử chỉ của chúng ta sẽ bị trói buộc trong Thiên Quy. Chẳng lẽ tỷ thật sự nguyện ý cả đời sống như cái xác không hồn?”
“Ta tịch mịch mấy ngàn năm rồi, là Dao Cơ cùng Thanh nhi khiến cho ta biết thì ra ta vẫn là một người có ích, thì ra ta còn có thể làm rất nhiều chuyện trước kia ta không dám làm. Tỷ tỷ, không có bất kỳ vinh quang nào đáng quý hơn tự do, hiện tại ta đã tự do, ta sẽ làm bất kỳ chuyện mình muốn, ta rất vui vẻ, thật sự.”
Lời nói ra tất cả mọi người nín thở không hề mở miệng. Ngay cả Nga Hoàng cũng bắt đầu động dung, nàng không hề lạnh lùng như trước nữa. Thanh Dao phát hiện, trong đôi mắt Nga Hoàng dường như có gì đó đang hòa tan.
Nhưng chỉ một lát sau, Nga Hoàng thu hồi tình cảm toát ra trong mắt nàng. Nàng vẫn hé ra khuôn mặt lạnh băng, gằn từng chữ: “Được rồi, ta không bao giờ quản muội nữa, tự giải quyết cho tốt —— Dao Cơ, ngươi quả nhiên đã dạy được một muội muội tốt!”
Nữ Anh đang muốn trả lời, một trận gió thổi qua, thân ảnh Nga Hoàng biến mất trước mắt mọi người. Trong gió vẫn ngân nga câu nói sau cùng mà nàng lưu lại: “Bọn họ đã đến Phi Thiên Phong.”
“Phi Thiên Phong? Phong ngâm thảo!”
Thanh Dao giật mình một cái, đẩy tay Song Thành ra lảo đảo bay về phía Phi Thiên Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.