Chương 27
Liên Tâm
02/07/2014
Trên thế giới này có một nỗi nhớ nhung là khi bạn nhớ tới người đó, nghe thấy tiếng người đó, nước mắt sẽ tuôn rơi.
An Dao nhìn màn hình máy tính, cả đêm không ngủ, cô không ngừng F5 trang web, diễn đàn. Quả nhiên, cái tít Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ đây là clip gốc của clip đen với An Dao nhanh chóng chiếm giữ phần hot nhất các trang giải trí, giới giải trí một lần nữa bị chấn động. Cô không thấy buồn ngủ chút nào, bấm số gọi cho bố, nhưng di động tắt máy, cô gọi mấy lần vào máy bàn cũng không có ai nghe. Cô lo lắng ngồi xuống, trong lòng dấy lên linh cảm bất an.
Sớm thế này bố cô đã đi đâu?
Kim phút đồng hồ chậm chạp nhích từng chút, tiếng kim tích tắc bỗng chói tai hơn bình thường.
Bắt đầu từ tám giờ ba mươi, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, trong những người gọi đến một số là chị em trong giới, một số là phóng viên thân quen, thậm chí cả một thương hiệu mà cô đại diện trước đây nữa. Cô lạnh lùng nhìn những số điện thoại ấy, không nhận bất cứ cuộc gọi nào, bởi vì những người này không hề hỏi han khi cô thất thế. Nhưng cô không dám tắt máy, vì cả ngày hôm qua không gặp Lăng Bách, cô không biết khi nào anh sẽ gọi tới.
Anh là người đầu tiên cô muốn chia sẻ mọi thứ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô cảm thấy phiền phức, cô đành phải tắt máy, sau đó lấy điện thoại bàn gọi cho bố cô và Lăng Bách, nhưng điện thoại của hai người đều tắt máy.
Tại sao lại có dự cảm bất an thế? Hơn nữa, cảm giác ấy càng lúc càng mã liệt, khiến cô bắt đầu bồn chồn không yên. Chín giờ ba mươi, điện thoại bàn đổ chuông, cô bật dậy chạy ra nghe, tiếng Lăng Bách vui vẻ gọi tên cô: “An Dao.”
Lòng cô nóng như lửa đốt: “Điện thoại anh sao không gọi được?”
Lăng Bách nói: “Ban nãy anh mới sạc pin xong, em không biết đâu, hôm qua sếp sắp xếp cho anh ê kíp làm việc, những người này coi anh chặt lắm, đặc biệt là chị Phân, ngay cả gọi điện thoại cũng phải được chị ấy đồng ý.”
Bỗng dưng cô cảm thấy hụt hẫng, có nhiều cặp đôi ngôi sao vì thường xuyên bay khắp nơi, đóng phim quay quảng cáo ở khắp nơi, kết quả người chia tay, người li hôn. Sau này thời gian của anh và cô đều bị công việc chiếm hết, không thể nào đi dạo phố như xưa, thậm chí ngay cả ăn cơm cùng nhau cũng trở thành một việc xa xỉ.
Đến lúc đó, tình cảm của hai người có nhạt đi không? Có chia tay như những đôi tình nhân khác không?
Tương lai quá xa xôi, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ hỏi anh: “Anh xem tin tức chưa?”
Lăng Bách mỉm cười: “Đương nhiên, là chị Phân bảo cho anh biết, chị ấy dạy anh tiếp theo khi đối mặt với phóng viên cần chuẩn bị nói gì, khi tham gia show cần nói gì. An Dao, anh thực sự rất vui. Nhưng clip đó được phát hiện như thế nào?”
An Dao lắc đầu, đột nhiên cô nhớ ra Donna đã từng nói sẽ khiến cơn bão clip đen mau chóng qua đi, nhất định sẽ khiến mọi thứ kết thúc.
Khi đó cô không hiểu Donna có ý gì, bây giờ mới thấy rất trùng hợp, mới có mấy ngày mà chân tướng đã sáng tỏ… Là Donna sao?
Lăng Bách không thấy cô trả lời, liền gọi hai tiếng.
Cô bừng tỉnh, vội nói: “Em cũng không biết chuyện clip là thế nào, nghe nói có người gửi clip cho Cao Phong Lỗi ở ‘Trào lưu L’, cụ thể thì em cũng không rõ.”
“Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần người đó trả lại sự công bằng cho em thì chúng ta sẽ cảm ơn người đó.”
“Nếu người đó là Donna thì sao? Donna đã từng nói với em sẽ kết thúc mọi thứ, sẽ công bố sự thật.” An Dao e dè hỏi dò anh: “Em cũng nên tha thứ cho chị ta chứ?” Rồi cô lập tức phủ nhận: “Nhưng em nghĩ không thể là Donna, bởi vì chị ta không ngốc như thế, hại em rồi lại giúp em, huống hồ dựa vào cái gì mà chị ta giúp em?”
Lăng Bách nói: “Cũng không hẳn, có thể Donna thực sự coi em là con gái.”
Con gái? Người ấy thực sự coi cô là con gái sao?
Hãm hại cô, ép cô đóng phim cấp ba, nghĩ đủ mọi cách đẩy cô vào chỗ chết.
Trên đời này lại có người mẹ như thế sao?
Cô càng nghĩ càng mơ hồ, chỉ còn cách không nghĩ nữa. Dù sao tới đây chính là ngày tận thế của Đường Khải, cô muốn Đường Khải nếm trải cảm giác bị cả thế giới chửi rủa, cô sẽ báo cảnh sát, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho Đường Khải và Donna.
Trên màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, hiển thị rõ ràng hình ảnh dưới tầng lầu của công ti truyền thông Nguyên Dã và Kình Vũ Bách Xuyên, hai công ti đã bị phóng viên vây kín không còn chỗ hở, còn đương sự Trần Mộng Kỳ và Đường Khải không xuất hiện, không trả lời bất cứ điều gì, thậm chí công ti cũng dùng chính sách im lặng. Cảnh này quá quen thuộc, An Dao bất chợt bật cười thành tiếng, thế sự xoay vần, Đường Khải cũng phải nếm trải cảm giác làm chuột đầu đường, người người hô đánh, người người mắng mỏ.
Cảm giác ấy đúng là sống không bằng chết.
Hôm nay Donna không đi làm, chị ở nhà không đi đâu hết. Giữa phòng khách treo một tấm ảnh lớn, đó là khi An Dao đi Pháp quay ngoại cảnh. Hai người đi dạo phố Paris, cùng ưng một mẫu váy hở vai màu đỏ, cả hai cùng mua về rồi quyết định chụp ảnh nghệ thuật.
Trong tấm ảnh lớn hai người cười rất tươi, thậm chí có không ít bạn bè trong giới sau khi xem xong đều hỏi chị An Dao có phải con riêng của chị không.
Có lẽ họ thực sự rất giống mẹ con.
Chị không quên được cảm giác lần đầu tiên khi gặp An Dao mấy năm trước, lúc đó chị đã bị thu hút một cách bất ngờ. Cô gái ấy vẻ ngoài lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo xa cách, nhưng sự bất an lộ qua ánh mắt lại rất dễ nắm bắt. Sau này điều tra mới biết, An Dao không có mẹ, có lẽ vì lớn lên trong gia đình đơn thân nên mới có thói quen ngụy trang bản thân.
Giống như hồi chị mới li hôn, bề ngoài tưởng như rất kiên cường, ban ngày có thể mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng thực chất trong lòng rất yếu đuối, ban đêm thường nâng niu những bộ quần áo nhỏ xinh của con trai, vùi mặt vào đó khóc nức nở.
Thậm chí chị còn mất mặt đến mức cho dù trước mặt người khác đi nữa, chỉ cần gọi điện thoại nghe thấy tiếng con là nước mắt ứa ra không kiềm chế được.
Lúc đó chị mới hiểu, trên thế giới này có một nỗi nhớ nhung là khi bạn nhớ tới người đó, nghe thấy tiếng người đó, nước mắt sẽ tuôn rơi. Cảm giác nhớ nhung ấy giống như côn trùng bò vào trong tim, cắn từng chút một, không đau đớn mãnh liệt nhưng ngày này qua ngày khác gặm nhấm, sớm muộn cũng đứt gan đứt ruột, đau không sống nổi.
Với An Dao, chị mới gặp mà ngỡ thân quen đã lâu, thậm chí có lúc còn lén lút coi An Dao là cốt nhục mà mình đã bỏ rơi. Chị đem nỗi nhớ con trai dồn hết lên An Dao, dùng hết sức mình để bảo vệ cô. Vốn định bồi dưỡng An Dao thành công, sự nghiệp của chị cũng lên một nấc thang mới, sẽ chẳng còn chuyện gì phiền não nữa. Nhưng mấy tháng trước đây, Đường Khải tìm đến chị. Trước đây cậu ta chỉ xuất hiện với tư cách là bạn học của An Dao, chỉ là một ngôi sao hạng ba mãi không nổi, chị chỉ gặp vài lần, thậm chí còn dặn An Dao không nên qua lại với loại người này. Nhưng hôm đó khi Đường Khải gặp chị, lại là bằng một thân phận khác.
Cậu ta đưa cho chị một tấm ảnh.
Chị nhìn tấm ảnh đã ố vàng, nước mắt lại lần nữa không kìm được xối xả như mưa lũ.
Sau đó Đường Khải ép chị phải lăng xê cậu ta, thậm chí liên thủ với Trần Mộng Kỳ quay clip đen, bắt chị tìm người chỉnh sửa. Mối quan hệ của chị rất rộng, trong đó có người là nhân viên chế tác đẳng cấp ở Hollywood. Nhưng làm giả clip rất mạo hiểm, nhỡ may bị người ta phát hiện thì chỉ còn nước chết.
Điều chị đắn đo trăn trở nhất thực ra là người bị hại là An Dao. Chị đã yêu thương An Dao như con gái ruột, làm sao nhẫn tâm xuống tay? Nên chị đã từ chối, nhưng Đường Khải lại lấy mạng sống ra ép chị phải làm. Bất đắc dĩ chị đành phải tìm nhà chế tác hàng đầu, tốn vô số tiền để sửa chữa clip, lấy giả làm thật, lừa gạt cả thế giới này.
Nhưng cho dù lừa được cả thế giới, chị cũng không thể lừa dối được lòng mình.
Hôm đưa clip đen cho Đường Khải, chị ngây người nhìn bức ảnh nghệ thuật treo ở phòng khách rồi khóc cho tới sáng, thậm chí đã gọi điện thoại cho Đường Khải, mong muốn lấy lại clip, nhưng Đường Khải chỉ lạnh lùng đáp lại: Không có thuốc hối hận.
Sau đó clip được tung ra, chị chỉ còn cách dùng hết lời nói dối này để che đậy lời nói dối khác.
Chị từ bỏ An Dao, nói có đạo diễn phim cấp ba Hồng Kông Đinh Kiều Kiệt mời An Dao đóng phim. Thực ra kịch bản đó chị đã xem qua, không phải là phim cấp ba, mà là kịch bản được viết dành cho bài hát của An Dao, tên kịch bản là “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang.”
Đó là một câu chuyện cảm động, một chàng trai vì vợ bị mù đã hiến giác mạc của mình cho vợ, sau đó li hôn, liên tục trốn tránh, chỉ vì muốn tác thành hạnh phúc cho vợ.
Nhưng chị không có cách nào khác, chị chỉ có thể lừa An Dao và giám đốc, nói đó là kịch bản phim cấp ba, với tính cách của An Dao chắc chắn cô sẽ không đồng ý, nhất định sẽ nghĩ cách từ chối. Kết quả chị đã thành công, An Dao bị đóng băng sự nghiệp, thậm chí phải rời khỏi công ti.
Chị đã đuổi An Dao thành công, thực ra để An Dao đi cũng là vì không muốn cô chịu quá nhiều tổn thương, không biết Đường Khải còn muốn hãm hại An Dao bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng. Chị không thể nào làm trái lương tâm hết lần này đến lần khác, đẩy cô vào đường cùng.
Vốn tưởng rằng như thế là kết thúc.
Nhưng chẳng thể ngờ, Lý Thừa Trạch lại cho người ngầm điều tra chị, thậm chí còn lần ra đầu mối.
Đêm đó An Dao gục trong lòng chị khóc: “Mẹ ơi con đau”, lúc này chị mới biết mình đã sai lầm đến nhường nào.
Là chị tự tay chôn vùi người coi mình như mẹ, cũng có nghĩa là chị tàn nhẫn vứt bỏ con mình một lần nữa.
Chị đã định nộp clip gốc từ lâu, nhưng nghĩ tới Đường Khải chị lại cố nhẫn nhịn. Cho đến tối hôm qua khi Lý Thừa Trạch gọi điện cho chị: Chị đi thăm mộ của Lý Văn chưa? Chuyện li hôn và con trai đều đã bị điều tra ra. Lý Thừa Trạch có thể gọi điện thoại cho chị thì đương nhiên có cách điều tra ra mối quan hệ của chị và Đường Khải. Trên thế giới này muốn biết hai người có quan hệ huyết thống hay không quá dễ dàng, hai sợi tóc là có thể chứng minh. Một khi xét nghiệm ADN thì mọi thứ đều không thể che giấu được nữa.
Chị đã từng muốn giấu nhẹm tất cả, nhưng không hề nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống gắn liền từ khi sinh ra ấy chẳng thể dùng cách nào giấu nổi.
Ngoài việc tự tung clip gốc ra, chị không còn cách nào khác để cứu con trai.
***
Mặc dù là ban ngày nhưng chị kéo kín rèm cửa sổ, chị sợ đối mặt với ánh sáng. Một người bẩn thỉu như chị làm sao có thể nhìn thấy ánh sáng chứ? Chị co mình trên ghế, ôm gối ôm, toàn thân rã rời. Điện thoại reo điên cuồng, chị nhìn số hiển thị trên màn hình, ánh mắt lạnh băng.
Giám đốc, truyền thông, báo chí, thậm chí có cả quản lí Toni của Đường Khải.
Tối qua khi chị gửi clip gốc cho tổng biên tập tòa soạn ‘Trào lưu L’ là Cao Phong Lỗi, chị biết chắc thiên hạ sẽ đại loạn. Tại sao không gửi cho đơn vị truyền thông khác, mà nhất định là ‘Trào lưu L’? Là vì Lý Thừa Trạch chính là giám đốc đứng sau tòa soạn này, kết quả này nhất định sẽ khiến anh ta hài lòng.
Số điện thoại của Đường Khải nhấp nháy trên màn hình, những ngón tay chị run rẩy bấm nút nghe. Đầu máy bên kia Đường Khải đang gào thét: “Tại sao lại làm như thế? Bà có biết bây giờ báo chí truyền thông đang vây kín dưới công ti không, trên mạng thì người ta không ngừng mắng chửi tôi. Bà biết rõ sẽ có kết quả như thế này, tại sao vẫn làm thế với tôi?”
Chị xót xa bật cười, nước mắt lăn dọc gò má nhưng đành nói dối: “Tôi muốn giao clip gốc từ lâu rồi, chỉ có như thế lương tâm của tôi mới thanh thản hơn một chút.”
Từ khi clip đen tung ra, những cơn ác mộng ngày ngày đeo bám chị, thậm chí chị còn bị trầm cảm, mỗi tối đều phải uống thuốc mới ngủ được.
Bây giờ chị đã được giải thoát hoàn toàn.
“Lương tâm của bà? Đừng nói với tôi con người như Donna có lương tâm! Một người đàn bà ngay cả con trai mình cũng bỏ mặc hai mươi mấy năm không hỏi han gì lại bị lương tâm dằn vặt sao? Đúng là nực cười.”
“Đường Khải…”
“Câm miệng!” Anh ta nghiến răng, đau đớn tột cùng nói với chị: “Cái tên này không phải để cho bà gọi, Donna… Đường Na, bà không xứng đáng để gọi tên Đường Khải, bà không xứng!”
Chị từ từ nhắm mắt lại, nước mắt hóa thành sông, đầu máy bên kia vẫn vang lên những lời cay độc: “Hổ dữ không ăn thịt con, bà còn độc ác hơn hổ gấp mấy trăm lần! Bà biết rõ clip ấy tung ra thì tôi nhất định chết không dậy nổi, nhưng bà lòng lang dạ sói, cứ thế mà bán đứng tôi. Bởi vì tôi đã tung ảnh riêng tư của An Dao ra nên bà bóc mẽ tôi. Vì không muốn nhìn thấy nước mắt của An Dao mà bà đã đẩy tôi vào địa ngục.”
Không phải như thế, chị đang gào thét trong lòng, cổ họng nghẹt lại, chẳng thốt lên nổi một từ.
Đường Khải phẫn nộ tới cực điểm, bật cười ha hả, tiếng cười khủng khiếp như tiếng quỷ: “Donna, bà hãy nhớ lấy, nếu tôi không chịu được áp lực của dư luận mà nhảy lầu tự tử, thì tất cả đều do bà ép, bà tự tay cầm dao chém chết tôi, bà nhớ chưa? Tôi hi vọng đến lúc đó lương tâm của bà sẽ dễ chịu hơn, tôi hi vọng khi bà đi thăm mộ bố tôi tâm trạng sẽ vui vẻ. Tôi càng hi vọng khi nhìn thấy xác tôi, bà sẽ bật cười thành tiếng.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát, nói clip do tôi làm giả, sẽ đi đầu thú, sẽ tìm đủ mọi cách để cậu thoát tội.”
“Cho dù bà làm giả clip, nhưng tôi và Trần Mộng Kỳ lên giường với nhau lại gọi tên An Dao, cho dù cuối cùng tôi có thoát tội đi nữa thì người ta sẽ nhìn tôi thế nào? Ti tiện vô sỉ? Tiểu nhân nham hiểm? Tôi nói cho bà biết, việc này bà không xong với tôi đâu.”
Nước mắt chị lăn dài trên má, ngay cả mí mắt cũng run run.
Người ở đầu máy bên kia tức giận cúp máy, tiếng tút tút gấp gáp giống như từng nhát dao đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng chị, ra sức chọc ngoáy, nỗi đau trong tim dần dần lan tỏa tới toàn thân. Chị đột nhiên ném mạnh điện thoại xuống ghế sofa rồi chạy vào phòng, lục tung tủ quần áo, cuối cùng tìm thấy một mớ quần áo trẻ con được bọc kĩ trong túi.
Những bộ quần áo chị mang theo từ hai mươi mấy năm trước, bao nhiêu đêm mỗi khi nhớ tới con chị đều vùi mặt vào đó, ngửi mùi thơm còn vương lại trên đó, nhớ nhung rồi rơi lệ.
Khi đó chị không cố tình bỏ lại con, là chồng cũ đã hối lộ quan tòa, không chịu xử cho đứa con theo chị. Vì con thậm chí chị phải quỳ xuống trước mặt người chồng đã đi ngoại tình, dập đầu trước người thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình chị, nhưng chẳng có ai để ý tới cảm xúc của chị, chị bị đuổi đi như một con chó. Lúc ra đi, chị tuyệt vọng ôm con, nói với bản thân rất nhiều lần nhất định phải gắng gượng, chỉ có gắng gượng được thì sau này mới có thể tìm lại được con.
Vì thế chị bước vào giới giải trí, cố gắng từ một trợ lí bình thường phấn đấu để có vị trí như hôm nay, mục đích duy nhất là tìm lại con. Nhưng không hề nghĩ rằng, thời gian là biển sâu chôn vùi con người, cùng với thời gian, con người rơi xuống biển sâu bị bùn cát vùi lấp, mãi mãi không thể tìm được con người mình trước đây, không thể tìm được đứa con ngày xưa.
Chị run rẩy mở túi ra, lật từng bộ quần áo nhỏ bé, vùi mặt hít hà mùi hương trên đó với đôi vai run rẩy, dường như đã trở lại ngày xưa, thằng bé sà vào lòng chị ngọng líu ngọng lô gọi “Mẹ ơi.”
Những hồi ức ấy đã từng là kỉ niệm đáng quý nhất, nhưng bây giờ gương mặt con đã trở thành ma quỷ dưới địa ngục.
Trên mạng đã rối như canh hẹ. Tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện của An Dao, thậm chí chủ đề hot nhất trên weibo đều thảo luận về clip gốc của An Dao. Cư dân mạng phản ứng rất ác liệt, tư liệu so sánh hai clip lan truyền rất nhanh, thậm chí còn có người tự xưng là chuyên gia tiến hành phân tích hai clip.
Kết luận của mọi người rất đồng nhất, clip của An Dao có dấu hiệu là giả, còn clip của Đường Khải và Trần Mộng Kỳ không tìm thấy bất cứ dấu vết sửa chữa nào. Trên mạng bắt đầu chế ra những cụm từ hot:
Hôm nay ngủ với bạn gái, bạn đã nói “An Dao baby” chưa?
Đáng kinh ngạc nhất là trên mạng có người buộc tội Đường Khải và Trần Mộng Kỳ, yêu cầu hai người phải ra mặt, muốn họ giải thích rõ ràng về nguồn gốc clip.
An Dao ở trong nhà cả ngày, không đi đâu cả, càng không có thời gian đứng trước mặt phóng viên mà chỉ trích Đường Khải. Cô quyết định cho cả thế giới một thời kì xoa dịu, cô ngồi trên ghế sofa liên tục gọi vào di động và máy bàn của bố cô, nhưng đến chiều vẫn không có ai nghe máy.
Cả đêm thức trắng nhưng cô không buồn ngủ, trong lòng lo lắng không biết bố có làm sao không. Cuối cùng cô đành cải trang, định bắt xe về nhà thăm bố, không ngờ vừa đi khỏi vườn hoa dưới nhà cô đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ trước mặt mình. Cô ngập ngừng mấy giây rồi mở cửa lên xe.
Trong lòng có quá nhiều mối nghi ngờ cần phải làm rõ.
Donna mặt mày lạnh tanh, lái xe đi thẳng.
An Dao thăm dò hỏi: “Clip đó là ai tung ra? Chị phải không?”
An Dao nhìn màn hình máy tính, cả đêm không ngủ, cô không ngừng F5 trang web, diễn đàn. Quả nhiên, cái tít Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ đây là clip gốc của clip đen với An Dao nhanh chóng chiếm giữ phần hot nhất các trang giải trí, giới giải trí một lần nữa bị chấn động. Cô không thấy buồn ngủ chút nào, bấm số gọi cho bố, nhưng di động tắt máy, cô gọi mấy lần vào máy bàn cũng không có ai nghe. Cô lo lắng ngồi xuống, trong lòng dấy lên linh cảm bất an.
Sớm thế này bố cô đã đi đâu?
Kim phút đồng hồ chậm chạp nhích từng chút, tiếng kim tích tắc bỗng chói tai hơn bình thường.
Bắt đầu từ tám giờ ba mươi, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, trong những người gọi đến một số là chị em trong giới, một số là phóng viên thân quen, thậm chí cả một thương hiệu mà cô đại diện trước đây nữa. Cô lạnh lùng nhìn những số điện thoại ấy, không nhận bất cứ cuộc gọi nào, bởi vì những người này không hề hỏi han khi cô thất thế. Nhưng cô không dám tắt máy, vì cả ngày hôm qua không gặp Lăng Bách, cô không biết khi nào anh sẽ gọi tới.
Anh là người đầu tiên cô muốn chia sẻ mọi thứ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô cảm thấy phiền phức, cô đành phải tắt máy, sau đó lấy điện thoại bàn gọi cho bố cô và Lăng Bách, nhưng điện thoại của hai người đều tắt máy.
Tại sao lại có dự cảm bất an thế? Hơn nữa, cảm giác ấy càng lúc càng mã liệt, khiến cô bắt đầu bồn chồn không yên. Chín giờ ba mươi, điện thoại bàn đổ chuông, cô bật dậy chạy ra nghe, tiếng Lăng Bách vui vẻ gọi tên cô: “An Dao.”
Lòng cô nóng như lửa đốt: “Điện thoại anh sao không gọi được?”
Lăng Bách nói: “Ban nãy anh mới sạc pin xong, em không biết đâu, hôm qua sếp sắp xếp cho anh ê kíp làm việc, những người này coi anh chặt lắm, đặc biệt là chị Phân, ngay cả gọi điện thoại cũng phải được chị ấy đồng ý.”
Bỗng dưng cô cảm thấy hụt hẫng, có nhiều cặp đôi ngôi sao vì thường xuyên bay khắp nơi, đóng phim quay quảng cáo ở khắp nơi, kết quả người chia tay, người li hôn. Sau này thời gian của anh và cô đều bị công việc chiếm hết, không thể nào đi dạo phố như xưa, thậm chí ngay cả ăn cơm cùng nhau cũng trở thành một việc xa xỉ.
Đến lúc đó, tình cảm của hai người có nhạt đi không? Có chia tay như những đôi tình nhân khác không?
Tương lai quá xa xôi, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ hỏi anh: “Anh xem tin tức chưa?”
Lăng Bách mỉm cười: “Đương nhiên, là chị Phân bảo cho anh biết, chị ấy dạy anh tiếp theo khi đối mặt với phóng viên cần chuẩn bị nói gì, khi tham gia show cần nói gì. An Dao, anh thực sự rất vui. Nhưng clip đó được phát hiện như thế nào?”
An Dao lắc đầu, đột nhiên cô nhớ ra Donna đã từng nói sẽ khiến cơn bão clip đen mau chóng qua đi, nhất định sẽ khiến mọi thứ kết thúc.
Khi đó cô không hiểu Donna có ý gì, bây giờ mới thấy rất trùng hợp, mới có mấy ngày mà chân tướng đã sáng tỏ… Là Donna sao?
Lăng Bách không thấy cô trả lời, liền gọi hai tiếng.
Cô bừng tỉnh, vội nói: “Em cũng không biết chuyện clip là thế nào, nghe nói có người gửi clip cho Cao Phong Lỗi ở ‘Trào lưu L’, cụ thể thì em cũng không rõ.”
“Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần người đó trả lại sự công bằng cho em thì chúng ta sẽ cảm ơn người đó.”
“Nếu người đó là Donna thì sao? Donna đã từng nói với em sẽ kết thúc mọi thứ, sẽ công bố sự thật.” An Dao e dè hỏi dò anh: “Em cũng nên tha thứ cho chị ta chứ?” Rồi cô lập tức phủ nhận: “Nhưng em nghĩ không thể là Donna, bởi vì chị ta không ngốc như thế, hại em rồi lại giúp em, huống hồ dựa vào cái gì mà chị ta giúp em?”
Lăng Bách nói: “Cũng không hẳn, có thể Donna thực sự coi em là con gái.”
Con gái? Người ấy thực sự coi cô là con gái sao?
Hãm hại cô, ép cô đóng phim cấp ba, nghĩ đủ mọi cách đẩy cô vào chỗ chết.
Trên đời này lại có người mẹ như thế sao?
Cô càng nghĩ càng mơ hồ, chỉ còn cách không nghĩ nữa. Dù sao tới đây chính là ngày tận thế của Đường Khải, cô muốn Đường Khải nếm trải cảm giác bị cả thế giới chửi rủa, cô sẽ báo cảnh sát, nhất định không dễ dàng bỏ qua cho Đường Khải và Donna.
Trên màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn, hiển thị rõ ràng hình ảnh dưới tầng lầu của công ti truyền thông Nguyên Dã và Kình Vũ Bách Xuyên, hai công ti đã bị phóng viên vây kín không còn chỗ hở, còn đương sự Trần Mộng Kỳ và Đường Khải không xuất hiện, không trả lời bất cứ điều gì, thậm chí công ti cũng dùng chính sách im lặng. Cảnh này quá quen thuộc, An Dao bất chợt bật cười thành tiếng, thế sự xoay vần, Đường Khải cũng phải nếm trải cảm giác làm chuột đầu đường, người người hô đánh, người người mắng mỏ.
Cảm giác ấy đúng là sống không bằng chết.
Hôm nay Donna không đi làm, chị ở nhà không đi đâu hết. Giữa phòng khách treo một tấm ảnh lớn, đó là khi An Dao đi Pháp quay ngoại cảnh. Hai người đi dạo phố Paris, cùng ưng một mẫu váy hở vai màu đỏ, cả hai cùng mua về rồi quyết định chụp ảnh nghệ thuật.
Trong tấm ảnh lớn hai người cười rất tươi, thậm chí có không ít bạn bè trong giới sau khi xem xong đều hỏi chị An Dao có phải con riêng của chị không.
Có lẽ họ thực sự rất giống mẹ con.
Chị không quên được cảm giác lần đầu tiên khi gặp An Dao mấy năm trước, lúc đó chị đã bị thu hút một cách bất ngờ. Cô gái ấy vẻ ngoài lạnh lùng, khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo xa cách, nhưng sự bất an lộ qua ánh mắt lại rất dễ nắm bắt. Sau này điều tra mới biết, An Dao không có mẹ, có lẽ vì lớn lên trong gia đình đơn thân nên mới có thói quen ngụy trang bản thân.
Giống như hồi chị mới li hôn, bề ngoài tưởng như rất kiên cường, ban ngày có thể mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng thực chất trong lòng rất yếu đuối, ban đêm thường nâng niu những bộ quần áo nhỏ xinh của con trai, vùi mặt vào đó khóc nức nở.
Thậm chí chị còn mất mặt đến mức cho dù trước mặt người khác đi nữa, chỉ cần gọi điện thoại nghe thấy tiếng con là nước mắt ứa ra không kiềm chế được.
Lúc đó chị mới hiểu, trên thế giới này có một nỗi nhớ nhung là khi bạn nhớ tới người đó, nghe thấy tiếng người đó, nước mắt sẽ tuôn rơi. Cảm giác nhớ nhung ấy giống như côn trùng bò vào trong tim, cắn từng chút một, không đau đớn mãnh liệt nhưng ngày này qua ngày khác gặm nhấm, sớm muộn cũng đứt gan đứt ruột, đau không sống nổi.
Với An Dao, chị mới gặp mà ngỡ thân quen đã lâu, thậm chí có lúc còn lén lút coi An Dao là cốt nhục mà mình đã bỏ rơi. Chị đem nỗi nhớ con trai dồn hết lên An Dao, dùng hết sức mình để bảo vệ cô. Vốn định bồi dưỡng An Dao thành công, sự nghiệp của chị cũng lên một nấc thang mới, sẽ chẳng còn chuyện gì phiền não nữa. Nhưng mấy tháng trước đây, Đường Khải tìm đến chị. Trước đây cậu ta chỉ xuất hiện với tư cách là bạn học của An Dao, chỉ là một ngôi sao hạng ba mãi không nổi, chị chỉ gặp vài lần, thậm chí còn dặn An Dao không nên qua lại với loại người này. Nhưng hôm đó khi Đường Khải gặp chị, lại là bằng một thân phận khác.
Cậu ta đưa cho chị một tấm ảnh.
Chị nhìn tấm ảnh đã ố vàng, nước mắt lại lần nữa không kìm được xối xả như mưa lũ.
Sau đó Đường Khải ép chị phải lăng xê cậu ta, thậm chí liên thủ với Trần Mộng Kỳ quay clip đen, bắt chị tìm người chỉnh sửa. Mối quan hệ của chị rất rộng, trong đó có người là nhân viên chế tác đẳng cấp ở Hollywood. Nhưng làm giả clip rất mạo hiểm, nhỡ may bị người ta phát hiện thì chỉ còn nước chết.
Điều chị đắn đo trăn trở nhất thực ra là người bị hại là An Dao. Chị đã yêu thương An Dao như con gái ruột, làm sao nhẫn tâm xuống tay? Nên chị đã từ chối, nhưng Đường Khải lại lấy mạng sống ra ép chị phải làm. Bất đắc dĩ chị đành phải tìm nhà chế tác hàng đầu, tốn vô số tiền để sửa chữa clip, lấy giả làm thật, lừa gạt cả thế giới này.
Nhưng cho dù lừa được cả thế giới, chị cũng không thể lừa dối được lòng mình.
Hôm đưa clip đen cho Đường Khải, chị ngây người nhìn bức ảnh nghệ thuật treo ở phòng khách rồi khóc cho tới sáng, thậm chí đã gọi điện thoại cho Đường Khải, mong muốn lấy lại clip, nhưng Đường Khải chỉ lạnh lùng đáp lại: Không có thuốc hối hận.
Sau đó clip được tung ra, chị chỉ còn cách dùng hết lời nói dối này để che đậy lời nói dối khác.
Chị từ bỏ An Dao, nói có đạo diễn phim cấp ba Hồng Kông Đinh Kiều Kiệt mời An Dao đóng phim. Thực ra kịch bản đó chị đã xem qua, không phải là phim cấp ba, mà là kịch bản được viết dành cho bài hát của An Dao, tên kịch bản là “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang.”
Đó là một câu chuyện cảm động, một chàng trai vì vợ bị mù đã hiến giác mạc của mình cho vợ, sau đó li hôn, liên tục trốn tránh, chỉ vì muốn tác thành hạnh phúc cho vợ.
Nhưng chị không có cách nào khác, chị chỉ có thể lừa An Dao và giám đốc, nói đó là kịch bản phim cấp ba, với tính cách của An Dao chắc chắn cô sẽ không đồng ý, nhất định sẽ nghĩ cách từ chối. Kết quả chị đã thành công, An Dao bị đóng băng sự nghiệp, thậm chí phải rời khỏi công ti.
Chị đã đuổi An Dao thành công, thực ra để An Dao đi cũng là vì không muốn cô chịu quá nhiều tổn thương, không biết Đường Khải còn muốn hãm hại An Dao bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng. Chị không thể nào làm trái lương tâm hết lần này đến lần khác, đẩy cô vào đường cùng.
Vốn tưởng rằng như thế là kết thúc.
Nhưng chẳng thể ngờ, Lý Thừa Trạch lại cho người ngầm điều tra chị, thậm chí còn lần ra đầu mối.
Đêm đó An Dao gục trong lòng chị khóc: “Mẹ ơi con đau”, lúc này chị mới biết mình đã sai lầm đến nhường nào.
Là chị tự tay chôn vùi người coi mình như mẹ, cũng có nghĩa là chị tàn nhẫn vứt bỏ con mình một lần nữa.
Chị đã định nộp clip gốc từ lâu, nhưng nghĩ tới Đường Khải chị lại cố nhẫn nhịn. Cho đến tối hôm qua khi Lý Thừa Trạch gọi điện cho chị: Chị đi thăm mộ của Lý Văn chưa? Chuyện li hôn và con trai đều đã bị điều tra ra. Lý Thừa Trạch có thể gọi điện thoại cho chị thì đương nhiên có cách điều tra ra mối quan hệ của chị và Đường Khải. Trên thế giới này muốn biết hai người có quan hệ huyết thống hay không quá dễ dàng, hai sợi tóc là có thể chứng minh. Một khi xét nghiệm ADN thì mọi thứ đều không thể che giấu được nữa.
Chị đã từng muốn giấu nhẹm tất cả, nhưng không hề nghĩ rằng mối quan hệ huyết thống gắn liền từ khi sinh ra ấy chẳng thể dùng cách nào giấu nổi.
Ngoài việc tự tung clip gốc ra, chị không còn cách nào khác để cứu con trai.
***
Mặc dù là ban ngày nhưng chị kéo kín rèm cửa sổ, chị sợ đối mặt với ánh sáng. Một người bẩn thỉu như chị làm sao có thể nhìn thấy ánh sáng chứ? Chị co mình trên ghế, ôm gối ôm, toàn thân rã rời. Điện thoại reo điên cuồng, chị nhìn số hiển thị trên màn hình, ánh mắt lạnh băng.
Giám đốc, truyền thông, báo chí, thậm chí có cả quản lí Toni của Đường Khải.
Tối qua khi chị gửi clip gốc cho tổng biên tập tòa soạn ‘Trào lưu L’ là Cao Phong Lỗi, chị biết chắc thiên hạ sẽ đại loạn. Tại sao không gửi cho đơn vị truyền thông khác, mà nhất định là ‘Trào lưu L’? Là vì Lý Thừa Trạch chính là giám đốc đứng sau tòa soạn này, kết quả này nhất định sẽ khiến anh ta hài lòng.
Số điện thoại của Đường Khải nhấp nháy trên màn hình, những ngón tay chị run rẩy bấm nút nghe. Đầu máy bên kia Đường Khải đang gào thét: “Tại sao lại làm như thế? Bà có biết bây giờ báo chí truyền thông đang vây kín dưới công ti không, trên mạng thì người ta không ngừng mắng chửi tôi. Bà biết rõ sẽ có kết quả như thế này, tại sao vẫn làm thế với tôi?”
Chị xót xa bật cười, nước mắt lăn dọc gò má nhưng đành nói dối: “Tôi muốn giao clip gốc từ lâu rồi, chỉ có như thế lương tâm của tôi mới thanh thản hơn một chút.”
Từ khi clip đen tung ra, những cơn ác mộng ngày ngày đeo bám chị, thậm chí chị còn bị trầm cảm, mỗi tối đều phải uống thuốc mới ngủ được.
Bây giờ chị đã được giải thoát hoàn toàn.
“Lương tâm của bà? Đừng nói với tôi con người như Donna có lương tâm! Một người đàn bà ngay cả con trai mình cũng bỏ mặc hai mươi mấy năm không hỏi han gì lại bị lương tâm dằn vặt sao? Đúng là nực cười.”
“Đường Khải…”
“Câm miệng!” Anh ta nghiến răng, đau đớn tột cùng nói với chị: “Cái tên này không phải để cho bà gọi, Donna… Đường Na, bà không xứng đáng để gọi tên Đường Khải, bà không xứng!”
Chị từ từ nhắm mắt lại, nước mắt hóa thành sông, đầu máy bên kia vẫn vang lên những lời cay độc: “Hổ dữ không ăn thịt con, bà còn độc ác hơn hổ gấp mấy trăm lần! Bà biết rõ clip ấy tung ra thì tôi nhất định chết không dậy nổi, nhưng bà lòng lang dạ sói, cứ thế mà bán đứng tôi. Bởi vì tôi đã tung ảnh riêng tư của An Dao ra nên bà bóc mẽ tôi. Vì không muốn nhìn thấy nước mắt của An Dao mà bà đã đẩy tôi vào địa ngục.”
Không phải như thế, chị đang gào thét trong lòng, cổ họng nghẹt lại, chẳng thốt lên nổi một từ.
Đường Khải phẫn nộ tới cực điểm, bật cười ha hả, tiếng cười khủng khiếp như tiếng quỷ: “Donna, bà hãy nhớ lấy, nếu tôi không chịu được áp lực của dư luận mà nhảy lầu tự tử, thì tất cả đều do bà ép, bà tự tay cầm dao chém chết tôi, bà nhớ chưa? Tôi hi vọng đến lúc đó lương tâm của bà sẽ dễ chịu hơn, tôi hi vọng khi bà đi thăm mộ bố tôi tâm trạng sẽ vui vẻ. Tôi càng hi vọng khi nhìn thấy xác tôi, bà sẽ bật cười thành tiếng.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát, nói clip do tôi làm giả, sẽ đi đầu thú, sẽ tìm đủ mọi cách để cậu thoát tội.”
“Cho dù bà làm giả clip, nhưng tôi và Trần Mộng Kỳ lên giường với nhau lại gọi tên An Dao, cho dù cuối cùng tôi có thoát tội đi nữa thì người ta sẽ nhìn tôi thế nào? Ti tiện vô sỉ? Tiểu nhân nham hiểm? Tôi nói cho bà biết, việc này bà không xong với tôi đâu.”
Nước mắt chị lăn dài trên má, ngay cả mí mắt cũng run run.
Người ở đầu máy bên kia tức giận cúp máy, tiếng tút tút gấp gáp giống như từng nhát dao đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng chị, ra sức chọc ngoáy, nỗi đau trong tim dần dần lan tỏa tới toàn thân. Chị đột nhiên ném mạnh điện thoại xuống ghế sofa rồi chạy vào phòng, lục tung tủ quần áo, cuối cùng tìm thấy một mớ quần áo trẻ con được bọc kĩ trong túi.
Những bộ quần áo chị mang theo từ hai mươi mấy năm trước, bao nhiêu đêm mỗi khi nhớ tới con chị đều vùi mặt vào đó, ngửi mùi thơm còn vương lại trên đó, nhớ nhung rồi rơi lệ.
Khi đó chị không cố tình bỏ lại con, là chồng cũ đã hối lộ quan tòa, không chịu xử cho đứa con theo chị. Vì con thậm chí chị phải quỳ xuống trước mặt người chồng đã đi ngoại tình, dập đầu trước người thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình chị, nhưng chẳng có ai để ý tới cảm xúc của chị, chị bị đuổi đi như một con chó. Lúc ra đi, chị tuyệt vọng ôm con, nói với bản thân rất nhiều lần nhất định phải gắng gượng, chỉ có gắng gượng được thì sau này mới có thể tìm lại được con.
Vì thế chị bước vào giới giải trí, cố gắng từ một trợ lí bình thường phấn đấu để có vị trí như hôm nay, mục đích duy nhất là tìm lại con. Nhưng không hề nghĩ rằng, thời gian là biển sâu chôn vùi con người, cùng với thời gian, con người rơi xuống biển sâu bị bùn cát vùi lấp, mãi mãi không thể tìm được con người mình trước đây, không thể tìm được đứa con ngày xưa.
Chị run rẩy mở túi ra, lật từng bộ quần áo nhỏ bé, vùi mặt hít hà mùi hương trên đó với đôi vai run rẩy, dường như đã trở lại ngày xưa, thằng bé sà vào lòng chị ngọng líu ngọng lô gọi “Mẹ ơi.”
Những hồi ức ấy đã từng là kỉ niệm đáng quý nhất, nhưng bây giờ gương mặt con đã trở thành ma quỷ dưới địa ngục.
Trên mạng đã rối như canh hẹ. Tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện của An Dao, thậm chí chủ đề hot nhất trên weibo đều thảo luận về clip gốc của An Dao. Cư dân mạng phản ứng rất ác liệt, tư liệu so sánh hai clip lan truyền rất nhanh, thậm chí còn có người tự xưng là chuyên gia tiến hành phân tích hai clip.
Kết luận của mọi người rất đồng nhất, clip của An Dao có dấu hiệu là giả, còn clip của Đường Khải và Trần Mộng Kỳ không tìm thấy bất cứ dấu vết sửa chữa nào. Trên mạng bắt đầu chế ra những cụm từ hot:
Hôm nay ngủ với bạn gái, bạn đã nói “An Dao baby” chưa?
Đáng kinh ngạc nhất là trên mạng có người buộc tội Đường Khải và Trần Mộng Kỳ, yêu cầu hai người phải ra mặt, muốn họ giải thích rõ ràng về nguồn gốc clip.
An Dao ở trong nhà cả ngày, không đi đâu cả, càng không có thời gian đứng trước mặt phóng viên mà chỉ trích Đường Khải. Cô quyết định cho cả thế giới một thời kì xoa dịu, cô ngồi trên ghế sofa liên tục gọi vào di động và máy bàn của bố cô, nhưng đến chiều vẫn không có ai nghe máy.
Cả đêm thức trắng nhưng cô không buồn ngủ, trong lòng lo lắng không biết bố có làm sao không. Cuối cùng cô đành cải trang, định bắt xe về nhà thăm bố, không ngờ vừa đi khỏi vườn hoa dưới nhà cô đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ trước mặt mình. Cô ngập ngừng mấy giây rồi mở cửa lên xe.
Trong lòng có quá nhiều mối nghi ngờ cần phải làm rõ.
Donna mặt mày lạnh tanh, lái xe đi thẳng.
An Dao thăm dò hỏi: “Clip đó là ai tung ra? Chị phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.