Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Chương 67: Quyển 2 - Chương 67

Ô Mông Tiểu Yến

20/09/2020

"Chuyện gì vậy! Mấy đứa bị sao thế này.... Trời ơi, Tiểu Tiểu bị thương!" Khi anh Lý nhìn thấy ba đồng bào bị bẩn hề hề, hết sức chật vật thì vô cùng hoảng sợ, hơn nữa khi nhìn thấy trên trán Nghiêm Tiểu Tiểu có vết thương, kinh hoảng hét lớn.

"Không sao ạ, chỉ là gặp phải một đám người xem bạo lực." Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ nhàng bâng quơ, mỉm cười. Cũng may hiện tại không có nhiều khách, bằng không với bộ dạng thế này bọn cậu sẽ doạ khách hàng chạy mất, lỡ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh Lý thì không được tốt cho lắm.

"Anh Lý, ở đây có thuốc không, trán Tiểu Tiểu còn đang chảy máu, phải mau cầm máu cho em ấy mới được." Thiệu Đại Hổ nói với anh Lý, vận khí của bọn họ vô cùng không tốt, gần đài truyền hình STS không có lấy một tiệm thuốc nào, bọn họ đành phải tìm đến anh Lý hỗ trợ, cũng may tiệm của hắn không cách đài truyền hình quá xa.

"Có, mấy đứa chờ một chút." Anh Lý chạy đi lấy thuốc.

"Tiểu Tiểu, mau ngồi đi, để anh xem em bị thế nào." Thiệu Tiểu Hổ, khẩn trương kéo Nghiêm Tiểu Tiểu vào ghế, đau lòng kiểm tra vết thương trên trán cậu, may là miệng vết thương không lớn, máu sẽ mau ngưng chảy.

"Vết thương nhỏ thôi, hai anh đừng lo quá." Nghiêm Tiểu Tiểu phất tay, khuôn mặt lấm lem như mèo mướp không cho là đúng.

"Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh đã nhớ kỹ mặt của những người vũ nhục em, bọn anh sẽ báo thù cho em." Thiệu Đại Hổ lấy khăn tay ra, dịu dàng lau đi vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tâm run rẩy, vừa rồi anh thiếu chút nữa kiềm không được muốn ra tay đánh những người đó.

Ở đấy có hơn một ngàn người, thế mà Thiệu Đại Hổ cũng có thể ghi nhớ hết mặt của chừng người ấy, nghe có vẻ rất ảo diệu, nhưng trên thực tế Thiệu Đại Hổ thật sự có khả năng thực hiện chuyện này. IQ của anh và em trai đều cao hơn 180, bọn anh có thể đọc nhanh như gió, gặp qua một lần là không thể nào quên, bản lĩnh kinh người, năng lực ghi nhớ còn ghê gớm hơn cả máy tính.

"Đừng! Hai anh trăm ngàn đừng tính sổ với họ, phải dùng âm nhạc chinh phục họ, chứ không phải bạo lực, nếu không thì tụi mình có khác gì với bọn đâu." Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu phản đối.

"Nhưng....." Thiệu Tiểu Hổ vừa lên tiếng, anh Lý đã mang hòm thuốc đến.

"Rốt cuộc là chuyện gì, mấy đứa mau nói cho anh biết." Anh Lý mở hòm thuốc, lấy thuốc sát trùng làm sạch vết thương cho Nghiêm Tiểu Tiểu, đồng thời lo lắng hỏi.

"Lúc đang hát thì bị một đám khán giả bạo lực ném đồ vào người, Tiểu Tiểu không may bị thương." Thiệu Đại Hổ mỉm cười giải thích, đôi mắt hiện lên một tia khí lạnh.

Tuy Tiểu Tiểu đã nói thế, nhưng đã làm Tiểu Tiểu bị thương, anh tuyệt đối không thể bỏ qua, nhất là cái tên đã ném giày làm vỡ trán Tiểu Tiểu.

Thiệu Tiểu Hổ càng âm trầm doạ người hơn so với anh trai, cũng suy nghĩ như anh mình, bọn hắn nhất định phải báo thù cho bé con, những kẻ đó hôm nay đã quá đáng quá mức chấp nhận!

"Chết tiệt! Là tại mấy đứa là người Trung Quốc đúng không? Tức chết mất, mấy tên người Anh dựa vào đâu mà lại có thành kiến đến thế chứ!" Anh Lý cũng tức giận chửi ầm lên, nhưng tay không hề dừng lại, sau khi sát trùng cho Nghiêm Tiểu Tiểu xong thì cẩn thận bôi thuốc cho cậu.



"Anh Lý, anh đừng bực, tụi em nhất định sẽ dùng âm nhạc chinh phục họ." Nghiêm Tiểu Tiểu trấn an, chỉ là cậu lo lắng quần chúng dưới đài phản đối bọn cậu một cách kịch liệt đến thế, không biết liệu điểm số có thể bị ảnh hưởng chẳng, không biết liệu bọn cậu có thể thuận lợi lọt vào vòng tiếp theo chăng.

"Đúng, mấy đứa nhất định phải dùng âm nhạc của người Trung Quốc chúng ta chinh phục mấy tên người Anh thối nát đó, làm cho bọn nó trở thành mấy con cừu con ngoan ngoãn như thể nô lệ của mấy đứa." Anh Lý cười, hắn thích mấy đứa nhóc nghệ sĩ này quá, nhất là tiếng gọi anh của Tiểu Tiểu, quả thật không thể có lời nào ngọt hơn thế nữa, tụi nó nhất định có thể chinh phục được nền âm nhạc của nước Anh.

"Cảm ơn anh Lý, anh có thể cho tụi em mượn phòng tắm của anh để tắm được không ạ? Bọn em không thể về nhà với bộ dạng thế này." Thiệu Đại Hổ gật đầu.

Bây giờ đã bôi thuốc cho Tiểu Tiểu xong, bọn hắn phải mau tìm chỗ tắm rửa, cả người bọn hắn đều có mùi thối, khó ngửi chết đi được.

"Đương nhiên là được, phòng tắm nằm ở cuối đường lầu trên, là cái phòng sau lưng cái phòng luyện tập của mấy đứa." Anh Lý vẫn hào sảng đồng ý như mọi khi.

Anh em nhà Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu cùng cảm ơn hắn, sau đó lên lầu tắm rửa, có thể có được một người bạn như anh Lý, quả thật rất may mắn.

"Tắm chung đi, vậy thì không cần xếp hàng đợi." Đến trước cửa phòng tắm, hai anh em nhìn nhau, rồi cùng kéo cậu đi vào.

"Hai người muốn làm gì? Mau buông em ra! Đây là chỗ của anh Lý, ảnh còn đang ở ngay phía dưới, hai người đừng làm bậy...." Nghiêm Tiểu Tiểu kinh hoảng kêu lên, liều mạng giãy dụa, nhưng sức của hai bạn trai rất mạnh, hành động giãy dụa này chẳng ăn nhằm vào đâu cả.

"Yên tâm, tụi anh sẽ không làm gì em, tụi anh chỉ đơn thuần muốn giúp em tắm rửa." Thiệu Đại Hổ đẩy cửa phòng tắm ra, bắt đầu cởi quần áo dính đầy trứng thối.

"Ba xạo!" Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không tin họ, cậu còn lâu mới tin họ không thừa cơ tắm rửa để thả dê, bởi vì hai người họ chính là hai con hổ siêu háo sắc!

Nghiêm Tiểu Tiểu đánh giá bốn phía, mày liễu hơi nhíu, phòng tắm quả thật khá chật chội, ba cậu thanh niên đứng chung với nhau như thể một chiếc bánh mì sandwich, rất không thoải mái. Nhưng quan trọng nhất chính là khi kề sát hai bạn trai như vậy, quanh mũi cậu sẽ toàn là mùi nước hoa dành cho phái nam từ trên người của họ, hương vị say lòng người khiến cho đầu cậu có chút choáng váng, hai gò má không thể kiềm chế đỏ ửng, cơ thể trở nên có hơi khô nóng.....

Tay của hai người này cực nhanh, thoáng chốc đã cởi sạch đồ cậu chỉ còn chừa lại quần lót. Hai người nhìn quần lót của cậu, lại bắt đầu trêu chọc.

"Hôm nay là quần lót màu trắng hình Mickey. Hình như em rất thích mặc quần lót hoạt hình, mà đã 16 tuổi rồi, người ta mà biết nhất định sẽ cười rụng răng." Thiệu Đại Hổ kéo quần lót dễ thương của cậu, cười.

"Không phải đã bảo em mặc quần lót màu hồng kim tuyến à! Thế mà lại không mặc? Quá đáng, em dám xem lời nói của anh em bọn anh là lời nghe tai này cho qua tai kia, em nói xem, phải trừng phạt thế nào!" Không đợi Nghiêm Tiểu Tiểu lên tiếng, Thiệu Tiểu Hổ đã mắng, còn dùng sức vỗ cặp mông đầy đặn mê người của cậu.

Tiểu Tiểu tuy ngực không như con gái, nhưng mông thì phát triển tốt vô cùng, rất vêu rất nảy, còn đày đặn đẹp đẽ hơn cả của con gái. Hắn thích nhất đùa bỡn mông em ấy, mỗi lần làm thế này, cứ như là đang chơi đùa với ngực của con gái vậy.

"Anh.... A...." Nghiêm Tiểu Tiểu xấu hổ, vừa định mắng hắn, vòi hoa sen trên đầu cậu phun nước xuống đầu của cậu, Thiệu Đại Hổ vừa mở chốt. Cũng may nước nóng vừa phải, không lạnh cũng không nóng, nếu không tự dưng phun xuống như thế, cậu nhất định sẽ không thể chịu nổi!



"Mặt với đầu em thật bẩn, tụi anh làm sạch cho em." Thiệu Đại Hổ dịu dàng gội mái tóc dính đầy trứng gà tanh hôi giúp cậu.

"Anh rửa mặt cho." Bàn tay lớn của Thiệu Đại Hổ lau khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn của cậu, cẩn thận không đụng phải miệng vết thương.

"Tự em làm được!" Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng muốn né tránh bàn tay của họ, nhưng phòng thật sự rất chật, cậu không thể trốn thoát.

"Xấu hổ làm chi! Bộ dáng trần truồng của em tụi anh đã thấy qua mấy lần rồi, đến nỗi nốt ruồi của em ở đâu tụi anh cũng biết tất." Thiệu Đại Hổ ghìm lấy thân thể đang xoay tới xoay lui, tiếp tục gội đầu cho cậu, mái tóc đen của cậu cực kỳ xinh đẹp, anh nhất định phải gội sạch, cho đến khi nào sáng bóng lại mới thôi.

"Em làm gì có nốt ruồi, nói linh tinh!" Nghiêm Tiểu Tiểu hừ một tiếng, một nốt cũng không có.

"Ai nói em không có, trên mông em có một nốt ruồi rất lớn." Thiệu Tiểu Hổ rửa xong khuôn mặt nhỏ nhắn, liền cách quần lót bị dòng nước làm ướt xoa nắn cặp mông tròn của cậu. Hai anh em bọn họ đều không cởi quần áo, hoàn toàn không sợ quần áo bị ướt, dù gì quần áo cũng đã bẩn, có ướt thêm cũng không sao.

"Mông em có nốt ruồi hồi nào, sao em không biết?" Mày liễu xinh đẹp hơi nhíu.

"Mới có gần đây thôi, một nốt rất lớn. Trên mông vậy mà cũng mọc được nốt ruồi, quá dâm đãng!" Thiệu Đại Hổ cùng em trai lừa người yêu, thật ra người bé con rất trắng và cũng không có nốt ruồi nào cả.

"Chó cái dâm đãng có muốn hai ông chồng tà ác với cưng không!" Bàn tay to mà Thiệu Tiểu Hổ dùng để vuốt ve mông Nghiêm Tiểu Tiểu càng lúc càng dùng sức, càng lúc càng tà ác, ngón tay rất muốn cắm vào phía sau của cậu.

"Đừng làm bậy, đã nói chỗ này là của anh Lý rồi, cẩn thận đi, anh Lý có thể đi lên bất cứ lúc nào. Với lại hai anh cũng bẩn chết, mau tắm đàng hoàng đi!" Nghiêm Tiểu Tiểu thẹn thùng kéo ma trảo đang ngự trị trên mông mình, chợt thấy mặt của hai người yêu cũng bẩn, cũng chật vật như mình, tâm hơi hơi co rút đau đớn. Nghĩ đến hai bạn trai vô cùng cao quý vì mình mà bị ném trứng thối, bị người khác nhục mạ, cậu rất áy náy.

Tay nhỏ xoa khuôn mặt bẩn hề hề của họ, Nghiêm Tiểu Tiểu thật lòng cảm ơn: "Cảm ơn hai anh, bữa nay đã để cho hai anh chịu uỷ khuất với em, thực sự rất xin lỗi."

"Bé ngốc, cảm ơn xin lỗi gì chứ. Tụi mình là người yêu, cùng em gánh vác mọi chuyện chính là trách nhiệm của bọn anh." Thiệu Đại Hổ nhìn chăm chăm vào mắt cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Nói xin lỗi là tụi anh mới phải, vừa rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị mấy kẻ đó khi dễ, nếu không phải nghĩ đến mục đích cuối cùng, anh thật sự muốn xông lên đánh chết hết mấy người đó." Thiệu Tiểu Hổ nhớ đến chuyện lúc đó lập tức tức giận, mày nhăn chặt.

"Em yêu hai anh nhất, có người yêu như hai người, em rất hạnh phúc." Nghiêm Tiểu Tiểu vô cùng cảm động, kiễng mũi chân, ngẩng mặt, qua làn nước, hôn lên môi Thiệu Tiểu Hổ.

Hết chương 67.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook