Chương 10: Phía Sau Nụ Cười
Nàng Hoa Sứ
18/07/2021
Ngay lúc đó, Ngọc Tâm bất chấp tất cả lao tới ôm lấy Bảo Khanh... cứ thế cái thùng nước đập mạnh vào lưng nó. Và rồi nó ngã xuống, gương mặt lộ rõ sự đau đớn.
Bảo Khanh thoáng ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ Ngọc Tâm lại bất chấp tất cả bảo vệ mình như vậy. Cô vội đưa tay đỡ lấy Ngọc Tâm, chẳng để nó ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo kia.
"Đồ phiền phức, không sao chứ?" - Bảo Khanh cầm nhẹ tay Ngọc Tâm choàng qua vai mình, khẽ hỏi.
Ngọc Tâm khẽ lắc đầu, sắc mặt lúc này đã tái xanh vì đau đớn.
Bảo Khanh quay sang nhìn An Tố với ánh mắt đầy tức giận, ả dám chơi xấu như vậy. Đúng là đáng ghét mà.
Bảo Khanh muốn đích thân cho An Tố một trận ra trò, nhưng nhìn sắc mặt của Ngọc Tâm thật sự không ổn. Giờ cô nên tìm cách đưa nó rời khỏi đây trước, rồi từ từ tính sổ với An Tố sau.
Bảo Khanh liếc nhìn cái thùng nước đầy ở bên cạnh, tay giữ chặt Ngọc Tâm hơn... rồi cô bất ngờ đá thùng nước về phía đám người An Tố.
Nước trong thùng bắn ra tứ tung, đám người An Tố vội tránh né. Nhân lúc đó Bảo Khanh kéo Ngọc Tâm chạy thật nhanh ra ngoài, cô sẵn tay cầm lấy cây lau nhà để chặn cửa lại.
Tiếng chửi mắng của An Tố từ bên trong vọng ra, nghe vô cùng chói tai.
***
Bảo Khanh đang giúp Ngọc Tâm leo tường ra ngoài, hai người chính là muốn trốn học. Sau khi ra ngoài thành công, không bị bác bảo vệ phát hiện thì hai người chạy đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nơi Bảo Khanh và Ngọc Tâm ngừng chân chính là công viên gần trường, hai người đều ngã xuống ghế đá, thở không ra hơi.
"Này, không sao đó chứ?" - Bảo Khanh bỗng lên tiếng hỏi.
Đôi vai của Ngọc Tâm dù đang rất đau, nhưng vẫn cố mỉm cười:
"Mình không sao. Còn cậu có bị thương ở đâu không?"
Bảo Khanh lắc đầu, cô suy nghĩ một hồi rồi buột miệng hỏi:
"An Thy và người kia có quan hệ gì?"
Ngọc Tâm có chút do dự rồi khẽ nói:
"An Thy và An Tố là... chị em ruột."
"Hứ!" - Bảo Khanh nghe xong thì liền cười lạnh, quả nhiên cô đoán không sai. Vừa nhìn gương mặt của An Thy và An Tố, cô liền biết họ có quan hệ thân thiết rồi.
Ngọc Tâm giơ tay vén gọn mái tóc dài của mình lại, trong lòng có chút không thoải mái, vì đây là lần đầu nó trốn học. Nó thắc mắc, như vậy có được xem là học hư hỏng không nhỉ?
"Họ cấm cậu đến gần tên lớp trưởng đáng ghét kia đúng không?" - Bảo Khanh nghiêng đầu nhìn Ngọc Tâm, hơi nhếch môi.
"Làm sao cậu biết được?" - Vì quá ngạc nhiên nên Ngọc Tâm buột miệng hỏi, đến khi biết mình lỡ lời thì đã quá muộn.
Thật ra từ khi nhập học thì An Tố thường tìm Ngọc Tâm gây sự, vì An Thy rất thích Mạnh Khôi, không muốn đứa con gái nào khác thân thiết với cậu. Những lần trước họ chỉ chặn đường Ngọc Tâm để mắng chửi, đe dọa... không ngờ hôm nay An Tố lại ra tay với nó như vậy.
Bảo Khanh không chút bất ngờ, vì chỉ nhìn thôi thì cô cũng có thể nhận ra An Thy rất thích Mạnh Khôi.
"Ngốc vậy cũng làm lớp trưởng được, hay thật." - Bao Khanh vừa nhìn xung quanh vừa nói lẩm bẩm một mình.
"Mạnh Khôi là một người rất tốt bụng." Ngọc Tâm vội nói - "Những cuốn tập trắng và viết của mình dùng đều là cậu ấy mua tặng..."
Bảo Khanh khẽ nhíu mày, theo cô biết mấy món đồ đó chẳng hề đắt tiền. Chẳng lẽ nhà Ngọc Tâm nghèo tới mức chỉ có mấy cuốn tập, vài cây viết cũng không mua nổi sao?
Hình ảnh Ngọc Tâm bất chấp tất cả bảo vệ mình lúc nãy bỗng hiện lên trong đầu Bảo Khanh, cô đưa mắt nhìn nó:
"Này đồ phiền phức, vì sao lúc nãy lại dùng thân mình che chở cho tui?"
"Vì chúng ta là bạn mà." - Ngọc Tâm liền trả lời, không chút suy nghĩ.
Ngay lúc đó có một cơn gió vô tình lướt qua, thổi mái tóc dài của Bảo Khanh và Ngọc Tâm bay bay ra phía sau, làm hai người nhìn thấy rõ mặt đối phương.
Qua ánh mắt của Ngọc Tâm, Bảo Khanh bỗng cảm nhận được sự chân thành. Một sự chân thành mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai. Ngọc Tâm thật lòng xem cô là bạn, có thể bảo vệ cô mà quên bản thân mình...
Ngọc Tâm ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Bảo Khanh, nó cứ tưởng mình đang nhìn thấy tiên nữ. Một vẻ đẹp không thể dùng câu chữ để miêu tả được. Nếu nói vẻ đẹp của cô nghiêng nước nghiêng thành, cũng không hề quá đáng.
Lúc này Bảo Khanh bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói:
"Nếu như cậu không sao thì tui đi đây."
Vừa dứt câu thì Bảo Khanh liền quay người đi, chẳng để Ngọc Tâm kịp nói gì.
Ngọc Tâm khẽ đứng dậy, nhìn bóng lưng của Bảo Khanh khiến nó có cảm giác thật cô đơn. Không lẽ từ trước tới giờ Bảo Khanh vẫn một mình như vậy, chẳng ai ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng với cô?
Ngọc Tâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xinh đẹp, khẽ mỉm cười. Ở trên đời này có bảy tỷ người, Bảo Khanh và nó lại có duyên gặp gỡ nhau, còn ngồi cùng bàn. Thế nên nó muốn trở thành bạn thân của Bảo Khanh, là một người mà cô có thể tin tưởng để chia sẻ những buồn vui trong cuộc đời này.
***
Hai tiếng đồng sau...
Vì không muốn về nhà để gặp cha dượng đáng ghét kia, Ngọc Tâm chỉ còn biết một mình lang thang ngoài đường. Haizz, tại sao hôm nay nó tự nhiên trở thành học sinh hư thế này?
Đang đi đâu, bản thân Ngọc Tâm cũng chẳng biết. Bất chợt nhận ra không chỉ Bảo Khanh cô đơn, mà kể cả nó cũng thế thôi. Mạnh Khôi là một người bạn rất tốt, nhưng cậu không phải nơi để nó gửi gắm tâm tư thật sự của mình.
Nhìn thấy có một chiếc lá vàng trôi giữa sông, Ngọc Tâm bỗng bật khóc nức nở. Nó cảm thấy bản thân mình giống chiếc lá vàng ấy, sẽ mãi trôi trong dòng đời này, không có nơi bình yên nào để muốn trở về...
Có những người trước cả thế giới rất tài giỏi, luôn cười thật rạng rỡ. Người ngoài nhìn thì sẽ ngưỡng mộ, ao ước được giống như họ. Thế nhưng có ai từng hỏi rằng sau lưng họ là những gì? Là một cuộc sống hạnh phúc thật... hay chỉ là những giọt nước mắt đau khổ không ai nhìn thấy?...
Con người ta không phải vừa sinh ra thì đã kiên cường, biết dùng nụ cười tươi để lừa gạt cả thế giới... Thật chất là do tất cả đau khổ trong cuộc sống này ép họ cố gắng kiên cường đối mặt, phải dùng nụ cười để che giấu những giọt nước mắt đau khổ của mình.
Và Ngọc Tâm cũng thế! Thường ngày Ngọc Tâm luôn mỉm cười đối mặt với số phận bất hạnh của mình, mọi người ở xung quanh cứ bảo nó thật vô tư, chẳng biết buồn là gì.
Không, tất cả mọi người đều sai hết rồi. Ngọc Tâm làm sao có thể không đau khổ khi vừa chào đời, thì đã bị cha ruột ruồng bỏ chẳng biết lí do là gì. Mẹ thì lại mang lòng yêu thương một gã đàn ông tồi, suốt ngày kiếm cớ để đánh đập vợ con.
Những khi bị cha dượng đánh đập, Ngọc Tâm đều nghe thấy mẹ mình nói lời xin lỗi trong nghẹn ngào. Cầu xin nó hãy tha thứ, vì bà đã yêu sai người. Thế nên từ năm mười tuổi dù gặp phải chuyện gì, nó cũng chưa từng ở trước mẹ mình rơi giọt nước mắt nào.
Ngọc Tâm tự ép bản thân trở nên thật kiên cường, trên môi lúc nào phải có nụ cười tươi để mẹ mình yên tâm. Chỉ riêng những lúc không có ai như hôm nay, nó mới dám làm chính mình. Có thể bật khóc thoải mái, không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa.
"Ngọc Tâm?" - Một giọng nói trầm ấm bỗng vang lên bên cạnh khiến Ngọc Tâm thoáng ngạc nhiên.
Quay qua thì Ngọc Tâm trông thấy Nhật Huy đang đứng mình và nhếch môi cười, nó buột miệng gọi khẽ:
"Nhật Huy..."
Vừa lúc đó Ngọc Tâm bỗng nhiên thấy cả người mềm nhũn, ánh mắt thì cũng mờ dần. Và rồi nó ngất xỉu, chẳng còn biết gì nữa...
Nhật Huy nhìn thấy Ngọc Tâm bỗng ngã xuống đất, thì liền hoảng hốt chạy đến. Anh ôm lấy nó, luôn miệng gọi:
"Ngọc Tâm. Ngọc Tâm. Em bị làm sao thế này? Em tỉnh lại đi Ngọc Tâm."
-Hết chương 10: .
Đọc tiếp nhé mọi người.
Bảo Khanh thoáng ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ Ngọc Tâm lại bất chấp tất cả bảo vệ mình như vậy. Cô vội đưa tay đỡ lấy Ngọc Tâm, chẳng để nó ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo kia.
"Đồ phiền phức, không sao chứ?" - Bảo Khanh cầm nhẹ tay Ngọc Tâm choàng qua vai mình, khẽ hỏi.
Ngọc Tâm khẽ lắc đầu, sắc mặt lúc này đã tái xanh vì đau đớn.
Bảo Khanh quay sang nhìn An Tố với ánh mắt đầy tức giận, ả dám chơi xấu như vậy. Đúng là đáng ghét mà.
Bảo Khanh muốn đích thân cho An Tố một trận ra trò, nhưng nhìn sắc mặt của Ngọc Tâm thật sự không ổn. Giờ cô nên tìm cách đưa nó rời khỏi đây trước, rồi từ từ tính sổ với An Tố sau.
Bảo Khanh liếc nhìn cái thùng nước đầy ở bên cạnh, tay giữ chặt Ngọc Tâm hơn... rồi cô bất ngờ đá thùng nước về phía đám người An Tố.
Nước trong thùng bắn ra tứ tung, đám người An Tố vội tránh né. Nhân lúc đó Bảo Khanh kéo Ngọc Tâm chạy thật nhanh ra ngoài, cô sẵn tay cầm lấy cây lau nhà để chặn cửa lại.
Tiếng chửi mắng của An Tố từ bên trong vọng ra, nghe vô cùng chói tai.
***
Bảo Khanh đang giúp Ngọc Tâm leo tường ra ngoài, hai người chính là muốn trốn học. Sau khi ra ngoài thành công, không bị bác bảo vệ phát hiện thì hai người chạy đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Nơi Bảo Khanh và Ngọc Tâm ngừng chân chính là công viên gần trường, hai người đều ngã xuống ghế đá, thở không ra hơi.
"Này, không sao đó chứ?" - Bảo Khanh bỗng lên tiếng hỏi.
Đôi vai của Ngọc Tâm dù đang rất đau, nhưng vẫn cố mỉm cười:
"Mình không sao. Còn cậu có bị thương ở đâu không?"
Bảo Khanh lắc đầu, cô suy nghĩ một hồi rồi buột miệng hỏi:
"An Thy và người kia có quan hệ gì?"
Ngọc Tâm có chút do dự rồi khẽ nói:
"An Thy và An Tố là... chị em ruột."
"Hứ!" - Bảo Khanh nghe xong thì liền cười lạnh, quả nhiên cô đoán không sai. Vừa nhìn gương mặt của An Thy và An Tố, cô liền biết họ có quan hệ thân thiết rồi.
Ngọc Tâm giơ tay vén gọn mái tóc dài của mình lại, trong lòng có chút không thoải mái, vì đây là lần đầu nó trốn học. Nó thắc mắc, như vậy có được xem là học hư hỏng không nhỉ?
"Họ cấm cậu đến gần tên lớp trưởng đáng ghét kia đúng không?" - Bảo Khanh nghiêng đầu nhìn Ngọc Tâm, hơi nhếch môi.
"Làm sao cậu biết được?" - Vì quá ngạc nhiên nên Ngọc Tâm buột miệng hỏi, đến khi biết mình lỡ lời thì đã quá muộn.
Thật ra từ khi nhập học thì An Tố thường tìm Ngọc Tâm gây sự, vì An Thy rất thích Mạnh Khôi, không muốn đứa con gái nào khác thân thiết với cậu. Những lần trước họ chỉ chặn đường Ngọc Tâm để mắng chửi, đe dọa... không ngờ hôm nay An Tố lại ra tay với nó như vậy.
Bảo Khanh không chút bất ngờ, vì chỉ nhìn thôi thì cô cũng có thể nhận ra An Thy rất thích Mạnh Khôi.
"Ngốc vậy cũng làm lớp trưởng được, hay thật." - Bao Khanh vừa nhìn xung quanh vừa nói lẩm bẩm một mình.
"Mạnh Khôi là một người rất tốt bụng." Ngọc Tâm vội nói - "Những cuốn tập trắng và viết của mình dùng đều là cậu ấy mua tặng..."
Bảo Khanh khẽ nhíu mày, theo cô biết mấy món đồ đó chẳng hề đắt tiền. Chẳng lẽ nhà Ngọc Tâm nghèo tới mức chỉ có mấy cuốn tập, vài cây viết cũng không mua nổi sao?
Hình ảnh Ngọc Tâm bất chấp tất cả bảo vệ mình lúc nãy bỗng hiện lên trong đầu Bảo Khanh, cô đưa mắt nhìn nó:
"Này đồ phiền phức, vì sao lúc nãy lại dùng thân mình che chở cho tui?"
"Vì chúng ta là bạn mà." - Ngọc Tâm liền trả lời, không chút suy nghĩ.
Ngay lúc đó có một cơn gió vô tình lướt qua, thổi mái tóc dài của Bảo Khanh và Ngọc Tâm bay bay ra phía sau, làm hai người nhìn thấy rõ mặt đối phương.
Qua ánh mắt của Ngọc Tâm, Bảo Khanh bỗng cảm nhận được sự chân thành. Một sự chân thành mà trước nay cô chưa từng cảm nhận được từ bất cứ ai. Ngọc Tâm thật lòng xem cô là bạn, có thể bảo vệ cô mà quên bản thân mình...
Ngọc Tâm ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Bảo Khanh, nó cứ tưởng mình đang nhìn thấy tiên nữ. Một vẻ đẹp không thể dùng câu chữ để miêu tả được. Nếu nói vẻ đẹp của cô nghiêng nước nghiêng thành, cũng không hề quá đáng.
Lúc này Bảo Khanh bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói:
"Nếu như cậu không sao thì tui đi đây."
Vừa dứt câu thì Bảo Khanh liền quay người đi, chẳng để Ngọc Tâm kịp nói gì.
Ngọc Tâm khẽ đứng dậy, nhìn bóng lưng của Bảo Khanh khiến nó có cảm giác thật cô đơn. Không lẽ từ trước tới giờ Bảo Khanh vẫn một mình như vậy, chẳng ai ở bên cạnh sẻ chia vui buồn cùng với cô?
Ngọc Tâm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xinh đẹp, khẽ mỉm cười. Ở trên đời này có bảy tỷ người, Bảo Khanh và nó lại có duyên gặp gỡ nhau, còn ngồi cùng bàn. Thế nên nó muốn trở thành bạn thân của Bảo Khanh, là một người mà cô có thể tin tưởng để chia sẻ những buồn vui trong cuộc đời này.
***
Hai tiếng đồng sau...
Vì không muốn về nhà để gặp cha dượng đáng ghét kia, Ngọc Tâm chỉ còn biết một mình lang thang ngoài đường. Haizz, tại sao hôm nay nó tự nhiên trở thành học sinh hư thế này?
Đang đi đâu, bản thân Ngọc Tâm cũng chẳng biết. Bất chợt nhận ra không chỉ Bảo Khanh cô đơn, mà kể cả nó cũng thế thôi. Mạnh Khôi là một người bạn rất tốt, nhưng cậu không phải nơi để nó gửi gắm tâm tư thật sự của mình.
Nhìn thấy có một chiếc lá vàng trôi giữa sông, Ngọc Tâm bỗng bật khóc nức nở. Nó cảm thấy bản thân mình giống chiếc lá vàng ấy, sẽ mãi trôi trong dòng đời này, không có nơi bình yên nào để muốn trở về...
Có những người trước cả thế giới rất tài giỏi, luôn cười thật rạng rỡ. Người ngoài nhìn thì sẽ ngưỡng mộ, ao ước được giống như họ. Thế nhưng có ai từng hỏi rằng sau lưng họ là những gì? Là một cuộc sống hạnh phúc thật... hay chỉ là những giọt nước mắt đau khổ không ai nhìn thấy?...
Con người ta không phải vừa sinh ra thì đã kiên cường, biết dùng nụ cười tươi để lừa gạt cả thế giới... Thật chất là do tất cả đau khổ trong cuộc sống này ép họ cố gắng kiên cường đối mặt, phải dùng nụ cười để che giấu những giọt nước mắt đau khổ của mình.
Và Ngọc Tâm cũng thế! Thường ngày Ngọc Tâm luôn mỉm cười đối mặt với số phận bất hạnh của mình, mọi người ở xung quanh cứ bảo nó thật vô tư, chẳng biết buồn là gì.
Không, tất cả mọi người đều sai hết rồi. Ngọc Tâm làm sao có thể không đau khổ khi vừa chào đời, thì đã bị cha ruột ruồng bỏ chẳng biết lí do là gì. Mẹ thì lại mang lòng yêu thương một gã đàn ông tồi, suốt ngày kiếm cớ để đánh đập vợ con.
Những khi bị cha dượng đánh đập, Ngọc Tâm đều nghe thấy mẹ mình nói lời xin lỗi trong nghẹn ngào. Cầu xin nó hãy tha thứ, vì bà đã yêu sai người. Thế nên từ năm mười tuổi dù gặp phải chuyện gì, nó cũng chưa từng ở trước mẹ mình rơi giọt nước mắt nào.
Ngọc Tâm tự ép bản thân trở nên thật kiên cường, trên môi lúc nào phải có nụ cười tươi để mẹ mình yên tâm. Chỉ riêng những lúc không có ai như hôm nay, nó mới dám làm chính mình. Có thể bật khóc thoải mái, không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa.
"Ngọc Tâm?" - Một giọng nói trầm ấm bỗng vang lên bên cạnh khiến Ngọc Tâm thoáng ngạc nhiên.
Quay qua thì Ngọc Tâm trông thấy Nhật Huy đang đứng mình và nhếch môi cười, nó buột miệng gọi khẽ:
"Nhật Huy..."
Vừa lúc đó Ngọc Tâm bỗng nhiên thấy cả người mềm nhũn, ánh mắt thì cũng mờ dần. Và rồi nó ngất xỉu, chẳng còn biết gì nữa...
Nhật Huy nhìn thấy Ngọc Tâm bỗng ngã xuống đất, thì liền hoảng hốt chạy đến. Anh ôm lấy nó, luôn miệng gọi:
"Ngọc Tâm. Ngọc Tâm. Em bị làm sao thế này? Em tỉnh lại đi Ngọc Tâm."
-Hết chương 10: .
Đọc tiếp nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.