Chương 31: Quyển 2 - Chương 31
Ô Mông Tiểu Yến
20/09/2020
Đã đến giữa trưa, học sinh của học viện Lord Beaconsfield bắt đầu đi xuống nhà ăn.
Nhà ăn khu Đông vẫn đông người như mọi khi, trong đó không thiếu tuấn nam mĩ nữ, nhưng điều thu hút ánh nhìn nhất vẫn là vị trí thuận lợi nhất trong nhà ăn, chỗ ngồi kế cửa sổ trên lầu hai.
Chỗ đó là chỗ hai anh em nhà Thiệu đẹp trai nổi tiếng nhất Lord Beaconsfield thường hay ngồi.
Hôm nay đối diện bọn họ có thêm hai người, một là người Hoa, một là người ngoại quốc... Không, nhìn kỹ lại dáng người màu da của người ngoại quốc kia, thì ra cũng là người Hoa, tóc vàng và mắt xanh là giả, dựa vào đồng phục nhất định bọn họ đến từ khu Tây.
Kỳ quái, học sinh khu Tây sao có thể vào nhà ăn khu Đông?
"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, đây là bạn cùng lớp kiêm bạn thân của em Tương An Tư!" Người học sinh nhỏ gầy trên khuôn mặt có vết thương giới thiệu người bên cạnh.
"Chào hai anh!" Tương An Tư lập tức chào hỏi hai anh em nhà Thiệu mà mình sùng bái đã lâu.
"Chào em!" Thiệu Đại Hổ mỉm cười, khẽ gật đầu, động tác cực kỳ tao nhã.
"Hừ!" Thiệu Tiểu Hổ lạnh lùng hừ một tiếng. Trước mặt người ngoài, thái độ của hắn vĩnh viễn lạnh lùng và ngạo mạn, thật khó tưởng tượng hắn thật ra là một người siêu keo kiệt, lại thích ăn dấm chua của người khác.
Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi bất mãn với thái độ của hắn, lặng lẽ trừng hắn một cái, nhanh miệng nói với hai anh em họ: "An Tư rất tốt, luôn chăm sóc em."
"Rất cảm ơn em. Tụi anh không cùng khu với Tiểu Tiểu thành ra không có cách nào chăm sóc em ấy, sau này tụi anh đành làm phiền em chăm sóc Tiểu Tiểu vậy." Thiệu Đại Hổ cười hiền lành nhờ vả Tương An Tư.
Không giống anh trai, Thiệu Tiểu Hổ chỉ ôn hoà "Ừ." một tiếng, lần đầu nhìn thấy cái cậu Tương An Tư này là hắn đã không thích, rõ ràng là người Trung Quốc thế nhưng lại giả trang thành quỷ mắt xanh, bệnh hoạn thật!
"Không cần khách khí. Tiểu Tiểu là bạn thân của em, chăm sóc bạn ấy là việc đương nhiên." Tương An Tư cười với Thiệu Đại Hổ, không để ý đến thái độ của Thiệu Tiểu Hổ, đã sớm nghe bảo Thiệu Đại Hổ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, còn Thiệu Tiểu Hổ nhân tài xuất chúng, tính tình cổ quái. Lời đồn quả nhiên là thật.
Cậu ta cuối cùng cũng có thể làm quen với hai anh em nhà Thiệu, cậu ta cực kỳ cao hứng! Cậu ta nói với Nghiêm Tiểu Tiểu rằng muốn làm quen với hai anh em nhà Thiệu, không ngờ tên ngốc này lập tức đáp ứng, hứa sẽ dẫn cậu ta đi ăn cơm cùng với hai anh nhà Thiệu bên khu Đông vào buổi trưa.
Làm quen với hai anh em nhà Thiệu không khó, có điều hai anh em họ đối xử với Nghiêm Tiểu Tiểu tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, không giống như bạn bè mà càng giống... người yêu!
Không, sao có thể, đều là con trai, nhất định là do cậu ta suy nghĩ nhiều!
"Các em muốn ăn gì cứ việc kêu, anh mời khách." Thiệu Đại Hổ thân thiết đem menu nhà ăn đưa cho Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư, đối với Nghiêm Tiểu Tiểu thì dịu dàng nói: "Anh đã nói với người bên khu Đông rồi, sau này em cứ qua nhà ăn khu Đông mà ăn, sẽ không ai ngăn cản em."
Nhà ăn khu Tây không để người Hoa vào ăn cơm, vậy thì anh để Nghiêm Tiểu Tiểu vào nhà ăn bên khu Đông, vậy thì bọn họ có thể mỗi ngày cùng ăn cơm chung với nhau, thật hạnh phúc!
"Cảm ơn!" Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời đánh giá bốn phía, nhà ăn khu Đông mặc dù không xa hoa như nhà ăn khu Tây, nhưng không quá tệ, rất thanh nhã, rất cách điệu.
Ngồi bên cạnh cậu - Tương An Tư có vẻ hâm mộ, Nghiêm Tiểu Tiểu đúng là nhặt được vận may cứt chó mà, mỗi ngày đều có thể đến khu Đông dùng cơm, cậu ta cũng rất muốn mỗi ngày đều có thể đến.
"An Tư, em sau này lúc nào cũng có thể đến đây dùng cơm, anh sẽ nói với người bên đây." Thiệu Đại Hổ cười với Tương An Tư.
"Thật sao! Cảm ơn anh nhiều lắm!" Tương An Tư cao hứng chết mất, lập tức nói lời cảm ơn. Xem ra Thiệu Đại Hổ có ấn tượng tốt về mình, vậy thì tốt rồi, cậu ta sẽ rất nhanh không cần người bạn Nghiêm Tiểu Tiểu này nữa.
Nghiêm Tiểu Tiểu cảm kích nhìn Thiệu Đại Hổ, An Tư vẫn luôn tốt với cậu, nhưng cậu không biết nên đáp trả như thế nào, hiện tại anh Đại Hổ đã giúp cậu đáp trả An Tư.
"Nhiều món thật, nên chọn món nào đây?" Nghiêm Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn menu trước mặt, có hơi buồn rầu chu miệng.
"Salad thịt gà, ăn món này đi." Thiệu Tiểu Hổ hợp thời mở miệng, giọng nói lạnh lùng không che được sự dịu dàng.
"Được, vậy em chọn món này. An Tư, cậu muốn ăn gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, quay đầu hỏi bạn tốt.
"Tớ cũng ăn cái này." Tương An Tư hướng Thiệu Tiểu Hổ nở một nụ cười thật đẹp, cố gắng gây ấn tượng với bọn họ: "Em rất sùng bái hai anh. Hai anh chính là ánh sáng của Lord Beaconsfield, là thần tượng của nhóm người Hoa chúng em..."
Thiệu Tiểu Hổ ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu nhìn học sinh đang ngồi bàn đối diện, muốn họ gọi món salad thịt gà cho mình, đối phương lập tức gật đầu, đi xuống dưới giúp hắn gọi cơm. Các học sinh đều tự mình gọi cơm, chỉ có hai anh em nhà Thiệu là không bao giờ, vì họ không thiếu những người sùng bái luôn muốn làm việc vặt cho bọn họ.
Tương An Tư có hơi xấu hổ, đồng thời càng thêm sùng bái hai anh em nhà Thiệu. Bọn họ quả nhiên là đế vương của Lord Beaconsfield, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách, hoàn toàn khác biệt với thằng quỷ Nghiêm Tiểu Tiểu này.
"An Tư, xin lỗi. Anh Tiểu Hổ là người như vậy, cậu đừng để ý." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng giải thích.
Tuy biết tính anh Tiểu Hổ là vậy, nhưng hắn lạnh lùng với bạn thật mình như thế thật sự có chút quá mức. Lẽ nào hắn ghen tị? Không thể nào! An Tư chỉ là bạn của cậu, nhưng lấy trí tuệ hẹp hòi của hắn không chừng sẽ thật sự nghĩ bậy.
Hết chương 31.
Nhà ăn khu Đông vẫn đông người như mọi khi, trong đó không thiếu tuấn nam mĩ nữ, nhưng điều thu hút ánh nhìn nhất vẫn là vị trí thuận lợi nhất trong nhà ăn, chỗ ngồi kế cửa sổ trên lầu hai.
Chỗ đó là chỗ hai anh em nhà Thiệu đẹp trai nổi tiếng nhất Lord Beaconsfield thường hay ngồi.
Hôm nay đối diện bọn họ có thêm hai người, một là người Hoa, một là người ngoại quốc... Không, nhìn kỹ lại dáng người màu da của người ngoại quốc kia, thì ra cũng là người Hoa, tóc vàng và mắt xanh là giả, dựa vào đồng phục nhất định bọn họ đến từ khu Tây.
Kỳ quái, học sinh khu Tây sao có thể vào nhà ăn khu Đông?
"Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ, đây là bạn cùng lớp kiêm bạn thân của em Tương An Tư!" Người học sinh nhỏ gầy trên khuôn mặt có vết thương giới thiệu người bên cạnh.
"Chào hai anh!" Tương An Tư lập tức chào hỏi hai anh em nhà Thiệu mà mình sùng bái đã lâu.
"Chào em!" Thiệu Đại Hổ mỉm cười, khẽ gật đầu, động tác cực kỳ tao nhã.
"Hừ!" Thiệu Tiểu Hổ lạnh lùng hừ một tiếng. Trước mặt người ngoài, thái độ của hắn vĩnh viễn lạnh lùng và ngạo mạn, thật khó tưởng tượng hắn thật ra là một người siêu keo kiệt, lại thích ăn dấm chua của người khác.
Nghiêm Tiểu Tiểu có hơi bất mãn với thái độ của hắn, lặng lẽ trừng hắn một cái, nhanh miệng nói với hai anh em họ: "An Tư rất tốt, luôn chăm sóc em."
"Rất cảm ơn em. Tụi anh không cùng khu với Tiểu Tiểu thành ra không có cách nào chăm sóc em ấy, sau này tụi anh đành làm phiền em chăm sóc Tiểu Tiểu vậy." Thiệu Đại Hổ cười hiền lành nhờ vả Tương An Tư.
Không giống anh trai, Thiệu Tiểu Hổ chỉ ôn hoà "Ừ." một tiếng, lần đầu nhìn thấy cái cậu Tương An Tư này là hắn đã không thích, rõ ràng là người Trung Quốc thế nhưng lại giả trang thành quỷ mắt xanh, bệnh hoạn thật!
"Không cần khách khí. Tiểu Tiểu là bạn thân của em, chăm sóc bạn ấy là việc đương nhiên." Tương An Tư cười với Thiệu Đại Hổ, không để ý đến thái độ của Thiệu Tiểu Hổ, đã sớm nghe bảo Thiệu Đại Hổ tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, còn Thiệu Tiểu Hổ nhân tài xuất chúng, tính tình cổ quái. Lời đồn quả nhiên là thật.
Cậu ta cuối cùng cũng có thể làm quen với hai anh em nhà Thiệu, cậu ta cực kỳ cao hứng! Cậu ta nói với Nghiêm Tiểu Tiểu rằng muốn làm quen với hai anh em nhà Thiệu, không ngờ tên ngốc này lập tức đáp ứng, hứa sẽ dẫn cậu ta đi ăn cơm cùng với hai anh nhà Thiệu bên khu Đông vào buổi trưa.
Làm quen với hai anh em nhà Thiệu không khó, có điều hai anh em họ đối xử với Nghiêm Tiểu Tiểu tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, không giống như bạn bè mà càng giống... người yêu!
Không, sao có thể, đều là con trai, nhất định là do cậu ta suy nghĩ nhiều!
"Các em muốn ăn gì cứ việc kêu, anh mời khách." Thiệu Đại Hổ thân thiết đem menu nhà ăn đưa cho Nghiêm Tiểu Tiểu và Tương An Tư, đối với Nghiêm Tiểu Tiểu thì dịu dàng nói: "Anh đã nói với người bên khu Đông rồi, sau này em cứ qua nhà ăn khu Đông mà ăn, sẽ không ai ngăn cản em."
Nhà ăn khu Tây không để người Hoa vào ăn cơm, vậy thì anh để Nghiêm Tiểu Tiểu vào nhà ăn bên khu Đông, vậy thì bọn họ có thể mỗi ngày cùng ăn cơm chung với nhau, thật hạnh phúc!
"Cảm ơn!" Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời đánh giá bốn phía, nhà ăn khu Đông mặc dù không xa hoa như nhà ăn khu Tây, nhưng không quá tệ, rất thanh nhã, rất cách điệu.
Ngồi bên cạnh cậu - Tương An Tư có vẻ hâm mộ, Nghiêm Tiểu Tiểu đúng là nhặt được vận may cứt chó mà, mỗi ngày đều có thể đến khu Đông dùng cơm, cậu ta cũng rất muốn mỗi ngày đều có thể đến.
"An Tư, em sau này lúc nào cũng có thể đến đây dùng cơm, anh sẽ nói với người bên đây." Thiệu Đại Hổ cười với Tương An Tư.
"Thật sao! Cảm ơn anh nhiều lắm!" Tương An Tư cao hứng chết mất, lập tức nói lời cảm ơn. Xem ra Thiệu Đại Hổ có ấn tượng tốt về mình, vậy thì tốt rồi, cậu ta sẽ rất nhanh không cần người bạn Nghiêm Tiểu Tiểu này nữa.
Nghiêm Tiểu Tiểu cảm kích nhìn Thiệu Đại Hổ, An Tư vẫn luôn tốt với cậu, nhưng cậu không biết nên đáp trả như thế nào, hiện tại anh Đại Hổ đã giúp cậu đáp trả An Tư.
"Nhiều món thật, nên chọn món nào đây?" Nghiêm Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn menu trước mặt, có hơi buồn rầu chu miệng.
"Salad thịt gà, ăn món này đi." Thiệu Tiểu Hổ hợp thời mở miệng, giọng nói lạnh lùng không che được sự dịu dàng.
"Được, vậy em chọn món này. An Tư, cậu muốn ăn gì?" Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu, quay đầu hỏi bạn tốt.
"Tớ cũng ăn cái này." Tương An Tư hướng Thiệu Tiểu Hổ nở một nụ cười thật đẹp, cố gắng gây ấn tượng với bọn họ: "Em rất sùng bái hai anh. Hai anh chính là ánh sáng của Lord Beaconsfield, là thần tượng của nhóm người Hoa chúng em..."
Thiệu Tiểu Hổ ngoảnh mặt làm ngơ, quay đầu nhìn học sinh đang ngồi bàn đối diện, muốn họ gọi món salad thịt gà cho mình, đối phương lập tức gật đầu, đi xuống dưới giúp hắn gọi cơm. Các học sinh đều tự mình gọi cơm, chỉ có hai anh em nhà Thiệu là không bao giờ, vì họ không thiếu những người sùng bái luôn muốn làm việc vặt cho bọn họ.
Tương An Tư có hơi xấu hổ, đồng thời càng thêm sùng bái hai anh em nhà Thiệu. Bọn họ quả nhiên là đế vương của Lord Beaconsfield, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách, hoàn toàn khác biệt với thằng quỷ Nghiêm Tiểu Tiểu này.
"An Tư, xin lỗi. Anh Tiểu Hổ là người như vậy, cậu đừng để ý." Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng giải thích.
Tuy biết tính anh Tiểu Hổ là vậy, nhưng hắn lạnh lùng với bạn thật mình như thế thật sự có chút quá mức. Lẽ nào hắn ghen tị? Không thể nào! An Tư chỉ là bạn của cậu, nhưng lấy trí tuệ hẹp hòi của hắn không chừng sẽ thật sự nghĩ bậy.
Hết chương 31.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.