Chương 38
Liên Tâm
02/07/2014
Ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường màu đỏ, An Dao ngồi nghiêm chỉnh. Lăng Bách đứng dựa cửa, bóng người cao lớn. Anh nhìn cô, khóe mắt lấp lánh nụ cười.
Một hồi lạ hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên thẳng giường.
Nghĩ tới câu này là hai má An Dao lại nóng bừng. Thực sự sắp lên giường rồi, hơn nữa, còn đường hoàng lên giường.
Cô ngồi im không nhúc nhích.
Lăng Bách đứng ngoài cửa hỏi: “Anh có thể chứ?” Giọng điệu là câu hỏi nhưng ánh mắt lại chứa nét cười xấu xa.
Có thể chứ?
Cô vờ ngu ngơ: “Có thể làm gì?”
Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ bước tới bên cô. Hôm nay anh mặc bộ complet màu trắng, toàn thân toát lên vẻ lịch lãm. Cô nhìn anh rồi lại cúi đầu, tim đập loạn xạ.
Trong ánh điện sáng rõ, Lăng Bách ngây người nhìn người con gái trước mặt, anh cúi người hôn lên má cô, làn da cô vừa mềm vừa mịn, thơm như sữa, có sức hấp dẫn lạ kì. Anh nhẹ nhàng đẩy cô nằm ra giường rồi đè lên.
Hơi thở dần dần trở nên nóng hổi.
Nhiệt độ trong căn phòng dường như đột ngột tăng cao. Tiếng thở gấp gáp quấn quýt trong không khí, từng chiếc quần, chiếc áo được ném xuống đất.
Đột nhiên An Dao hỏi: “Có phải đau lắm không anh?”
Anh ngớ người dừng hôn, nhíu mày nói: “Chắc là có.”
Đôi mày cô cũng nhíu lại: “Anh chưa thử bao giờ?”
“Anh cũng là lần đầu tiên…”
“Vậy anh nên luyện tập đi, nhỡ tìm sai chỗ thì làm sao?”
“À, Dao Dao này.” Giọng anh trầm khàn rất gợi cảm: “Trước khi ‘làm việc’ chúng ta nên xem Asakawa… Chắc không sai được đâu.”
“Asakawa là ai?” Cô nghe cái tên này quen quen nhưng không thể nhớ nổi.
Anh vội chuyển chủ đề: “Không liên quan đến cô ta, chúng ta cứ…”
“Tại sao lại không liên quan đến cô ta? Anh xem cô ta là biết, rốt cuộc cô ta đã làm gì?”
“Cái đó…” Anh phải giải thích thế nào đây?
“Á…” Cô chợt hét lớn: “Em nhớ rồi, là nữ hoàng phim AV Nhật Bản! Lăng Bách, anh là đồ tồi, anh lại xem cái thể loại ấy, dậy mau.”
“Dậy á…” Cung đã lắp tên không thể không bắn, làm sao mà dậy được? Người con gái nằm bên dưới vẫn làu bàu không ngớt: “Đồ lừa đảo đáng ghét, lừa đảo, khốn kiếp, anh lại đi xem Asakawa.”
Anh bật cười, đặt cánh tay dưới đầu cô, đè mạnh cô xuống, giọng bắt đầu trầm đục.
“Ừ, lừa đảo, khốn kiếp, thậm chí anh còn có thể xấu hơn đó, chỉ là em không biết thôi.”
“…”
“Ví dụ, giờ này, khắc này, chỗ này.”
“….”
“Dao Dao, em có muốn thử không?”
“…”
Anh dùng miệng nút chặt môi cô, nụ hôn cuồng bạo như gió cuốn phăng tất cả. Mặc dù hôm sau có thể bị cô mắng nhưng anh mặc kệ, bởi vì anh muốn cô, chưa bao giờ lại muốn một người con gái như vậy.
Hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên An Dao làm là mở máy tính, lên baidu[*] gõ chữ Asakawa.
[*] Baidu: Một trang web tìm kiếm phổ biến ở Trung Quốc.
Nữ hoàng AV Nhật Bản.
Đồ đàn ông đáng ghét!
Cô tắt cửa sổ baidu rồi xem tin tức giải trí mới nhất, khắp trang nhất các báo đều là tin cô và anh kết hôn, thậm chí còn có trang chuyên đề. Mỗi chi tiết nhỏ trong hôn lễ đều được phóng to. Có cư dân mạng còn thảo luận khi nào hai người sinh con, có người cá trong năm nay, có người cá trong vòng ba năm. Cô nhìn những bình luận mà mặt nóng bừng, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu.
Người con trai ấy tối qua như biến thành một người khác.
Bỗng nhiên có người khẽ ôm cô từ phía sau.
Cô vẫn chăm chú đọc tin trên màn hình, không thèm để ý đến anh.
Anh ghé sát tai cô hỏi: “Em giận à?”
Cô lại mở cửa sổ về Asakawa ra, nhìn vào màn hình không nhúc nhích.
Lăng Bách nhìn màn hình, cố ý chuyển chủ đề: “Em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?
“Nhật Bản.”
“Sao lại đi Nhật Bản? Em muốn tới đâu ở Nhật Bản?”
“Tới chỗ có Asakawa.”
“…”
“Không phải anh thích Asakawa lắm sao.”
“Đâu có.”
“Vậy tại sao anh lại xem cô ta?” Cô điên tiết đứng dậy, quay lại hỏi dồn: “Tại sao lại xem cô ta? Em thấy lạ là cô ta có gì đẹp đâu mà xem?”
“Dao Dao, em ghen với cô ta làm gì, hơn nữa, anh chỉ tò mò nhìn hai cái thôi.” Lăng Bách thực sự bị oan mà, đúng là chỉ liếc có hai cái, cùng lắm là mấy giây.
“Một cái cũng không được, anh còn nhìn hai cái.”
“Anh sai rồi…” Phụ nữ khi ghen thật đáng sợ.
“Đương nhiên là anh sai rồi, anh nói xem, rốt cuộc đã xem bao nhiêu? Có xem hết bộ phim không? Lăng Bách…”
Cô chưa nói xong thì đã bị anh ném lên giường. Cơ thể anh đè lên người cô, hơi thở đầy ám muội: “Tân hôn không nên bàn về chuyện Asakawa, chúng ta nên nghĩ xem con chúng ta sẽ tên gì?”
“Con gái sẽ tên là Asakawa.”
“…”
“Con trai thì sao?”
“Asakawa.”
Anh hậm hực nhìn cô, tay bắt đầu cởi quần áo của cô, nụ hôn nóng bỏng rớt xuống người cô: “Nếu em dám báo thù anh, anh sẽ khiến cho em không ra nổi khỏi giường.”
“Anh dám.”
“Em có muốn thử không? Anh rất vui được bắt đầu ngay giờ khắc này.”
“…”
Tất cả mọi lời nói đều ngừng lại giữa những hơi thở hổn hển, cuối cùng cô đã biết người đàn ông này rất xấu xa.
Ngoại truyện 2: Nhật kí trưởng thành của tiểu ác ma
Khắp nơi đều là poster khổ lớn của Lăng Bách. Chương trình giải trí trên ti vi và đài truyền thanh đều phát ca khúc “Kiếp sau, trả em một đời”. Sau khi live show kết thúc, ca khúc này đã hot mấy năm liền, đứng đầu tất các bảng xếp hạng, Lăng Bách nhân cơ hội đó tung album mới, số lượng album bán ra đạt hơn một triệu bản, sức ảnh hưởng lan rộng trong khu vực châu Á.
Màn hình tinh thể lỏng lớn đang phát buổi phỏng vấn của Lăng Bách.
Trong phòng, ba người đang ngồi xếp bằng trên nền nhà, mắt nhìn màn hình không chớp.
An Dao nói: “Lên ti vi đẹp trai gớm, đẹp hơn bên ngoài nhiều.”
Lăng Bách bật cười phản đối, đứa con trai mười tháng tuổi đang ngồi trong lòng Lăng Bách đột nhiên tụt khỏi vòng tay anh, bò tới trước màn hình ti vi.
Kì tích xuất hiện kìa!
Tên nhóc mười tháng tuổi tự mình đứng dậy, nhìn màn hình ti vi, ngoáy mông theo điệu nhạc.
An Dao lác mắt: “Con trai anh… ngoáy mông kìa…”
Lăng Bách còn ngạc nhiên hơn: “Chứ sao nữa, hơn nữa, còn tự mình đứng dậy…”
“Thiên tài.”
“Chắc chắn là thiên tài, xem ra gen di truyền là có thật.”
“Tiểu Vũ, lại chỗ mẹ nào.”
“Tên con không phải Tiểu Vũ, tên con là Lăng Tiểu An, vợ đừng có đặt biệt danh cho nó.” Ai đó phản đối yếu ớt.
“Không gọi là Tiểu Vũ cũng được, tên Tiểu Đằng cũng hay lắm.”
“…” Anh dở khóc dở cười, chỉ vì một câu nói mà cô ghi hận tới bây giờ. Anh tức đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Ai đó thấy đã chọc tức được anh nên cười hớn hở: “Tiểu Đằng, mamy sẽ sinh cho con một em gái tên Tiểu Lan[*], được không?”
[*] Tên chữ Hán của ngôi sao phim AV Nhật Bản Asakawa là Vũ Đằng Lan.
Gương mặt đẹp trai của Lăng Bách thực sự biến dạng!
Lăng Bách đóng phim xong về nhà được chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng. Con trai anh mặc quần bỉm, cởi trần đang ngoáy mông trước màn hình ti vi, còn vợ anh ngồi đằng sau đang cười lăn cười bò ra đất, vừa cười vừa hô: “Tiểu Vũ, cố lên!”
Anh muốn khóc mà không có nước mắt, báo thù, rõ ràng là báo thù! Cách báo thù biến thái này chỉ có vợ anh mới nghĩ ra được. Lăng Bách nghĩ ngợi một hồi và quyết định phải để con trai anh tránh xa ác quỷ. Thế là anh bắt đầu đem con đi theo show diễn, kết quả đang quay phim thì đạo diễn hô dừng.
Bởi vì anh bạn nhỏ Lăng Tiểu An quá nghịch ngợm.
Mặc dù mới hai tuổi nhưng cậu bé đã biết chạy tới ống kính, ngoáy mông nhảy hip hop. Lăng Tiểu An được di truyền gen trội của bố mẹ, ngoại hình xinh xắn dễ thương như con lai, mới hai tuổi mà nhảy hip hop rất có bài bản.
Đạo diễn bỗng tìm Lăng Bách thương lượng: “Để con trai cậu tham gia vai khách mời, được chứ?”
Lăng Bách không muốn con bước vào ngành này chút nào nên từ chối ngay.
Đạo diễn thở dài: “Mầm non tốt thế này cơ mà, không làm sao nhí thì đáng tiếc quá.”
Lăng Bách nhìn con trai đang ngoáy mông giữa sân khấu, gương mặt méo xệch: “An Dao sợ Tiểu An sau này sẽ thành gay, nên muốn gửi nó vào Thiếu Lâm Tự học tập, chắc chắn không cho nó làm sao nhí rồi.”
“Làm hòa thượng?”
“Không phải, chỉ là học võ thuật thôi, Dao Dao nói như thế mới nam tính, tiền đồ mới sáng láng.”
“Nó mới có mấy tuổi mà… làm sao biết được sau này nhất định sẽ bị gay chứ?”
“Đều do bây giờ có nhiều trào lưu không tốt.”
“Nhưng trong chùa đều là đàn ông con trai, càng có khả năng phát triển thành gay mà.”
“Đúng thế, sao em không nghĩ ra nhỉ.” Lăng Bách như tỉnh ngộ, anh vội gọi điện thoại về bàn bạc với vợ, ba tuổi là giai đoạn quyết định cả đời, điều này vợ chồng anh rất lo lắng. Đặc biệt là An Dao, cô luôn cảm thấy con trai mình xinh đẹp quá, rõ là đẹp tới mức không có khí chất nam nhi, sau này nếu như làm công thì còn được, chỉ sợ làm thụ thì…
Lúc Lăng Tiểu An được ba tuổi, cậu bé rất hãnh diện khi đi nhà trẻ, trở thành nhân vật tiếng tăm trong lớp. Tiểu An tan học về nhà, đắc ý nói với bố mẹ: “Rất nhiều bạn chơi với con.”
Hai vợ chồng lập tức căng thẳng hỏi: “Vậy con thích chơi với ai?”
Tiểu An nghiêm túc nghĩ: “Có Tiểu Minh, Hoa Hoa. Viên Viên, còn có Tư Tư, Lam Lam…” (Ở đây đã lược bớt hơn hai mươi cái tên.)
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu An tìm trong nhà được mẩu giấy, cậu bé lấy ghế ra ngồi trước bàn uống nước, chăm chú viết gì đó.
Lăng Bách đau đầu hỏi con: “Con viết gì thế?”
Tiểu An liếc nhìn bố, chăm chú viết tiếp.
Lăng Bách tò mò ghé nhìn, trên giấy trắng viết vô số số 1.
Tiểu An viết kín tờ giấy toàn số 1 xong mới trả lời anh: “Đây là bài hát con viết tặng Hoa Hoa.”
Lăng Bách đau đầu.
An Dao nhìn đống số 1 ấy, rất tán thưởng con trai: “Không ngờ con mẹ mới có ba tuổi mà đã biết tán gái, sau này nhớ viết ‘Bí kíp tán gái của Lăng Tiểu An’ nhé, một hồi lạ hai hồi quen, ba hồi bốn hồi…”
Lăng Bách vội bịt miệng cô lại, lo lắng nhắc nhở cô: “Ở đây có con nhỏ, những chủ đề nhạy cảm thì không nên nói, sau này nó học thói xấu thì làm sao?”
Anh bạn nhỏ ngồi trên bàn uống nước bĩu môi, thong thả đọc: “Ba hồi bốn hồi lên giường luôn.”
Câu Tiểu An vừa nói xong giống như sấm đánh bên tai làm chấn động hai vợ chồng.
Thằng nhóc này mới ba tuổi phải không? Chắc chắn là ba tuổi chứ? Vậy câu này nó học ở đâu?
Hai vợ chồng vội thay nhau truy hỏi.
“Con trai, con biết lên giường có nghĩa gì không?”
“Con trai? Tên khốn nào dạy con thế? Con còn bé như vậy làm sao biết nói câu này?”
Anh bạn nhỏ Lăng Tiểu An giương đôi mắt to tròn nhìn bố mẹ với vẻ mặt ngây thơ: “Bây giờ người lớn lạc hậu quá. Hôm qua con vừa lên giường với Lam Lam xong, hôm nay là Hoa Hoa, mai chuẩn bị với Viên Viên, ngày kia là Tư Tư. Nói chung mỗi ngày con lên giường với một bạn.
Người lớn suy sụp hoàn toàn, cả hai cùng thốt lên: “Con không định lên giường với Tiểu Minh đấy chứ?”
Lăng Tiểu An lắc đầu, vẻ mặt bất mãn: “Hôm nay Tiểu Minh cướp đồ chơi của con, con không có hứng thú với nó, sau này càng không có hứng thú.” Hai người cùng thở phào, Lăng Tiểu An lại nói ra một bí mật động trời: “Con có hứng thú với tất cả các bạn nữ.”
Lăng Bách và An Dao nhìn nhau mấy giây, đầu óc rối bời. Hai người lén lút về phòng thương lượng, quyết định bàn bạc về tương lai của con trai.
Lăng Tiểu An chạy tới bên điện thoại, bấm số nhà Hoa Hoa, giọng trẻ con rất dễ thương: “Hoa Hoa, ngày mai bạn có lên giường với tớ không? Nếu bạn không lên giường với tớ thì tớ tìm Viên Viên. Có điều tớ bảo cái này, tớ vẫn thích bạn hơn đó. Nếu bạn không biết trân trọng cơ hội này thì sau này tớ không chơi với bạn nữa, tớ lên giường với Viên Viên, làm bạn tốt với Viên Viên.”
“Nhưng mà…” Cô bé ở đầu máy bên kia có vẻ rất ấm ức: “Bỏ ga giường xuống đất lăn lộn lạnh lắm. Hơn nữa, cô giáo nói rồi, không được phép bỏ ga giường xuống đất lăn lộn.”
“Vớ vẩn.” Lăng Tiểu An nghiêm túc nói: “Không cho ga giường xuống đất thì lên giường làm sao được? Cô giáo lạc hậu quá.”
“Được rồi, bạn không được chơi với Viên Viên nhé, tớ lên giường với bạn.”
“Vậy hứa nhé, mai giờ nghỉ trưa tớ với bạn tiếp tục lên giường, vui lắm. À, bạn lên giường với tớ thì không được lên giường với Tiểu Minh đâu. Hôm nay lúc chúng ta chơi lên giường nó cũng muốn chơi, tớ không thích nó.”
“Ừ.”
“Ừ, phải ngoan, bạn ngoan thì tớ mới chơi với bạn. Hơn nữa, hôm nay tớ có viết một bài hát tặng bạn đấy. Để tớ hát cho bạn nghe. 1 a, 1 a 1 a 11 a 111 a a.” Ai đó vừa ngoáy mông vừa cao giọng hát: “1 a 1 a…”
Cậu bé hát xong liền đắc ý nói: “Hoa Hoa, có thích không? Tớ hát có hay không? Tớ đối xử tốt với bạn chưa? Đây là bài hát tớ viết lâu lắm lâu lắm lâu lắm rồi ý, tốn bao nhiêu là noron thần kinh đấy.”
“Hay quá, bạn hát hay hơn bố bạn nhiều.”
Ngoại truyện 3: Con đường tán gái gian khổ của Lý Thừa Trạch
Việc đau đớn nhất trên thế giới này chính là tự tay đẩy người mình yêu thương vào vòng tay kẻ khác.
Suốt một thời gian dài Lý Thừa Trạch không thể nào hồi phục bản thân từ sau cú sốc ấy được, cả ngày đều có cảm giác như có đàn quạ đen bay trên đỉnh đầu. Anh ngồi trong phòng làm việc nghịch điện thoại, trong danh bạ có vô số tên các cô gái nhưng anh chẳng có ấn tượng với ai cả.
Tại sao trong đầu chỉ có hình ảnh của cô ấy?
Đau quá đi mất.
Anh không thể nào tập trung tinh thần được.
Lúc vào phòng đưa tài liệu cho anh, Amy cũng không dám ở lại lâu, đặt ở đó rồi vội vã ra luôn. Ai ngờ, cô vừa đặt mông xuống ghế thì điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Cô hít sâu rồi nghe máy, chỉ thấy đầu máy bên kia giọng nữ đang gào thét: “Lý Thừa Trạch ở đâu? Tên khốn đó có ý gì?”
Amy lạnh lùng đáp: “Thưa cô Mike, sếp tôi thực sự không có ở đây.”
“Làm sao có chuyện không ở đây được? Chắc chắn anh ta đang trốn tôi phải không? Tưởng đưa tiền là đẩy được tôi đi sao? Tôi thực sự muốn dùng giày cao gót đập nát óc anh ta ra.”
“Nhưng thưa cô Mike, anh ấy thực sự không có ở đây.”
“Sao lúc lên giường với tôi thì ngày nào cũng có mặt?”
“Ờ…” Amy đau đầu chuyển hướng: “Tôi sẽ bảo anh ấy tối gọi lại cho cô.”
“Tốt nhất là như thế, nếu không tôi sẽ đích thân tới công ti tóm cổ anh ta.”
“Vâng vâng.” Amy gác máy, đầu như muốn nổ tung, công việc này thật là kinh khủng.
Cửa văn phòng đột nhiên mở toang, Lý Thừa Trạch vừa nghe điện thoại vừa bước ra.
“Vâng, hôm nay nhất định sẽ về mà… còn sao nữa, gần đây bận quá. Ngoan, người ta đâu dám quên chứ, lần này không bận nữa rồi. Vâng, vâng, thơm một cái nào.”
Amy tức tối nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt nắm đấm gào lên: “Sếp.”
Lý Thừa Trạch nhíu mày nhìn cô, cúp máy, rồi uể oải hỏi: “Sao thế?”
Sao thế? Cô sắp bị đám đàn bà kia làm cho tức điên lên! Chỉ là không theo đuổi được An Dao thôi chứ có gì đâu, anh có cần thiết phải lăng nhăng thế này không? Không phải đã nói tình yêu chỉ như áng mây hờ hững trôi qua rồi sao? Chẳng có lí gì trôi bao nhiêu năm mà đám mây vẫn hờ hững đứng ở đó cả!
Amy lao tới trước mặt anh, gào lên: “Anh đừng ném cái đống bùng nhùng này cho em nữa, em là thư kí, không phải là nhân viên quét rác.”
Lý Thừa Trạch gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Amy điên lên: “Anh có biết hôm qua là cô người mẫu nào đó, hôm nay là cô Mike nào kia, ngày ngày đều có gái gọi tới nổi điên với em. Sếp, em cảnh cáo anh, đừng chơi nữa, stop!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết! Sếp, trước đây cho dù bị người khác kề dao vào cổ anh cũng không thèm chau mày, cho dù bị gái chỉ tay vào mũi anh mà mắng, anh cũng cười rất thoải mái. Anh luôn đặt ra mục tiêu bản thân mình là người thông minh, là trai đẹp đen tối vô địch. Vì thế, phải nhớ kĩ, người thông minh không được tiếp tục lăng nhăng như thế này nữa.”
“Nhưng…”
“Bất cứ chuyện gì cũng chỉ như mây trôi thôi, anh nhất định phải gắng gượng lên. Nhớ rõ, tất cả mọi áng mây của tình yêu cuối cùng cũng sẽ tan đi hết, mùa xuân của anh nhất định sẽ tới, ok?”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, em dốc hết ruột gan ra nói nhiều như thế, anh vẫn không hiểu sao? Sếp, mọi thứ chỉ như mây trôi mà thôi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nữa. Anh còn nhưng nữa là em đánh!”
“…”
Ai đó muốn khóc mà không khóc được, nhưng cuộc điện thoại ban nãy là mẹ anh gọi bảo anh về ăn cơm mà!
HẾT
Một hồi lạ hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên thẳng giường.
Nghĩ tới câu này là hai má An Dao lại nóng bừng. Thực sự sắp lên giường rồi, hơn nữa, còn đường hoàng lên giường.
Cô ngồi im không nhúc nhích.
Lăng Bách đứng ngoài cửa hỏi: “Anh có thể chứ?” Giọng điệu là câu hỏi nhưng ánh mắt lại chứa nét cười xấu xa.
Có thể chứ?
Cô vờ ngu ngơ: “Có thể làm gì?”
Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ bước tới bên cô. Hôm nay anh mặc bộ complet màu trắng, toàn thân toát lên vẻ lịch lãm. Cô nhìn anh rồi lại cúi đầu, tim đập loạn xạ.
Trong ánh điện sáng rõ, Lăng Bách ngây người nhìn người con gái trước mặt, anh cúi người hôn lên má cô, làn da cô vừa mềm vừa mịn, thơm như sữa, có sức hấp dẫn lạ kì. Anh nhẹ nhàng đẩy cô nằm ra giường rồi đè lên.
Hơi thở dần dần trở nên nóng hổi.
Nhiệt độ trong căn phòng dường như đột ngột tăng cao. Tiếng thở gấp gáp quấn quýt trong không khí, từng chiếc quần, chiếc áo được ném xuống đất.
Đột nhiên An Dao hỏi: “Có phải đau lắm không anh?”
Anh ngớ người dừng hôn, nhíu mày nói: “Chắc là có.”
Đôi mày cô cũng nhíu lại: “Anh chưa thử bao giờ?”
“Anh cũng là lần đầu tiên…”
“Vậy anh nên luyện tập đi, nhỡ tìm sai chỗ thì làm sao?”
“À, Dao Dao này.” Giọng anh trầm khàn rất gợi cảm: “Trước khi ‘làm việc’ chúng ta nên xem Asakawa… Chắc không sai được đâu.”
“Asakawa là ai?” Cô nghe cái tên này quen quen nhưng không thể nhớ nổi.
Anh vội chuyển chủ đề: “Không liên quan đến cô ta, chúng ta cứ…”
“Tại sao lại không liên quan đến cô ta? Anh xem cô ta là biết, rốt cuộc cô ta đã làm gì?”
“Cái đó…” Anh phải giải thích thế nào đây?
“Á…” Cô chợt hét lớn: “Em nhớ rồi, là nữ hoàng phim AV Nhật Bản! Lăng Bách, anh là đồ tồi, anh lại xem cái thể loại ấy, dậy mau.”
“Dậy á…” Cung đã lắp tên không thể không bắn, làm sao mà dậy được? Người con gái nằm bên dưới vẫn làu bàu không ngớt: “Đồ lừa đảo đáng ghét, lừa đảo, khốn kiếp, anh lại đi xem Asakawa.”
Anh bật cười, đặt cánh tay dưới đầu cô, đè mạnh cô xuống, giọng bắt đầu trầm đục.
“Ừ, lừa đảo, khốn kiếp, thậm chí anh còn có thể xấu hơn đó, chỉ là em không biết thôi.”
“…”
“Ví dụ, giờ này, khắc này, chỗ này.”
“….”
“Dao Dao, em có muốn thử không?”
“…”
Anh dùng miệng nút chặt môi cô, nụ hôn cuồng bạo như gió cuốn phăng tất cả. Mặc dù hôm sau có thể bị cô mắng nhưng anh mặc kệ, bởi vì anh muốn cô, chưa bao giờ lại muốn một người con gái như vậy.
Hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên An Dao làm là mở máy tính, lên baidu[*] gõ chữ Asakawa.
[*] Baidu: Một trang web tìm kiếm phổ biến ở Trung Quốc.
Nữ hoàng AV Nhật Bản.
Đồ đàn ông đáng ghét!
Cô tắt cửa sổ baidu rồi xem tin tức giải trí mới nhất, khắp trang nhất các báo đều là tin cô và anh kết hôn, thậm chí còn có trang chuyên đề. Mỗi chi tiết nhỏ trong hôn lễ đều được phóng to. Có cư dân mạng còn thảo luận khi nào hai người sinh con, có người cá trong năm nay, có người cá trong vòng ba năm. Cô nhìn những bình luận mà mặt nóng bừng, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu.
Người con trai ấy tối qua như biến thành một người khác.
Bỗng nhiên có người khẽ ôm cô từ phía sau.
Cô vẫn chăm chú đọc tin trên màn hình, không thèm để ý đến anh.
Anh ghé sát tai cô hỏi: “Em giận à?”
Cô lại mở cửa sổ về Asakawa ra, nhìn vào màn hình không nhúc nhích.
Lăng Bách nhìn màn hình, cố ý chuyển chủ đề: “Em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?
“Nhật Bản.”
“Sao lại đi Nhật Bản? Em muốn tới đâu ở Nhật Bản?”
“Tới chỗ có Asakawa.”
“…”
“Không phải anh thích Asakawa lắm sao.”
“Đâu có.”
“Vậy tại sao anh lại xem cô ta?” Cô điên tiết đứng dậy, quay lại hỏi dồn: “Tại sao lại xem cô ta? Em thấy lạ là cô ta có gì đẹp đâu mà xem?”
“Dao Dao, em ghen với cô ta làm gì, hơn nữa, anh chỉ tò mò nhìn hai cái thôi.” Lăng Bách thực sự bị oan mà, đúng là chỉ liếc có hai cái, cùng lắm là mấy giây.
“Một cái cũng không được, anh còn nhìn hai cái.”
“Anh sai rồi…” Phụ nữ khi ghen thật đáng sợ.
“Đương nhiên là anh sai rồi, anh nói xem, rốt cuộc đã xem bao nhiêu? Có xem hết bộ phim không? Lăng Bách…”
Cô chưa nói xong thì đã bị anh ném lên giường. Cơ thể anh đè lên người cô, hơi thở đầy ám muội: “Tân hôn không nên bàn về chuyện Asakawa, chúng ta nên nghĩ xem con chúng ta sẽ tên gì?”
“Con gái sẽ tên là Asakawa.”
“…”
“Con trai thì sao?”
“Asakawa.”
Anh hậm hực nhìn cô, tay bắt đầu cởi quần áo của cô, nụ hôn nóng bỏng rớt xuống người cô: “Nếu em dám báo thù anh, anh sẽ khiến cho em không ra nổi khỏi giường.”
“Anh dám.”
“Em có muốn thử không? Anh rất vui được bắt đầu ngay giờ khắc này.”
“…”
Tất cả mọi lời nói đều ngừng lại giữa những hơi thở hổn hển, cuối cùng cô đã biết người đàn ông này rất xấu xa.
Ngoại truyện 2: Nhật kí trưởng thành của tiểu ác ma
Khắp nơi đều là poster khổ lớn của Lăng Bách. Chương trình giải trí trên ti vi và đài truyền thanh đều phát ca khúc “Kiếp sau, trả em một đời”. Sau khi live show kết thúc, ca khúc này đã hot mấy năm liền, đứng đầu tất các bảng xếp hạng, Lăng Bách nhân cơ hội đó tung album mới, số lượng album bán ra đạt hơn một triệu bản, sức ảnh hưởng lan rộng trong khu vực châu Á.
Màn hình tinh thể lỏng lớn đang phát buổi phỏng vấn của Lăng Bách.
Trong phòng, ba người đang ngồi xếp bằng trên nền nhà, mắt nhìn màn hình không chớp.
An Dao nói: “Lên ti vi đẹp trai gớm, đẹp hơn bên ngoài nhiều.”
Lăng Bách bật cười phản đối, đứa con trai mười tháng tuổi đang ngồi trong lòng Lăng Bách đột nhiên tụt khỏi vòng tay anh, bò tới trước màn hình ti vi.
Kì tích xuất hiện kìa!
Tên nhóc mười tháng tuổi tự mình đứng dậy, nhìn màn hình ti vi, ngoáy mông theo điệu nhạc.
An Dao lác mắt: “Con trai anh… ngoáy mông kìa…”
Lăng Bách còn ngạc nhiên hơn: “Chứ sao nữa, hơn nữa, còn tự mình đứng dậy…”
“Thiên tài.”
“Chắc chắn là thiên tài, xem ra gen di truyền là có thật.”
“Tiểu Vũ, lại chỗ mẹ nào.”
“Tên con không phải Tiểu Vũ, tên con là Lăng Tiểu An, vợ đừng có đặt biệt danh cho nó.” Ai đó phản đối yếu ớt.
“Không gọi là Tiểu Vũ cũng được, tên Tiểu Đằng cũng hay lắm.”
“…” Anh dở khóc dở cười, chỉ vì một câu nói mà cô ghi hận tới bây giờ. Anh tức đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Ai đó thấy đã chọc tức được anh nên cười hớn hở: “Tiểu Đằng, mamy sẽ sinh cho con một em gái tên Tiểu Lan[*], được không?”
[*] Tên chữ Hán của ngôi sao phim AV Nhật Bản Asakawa là Vũ Đằng Lan.
Gương mặt đẹp trai của Lăng Bách thực sự biến dạng!
Lăng Bách đóng phim xong về nhà được chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng. Con trai anh mặc quần bỉm, cởi trần đang ngoáy mông trước màn hình ti vi, còn vợ anh ngồi đằng sau đang cười lăn cười bò ra đất, vừa cười vừa hô: “Tiểu Vũ, cố lên!”
Anh muốn khóc mà không có nước mắt, báo thù, rõ ràng là báo thù! Cách báo thù biến thái này chỉ có vợ anh mới nghĩ ra được. Lăng Bách nghĩ ngợi một hồi và quyết định phải để con trai anh tránh xa ác quỷ. Thế là anh bắt đầu đem con đi theo show diễn, kết quả đang quay phim thì đạo diễn hô dừng.
Bởi vì anh bạn nhỏ Lăng Tiểu An quá nghịch ngợm.
Mặc dù mới hai tuổi nhưng cậu bé đã biết chạy tới ống kính, ngoáy mông nhảy hip hop. Lăng Tiểu An được di truyền gen trội của bố mẹ, ngoại hình xinh xắn dễ thương như con lai, mới hai tuổi mà nhảy hip hop rất có bài bản.
Đạo diễn bỗng tìm Lăng Bách thương lượng: “Để con trai cậu tham gia vai khách mời, được chứ?”
Lăng Bách không muốn con bước vào ngành này chút nào nên từ chối ngay.
Đạo diễn thở dài: “Mầm non tốt thế này cơ mà, không làm sao nhí thì đáng tiếc quá.”
Lăng Bách nhìn con trai đang ngoáy mông giữa sân khấu, gương mặt méo xệch: “An Dao sợ Tiểu An sau này sẽ thành gay, nên muốn gửi nó vào Thiếu Lâm Tự học tập, chắc chắn không cho nó làm sao nhí rồi.”
“Làm hòa thượng?”
“Không phải, chỉ là học võ thuật thôi, Dao Dao nói như thế mới nam tính, tiền đồ mới sáng láng.”
“Nó mới có mấy tuổi mà… làm sao biết được sau này nhất định sẽ bị gay chứ?”
“Đều do bây giờ có nhiều trào lưu không tốt.”
“Nhưng trong chùa đều là đàn ông con trai, càng có khả năng phát triển thành gay mà.”
“Đúng thế, sao em không nghĩ ra nhỉ.” Lăng Bách như tỉnh ngộ, anh vội gọi điện thoại về bàn bạc với vợ, ba tuổi là giai đoạn quyết định cả đời, điều này vợ chồng anh rất lo lắng. Đặc biệt là An Dao, cô luôn cảm thấy con trai mình xinh đẹp quá, rõ là đẹp tới mức không có khí chất nam nhi, sau này nếu như làm công thì còn được, chỉ sợ làm thụ thì…
Lúc Lăng Tiểu An được ba tuổi, cậu bé rất hãnh diện khi đi nhà trẻ, trở thành nhân vật tiếng tăm trong lớp. Tiểu An tan học về nhà, đắc ý nói với bố mẹ: “Rất nhiều bạn chơi với con.”
Hai vợ chồng lập tức căng thẳng hỏi: “Vậy con thích chơi với ai?”
Tiểu An nghiêm túc nghĩ: “Có Tiểu Minh, Hoa Hoa. Viên Viên, còn có Tư Tư, Lam Lam…” (Ở đây đã lược bớt hơn hai mươi cái tên.)
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu An tìm trong nhà được mẩu giấy, cậu bé lấy ghế ra ngồi trước bàn uống nước, chăm chú viết gì đó.
Lăng Bách đau đầu hỏi con: “Con viết gì thế?”
Tiểu An liếc nhìn bố, chăm chú viết tiếp.
Lăng Bách tò mò ghé nhìn, trên giấy trắng viết vô số số 1.
Tiểu An viết kín tờ giấy toàn số 1 xong mới trả lời anh: “Đây là bài hát con viết tặng Hoa Hoa.”
Lăng Bách đau đầu.
An Dao nhìn đống số 1 ấy, rất tán thưởng con trai: “Không ngờ con mẹ mới có ba tuổi mà đã biết tán gái, sau này nhớ viết ‘Bí kíp tán gái của Lăng Tiểu An’ nhé, một hồi lạ hai hồi quen, ba hồi bốn hồi…”
Lăng Bách vội bịt miệng cô lại, lo lắng nhắc nhở cô: “Ở đây có con nhỏ, những chủ đề nhạy cảm thì không nên nói, sau này nó học thói xấu thì làm sao?”
Anh bạn nhỏ ngồi trên bàn uống nước bĩu môi, thong thả đọc: “Ba hồi bốn hồi lên giường luôn.”
Câu Tiểu An vừa nói xong giống như sấm đánh bên tai làm chấn động hai vợ chồng.
Thằng nhóc này mới ba tuổi phải không? Chắc chắn là ba tuổi chứ? Vậy câu này nó học ở đâu?
Hai vợ chồng vội thay nhau truy hỏi.
“Con trai, con biết lên giường có nghĩa gì không?”
“Con trai? Tên khốn nào dạy con thế? Con còn bé như vậy làm sao biết nói câu này?”
Anh bạn nhỏ Lăng Tiểu An giương đôi mắt to tròn nhìn bố mẹ với vẻ mặt ngây thơ: “Bây giờ người lớn lạc hậu quá. Hôm qua con vừa lên giường với Lam Lam xong, hôm nay là Hoa Hoa, mai chuẩn bị với Viên Viên, ngày kia là Tư Tư. Nói chung mỗi ngày con lên giường với một bạn.
Người lớn suy sụp hoàn toàn, cả hai cùng thốt lên: “Con không định lên giường với Tiểu Minh đấy chứ?”
Lăng Tiểu An lắc đầu, vẻ mặt bất mãn: “Hôm nay Tiểu Minh cướp đồ chơi của con, con không có hứng thú với nó, sau này càng không có hứng thú.” Hai người cùng thở phào, Lăng Tiểu An lại nói ra một bí mật động trời: “Con có hứng thú với tất cả các bạn nữ.”
Lăng Bách và An Dao nhìn nhau mấy giây, đầu óc rối bời. Hai người lén lút về phòng thương lượng, quyết định bàn bạc về tương lai của con trai.
Lăng Tiểu An chạy tới bên điện thoại, bấm số nhà Hoa Hoa, giọng trẻ con rất dễ thương: “Hoa Hoa, ngày mai bạn có lên giường với tớ không? Nếu bạn không lên giường với tớ thì tớ tìm Viên Viên. Có điều tớ bảo cái này, tớ vẫn thích bạn hơn đó. Nếu bạn không biết trân trọng cơ hội này thì sau này tớ không chơi với bạn nữa, tớ lên giường với Viên Viên, làm bạn tốt với Viên Viên.”
“Nhưng mà…” Cô bé ở đầu máy bên kia có vẻ rất ấm ức: “Bỏ ga giường xuống đất lăn lộn lạnh lắm. Hơn nữa, cô giáo nói rồi, không được phép bỏ ga giường xuống đất lăn lộn.”
“Vớ vẩn.” Lăng Tiểu An nghiêm túc nói: “Không cho ga giường xuống đất thì lên giường làm sao được? Cô giáo lạc hậu quá.”
“Được rồi, bạn không được chơi với Viên Viên nhé, tớ lên giường với bạn.”
“Vậy hứa nhé, mai giờ nghỉ trưa tớ với bạn tiếp tục lên giường, vui lắm. À, bạn lên giường với tớ thì không được lên giường với Tiểu Minh đâu. Hôm nay lúc chúng ta chơi lên giường nó cũng muốn chơi, tớ không thích nó.”
“Ừ.”
“Ừ, phải ngoan, bạn ngoan thì tớ mới chơi với bạn. Hơn nữa, hôm nay tớ có viết một bài hát tặng bạn đấy. Để tớ hát cho bạn nghe. 1 a, 1 a 1 a 11 a 111 a a.” Ai đó vừa ngoáy mông vừa cao giọng hát: “1 a 1 a…”
Cậu bé hát xong liền đắc ý nói: “Hoa Hoa, có thích không? Tớ hát có hay không? Tớ đối xử tốt với bạn chưa? Đây là bài hát tớ viết lâu lắm lâu lắm lâu lắm rồi ý, tốn bao nhiêu là noron thần kinh đấy.”
“Hay quá, bạn hát hay hơn bố bạn nhiều.”
Ngoại truyện 3: Con đường tán gái gian khổ của Lý Thừa Trạch
Việc đau đớn nhất trên thế giới này chính là tự tay đẩy người mình yêu thương vào vòng tay kẻ khác.
Suốt một thời gian dài Lý Thừa Trạch không thể nào hồi phục bản thân từ sau cú sốc ấy được, cả ngày đều có cảm giác như có đàn quạ đen bay trên đỉnh đầu. Anh ngồi trong phòng làm việc nghịch điện thoại, trong danh bạ có vô số tên các cô gái nhưng anh chẳng có ấn tượng với ai cả.
Tại sao trong đầu chỉ có hình ảnh của cô ấy?
Đau quá đi mất.
Anh không thể nào tập trung tinh thần được.
Lúc vào phòng đưa tài liệu cho anh, Amy cũng không dám ở lại lâu, đặt ở đó rồi vội vã ra luôn. Ai ngờ, cô vừa đặt mông xuống ghế thì điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông. Cô hít sâu rồi nghe máy, chỉ thấy đầu máy bên kia giọng nữ đang gào thét: “Lý Thừa Trạch ở đâu? Tên khốn đó có ý gì?”
Amy lạnh lùng đáp: “Thưa cô Mike, sếp tôi thực sự không có ở đây.”
“Làm sao có chuyện không ở đây được? Chắc chắn anh ta đang trốn tôi phải không? Tưởng đưa tiền là đẩy được tôi đi sao? Tôi thực sự muốn dùng giày cao gót đập nát óc anh ta ra.”
“Nhưng thưa cô Mike, anh ấy thực sự không có ở đây.”
“Sao lúc lên giường với tôi thì ngày nào cũng có mặt?”
“Ờ…” Amy đau đầu chuyển hướng: “Tôi sẽ bảo anh ấy tối gọi lại cho cô.”
“Tốt nhất là như thế, nếu không tôi sẽ đích thân tới công ti tóm cổ anh ta.”
“Vâng vâng.” Amy gác máy, đầu như muốn nổ tung, công việc này thật là kinh khủng.
Cửa văn phòng đột nhiên mở toang, Lý Thừa Trạch vừa nghe điện thoại vừa bước ra.
“Vâng, hôm nay nhất định sẽ về mà… còn sao nữa, gần đây bận quá. Ngoan, người ta đâu dám quên chứ, lần này không bận nữa rồi. Vâng, vâng, thơm một cái nào.”
Amy tức tối nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt nắm đấm gào lên: “Sếp.”
Lý Thừa Trạch nhíu mày nhìn cô, cúp máy, rồi uể oải hỏi: “Sao thế?”
Sao thế? Cô sắp bị đám đàn bà kia làm cho tức điên lên! Chỉ là không theo đuổi được An Dao thôi chứ có gì đâu, anh có cần thiết phải lăng nhăng thế này không? Không phải đã nói tình yêu chỉ như áng mây hờ hững trôi qua rồi sao? Chẳng có lí gì trôi bao nhiêu năm mà đám mây vẫn hờ hững đứng ở đó cả!
Amy lao tới trước mặt anh, gào lên: “Anh đừng ném cái đống bùng nhùng này cho em nữa, em là thư kí, không phải là nhân viên quét rác.”
Lý Thừa Trạch gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Amy điên lên: “Anh có biết hôm qua là cô người mẫu nào đó, hôm nay là cô Mike nào kia, ngày ngày đều có gái gọi tới nổi điên với em. Sếp, em cảnh cáo anh, đừng chơi nữa, stop!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết! Sếp, trước đây cho dù bị người khác kề dao vào cổ anh cũng không thèm chau mày, cho dù bị gái chỉ tay vào mũi anh mà mắng, anh cũng cười rất thoải mái. Anh luôn đặt ra mục tiêu bản thân mình là người thông minh, là trai đẹp đen tối vô địch. Vì thế, phải nhớ kĩ, người thông minh không được tiếp tục lăng nhăng như thế này nữa.”
“Nhưng…”
“Bất cứ chuyện gì cũng chỉ như mây trôi thôi, anh nhất định phải gắng gượng lên. Nhớ rõ, tất cả mọi áng mây của tình yêu cuối cùng cũng sẽ tan đi hết, mùa xuân của anh nhất định sẽ tới, ok?”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, em dốc hết ruột gan ra nói nhiều như thế, anh vẫn không hiểu sao? Sếp, mọi thứ chỉ như mây trôi mà thôi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nữa. Anh còn nhưng nữa là em đánh!”
“…”
Ai đó muốn khóc mà không khóc được, nhưng cuộc điện thoại ban nãy là mẹ anh gọi bảo anh về ăn cơm mà!
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.