Chương 1: Tiếp Cận
Mộc Tử Lãng (Lãng Lãng)
27/08/2015
Chương Mở Đầu: Ác Mộng
Đêm. Yên tĩnh... Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua khu phố. Ánh đèn đường vàng soi tỏ từng ngóc ngách. Thành phố New York về đêm luôn mang một vẻ mộng ảo mà cô tịch. Nó không giống buổi sáng náo nhiệt ồn ào, không thơ mộng và lãng mạng như khi đêm vừa xuống. Có lẽ ở bất kì đâu thì đường phố lúc đêm khuya luôn hiu quạnh như vậy. Bóng dáng một cô gái mảnh khảnh với mái tóc dài in bóng xuống mặt đường trông cô quạnh đến não lòng. Đối với một con người mạnh mẽ như thế nào thì đối mặt với ác mộng triền miên vẫn sẽ trở nên yếu đuối. Nhẹ nhàng bước trên phố vắng, cô lại nghĩ tới giấc mơ vừa rồi...
Moute Iti, French Polynesia.
Hòn đảo tư nhân mang vẻ đẹp hùng hồn mà lãng mạng nên thơ. Đảo về đêm như một cách rừng rậm nằm giữa biển khơi xa thỉnh thoảng loé lên những chùm sáng của đèn pha lê với màu vàng trầm ấm. Nhưng màu vàng ấy bỗng chốc trở thành ngọn lửa nhen nhóm trong bóng đêm rồi cháy rừng rực tại biệt thự trên đảo. Vì là đảo tư nhân nên ở đây rất ít người. Nhưng Lãnh Hồng-cha cô là người rất cẩn trọng,tại sao có thể để chuyện này xảy ra? Hơn nữa ông luôn mang theo ít nhiều vệ sĩ cho dù là đi đâu chăng nữa. Đúng vậy, căn biệt thự đang cháy kia chính là nơi cha mẹ cô đang ở. Cô tại nơi này, có lẽ là cái nơi giao nhau giữa hiện thực và mộng ảo hoàn toàn nhìn rõ những sự việc vừa xảy ra. Giấc mơ đan xen giữa hiện thực và mộng ảo này làm cô thực sự bất lực. Bước chân rõ ràng muốn tiến lên cứu cha mẹ trong đó nhưng lại bị một sức mạnh vô hình cản lại khoá trụ đôi chân,ngay cả tiếng kêu phát ra cũng như không có trọng lượng. Không một tiếng kêu, căn nhà cứ thế trở thành ngọn hải đăng trong đêm tối giữa khơi xa,tan thành tro bụi trong chốc lát. Một chiếc xe thương vụ chạy tới gần biệt thự đang bốc lửa. Thoáng chốc một nam nhân bước xuống. Hắn cao lớn, mặc dù chỉ khoanh tay trước ngực cũng tản ra khí thế nguy hiểm bức người. Đêm đen nuốt chửng cả thân hình của hắn. Nhưng khi ngọn lửa loé lên yếu ớt lại làm cô nhận ra được hắn. Mà hắn không phải ai khác chính là Nam Triển Phong-người mà cha cô huấn luyện từ nhỏ luôn theo sát bên ông. Khoé môi hắn nhếch lên để lộ rõ nụ cười trào phúng và âm lãnh. Tại sao cha cô có thể lựa chọn tin tưởng một con người như vậy cơ chứ?
Ngẫm lại giấc mơ vừa rồi, Lãnh Ngân Tuyết càng thêm căm ghét người đàn ông kia. Giấc mơ này đã theo cô suốt sáu năm trời. Khi vụ hoả hoạn xảy ra,cô không ở Maute Iti bởi cô luôn là nhân vật bí mật trong tổ chức xã hội đen JK. Từ năm hai tuổi cô đã ra nước ngoài cùng mẹ. Năm sáu tuổi bắt đầu tiếp nhận đặc huấn của JK tại Pháp và học tập kinh doanh. Đối với một đứa trẻ sinh ra trong tổ chức thì điều này là khó tránh. Nhất là cô lại là con gái của lão đại tổ chức này. Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô về Hồng Kông,từ đó cô bắt đầu tự lập mang cái vẻ lạnh lẽo của một sát thủ. Có lẽ trên đời này, đau khổ nhất chính là mất đi người thân.
Cha luôn nghiêm khắc với cô, nhưng cô biết ông hoàn toàn đặt hết hy vọng vào đứa con gái này nên mới như vậy. Năm hoả hoạn xảy ra, Lãnh Ngân Tuyết mười sáu tuổi. Mặc dù đã được huấn luyện thành người “không nước mắt” nhưng sao cô có thể không khóc khi cha mẹ cô bị hãm hại? Cơn ác mộng này luôn theo cô trong sáu năm qua làm cô muốn ngay lập tức giết hắn nhưng không thể. Nam Triển Phong hắn luôn đề phòng tất thảy mọi người, thân thủ có thể nói là vào hạng nhất nhì. Đối phó với hắn bằng vũ lực vốn dĩ và không thể nào. Năm đó ở nước ngoài nghe tin về vụ án, cô rất muốn về nhưng lại không thể. Lý trí đối với một người như cô mà nói còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu chỉ là một mình chết đi đã là rất đỗi bình thường, nhưng có thể một câu nói lại khiến bao người đổ máu trong phút mất đi ý thức. Vì vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ chết như vậy. Mà hắn có lẽ cũng là muốn tóm gọn một mẻ nên đã để cô dễ dàng điều tra ra chuyện này. Vì vậy để trả thù,cô không thể về.
Bước chân trên con phố của cô chậm dãi nhẹ nhàng. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói một nam nhân có vẻ như ân cần nhưng cô không chút xao động:
-Tuyết, em đã chuẩn bị xong chưa?
Hắn là “bạn”của cô, cũng là người sẽ tiếp nhận quản lí hộp đêm lớn nhất tại thành phố này-Tiêu Hi. Mà cô chính là muốn nhờ vào cái tên này để vào đó tiếp cận Nam Triển Phong. Lãnh Ngân Tuyết chỉ đáp lại ngắn gọn rồi cúp máy. Ánh sáng đã bắt đầu xuất hiện trên vòm trời vốn đang u tối.Cũng là lúc kế hoạch trả thù suốt sáu năm qua của cô chính thức bắt đầu.
Gió thổi lạnh lẽo.
Phố xá sầm uất và nhộn nhịp theo nhịp sống của con người.
Đôi chân thon dài của cô bước nhanh trên phố. Đèn đường rọi sáng như ban ngày. Ở mảnh đất phồn hoa đô hội này,người với người bon chen suốt cả ngày dài,đêm tối thì thoả sức hưởng lạc. Và cánh cổng trước mặt cô là nơi mở ra một thế giới về đêm truỵ lạc của con người.
Theo hướng dẫn của quản lí,cô theo một cô gái khác vào phòng thay đồ. Váy ngắn trắng chưa quá đùi. Áo cổ chữ V trễ.Thậm chí khi cúi xuống cảnh xuân lập tức phơi bày trước mặt mọi người. Tuy vậy đối với nơi đây thì đâu có là gì?Ở đây có ai được coi là đứng đắn đâu?Không phải ôm ấp gái đẹp thì uống rượu đập phá .Mị Hoặc-đây chính là nơi để con người phát tiết về đêm.
Bước ra khỏi cánh cửa,Tiêu Hi đã đứng chờ cô ở sảnh. Ánh mắt háo sắc như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
-Em thật đep!
Chỉ thấy thanh âm lãnh đạm của cô hỏi:
-Anh đưa cho tôi chìa khoá phòng VIP,được chứ?
Anh ta vẫn nhìn cô chằm chằm,vài giây sau mới mở miệng:
-Em tiếp cận hắn làm gì chứ?Đâu phải anh không có tiền giúp em,chỉ cần...
Chưa để Tiêu Hi nói hết câu,cô đã cắt lời:
-Anh không cần quan tâm,tôi làm gì tự có tính toán. Tôi biết lần này là tôi nhờ anh .Tôi rất cảm ơn. Nhưng anh cũng không cần quan tâm tôi nhiều như vậy.
Nói thật,đối với cái tên này cô chỉ có ý lợi dụng mà thôi. Bạn bè?Cô chưa từng có bạn bè. Đừng nói là một tên háo sắc như anh ta.
Dù sao cũng đã thoả thuận trước nên Tiêu Hi cũng đưa cho cô khoá điện tử. Lãnh Ngân Tuyết dứt khoát cầm lấy,bỏ lại tiếng “cảm ơn” rồi theo lối hành lang lên tầng 11.
Cả tầng này gồm 20 phòng hạng sang. Mà Nam Triển Phong-thương nhân tiếng tăm lừng lẫy tất nhiên sẽ ở phòng VIP hạng nhất. Bước chân cô lúc này vô cùng trầm ổn,không chút do dự cùng sợ hãi. Lãnh Ngân Tuyết gõ cửa phòng,chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của một nam nhân:
-Vào đi!
Tất nhiên kẻ nào cũng biết là người tới phục vụ,dù không ai mở cửa cô cũng sẽ tự vào được. Mở cửa phòng bao,đập vào mũi cô là mùi rượu vang đỏ nhập khẩu đắt giá cùng khói thuốc lá nhàn nhạt. Cô lặng lẽ bước vào rồi đóng cửa lại,tay bưng khay rượu đi tới.Một người đàn ông liếc nhìn cô rồi bật cười mở miệng nhàn nhã giễu cợt:
-Phong thiếu của tôi,cậu nên “thay đồ” rồi đó.
Anh ta vừa nói vừa chêu ghẹo người phụ nữ trong vòng ôm của mình.Cô ả nằm trong ngực Nam Triển Phong liếc qua người đàn ông vừa mở miệng một cái,cũng không dám biểu lộ thái độ của mình với anh ta,chỉ đưa ly rượu tới môi Nam Triển Phong nũng nịu:
-Phong,mặc cô ta đi.
Cô cũng không có phản ứng gì thái quá với hành vi này.Dù sao mấy năm trước khi cô còn học tập kinh doanh ở Pháp đã tiếp xúc nhiều với loại người còn ti bỉ hơn cô ta gấp vạn lần.Cô tuy không quang minh chính đại gì nhưng tuyệt đối không ngả vào lòng đàn ông.Vậy mà đối phó với Nam Triển Phong thì cô cũng chỉ là một kẻ không biết xấu hổ.Tâm cơ cô không bằng hắn.Cô có nhanh nhạy hay được đặc huấn kỹ lưỡng như thế nào thì phụ nữ với nam nhân trời sinh sức lực khác nhau. Về phần thế lực JK thì đã sớm bị hắn giải trừ.Vậy nên cách duy nhất là trở thành người phụ nữ của hắn.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn.Sau sáu năm,khuôn mặt ấy càng tuấn dật phi phàm. Từng đường nét góc cạnh rõ ràng làm cho nữ giới trầm trồ khen ngợi,lưu luyến không thôi. Hắn không những cao lớn uy nghiêm mà còn sở hữu làn da màu đồng rắn chắc lộ ra bởi mấy cúc áo sơ mi không cài. Đôi mắt hẹp dài,sâu không thấy đáy. Sống mũi thẳng tắp,cương nghị. Môi mỏng lương bạc mê hoặc chúng sinh.
Mặc dù hắn đang ôm mĩ nhân trong ngực nhưng cô dễ dàng bắt được ánh mắt hắn nhìn mình. Mà hắn cũng chẳng muốn che giấu. Cô vẫn ung dung bước về phía bàn tiệc,hạ mình quỳ xuống bên cạnh hắn. Đây là quy định của Mị Hoặc. Mùi xạ hương nhàn nhạt len vào mũi khiến cô một giây đắm chìm nhưng ngay lập tức khôi phục lí trí.
Người phụ nữ trong lòng hắn có vẻ không hài lòng khi Nam Triển Phong nhìn cô như vậy. Cô ta quả thật ghen tị với vẻ đẹp băng lãnh mà thoát tục của Lãnh Ngân Tuyết. Mặc dù đang quỳ gối,cô ta vẫn cảm nhận được nét cao quý trầm ổn của Lãnh Ngân Tuyết.
Cô ta đưa ly rượu tới trước mặt Ngân Tuyết.Cô cũng rất phối hợp rót rượu vào ly. Bất chợt một dòng nước đỏ tươi chảy xuống người cô kèm theo tiếng chiếc ly thuỷ tinh vỡ vụn. Rượu đỏ loang lổ trên áo của cô,từ cổ nhẹ chảy xuống theo khe rãnh sâu hút trông vô cùng khêu gợi.
-Ai...tôi không cố ý.
Cô ta làm ra vẻ vô tội nhìn cô rồi lại đưa mắt sang Nam Triển Phong. Chỉ thấy người đàn ông trước sau vẫn chưa từng mở miệng kia chán ghét trầm giọng nói:
-Hà Ái Nhã,cô có thể đi rồi.
Ả ta cũng không ngờ Nam Triển Phong lại đuổi mình đi. Nên biết hắn thay phụ nữ như thay áo,cô ta dương dương tự đắc có thể ở bên cạnh hắn hơn 3 tháng. Mà nào ngờ...
-Em xin lỗi,em sẽ không như vậy...Xin anh...
-Đi!
Chưa kịp nói hết câu,Hà Ái Nhã đã bị giọng người đàn ông quyền uy cắt lời. Cô ta biết hắn là người không nói 2 lời nên chỉ biết đứng dậy mở cửa phòng rời đi. Nam Triển Phong hắn chỉ coi phụ nữ là công cụ phát tiết. Làm sao có thể giải quyết mấy chuyện phiền toái này!
Người đàn ông bên cạnh hắn vẫn nhàn nhã,không hề để ý tới việc vừa xảy ra.
Cô cười thầm trong lòng .Muốn ở lại bên cạnh Nam Triển Phong có rất nhiều cách. Cớ gì phải tự đẩy mình ra xa bằng hành động ngu ngốc đó.
Nam Triển Phong lại nhìn cô,bộ dáng ung dung có lẽ không bao giờ thay đổi. Hắn biết cô có chủ ý tiếp cận hắn. Nhưng nhìn cô quyến rũ như vậy làm sao hắn có thể từ bỏ. Liếc thấy bạn mình đang hứng thú với cô gái này,người đàn ông kia cười cợt thêm vào:
-Triển Phong,cậu không định nhường cô ấy cho mình chứ?
Hắn nhìn anh ta,hừ nhẹ 1 tiếng rồi không thèm nói lời nào đã kéo cô ra khỏi phòng.Đây là mục đích của cô nên cô cũng im lặng theo hắn.
Nam nhân trong phòng còn không quên nói vọng ra:
-Bạn thân,vui vẻ...
Đêm. Yên tĩnh... Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua khu phố. Ánh đèn đường vàng soi tỏ từng ngóc ngách. Thành phố New York về đêm luôn mang một vẻ mộng ảo mà cô tịch. Nó không giống buổi sáng náo nhiệt ồn ào, không thơ mộng và lãng mạng như khi đêm vừa xuống. Có lẽ ở bất kì đâu thì đường phố lúc đêm khuya luôn hiu quạnh như vậy. Bóng dáng một cô gái mảnh khảnh với mái tóc dài in bóng xuống mặt đường trông cô quạnh đến não lòng. Đối với một con người mạnh mẽ như thế nào thì đối mặt với ác mộng triền miên vẫn sẽ trở nên yếu đuối. Nhẹ nhàng bước trên phố vắng, cô lại nghĩ tới giấc mơ vừa rồi...
Moute Iti, French Polynesia.
Hòn đảo tư nhân mang vẻ đẹp hùng hồn mà lãng mạng nên thơ. Đảo về đêm như một cách rừng rậm nằm giữa biển khơi xa thỉnh thoảng loé lên những chùm sáng của đèn pha lê với màu vàng trầm ấm. Nhưng màu vàng ấy bỗng chốc trở thành ngọn lửa nhen nhóm trong bóng đêm rồi cháy rừng rực tại biệt thự trên đảo. Vì là đảo tư nhân nên ở đây rất ít người. Nhưng Lãnh Hồng-cha cô là người rất cẩn trọng,tại sao có thể để chuyện này xảy ra? Hơn nữa ông luôn mang theo ít nhiều vệ sĩ cho dù là đi đâu chăng nữa. Đúng vậy, căn biệt thự đang cháy kia chính là nơi cha mẹ cô đang ở. Cô tại nơi này, có lẽ là cái nơi giao nhau giữa hiện thực và mộng ảo hoàn toàn nhìn rõ những sự việc vừa xảy ra. Giấc mơ đan xen giữa hiện thực và mộng ảo này làm cô thực sự bất lực. Bước chân rõ ràng muốn tiến lên cứu cha mẹ trong đó nhưng lại bị một sức mạnh vô hình cản lại khoá trụ đôi chân,ngay cả tiếng kêu phát ra cũng như không có trọng lượng. Không một tiếng kêu, căn nhà cứ thế trở thành ngọn hải đăng trong đêm tối giữa khơi xa,tan thành tro bụi trong chốc lát. Một chiếc xe thương vụ chạy tới gần biệt thự đang bốc lửa. Thoáng chốc một nam nhân bước xuống. Hắn cao lớn, mặc dù chỉ khoanh tay trước ngực cũng tản ra khí thế nguy hiểm bức người. Đêm đen nuốt chửng cả thân hình của hắn. Nhưng khi ngọn lửa loé lên yếu ớt lại làm cô nhận ra được hắn. Mà hắn không phải ai khác chính là Nam Triển Phong-người mà cha cô huấn luyện từ nhỏ luôn theo sát bên ông. Khoé môi hắn nhếch lên để lộ rõ nụ cười trào phúng và âm lãnh. Tại sao cha cô có thể lựa chọn tin tưởng một con người như vậy cơ chứ?
Ngẫm lại giấc mơ vừa rồi, Lãnh Ngân Tuyết càng thêm căm ghét người đàn ông kia. Giấc mơ này đã theo cô suốt sáu năm trời. Khi vụ hoả hoạn xảy ra,cô không ở Maute Iti bởi cô luôn là nhân vật bí mật trong tổ chức xã hội đen JK. Từ năm hai tuổi cô đã ra nước ngoài cùng mẹ. Năm sáu tuổi bắt đầu tiếp nhận đặc huấn của JK tại Pháp và học tập kinh doanh. Đối với một đứa trẻ sinh ra trong tổ chức thì điều này là khó tránh. Nhất là cô lại là con gái của lão đại tổ chức này. Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô về Hồng Kông,từ đó cô bắt đầu tự lập mang cái vẻ lạnh lẽo của một sát thủ. Có lẽ trên đời này, đau khổ nhất chính là mất đi người thân.
Cha luôn nghiêm khắc với cô, nhưng cô biết ông hoàn toàn đặt hết hy vọng vào đứa con gái này nên mới như vậy. Năm hoả hoạn xảy ra, Lãnh Ngân Tuyết mười sáu tuổi. Mặc dù đã được huấn luyện thành người “không nước mắt” nhưng sao cô có thể không khóc khi cha mẹ cô bị hãm hại? Cơn ác mộng này luôn theo cô trong sáu năm qua làm cô muốn ngay lập tức giết hắn nhưng không thể. Nam Triển Phong hắn luôn đề phòng tất thảy mọi người, thân thủ có thể nói là vào hạng nhất nhì. Đối phó với hắn bằng vũ lực vốn dĩ và không thể nào. Năm đó ở nước ngoài nghe tin về vụ án, cô rất muốn về nhưng lại không thể. Lý trí đối với một người như cô mà nói còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu chỉ là một mình chết đi đã là rất đỗi bình thường, nhưng có thể một câu nói lại khiến bao người đổ máu trong phút mất đi ý thức. Vì vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ chết như vậy. Mà hắn có lẽ cũng là muốn tóm gọn một mẻ nên đã để cô dễ dàng điều tra ra chuyện này. Vì vậy để trả thù,cô không thể về.
Bước chân trên con phố của cô chậm dãi nhẹ nhàng. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói một nam nhân có vẻ như ân cần nhưng cô không chút xao động:
-Tuyết, em đã chuẩn bị xong chưa?
Hắn là “bạn”của cô, cũng là người sẽ tiếp nhận quản lí hộp đêm lớn nhất tại thành phố này-Tiêu Hi. Mà cô chính là muốn nhờ vào cái tên này để vào đó tiếp cận Nam Triển Phong. Lãnh Ngân Tuyết chỉ đáp lại ngắn gọn rồi cúp máy. Ánh sáng đã bắt đầu xuất hiện trên vòm trời vốn đang u tối.Cũng là lúc kế hoạch trả thù suốt sáu năm qua của cô chính thức bắt đầu.
Gió thổi lạnh lẽo.
Phố xá sầm uất và nhộn nhịp theo nhịp sống của con người.
Đôi chân thon dài của cô bước nhanh trên phố. Đèn đường rọi sáng như ban ngày. Ở mảnh đất phồn hoa đô hội này,người với người bon chen suốt cả ngày dài,đêm tối thì thoả sức hưởng lạc. Và cánh cổng trước mặt cô là nơi mở ra một thế giới về đêm truỵ lạc của con người.
Theo hướng dẫn của quản lí,cô theo một cô gái khác vào phòng thay đồ. Váy ngắn trắng chưa quá đùi. Áo cổ chữ V trễ.Thậm chí khi cúi xuống cảnh xuân lập tức phơi bày trước mặt mọi người. Tuy vậy đối với nơi đây thì đâu có là gì?Ở đây có ai được coi là đứng đắn đâu?Không phải ôm ấp gái đẹp thì uống rượu đập phá .Mị Hoặc-đây chính là nơi để con người phát tiết về đêm.
Bước ra khỏi cánh cửa,Tiêu Hi đã đứng chờ cô ở sảnh. Ánh mắt háo sắc như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
-Em thật đep!
Chỉ thấy thanh âm lãnh đạm của cô hỏi:
-Anh đưa cho tôi chìa khoá phòng VIP,được chứ?
Anh ta vẫn nhìn cô chằm chằm,vài giây sau mới mở miệng:
-Em tiếp cận hắn làm gì chứ?Đâu phải anh không có tiền giúp em,chỉ cần...
Chưa để Tiêu Hi nói hết câu,cô đã cắt lời:
-Anh không cần quan tâm,tôi làm gì tự có tính toán. Tôi biết lần này là tôi nhờ anh .Tôi rất cảm ơn. Nhưng anh cũng không cần quan tâm tôi nhiều như vậy.
Nói thật,đối với cái tên này cô chỉ có ý lợi dụng mà thôi. Bạn bè?Cô chưa từng có bạn bè. Đừng nói là một tên háo sắc như anh ta.
Dù sao cũng đã thoả thuận trước nên Tiêu Hi cũng đưa cho cô khoá điện tử. Lãnh Ngân Tuyết dứt khoát cầm lấy,bỏ lại tiếng “cảm ơn” rồi theo lối hành lang lên tầng 11.
Cả tầng này gồm 20 phòng hạng sang. Mà Nam Triển Phong-thương nhân tiếng tăm lừng lẫy tất nhiên sẽ ở phòng VIP hạng nhất. Bước chân cô lúc này vô cùng trầm ổn,không chút do dự cùng sợ hãi. Lãnh Ngân Tuyết gõ cửa phòng,chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của một nam nhân:
-Vào đi!
Tất nhiên kẻ nào cũng biết là người tới phục vụ,dù không ai mở cửa cô cũng sẽ tự vào được. Mở cửa phòng bao,đập vào mũi cô là mùi rượu vang đỏ nhập khẩu đắt giá cùng khói thuốc lá nhàn nhạt. Cô lặng lẽ bước vào rồi đóng cửa lại,tay bưng khay rượu đi tới.Một người đàn ông liếc nhìn cô rồi bật cười mở miệng nhàn nhã giễu cợt:
-Phong thiếu của tôi,cậu nên “thay đồ” rồi đó.
Anh ta vừa nói vừa chêu ghẹo người phụ nữ trong vòng ôm của mình.Cô ả nằm trong ngực Nam Triển Phong liếc qua người đàn ông vừa mở miệng một cái,cũng không dám biểu lộ thái độ của mình với anh ta,chỉ đưa ly rượu tới môi Nam Triển Phong nũng nịu:
-Phong,mặc cô ta đi.
Cô cũng không có phản ứng gì thái quá với hành vi này.Dù sao mấy năm trước khi cô còn học tập kinh doanh ở Pháp đã tiếp xúc nhiều với loại người còn ti bỉ hơn cô ta gấp vạn lần.Cô tuy không quang minh chính đại gì nhưng tuyệt đối không ngả vào lòng đàn ông.Vậy mà đối phó với Nam Triển Phong thì cô cũng chỉ là một kẻ không biết xấu hổ.Tâm cơ cô không bằng hắn.Cô có nhanh nhạy hay được đặc huấn kỹ lưỡng như thế nào thì phụ nữ với nam nhân trời sinh sức lực khác nhau. Về phần thế lực JK thì đã sớm bị hắn giải trừ.Vậy nên cách duy nhất là trở thành người phụ nữ của hắn.
Cô ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn.Sau sáu năm,khuôn mặt ấy càng tuấn dật phi phàm. Từng đường nét góc cạnh rõ ràng làm cho nữ giới trầm trồ khen ngợi,lưu luyến không thôi. Hắn không những cao lớn uy nghiêm mà còn sở hữu làn da màu đồng rắn chắc lộ ra bởi mấy cúc áo sơ mi không cài. Đôi mắt hẹp dài,sâu không thấy đáy. Sống mũi thẳng tắp,cương nghị. Môi mỏng lương bạc mê hoặc chúng sinh.
Mặc dù hắn đang ôm mĩ nhân trong ngực nhưng cô dễ dàng bắt được ánh mắt hắn nhìn mình. Mà hắn cũng chẳng muốn che giấu. Cô vẫn ung dung bước về phía bàn tiệc,hạ mình quỳ xuống bên cạnh hắn. Đây là quy định của Mị Hoặc. Mùi xạ hương nhàn nhạt len vào mũi khiến cô một giây đắm chìm nhưng ngay lập tức khôi phục lí trí.
Người phụ nữ trong lòng hắn có vẻ không hài lòng khi Nam Triển Phong nhìn cô như vậy. Cô ta quả thật ghen tị với vẻ đẹp băng lãnh mà thoát tục của Lãnh Ngân Tuyết. Mặc dù đang quỳ gối,cô ta vẫn cảm nhận được nét cao quý trầm ổn của Lãnh Ngân Tuyết.
Cô ta đưa ly rượu tới trước mặt Ngân Tuyết.Cô cũng rất phối hợp rót rượu vào ly. Bất chợt một dòng nước đỏ tươi chảy xuống người cô kèm theo tiếng chiếc ly thuỷ tinh vỡ vụn. Rượu đỏ loang lổ trên áo của cô,từ cổ nhẹ chảy xuống theo khe rãnh sâu hút trông vô cùng khêu gợi.
-Ai...tôi không cố ý.
Cô ta làm ra vẻ vô tội nhìn cô rồi lại đưa mắt sang Nam Triển Phong. Chỉ thấy người đàn ông trước sau vẫn chưa từng mở miệng kia chán ghét trầm giọng nói:
-Hà Ái Nhã,cô có thể đi rồi.
Ả ta cũng không ngờ Nam Triển Phong lại đuổi mình đi. Nên biết hắn thay phụ nữ như thay áo,cô ta dương dương tự đắc có thể ở bên cạnh hắn hơn 3 tháng. Mà nào ngờ...
-Em xin lỗi,em sẽ không như vậy...Xin anh...
-Đi!
Chưa kịp nói hết câu,Hà Ái Nhã đã bị giọng người đàn ông quyền uy cắt lời. Cô ta biết hắn là người không nói 2 lời nên chỉ biết đứng dậy mở cửa phòng rời đi. Nam Triển Phong hắn chỉ coi phụ nữ là công cụ phát tiết. Làm sao có thể giải quyết mấy chuyện phiền toái này!
Người đàn ông bên cạnh hắn vẫn nhàn nhã,không hề để ý tới việc vừa xảy ra.
Cô cười thầm trong lòng .Muốn ở lại bên cạnh Nam Triển Phong có rất nhiều cách. Cớ gì phải tự đẩy mình ra xa bằng hành động ngu ngốc đó.
Nam Triển Phong lại nhìn cô,bộ dáng ung dung có lẽ không bao giờ thay đổi. Hắn biết cô có chủ ý tiếp cận hắn. Nhưng nhìn cô quyến rũ như vậy làm sao hắn có thể từ bỏ. Liếc thấy bạn mình đang hứng thú với cô gái này,người đàn ông kia cười cợt thêm vào:
-Triển Phong,cậu không định nhường cô ấy cho mình chứ?
Hắn nhìn anh ta,hừ nhẹ 1 tiếng rồi không thèm nói lời nào đã kéo cô ra khỏi phòng.Đây là mục đích của cô nên cô cũng im lặng theo hắn.
Nam nhân trong phòng còn không quên nói vọng ra:
-Bạn thân,vui vẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.