Chương 29
HanhLuin
12/10/2019
Đi một chặng đường dài cuối cùng cũng đã tới nơi , lúc họ tới là tới là
hoàng hôn đang dần lặn xuống . Anh và cô xuống xe , anh dẫn cô đến gần
bãi biển đã được anh chuẩn bị rất kĩ lương , khiến cô rất cảm động ôm
chần lấy anh.
Kỳ Lạc chuẩn bị một bàn tiệc rất thịnh soạn và ấm áp , trên mặt cát còn có hình trái tim bằng cánh hoa hồng đỏ rực . Anh kéo ghế ra đợi khi cô ngồi xuống anh liền quỳ một gối xuống , móc trong áo ra một hộp nhẫn đưa đến trước mặt cô rồi mở ra.
- Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em và yêu em , anh biết anh vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng anh sẽ hoàn thiện những thiếu sót đó . Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời , yêu em , chăm sóc em , bảo vệ em cùng em xây dựng gia đình hạnh phúc của chúng ta ! Dao Dao , đồng ý lấy anh nhé ! - Kỳ Lạc nghiêm túc nhìn cô nói.
Cô rất ngạc Nhiên nhìn anh , những giọt nước mắt hạnh phúc của cô lăn dài trên má , cô lấy tay lau nước mắt rồi điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
- Em đồng ý ! - Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh nói.
Khi nghe thấy cô đồng ý Kỳ Lạc liền đứng dậy ôm chầm lấy cô.
- Cảm ơn em Dao Dao , anh rất yêu em ! - Anh ôm chặt lấy cô nói , khuôn mặt của anh tràn đầy hạnh phúc.
Ôm cô một lúc rồi anh buông cô ra , cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út , đeo xong anh còn hôn nhẹ lên bàn tay của cô . Hai người cùng nhau vui vẻ ăn tối , mọi thứ xung quanh đều rất hoàn mỹ như một bộ phim lãng mạn vậy.
Hai người đã cùng đi chơi với nhau , khi bố mẹ về cô đã giới thiệu anh với bố mẹ . Họ rất ưng ý ràng rể này , xem anh như con mình để đối đãi . Anh cũng đưa cô về ra bắt ba mình , sau một thời gian gia đình hai bên đã gặp nhau để bàn chuyện kết hôn của hai người.
Anh nói đợi 3 tháng nữa khi cô tốt nghiệp xong hai người sẽ tổ chức đám cưới , anh không muốn cô phải mệt mỏi và hai bên gia đình đều đồng ý.
Trong ba tháng đó mọi người đều rất bận rộn , cô , Tâm Lan , Ngô Lỗi và Văn Thiên vẫn là những sinh Viên đứng trong top đầu của nhà trường đang chuẩn bị tốt nghiệp . Còn anh cũng bận rộn với công ty , nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc cô và thi thoảng cùng nhóm bạn gặp mặt đi chơi.
Trước một tháng khi cưới , cô cùng anh đi đăng kí kết hôn rồi chụp ảnh cưới , chọn địa điểm tổ chức hôn lễ rồi thiệp cưới . Cùng nhau đi mua nhà tân hôn , cô chỉ việc chọn còn mọi chuyện anh sẽ lo . Nửa tháng sau đó cô tốt nghiệp anh cũng đến trường để chúc mừng cô , nhóm bạn đã cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp rồi tổ chức tiệc chúc mừng . Họ còn đi chơi ở Pháp vài ngày , cùng nhau vui đùa và ôn lại kỷ niệm , trong vài tháng đó anh đã đưa công ty vươn ra thị trường quốc tế.
Thời gian lại trôi đi còn 7 ngày là đến tổ chức hôn lễ , hai gia đình không cho cô và anh gặp nhau trước khi cưới , mỗi ngày hai người đều hồi hộp . Mỗi lúc nhớ cô đến phát điên anh đều gọi điện để nghe giọng của cô , nhìn gương mặt của cô . Anh mong thời gian trôi thật nhanh để mỗi ngày được gặp cô , yêu thương che chở và bao bọc cho cô.
Cách hôn lễ còn 1 ngày , hôm đó anh và bố đã cùng tâm sự.
- Kỳ Lạc , con sắp chính thức là chồng của con bé rồi và bố muốn nói với con . Còn một ngày nữa chúng ta là gia đình , bố biết đã chưa thực hiện tốt cả phần tình cảm của mẹ dành cho con nhưng bố đã cũng cố gắng để thực hiện nó . Mẹ con là thành tựu lớn nhất mà bố đạt được , bố không cần tới sự chăm sóc của con vì con có nhiệm vụ là cả đời sẽ phải chăm sóc thật tốt cô gái mà con sẽ cưới . Bố chúc hai con sẽ luôn hạnh phúc , trăm năm hoà hợp ! - Bố anh nghiêm túc nói nhưng khi nhắc tới mẹ nhìn bố rất hạnh phúc
- Con cảm ơn bố ! - Anh mỉm cười hạnh phúc nói.
Hôm đó mẹ cũng tâm sự với cô.
- Con gái lớn rồi , sắp phải đi theo chồng rồi . Sau này con phải nghe lời chồng không được như ở nhà lúc nào cũng làm nũng với bố mẹ ! - Mẹ cô nói mà nước mắt cứ rơi làm cô cũng khóc theo , hai mẹ con vừa nói vừa rơi lệ.
Kỳ Lạc chuẩn bị một bàn tiệc rất thịnh soạn và ấm áp , trên mặt cát còn có hình trái tim bằng cánh hoa hồng đỏ rực . Anh kéo ghế ra đợi khi cô ngồi xuống anh liền quỳ một gối xuống , móc trong áo ra một hộp nhẫn đưa đến trước mặt cô rồi mở ra.
- Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em và yêu em , anh biết anh vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng anh sẽ hoàn thiện những thiếu sót đó . Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời , yêu em , chăm sóc em , bảo vệ em cùng em xây dựng gia đình hạnh phúc của chúng ta ! Dao Dao , đồng ý lấy anh nhé ! - Kỳ Lạc nghiêm túc nhìn cô nói.
Cô rất ngạc Nhiên nhìn anh , những giọt nước mắt hạnh phúc của cô lăn dài trên má , cô lấy tay lau nước mắt rồi điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
- Em đồng ý ! - Cô mỉm cười thật tươi nhìn anh nói.
Khi nghe thấy cô đồng ý Kỳ Lạc liền đứng dậy ôm chầm lấy cô.
- Cảm ơn em Dao Dao , anh rất yêu em ! - Anh ôm chặt lấy cô nói , khuôn mặt của anh tràn đầy hạnh phúc.
Ôm cô một lúc rồi anh buông cô ra , cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út , đeo xong anh còn hôn nhẹ lên bàn tay của cô . Hai người cùng nhau vui vẻ ăn tối , mọi thứ xung quanh đều rất hoàn mỹ như một bộ phim lãng mạn vậy.
Hai người đã cùng đi chơi với nhau , khi bố mẹ về cô đã giới thiệu anh với bố mẹ . Họ rất ưng ý ràng rể này , xem anh như con mình để đối đãi . Anh cũng đưa cô về ra bắt ba mình , sau một thời gian gia đình hai bên đã gặp nhau để bàn chuyện kết hôn của hai người.
Anh nói đợi 3 tháng nữa khi cô tốt nghiệp xong hai người sẽ tổ chức đám cưới , anh không muốn cô phải mệt mỏi và hai bên gia đình đều đồng ý.
Trong ba tháng đó mọi người đều rất bận rộn , cô , Tâm Lan , Ngô Lỗi và Văn Thiên vẫn là những sinh Viên đứng trong top đầu của nhà trường đang chuẩn bị tốt nghiệp . Còn anh cũng bận rộn với công ty , nhưng vẫn dành thời gian chăm sóc cô và thi thoảng cùng nhóm bạn gặp mặt đi chơi.
Trước một tháng khi cưới , cô cùng anh đi đăng kí kết hôn rồi chụp ảnh cưới , chọn địa điểm tổ chức hôn lễ rồi thiệp cưới . Cùng nhau đi mua nhà tân hôn , cô chỉ việc chọn còn mọi chuyện anh sẽ lo . Nửa tháng sau đó cô tốt nghiệp anh cũng đến trường để chúc mừng cô , nhóm bạn đã cùng nhau chụp ảnh tốt nghiệp rồi tổ chức tiệc chúc mừng . Họ còn đi chơi ở Pháp vài ngày , cùng nhau vui đùa và ôn lại kỷ niệm , trong vài tháng đó anh đã đưa công ty vươn ra thị trường quốc tế.
Thời gian lại trôi đi còn 7 ngày là đến tổ chức hôn lễ , hai gia đình không cho cô và anh gặp nhau trước khi cưới , mỗi ngày hai người đều hồi hộp . Mỗi lúc nhớ cô đến phát điên anh đều gọi điện để nghe giọng của cô , nhìn gương mặt của cô . Anh mong thời gian trôi thật nhanh để mỗi ngày được gặp cô , yêu thương che chở và bao bọc cho cô.
Cách hôn lễ còn 1 ngày , hôm đó anh và bố đã cùng tâm sự.
- Kỳ Lạc , con sắp chính thức là chồng của con bé rồi và bố muốn nói với con . Còn một ngày nữa chúng ta là gia đình , bố biết đã chưa thực hiện tốt cả phần tình cảm của mẹ dành cho con nhưng bố đã cũng cố gắng để thực hiện nó . Mẹ con là thành tựu lớn nhất mà bố đạt được , bố không cần tới sự chăm sóc của con vì con có nhiệm vụ là cả đời sẽ phải chăm sóc thật tốt cô gái mà con sẽ cưới . Bố chúc hai con sẽ luôn hạnh phúc , trăm năm hoà hợp ! - Bố anh nghiêm túc nói nhưng khi nhắc tới mẹ nhìn bố rất hạnh phúc
- Con cảm ơn bố ! - Anh mỉm cười hạnh phúc nói.
Hôm đó mẹ cũng tâm sự với cô.
- Con gái lớn rồi , sắp phải đi theo chồng rồi . Sau này con phải nghe lời chồng không được như ở nhà lúc nào cũng làm nũng với bố mẹ ! - Mẹ cô nói mà nước mắt cứ rơi làm cô cũng khóc theo , hai mẹ con vừa nói vừa rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.