Chương 2
Liên Tâm
02/07/2014
Cô gật đầu.
Viên cảnh sát bật cười: “Nhưng cô gái trong ảnh giống cô như đúc.”
Cô không nói gì, trợ lí Trần Tuyết San giao đĩa CD clip cho viên cảnh sát. Anh ta cho đĩa vào máy tính, tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt lại vang lên. Anh cảnh sát mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn thấy cảnh đó cũng ngại ngùng, anh ta e hèm một cái rồi nói đầy hàm ý: “Nốt ruồi đen trên cổ cũng giống y như đúc.”
Cô bình tĩnh lắc đầu: “Đây chắc chắn không phải tôi.” Ngón tay cô run rẩy nhưng mặt không đổi sắc: “Tôi muốn phía cảnh sát bắt giữ Đường Khải vì tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy.”
Sắc mặt viên cảnh sát trở nên khó coi: “Cảnh sát bắt người cũng cần có chứng cứ, bởi vì hiện tại chưa thể xác định chắc chắn là ai tung clip ra nên chỉ có thể yêu cầu Đường Khải tới hợp tác điều tra. Đương nhiên, cho dù là ai tung ra đi nữa, điều 364 ‘Luật hình sự’ quy định: Truyền bá sách báo, băng đĩa, tranh ảnh hoặc các vật phẩm đồi trụy khác, tình tiết nghiêm trọng, phạt dưới hai năm tù, cải tạo hoặc quản thúc. Vì thế sở cảnh sát nhất định sẽ lập tức điều tra.”
“Không cần đâu.”
Đằng sau vang lên giọng nói lạnh như băng. An Dao quay lại, thấy quản lí Donna đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tối sầm: “An Dao, đi theo tôi.”
An Dao cố chấp ngồi im không nhúc nhích.
Donna tức tốc bước tới, nghiến răng gầm lên: “Đi theo tôi.”
An Dao đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: “Donna, cho dù chị tin hay không em chỉ muốn nói với chị, em bị người ta vu oan, em bị người ta hãm hại.”
Donna giận dữ đùng đùng đáp: “An Dao, cho dù cô có tin hay không, tôi cũng chỉ muốn nói với cô rằng, cô không thể nào tra được ai đã tung clip ra đâu.”
“Tấm ảnh đầu tiên được đăng trên tạp chí ‘Trào lưu L’, chỉ cần lần theo manh mối này nhất định sẽ tóm được người đứng đằng sau. Hơn nữa, người bị tình nghi nhiều nhất là Đường Khải, clip này chắc chắn là do anh ta quay để hãm hại em.”
“Đường Khải hãm hại cô? Tạp chí ‘Trào lưu L’? An Dao, cô không phải học sinh tiểu học ngây thơ, ấu trĩ, cô đã là người trưởng thành rồi, cô dùng đầu mà suy nghĩ đi. Nếu đối phương lựa chọn công bố những chuyện này trước giải Kim Hoa, thì người ta sẽ để cô tìm ra hung thủ sao? Hơn nữa, tôi vừa mới nhận được tin, nửa tiếng nữa Đường Khải sẽ tổ chức họp báo nói rõ mọi chuyện.” Donna nói với vẻ hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có đi cùng tôi hay không?”
Đường Khải tổ chức họp báo?
Donna tiếp tục nói: “Cô muốn báo cảnh sát hay làm gì tôi đều không quản nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn nghe xem Đường Khải sẽ nói thế nào để còn tùy cơ hành sự. Lẽ nào cô không muốn biết cậu ta sẽ nói gì sao?”
An Dao thấy động lòng bèn đi theo Donna ra ngoài, đám phóng viên đang đợi ngoài cửa liền nhào tới như ong vỡ tổ, liên tục hỏi:
“Donna, An Dao tới báo cảnh sát có phải muốn bịt tai trộm chuông không?”
“Donna, cô nhìn nhận thế nào về sự việc lần này của An Dao?”
“Donna, đây có phải chủ ý của cô không, muốn An Dao học đòi Paris Hilton, lợi dụng clip đen để trở thành người nổi tiếng nhất? Phải chăng clip đen là do mấy người tự tung ra?”
Donna đã lăn lộn trong giới giải trí hai mươi mấy năm, sớm đã thành thục với mọi thứ: “Những câu hỏi này tôi và An Dao không thể trả lời, tôi đề nghị mọi người nên đi hỏi Đường Khải, Đường Khải sắp mở họp báo đó.”
Donna vừa dứt lời, điện thoại của các phóng viên lần lượt đổ chuông.
“Cái gì, Đường Khải mở họp báo thật à? Được, tôi tới ngay.”
Chỉ trong chốc lát cánh phóng viên tản đi hết không còn một ai.
Donna trở về xe, không nói một tiếng.
An Dao ngồi vào xe, hỏi: “Anh ta mở họp báo thật sao?”
Donna ngồi trên ghế phụ, giọng nói toát lên sự hung dữ rất hiếm gặp: “Đường Khải vốn chỉ là ngôi sao hạng ba, kí hợp đồng với công ti nhỏ không chút tiếng tăm, nhưng buổi họp báo hôm nay ngoài việc đính chính một số việc ra, quan trọng hơn là tuyên bố cậu ta đã kí hợp đồng giá cao với Kình Vũ Bách Xuyên.”
An Dao sững người, bây giờ mới hiểu rõ. Cô và Đường Khải vốn chỉ là bạn cùng học ở Bắc Ảnh[*] do nửa năm trước gặp lại khi đóng phim ở Hoành Điếm nên thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm, uống trà, thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại. Giữa họ chỉ là quan hệ đơn thuần như vậy, chưa bao giờ là quan hệ trai gái. Ngay cả cái danh “bạn trai tin đồn” cũng là do cánh nhà báo áp đặt cho anh ta. Bất giác cô cười nhạt, Đường Khải gọi cô “bạn học, bạn học” thân thiết như vậy hóa ra chỉ muốn giẫm lên cô để trèo cao. Nhưng anh ta lợi dụng cô là được rồi, tại sao còn xuất hiện clip này?
[*] Bắc Ảnh: Tên viết tắt của Học viện điện ảnh Bắc Kinh.
Những lời Donna nói còn khó nghe hơn: “Bây giờ hối hận rồi chứ? Lúc đầu tôi đã nhắc nhở cô, lần nào Đường Khải tham gia show cũng đều thích nhắc tới cô, vì vậy tin đồn mới xuất hiện nhiều như thế. Khi đó tôi đã bảo cô tránh xa cậu ta một chút, hoặc giải thích rõ ràng, nhưng ngôi sao lớn như cô đã nói thế nào? Cô nói đều là bạn học, người ta là diễn viên hạng ba, lăn lộn cũng đáng thương, lợi dụng tin đồn gây scandal một chút cũng chẳng sao.” Donna chỉ cảm thấy cơn tức kìm nén trong lồng ngực sắp nổ tung đến nơi, chị lần nữa mất kiểm soát, gào lên: “Trong giới giải trí này ai đáng thương chứ? Mẹ kiếp, cô tưởng mình là thánh mẫu sao? Là thánh mẫu thì đừng chui vào giới giải trí nữa. Hơn nữa, cô thương cậu ta cũng chả sao, lên giường với cậu ta cũng được, sao còn thông minh đến mức quay clip? Nếu cậu ta không phải bạn trai thực sự của cô, tại sao lại thông minh đến mức để cậu ta lợi dụng mình mà trèo cao?”
Cổ họng An Dao thắt lại, không nói nổi một lời. Donna nói đúng, trong giới giải trí này không bao giờ được đồng cảm với ai, bởi vì bạn không thể biết được ai là bạn, ai là thù. Chỉ cần bản thân còn trong giới giải trí thì những người xung quanh đều không thật lòng. Nhưng, cô đã từng coi Đường Khải là bạn, vì thế mới ngốc nghếch tới mức để mặc cho anh ta lợi dụng mình tạo scandal, cũng chưa bao giờ biện hộ cho mình.
Cô sai rồi, cô quên rằng đây là giới giải trí, nếu “thật lòng” mà tồn tại thì quả là kì tích.
Buổi họp báo của Đường Khải rất náo nhiệt, được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất thành phố. Khi An Dao đến nơi, bảo vệ ở cửa lớn không hề ngăn cô, sau khi vào mới phát hiện ra bên trong đã là biển người.
Khắp nơi đều thấy bóng nhà báo, chỗ nào cũng ánh đèn flash, còn Đường Khải đứng ở nơi tập trung mọi chú ý, dáng người cao lớn kết hợp với bộ complet màu đen khiến anh ta càng trở nên đẹp trai và chững chạc hơn. Anh ta nói: “Cảm ơn các bạn nhà báo, phóng viên đã tham gia buổi lễ kí hợp đồng giữa tôi và công ti Kình Vũ Bách Xuyên, trước khi bắt đầu buổi lễ xin cho phép tôi dùng năm phút để giải thích về sự cố ảnh nóng, clip đen của tôi và ngôi sao An Dao.”
Cả hội trường chỉ còn lại tiếng bấm máy tanh tách, liên tục.
Đằng sau lưng Đường Khải là tấm phông màu đỏ chói mắt, bên trên là dòng chữ “Họp báo công khai Đường Khải kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên.” Giọng anh ta trầm ấm, mạnh mẽ: “Thực ra tôi và An Dao là người yêu. Khi học ở Bắc Ảnh chúng tôi là bạn cùng lớp, lúc đó cả hai đã bắt đầu yêu nhau rồi. Sau này An Dao được công ti truyền thông Nguyên Dã phát hiện và kí hợp đồng, vì tiền đồ của cô ấy, tôi cố ý theo đuổi đàn em khóa dưới khác để cô ấy từ bỏ tôi. Nhưng, nhìn An Dao từ diễn viên hạng ba cố gắng vươn lên khiến tôi thực sự hận bản thân không giúp gì được cho cô ấy. Vì thế tôi cũng gia nhập làng giải trí, cho dù mãi chỉ có thể diễn vai phụ, cho dù mãi không ngẩng đầu lên được, tôi cũng muốn gần cô ấy thêm một chút. Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi hận mình đã không thể quên những tháng ngày trước đây, tình yêu ngày đó chỉ kéo dài một năm, nhưng trong lòng tôi đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy tình yêu này.”
Tất cả mọi người trong hội trường đều cảm động khôn xiết. Anh ta ngập ngừng, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía An Dao, nước mắt chợt tuôn rơi: “Clip không phải do tôi cố ý tung ra, vì tôi mất điện thoại nên bị người ta up lên diễn đàn không rõ tên, rồi bị biên tập của ‘Trào lưu L’ nhìn thấy nên mới phát tán.”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía An Dao.
Cô đi từng bước từng bước lại gần anh ta, mỗi bước đi như đang giẫm đạp lên trái tim. Cô tới trước mặt anh ta, nghiến răng cười: “Khi ở Bắc Ảnh chúng ta yêu nhau sao? Chúng ta là người yêu?”
Nước mắt Đường Khải lại rơi, anh ta nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Dáng người anh ta cao lớn nên cô chỉ có thể cố gắng ngửa mặt lên nói: “Đường Khải, tại sao lại hãm hại tôi?” Cô khó khăn hỏi từng câu từng chữ: “Tôi coi anh là bạn học, coi anh là bạn bè, tại sao anh lại hãm hại tôi?”
Nước mắt Đường Khải tuôn xuống như mưa: “Anh yêu em...”
Cô lạnh lùng cười: “Tại sao phải nói dối?”
Đường Khải buồn bã tới mức dường như không kiềm chế nổi: “Dao Dao, anh biết anh sai, là anh không cẩn thận làm mất điện thoại. Nhưng, anh sẽ bù đắp, anh sẽ dùng nửa đời còn lại bù đắp cho em. Nếu em chịu tha thứ cho anh, chúng ta sẽ kết hôn.” Đột nhiên anh ta móc từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn, viên kim cương trên mặt nhẫn to tới mức chói mắt, anh ta nói: “Dao Dao, chiếc nhẫn này tuy hơi nhỏ nhưng anh đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình.” Giữa vô vàn con mắt đang chứng kiến, anh ta quỳ gối xuống nói: “Dao Dao, chỉ cần em chịu lấy anh, quãng thời gian còn lại, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
An Dao gườm gườm nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt rõ ràng quen thuộc như vậy nhưng giây phút này cô hoàn toàn không quen anh ta. Anh ta nói dối trắng trợn, chẳng khác gì đang diễn hết vở kịch này đến vở kịch khác. Đầu tiên là lợi dụng cô để trèo cao, sau đó dựa vào clip đen để nổi danh, rồi lại thể hiện mình là người đàn ông chung tình, thậm chí cả nhẫn cũng chuẩn bị chu đáo. Đường Khải quá thông minh, quá mưu mô.
Từ nay về sau mọi lời gièm pha đều gục trước anh ta, anh ta thắng rồi, còn cô thua tất cả.
Thua thê thảm.
Hội trường đang im lặng đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, tất cả mọi người đều đang vỗ tay. Thậm chí có phóng viên còn hét: “An Dao, lấy anh ấy, An Dao, đồng ý đi.”
Cô nhìn chằm chằm Đường Khải, bàn tay đột ngột giơ cao rồi tát mạnh vào mặt anh ta. Sau tiếng bạt tai, cả hội trường im bặt trong giây lát, rồi vô số tiếng bấm máy vang lên. Cô biết, ngày mai báo chí sẽ đăng tin này, nhưng cô đã không còn quan tâm nữa.
Đường Khải đứng thẳng dậy, mặt đầy nước mắt, gào lên: “Dao Dao.” Dáng vẻ chân thành của anh ta giống như hai người đã từng là người yêu của nhau vậy, cả thế giới này chỉ có mình mọi thứ đều là giả dối, là diễn kịch.
Cô bị lừa rồi, thua thê thảm quá.
Đường Khải không kiềm chế được, đau đớn khóc và nhắc lại lần nữa: “Xin lỗi.” Anh ta nghẹn ngào: “Anh không nên làm mất điện thoại mà hại em thành ra thế này. Dao Dao, em hãy tin anh, sau này anh nhất định không rời bỏ em.”
Cô cố kìm nước mắt, nghiến răng mỉm cười: “Đường Khải, anh không làm Ảnh đế thật là đáng tiếc.”
Anh ta lặp lại hai tiếng ấy một cách khó khăn: “Xin lỗi.”
Cánh nhà báo trong hội trường không nén được nữa liền chất vấn: “An Dao, liệu có phải cô ép người quá đáng không? Đường Khải đã xin lỗi, cũng cầu hôn cô rồi, lẽ nào cô tưởng vẫn còn kết cục tốt hơn sao?”
“An Dao, cô nghĩ mình là ngôi sao hạng nhất, Đường Khải không xứng với cô?”
“Hay là cô luôn coi Đường Khải là bạn tình thôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy anh ấy?”
An Dao quay người lại, đối mặt với vô vàn ống kính đang chĩa vào mình, chậm rãi nói từng từ: “Cho dù cả thế giới này chẳng có ai tin những lời tôi nói. Nhưng…” Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Bố, cho dù cả thế giới này không tin con, nhưng con chỉ muốn nói với bố, con không làm chuyện đó.” Nuốt cơn giận vào trong lòng, cô chỉ muốn nói với người quan trọng nhất với cô rằng: “Con bị người ta hãm hại, người đàn ông này không phải bạn trai con, con và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.” Giây phút này mặc dù cô đã thua, nhưng cô không muốn gia đình mình bị người ta cười nhạo, càng không muốn một người có lòng tự tôn cao như bố mình bị người ta chỉ trỏ gièm pha sau lưng. Năm xưa khi thi vào Bắc Ảnh, bố cô đã không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được, đành để cô đi học; vì bước chân vào làng giải trí mà bố con cô không nhìn mặt nhau, thậm chí ngay cả những lời độc địa nhất bố cô cũng nói ra. Ông mắng cô là đồ đê tiện, xấu xa. Nhưng cô vẫn luôn chứng minh cho ông thấy giới giải trí cũng có những người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đường Khải đột nhiên kéo cô lại, bàn tay anh ta ấn sau gáy cô rồi mạnh bạo hôn lên môi cô. Cô há miệng, hàm răng cắn mạnh vào môi Đường Khải, máu tươi chảy vào miệng cô, nhưng anh ta vẫn cố chấp không buông, cứ để mặc cho cô cắn. Cô càng lúc càng điên lên, chỉ muốn cắn nát môi anh ta. Thấy vậy quản lí của Đường Khải là Toni liền xông lên ra sức kéo cô. Bảo vệ hội trường cũng chạy tới giúp sức.
Đám nhà báo bên dưới ngắm hai người bấm máy điên cuồng.
“An Dao, đủ rồi đấy.” Toni khó khăn lắm mới tách cô ra được, giận dữ mắng: “An Dao, mặc dù tôi chỉ là người ngoài cuộc nhưng vẫn muốn nói một câu. Đường Khải đánh mất điện thoại là lỗi của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã nghĩ cách bù đắp cho cô. Cô có cần ép người quá đáng thế không? Lẽ nào cô phải giết cậu ấy thì mới cam tâm?”
Cô còn chưa kịp phản bác thì Đường Khải đã gào lên: “Toni, tôi không cho phép anh nói Dao Dao như thế!”
Cô lạnh lùng đứng đó nhìn hai người họ diễn kịch. Màn kịch của họ còn hấp dẫn hơn cả hát kịch Đông Bắc[* ].
[*] Một loại hình nghệ thuật vừa hát vừa diễn xuất phát từ vùng Đông Bắc, Trung Quốc.
Toni càng tức giận hơn: “Đường Khải, tôi đưa cậu vào giới giải trí này, cậu là người thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Cho dù bây giờ An Dao muốn lấy mạng cậu thì cậu cũng sẽ cho cô ta. Nhưng Đường Khải à, cô ta là người thế nào chắc cậu rõ hơn tôi. Cô ta không hề yêu cậu…”
Đường Khải không chần chừ giơ nắm đấm lên lao về phía Toni. Hai người đánh nhau trước mặt mọi người, ánh đèn flash nháy liên tục về phía An Dao, giống như những mũi tên vô hình đang xuyên qua da, đâm vào từng thớ thịt trên người cô. Hai người họ gây gổ trước mặt quần chúng thế này đã lột lớp da cuối cùng trên người cô, khiến máu cô chảy lênh láng dưới ánh mặt trời độc địa, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cô quay người bước đi. Đám nhà báo xúm tới xoáy cô bằng những câu hỏi độc địa:
“An Dao, cô đến sở cảnh sát trước rồi lại chạy tới buổi họp báo là bởi vì cô chưa từng yêu Đường Khải phải không?”
“An Dao, xin cô trả lời, rốt cuộc cô có tình cảm gì với Đường Khải?”
“An Dao, cô đang lợi dụng Đường Khải phải không?”
Cô chỉ biết đi về phía trước, bởi vì dù nói gì cũng không thể thay đổi hiện trạng. Cô bước ra cửa khách sạn, bên ngoài có vô số fan đang vây kín. Có bảy, tám vệ sĩ bước tới gọi cô: “Cô An Dao, anh Đường Khải mời chúng tôi bảo vệ cô ra về.”
Ngay cả đường rút của cô anh ta cũng không buông tha, ngay cả một người mất hồn như cô anh ta cũng lợi dụng, muốn tạo scandal lần chót sao?
Vệ sĩ mở đường cho cô, suốt dọc đường cô nghe thấy tiếng chửi bới không ngớt, fan đều đang lớn tiếng chửi. Khó khăn lắm cô mới vào được trong xe, giữa biển người tài xế vô cùng vất vả lái xe tiến về phía trước.
Donna trước sau vẫn ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô gọi một tiếng “Donna”, giọng yếu ớt tỏ rõ sự mệt mỏi.
Donna ngẩng đầu đưa điện thoại tới trước mặt cô, màn hình điện thoại là hội trường nơi Đường Khải kí kết hợp đồng, hóa ra đang truyền hình trực tiếp. Donna bật cười: “Lại còn truyền hình trực tiếp nữa, đã vậy còn mời đài truyền hình nổi tiếng nhất. An Dao, có người muốn đẩy cô vào chỗ chết.”
An Dao rã rời nói: “Đường Khải không phải bạn trai của em, tụi em chưa bao giờ quay cái đó.”
Donna cũng tỏ ra mệt mỏi: “Ban đầu tôi tin Đường Khải, nhưng ban nãy cậu ta nói hai người từng yêu nhau một năm khi ở Bắc Ảnh, câu đó đã bán đứng cậu ta. Trước khi kí hợp đồng với cô, tôi đã điều tra rất rõ ràng, khi học ở Bắc Ảnh cô không hề yêu ai. Lúc đó hai người chỉ là bạn cùng lớp bình thường, thậm chí còn không phải là bạn bè.” Donna thở dài, khẽ nhắm mắt lại, chị cảm thấy toàn thân rệu rã: “Sao còn chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới ở hội trường thế không biết? Tôi đã dặn cô đừng ra ngoài là muốn chuyển thế bị động thành chủ động, để xem Đường Khải sẽ ăn nói với truyền thông, đến lúc đó chúng ta sẽ xem xét tình hình mà hành sự, nghĩ cách hóa giải. Nhưng cô lại chạy tới đồn cảnh sát, tôi chỉ còn cách để mặc cô đi. Tôi tưởng rằng hai người trước đây chưa từng yêu nhau nhưng gần đây chắc có tình cảm thật, vì thế mới lên giường quay những cảnh đó.”
An Dao buồn bã đáp: “Xin lỗi.”
Donna tự cười nhạo mình: “Thông thường trong tình huống này cho dù có phải đi ngược với lòng mình, những ngôi sao nữ khác cũng sẽ thừa nhận là đang yêu nhau. Vì vậy tôi mới yên tâm để cô vào một mình, tưởng rằng cô sẽ sống dậy từ chỗ chết, tưởng rằng cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi và lời cầu hôn của Đường Khải. Nhưng hành động của cô nằm ngoài dự tính của tôi. Cô không có lỗi với tôi, mà có lỗi với công ti đã bồi dưỡng cô bao lâu nay và có lỗi với chính cô. Bởi vì cô đã tự tay bóp chết mình.”
“Nếu em thông minh hơn chút nữa thì nên nhận lời cầu hôn của anh ta ngay lúc đó, xem vở kịch của anh ta sẽ diễn tiếp thế nào. Nhưng em lại làm hỏng hết việc.”
“Nếu tôi đoán không nhầm vụ clip đen lần này không chừng đều là âm mưu. Vì thế, bất kể cô có phản ứng thế nào, bọn họ đều có cách đối phó. Nếu cô đồng ý lời cầu hôn thì Toni sẽ chạy lên giả vờ ngăn cản, rồi đánh nhau một trận với Đường Khải. Toni vốn không có chút tiếng tăm gì, nhưng đánh trận này với Đường Khải anh ta nhất định sẽ trở thành quản lí hot nhất. Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi lại có thể nghĩ ra trò đánh nhau với ngôi sao của mình ngay trước mặt đám đông. Lúc Toni và Đường Khải đẩy cô vào chỗ chết cũng là lúc họ đẩy sự nghiệp của mình lên đỉnh. Hai người họ diễn chính trong vở này, quả thực quá tuyệt vời. Hèn chi trước đây khi Đường Khải dùng cô tạo scandal, Toni đã chịu hạ mình xin lỗi tôi vô số lần. Họ thực sự còn lợi hại hơn Việt vương Câu Tiễn[*].”
“Tiếp sau đây hình như chúng ta không còn bất cứ khả năng phản kích nào.”
“Đúng, ngày mai búa rìu dư luận sẽ đè chết cô.” Donna mở to mắt nhìn cô, mệt mỏi nói: “Bước hạ màn của cô chắc sẽ rất thảm.”
[*] Việt vương Câu Tiễn (khoảng 520-465 TCN), vua của nước Việt cuối thời Xuân Thu (trị vì từ 496-465 TCN). Họ Tự, tên Câu Tiễn, còn có tên là Thảm Chấp. Từng thua trận nước Ngô, khuất phục cầu hòa. Sau khi nếm mật nằm gai, phát phẫn mưu đồ, cuối cùng đã biến nước Việt trở thành cường quốc. Nổi tiếng là người nhẫn nhịn chịu nhục để mưu đồ nghiệp lớn.
Viên cảnh sát bật cười: “Nhưng cô gái trong ảnh giống cô như đúc.”
Cô không nói gì, trợ lí Trần Tuyết San giao đĩa CD clip cho viên cảnh sát. Anh ta cho đĩa vào máy tính, tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt lại vang lên. Anh cảnh sát mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhìn thấy cảnh đó cũng ngại ngùng, anh ta e hèm một cái rồi nói đầy hàm ý: “Nốt ruồi đen trên cổ cũng giống y như đúc.”
Cô bình tĩnh lắc đầu: “Đây chắc chắn không phải tôi.” Ngón tay cô run rẩy nhưng mặt không đổi sắc: “Tôi muốn phía cảnh sát bắt giữ Đường Khải vì tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy.”
Sắc mặt viên cảnh sát trở nên khó coi: “Cảnh sát bắt người cũng cần có chứng cứ, bởi vì hiện tại chưa thể xác định chắc chắn là ai tung clip ra nên chỉ có thể yêu cầu Đường Khải tới hợp tác điều tra. Đương nhiên, cho dù là ai tung ra đi nữa, điều 364 ‘Luật hình sự’ quy định: Truyền bá sách báo, băng đĩa, tranh ảnh hoặc các vật phẩm đồi trụy khác, tình tiết nghiêm trọng, phạt dưới hai năm tù, cải tạo hoặc quản thúc. Vì thế sở cảnh sát nhất định sẽ lập tức điều tra.”
“Không cần đâu.”
Đằng sau vang lên giọng nói lạnh như băng. An Dao quay lại, thấy quản lí Donna đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tối sầm: “An Dao, đi theo tôi.”
An Dao cố chấp ngồi im không nhúc nhích.
Donna tức tốc bước tới, nghiến răng gầm lên: “Đi theo tôi.”
An Dao đứng dậy, ánh mắt kiên định nói: “Donna, cho dù chị tin hay không em chỉ muốn nói với chị, em bị người ta vu oan, em bị người ta hãm hại.”
Donna giận dữ đùng đùng đáp: “An Dao, cho dù cô có tin hay không, tôi cũng chỉ muốn nói với cô rằng, cô không thể nào tra được ai đã tung clip ra đâu.”
“Tấm ảnh đầu tiên được đăng trên tạp chí ‘Trào lưu L’, chỉ cần lần theo manh mối này nhất định sẽ tóm được người đứng đằng sau. Hơn nữa, người bị tình nghi nhiều nhất là Đường Khải, clip này chắc chắn là do anh ta quay để hãm hại em.”
“Đường Khải hãm hại cô? Tạp chí ‘Trào lưu L’? An Dao, cô không phải học sinh tiểu học ngây thơ, ấu trĩ, cô đã là người trưởng thành rồi, cô dùng đầu mà suy nghĩ đi. Nếu đối phương lựa chọn công bố những chuyện này trước giải Kim Hoa, thì người ta sẽ để cô tìm ra hung thủ sao? Hơn nữa, tôi vừa mới nhận được tin, nửa tiếng nữa Đường Khải sẽ tổ chức họp báo nói rõ mọi chuyện.” Donna nói với vẻ hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có đi cùng tôi hay không?”
Đường Khải tổ chức họp báo?
Donna tiếp tục nói: “Cô muốn báo cảnh sát hay làm gì tôi đều không quản nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn nghe xem Đường Khải sẽ nói thế nào để còn tùy cơ hành sự. Lẽ nào cô không muốn biết cậu ta sẽ nói gì sao?”
An Dao thấy động lòng bèn đi theo Donna ra ngoài, đám phóng viên đang đợi ngoài cửa liền nhào tới như ong vỡ tổ, liên tục hỏi:
“Donna, An Dao tới báo cảnh sát có phải muốn bịt tai trộm chuông không?”
“Donna, cô nhìn nhận thế nào về sự việc lần này của An Dao?”
“Donna, đây có phải chủ ý của cô không, muốn An Dao học đòi Paris Hilton, lợi dụng clip đen để trở thành người nổi tiếng nhất? Phải chăng clip đen là do mấy người tự tung ra?”
Donna đã lăn lộn trong giới giải trí hai mươi mấy năm, sớm đã thành thục với mọi thứ: “Những câu hỏi này tôi và An Dao không thể trả lời, tôi đề nghị mọi người nên đi hỏi Đường Khải, Đường Khải sắp mở họp báo đó.”
Donna vừa dứt lời, điện thoại của các phóng viên lần lượt đổ chuông.
“Cái gì, Đường Khải mở họp báo thật à? Được, tôi tới ngay.”
Chỉ trong chốc lát cánh phóng viên tản đi hết không còn một ai.
Donna trở về xe, không nói một tiếng.
An Dao ngồi vào xe, hỏi: “Anh ta mở họp báo thật sao?”
Donna ngồi trên ghế phụ, giọng nói toát lên sự hung dữ rất hiếm gặp: “Đường Khải vốn chỉ là ngôi sao hạng ba, kí hợp đồng với công ti nhỏ không chút tiếng tăm, nhưng buổi họp báo hôm nay ngoài việc đính chính một số việc ra, quan trọng hơn là tuyên bố cậu ta đã kí hợp đồng giá cao với Kình Vũ Bách Xuyên.”
An Dao sững người, bây giờ mới hiểu rõ. Cô và Đường Khải vốn chỉ là bạn cùng học ở Bắc Ảnh[*] do nửa năm trước gặp lại khi đóng phim ở Hoành Điếm nên thường xuyên hẹn nhau đi ăn cơm, uống trà, thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại. Giữa họ chỉ là quan hệ đơn thuần như vậy, chưa bao giờ là quan hệ trai gái. Ngay cả cái danh “bạn trai tin đồn” cũng là do cánh nhà báo áp đặt cho anh ta. Bất giác cô cười nhạt, Đường Khải gọi cô “bạn học, bạn học” thân thiết như vậy hóa ra chỉ muốn giẫm lên cô để trèo cao. Nhưng anh ta lợi dụng cô là được rồi, tại sao còn xuất hiện clip này?
[*] Bắc Ảnh: Tên viết tắt của Học viện điện ảnh Bắc Kinh.
Những lời Donna nói còn khó nghe hơn: “Bây giờ hối hận rồi chứ? Lúc đầu tôi đã nhắc nhở cô, lần nào Đường Khải tham gia show cũng đều thích nhắc tới cô, vì vậy tin đồn mới xuất hiện nhiều như thế. Khi đó tôi đã bảo cô tránh xa cậu ta một chút, hoặc giải thích rõ ràng, nhưng ngôi sao lớn như cô đã nói thế nào? Cô nói đều là bạn học, người ta là diễn viên hạng ba, lăn lộn cũng đáng thương, lợi dụng tin đồn gây scandal một chút cũng chẳng sao.” Donna chỉ cảm thấy cơn tức kìm nén trong lồng ngực sắp nổ tung đến nơi, chị lần nữa mất kiểm soát, gào lên: “Trong giới giải trí này ai đáng thương chứ? Mẹ kiếp, cô tưởng mình là thánh mẫu sao? Là thánh mẫu thì đừng chui vào giới giải trí nữa. Hơn nữa, cô thương cậu ta cũng chả sao, lên giường với cậu ta cũng được, sao còn thông minh đến mức quay clip? Nếu cậu ta không phải bạn trai thực sự của cô, tại sao lại thông minh đến mức để cậu ta lợi dụng mình mà trèo cao?”
Cổ họng An Dao thắt lại, không nói nổi một lời. Donna nói đúng, trong giới giải trí này không bao giờ được đồng cảm với ai, bởi vì bạn không thể biết được ai là bạn, ai là thù. Chỉ cần bản thân còn trong giới giải trí thì những người xung quanh đều không thật lòng. Nhưng, cô đã từng coi Đường Khải là bạn, vì thế mới ngốc nghếch tới mức để mặc cho anh ta lợi dụng mình tạo scandal, cũng chưa bao giờ biện hộ cho mình.
Cô sai rồi, cô quên rằng đây là giới giải trí, nếu “thật lòng” mà tồn tại thì quả là kì tích.
Buổi họp báo của Đường Khải rất náo nhiệt, được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất thành phố. Khi An Dao đến nơi, bảo vệ ở cửa lớn không hề ngăn cô, sau khi vào mới phát hiện ra bên trong đã là biển người.
Khắp nơi đều thấy bóng nhà báo, chỗ nào cũng ánh đèn flash, còn Đường Khải đứng ở nơi tập trung mọi chú ý, dáng người cao lớn kết hợp với bộ complet màu đen khiến anh ta càng trở nên đẹp trai và chững chạc hơn. Anh ta nói: “Cảm ơn các bạn nhà báo, phóng viên đã tham gia buổi lễ kí hợp đồng giữa tôi và công ti Kình Vũ Bách Xuyên, trước khi bắt đầu buổi lễ xin cho phép tôi dùng năm phút để giải thích về sự cố ảnh nóng, clip đen của tôi và ngôi sao An Dao.”
Cả hội trường chỉ còn lại tiếng bấm máy tanh tách, liên tục.
Đằng sau lưng Đường Khải là tấm phông màu đỏ chói mắt, bên trên là dòng chữ “Họp báo công khai Đường Khải kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên.” Giọng anh ta trầm ấm, mạnh mẽ: “Thực ra tôi và An Dao là người yêu. Khi học ở Bắc Ảnh chúng tôi là bạn cùng lớp, lúc đó cả hai đã bắt đầu yêu nhau rồi. Sau này An Dao được công ti truyền thông Nguyên Dã phát hiện và kí hợp đồng, vì tiền đồ của cô ấy, tôi cố ý theo đuổi đàn em khóa dưới khác để cô ấy từ bỏ tôi. Nhưng, nhìn An Dao từ diễn viên hạng ba cố gắng vươn lên khiến tôi thực sự hận bản thân không giúp gì được cho cô ấy. Vì thế tôi cũng gia nhập làng giải trí, cho dù mãi chỉ có thể diễn vai phụ, cho dù mãi không ngẩng đầu lên được, tôi cũng muốn gần cô ấy thêm một chút. Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi hận mình đã không thể quên những tháng ngày trước đây, tình yêu ngày đó chỉ kéo dài một năm, nhưng trong lòng tôi đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy tình yêu này.”
Tất cả mọi người trong hội trường đều cảm động khôn xiết. Anh ta ngập ngừng, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía An Dao, nước mắt chợt tuôn rơi: “Clip không phải do tôi cố ý tung ra, vì tôi mất điện thoại nên bị người ta up lên diễn đàn không rõ tên, rồi bị biên tập của ‘Trào lưu L’ nhìn thấy nên mới phát tán.”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía An Dao.
Cô đi từng bước từng bước lại gần anh ta, mỗi bước đi như đang giẫm đạp lên trái tim. Cô tới trước mặt anh ta, nghiến răng cười: “Khi ở Bắc Ảnh chúng ta yêu nhau sao? Chúng ta là người yêu?”
Nước mắt Đường Khải lại rơi, anh ta nói một tiếng: “Xin lỗi.”
Dáng người anh ta cao lớn nên cô chỉ có thể cố gắng ngửa mặt lên nói: “Đường Khải, tại sao lại hãm hại tôi?” Cô khó khăn hỏi từng câu từng chữ: “Tôi coi anh là bạn học, coi anh là bạn bè, tại sao anh lại hãm hại tôi?”
Nước mắt Đường Khải tuôn xuống như mưa: “Anh yêu em...”
Cô lạnh lùng cười: “Tại sao phải nói dối?”
Đường Khải buồn bã tới mức dường như không kiềm chế nổi: “Dao Dao, anh biết anh sai, là anh không cẩn thận làm mất điện thoại. Nhưng, anh sẽ bù đắp, anh sẽ dùng nửa đời còn lại bù đắp cho em. Nếu em chịu tha thứ cho anh, chúng ta sẽ kết hôn.” Đột nhiên anh ta móc từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn, viên kim cương trên mặt nhẫn to tới mức chói mắt, anh ta nói: “Dao Dao, chiếc nhẫn này tuy hơi nhỏ nhưng anh đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình.” Giữa vô vàn con mắt đang chứng kiến, anh ta quỳ gối xuống nói: “Dao Dao, chỉ cần em chịu lấy anh, quãng thời gian còn lại, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
An Dao gườm gườm nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt rõ ràng quen thuộc như vậy nhưng giây phút này cô hoàn toàn không quen anh ta. Anh ta nói dối trắng trợn, chẳng khác gì đang diễn hết vở kịch này đến vở kịch khác. Đầu tiên là lợi dụng cô để trèo cao, sau đó dựa vào clip đen để nổi danh, rồi lại thể hiện mình là người đàn ông chung tình, thậm chí cả nhẫn cũng chuẩn bị chu đáo. Đường Khải quá thông minh, quá mưu mô.
Từ nay về sau mọi lời gièm pha đều gục trước anh ta, anh ta thắng rồi, còn cô thua tất cả.
Thua thê thảm.
Hội trường đang im lặng đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, tất cả mọi người đều đang vỗ tay. Thậm chí có phóng viên còn hét: “An Dao, lấy anh ấy, An Dao, đồng ý đi.”
Cô nhìn chằm chằm Đường Khải, bàn tay đột ngột giơ cao rồi tát mạnh vào mặt anh ta. Sau tiếng bạt tai, cả hội trường im bặt trong giây lát, rồi vô số tiếng bấm máy vang lên. Cô biết, ngày mai báo chí sẽ đăng tin này, nhưng cô đã không còn quan tâm nữa.
Đường Khải đứng thẳng dậy, mặt đầy nước mắt, gào lên: “Dao Dao.” Dáng vẻ chân thành của anh ta giống như hai người đã từng là người yêu của nhau vậy, cả thế giới này chỉ có mình mọi thứ đều là giả dối, là diễn kịch.
Cô bị lừa rồi, thua thê thảm quá.
Đường Khải không kiềm chế được, đau đớn khóc và nhắc lại lần nữa: “Xin lỗi.” Anh ta nghẹn ngào: “Anh không nên làm mất điện thoại mà hại em thành ra thế này. Dao Dao, em hãy tin anh, sau này anh nhất định không rời bỏ em.”
Cô cố kìm nước mắt, nghiến răng mỉm cười: “Đường Khải, anh không làm Ảnh đế thật là đáng tiếc.”
Anh ta lặp lại hai tiếng ấy một cách khó khăn: “Xin lỗi.”
Cánh nhà báo trong hội trường không nén được nữa liền chất vấn: “An Dao, liệu có phải cô ép người quá đáng không? Đường Khải đã xin lỗi, cũng cầu hôn cô rồi, lẽ nào cô tưởng vẫn còn kết cục tốt hơn sao?”
“An Dao, cô nghĩ mình là ngôi sao hạng nhất, Đường Khải không xứng với cô?”
“Hay là cô luôn coi Đường Khải là bạn tình thôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy anh ấy?”
An Dao quay người lại, đối mặt với vô vàn ống kính đang chĩa vào mình, chậm rãi nói từng từ: “Cho dù cả thế giới này chẳng có ai tin những lời tôi nói. Nhưng…” Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Bố, cho dù cả thế giới này không tin con, nhưng con chỉ muốn nói với bố, con không làm chuyện đó.” Nuốt cơn giận vào trong lòng, cô chỉ muốn nói với người quan trọng nhất với cô rằng: “Con bị người ta hãm hại, người đàn ông này không phải bạn trai con, con và anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.” Giây phút này mặc dù cô đã thua, nhưng cô không muốn gia đình mình bị người ta cười nhạo, càng không muốn một người có lòng tự tôn cao như bố mình bị người ta chỉ trỏ gièm pha sau lưng. Năm xưa khi thi vào Bắc Ảnh, bố cô đã không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được, đành để cô đi học; vì bước chân vào làng giải trí mà bố con cô không nhìn mặt nhau, thậm chí ngay cả những lời độc địa nhất bố cô cũng nói ra. Ông mắng cô là đồ đê tiện, xấu xa. Nhưng cô vẫn luôn chứng minh cho ông thấy giới giải trí cũng có những người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đường Khải đột nhiên kéo cô lại, bàn tay anh ta ấn sau gáy cô rồi mạnh bạo hôn lên môi cô. Cô há miệng, hàm răng cắn mạnh vào môi Đường Khải, máu tươi chảy vào miệng cô, nhưng anh ta vẫn cố chấp không buông, cứ để mặc cho cô cắn. Cô càng lúc càng điên lên, chỉ muốn cắn nát môi anh ta. Thấy vậy quản lí của Đường Khải là Toni liền xông lên ra sức kéo cô. Bảo vệ hội trường cũng chạy tới giúp sức.
Đám nhà báo bên dưới ngắm hai người bấm máy điên cuồng.
“An Dao, đủ rồi đấy.” Toni khó khăn lắm mới tách cô ra được, giận dữ mắng: “An Dao, mặc dù tôi chỉ là người ngoài cuộc nhưng vẫn muốn nói một câu. Đường Khải đánh mất điện thoại là lỗi của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã nghĩ cách bù đắp cho cô. Cô có cần ép người quá đáng thế không? Lẽ nào cô phải giết cậu ấy thì mới cam tâm?”
Cô còn chưa kịp phản bác thì Đường Khải đã gào lên: “Toni, tôi không cho phép anh nói Dao Dao như thế!”
Cô lạnh lùng đứng đó nhìn hai người họ diễn kịch. Màn kịch của họ còn hấp dẫn hơn cả hát kịch Đông Bắc[* ].
[*] Một loại hình nghệ thuật vừa hát vừa diễn xuất phát từ vùng Đông Bắc, Trung Quốc.
Toni càng tức giận hơn: “Đường Khải, tôi đưa cậu vào giới giải trí này, cậu là người thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Cho dù bây giờ An Dao muốn lấy mạng cậu thì cậu cũng sẽ cho cô ta. Nhưng Đường Khải à, cô ta là người thế nào chắc cậu rõ hơn tôi. Cô ta không hề yêu cậu…”
Đường Khải không chần chừ giơ nắm đấm lên lao về phía Toni. Hai người đánh nhau trước mặt mọi người, ánh đèn flash nháy liên tục về phía An Dao, giống như những mũi tên vô hình đang xuyên qua da, đâm vào từng thớ thịt trên người cô. Hai người họ gây gổ trước mặt quần chúng thế này đã lột lớp da cuối cùng trên người cô, khiến máu cô chảy lênh láng dưới ánh mặt trời độc địa, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cô quay người bước đi. Đám nhà báo xúm tới xoáy cô bằng những câu hỏi độc địa:
“An Dao, cô đến sở cảnh sát trước rồi lại chạy tới buổi họp báo là bởi vì cô chưa từng yêu Đường Khải phải không?”
“An Dao, xin cô trả lời, rốt cuộc cô có tình cảm gì với Đường Khải?”
“An Dao, cô đang lợi dụng Đường Khải phải không?”
Cô chỉ biết đi về phía trước, bởi vì dù nói gì cũng không thể thay đổi hiện trạng. Cô bước ra cửa khách sạn, bên ngoài có vô số fan đang vây kín. Có bảy, tám vệ sĩ bước tới gọi cô: “Cô An Dao, anh Đường Khải mời chúng tôi bảo vệ cô ra về.”
Ngay cả đường rút của cô anh ta cũng không buông tha, ngay cả một người mất hồn như cô anh ta cũng lợi dụng, muốn tạo scandal lần chót sao?
Vệ sĩ mở đường cho cô, suốt dọc đường cô nghe thấy tiếng chửi bới không ngớt, fan đều đang lớn tiếng chửi. Khó khăn lắm cô mới vào được trong xe, giữa biển người tài xế vô cùng vất vả lái xe tiến về phía trước.
Donna trước sau vẫn ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô gọi một tiếng “Donna”, giọng yếu ớt tỏ rõ sự mệt mỏi.
Donna ngẩng đầu đưa điện thoại tới trước mặt cô, màn hình điện thoại là hội trường nơi Đường Khải kí kết hợp đồng, hóa ra đang truyền hình trực tiếp. Donna bật cười: “Lại còn truyền hình trực tiếp nữa, đã vậy còn mời đài truyền hình nổi tiếng nhất. An Dao, có người muốn đẩy cô vào chỗ chết.”
An Dao rã rời nói: “Đường Khải không phải bạn trai của em, tụi em chưa bao giờ quay cái đó.”
Donna cũng tỏ ra mệt mỏi: “Ban đầu tôi tin Đường Khải, nhưng ban nãy cậu ta nói hai người từng yêu nhau một năm khi ở Bắc Ảnh, câu đó đã bán đứng cậu ta. Trước khi kí hợp đồng với cô, tôi đã điều tra rất rõ ràng, khi học ở Bắc Ảnh cô không hề yêu ai. Lúc đó hai người chỉ là bạn cùng lớp bình thường, thậm chí còn không phải là bạn bè.” Donna thở dài, khẽ nhắm mắt lại, chị cảm thấy toàn thân rệu rã: “Sao còn chuẩn bị sẵn cả nhẫn cưới ở hội trường thế không biết? Tôi đã dặn cô đừng ra ngoài là muốn chuyển thế bị động thành chủ động, để xem Đường Khải sẽ ăn nói với truyền thông, đến lúc đó chúng ta sẽ xem xét tình hình mà hành sự, nghĩ cách hóa giải. Nhưng cô lại chạy tới đồn cảnh sát, tôi chỉ còn cách để mặc cô đi. Tôi tưởng rằng hai người trước đây chưa từng yêu nhau nhưng gần đây chắc có tình cảm thật, vì thế mới lên giường quay những cảnh đó.”
An Dao buồn bã đáp: “Xin lỗi.”
Donna tự cười nhạo mình: “Thông thường trong tình huống này cho dù có phải đi ngược với lòng mình, những ngôi sao nữ khác cũng sẽ thừa nhận là đang yêu nhau. Vì vậy tôi mới yên tâm để cô vào một mình, tưởng rằng cô sẽ sống dậy từ chỗ chết, tưởng rằng cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi và lời cầu hôn của Đường Khải. Nhưng hành động của cô nằm ngoài dự tính của tôi. Cô không có lỗi với tôi, mà có lỗi với công ti đã bồi dưỡng cô bao lâu nay và có lỗi với chính cô. Bởi vì cô đã tự tay bóp chết mình.”
“Nếu em thông minh hơn chút nữa thì nên nhận lời cầu hôn của anh ta ngay lúc đó, xem vở kịch của anh ta sẽ diễn tiếp thế nào. Nhưng em lại làm hỏng hết việc.”
“Nếu tôi đoán không nhầm vụ clip đen lần này không chừng đều là âm mưu. Vì thế, bất kể cô có phản ứng thế nào, bọn họ đều có cách đối phó. Nếu cô đồng ý lời cầu hôn thì Toni sẽ chạy lên giả vờ ngăn cản, rồi đánh nhau một trận với Đường Khải. Toni vốn không có chút tiếng tăm gì, nhưng đánh trận này với Đường Khải anh ta nhất định sẽ trở thành quản lí hot nhất. Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi lại có thể nghĩ ra trò đánh nhau với ngôi sao của mình ngay trước mặt đám đông. Lúc Toni và Đường Khải đẩy cô vào chỗ chết cũng là lúc họ đẩy sự nghiệp của mình lên đỉnh. Hai người họ diễn chính trong vở này, quả thực quá tuyệt vời. Hèn chi trước đây khi Đường Khải dùng cô tạo scandal, Toni đã chịu hạ mình xin lỗi tôi vô số lần. Họ thực sự còn lợi hại hơn Việt vương Câu Tiễn[*].”
“Tiếp sau đây hình như chúng ta không còn bất cứ khả năng phản kích nào.”
“Đúng, ngày mai búa rìu dư luận sẽ đè chết cô.” Donna mở to mắt nhìn cô, mệt mỏi nói: “Bước hạ màn của cô chắc sẽ rất thảm.”
[*] Việt vương Câu Tiễn (khoảng 520-465 TCN), vua của nước Việt cuối thời Xuân Thu (trị vì từ 496-465 TCN). Họ Tự, tên Câu Tiễn, còn có tên là Thảm Chấp. Từng thua trận nước Ngô, khuất phục cầu hòa. Sau khi nếm mật nằm gai, phát phẫn mưu đồ, cuối cùng đã biến nước Việt trở thành cường quốc. Nổi tiếng là người nhẫn nhịn chịu nhục để mưu đồ nghiệp lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.