Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều
Chương 59: Cái gì mà xấu thế hả giời.
Mao Cầu Cầu
22/01/2022
Tính cách của đồ đệ và bạn trai có vài điểm tương đồng, điều này khiến Giang Ảnh khá là có cảm tình với cậu ấy. Bởi thế nên cậu có thể dạy cái gì là cậu dạy hết luôn, không giấu nghề tí nào sất.
"Bạn học Giang Trúc Giang, em đang nghĩ gì đấy?" Thích Trục giơ tay chọt nhẹ vào má Giang Ảnh, "Đi học thất thần, quay phim thất thần, giờ đến hôn môi em cũng thất thần à?"
"Em không thất thần."
Hai cụm từ "mặt dày mày dạn" với cả "mạnh miệng cãi bướng" được thể hiện rõ nét trên người Giang Ảnh.
Giang Ảnh thất thần thật. Cậu đang nghĩ tới chuyện quan trọng trong đời của đồ đệ mình chưa biết mặt. Là một người thầy tốt của "Cãi Cọ" cậu cảm thấy chỉ có bản thân mình hạnh phúc thôi thì vẫn chưa đủ, đồ đệ của cậu cũng phải thật hạnh phúc nữa.
Nhưng mà cái chuyện đang hôn mà lại thất thần thì ai đó sẽ chẳng chịu nhận đâu.
"Trong việc thích anh thì lúc nào em cũng tập trung mà." Giang Ảnh giơ tay thề thốt, vừa mở miệng là lại bắt đầu "đánh lạc hướng", "Em nói thiệt, cái này mà có bài thi thì chắc chắn em sẽ đứng nhất khối cho coi."
"Vừa nãy em nghĩ tới ai?" Thích Trục buông tay, anh chẳng nghe lọt tai, "Chắc là em không biết đâu, ánh mắt của em khi thất thần anh nhìn quen lắm rồi."
Giang Ảnh: "..." Lại còn không à, ngày xưa khi còn đi học cậu suốt ngày thất thần trước mặt Thích Trục.
Giang Ảnh chớp chớp mắt, suy nghĩ xấu xa lại nổi lên rồi. Thích Trục vừa thả cậu ra là cậu lập tức túm cổ áo anh, kéo anh xuống gần mình: "Anh ơi, anh đang ghen đấy à?"
"Anh không cần ghen." Thích Trục thản nhiên bảo, "Trong việc thích em thì lúc nào anh cũng có tự tin."
"Lại bắt chước cách nói chuyện của em, hai chúng ta quả thực là cùng một kiểu người." Giang Ảnh bật cười, "Anh Thích ơi. Mặc dù anh không nói nhiều nhưng mà cách anh nói chuyện lúc nào cũng như kiểu muốn gây sự đấy, anh biết không hả?"
Không nhắc tới thì không để ý, quả thực hai con người có tính cách tương đồng sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
"Thế à?" Thích Trục xoa xoa cằm, anh nhìn về phía tay Giang Ảnh. Ngón tay của nhóc lộn xộn nào đó tự nhận là hồi nhỏ lúc chọn đồ vật đoán tương lai đã chọn bàn phím vừa trắng lại vừa thon.
"Em cứ coi như là anh yêu em nên yêu cả đường đi lối về đi." anh nói vậy đó.
"Sao hôm nay anh lại biết nói tiếng người thế này?" Giang Ảnh cười khiêu khích.
"Em hi vọng anh không làm người sao?" Thích Trục hỏi vặn lại.
Hiển nhiên là cả hai người đều hiểu rõ hàm ý của câu nói này. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, chẳng cần nói ra mà cũng hiểu được chút suy nghĩ của người trưởng thành ở trong mắt đối phương.
"Giờ em đang nghĩ có phải anh chạy đi đâu học nên mới luyện được cái kiểu nói chuyện như muốn đấm nhau này không." cổ áo Thích Trục bị Giang Ảnh giật bay mất cái cúc áo. Lúc anh cúi đầu, ánh mắt của cậu không kiềm chế được, dịch dịch xuống dưới.
"Em muốn xem à?" Thích Trục nhìn cậu.
"Em không thèm đâu, em nói thiệt." nhóc lộn xộn do dự thả tay ra, cậu không nỡ rời, cũng hơi hơi ngưỡng mộ.
Diễn viên đang hot có khác, vóc dáng tốt lại còn đẹp trai.
"Rồi em cũng sẽ có thôi." idol hắc hồng nào đó bảo.
"Ừm." diễn viên nào đó mỉm cười, "Không có cùng không sao, đều là của em mà."
"Chậc, thời tiết ở đây nóng thật." Giang Ảnh thở dài. Thời tiết quá nóng, không thể mặc nhiều quần áo nên muốn làm chút gì đó cũng giấu không nổi. Bạn trai ở ngay trước mặt chỉ có thể nhìn mà chẳng thể ăn. Khó chịu, cực kỳ khó chịu.
"Là lỗi của anh." Thích Trục dỗ dành bạn trai mình.
Anh chạy qua phòng Giang Ảnh một chuyến, không thấy công thức nấu ăn nhưng lại thấy một đống scandal của mình. Hai người họ "nói chuyện" tới gần mười giờ, cũng chẳng còn sớm nữa, Thích Trục đứng dậy chuẩn bị về phòng mình ở cách vách.
"Để em giúp anh chỉnh lại cổ áo." Giang Ảnh vụng về che lại cổ áo của Thích Trục, "Trong hành lang có camera, thân thể của anh chỉ có em được nhìn thôi."
Thích Trục nhìn cậu một cái, anh chẳng đáp, đi một mạch về phía cửa phòng.
"Anh ơi, anh cam lòng đi hả?" Giang Ảnh nằm trên cái giường bự tổ chảng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía cửa, cố ý hỏi, "Không ở lại à anh?"
Nhóc lộn xộn rất tự tin vào nhan sắc của mình. Cậu biết lúc mình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người như bây giờ thì người thích cậu chắc chắn sẽ không có sức chống cự.
"Không cam lòng." Thích Trục dừng bước, "Nhưng anh mà không đi thì ngày mai chương trình sẽ không có em đâu."
"Lợi hại thế sao?" ánh mắt của người nào đó hơi mơ màng, không biết lại đang nghĩ cái gì.
"Tiểu Ảnh." Thích Trục thở dài, "Em mà nói tiếp là anh không thiết làm việc nữa đâu."
Minh tinh chuyên nghiệp nhất giới bị cậu ghẹo đến mức có suy nghĩ không thiết làm việc, tính hiếu thắng của Giang Ảnh được thỏa mãn rồi. Cậu phất tay đuổi người, nói nghe đến là hào phóng: "Đi đi, đi đi, ngày mai gặp lại."
Thích Trục đặt tay lên tay nắm cửa, anh hít sâu mấy hơi, đè xuống bất mãn trong cơ thể, du͙ƈ vọиɠ trong mắt cũng dần biến mất. Dù sao cũng thích em ấy nhiều năm đến vậy rồi, em ấy của hiện tại hay tương lai đều dâng đến trước mặt anh, muốn sao cũng được. Cho dù rất muốn tiến thêm một bước để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu nhưng khi yêu thích một người thì bản thân sẽ cẩn thận từng ly từng tí, trân trọng người ấy, tôn trọng người ấy. Vậy nên, tuyệt đối không phải bây giờ, cũng không phải nơi đây.
"Phải rồi." lúc Thích Trục quay đầu lại, cảm xúc như sóng dữ cuộn trào khi nãy đã biến mất sạch sẽ, "Mặc dù trong phòng không có camera nhưng sáng sớm ngày mai, khi rời giường, cameraman có thể sẽ đi vào đấy."
Giang Ảnh: "Ò, thì cứ vào thôi."
"Giấu kỹ cua nhỏ của em đi." Thích Trục xoay người mở cửa, anh ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi về phòng mình.
Giang Ảnh: "?"
Cua gì?
À, qυầи ɭóŧ của cậu ấy hả. Giang Ảnh có một series qυầи ɭóŧ in hình cua gồm bảy chiếc, mỗi ngày dùng một chiếc, chiếc này nhìn còn dữ hơn chiếc kia.
Nhưng mà vấn đề ở đây là sao bạn trai cậu lại biết?
Giang Ảnh nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy có khi lúc quay chương trình tạp kỹ lần trước đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà lúc cậu coi lại chương trình làm gì có thấy vấn đề gì đâu. Vậy nên là Giang Ảnh coi như là do bạn trai của mình thần thông quảng đại quá mà thôi.
Thích Trục rời đi rồi, căn phòng này bỗng hơi trống trải. Trước đó khi hai người vẫn đang nói chuyện thì Giang Ảnh chẳng thấy gì cả, những bây giờ anh đi mất rồi, Giang Ảnh liền cảm thấy...
Trống vắng.
Phòng ngủ quá lớn nên thấy trống vắng, không có điện thoại nên thấy trống vắng, nhìn ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ cũng thấy hơi trống vắng.
Vậy nên trong thoáng chốc, lần đầu tiên Giang Ảnh cảm thấy rằng thực ra ham muốn chiến thắng cũng không quan trọng đến thế, ham muốn chiếm hữu mới là thật cơ.
Cậu tìm thấy tấm bưu thiếp Thích Trục để lại ở trên bàn. Đây là quà kỷ niệm của cửa hàng do chủ tiệm tặng anh.
Mặt sau của tấm bưu thiếp vẽ trời đêm và ánh sao trên đảo. Trên bãi cát dưới bầu trời sao, một chú cua nhỏ đắm mình trong ánh sao đang vươn cái càng của mình về phía mặt biển ở xa xa.
Mặt trước của tấm bưu thiếp ghi địa chỉ và tên người nhận, Thích Trục đã ghi xong xuôi. Chẳng cần bỏ vào hòm thư rồi chờ vận chuyển, tấm bưu thiếp đã trực tiếp đến được tay người nhận luôn.
Trong biết bao tấm bưu thiếp như thế, Thích Trục chọn đúng tấm cậu thích nhất.
Lớp trưởng tốt quá, Giang Ảnh nghĩ, cậu có thể dùng dáng vẻ chân thật của chính mình để thích anh, không cần mài mòn góc cạnh, cũng chẳng cần phải cố gắng hùa theo. Hai người họ đều chứng kiến những năm tháng thiếu niên ngông cuồng nhất của đối phương, vậy nên trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này họ chẳng cần hoài nghi cũng chẳng cần nhân nhượng, chỉ cần "không lãng phí thời gian" là được rồi.
Hơn mười giờ rồi mà vẫn có cư dân mạng chưa rời khỏi phòng livestream, bởi thế nên mới có người thấy Thích Trục ra khỏi phòng Giang Ảnh rồi trở về phòng mình.
[Ngồi trực trong phòng livestream quả là một lựa chọn đúng đắn, không ngờ tới giờ này rồi mà vẫn có người tâm sự đêm khuya à.]
[Thế này mà kêu là tâm sự đêm khuya hả? Đây chỉ là tình hữu nghị của người ta thôi.]
[Hơn ba tiếng đồng hồ, hai người họ ở trong đó nói chuyện gì thế, mị muốn biết quá hu hu hu.]
[Fan cp lý trí hỏi một câu, hai người nào đó hôm nay mới follow (công) nhau (khai) xong, các cậu thực sự ở trỏng thảo luận về thực đơn à?]
[@Thích Trục, anh tưởng rằng anh cứ đi ra hành lang, trở về phòng mình là tụi tui sẽ tin rằng hai người rất là trong sạch sao?]
Căn biệt thự này của cư dân trên đảo rất lớn, phòng của Giang Ảnh với Thích Trục ở cuối hành lang, phòng ngủ thông ra ban công, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy biển lớn cách đó không xa.
Sau khi về phòng, Thích Trục đi tắm lại lần nữa. Lúc anh vừa định đi ngủ thì nghe có tiếng đập bồm bộp vào cửa sổ phòng mình.
Thích Trục: "..."
Quả nhiên, nhóc con cách vách lại lộn xộn rồi.
Giang Ảnh tìm thấy một chiếc cần câu trong phòng, cậu đừng ngoài ban công, vươn cần câu ra gõ gõ cửa sổ phòng Thích Trục.
"Mười một rưỡi rồi mà em còn chưa ngủ?" Thích Trục mở cửa ban công, anh bước ra ngoài.
"Haiz, em không ngủ được." Giang Ảnh đứng ở đầu khác của ban công, cậu vung vẩy cần câu, "Không có điện thoại em thấy không quen. Chọt chọt cửa sổ của bạn trai em thử xem có thể nói câu chúc ngủ ngon không."
Phương Nghi ra ngoài đi chạy đêm, cô mang theo bảo vệ và cameraman của mình đi một vòng lớn trên bãi cát. Lúc trở về, cô ngẩng đầu lên thấy ở khung cửa sổ của biệt thự thò ra chiếc cần câu.
Phương Nghi: "..."
"Bên đó có gì sao?" Cameraman hỏi.
"Không có, chắc là tôi hoa mắt thôi." Phương Nghi đáp, "... Hình như tôi thấy có người đang câu cá."
Hơn nữa dựa vào vị trí đó là phòng của Giang Ảnh.
Nửa đêm nửa hôm, mở cửa sổ vung vẩy cần câu làm gì?
Phương Nghi quyết định coi như mình không nhìn thấy gì hết.
*
Bởi vì đã được Thích Trục dặn dò từ trước nên ngày hôm sau, khi cameraman tiến vào phòng thì Giang tỉnh dậy bằng một tư thế vô cùng đạt tiêu chuẩn, bắt đầu chương trình livestream ngày hôm nay.
Có thêm doanh thu của tối hôm qua nên nhiệm vụ của các khách mời ngày hôm naynhẹ nhàng hơn nhiều. Giang Ảnh lại tiếp tục đảm nhiệm việc thu (lười) tiền (biếng). Có vẻ như doanh thu của cửa tiệm còn tốt hơn hôm qua đấy.
"Á a a a a, cậu là, là, là..." có một cô gái mới vào tiệm, cô chỉ vào Giang Ảnh đang ngồi ở bàn thu ngân, kích động không nói thành lời.
"Tui ấy à." Giang Ảnh chủ động đáp, "Họ Giang, tên Ảnh, sở thích của tui là làm màu khắp nơi."
Phương Nghi: "..."
Thích Trục đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên gáy cậu: "Khả năng tự đánh giá bản thân đạt điểm tuyệt đối."
"Cậu không dữ tí nào, sao mấy cô ấy đều kêu cậu hung dữ vậy." cô gái lấy được chữ ký của Giang Ảnh nên vui lắm, mua bao nhiêu là đồ, doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên kha khá.
"Chuyển từ người qua đường thành fan không?" Giang Ảnh hỏi, "Nếu mà là người qua đường trở thành fan thì để tui kêu thầy Thích ký tên cho cậu."
"Chuyển chuyển chuyển, giờ tui chuyển luôn nè." cô gái kích động lắm, cô cầm hai chữ ký rồi ôm một đống đồ vui vẻ rời đi.
"Trở thành fan của tui rồi thì sau này nhớ cùng tui hung dữ đấy." sau khi ghi chép xong sổ sách, Giang Ảnh tiếp tục nhoài người trên bàn, thỉnh thoảng cậu lại liếc trộm Thích Trục một cái.
Ban ngày cửa tiệm kinh doanh, trong phòng livestream có rất nhiều bình luận, nhìn vào thôi cũng thấy hoa cả mắt...
[Tiểu Ảnh! Cưng nhìn đi đâu vậy hả? Ánh mắt dính chặt lên người anh nhà tụi chị rồi kìa!!!]
[Á á á á, Mục Tuyền Minh nhìn em cái nào]
[Chị Phương Nghi đỉnh thiệt á, năng lực ngoại ngữ quá xuất sắc luôn.]
[Tui cũng cảm thấy Giang Ảnh không dữ chút nào, thành fan ẻm luôn.]
[Giá trị nhan sắc của ẻm cao chết người, lúc nào mà nghiêm túc nói chuyện thì rất là hút fan, những đáng tiếc là vốn dĩ ẻm lại là nhóc ấu trĩ thích cào bàn phím đi mắng người.]
[Hâm mộ cô gái vừa nãy chết mất, hu hu hu.]
[Con Là Tiểu Tề Tổng, Bố Nhìn Con Một Cái Đi Bố Ơi: Tao lấy hàng rồi, đóng gói tệ lắm, đựng trong túi nhựa trong suốt. Cái túi bị rách rồi, bưu tá kêu tao mở ra kiểm hàng cho mày, cái gì mà xấu thế hả giời. Mày có cần cấp không, nếu gấp thì để tạo kêu người đem qua cho mày.]
_ _ _
Shiguang: góc nhập ma đêm khuya. Vừa bị bạn trai trêu ghẹo xong, các chị thử đoán xem thầy Thích ở trong nhà tắm tận một tiếng rưỡi để làm gì =))))))))))
"Bạn học Giang Trúc Giang, em đang nghĩ gì đấy?" Thích Trục giơ tay chọt nhẹ vào má Giang Ảnh, "Đi học thất thần, quay phim thất thần, giờ đến hôn môi em cũng thất thần à?"
"Em không thất thần."
Hai cụm từ "mặt dày mày dạn" với cả "mạnh miệng cãi bướng" được thể hiện rõ nét trên người Giang Ảnh.
Giang Ảnh thất thần thật. Cậu đang nghĩ tới chuyện quan trọng trong đời của đồ đệ mình chưa biết mặt. Là một người thầy tốt của "Cãi Cọ" cậu cảm thấy chỉ có bản thân mình hạnh phúc thôi thì vẫn chưa đủ, đồ đệ của cậu cũng phải thật hạnh phúc nữa.
Nhưng mà cái chuyện đang hôn mà lại thất thần thì ai đó sẽ chẳng chịu nhận đâu.
"Trong việc thích anh thì lúc nào em cũng tập trung mà." Giang Ảnh giơ tay thề thốt, vừa mở miệng là lại bắt đầu "đánh lạc hướng", "Em nói thiệt, cái này mà có bài thi thì chắc chắn em sẽ đứng nhất khối cho coi."
"Vừa nãy em nghĩ tới ai?" Thích Trục buông tay, anh chẳng nghe lọt tai, "Chắc là em không biết đâu, ánh mắt của em khi thất thần anh nhìn quen lắm rồi."
Giang Ảnh: "..." Lại còn không à, ngày xưa khi còn đi học cậu suốt ngày thất thần trước mặt Thích Trục.
Giang Ảnh chớp chớp mắt, suy nghĩ xấu xa lại nổi lên rồi. Thích Trục vừa thả cậu ra là cậu lập tức túm cổ áo anh, kéo anh xuống gần mình: "Anh ơi, anh đang ghen đấy à?"
"Anh không cần ghen." Thích Trục thản nhiên bảo, "Trong việc thích em thì lúc nào anh cũng có tự tin."
"Lại bắt chước cách nói chuyện của em, hai chúng ta quả thực là cùng một kiểu người." Giang Ảnh bật cười, "Anh Thích ơi. Mặc dù anh không nói nhiều nhưng mà cách anh nói chuyện lúc nào cũng như kiểu muốn gây sự đấy, anh biết không hả?"
Không nhắc tới thì không để ý, quả thực hai con người có tính cách tương đồng sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
"Thế à?" Thích Trục xoa xoa cằm, anh nhìn về phía tay Giang Ảnh. Ngón tay của nhóc lộn xộn nào đó tự nhận là hồi nhỏ lúc chọn đồ vật đoán tương lai đã chọn bàn phím vừa trắng lại vừa thon.
"Em cứ coi như là anh yêu em nên yêu cả đường đi lối về đi." anh nói vậy đó.
"Sao hôm nay anh lại biết nói tiếng người thế này?" Giang Ảnh cười khiêu khích.
"Em hi vọng anh không làm người sao?" Thích Trục hỏi vặn lại.
Hiển nhiên là cả hai người đều hiểu rõ hàm ý của câu nói này. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, chẳng cần nói ra mà cũng hiểu được chút suy nghĩ của người trưởng thành ở trong mắt đối phương.
"Giờ em đang nghĩ có phải anh chạy đi đâu học nên mới luyện được cái kiểu nói chuyện như muốn đấm nhau này không." cổ áo Thích Trục bị Giang Ảnh giật bay mất cái cúc áo. Lúc anh cúi đầu, ánh mắt của cậu không kiềm chế được, dịch dịch xuống dưới.
"Em muốn xem à?" Thích Trục nhìn cậu.
"Em không thèm đâu, em nói thiệt." nhóc lộn xộn do dự thả tay ra, cậu không nỡ rời, cũng hơi hơi ngưỡng mộ.
Diễn viên đang hot có khác, vóc dáng tốt lại còn đẹp trai.
"Rồi em cũng sẽ có thôi." idol hắc hồng nào đó bảo.
"Ừm." diễn viên nào đó mỉm cười, "Không có cùng không sao, đều là của em mà."
"Chậc, thời tiết ở đây nóng thật." Giang Ảnh thở dài. Thời tiết quá nóng, không thể mặc nhiều quần áo nên muốn làm chút gì đó cũng giấu không nổi. Bạn trai ở ngay trước mặt chỉ có thể nhìn mà chẳng thể ăn. Khó chịu, cực kỳ khó chịu.
"Là lỗi của anh." Thích Trục dỗ dành bạn trai mình.
Anh chạy qua phòng Giang Ảnh một chuyến, không thấy công thức nấu ăn nhưng lại thấy một đống scandal của mình. Hai người họ "nói chuyện" tới gần mười giờ, cũng chẳng còn sớm nữa, Thích Trục đứng dậy chuẩn bị về phòng mình ở cách vách.
"Để em giúp anh chỉnh lại cổ áo." Giang Ảnh vụng về che lại cổ áo của Thích Trục, "Trong hành lang có camera, thân thể của anh chỉ có em được nhìn thôi."
Thích Trục nhìn cậu một cái, anh chẳng đáp, đi một mạch về phía cửa phòng.
"Anh ơi, anh cam lòng đi hả?" Giang Ảnh nằm trên cái giường bự tổ chảng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía cửa, cố ý hỏi, "Không ở lại à anh?"
Nhóc lộn xộn rất tự tin vào nhan sắc của mình. Cậu biết lúc mình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người như bây giờ thì người thích cậu chắc chắn sẽ không có sức chống cự.
"Không cam lòng." Thích Trục dừng bước, "Nhưng anh mà không đi thì ngày mai chương trình sẽ không có em đâu."
"Lợi hại thế sao?" ánh mắt của người nào đó hơi mơ màng, không biết lại đang nghĩ cái gì.
"Tiểu Ảnh." Thích Trục thở dài, "Em mà nói tiếp là anh không thiết làm việc nữa đâu."
Minh tinh chuyên nghiệp nhất giới bị cậu ghẹo đến mức có suy nghĩ không thiết làm việc, tính hiếu thắng của Giang Ảnh được thỏa mãn rồi. Cậu phất tay đuổi người, nói nghe đến là hào phóng: "Đi đi, đi đi, ngày mai gặp lại."
Thích Trục đặt tay lên tay nắm cửa, anh hít sâu mấy hơi, đè xuống bất mãn trong cơ thể, du͙ƈ vọиɠ trong mắt cũng dần biến mất. Dù sao cũng thích em ấy nhiều năm đến vậy rồi, em ấy của hiện tại hay tương lai đều dâng đến trước mặt anh, muốn sao cũng được. Cho dù rất muốn tiến thêm một bước để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu nhưng khi yêu thích một người thì bản thân sẽ cẩn thận từng ly từng tí, trân trọng người ấy, tôn trọng người ấy. Vậy nên, tuyệt đối không phải bây giờ, cũng không phải nơi đây.
"Phải rồi." lúc Thích Trục quay đầu lại, cảm xúc như sóng dữ cuộn trào khi nãy đã biến mất sạch sẽ, "Mặc dù trong phòng không có camera nhưng sáng sớm ngày mai, khi rời giường, cameraman có thể sẽ đi vào đấy."
Giang Ảnh: "Ò, thì cứ vào thôi."
"Giấu kỹ cua nhỏ của em đi." Thích Trục xoay người mở cửa, anh ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi về phòng mình.
Giang Ảnh: "?"
Cua gì?
À, qυầи ɭóŧ của cậu ấy hả. Giang Ảnh có một series qυầи ɭóŧ in hình cua gồm bảy chiếc, mỗi ngày dùng một chiếc, chiếc này nhìn còn dữ hơn chiếc kia.
Nhưng mà vấn đề ở đây là sao bạn trai cậu lại biết?
Giang Ảnh nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy có khi lúc quay chương trình tạp kỹ lần trước đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà lúc cậu coi lại chương trình làm gì có thấy vấn đề gì đâu. Vậy nên là Giang Ảnh coi như là do bạn trai của mình thần thông quảng đại quá mà thôi.
Thích Trục rời đi rồi, căn phòng này bỗng hơi trống trải. Trước đó khi hai người vẫn đang nói chuyện thì Giang Ảnh chẳng thấy gì cả, những bây giờ anh đi mất rồi, Giang Ảnh liền cảm thấy...
Trống vắng.
Phòng ngủ quá lớn nên thấy trống vắng, không có điện thoại nên thấy trống vắng, nhìn ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ cũng thấy hơi trống vắng.
Vậy nên trong thoáng chốc, lần đầu tiên Giang Ảnh cảm thấy rằng thực ra ham muốn chiến thắng cũng không quan trọng đến thế, ham muốn chiếm hữu mới là thật cơ.
Cậu tìm thấy tấm bưu thiếp Thích Trục để lại ở trên bàn. Đây là quà kỷ niệm của cửa hàng do chủ tiệm tặng anh.
Mặt sau của tấm bưu thiếp vẽ trời đêm và ánh sao trên đảo. Trên bãi cát dưới bầu trời sao, một chú cua nhỏ đắm mình trong ánh sao đang vươn cái càng của mình về phía mặt biển ở xa xa.
Mặt trước của tấm bưu thiếp ghi địa chỉ và tên người nhận, Thích Trục đã ghi xong xuôi. Chẳng cần bỏ vào hòm thư rồi chờ vận chuyển, tấm bưu thiếp đã trực tiếp đến được tay người nhận luôn.
Trong biết bao tấm bưu thiếp như thế, Thích Trục chọn đúng tấm cậu thích nhất.
Lớp trưởng tốt quá, Giang Ảnh nghĩ, cậu có thể dùng dáng vẻ chân thật của chính mình để thích anh, không cần mài mòn góc cạnh, cũng chẳng cần phải cố gắng hùa theo. Hai người họ đều chứng kiến những năm tháng thiếu niên ngông cuồng nhất của đối phương, vậy nên trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này họ chẳng cần hoài nghi cũng chẳng cần nhân nhượng, chỉ cần "không lãng phí thời gian" là được rồi.
Hơn mười giờ rồi mà vẫn có cư dân mạng chưa rời khỏi phòng livestream, bởi thế nên mới có người thấy Thích Trục ra khỏi phòng Giang Ảnh rồi trở về phòng mình.
[Ngồi trực trong phòng livestream quả là một lựa chọn đúng đắn, không ngờ tới giờ này rồi mà vẫn có người tâm sự đêm khuya à.]
[Thế này mà kêu là tâm sự đêm khuya hả? Đây chỉ là tình hữu nghị của người ta thôi.]
[Hơn ba tiếng đồng hồ, hai người họ ở trong đó nói chuyện gì thế, mị muốn biết quá hu hu hu.]
[Fan cp lý trí hỏi một câu, hai người nào đó hôm nay mới follow (công) nhau (khai) xong, các cậu thực sự ở trỏng thảo luận về thực đơn à?]
[@Thích Trục, anh tưởng rằng anh cứ đi ra hành lang, trở về phòng mình là tụi tui sẽ tin rằng hai người rất là trong sạch sao?]
Căn biệt thự này của cư dân trên đảo rất lớn, phòng của Giang Ảnh với Thích Trục ở cuối hành lang, phòng ngủ thông ra ban công, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy biển lớn cách đó không xa.
Sau khi về phòng, Thích Trục đi tắm lại lần nữa. Lúc anh vừa định đi ngủ thì nghe có tiếng đập bồm bộp vào cửa sổ phòng mình.
Thích Trục: "..."
Quả nhiên, nhóc con cách vách lại lộn xộn rồi.
Giang Ảnh tìm thấy một chiếc cần câu trong phòng, cậu đừng ngoài ban công, vươn cần câu ra gõ gõ cửa sổ phòng Thích Trục.
"Mười một rưỡi rồi mà em còn chưa ngủ?" Thích Trục mở cửa ban công, anh bước ra ngoài.
"Haiz, em không ngủ được." Giang Ảnh đứng ở đầu khác của ban công, cậu vung vẩy cần câu, "Không có điện thoại em thấy không quen. Chọt chọt cửa sổ của bạn trai em thử xem có thể nói câu chúc ngủ ngon không."
Phương Nghi ra ngoài đi chạy đêm, cô mang theo bảo vệ và cameraman của mình đi một vòng lớn trên bãi cát. Lúc trở về, cô ngẩng đầu lên thấy ở khung cửa sổ của biệt thự thò ra chiếc cần câu.
Phương Nghi: "..."
"Bên đó có gì sao?" Cameraman hỏi.
"Không có, chắc là tôi hoa mắt thôi." Phương Nghi đáp, "... Hình như tôi thấy có người đang câu cá."
Hơn nữa dựa vào vị trí đó là phòng của Giang Ảnh.
Nửa đêm nửa hôm, mở cửa sổ vung vẩy cần câu làm gì?
Phương Nghi quyết định coi như mình không nhìn thấy gì hết.
*
Bởi vì đã được Thích Trục dặn dò từ trước nên ngày hôm sau, khi cameraman tiến vào phòng thì Giang tỉnh dậy bằng một tư thế vô cùng đạt tiêu chuẩn, bắt đầu chương trình livestream ngày hôm nay.
Có thêm doanh thu của tối hôm qua nên nhiệm vụ của các khách mời ngày hôm naynhẹ nhàng hơn nhiều. Giang Ảnh lại tiếp tục đảm nhiệm việc thu (lười) tiền (biếng). Có vẻ như doanh thu của cửa tiệm còn tốt hơn hôm qua đấy.
"Á a a a a, cậu là, là, là..." có một cô gái mới vào tiệm, cô chỉ vào Giang Ảnh đang ngồi ở bàn thu ngân, kích động không nói thành lời.
"Tui ấy à." Giang Ảnh chủ động đáp, "Họ Giang, tên Ảnh, sở thích của tui là làm màu khắp nơi."
Phương Nghi: "..."
Thích Trục đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên gáy cậu: "Khả năng tự đánh giá bản thân đạt điểm tuyệt đối."
"Cậu không dữ tí nào, sao mấy cô ấy đều kêu cậu hung dữ vậy." cô gái lấy được chữ ký của Giang Ảnh nên vui lắm, mua bao nhiêu là đồ, doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên kha khá.
"Chuyển từ người qua đường thành fan không?" Giang Ảnh hỏi, "Nếu mà là người qua đường trở thành fan thì để tui kêu thầy Thích ký tên cho cậu."
"Chuyển chuyển chuyển, giờ tui chuyển luôn nè." cô gái kích động lắm, cô cầm hai chữ ký rồi ôm một đống đồ vui vẻ rời đi.
"Trở thành fan của tui rồi thì sau này nhớ cùng tui hung dữ đấy." sau khi ghi chép xong sổ sách, Giang Ảnh tiếp tục nhoài người trên bàn, thỉnh thoảng cậu lại liếc trộm Thích Trục một cái.
Ban ngày cửa tiệm kinh doanh, trong phòng livestream có rất nhiều bình luận, nhìn vào thôi cũng thấy hoa cả mắt...
[Tiểu Ảnh! Cưng nhìn đi đâu vậy hả? Ánh mắt dính chặt lên người anh nhà tụi chị rồi kìa!!!]
[Á á á á, Mục Tuyền Minh nhìn em cái nào]
[Chị Phương Nghi đỉnh thiệt á, năng lực ngoại ngữ quá xuất sắc luôn.]
[Tui cũng cảm thấy Giang Ảnh không dữ chút nào, thành fan ẻm luôn.]
[Giá trị nhan sắc của ẻm cao chết người, lúc nào mà nghiêm túc nói chuyện thì rất là hút fan, những đáng tiếc là vốn dĩ ẻm lại là nhóc ấu trĩ thích cào bàn phím đi mắng người.]
[Hâm mộ cô gái vừa nãy chết mất, hu hu hu.]
[Con Là Tiểu Tề Tổng, Bố Nhìn Con Một Cái Đi Bố Ơi: Tao lấy hàng rồi, đóng gói tệ lắm, đựng trong túi nhựa trong suốt. Cái túi bị rách rồi, bưu tá kêu tao mở ra kiểm hàng cho mày, cái gì mà xấu thế hả giời. Mày có cần cấp không, nếu gấp thì để tạo kêu người đem qua cho mày.]
_ _ _
Shiguang: góc nhập ma đêm khuya. Vừa bị bạn trai trêu ghẹo xong, các chị thử đoán xem thầy Thích ở trong nhà tắm tận một tiếng rưỡi để làm gì =))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.