Quyển 2 - Chương 21: Mây trôi từ biệt núi sông cô quạnh (4)
VÂN GIA
22/05/2014
Chỉ có Dao Cơ rất bình tĩnh, nàng khom lưng nhặt “Nhật Nguyệt Tinh” bên chân mình, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh nhi vốn thiếu một hồn phách, mới vừa rồi nàng lại bị Dương Tuyền Đế quân đánh trúng, kết quả của nàng chỉ có một —— hình thần câu diệt!”
**hình thần câu diệt: hồn xác đều tiêu tan
“Cái gì?”
Dường như vì tăng thêm kinh ngạc của mọi người, gió ngừng thổi, nước biển không hề gầm thét nữa, mặt đất cũng không lắc lư nữa. . . . . . Chim biển vỗ cánh từ không trung bay qua, lưu lại một đường vòng cung duyên dáng. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, giống như đây chính là một cơn ác mộng.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nữ Anh quay đầu lại hỏi Dao Cơ.
Dao Cơ yếu ớt nói: “Thật ra thì Bồng Lai cũng không chìm xuống, Bích Cẩn dùng đời đời kiếp kiếp của nàng làm trao đổi, mượn pháp lực của ‘Nhật Nguyệt Tinh’ bày ra kết giới cường đại nhất thế gian, đem Bồng Lai che chở. Bất luận là thần tiên hay là yêu ma, đều không thể nhìn thấu, cũng không cách nào đi vào. Mà các ngươi mặc dù có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng một khi đi ra ngoài, cũng giống như vậy. Cho nên. . . . . .”
“Aiz!” Dao Cơ thở dài một tiếng, “Bích Cẩn không muốn làm cho bất kỳ một tiên tử nào ở Tê Phương thánh cảnh đi vào vết xe đổ của nàng và Thanh Dao, đây cũng là một chuyện cuối cùng trước khi chết nàng làm vì Tê Phương thánh cảnh. Từ nay về sau trên biển không còn nơi gọi là Bồng Lai, tất cả mọi người tưởng rằng nó chìm vào đáy biển. Song Thành, các ngươi đừng cô phụ nỗi khổ tâm của Bích Cẩn. Đem tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay quên đi. Sau khi ta cùng Nữ Anh đi, các ngươi mai táng Bích Cẩn các nàng thật tốt, chôn ở Phi Thiên Phong. Về phần Thanh nhi ——”
“Thanh nhi nàng thế nào? Nàng chưa chết, nàng còn có thể sống lại sao?” Trong mắt Song Thành tràn đầy mong đợi.
Dao Cơ lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, Thanh nhi đã chết, không, không chỉ là chết, nàng đã hôi phi yên diệt.”
**hôi phi yên diệt: hồn tiêu phách tán, tan thành tro bụi.
Song Thành đã thông suốt, nàng lập tức hiểu ý tứ Dao Cơ, lặp lại một lần: “Đúng vậy, Thanh nhi đã hôi phi yên diệt. Chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ. Cám ơn người—— Dao Cơ!”
Dao Cơ xoay người, y phục màu xanh theo gió tung bay. Ở trên tay nàng, Nhật Nguyệt Tinh đang tỏa ra màu trắng bạc lộng lẫy, chói mắt không thể nói thành lời.
Về nguyên nhân Bồng Lai tiên đảo chìm vào đáy biển, Lục giới có rất nhiều phỏng đoán.
Có người nói lần này cùng Thiên Ma giao chiến có liên quan, bởi vì nữ tử Tướng quân Minh Thiệu ở Thiên giới thích chính là tiên tử trên Bồng Lai Tê Phương thánh cảnh, Ma Quân dùng chuyện này uy hiếp Chiến thần. Có người lại nói năm đó Phù Vân linh chủ đuổi thần thú Chúc Âm vào Quỷ giới, Chúc Âm dính lệ khí sau đó trở lại báo thù. Còn có người nói chuyện này cùng Dương Tuyền Đế quân có liên quan, giữa Dương Tuyền Đế quân cùng chủ nhân Tê Phương là Bích Cẩn Tiên thù dù sao cũng là quan hệ khó xử. . . . . .
Nhưng rất nhanh, chuyện Bồng Lai chìm xuống biển cũng không còn mới mẻ nữa rồi, chuyện phiếm của người thần yêu ma quỷ quái ở Lục giới lại có đề tài mới, đó chính là Minh Thiệu Tướng quân lại một lần nữa viết nên thần thoại bách chiến bách thắng. Nhất là nhóm nữ tiên trên Thiên giới, dường như ba câu lại có bốn chữ không rời “Minh Thiệu Tướng quân”.
Nghe nói lần này trong khi Thiên Ma giao chiến, Chúc Âm ở Quỷ giới dính lệ khí đột nhiên cùng Ma Quân xuất hiện, thiên binh thiên tướng tử thương vô số, suýt nữa tan tác, cuối cùng Minh Thiệu Tướng quân dùng toàn bộ sức lực chém xuống đỉnh đầu Chúc Âm. Lòng tin của binh lính Thiên giới tăng nhiều, dưới sự chỉ dẫn của Minh Thiệu Tướng quân đánh bại quân đội Ma giới.
Minh Thiệu Tướng quân cùng Ma Quân Phá Thiên đều là hai bên cùng thiệt hại. Phá Thiên ngã xuống tại chỗ, không hiểu Minh Thiệu Tướng quân dựa vào ý niệm gì, không ngờ lại có thể chống đỡ được. Có thiên binh tận mắt nhìn thấy trên lưng hắn trúng một kiếm của Ma Quân, vết thương sâu nhìn thấy mà phát hoảng, từ bả vai dọc theo người chạy đến eo. Nhưng hắn hoàn toàn không hay, sau khi chiến tranh kết thúc lập tức ngự phong quay trở về Thiên giới, không dừng lại nửa khắc.
Mà Phá Thiên nguyên khí tổn thương nặng nề, trở lại Ma giới sau đó không lộ diện nữa, ba ngày sau Ma Quân mới kế vị. Chẳng qua là người được chọn làm Ma Quân đều khiến tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, lại là trượng phu của La Ca công chúa, Phong Thần ở Thiên giới —— Trọng Minh Tinh quân.
Thời gian trôi qua như gió thổi, thổi qua Tây Sơn, vụt qua Bắc hoang, lướt qua Đông Hải, bay qua Nam Minh, đảo mắt đã là ba trăm mùa xuân thu. Hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây tan, cảnh còn người mất mọi chuyện như ngừng nghỉ, chỉ có tang thương, năm tháng cũng say mê.
Song Thành quỳ gối trước bia mộ của Bích Cẩn Tiên thù, im lặng như ngưng tụ.
Kể từ sau khi Bích Cẩn chết, nàng mỗi ngày đều ở trước mộ phần lẳng lặng ngồi một buổi chiều. Nhóm tiên tử ở Tê Phương thánh cảnh cũng cho rằng là nàng thương tâm, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, nàng đang nhớ lại, nhớ lại rất nhiều. . . . . .
Nàng nhớ tới ngày đó Dao Cơ mang theo ‘Nhật Nguyệt Tinh’ rời đi, bên trong còn có tinh hồn chưa tiêu tán của Thanh Dao. Tất cả mọi chuyện, đều là Bích Cẩn dùng tính mạng của mình đổi lấy.
Nàng nhớ tới mình tự tay đem Bích Cẩn, Tuyết Kiều còn có Thải Điệp chôn ở trên Phi Thiên Phong. Có lẽ Tuyết Kiều cùng Thải Điệp đã đầu thai chuyển thế, đang có một cuộc sống vui vẻ. Mà Bích Cẩn lấy linh hồn bất diệt trả giá đắt, đổi lấy sự yên lặng vĩnh viễn trên Tê Phương thánh cảnh, người không còn có kiếp sau.
Sau nữa, Song Thành nghe nói Cẩn Dật Thiên tôn mắc một quái bệnh, ngủ mãi không tỉnh, cho đến hai trăm năm trước được Tây Thiên Như Lai, thủ hạ của Linh Cát Bồ Tát cứu, mới có chuyển biến tốt. Chẳng qua là sau khi tỉnh lại, Cẩn Dật Thiên tôn cùng với lúc trước tưởng như hai người, hắn không thích trói buộc của Thiên cung, không ngờ nhất thời cao hứng rời đến Tây Hải Long cung ở một trăm năm. Về phần hôn sự của hắn cùng Sương Linh, hắn không muốn, cũng không có ai đề qua, cứ như vậy không giải quyết được gì.
Chuyện Sương Linh Song Thành cũng nghe được.
Nghe nói sau khi nàng ăn Phong Ngâm thảo thân thể từ từ chuyển biến tốt. Nàng không biết là từ nơi nào nghe nói chuyện Thanh Dao là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ hơn nữa lại bị cha giết chết, dưới cơn nóng giận náo loạn với cha mẹ, dứt khoát bỏ nhà trốn đi, không còn trở lại Thanh Yêu Sơn.
Song Thành nhìn thấy Sương Linh, là ở trên biển Đông này.
Sương Linh nhiều lần cưỡi mây trên bầu trời Bồng Lai lưỡng lự nhìn quanh, chỉ tiếc Song Thành có thể nhìn thấy nàng, nàng lại trừ biển rộng mênh mông ra cái gì cũng không nhìn thấy.
Thật ra thì Song Thành cũng không thể hận Sương Linh. Nàng giống như Thanh Dao, rõ ràng rất muốn hận, cuối cùng lại không hận nổi.
Nhưng những chuyện này đều không phải là chuyện khắc sâu trong tâm trí nàng, chuyện nàng nhớ rõ ràng nhất vẫn là phát sinh ở ngày Thanh Dao ra đi——
Ngày đó, khắp người Minh Thiệu là vết máu, một tay cầm Trấn Thiên Kiếm, một tay xách theo đầu Chúc Âm, mờ mịt đứng lặng trong đám mây. Song Thành tưởng rằng hắn sẽ đau đến không muốn sống, sẽ tê tâm liệt phế gọi tên Thanh Dao, nhưng hắn không làm vậy. Nhìn qua hắn rất bình tĩnh, trên người máu tươi không ngừng chảy xuống. Dáng vẻ hắn phóng khoáng không thể tả, Song Thành lại cảm thấy so với trước đây bất cứ lúc nào hắn cũng rất đẹp mắt.
Đang lúc Song Thành nhăn mày suy tư, Minh Thiệu đột nhiên rút kiếm vung lên, kích khởi từng trận sóng biển. Sau khi hắn rời đi trên mặt biển để lại một hàng chữ: Mây trôi từ biệt núi sông cô quạnh.
Hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây tan, cảnh còn người mất mọi chuyện như ngừng nghỉ, chỉ có tang thương, năm tháng cũng say mê. Mây trôi vội vã từ biệt, núi sông cũng tịch liêu**.
**hình thần câu diệt: hồn xác đều tiêu tan
“Cái gì?”
Dường như vì tăng thêm kinh ngạc của mọi người, gió ngừng thổi, nước biển không hề gầm thét nữa, mặt đất cũng không lắc lư nữa. . . . . . Chim biển vỗ cánh từ không trung bay qua, lưu lại một đường vòng cung duyên dáng. Chung quanh cực kỳ yên tĩnh giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, giống như đây chính là một cơn ác mộng.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nữ Anh quay đầu lại hỏi Dao Cơ.
Dao Cơ yếu ớt nói: “Thật ra thì Bồng Lai cũng không chìm xuống, Bích Cẩn dùng đời đời kiếp kiếp của nàng làm trao đổi, mượn pháp lực của ‘Nhật Nguyệt Tinh’ bày ra kết giới cường đại nhất thế gian, đem Bồng Lai che chở. Bất luận là thần tiên hay là yêu ma, đều không thể nhìn thấu, cũng không cách nào đi vào. Mà các ngươi mặc dù có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng một khi đi ra ngoài, cũng giống như vậy. Cho nên. . . . . .”
“Aiz!” Dao Cơ thở dài một tiếng, “Bích Cẩn không muốn làm cho bất kỳ một tiên tử nào ở Tê Phương thánh cảnh đi vào vết xe đổ của nàng và Thanh Dao, đây cũng là một chuyện cuối cùng trước khi chết nàng làm vì Tê Phương thánh cảnh. Từ nay về sau trên biển không còn nơi gọi là Bồng Lai, tất cả mọi người tưởng rằng nó chìm vào đáy biển. Song Thành, các ngươi đừng cô phụ nỗi khổ tâm của Bích Cẩn. Đem tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay quên đi. Sau khi ta cùng Nữ Anh đi, các ngươi mai táng Bích Cẩn các nàng thật tốt, chôn ở Phi Thiên Phong. Về phần Thanh nhi ——”
“Thanh nhi nàng thế nào? Nàng chưa chết, nàng còn có thể sống lại sao?” Trong mắt Song Thành tràn đầy mong đợi.
Dao Cơ lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, Thanh nhi đã chết, không, không chỉ là chết, nàng đã hôi phi yên diệt.”
**hôi phi yên diệt: hồn tiêu phách tán, tan thành tro bụi.
Song Thành đã thông suốt, nàng lập tức hiểu ý tứ Dao Cơ, lặp lại một lần: “Đúng vậy, Thanh nhi đã hôi phi yên diệt. Chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ. Cám ơn người—— Dao Cơ!”
Dao Cơ xoay người, y phục màu xanh theo gió tung bay. Ở trên tay nàng, Nhật Nguyệt Tinh đang tỏa ra màu trắng bạc lộng lẫy, chói mắt không thể nói thành lời.
Về nguyên nhân Bồng Lai tiên đảo chìm vào đáy biển, Lục giới có rất nhiều phỏng đoán.
Có người nói lần này cùng Thiên Ma giao chiến có liên quan, bởi vì nữ tử Tướng quân Minh Thiệu ở Thiên giới thích chính là tiên tử trên Bồng Lai Tê Phương thánh cảnh, Ma Quân dùng chuyện này uy hiếp Chiến thần. Có người lại nói năm đó Phù Vân linh chủ đuổi thần thú Chúc Âm vào Quỷ giới, Chúc Âm dính lệ khí sau đó trở lại báo thù. Còn có người nói chuyện này cùng Dương Tuyền Đế quân có liên quan, giữa Dương Tuyền Đế quân cùng chủ nhân Tê Phương là Bích Cẩn Tiên thù dù sao cũng là quan hệ khó xử. . . . . .
Nhưng rất nhanh, chuyện Bồng Lai chìm xuống biển cũng không còn mới mẻ nữa rồi, chuyện phiếm của người thần yêu ma quỷ quái ở Lục giới lại có đề tài mới, đó chính là Minh Thiệu Tướng quân lại một lần nữa viết nên thần thoại bách chiến bách thắng. Nhất là nhóm nữ tiên trên Thiên giới, dường như ba câu lại có bốn chữ không rời “Minh Thiệu Tướng quân”.
Nghe nói lần này trong khi Thiên Ma giao chiến, Chúc Âm ở Quỷ giới dính lệ khí đột nhiên cùng Ma Quân xuất hiện, thiên binh thiên tướng tử thương vô số, suýt nữa tan tác, cuối cùng Minh Thiệu Tướng quân dùng toàn bộ sức lực chém xuống đỉnh đầu Chúc Âm. Lòng tin của binh lính Thiên giới tăng nhiều, dưới sự chỉ dẫn của Minh Thiệu Tướng quân đánh bại quân đội Ma giới.
Minh Thiệu Tướng quân cùng Ma Quân Phá Thiên đều là hai bên cùng thiệt hại. Phá Thiên ngã xuống tại chỗ, không hiểu Minh Thiệu Tướng quân dựa vào ý niệm gì, không ngờ lại có thể chống đỡ được. Có thiên binh tận mắt nhìn thấy trên lưng hắn trúng một kiếm của Ma Quân, vết thương sâu nhìn thấy mà phát hoảng, từ bả vai dọc theo người chạy đến eo. Nhưng hắn hoàn toàn không hay, sau khi chiến tranh kết thúc lập tức ngự phong quay trở về Thiên giới, không dừng lại nửa khắc.
Mà Phá Thiên nguyên khí tổn thương nặng nề, trở lại Ma giới sau đó không lộ diện nữa, ba ngày sau Ma Quân mới kế vị. Chẳng qua là người được chọn làm Ma Quân đều khiến tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, lại là trượng phu của La Ca công chúa, Phong Thần ở Thiên giới —— Trọng Minh Tinh quân.
Thời gian trôi qua như gió thổi, thổi qua Tây Sơn, vụt qua Bắc hoang, lướt qua Đông Hải, bay qua Nam Minh, đảo mắt đã là ba trăm mùa xuân thu. Hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây tan, cảnh còn người mất mọi chuyện như ngừng nghỉ, chỉ có tang thương, năm tháng cũng say mê.
Song Thành quỳ gối trước bia mộ của Bích Cẩn Tiên thù, im lặng như ngưng tụ.
Kể từ sau khi Bích Cẩn chết, nàng mỗi ngày đều ở trước mộ phần lẳng lặng ngồi một buổi chiều. Nhóm tiên tử ở Tê Phương thánh cảnh cũng cho rằng là nàng thương tâm, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, nàng đang nhớ lại, nhớ lại rất nhiều. . . . . .
Nàng nhớ tới ngày đó Dao Cơ mang theo ‘Nhật Nguyệt Tinh’ rời đi, bên trong còn có tinh hồn chưa tiêu tán của Thanh Dao. Tất cả mọi chuyện, đều là Bích Cẩn dùng tính mạng của mình đổi lấy.
Nàng nhớ tới mình tự tay đem Bích Cẩn, Tuyết Kiều còn có Thải Điệp chôn ở trên Phi Thiên Phong. Có lẽ Tuyết Kiều cùng Thải Điệp đã đầu thai chuyển thế, đang có một cuộc sống vui vẻ. Mà Bích Cẩn lấy linh hồn bất diệt trả giá đắt, đổi lấy sự yên lặng vĩnh viễn trên Tê Phương thánh cảnh, người không còn có kiếp sau.
Sau nữa, Song Thành nghe nói Cẩn Dật Thiên tôn mắc một quái bệnh, ngủ mãi không tỉnh, cho đến hai trăm năm trước được Tây Thiên Như Lai, thủ hạ của Linh Cát Bồ Tát cứu, mới có chuyển biến tốt. Chẳng qua là sau khi tỉnh lại, Cẩn Dật Thiên tôn cùng với lúc trước tưởng như hai người, hắn không thích trói buộc của Thiên cung, không ngờ nhất thời cao hứng rời đến Tây Hải Long cung ở một trăm năm. Về phần hôn sự của hắn cùng Sương Linh, hắn không muốn, cũng không có ai đề qua, cứ như vậy không giải quyết được gì.
Chuyện Sương Linh Song Thành cũng nghe được.
Nghe nói sau khi nàng ăn Phong Ngâm thảo thân thể từ từ chuyển biến tốt. Nàng không biết là từ nơi nào nghe nói chuyện Thanh Dao là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ hơn nữa lại bị cha giết chết, dưới cơn nóng giận náo loạn với cha mẹ, dứt khoát bỏ nhà trốn đi, không còn trở lại Thanh Yêu Sơn.
Song Thành nhìn thấy Sương Linh, là ở trên biển Đông này.
Sương Linh nhiều lần cưỡi mây trên bầu trời Bồng Lai lưỡng lự nhìn quanh, chỉ tiếc Song Thành có thể nhìn thấy nàng, nàng lại trừ biển rộng mênh mông ra cái gì cũng không nhìn thấy.
Thật ra thì Song Thành cũng không thể hận Sương Linh. Nàng giống như Thanh Dao, rõ ràng rất muốn hận, cuối cùng lại không hận nổi.
Nhưng những chuyện này đều không phải là chuyện khắc sâu trong tâm trí nàng, chuyện nàng nhớ rõ ràng nhất vẫn là phát sinh ở ngày Thanh Dao ra đi——
Ngày đó, khắp người Minh Thiệu là vết máu, một tay cầm Trấn Thiên Kiếm, một tay xách theo đầu Chúc Âm, mờ mịt đứng lặng trong đám mây. Song Thành tưởng rằng hắn sẽ đau đến không muốn sống, sẽ tê tâm liệt phế gọi tên Thanh Dao, nhưng hắn không làm vậy. Nhìn qua hắn rất bình tĩnh, trên người máu tươi không ngừng chảy xuống. Dáng vẻ hắn phóng khoáng không thể tả, Song Thành lại cảm thấy so với trước đây bất cứ lúc nào hắn cũng rất đẹp mắt.
Đang lúc Song Thành nhăn mày suy tư, Minh Thiệu đột nhiên rút kiếm vung lên, kích khởi từng trận sóng biển. Sau khi hắn rời đi trên mặt biển để lại một hàng chữ: Mây trôi từ biệt núi sông cô quạnh.
Hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây tan, cảnh còn người mất mọi chuyện như ngừng nghỉ, chỉ có tang thương, năm tháng cũng say mê. Mây trôi vội vã từ biệt, núi sông cũng tịch liêu**.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.