Chương 17
Liên Tâm
02/07/2014
Đây chính là ngôi sao, cho dù bị người ta chửi bới, mắng mỏ cũng phải coi như không có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài bệnh viện đông nghịt người, cảnh sát đã sớm giăng dây ngăn cách, dưới tòa nhà trải những tấm đệm dài và dày. Lúc An Dao tới đã gây náo loạn, cảnh sát đành phải tăng cường ngăn chặn đám đông chỉ chực lao vào. An Dao ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất, cô thấy Đường Khải đang ngồi trên bức tường bao trên sân thượng, một chân đung đưa ngoài không trung, vô cùng nguy hiểm.
Cảnh sát cùng cô đi thang máy lên tầng thượng của tòa nhà.
Trên sân thượng người bu xúm xít, các nhà thương thuyết đang làm công tác tư tưởng cho Đường Khải, còn có một đài truyền hình đang tường thuật trực tiếp. Nhân viên cứu hộ luôn trong tình trạng sẵn sàng.
Đường Khải thấy cô và Lăng Bách đến, tâm trạng càng kích động hơn: “Sao còn dẫn thằng lỏi kia đến?”
Cô hỏi cảnh sát: “Tại sao có phóng viên ở đây?”
Đội trưởng Trần Vũ nói: “Là Đường Khải yêu cầu, nếu không sẽ nhảy xuống.”
An Dao hiểu thủ đoạn của anh ta, thậm chí đoán được Đường Khải khi thấy cô sẽ chửi bới một trận rồi nhảy xuống, vì cho dù có nhảy xuống thì anh ta cũng không chết được, bên dưới đã bố trí sẵn đệm đỡ. Nhưng cú nhảy này sẽ khiến tất cả mọi người đồng tình với Đường Khải, và cũng đủ để những lời mắng chửi hủy hoại cô và Lăng Bách.
“Đường Khải, anh nhất định không được làm liều, tôi có thể nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Tại sao em lại đối xử với anh như thế? Tại sao còn dẫn kẻ thứ ba tới?” “Anh xuống đây, anh xuống đây tôi sẽ giải thích với anh.”
Cô đang xoa dịu Đường Khải và từng bước lại gần anh ta, không ngờ Lăng Bách đứng bên nhân lúc mọi người không để ý đã nhanh chân chạy tới bức tường bao rồi ôm chầm lấy Đường Khải.
Lăng Bách nói: “Chuyện này không đùa được đâu, anh mau xuống đi.”
Đường Khải sững người lại rồi giãy giụa hất tay Lăng Bách ra, miệng gào lớn: “Mẹ kiếp, mày buông tao ra. Ai cho mày đến đây, mau buông ra, nếu mày không buông, tao sẽ nhảy xuống.”
Lăng Bách ôm chặt cứng người Đường Khải, định lôi anh ta xuống.
Đường Khải không chịu liền đẩy Lăng Bách, hai bên giằng qua kéo lại. Lăng Bách đột nhiên ngồi lên tường vây cố dùng sức đẩy Đường Khải vào trong, còn mình thì ngã xuống dưới.
Tất cả đều cảm thấy lạnh gáy, có tiếng kêu thét lên từ dưới tầng trệt vọng lên.
Đường Khải ngã xuống vũng nước trên sân thượng cũng sững sờ há hốc miệng, nhân viên cứu hộ liền chạy lên giữ chặt anh ta, sợ anh ta lại tự sát một lần nữa.
Nhân viên đài truyền hình có mặt tại hiện trường cũng sợ phát khiếp, MC nói: “Thật không thể tin được, mọi người có thấy không, Lăng Bách vì cứu Đường Khải mà rơi xuống dưới, Lăng Bách vì cứu tình địch mà chấp nhận nguy hiểm.” MC nói với mấy tay quay phim, lời lẽ lộn xộn: “Mọi người có nhìn thấy không? Trời ơi, rốt cuộc Lăng Bách là người như thế nào? Anh ta khiến mọi người tò mò quá. Ban nãy là Đường Khải đẩy Lăng Bách xuống sao? Hình như tôi nhìn thấy Đường Khải đẩy xuống. Trời ơi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, hỗn loạn quá.”
Hai chân An Dao mềm nhũn, cảnh tượng ban nãy khiến cả người cô toát mồ hôi lạnh, trái tim thắt lại vì đau đớn. Cô vội vã chạy xuống dưới bằng cầu thang bộ ở cửa sau, lúc chạy tới đại sảnh cô thấy Lăng Bách đã nằm trên xe được y tá đẩy vào.
Cô chạy tới hoảng loạn gọi tên anh: “Lăng Bách.”
Anh nhắm nghiền mắt, nghe thấy tiếng cô liền mở ra, anh nhìn cô mỉm cười: “Anh không sao đâu, ngã vào đệm mà.” Xe được y tá đẩy vào trong thang máy của bệnh viện, cô lo lắng nắm chặt tay anh, cũng bước vào.
Anh an ủi cô: “An Dao, anh thực sự không sao mà.”
Cô lắc đầu, tay run rẩy, nước mắt dâng trào khỏi bờ mi.
Y tá thấy vậy cũng vỗ về cô: “Ngã trên đệm nên không nguy hiểm tới tính mạng đâu, chỉ cần chụp CT phần não xem não có bị chấn động không rồi ở lại viện theo dõi hai ngày là được.”
Cô biết anh không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng ngã từ độ cao như thế xuống, chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ hãi. Nhỡ anh có mệnh hệ gì cô thực sự không biết mình phải tiếp tục như thế nào.
Thang máy dừng ở tầng sáu, y tá đưa Lăng Bách vào phòng CT làm các loại kiểm tra. An Dao ngồi ngoài ghế chờ đợi, hai tay run rẩy. Y tá đi đi lại lại bên ngoài, rất nhiều người tranh thủ nhìn cô. Cô biết tâm trạng của mình bây giờ không tốt. Trước đây Donna từng cảnh cáo cô, trong bất cứ tình huống nào, ngôi sao phải luôn giữ trạng thái tinh thần tốt nhất, nhưng cô không nghĩ được nhiều đến thế.
Không biết bao lâu sau, y tá đẩy Lăng Bách ra ngoài và nói với cô: “Anh ấy bị thương ở phần eo, não bộ và các phần khác không vấn đề gì, theo dõi vài hôm là có thể ra viện.”
Cô đi theo tới khu phòng bệnh.
Phòng bệnh là phòng VIP riêng biệt, có đầy đủ ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng. Y tá đưa anh đến giường rồi treo bình truyền dịch cho anh.
Dịch thể trong bình nhỏ từng giọt, từng giọt xuống ống dẫn dài chảy vào cơ thể anh. Anh bình thản nhìn cô: “Thực sự không phải lo cho anh đâu.”
Y tá đều ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn hai người. Cô ngồi bên giường, hỏi anh: “Có phải anh cố ý không?”
Anh lắc đầu.
Cô tức giận kêu lên: “Lăng Bách.”
Lúc này anh mới nói: “Bởi vì sếp nhắc tới Mộ Dung Phục trong ‘Thiên long bát bộ’ của Kim Dung, tuyệt chiêu của hắn là ‘Lấy gậy ông đập lưng ông’. Vì thế anh đoán sếp muốn em khi gặp Đường Khải, đầu tiên làm bộ khuyên anh ta sau đó nhảy xuống. Như thế vừa khiến Đường Khải không thể tự sát, lại vừa xoay chuyển được tình thế. Hơn nữa, trên mặt đất đã bày sẵn đệm nên không nguy hiểm tới tính mạng. Anh đã từng là quán quân chạy ngắn một trăm mét ở trường, ban nãy anh cũng quan sát địa hình đầy đủ rồi, nên…”
Cô mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã: “Vì thế anh mới nhảy thay em? Anh có biết có thể ngã sai vị trí, có thể sẽ chết không?”
Đôi mắt anh dịu dàng như nước: “Trước đây anh thường xuyên chơi trò Bungee Jumping[*], lần này coi như một lần nhảy Bungee Jumping thôi.” Anh ngập ngừng, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Mặc dù có thể ngã sai vị trí, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh còn sợ em bị thương hơn. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em dù xảy ra bất cứ việc gì. Em thấy đấy, chẳng phải anh chỉ bị trật eo thôi sao?” Anh đưa tay lên, mặc kệ chiếc kim dài đang cắm trên mu bàn tay, mặc kệ máu đang chảy ngược vào ống truyền, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Anh đã nói em không được khóc nữa. Anh thực sự không sao, chỉ cần em ổn là được rồi.”
[*] Bungee Jumping là một môn thể thao mạo hiểm. Người chơi đứng ở một vị trí cao (thường là trên cầu hoặc trên nóc nhà cao tầng) chân buộc vào một sợi dây đàn hồi, đầu kia của sợi dây được buộc vào một điểm cố định. Người chơi sẽ nhảy từ độ cao đó xuống.
Cô đau lòng ấn tay anh xuống, lòng bàn tay anh ấm áp, những ngón tay thon dài trắng trẻo, đẹp tới mức khiến người ta phải ghen tị. Cô ra lệnh cho anh: “Sau này không được như thế, đừng bất chấp sự an nguy của bản thân nữa.” Thấy anh mỉm cười, cô càng giận: “Anh còn cười được? Anh phải hứa với em.”
Anh từ chối lời đề nghị của cô, hùng hồn hỏi lại: “Nếu em gặp nguy hiểm thì sao? Anh chắc chắn không thể nhận lời.”
Cô tức giận trừng mắt, Lăng Bách thấy cô giận nên liền vội vàng chuyển chủ đề: “An Dao, anh đói rồi.” Anh ôm bụng, làm bộ đáng thương: “Ban nãy cá đều nhường cho em ăn hết, anh chỉ ăn có một chút đậu phụ, đói chết đi được.”
Cô bị anh chọc cho bật cười: “Vậy để em đi kiếm cái gì đó cho anh ăn.”
Ra khỏi phòng bệnh, tim An Dao đập vừa nhanh vừa gấp, thậm chí hai má nóng bừng. Bao năm qua, quay vô số phim, đều là cảnh tình giả tình vờ, cô cứ tưởng rằng mình đã chai sạn với tình yêu, nhưng không ngờ rằng, cho dù đã diễn bao nhiêu lần, cho dù đã giả vờ yêu bao nhiêu người, nhưng trước mặt Lăng Bách cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Đây chính là tình yêu sao?
Tại sao trước mặt anh cô như biến thành một người khác?
Cô tới quầy trực nhờ y tá tới nhà ăn mua vài món ăn, lúc trở về phòng bệnh bất ngờ thấy Donna đứng ở cửa thang máy phía sau. Donna đội mũ lưỡi trai, cúi thấp đầu, vội vàng vào thang máy. An Dao tưởng mình hoa mắt, nhìn kĩ lại lần nữa, dù chỉ là bóng lưng nhưng cô chắc chắn đó là Donna. Đột nhiên cô nhớ tới lời của Lý Thừa Trạch, bất giác lén bám theo Donna lên hai tầng lầu. Cô thấy Donna nhìn ngó xung quanh rồi đẩy cửa bước vào một phòng bệnh.
Cô rón rén bước tới cửa phòng bệnh, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đường Khải, tại sao cậu lại tự sát một lần nữa? Lần thứ nhất vừa kết thúc lại đến lần thứ hai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi tưởng chí ít bà cũng phải quan tâm sức khỏe của tôi chứ không phải chỉ tới chất vấn tôi, ban nãy cảnh sát đã tới thẩm vấn tôi, giờ tới lượt bà?”
“Cậu và An Dao vốn không có quan hệ gì, buông tha cho cô ấy không được sao?”
“Tôi và cô ta không có quan hệ gì, vậy quan hệ giữa tôi và bà thì sao?” Đường Khải gào lên: “Donna, rốt cuộc bà coi tôi là gì?”
An Dao đứng khựng ngoài cửa, Donna và Đường Khải có quan hệ gì? Bên trong tiếp tục im lặng, không có bất cứ âm thanh nào vọng ra nữa, An Dao nhanh chóng rời khỏi đó. Cô loạng choạng xuống dưới tầng, trong đầu vẫn lởn vởn câu nói ấy. Nó giống như quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, khiến cô sụp đổ.
Rốt cuộc họ có quan hệ gì? Vụ clip Donna cũng tham gia? Từ việc Donna kí hợp đồng cho đến việc lăng xê cô, phải chăng tất cả chỉ là một âm mưu nghĩ tới ngày trước vốn định đi báo cảnh sát, kết quả Donna dụ cô tới cuộc họp báo của Đường Khải! Cô kinh ngạc lắc đầu, tay nắm chặt vào lan can lạnh ngắt, máu trong người dường như bị hút cạn, không còn sức lực để bước tiếp, giống như có một con côn trùng nhỏ đang bò từ trong tim ra, gặm hết lục phủ ngũ tạng của cô, cơn đau lan ra toàn thân. Cô túm chặt lấy lan can, hít một hơi thật sâu.
Donna, người từng đối xử rất tốt với cô đã lừa gạt cô.
Cô không muốn nghĩ gì nữa, vì cơn đau trong tim khiến cô sắp ngạt thở, vì sợ nếu cứ tiếp tục nghĩ cô sẽ không kiềm chế được mà chạy đi hỏi Donna mất! Cô men theo cầu thang bộ đi lang thang xuống dưới, mơ hồ bước đến đại sảnh bệnh viện. Bên ngoài đại sảnh đông nghẹt người, phóng viên và fan đứng kín cửa ra vào. Cô quay lại đi cửa sau, cô vẫy taxi, lúc ngồi vào trong mới sực nhớ ra, Lăng Bách vẫn ở trong bệnh viện đợi cô.
Tài xế nổ máy rồi lịch sự hỏi: “Cô muốn đi đâu?” Cô nhìn đám phóng viên bên ngoài cửa xe, chán chường nói: “Kình Vũ Bách Xuyên, cảm ơn.” Tài xế không hỏi thêm, chỉ chốc chốc lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Xe tới chân tòa nhà trụ sở của Kình Vũ Bách Xuyên, bảo vệ dưới tầng thấy cô tới lập tức thông báo với giám đốc.
Cô đi thang máy lên tầng, Amy đã nhận được thông báo nên dẫn cô tới phòng nghỉ ngơi của sếp. Trong phòng nghỉ bày biện rất xa hoa, cạnh cửa sổ kê một bộ dụng cụ tập thể dục. Lý Thừa Trạch bước xuống khỏi máy chạy bộ, lấy chiếc khăn bông trắng trên cổ lau mồ hôi. Anh mặc một chiếc áo T- shirt thể thao bình thường, nhưng tôn lên đường nét rắn chắc của cơ thể cường tráng. Anh uể oải ngồi xuống ghế sofa rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống.
An Dao nói thẳng vào vấn đề: “Sếp, Donna và Đường Khải có quan hệ gì?”
Anh liếc mắt nhìn cô rồi cầm điều khiển mở ti vi, hai mắt dán chặt vào màn hình và hỏi lại: “Lăng Bách thế nào rồi? Ti vi nói cậu ấy vì cứu Đường Khải nên bị ngã. Có điều cũng chỉ bảy, tám tầng lầu, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
“Anh ấy không sao, chỉ bị trật eo, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.”
“Sếp, tôi muốn hỏi anh…”
“Tôi biết.” Anh ngắt lời, quay sang nhìn cô, nửa cười nửa không: “Cô muốn hỏi quan hệ giữa Donna và Đường Khải.” Anh ra hiệu cho cô nhìn màn hình.
An Dao nghi hoặc nhìn theo, trên màn hình lớn là cảnh Donna và Đường Khải dạo phố ăn cơm. Lý Thừa Trạch bấm điều khiển, cảnh tượng liên tục thay đổi, mặc dù bối cảnh khác nhau nhưng nhân vật chính vẫn là Donna và Đường Khải.
“Tôi đã phái một thám tử rất giỏi bám theo hai người này, kết quả phát hiện ra rằng quan hệ của họ không bình thường. Dù Đường Khải sắp đóng phim với Trần Mộng Kỳ, nhưng cũng không đến mức ngày ngày thân mật với quản lí của cô ấy thế.”
Lý Thừa Trạch ngập ngừng nhắc nhở cô: “An Dao, tên tiếng Trung của Donna là gì?”
Tên tiếng Trung của Donna?
Tên tiếng Trung?
An Dao quay sang nhìn anh đầy khó khăn, miệng lẩm bẩm: “Donna? Donna?” Cô mở to mắt không dám tin: “Đường Na?” Dường như bị vô vàn tiếng sấm đánh thức, cô mới sực nhận ra tên tiếng Trung của Donna là Đường Na. Trước đây cô luôn gọi là Donna nên đã quên mất tên tiếng Trung của Donna là Đường Na.
Đều họ Đường? Là trùng hợp sao?
Lý Thừa Trạch tiếp tục nhắc nhở: “Vì đều họ Đường nên tôi mới sai người điều tra Đường Khải và Donna, kết quả cô đoán xem?” Thấy cô căng thẳng tới mức toàn thân run rẩy, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhả từng chữ: “Kết quả là không tìm được gốc rễ của hai người ấy. Bố mẹ và gia thế của Đường Khải tôi không điều tra được, ngoài việc cậu ta học cùng lớp với cô, còn lại không có bất cứ thông tin nào; còn Donna, hơn bốn mươi tuổi, độc thân, cũng không có mối quan hệ nào, thậm chí tôi còn không tìm ra được tên chồng cũ của cô ấy.” Anh nói tiếp: “An Dao, tôi nghi ngờ clip đen của cô là âm mưu của họ, vì thế trước đó tôi mới nhắc cô nên tìm Donna để giải quyết Đường Khải.”
Âm mưu?
Một âm mưu được tính toán mấy năm ư?
Cô nhớ lại những lời nghe được ở bệnh viện, cố sức hít thở thật sâu, bất giác rùng mình. Trước đây Donna đối xử tốt với cô như vậy, đưa cô lên cao, lẽ nào mục đích chỉ vì muốn Đường Khải giẫm đạp lên cô để được nổi tiếng? Cô đã từng coi người ấy như mẹ, kết quả chỉ là diễn một vở kịch?
Cô không dám tin, bởi vì theo Donna mấy năm qua, cô đã như người say trong mộng khó mà bứt ra được, thậm chí cô còn ngây thơ mang tóc của Donna đi thử AND.
Kết quả chỉ là diễn kịch?
Cô khẽ ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Vẫn còn một số chuyện nữa Lý Thừa Trạch do dự không biết có nên nói cho cô hay không. Anh cẩn thận thăm dò cô: “Con người cô cũng giỏi chịu đựng nhỉ? Hay là, chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau?”
Cô khàn giọng hỏi lại: “Anh muốn nói gì với tôi? Yên tâm, bây giờ chẳng có gì có thể khiến tôi gục ngã cả.”
Lý Thừa Trạch cười cười, ho khan hai tiếng, rồi mở miệng: “Thực ra, tôi và Đường Khải cũng có giao dịch. Vì năm ngoái cô đã giành giải Kim Hoa, người có khả năng giành giải Kim Hoa năm nay nhất cũng là cô, vì thế tôi luôn nghĩ cách nào đó để kéo cô xuống. Đột nhiên có một hôm Đường Khải chủ động tìm tôi, nói trong tay có clip đen của cô. Cái giá giao dịch là: Kí hợp đồng với cậu ta và lăng xê cậu ta thành sao hạng nhất.”
Ánh mắt cô sắc như dao, nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy đứng ngồi không yên, không thể nói tiếp được nữa.
Anh im lặng.
An Dao cố nén cơn giận, nói thay lời anh: “Tạp chí ‘Trào lưu L’ là của anh mở? Cái gì mà biên tập vô tình nhận được clip cũng là bịa đặt, là anh cố ý phát tán clip khắp các trang mạng đúng không?”
Anh gượng gạo gật đầu.
An Dao cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô muốn lao tới bóp chết anh: “Vì vậy ban tổ chức giải Kim Hoa khuyên tôi nên rút lui cũng là do anh báo cho cả đại diện của tôi? Anh chính là đạo diễn chỉ đạo đằng sau? Nhân lúc giậu đổ bìm leo? Nhân lúc tôi bị người ta ức hiếp mà tranh thủ giẫm đạp? Anh vốn có âm mưu đuổi cùng giết tận, vậy xin hỏi, bây giờ anh lừa tôi tới công ti hòng làm gì?”
Anh nói: “An Dao, tôi thực sự tưởng rằng người trong clip đen là cô! Tôi tưởng cô quay mấy thứ đó vì thế mới tiện tay lôi cô xuống. Tôi tuyệt đối không hề có ý định đuổi cùng giết tận cô. Tôi kí hợp đồng với cô cũng là vì Lăng Bách và cô xin tôi…”
“Nói láo!” An Dao tức giận quát anh: “Nếu tôi biết người đứng sau là anh thì tôi còn cầu xin anh nhận tôi sao?” Cô trút hết mọi cơn giận lên đầu anh: “Anh vì một cái giải Kim Hoa mà hại tôi đến nước này!” Cô càng nghĩ càng tức, bước nhanh tới trước mặt anh, đấm vào người anh.
Anh dùng tay đỡ nắm đấm của cô, phản đối: “Không phải đã nói không nổi giận sao?”
“Không nổi giận, làm sao tôi có thể giận chứ.”
Bên ngoài bệnh viện đông nghịt người, cảnh sát đã sớm giăng dây ngăn cách, dưới tòa nhà trải những tấm đệm dài và dày. Lúc An Dao tới đã gây náo loạn, cảnh sát đành phải tăng cường ngăn chặn đám đông chỉ chực lao vào. An Dao ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất, cô thấy Đường Khải đang ngồi trên bức tường bao trên sân thượng, một chân đung đưa ngoài không trung, vô cùng nguy hiểm.
Cảnh sát cùng cô đi thang máy lên tầng thượng của tòa nhà.
Trên sân thượng người bu xúm xít, các nhà thương thuyết đang làm công tác tư tưởng cho Đường Khải, còn có một đài truyền hình đang tường thuật trực tiếp. Nhân viên cứu hộ luôn trong tình trạng sẵn sàng.
Đường Khải thấy cô và Lăng Bách đến, tâm trạng càng kích động hơn: “Sao còn dẫn thằng lỏi kia đến?”
Cô hỏi cảnh sát: “Tại sao có phóng viên ở đây?”
Đội trưởng Trần Vũ nói: “Là Đường Khải yêu cầu, nếu không sẽ nhảy xuống.”
An Dao hiểu thủ đoạn của anh ta, thậm chí đoán được Đường Khải khi thấy cô sẽ chửi bới một trận rồi nhảy xuống, vì cho dù có nhảy xuống thì anh ta cũng không chết được, bên dưới đã bố trí sẵn đệm đỡ. Nhưng cú nhảy này sẽ khiến tất cả mọi người đồng tình với Đường Khải, và cũng đủ để những lời mắng chửi hủy hoại cô và Lăng Bách.
“Đường Khải, anh nhất định không được làm liều, tôi có thể nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Tại sao em lại đối xử với anh như thế? Tại sao còn dẫn kẻ thứ ba tới?” “Anh xuống đây, anh xuống đây tôi sẽ giải thích với anh.”
Cô đang xoa dịu Đường Khải và từng bước lại gần anh ta, không ngờ Lăng Bách đứng bên nhân lúc mọi người không để ý đã nhanh chân chạy tới bức tường bao rồi ôm chầm lấy Đường Khải.
Lăng Bách nói: “Chuyện này không đùa được đâu, anh mau xuống đi.”
Đường Khải sững người lại rồi giãy giụa hất tay Lăng Bách ra, miệng gào lớn: “Mẹ kiếp, mày buông tao ra. Ai cho mày đến đây, mau buông ra, nếu mày không buông, tao sẽ nhảy xuống.”
Lăng Bách ôm chặt cứng người Đường Khải, định lôi anh ta xuống.
Đường Khải không chịu liền đẩy Lăng Bách, hai bên giằng qua kéo lại. Lăng Bách đột nhiên ngồi lên tường vây cố dùng sức đẩy Đường Khải vào trong, còn mình thì ngã xuống dưới.
Tất cả đều cảm thấy lạnh gáy, có tiếng kêu thét lên từ dưới tầng trệt vọng lên.
Đường Khải ngã xuống vũng nước trên sân thượng cũng sững sờ há hốc miệng, nhân viên cứu hộ liền chạy lên giữ chặt anh ta, sợ anh ta lại tự sát một lần nữa.
Nhân viên đài truyền hình có mặt tại hiện trường cũng sợ phát khiếp, MC nói: “Thật không thể tin được, mọi người có thấy không, Lăng Bách vì cứu Đường Khải mà rơi xuống dưới, Lăng Bách vì cứu tình địch mà chấp nhận nguy hiểm.” MC nói với mấy tay quay phim, lời lẽ lộn xộn: “Mọi người có nhìn thấy không? Trời ơi, rốt cuộc Lăng Bách là người như thế nào? Anh ta khiến mọi người tò mò quá. Ban nãy là Đường Khải đẩy Lăng Bách xuống sao? Hình như tôi nhìn thấy Đường Khải đẩy xuống. Trời ơi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, hỗn loạn quá.”
Hai chân An Dao mềm nhũn, cảnh tượng ban nãy khiến cả người cô toát mồ hôi lạnh, trái tim thắt lại vì đau đớn. Cô vội vã chạy xuống dưới bằng cầu thang bộ ở cửa sau, lúc chạy tới đại sảnh cô thấy Lăng Bách đã nằm trên xe được y tá đẩy vào.
Cô chạy tới hoảng loạn gọi tên anh: “Lăng Bách.”
Anh nhắm nghiền mắt, nghe thấy tiếng cô liền mở ra, anh nhìn cô mỉm cười: “Anh không sao đâu, ngã vào đệm mà.” Xe được y tá đẩy vào trong thang máy của bệnh viện, cô lo lắng nắm chặt tay anh, cũng bước vào.
Anh an ủi cô: “An Dao, anh thực sự không sao mà.”
Cô lắc đầu, tay run rẩy, nước mắt dâng trào khỏi bờ mi.
Y tá thấy vậy cũng vỗ về cô: “Ngã trên đệm nên không nguy hiểm tới tính mạng đâu, chỉ cần chụp CT phần não xem não có bị chấn động không rồi ở lại viện theo dõi hai ngày là được.”
Cô biết anh không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng ngã từ độ cao như thế xuống, chỉ cần nghĩ tới đã thấy sợ hãi. Nhỡ anh có mệnh hệ gì cô thực sự không biết mình phải tiếp tục như thế nào.
Thang máy dừng ở tầng sáu, y tá đưa Lăng Bách vào phòng CT làm các loại kiểm tra. An Dao ngồi ngoài ghế chờ đợi, hai tay run rẩy. Y tá đi đi lại lại bên ngoài, rất nhiều người tranh thủ nhìn cô. Cô biết tâm trạng của mình bây giờ không tốt. Trước đây Donna từng cảnh cáo cô, trong bất cứ tình huống nào, ngôi sao phải luôn giữ trạng thái tinh thần tốt nhất, nhưng cô không nghĩ được nhiều đến thế.
Không biết bao lâu sau, y tá đẩy Lăng Bách ra ngoài và nói với cô: “Anh ấy bị thương ở phần eo, não bộ và các phần khác không vấn đề gì, theo dõi vài hôm là có thể ra viện.”
Cô đi theo tới khu phòng bệnh.
Phòng bệnh là phòng VIP riêng biệt, có đầy đủ ti vi, tủ lạnh, lò vi sóng. Y tá đưa anh đến giường rồi treo bình truyền dịch cho anh.
Dịch thể trong bình nhỏ từng giọt, từng giọt xuống ống dẫn dài chảy vào cơ thể anh. Anh bình thản nhìn cô: “Thực sự không phải lo cho anh đâu.”
Y tá đều ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn hai người. Cô ngồi bên giường, hỏi anh: “Có phải anh cố ý không?”
Anh lắc đầu.
Cô tức giận kêu lên: “Lăng Bách.”
Lúc này anh mới nói: “Bởi vì sếp nhắc tới Mộ Dung Phục trong ‘Thiên long bát bộ’ của Kim Dung, tuyệt chiêu của hắn là ‘Lấy gậy ông đập lưng ông’. Vì thế anh đoán sếp muốn em khi gặp Đường Khải, đầu tiên làm bộ khuyên anh ta sau đó nhảy xuống. Như thế vừa khiến Đường Khải không thể tự sát, lại vừa xoay chuyển được tình thế. Hơn nữa, trên mặt đất đã bày sẵn đệm nên không nguy hiểm tới tính mạng. Anh đã từng là quán quân chạy ngắn một trăm mét ở trường, ban nãy anh cũng quan sát địa hình đầy đủ rồi, nên…”
Cô mím chặt môi, nước mắt rơi lã chã: “Vì thế anh mới nhảy thay em? Anh có biết có thể ngã sai vị trí, có thể sẽ chết không?”
Đôi mắt anh dịu dàng như nước: “Trước đây anh thường xuyên chơi trò Bungee Jumping[*], lần này coi như một lần nhảy Bungee Jumping thôi.” Anh ngập ngừng, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Mặc dù có thể ngã sai vị trí, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh còn sợ em bị thương hơn. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em dù xảy ra bất cứ việc gì. Em thấy đấy, chẳng phải anh chỉ bị trật eo thôi sao?” Anh đưa tay lên, mặc kệ chiếc kim dài đang cắm trên mu bàn tay, mặc kệ máu đang chảy ngược vào ống truyền, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Anh đã nói em không được khóc nữa. Anh thực sự không sao, chỉ cần em ổn là được rồi.”
[*] Bungee Jumping là một môn thể thao mạo hiểm. Người chơi đứng ở một vị trí cao (thường là trên cầu hoặc trên nóc nhà cao tầng) chân buộc vào một sợi dây đàn hồi, đầu kia của sợi dây được buộc vào một điểm cố định. Người chơi sẽ nhảy từ độ cao đó xuống.
Cô đau lòng ấn tay anh xuống, lòng bàn tay anh ấm áp, những ngón tay thon dài trắng trẻo, đẹp tới mức khiến người ta phải ghen tị. Cô ra lệnh cho anh: “Sau này không được như thế, đừng bất chấp sự an nguy của bản thân nữa.” Thấy anh mỉm cười, cô càng giận: “Anh còn cười được? Anh phải hứa với em.”
Anh từ chối lời đề nghị của cô, hùng hồn hỏi lại: “Nếu em gặp nguy hiểm thì sao? Anh chắc chắn không thể nhận lời.”
Cô tức giận trừng mắt, Lăng Bách thấy cô giận nên liền vội vàng chuyển chủ đề: “An Dao, anh đói rồi.” Anh ôm bụng, làm bộ đáng thương: “Ban nãy cá đều nhường cho em ăn hết, anh chỉ ăn có một chút đậu phụ, đói chết đi được.”
Cô bị anh chọc cho bật cười: “Vậy để em đi kiếm cái gì đó cho anh ăn.”
Ra khỏi phòng bệnh, tim An Dao đập vừa nhanh vừa gấp, thậm chí hai má nóng bừng. Bao năm qua, quay vô số phim, đều là cảnh tình giả tình vờ, cô cứ tưởng rằng mình đã chai sạn với tình yêu, nhưng không ngờ rằng, cho dù đã diễn bao nhiêu lần, cho dù đã giả vờ yêu bao nhiêu người, nhưng trước mặt Lăng Bách cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Đây chính là tình yêu sao?
Tại sao trước mặt anh cô như biến thành một người khác?
Cô tới quầy trực nhờ y tá tới nhà ăn mua vài món ăn, lúc trở về phòng bệnh bất ngờ thấy Donna đứng ở cửa thang máy phía sau. Donna đội mũ lưỡi trai, cúi thấp đầu, vội vàng vào thang máy. An Dao tưởng mình hoa mắt, nhìn kĩ lại lần nữa, dù chỉ là bóng lưng nhưng cô chắc chắn đó là Donna. Đột nhiên cô nhớ tới lời của Lý Thừa Trạch, bất giác lén bám theo Donna lên hai tầng lầu. Cô thấy Donna nhìn ngó xung quanh rồi đẩy cửa bước vào một phòng bệnh.
Cô rón rén bước tới cửa phòng bệnh, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đường Khải, tại sao cậu lại tự sát một lần nữa? Lần thứ nhất vừa kết thúc lại đến lần thứ hai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi tưởng chí ít bà cũng phải quan tâm sức khỏe của tôi chứ không phải chỉ tới chất vấn tôi, ban nãy cảnh sát đã tới thẩm vấn tôi, giờ tới lượt bà?”
“Cậu và An Dao vốn không có quan hệ gì, buông tha cho cô ấy không được sao?”
“Tôi và cô ta không có quan hệ gì, vậy quan hệ giữa tôi và bà thì sao?” Đường Khải gào lên: “Donna, rốt cuộc bà coi tôi là gì?”
An Dao đứng khựng ngoài cửa, Donna và Đường Khải có quan hệ gì? Bên trong tiếp tục im lặng, không có bất cứ âm thanh nào vọng ra nữa, An Dao nhanh chóng rời khỏi đó. Cô loạng choạng xuống dưới tầng, trong đầu vẫn lởn vởn câu nói ấy. Nó giống như quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào, khiến cô sụp đổ.
Rốt cuộc họ có quan hệ gì? Vụ clip Donna cũng tham gia? Từ việc Donna kí hợp đồng cho đến việc lăng xê cô, phải chăng tất cả chỉ là một âm mưu nghĩ tới ngày trước vốn định đi báo cảnh sát, kết quả Donna dụ cô tới cuộc họp báo của Đường Khải! Cô kinh ngạc lắc đầu, tay nắm chặt vào lan can lạnh ngắt, máu trong người dường như bị hút cạn, không còn sức lực để bước tiếp, giống như có một con côn trùng nhỏ đang bò từ trong tim ra, gặm hết lục phủ ngũ tạng của cô, cơn đau lan ra toàn thân. Cô túm chặt lấy lan can, hít một hơi thật sâu.
Donna, người từng đối xử rất tốt với cô đã lừa gạt cô.
Cô không muốn nghĩ gì nữa, vì cơn đau trong tim khiến cô sắp ngạt thở, vì sợ nếu cứ tiếp tục nghĩ cô sẽ không kiềm chế được mà chạy đi hỏi Donna mất! Cô men theo cầu thang bộ đi lang thang xuống dưới, mơ hồ bước đến đại sảnh bệnh viện. Bên ngoài đại sảnh đông nghẹt người, phóng viên và fan đứng kín cửa ra vào. Cô quay lại đi cửa sau, cô vẫy taxi, lúc ngồi vào trong mới sực nhớ ra, Lăng Bách vẫn ở trong bệnh viện đợi cô.
Tài xế nổ máy rồi lịch sự hỏi: “Cô muốn đi đâu?” Cô nhìn đám phóng viên bên ngoài cửa xe, chán chường nói: “Kình Vũ Bách Xuyên, cảm ơn.” Tài xế không hỏi thêm, chỉ chốc chốc lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Xe tới chân tòa nhà trụ sở của Kình Vũ Bách Xuyên, bảo vệ dưới tầng thấy cô tới lập tức thông báo với giám đốc.
Cô đi thang máy lên tầng, Amy đã nhận được thông báo nên dẫn cô tới phòng nghỉ ngơi của sếp. Trong phòng nghỉ bày biện rất xa hoa, cạnh cửa sổ kê một bộ dụng cụ tập thể dục. Lý Thừa Trạch bước xuống khỏi máy chạy bộ, lấy chiếc khăn bông trắng trên cổ lau mồ hôi. Anh mặc một chiếc áo T- shirt thể thao bình thường, nhưng tôn lên đường nét rắn chắc của cơ thể cường tráng. Anh uể oải ngồi xuống ghế sofa rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống.
An Dao nói thẳng vào vấn đề: “Sếp, Donna và Đường Khải có quan hệ gì?”
Anh liếc mắt nhìn cô rồi cầm điều khiển mở ti vi, hai mắt dán chặt vào màn hình và hỏi lại: “Lăng Bách thế nào rồi? Ti vi nói cậu ấy vì cứu Đường Khải nên bị ngã. Có điều cũng chỉ bảy, tám tầng lầu, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
“Anh ấy không sao, chỉ bị trật eo, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.”
“Sếp, tôi muốn hỏi anh…”
“Tôi biết.” Anh ngắt lời, quay sang nhìn cô, nửa cười nửa không: “Cô muốn hỏi quan hệ giữa Donna và Đường Khải.” Anh ra hiệu cho cô nhìn màn hình.
An Dao nghi hoặc nhìn theo, trên màn hình lớn là cảnh Donna và Đường Khải dạo phố ăn cơm. Lý Thừa Trạch bấm điều khiển, cảnh tượng liên tục thay đổi, mặc dù bối cảnh khác nhau nhưng nhân vật chính vẫn là Donna và Đường Khải.
“Tôi đã phái một thám tử rất giỏi bám theo hai người này, kết quả phát hiện ra rằng quan hệ của họ không bình thường. Dù Đường Khải sắp đóng phim với Trần Mộng Kỳ, nhưng cũng không đến mức ngày ngày thân mật với quản lí của cô ấy thế.”
Lý Thừa Trạch ngập ngừng nhắc nhở cô: “An Dao, tên tiếng Trung của Donna là gì?”
Tên tiếng Trung của Donna?
Tên tiếng Trung?
An Dao quay sang nhìn anh đầy khó khăn, miệng lẩm bẩm: “Donna? Donna?” Cô mở to mắt không dám tin: “Đường Na?” Dường như bị vô vàn tiếng sấm đánh thức, cô mới sực nhận ra tên tiếng Trung của Donna là Đường Na. Trước đây cô luôn gọi là Donna nên đã quên mất tên tiếng Trung của Donna là Đường Na.
Đều họ Đường? Là trùng hợp sao?
Lý Thừa Trạch tiếp tục nhắc nhở: “Vì đều họ Đường nên tôi mới sai người điều tra Đường Khải và Donna, kết quả cô đoán xem?” Thấy cô căng thẳng tới mức toàn thân run rẩy, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhả từng chữ: “Kết quả là không tìm được gốc rễ của hai người ấy. Bố mẹ và gia thế của Đường Khải tôi không điều tra được, ngoài việc cậu ta học cùng lớp với cô, còn lại không có bất cứ thông tin nào; còn Donna, hơn bốn mươi tuổi, độc thân, cũng không có mối quan hệ nào, thậm chí tôi còn không tìm ra được tên chồng cũ của cô ấy.” Anh nói tiếp: “An Dao, tôi nghi ngờ clip đen của cô là âm mưu của họ, vì thế trước đó tôi mới nhắc cô nên tìm Donna để giải quyết Đường Khải.”
Âm mưu?
Một âm mưu được tính toán mấy năm ư?
Cô nhớ lại những lời nghe được ở bệnh viện, cố sức hít thở thật sâu, bất giác rùng mình. Trước đây Donna đối xử tốt với cô như vậy, đưa cô lên cao, lẽ nào mục đích chỉ vì muốn Đường Khải giẫm đạp lên cô để được nổi tiếng? Cô đã từng coi người ấy như mẹ, kết quả chỉ là diễn một vở kịch?
Cô không dám tin, bởi vì theo Donna mấy năm qua, cô đã như người say trong mộng khó mà bứt ra được, thậm chí cô còn ngây thơ mang tóc của Donna đi thử AND.
Kết quả chỉ là diễn kịch?
Cô khẽ ngẩng đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Vẫn còn một số chuyện nữa Lý Thừa Trạch do dự không biết có nên nói cho cô hay không. Anh cẩn thận thăm dò cô: “Con người cô cũng giỏi chịu đựng nhỉ? Hay là, chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau?”
Cô khàn giọng hỏi lại: “Anh muốn nói gì với tôi? Yên tâm, bây giờ chẳng có gì có thể khiến tôi gục ngã cả.”
Lý Thừa Trạch cười cười, ho khan hai tiếng, rồi mở miệng: “Thực ra, tôi và Đường Khải cũng có giao dịch. Vì năm ngoái cô đã giành giải Kim Hoa, người có khả năng giành giải Kim Hoa năm nay nhất cũng là cô, vì thế tôi luôn nghĩ cách nào đó để kéo cô xuống. Đột nhiên có một hôm Đường Khải chủ động tìm tôi, nói trong tay có clip đen của cô. Cái giá giao dịch là: Kí hợp đồng với cậu ta và lăng xê cậu ta thành sao hạng nhất.”
Ánh mắt cô sắc như dao, nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy đứng ngồi không yên, không thể nói tiếp được nữa.
Anh im lặng.
An Dao cố nén cơn giận, nói thay lời anh: “Tạp chí ‘Trào lưu L’ là của anh mở? Cái gì mà biên tập vô tình nhận được clip cũng là bịa đặt, là anh cố ý phát tán clip khắp các trang mạng đúng không?”
Anh gượng gạo gật đầu.
An Dao cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô muốn lao tới bóp chết anh: “Vì vậy ban tổ chức giải Kim Hoa khuyên tôi nên rút lui cũng là do anh báo cho cả đại diện của tôi? Anh chính là đạo diễn chỉ đạo đằng sau? Nhân lúc giậu đổ bìm leo? Nhân lúc tôi bị người ta ức hiếp mà tranh thủ giẫm đạp? Anh vốn có âm mưu đuổi cùng giết tận, vậy xin hỏi, bây giờ anh lừa tôi tới công ti hòng làm gì?”
Anh nói: “An Dao, tôi thực sự tưởng rằng người trong clip đen là cô! Tôi tưởng cô quay mấy thứ đó vì thế mới tiện tay lôi cô xuống. Tôi tuyệt đối không hề có ý định đuổi cùng giết tận cô. Tôi kí hợp đồng với cô cũng là vì Lăng Bách và cô xin tôi…”
“Nói láo!” An Dao tức giận quát anh: “Nếu tôi biết người đứng sau là anh thì tôi còn cầu xin anh nhận tôi sao?” Cô trút hết mọi cơn giận lên đầu anh: “Anh vì một cái giải Kim Hoa mà hại tôi đến nước này!” Cô càng nghĩ càng tức, bước nhanh tới trước mặt anh, đấm vào người anh.
Anh dùng tay đỡ nắm đấm của cô, phản đối: “Không phải đã nói không nổi giận sao?”
“Không nổi giận, làm sao tôi có thể giận chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.