Chương 35
Liên Tâm
02/07/2014
Cô dùng hết sức đấm vào ngực anh, giận dỗi nói: “Em cũng phải tắm, anh ra ngoài.” Cô đẩy anh ra ngoài phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Cái tên này lại dám trêu cô.
Lăng Bách gõ cửa, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Không được gõ, không được nói, không được phát ra tiếng động, anh dám phát ra tiếng động là em không tha cho anh.”
Cô vặn vòi nước, nước chảy từ trên xuống, cô ướt nhẹp từ đầu tới chân, nghĩ lại cảnh ban nãy vẫn còn rất bực mình. Cái tên ấy gian xảo quá, lại dám trêu chọc cô! Cô tắm nửa tiếng rồi mới nhớ ra mình không mang quần áo theo!
Thật là củ chuối!
Cô gọi: “Lăng Bách.” Bên ngoài không có tiếng động, cô he hé mở cửa nhà tắm ra, bên ngoài đưa vào một chiếc khăn tắm, lúc cô quấn khăn bước ra ngoài anh vẫn đang cười tủm.
Cô trợn mắt nhìn anh, anh cười càng to hơn: “Ban nãy anh định nhắc nhở em, đân là nhà anh, em không có quần áo. Nhưng em không cho phép anh lên tiếng nên anh không dám nói nữa.”
Cô hậm hực quấn khăn tắm vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào, rồi chui vào trong chăn quấn kín người. Lúc tắm xong bước vào phòng, anh thấy người trên giường quấn kín như cái bánh chưng, lấy gối phân chia ranh giới trên giường. Anh đi tới bên giường ngồi xuống, khẽ vỗ người trong chăn, cô trùm chăn kín đầu, lỡ không thở được thì làm sao?
Người trong chăn khẽ động đậy nhưng không chịu ra ngoài.
Anh đành nằm xuống phía giường bên này, không dám vượt sang nửa phân.
Một lúc lâu cô không nghe thấy tiếng động gì liền từ từ chui đầu ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể nào chấp nhận được! Lăng Bách ngủ rồi! Mặc dù cô lấy gối chia ranh giới nhưng cô đã lên giường của anh, anh lại nằm ngủ say như chết.
“Lăng Bách.”
Cô thử gọi tên anh, anh mệt mỏi chau mày, mơ màng máy mắt rồi tiếp tục ngủ say. Cô nhấc gối ra rồi chui vào lòng anh, lấy chăn đắp cho cả hai người. Căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Cô ngẩng lên ngắm gương mặt anh. Gương mặt hai người gần trong gang tấc, đôi môi cô từ từ tiến lại gần môi anh, mặt đỏ bừng khẽ đặt nụ hôn lên đó. Anh không có phản ứng gì, có lẽ mấy hôm vừa rồi đã quá mệt.
Cô ôm eo anh, ngoan ngoãn nép vào ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay rất dài, cô hi vọng có thể dài thêm chút nữa, tốt nhất đừng bao giờ tỉnh dậy.
Lúc An Dao tỉnh dậy trời đã sáng bạch, Lăng Bách vẫn đang ngủ, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng rồi. Cô bò dậy, bật máy điện thoại cho quản lí.
Quản lí quát cô: “Đại tiểu thư, bây giời là mấy giờ rồi? Tôi không tìm thấy cô ở nhà, cô quên hôm nay có buổi cắt băng khánh thành rồi sao? Còn nữa, tối qua sao cứ tắt máy? Cô có biết sếp đến nhà tìm cô mấy lần không? Còn Lăng Bách nữa, chị Phân đã báo cáo rồi, chuyện hai người yêu đương chúng tôi không cấm, nhưng đừng để ảnh hưởng tới công việc. Những người như chúng tôi còn phải ăn cơm! Các người tưởng rằng nổi tiếng rồi là lên trời sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay nổi nhưng không chừng mai sẽ hết thời, việc cô nên làm là nhân lúc còn nổi tiếng thì tranh thủ mà kiếm tiền đi.”
Cô vâng vâng dạ dạ, trả lời sẽ xuống ngay.
Ga giường nhăn nhúm, gối nằm im dưới đất, mở chăn ra mới phát hiện mình mặt áo sơ mi, cô vội vàng huých Lăng Bách dậy. Lăng Bách mở mắt nhìn đồng hồ rồi hét lên: “Chết rồi.” Anh tung chăn dậy, thay áo quần, thấy An Dao cứ nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn cô một hồi rồi vội đáp: “Anh về nhà lấy quần áo cho em ngay.”
“Chìa khóa trong túi quần em.”
“Ok, quần em anh ném vào máy giặt rồi, anh đi tìm ngay.”
Anh vội vàng ra khỏi cửa, mười lăm phút sau vội vàng quay lại, ôm một đống quần áo cho cô. Anh đưa quần áo cho cô xong liền tranh thủ đánh răng rửa mặt. Lúc hai người xuống dưới nhà đã thấy quản lí và trợ lí của mình đang đợi, vẻ mặt hằm hằm.
Lăng Bách đang định đi về phía chị Phân thì đột nhiên An Dao gọi lớn: “Lăng Bách.”
Anh tò mò nhìn cô, chỉ nghe thấy cô hạ giọng nói: “Em quên không nói với anh, trước đây cũng có một đôi nam nữ ngủ trên một chiếc giường, cô gái cũng chia ranh giới, nói chàng trai mà vượt qua ranh giới thì sẽ là cầm thú. Chàng trai thật thà tới mức khiến người ta đau lòng, sống chết cũng không vượt qua ranh giới nửa phân. Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy cô gái liền cho chàng trai một cái tát, mắng anh ta không bằng loài cầm thú.”
Lăng Bách mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Cô gườm gườm cấu anh một cái, nhanh chân chạy về xe.
Anh ấm ức đứng im tại chỗ, hèn chi tối qua cô trốn trong chăn sống chết cũng không cho anh đi lấy quần áo! Hóa ra là muốn anh làm cầm thú. Anh cũng muốn lắm chứ, nếu không thì trêu đùa cô cả ngày làm gì? Nhưng tối qua cô vạch ranh giới sẵn, vì thế… anh đành phải an phận. Anh lên xe, chị Phân đang rất giận nên chỉ dặn dò tài xế mà không thèm nói với anh câu nào.
Anh chủ động làm hòa: “Hôm qua là em sai, em không nên bỏ chị lại mà đi như thế, nhưng lúc đó đã quay quảng cáo xong rồi. Thực ra em… em chỉ nghĩ, tại sao không chỉ đơn thuần sáng tác và ca hát thôi nhỉ?”
“Bây giờ ngành sản xuất băng đĩa rất ảm đạm, cậu chỉ ra album thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù tổ chức live show đi nữa thì sao chứ? Kiếm nhiều tiền nhất chính là đại diện thương hiệu và đóng phim, vì thế cậu không có sự lựa chọn. Hợp đồng cậu kí với chúng tôi không chỉ là ra đĩa hát, mà là phát triển toàn diện, vì thế công ti có quyền quyết định cậu phù hợp với ca hát hay đóng phim, ok? Hơn nữa, bây giờ cậu chỉ nhận quảng cáo và quảng bá album thôi, chuyện phim ảnh công ti vẫn đang giúp cậu đàm phán, nếu như bây giờ đã kêu mệt, đến lúc đó không cần làm nữa sao?” Giọng điệu của chị Phân rất khó chịu, bởi vì đây là ngôi sao đầu tiên dám không nghe lời chị. Lăng Bách gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra bấm số gọi ông An Ý Phàm.
Từ lần trước ở bệnh viện về anh luôn lo lắng cho sức khỏe của ông An.
Đầu dây bên kia đổ chuông mãi nhưng không có ai nghe, anh lo lắng chau mày lại. Chị Phân thấy anh cầm điện thoại liền đưa tay giật lấy, nói: “Không được phép liên lạc với An Dao nữa.”
“Nhưng…”
“Đợi việc hôm nay của cậu làm xong tôi sẽ trả lại cho cậu. Tôi không muốn chuyện hôm qua tiếp tục xảy ra nữa, chỉ nhận mấy cái tin nhắn là người chạy mất hút.” Chị Phân tắt máy một cách không khách sáo.
“Chị Phân, việc này em không thể nghe chị được, chị phải trả điện thoại cho em.” Anh luôn lịch sự với chị Phân nhưng lần này lại giật lấy điện thoại. Anh mở máy gọi số nhà An Dao, đầu máy bên kia vẫn là những tiếng tút dài nhưng không có ai nghe máy. Anh vẫn gọi đi gọi lại, trái tim thắt lại. Gọi chừng hai mươi phút, đột nhiên có người nghe máy. Đầu máy bên kia vang lên tiếng nói yếu ớt: “Cứu với…” sau đó im bặt.
Lăng Bách kêu thất thanh: “Lập tức tới nhà An Dao, mau lên.”
Chị Phân từ chối thẳng thừng: “Không được, hôm nay chúng ta phải ra sân bay, sau đó còn tham gia chương trình truyền hình.”
Anh gào lên: “Em phải đến nhà An Dao ngay lập tức.”
Chị Phân đành thỏa hiệp: “Cậu gọi điện bảo An Dao đi.”
“Không được.”
“Lăng Bách, cậu làm nghệ sĩ kiểu gì thế hả?”
“Nghệ sĩ thì phải máu lạnh sao? Chị biết ban nãy bác ấy đang kêu cứu không, bố An Dao đang kêu cứu. Chị Phân, em xin chị đấy.” Giọng anh hạ thấp xuống, dường như sắp khóc đến nơi: “Bác ấy bệnh nhưng giấu con gái mình, có thể bây giờ…” Anh không dám nghĩ tiếp nữa, giọng run run: “Nếu em gây thiệt hại cho công ti, em có thể bồi thường, thậm chí có thể kéo dài hợp đồng, nhưng chị Phân à… nếu bác ấy không còn thì An Dao sẽ rất đau lòng. Bác ấy một mình nuôi An Dao khôn lớn, cả đời này chưa từng hưởng hạnh phúc. Lần trước bác ấy đã suýt chết trong nhà không ai biết, lần này bất kể thế nào đi nữa em cũng phải đi… Em xin chị bảo tài xế chuyển hướng đi, từ đân tới nhà cô ấy rất gần, hai tiếng rưỡi là đến rồi.”
“Lăng Bách, đó là bố của An Dao, không phải bố cậu, cậu có thể gọi 120 bảo người ta tới cứu ông ấy.”
“Đúng rồi, có thể gọi cấp cứu khu vực.” Anh nhớ lần trước ở bệnh viện đã lưu số cấp cứu này rồi. Anh tìm loạn lên, quả nhiên số điện thoại đã được lưu trong điện thoại, anh run tay bấm số, nhưng số cấp cứu cứ bận liên tục.
“Dừng xe lại.” Anh ra lệnh cho tài xế, tài xế nhìn chị Phân qua gương chiếu hậu, không dám dừng.
Chị Phân biết Lăng Bách vô cùng ngang ngạnh, bây giờ không để anh đi thì cho dù có tới sân bay kiểu gì anh cũng tìm cách trốn. Chị bất lực nói:
“Đi theo tuyến đường Lăng Bách nói.”
Lăng Bách đáp: “Cảm ơn chị.”
Sắc mặt chị Phân rất khó coi, chị liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Cậu tự giải quyết việc này với sếp, tôi sẽ gọi điện tới xin lỗi đài truyền hình.”
“Vâng.”
Anh lo lắng, trong lòng thấy bất an, bấm số cấp cứu liên tục, thậm chí còn bấm số nhà An Dao, cả hai số đều không gọi được. Anh nắm chặt điện thoại, liên tục giục tài xế: “Phiền anh lái nhanh lên một chút.”
Xe lao đi rất nhanh trên đường.
Đoạn đường thường phải đi hai tiếng rưỡi nhưng hôm nay xe chỉ đi hai tiếng là đến. Xe dừng trước cửa nhà, Lăng Bách lao xuống như tên bắn, cửa nhà đóng kín, anh đập cửa, bên trong không có bất cứ tiếng động nào. Một người hàng xóm tốt bụng đứng bên nói với sang: “Mấy hôm nay không thấy ông ấy ra ngoài.”
Lăng Bách ngước nhìn ban công nhà hàng xóm, anh nhanh chân chạy sang nhà người ta rồi trèo lên ban công tầng hai. Chân giẫm vào ống nước, anh nhảy sang ban công nhà An Dao. Tất cả mọi người đứng bên đều nín thở. Anh tiếp đất an toàn, chạy ngang vào trong phòng, anh nhớ ra điện thoại ở tầng một nên lao ngay xuống. Vì cửa tầng một đóng kín nên bên trong tối om.
Anh lần mò bấm công tắc điện, cảnh tượng trước mắt khiến anh thót tim, dây điện thoại ở dưới đất, người nằm dưới đất đang nắm chặt ống nghe, mặt đầy máu, có chỗ máu đã đông lại, nhưng đáng sợ hơn là máu tươi đang không ngừng chảy ra. Anh mặc kệ tất cả, bế ông lên rồi lao ra ngoài cửa.
Anh vừa lên xe, tài xế lập tức đưa hai người tới bệnh viện thị trấn.
Đến bệnh viện, bắc sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, bên ngoài bệnh viện lụp xụp, trợ lí đang giúp anh xử lí vết máu trên người.
Chị Phân hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì vậy?”
Anh trả lời: “Lao phổi.”
Chị Phân trợn tròn mắt, nghiến răng gào lên với vẻ không thể tin nổi: “Cậu điên à, đó là bệnh truyền nhiễm đấy.”
Anh mệt mỏi nhìn chị, lưng tựa vào tường, cả người rã rời tới cực điểm. Ban nãy khi ôm ông An vào lòng, người ông mềm nhũn, oặt ra như đã chết, anh không dám đặt tay lên mũi ông kiểm tra hơi thở, bởi vì mũi chảy toàn máu tươi, thậm chí khóe miệng cũng chảy máu. Anh chỉ biết ra sức lau máu cho ông, giây phút ấy anh cảm thấn mình thật sự bất lực.
Một tiếng sau bác sĩ bước ra, sắc mặt khó đăm đăm.
Anh không dám hỏi, lo lắng dựa vào bức tường lạnh lẽo, đợi bác sĩ tuyên bố.
Bác sĩ nói: “Cần phải chuyển viện gấp. Tình hình của ông ấy thực sự quá nghiêm trọng, không chỉ vỡ huyết quản, huyết áp quá cao dẫn tới chảy máu não, mà phổi cũng chảy máu không cầm được, chỉ cần di chuyển nhẹ là máu chảy ra ngay, có thể gây tắc khí quản bất cứ lúc nào. Hơn nữa người bệnh còn xuất hiện triệu chứng tim phổi suy kiệt, phù nề, nếu không chuyển viện thì e rằng không kịp nữa. Đương nhiên, bệnh viện chúng tôi sẽ cho xe cấp cứu đưa hai người đi.”
Y tá đẩy xe cáng ra đưa lên xe cấp cứu. Anh lên xe cấp cứu cùng ông, tài xế lái xe đi sau. Không khí trong xe rất căn thẳng, Lăng Bách ngồi lặng im, không dám nói câu nào.
Ông An nằm trên giường bệnh thở từng hơi nặng nề. Bỗng nhiên khó nhọc mở mắt ra, vất vả đưa tay lên, lắc tay Lăng Bách: “Bác muốn về nhà, bác không đi chỗ khác…”
Lăng Bách nuốt nước mắt an ủi ông: “Chúng ta phải chuyển viện, xin bác đừng cố chấp nữa, chúng ta chuyển viện thì sẽ chữa được bệnh.”
Ông khẽ lắc đầu: “Vô ích thôi…” Giọng ông trầm xuống, yếu ớt thì thào: “Cầu xin cháu… lá rụng về cội…”
Y tá đi cùng ngăn cản: “Không thể về được, bây giờ ông không chỉ bị cao huyết áp, còn bị lao phổi đến xuất huyết, nếu không đưa tới bệnh viện thì không kịp nữa.”
Ông cố chấp nói: “Lăng Bách… bác biết, không, không kịp nữa.” Ánh mắt ông như đang cầu cứu.
Đúng thế, tới bệnh viện thành phố phải mất mấy tiếng, ông không thể gượng được.
Lăng Bách nắm chặt tay ông, những ngón tay gầy guộc đáng thương. Tay ông run rẩy trong tay anh, hơi thở đứt quãng, máu từ miệng trào ra, ông run rẩy: “Cầu xin cháu đấy…”
Khóe mắt Lăng Bách cay cay, nước mắt rơi xuống: “Không được, chúng ta phải chuyển viện, không thử thì sao biết là không cứu được?”
Ánh mắt tối sầm, ông run run giơ tay kia lên, lấy trong túi áo ngực ra một tấm ảnh, người trong ảnh thần thái tươi vui, gương mặt giống hệt An Dao. Nước mắt ông trào ra áp tấm ảnh vào ngực, tay ấn mạnh tấm ảnh, dường như đây là lần cuối cùng được gần gũi với người này.
Lăng Bách lặng lẽ khóc, đầu ngoảnh đi không dám nhìn ông.
Xe cấp cứu lao ra đường cao tốc.
Ông An mệt mỏi ngủ thiếp đi. Xe cấp cứu tới bệnh viện, hộ lí liền lập tức đưa ông vào phòng cấp cứu, lúc điền hồ sơ bệnh án tay Lăng Bách run run, chữ anh vốn viết rất đẹp nhưng bây giờ lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh điền xong hồ sơ rồi đứng ở cấp cứu, ngẩng đầu nhìn đèn phòng cấp cứu, màu đỏ như máu ấy khiến người ta hoảng sợ.
Điện thoại reo, là chị Phân gọi tới.
Anh buồn bã nghe máy: “Mấy hôm tới e rằng em không thể làm việc được, phiền chị từ chối giúp em. Em biết làm như thế không đúng, nhưng bác ấy…” Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Bác ấy bệnh nặng, em phải ở bên bác ấy, chị có thể cho em thời gian vài ngày không?”
Chị Phân sững lại, lần này không mắng anh nữa mà tỏ vẻ thông cảm: “Tôi hiểu, cậu cứ chăm sóc ông ấy đi, tôi sẽ giải thích với mọi người. Dù sao album của cậu cũng bán chạy, có hủn bỏ một số hoạt động quảng bá cũng không sao.”
“Cám ơn chị.”
Đột nhiên chị Phân nói: “Lăng Bách, cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp, có thể gánh vác cả thế giới thay bạn gái… cậu xứng đáng để An Dao yêu, càng xứng đáng để bất cứ người nào trên thế giới này yêu cậu. Thực ra tôi cứ nghĩ mãi, tại sao cậu lại đối xử tốt với bố cô ấy như thế, thậm chí ngay cả bệnh viện truyền nhiễm cũng không sợ. Nhưng tôi đã hiểu, đây chắc là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tôi sẽ giải thích với sếp, cậu tự bảo trọng.”
Lăng Bách lịch sự nói cám ơn một lần nữa.
Đèn đỏ tắt, bác sĩ trong phòng đi ra, Lăng Bách đứng thẳng dậy, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi. Bác sĩ chỉ nói đơn giản vài câu: “Tình hình của bệnh nhân không ổn định, cần phải nằm viện theo dõi.”
“Não xuất huyết…”
“Não xuất huyết không nhiều vì thế không nghiêm trọng, nhưng tình hình sức khỏe của ông ấy quá kém, chúng tôi phải tìm thời gian dẫn lưu cho ông ấy.”
“Còn phổi xuất huyết thì sao?”
“Tạm thời cầm máu, nhưng các biến chứng quá nghiêm trọng, tim phổi đều suy nhược.”
Y tá phòng cấp cứu đẩy ông ra, anh không dám hỏi bác sĩ nữa, sợ nhận được kết quả xấu. Anh theo y tá đẩy vào phòng bệnh VIP, máy thở và điện tâm đồ trong phòng bệnh đều đang kêu, cửa sổ đóng kín, ngăn ánh sáng từ bên ngoài vèo, cả căn phòng kín bưng, chỉ thấy mờ mờ. Anh kéo ghế đến ngồi bên giường, khẽ cầm bàn tay gầy guộc của ông lên áp vào lòng bàn tay mình, mắt rưng rưng lệ.
Anh nói: “Bác ơi, bác biết An Dao đã từng nói với cháu, cô ấy muốn đón bác về ở cùng để chăm sóc, cô ấy muốn làm một đứa cnn gái bình thường, ngày ngày được chơi cờ, dạo phố với bác, cùng bác đi tản bộ, đi đây đi đó. Cùng bác…” anh ngập ngừng, nghẹn ngào nói: “Ở bên bác đến già.”
Bàn tay gầy guộc như củi khô khẽ run run.
Lăng Bách nắm tay ông, mắt rơm rớm nói tiếp: “Hôm đó cô ấy đón sinh nhật, lúc nhận được điện thoại của bác cô ấy cứ khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, bởi vì sợ bác lo lắng, sợ bác biết thực ra cô ấy không vui, luôn trách mình đã hại chết mẹ. Con gái bác thực sự rất hiểu chuyện, ngày bé sợ bóng tối nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn… Rõ là rất nhớ bác nhưng vì nghĩ mình đã hại chết mẹ nên không dám về nhà thăm bác. Rõ là muốn đón sinh nhật, muốn nghe bác chúc mừng sinh nhật, nhưng lại chọn cách quên sinh nhật mình… Theo bác, bác có một cô con gái rất hiếu thảo, mặc dù cô ấy đã cãi lại bác vì muốn làm ngôi sao, nhưng thực sự cô ấy chỉ mong muốn kiếm được nhiều tiền để bác sống tốt hơn. Cô ấy cố gắng như vậy chỉ vì muốn bác được đầy đủ về mặt vật chất.”
Khóe mắt người trên giường ngấn nước, nhưng vẫn nằm im bất động.
“Trước đây cô ấy không biết rằng tất cả bố mẹ trên đời này đều không cần vật chất, họ chỉ muốn con cái mình mạnh khỏe, vui vẻ, nhưng bây giờ cô ấy hiểu rồi, cô ấy biết hạnh phúc của mình chính là hạnh phúc của bố mẹ. Bác ơi, nếu cô ấy đã biết sai rồi thì mong bác hãy gắng gượng, cho cô ấy một cơ hội chuộc lỗi, cho cô ấy một cơ hội được bên bác đến già…” Nước mắt Lăng Bách tuôn như mưa, không tiếp tục nói được nữa, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Ông An Ý Phàm nằm trên giường khẽ mở mắt, nước mắt chảy thành hàng, mỗi lời của Lăng Bách ông đều nghe rõ. Ông luôn nghĩ con gái mình cứng rắn dũng cảm, hóa ra con bé ngốc ấy chỉ không muốn ông lo lắng. Thực ra, ông đâu trách An Dao vì cái chết của mẹ cô, mà chỉ trách mình thôi. Năm đó mẹ An Dao lấy ông khi còn trẻ, đó là quảng thời gian đẹp nhất của đời người, nhưng vì tiết kiệm tiền nên hai người không tới bệnh viện sinh đẻ, khiến bà chết thảm ở nhà. Bao năm qua, ông luôn tự trách mình, trách mình hại người vợ đáng thương.
Tất cả mọi chuyện đều không liên quan tớn An Dao.
Đều do ông không tốt.
Lăng Bách gõ cửa, cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Không được gõ, không được nói, không được phát ra tiếng động, anh dám phát ra tiếng động là em không tha cho anh.”
Cô vặn vòi nước, nước chảy từ trên xuống, cô ướt nhẹp từ đầu tới chân, nghĩ lại cảnh ban nãy vẫn còn rất bực mình. Cái tên ấy gian xảo quá, lại dám trêu chọc cô! Cô tắm nửa tiếng rồi mới nhớ ra mình không mang quần áo theo!
Thật là củ chuối!
Cô gọi: “Lăng Bách.” Bên ngoài không có tiếng động, cô he hé mở cửa nhà tắm ra, bên ngoài đưa vào một chiếc khăn tắm, lúc cô quấn khăn bước ra ngoài anh vẫn đang cười tủm.
Cô trợn mắt nhìn anh, anh cười càng to hơn: “Ban nãy anh định nhắc nhở em, đân là nhà anh, em không có quần áo. Nhưng em không cho phép anh lên tiếng nên anh không dám nói nữa.”
Cô hậm hực quấn khăn tắm vào phòng ngủ, lấy một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào, rồi chui vào trong chăn quấn kín người. Lúc tắm xong bước vào phòng, anh thấy người trên giường quấn kín như cái bánh chưng, lấy gối phân chia ranh giới trên giường. Anh đi tới bên giường ngồi xuống, khẽ vỗ người trong chăn, cô trùm chăn kín đầu, lỡ không thở được thì làm sao?
Người trong chăn khẽ động đậy nhưng không chịu ra ngoài.
Anh đành nằm xuống phía giường bên này, không dám vượt sang nửa phân.
Một lúc lâu cô không nghe thấy tiếng động gì liền từ từ chui đầu ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể nào chấp nhận được! Lăng Bách ngủ rồi! Mặc dù cô lấy gối chia ranh giới nhưng cô đã lên giường của anh, anh lại nằm ngủ say như chết.
“Lăng Bách.”
Cô thử gọi tên anh, anh mệt mỏi chau mày, mơ màng máy mắt rồi tiếp tục ngủ say. Cô nhấc gối ra rồi chui vào lòng anh, lấy chăn đắp cho cả hai người. Căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Cô ngẩng lên ngắm gương mặt anh. Gương mặt hai người gần trong gang tấc, đôi môi cô từ từ tiến lại gần môi anh, mặt đỏ bừng khẽ đặt nụ hôn lên đó. Anh không có phản ứng gì, có lẽ mấy hôm vừa rồi đã quá mệt.
Cô ôm eo anh, ngoan ngoãn nép vào ngực anh, từ từ nhắm mắt lại.
Đêm nay rất dài, cô hi vọng có thể dài thêm chút nữa, tốt nhất đừng bao giờ tỉnh dậy.
Lúc An Dao tỉnh dậy trời đã sáng bạch, Lăng Bách vẫn đang ngủ, cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng rồi. Cô bò dậy, bật máy điện thoại cho quản lí.
Quản lí quát cô: “Đại tiểu thư, bây giời là mấy giờ rồi? Tôi không tìm thấy cô ở nhà, cô quên hôm nay có buổi cắt băng khánh thành rồi sao? Còn nữa, tối qua sao cứ tắt máy? Cô có biết sếp đến nhà tìm cô mấy lần không? Còn Lăng Bách nữa, chị Phân đã báo cáo rồi, chuyện hai người yêu đương chúng tôi không cấm, nhưng đừng để ảnh hưởng tới công việc. Những người như chúng tôi còn phải ăn cơm! Các người tưởng rằng nổi tiếng rồi là lên trời sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay nổi nhưng không chừng mai sẽ hết thời, việc cô nên làm là nhân lúc còn nổi tiếng thì tranh thủ mà kiếm tiền đi.”
Cô vâng vâng dạ dạ, trả lời sẽ xuống ngay.
Ga giường nhăn nhúm, gối nằm im dưới đất, mở chăn ra mới phát hiện mình mặt áo sơ mi, cô vội vàng huých Lăng Bách dậy. Lăng Bách mở mắt nhìn đồng hồ rồi hét lên: “Chết rồi.” Anh tung chăn dậy, thay áo quần, thấy An Dao cứ nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn cô một hồi rồi vội đáp: “Anh về nhà lấy quần áo cho em ngay.”
“Chìa khóa trong túi quần em.”
“Ok, quần em anh ném vào máy giặt rồi, anh đi tìm ngay.”
Anh vội vàng ra khỏi cửa, mười lăm phút sau vội vàng quay lại, ôm một đống quần áo cho cô. Anh đưa quần áo cho cô xong liền tranh thủ đánh răng rửa mặt. Lúc hai người xuống dưới nhà đã thấy quản lí và trợ lí của mình đang đợi, vẻ mặt hằm hằm.
Lăng Bách đang định đi về phía chị Phân thì đột nhiên An Dao gọi lớn: “Lăng Bách.”
Anh tò mò nhìn cô, chỉ nghe thấy cô hạ giọng nói: “Em quên không nói với anh, trước đây cũng có một đôi nam nữ ngủ trên một chiếc giường, cô gái cũng chia ranh giới, nói chàng trai mà vượt qua ranh giới thì sẽ là cầm thú. Chàng trai thật thà tới mức khiến người ta đau lòng, sống chết cũng không vượt qua ranh giới nửa phân. Kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy cô gái liền cho chàng trai một cái tát, mắng anh ta không bằng loài cầm thú.”
Lăng Bách mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Cô gườm gườm cấu anh một cái, nhanh chân chạy về xe.
Anh ấm ức đứng im tại chỗ, hèn chi tối qua cô trốn trong chăn sống chết cũng không cho anh đi lấy quần áo! Hóa ra là muốn anh làm cầm thú. Anh cũng muốn lắm chứ, nếu không thì trêu đùa cô cả ngày làm gì? Nhưng tối qua cô vạch ranh giới sẵn, vì thế… anh đành phải an phận. Anh lên xe, chị Phân đang rất giận nên chỉ dặn dò tài xế mà không thèm nói với anh câu nào.
Anh chủ động làm hòa: “Hôm qua là em sai, em không nên bỏ chị lại mà đi như thế, nhưng lúc đó đã quay quảng cáo xong rồi. Thực ra em… em chỉ nghĩ, tại sao không chỉ đơn thuần sáng tác và ca hát thôi nhỉ?”
“Bây giờ ngành sản xuất băng đĩa rất ảm đạm, cậu chỉ ra album thì kiếm được bao nhiêu tiền? Cho dù tổ chức live show đi nữa thì sao chứ? Kiếm nhiều tiền nhất chính là đại diện thương hiệu và đóng phim, vì thế cậu không có sự lựa chọn. Hợp đồng cậu kí với chúng tôi không chỉ là ra đĩa hát, mà là phát triển toàn diện, vì thế công ti có quyền quyết định cậu phù hợp với ca hát hay đóng phim, ok? Hơn nữa, bây giờ cậu chỉ nhận quảng cáo và quảng bá album thôi, chuyện phim ảnh công ti vẫn đang giúp cậu đàm phán, nếu như bây giờ đã kêu mệt, đến lúc đó không cần làm nữa sao?” Giọng điệu của chị Phân rất khó chịu, bởi vì đây là ngôi sao đầu tiên dám không nghe lời chị. Lăng Bách gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại ra bấm số gọi ông An Ý Phàm.
Từ lần trước ở bệnh viện về anh luôn lo lắng cho sức khỏe của ông An.
Đầu dây bên kia đổ chuông mãi nhưng không có ai nghe, anh lo lắng chau mày lại. Chị Phân thấy anh cầm điện thoại liền đưa tay giật lấy, nói: “Không được phép liên lạc với An Dao nữa.”
“Nhưng…”
“Đợi việc hôm nay của cậu làm xong tôi sẽ trả lại cho cậu. Tôi không muốn chuyện hôm qua tiếp tục xảy ra nữa, chỉ nhận mấy cái tin nhắn là người chạy mất hút.” Chị Phân tắt máy một cách không khách sáo.
“Chị Phân, việc này em không thể nghe chị được, chị phải trả điện thoại cho em.” Anh luôn lịch sự với chị Phân nhưng lần này lại giật lấy điện thoại. Anh mở máy gọi số nhà An Dao, đầu máy bên kia vẫn là những tiếng tút dài nhưng không có ai nghe máy. Anh vẫn gọi đi gọi lại, trái tim thắt lại. Gọi chừng hai mươi phút, đột nhiên có người nghe máy. Đầu máy bên kia vang lên tiếng nói yếu ớt: “Cứu với…” sau đó im bặt.
Lăng Bách kêu thất thanh: “Lập tức tới nhà An Dao, mau lên.”
Chị Phân từ chối thẳng thừng: “Không được, hôm nay chúng ta phải ra sân bay, sau đó còn tham gia chương trình truyền hình.”
Anh gào lên: “Em phải đến nhà An Dao ngay lập tức.”
Chị Phân đành thỏa hiệp: “Cậu gọi điện bảo An Dao đi.”
“Không được.”
“Lăng Bách, cậu làm nghệ sĩ kiểu gì thế hả?”
“Nghệ sĩ thì phải máu lạnh sao? Chị biết ban nãy bác ấy đang kêu cứu không, bố An Dao đang kêu cứu. Chị Phân, em xin chị đấy.” Giọng anh hạ thấp xuống, dường như sắp khóc đến nơi: “Bác ấy bệnh nhưng giấu con gái mình, có thể bây giờ…” Anh không dám nghĩ tiếp nữa, giọng run run: “Nếu em gây thiệt hại cho công ti, em có thể bồi thường, thậm chí có thể kéo dài hợp đồng, nhưng chị Phân à… nếu bác ấy không còn thì An Dao sẽ rất đau lòng. Bác ấy một mình nuôi An Dao khôn lớn, cả đời này chưa từng hưởng hạnh phúc. Lần trước bác ấy đã suýt chết trong nhà không ai biết, lần này bất kể thế nào đi nữa em cũng phải đi… Em xin chị bảo tài xế chuyển hướng đi, từ đân tới nhà cô ấy rất gần, hai tiếng rưỡi là đến rồi.”
“Lăng Bách, đó là bố của An Dao, không phải bố cậu, cậu có thể gọi 120 bảo người ta tới cứu ông ấy.”
“Đúng rồi, có thể gọi cấp cứu khu vực.” Anh nhớ lần trước ở bệnh viện đã lưu số cấp cứu này rồi. Anh tìm loạn lên, quả nhiên số điện thoại đã được lưu trong điện thoại, anh run tay bấm số, nhưng số cấp cứu cứ bận liên tục.
“Dừng xe lại.” Anh ra lệnh cho tài xế, tài xế nhìn chị Phân qua gương chiếu hậu, không dám dừng.
Chị Phân biết Lăng Bách vô cùng ngang ngạnh, bây giờ không để anh đi thì cho dù có tới sân bay kiểu gì anh cũng tìm cách trốn. Chị bất lực nói:
“Đi theo tuyến đường Lăng Bách nói.”
Lăng Bách đáp: “Cảm ơn chị.”
Sắc mặt chị Phân rất khó coi, chị liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Cậu tự giải quyết việc này với sếp, tôi sẽ gọi điện tới xin lỗi đài truyền hình.”
“Vâng.”
Anh lo lắng, trong lòng thấy bất an, bấm số cấp cứu liên tục, thậm chí còn bấm số nhà An Dao, cả hai số đều không gọi được. Anh nắm chặt điện thoại, liên tục giục tài xế: “Phiền anh lái nhanh lên một chút.”
Xe lao đi rất nhanh trên đường.
Đoạn đường thường phải đi hai tiếng rưỡi nhưng hôm nay xe chỉ đi hai tiếng là đến. Xe dừng trước cửa nhà, Lăng Bách lao xuống như tên bắn, cửa nhà đóng kín, anh đập cửa, bên trong không có bất cứ tiếng động nào. Một người hàng xóm tốt bụng đứng bên nói với sang: “Mấy hôm nay không thấy ông ấy ra ngoài.”
Lăng Bách ngước nhìn ban công nhà hàng xóm, anh nhanh chân chạy sang nhà người ta rồi trèo lên ban công tầng hai. Chân giẫm vào ống nước, anh nhảy sang ban công nhà An Dao. Tất cả mọi người đứng bên đều nín thở. Anh tiếp đất an toàn, chạy ngang vào trong phòng, anh nhớ ra điện thoại ở tầng một nên lao ngay xuống. Vì cửa tầng một đóng kín nên bên trong tối om.
Anh lần mò bấm công tắc điện, cảnh tượng trước mắt khiến anh thót tim, dây điện thoại ở dưới đất, người nằm dưới đất đang nắm chặt ống nghe, mặt đầy máu, có chỗ máu đã đông lại, nhưng đáng sợ hơn là máu tươi đang không ngừng chảy ra. Anh mặc kệ tất cả, bế ông lên rồi lao ra ngoài cửa.
Anh vừa lên xe, tài xế lập tức đưa hai người tới bệnh viện thị trấn.
Đến bệnh viện, bắc sĩ nhanh chóng tiến hành cấp cứu, bên ngoài bệnh viện lụp xụp, trợ lí đang giúp anh xử lí vết máu trên người.
Chị Phân hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì vậy?”
Anh trả lời: “Lao phổi.”
Chị Phân trợn tròn mắt, nghiến răng gào lên với vẻ không thể tin nổi: “Cậu điên à, đó là bệnh truyền nhiễm đấy.”
Anh mệt mỏi nhìn chị, lưng tựa vào tường, cả người rã rời tới cực điểm. Ban nãy khi ôm ông An vào lòng, người ông mềm nhũn, oặt ra như đã chết, anh không dám đặt tay lên mũi ông kiểm tra hơi thở, bởi vì mũi chảy toàn máu tươi, thậm chí khóe miệng cũng chảy máu. Anh chỉ biết ra sức lau máu cho ông, giây phút ấy anh cảm thấn mình thật sự bất lực.
Một tiếng sau bác sĩ bước ra, sắc mặt khó đăm đăm.
Anh không dám hỏi, lo lắng dựa vào bức tường lạnh lẽo, đợi bác sĩ tuyên bố.
Bác sĩ nói: “Cần phải chuyển viện gấp. Tình hình của ông ấy thực sự quá nghiêm trọng, không chỉ vỡ huyết quản, huyết áp quá cao dẫn tới chảy máu não, mà phổi cũng chảy máu không cầm được, chỉ cần di chuyển nhẹ là máu chảy ra ngay, có thể gây tắc khí quản bất cứ lúc nào. Hơn nữa người bệnh còn xuất hiện triệu chứng tim phổi suy kiệt, phù nề, nếu không chuyển viện thì e rằng không kịp nữa. Đương nhiên, bệnh viện chúng tôi sẽ cho xe cấp cứu đưa hai người đi.”
Y tá đẩy xe cáng ra đưa lên xe cấp cứu. Anh lên xe cấp cứu cùng ông, tài xế lái xe đi sau. Không khí trong xe rất căn thẳng, Lăng Bách ngồi lặng im, không dám nói câu nào.
Ông An nằm trên giường bệnh thở từng hơi nặng nề. Bỗng nhiên khó nhọc mở mắt ra, vất vả đưa tay lên, lắc tay Lăng Bách: “Bác muốn về nhà, bác không đi chỗ khác…”
Lăng Bách nuốt nước mắt an ủi ông: “Chúng ta phải chuyển viện, xin bác đừng cố chấp nữa, chúng ta chuyển viện thì sẽ chữa được bệnh.”
Ông khẽ lắc đầu: “Vô ích thôi…” Giọng ông trầm xuống, yếu ớt thì thào: “Cầu xin cháu… lá rụng về cội…”
Y tá đi cùng ngăn cản: “Không thể về được, bây giờ ông không chỉ bị cao huyết áp, còn bị lao phổi đến xuất huyết, nếu không đưa tới bệnh viện thì không kịp nữa.”
Ông cố chấp nói: “Lăng Bách… bác biết, không, không kịp nữa.” Ánh mắt ông như đang cầu cứu.
Đúng thế, tới bệnh viện thành phố phải mất mấy tiếng, ông không thể gượng được.
Lăng Bách nắm chặt tay ông, những ngón tay gầy guộc đáng thương. Tay ông run rẩy trong tay anh, hơi thở đứt quãng, máu từ miệng trào ra, ông run rẩy: “Cầu xin cháu đấy…”
Khóe mắt Lăng Bách cay cay, nước mắt rơi xuống: “Không được, chúng ta phải chuyển viện, không thử thì sao biết là không cứu được?”
Ánh mắt tối sầm, ông run run giơ tay kia lên, lấy trong túi áo ngực ra một tấm ảnh, người trong ảnh thần thái tươi vui, gương mặt giống hệt An Dao. Nước mắt ông trào ra áp tấm ảnh vào ngực, tay ấn mạnh tấm ảnh, dường như đây là lần cuối cùng được gần gũi với người này.
Lăng Bách lặng lẽ khóc, đầu ngoảnh đi không dám nhìn ông.
Xe cấp cứu lao ra đường cao tốc.
Ông An mệt mỏi ngủ thiếp đi. Xe cấp cứu tới bệnh viện, hộ lí liền lập tức đưa ông vào phòng cấp cứu, lúc điền hồ sơ bệnh án tay Lăng Bách run run, chữ anh vốn viết rất đẹp nhưng bây giờ lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh điền xong hồ sơ rồi đứng ở cấp cứu, ngẩng đầu nhìn đèn phòng cấp cứu, màu đỏ như máu ấy khiến người ta hoảng sợ.
Điện thoại reo, là chị Phân gọi tới.
Anh buồn bã nghe máy: “Mấy hôm tới e rằng em không thể làm việc được, phiền chị từ chối giúp em. Em biết làm như thế không đúng, nhưng bác ấy…” Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Bác ấy bệnh nặng, em phải ở bên bác ấy, chị có thể cho em thời gian vài ngày không?”
Chị Phân sững lại, lần này không mắng anh nữa mà tỏ vẻ thông cảm: “Tôi hiểu, cậu cứ chăm sóc ông ấy đi, tôi sẽ giải thích với mọi người. Dù sao album của cậu cũng bán chạy, có hủn bỏ một số hoạt động quảng bá cũng không sao.”
“Cám ơn chị.”
Đột nhiên chị Phân nói: “Lăng Bách, cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp, có thể gánh vác cả thế giới thay bạn gái… cậu xứng đáng để An Dao yêu, càng xứng đáng để bất cứ người nào trên thế giới này yêu cậu. Thực ra tôi cứ nghĩ mãi, tại sao cậu lại đối xử tốt với bố cô ấy như thế, thậm chí ngay cả bệnh viện truyền nhiễm cũng không sợ. Nhưng tôi đã hiểu, đây chắc là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tôi sẽ giải thích với sếp, cậu tự bảo trọng.”
Lăng Bách lịch sự nói cám ơn một lần nữa.
Đèn đỏ tắt, bác sĩ trong phòng đi ra, Lăng Bách đứng thẳng dậy, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi. Bác sĩ chỉ nói đơn giản vài câu: “Tình hình của bệnh nhân không ổn định, cần phải nằm viện theo dõi.”
“Não xuất huyết…”
“Não xuất huyết không nhiều vì thế không nghiêm trọng, nhưng tình hình sức khỏe của ông ấy quá kém, chúng tôi phải tìm thời gian dẫn lưu cho ông ấy.”
“Còn phổi xuất huyết thì sao?”
“Tạm thời cầm máu, nhưng các biến chứng quá nghiêm trọng, tim phổi đều suy nhược.”
Y tá phòng cấp cứu đẩy ông ra, anh không dám hỏi bác sĩ nữa, sợ nhận được kết quả xấu. Anh theo y tá đẩy vào phòng bệnh VIP, máy thở và điện tâm đồ trong phòng bệnh đều đang kêu, cửa sổ đóng kín, ngăn ánh sáng từ bên ngoài vèo, cả căn phòng kín bưng, chỉ thấy mờ mờ. Anh kéo ghế đến ngồi bên giường, khẽ cầm bàn tay gầy guộc của ông lên áp vào lòng bàn tay mình, mắt rưng rưng lệ.
Anh nói: “Bác ơi, bác biết An Dao đã từng nói với cháu, cô ấy muốn đón bác về ở cùng để chăm sóc, cô ấy muốn làm một đứa cnn gái bình thường, ngày ngày được chơi cờ, dạo phố với bác, cùng bác đi tản bộ, đi đây đi đó. Cùng bác…” anh ngập ngừng, nghẹn ngào nói: “Ở bên bác đến già.”
Bàn tay gầy guộc như củi khô khẽ run run.
Lăng Bách nắm tay ông, mắt rơm rớm nói tiếp: “Hôm đó cô ấy đón sinh nhật, lúc nhận được điện thoại của bác cô ấy cứ khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, bởi vì sợ bác lo lắng, sợ bác biết thực ra cô ấy không vui, luôn trách mình đã hại chết mẹ. Con gái bác thực sự rất hiểu chuyện, ngày bé sợ bóng tối nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn… Rõ là rất nhớ bác nhưng vì nghĩ mình đã hại chết mẹ nên không dám về nhà thăm bác. Rõ là muốn đón sinh nhật, muốn nghe bác chúc mừng sinh nhật, nhưng lại chọn cách quên sinh nhật mình… Theo bác, bác có một cô con gái rất hiếu thảo, mặc dù cô ấy đã cãi lại bác vì muốn làm ngôi sao, nhưng thực sự cô ấy chỉ mong muốn kiếm được nhiều tiền để bác sống tốt hơn. Cô ấy cố gắng như vậy chỉ vì muốn bác được đầy đủ về mặt vật chất.”
Khóe mắt người trên giường ngấn nước, nhưng vẫn nằm im bất động.
“Trước đây cô ấy không biết rằng tất cả bố mẹ trên đời này đều không cần vật chất, họ chỉ muốn con cái mình mạnh khỏe, vui vẻ, nhưng bây giờ cô ấy hiểu rồi, cô ấy biết hạnh phúc của mình chính là hạnh phúc của bố mẹ. Bác ơi, nếu cô ấy đã biết sai rồi thì mong bác hãy gắng gượng, cho cô ấy một cơ hội chuộc lỗi, cho cô ấy một cơ hội được bên bác đến già…” Nước mắt Lăng Bách tuôn như mưa, không tiếp tục nói được nữa, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Ông An Ý Phàm nằm trên giường khẽ mở mắt, nước mắt chảy thành hàng, mỗi lời của Lăng Bách ông đều nghe rõ. Ông luôn nghĩ con gái mình cứng rắn dũng cảm, hóa ra con bé ngốc ấy chỉ không muốn ông lo lắng. Thực ra, ông đâu trách An Dao vì cái chết của mẹ cô, mà chỉ trách mình thôi. Năm đó mẹ An Dao lấy ông khi còn trẻ, đó là quảng thời gian đẹp nhất của đời người, nhưng vì tiết kiệm tiền nên hai người không tới bệnh viện sinh đẻ, khiến bà chết thảm ở nhà. Bao năm qua, ông luôn tự trách mình, trách mình hại người vợ đáng thương.
Tất cả mọi chuyện đều không liên quan tớn An Dao.
Đều do ông không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.