Chương 22: Hoàn chính truyện
Không Ngốc
21/12/2020
Mễ Lân
So với mẹ cậu tạm gọi là có chút ôn hòa. Bố cậu – Khiêm quai nón nức tiếng một thời thì rõ ràng Mễ Lân chính là phiên bản chuẩn xịn của bố.
Ấy là xét về đường tính cách giảo hoạt trong làm ăn buôn bán thương trường. Chứ còn tình đời tình người thì vẫn coi như một kẻ có chút máu người chảy bên trong, không hẳn là ác quỷ đi.
Ít nhất vẫn còn hơn thứ đang đứng ở kia chứ - Triều Vĩ.
Ngay trong một đêm, mọi thứ sụp đổ.
Triều Vĩ không ngờ vài thằng đàn em thân tín thế nhưng vì tiền- rất nhiều tiền- mà bán đứng hắn.
Cũng không ngờ một tên oắt con mặt vắt ra sữa đang nhơn nhơn ngoài kia lại dám liều mạng đem toàn bộ Ever không coi vào mắt.
Điều ngạc nhiên cũng chẳng có nhiều, bởi Triều Vĩ hiển nhiên biết được rằng,thực ra trên đất nước này, cũng đơn giản thôi.
Chỉ là có làm hay không.
Còn thì tất cả các quán bar, vũ trường cỡ lớn nhiều ít gì cũng nào thuốc nào đá,nào gái gú. Không thế thì mở ra để làm gì?
Nhưng nếu không phải thù hằn gây hấn nhau đến sống chết, lại chịu bỏ ra một đống tiền và dày công dày sức lật đổ cậu, để đạt được cái mục đích gì?
Mễ Lân là con thứ, việc định sẵn không thể nào " làm chủ" gia đình giờ đây lại có cái cơ hội ngàn vàng Mễ Nam buông tay kia. Cậu đương nhiên vì số cổ phần công ty béo bở liền dám lấy đầu mình ra đá bóng chơi.
Làm sao cậu để cho thoát?
Cùng với tất cả sự quen biết, Mễ Nam và cậu không từ một con đường nào ngấm ngầm gài người, tặng cả con siêu xe đi để mua chuộc thân tín. Lại dùng quan hệ lót nền cho vài vị tướng tá mới tròng được cái bẫy ngày hôm nay.
Cảnh sát trong một ngày một đêm đột kích tất cả các quán bar của Triều Vĩ, làm một vụ hốt đến xương cũng không chừa.
Thế nhưng khi chiếc còng số 8 lành lạnh kéo người ngang qua người cậu. Lại chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của Triều Vĩ lướt qua, khiến lưng cậu phải lạnh.
Triều Vĩ bình thản đi theo cảnh sát.
Không hề có chút gì gọi là ý vị của sợ hãi hay dao động trong đó cả, chỉ gằn giọng nói:
- Mày là ai?
Một thoáng này, Mễ Lân phải gật đầu chặc lưỡi.
- Có chí khí!
=====
Sóng biển rì rào,
Phú Quốc quả là một bờ biển xinh đẹp đáng tới nhất châu Á.
Góc nhìn của resot này cũng quá tuyệt vời, vừa riêng tư lại vừa nghe được lẫn mùi gió biển.
Văn Diệp mê man tỉnh.
Cái đầu ướm nặng khiến cậu trong phút giây chưa thể nào nghĩ ra được, rút cuộc thì vì sao... lại như thế?
Phạm Thái bỏ thuốc mê mình làm cái quái gì, không lẽ định chơi 3P.
Thật là chẳng thể hiểu nổi.
Đôi mắt khẽ nhíu..
Cái gì loạt soạt ẩm ướt giữa hai chân..
Như là.. giấc mơ năm ấy..
Có chút ngứa,
Văn Diệp muốn với tay xuống, mới phát hiện hình như.. không với xuống được?
Giật giật sợi dây mềm mại mà chặt vô cùng đang siết hai cổ tay mình cố định trên đầu giường . Văn Diệp chửi bật lên:
- Ditme! Thằng nào trói?!
Có tiếng cười nhẹ phía dưới giường.
Văn Diệp cố nhìn xuống.
Gương mặt vô cùng quen thuộc lặp đi lặp lại trong suốt ba năm qua kia lại hiện về. Đôi làn tóc tơ vương vấn, đôi môi khẽ mỉm cười, từ giữa háng cậu mà giương đôi mắt hoa đào cong cong ấy lên.
Cậu thở dài:
- Vãi thật, Lại mơ nữa,
Cái cảnh quá ư quen thuộc này, cũng chính là lần đầu tiên Mễ Nam ngốc nghếch chạm đôi bờ môi xuống ngậm lấy dương v*t cậu mà mút mát. Lại là lần cái khoái cảm điên cuồng rực rạo khiến sau này cậu mỗi lần mộng xuân đều muốn mơ thấy.
Văn Diệp thoáng cái buồn cười.
Giấc mơ này cũng thực tế quá đi, nụ cười kia càng ngày càng tiến tới gần, áp cả thân người đè nặng lên cậu mà hôn chạm lên môi.
- Diệp. Anh rất nhớ em.
- Cút.
Thuận miệng nói một tiếng. Thế nhưng dường như..
Cái quái gì vậy?
Dường như, vẫn có cái gì đó không đúng.
Mễ Nam nửa chống tay, nửa nằm hờ lên ngực cậu, đôi tay vuốt lấy hai hạt anh đào kia...
Nhéo một cái.
- Á!
- Con mẹ nó..đau quá!
Mễ Nam phì cả buồn cười tới rung rung đôi làn tóc tơ, tay xoa xoa bên nhũ đã bị nhéo tới đỏ kia:
- Thiệt tình. Ba năm rồi, em vẫn thích nói bậy như vậy.
- ....
- Nhưng không sao. Anh thích.
Mễ Nam muốn cúi đầu hôn xuống,
Văn Diệp lập tức nghẹo cổ sang một bên. Hình như tất cả các dây thần kinh của cậu đều không hoạt động được nữa.
Rất sai sai.
Mà lại như là đúng.
Văn Diệp liếc xuống bên đầu ngực đã bị nhéo hơi sưng lên kia. Không thể tin nổi, lại nhìn lên đôi mắt hoa đào đang ngắm nghía từng nét trên gương mặt cậu.
Sống mũi cao thẳng nhằm mũi cậu mà cọ tới, phả một hơi trầm ấm:
- Diệp, không phải là mơ..
- Anh đã thực sự về rồi.. trở về bên em...
- Cái đéo gì vậy?
Văn Diệp hốt hoảng quá. Cố gắng giật sợi dây trên tay xuống, hai chân muốn đạp lung tung, thế nhưng Mễ Nam nào có nhẹ nhàng gì, cả bờ hông đều áp chặt lên thân cậu không cho động.
Văn Diệp gào lên:
- Anh làm gì?
Mễ Nam nhìn khuôn mặt hết trắng lại xanh kia, Khiến cuối cùng không thể nhịn cười mà trêu chọc thêm một chút. Cúi đầu xuống, mặc kệ Văn Diệp giãy dụa, nhắm thẳng núm vú sậm màu bên này mà cắn thêm một cái.
- Á!
Một vòng răng nhỏ lập tức xuất hiện..
Đau tới trợn mắt.
- Như vậy, đã hết mơ chưa?
Văn Diệp chần chừ, quả thực đau rất đau. Cũng có nghĩa là... chuyện này hoàn toàn không phải mơ sao?
Vậy nhưng.. người kia làm sao tìm tới cậu?
Làm sao có thể... ở giữa háng cậu mà thực sự vuốt ve nó...
Ngẫm ra thì, cả người cậu chẳng mặc cái gì thật..
Còn kẻ kia cũng không đàng hoàng mà đội một túp lều dưới bộ đồ ngủ hờ hững.
Thật con mẹ nó cháy mắt mà!
Còn tay.. tay nữa, sao lại bị trói thế này?
Văn Diệp cậu đã trăm lần nghĩ nếu một ngày có gặp lại, sẽ phải làm ra cái thái độ gì.
Ấy thế mà thái độ gì cũng không có.
Tên kia dường như không thèm để ý đến cảm nhận của cậu nữa.. bắt đầu gặm gặm và gặm!
Mễ Nam khàn khàn chất giọng, gảy qua cậu nhỏ của Văn Diệp
- Anh chờ em tỉnh lâu muốn chết..
- Bây giờ thì được rồi!
Văn Diệp cậu não tạm thời gửi trên chín tầng mây, hơi khiếp đảm mà hỏi lại:
- Mễ.. Mễ Nam.. Anh.. thực sự là anh sao?
Mễ Nam có vẻ không hài lòng với câu hỏi này, mặt mày nhíu chặt.
Ghé bên tai mà thì thầm:
- Giới thiệu với em, anh là Mễ Nam. Nghề nghiệp: Luật sư. Năm nay anh 29 tuổi. Là người yêu cũ kiêm người yêu mới của em...
Đưa chiếc lưỡi ướt át liếm lên tai Văn Diệp một cái, thì thầm:
- Như thế, đã đủ chưa?
Văn Diệp thoáng cái liền hiểu ra mọi chuyện..
Như vậy, anh ấy đã bình an mà trở về..
Không những không còn ngốc nghếch, mà thậm chí lại còn siêu đẳng biến thái nữa.
Vậy.. không phải quá tốt sao?
Cậu cười như một đứa trẻ, vang lên từng tiếng ha ha, vậy nhưng khóe mắt lại ướt sậm.
- Mễ Nam.. anh thực sự đã trở về
- Anh con mẹ nó vậy mà đã trở về!
- Lại còn khỏe mạnh biến thái tới vậy!
- Thật tốt!. Thật là tốt!
Mễ Nam hiểu. Con người thô lỗ này sẽ không thể nào nói ra những lời cảm động sến súa như anh được, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve người. Y như rằng, Văn Diệp dịch eo, trốn tránh cái chạm tay của anh.
Đôi môi cứng ngắc, ngừng cười:
- Anh mới về, có thể chưa biết. Tôi hiện tại.. hiện tại.. đã sống chung với người khác.
- Rồi sao nữa?
- Cũng.. ngủ với anh ấy.. hàng ngày. Cơ thể.. có thể lây bệnh cho anh.
- Ừm..
- Thế nên... nếu anh vẫn còn muốn trả thù chuyện của Kim Hạ... thì.. đeo bao vào...
- Ừm..
- Anh thích chơi cái này – giật tay trói – cũng được. Dẫu sao thì.. anh thấy đấy, cơ thể tôi, cũng không còn mấy chỗ không có sẹo..
- Ừm.
- Thế nên.. nên...
Mễ Nam chạm lên đôi môi không ngừng nói những lời tổn thương trốn tránh kia, cũng đặt mình nằm sang một bên.
- Diệp. Em có biết ba năm qua anh sống thế nào không?
- ...
- Chính là, 13 cuộc phẫu thuật ấy, không đếm được bao nhiêu lần chọc tủy, thử thuốc đến co giật. Trên người anh hầu như không có lúc nào không có hàng tá dây dợ cắm vào khắp mọi nơi.
- Em đã từng nghe nói tới chuyện, sống mà không có não trong đầu chưa?. Anh, thậm chí đã sống như thế gần suốt một năm trời khi người ta mở đầu anh ra đưa não đi nuôi.
- Vậy nhưng vì sao anh vẫn có thể sống tới hôm nay, và trở về đây, hôn em như thế này?
- Là vì muốn trả thù Kim Hạ sao?
- Diệp, anh muốn em nghe cho kỹ một lời này
"Anh yêu em.
Dù là Mễ Nam khi 6 tuổi, hay là một Mễ Nam 29 tuổi.
Anh vẫn chỉ yêu em"
Một lúc sau, khi đôi môi của Văn Diệp đã run rẩy tới lời muốn nói ra đều nghẹn lại,
Mễ Nam nhẹ nhàng ngồi dậy, tháo nút trói thắt ở cổ tay cho Văn Diệp.
- Còn nữa. Triều Vĩ không phải ân nhân của gia đình em.
- .... Anh nói vậy, là sao?
- Hắn chính là kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này. Nhưng dẫu sao anh vẫn phải cảm ơn, nếu hôm ấy đàn em của hắn ngăn cản Kim Hạ tiêm mũi kích thích thần kinh kia, có lẽ anh đã không có ngày hôm nay.
Đôi tay đã được tháo ra buông lỏng,
Văn Diệp sững người.
- Không thể nào..
- Anh biết, thật khó chấp nhận chuyện như vậy. Thế nên em có thể lựa chọn.
- Lựa chọn?
Câu nói của Phạm Thái chợt như ngay lúc này đánh nảy trái tim của Mễ Nam. Sau ba năm, Văn Diệp liệu còn thương nhớ cậu?. Có, hay là không? Mễ Nam siết chặt nắm tay, ra một ván đánh cược đau đớn:
- Tay em không còn bị trói. Em có thể tự lựa chọn. Tin anh hoặc tin anh ta.
- Nếu, em rời khỏi đây. Anh liền tôn trọng quyết định của em.
Văn Diệp lúc này đã ngồi dậy song song với Mễ Nam.
Phải mất một lúc mới bật được lời ra khỏi đầu môi:
- Mễ Nam. Anh hỏi tôi, có hiểu sống thế nào khi không có não không? Vậy, tôi trả lời cho anh biết rằng: Suốt ba năm qua. Văn Diệp không sống.
- Chỉ luôn là tồn tại..
- Và, nếu bây giờ anh không chịch chết tôi. Tôi lập tức phản công.
- ??!!!!!
Mễ Nam mỉm cười, đưa tay vói vào dưới háng Văn Diệp, vuốt qua hai ổ trứng đi tới nơi huyệt hậu xoay vòng, ma mị nói:
- Em xem, anh còn đã liếm qua cho em rồi. Đều đủ ướt.
- Để xem, ai vắt khô được ai?
Hai thân hình gần như lập tức cuộn lấy nhau.
Nụ hôn miên man chảy theo những cảm xúc buồn vui lẫn lộn dâng đầy trong lòng.
Mễ Nam thương xót Văn Diệp, hôn lên từng vết sẹo chất chồng mà liếm láp, cứ ngỡ như từng chút nước bọt vương lại kia sẽ đem những vết thương xưa cũ làm liền lại, không nỡ mà buông ra.
- Ưm...
Văn Diệp rên lên khe khẽ khi cả khuôn miệng kia đảo lưỡi tới cậu em nhỏ đã dựng thẳng của mình..
- Là anh.. Mễ Nam.. thực sự là anh rồi...
- Diệp. Em thật xinh đẹp.
- Ưm..
Mễ Nam vuốt ve nơi hậu huyệt hồng thẫm trên nền da màu mạch đầy tươi mới kia, ôn nhu đưa ngón tay vào dò xét, cẩn thận trượt từng ngón từng ngón, với lấy từng nếp nhăn, khe khẽ vạch ra..
Văn Diệp nơi ấy ngứa ngáy tới khôn tả, lại thêm Mễ Nam vẫn cứ mỗi lần đều mút tới đỉnh dương v*t mà cọ, liền thuận thế bắt lấy tay người, đảo xuống, đặt hậu huyệt thẳng nơi kia, ngồi xuống.
- Hựm..
Cả dương v*t Mễ Nam không một chút an ủi trước liền được hậu huyệt bao lấy khiến cả người anh như trúng điện, khẽ run bật.
Văn Diệp lập tức đẩy hông ra trước, miết lấy dương v*t kia siết lại, vòng eo khỏe hữu lực dồn dập đến điên dại, hai tay bấu lấy đầu ngực Mễ Nam mà dày vò tới sưng đỏ.
Xúc cảm đê mê mang lại, Mễ Nam lại tưởng một lần nữa mình được đi lên mây..
Ở góc độ này lại vừa nhìn đều có thể thấy nơi cả hai người gắn kết,hậu huyệt kia mỗi lần ra vào đều kéo theo chút dịch ruột non nhớp nháp, thịt mềm theo mỗi nhịp nhún lại kéo ra, nhồi lại Mễ Nam không nhịn nổi nữa..chủ động thúc tới..
- A.... ưn... m
Văn Diệp ưỡn cong người.
Mễ Nam vuốt những giọt mồ hôi trên cơ ngực kia, cậu em nhỏ bắt đầu dò tìm điểm mẫn cảm của Văn Diệp..
- A!
- Khoan..
- Chỗ đó...
Mễ Nam sao có thể khoan? Liên tục thúc đến điểm G chết người kia. Văn Diệp lắc mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi:
- Không.. từ.. đừng..
Mễ Nam cũng sắp chết tới nơi, bị nơi kia mút chặt, từng đợt cơ vòng siết lấy như bứt từng tế bào trên người cậu đi
- A..,
- Chịu.. không nổi nữa...
Văn Diệp đưa tay lên phía trước, sóc mạnh vài vòng, một luồng tinh dịch trắng nồng bắn lên đầy ngực Mễ Nam.
Thế nhưng thì thực tế, khi Văn Diệp siết nơi kia lại, Mễ Nam đã bắn trước rồi.
- A... Ưm..
Tiếng kêu hơi kéo dài, Mễ Nam thoáng chốc mặt đỏ lựng. Làm người chủ điểm mà lại tạch trước thí sinh. E có hơi thất lễ thì phải?
Văn Diệp như thế nhưng không có cười nhạo., áp cả thân người xuống, hổn hển mà cướp đi làn môi kia.
- Mễ Nam. Em yêu anh.
- Dù anh 6 tuổi hay là 29 tuổi. Em vẫn yêu anh
- ...Em.. thực sự rất nhớ anh.
- ----------
Một lát sau.
- Mễ Nam, anh thực sự là luật sư?
- Ừm.
- Vậy,, luật sư với côn đồ không phải quá là không hợp nhau sao?
- Ừm. Còn có, nếu em không ngoan, bất cứ khi nào anh cũng có thể cho em vào tù.
- Hả?
- Vậy nên... mở rộng chân ra một chút, ngoan, anh lại muốn vào.
- Anh nghĩ sao vậy? ba hiệp rồi đó?
- Không sao, nếu không còn gì để bắn nữa thì cứ tiểu ra cũng được.
- Trời đất. Anh thực sự có phải là Mễ Nam không vậy?
- Anh nghĩ là không sai.
Văn Diệp gần kiệt sức rồi sao?
Không có chuyện đó.
Nước tiểu thì nước tiểu.
Dù gì hôm nay cũng phải ép khô anh!
- Mễ Nam. Tới!
========
Kim Hạ kháng cáo.
Lật lại bản án khi xưa. Tội danh về ma túy được xóa.
Tội danh hành hạ người khác xét thấy đã thi hành án được ba năm, do đó được tại ngoại.
Điều không ngờ nhất là,
Triều Vĩ không hề hấn gì!
Quá con mẹ nó vi diệu!
Tại vì đơn giản thôi, tất cả mọi quán bar tài sản đều đứng tên không người này thì người khác. Kẻ chủ mưu trong vụ án ma túy của Kim Hạ cũng là người khác nốt!!!!
Tiền có thể mất hết, toàn bộ chế độ Ever coi như đi tong. Thế nhưng người thì vẫn cứ ung dung bình thản cắt hoa thế kia.
Và rồi có một ngày đẹp trời.
Mễ Lân điên rồ mà nhớ lại ánh mắt như dao cứa kia, bản tính chinh phục nở ra như một mầm tai họa.
- Kể ra thì, 1m9, cũng không gọi là cao lắm?
=============//========
Chính truyện hoàn.
Lời tác giả: Không ngốc cảm ơn tất cả các quý hủ đã theo không ngốc trên từng chương truyện.
Hơi xấu hổ nhưng cũng xin tự thú rằng, mỗi một ngày sáng dậy, việc đầu tiên vào mạng là đi xem có ai bình luận hay vote truyện cho mình không.
Cảm giác như thế nào đây?
Cảm giác được quan tâm nó so happy meo meo lắm.
Thế cho nên đừng tiếc gì công cmt cho mình nha.
Thực lòng yêu thương và cảm ơn các bạn rất rất nhiều ạ.
Truyện lẻ thứ 4 tự viết rồi, mà vẫn còn run lắm.
Rất mong mọi người đừng chê nha.
à, đem truyện đi giới thiệu giúp ta đi mà. ít người đọc quá hà. ta rầu lắm,
So với mẹ cậu tạm gọi là có chút ôn hòa. Bố cậu – Khiêm quai nón nức tiếng một thời thì rõ ràng Mễ Lân chính là phiên bản chuẩn xịn của bố.
Ấy là xét về đường tính cách giảo hoạt trong làm ăn buôn bán thương trường. Chứ còn tình đời tình người thì vẫn coi như một kẻ có chút máu người chảy bên trong, không hẳn là ác quỷ đi.
Ít nhất vẫn còn hơn thứ đang đứng ở kia chứ - Triều Vĩ.
Ngay trong một đêm, mọi thứ sụp đổ.
Triều Vĩ không ngờ vài thằng đàn em thân tín thế nhưng vì tiền- rất nhiều tiền- mà bán đứng hắn.
Cũng không ngờ một tên oắt con mặt vắt ra sữa đang nhơn nhơn ngoài kia lại dám liều mạng đem toàn bộ Ever không coi vào mắt.
Điều ngạc nhiên cũng chẳng có nhiều, bởi Triều Vĩ hiển nhiên biết được rằng,thực ra trên đất nước này, cũng đơn giản thôi.
Chỉ là có làm hay không.
Còn thì tất cả các quán bar, vũ trường cỡ lớn nhiều ít gì cũng nào thuốc nào đá,nào gái gú. Không thế thì mở ra để làm gì?
Nhưng nếu không phải thù hằn gây hấn nhau đến sống chết, lại chịu bỏ ra một đống tiền và dày công dày sức lật đổ cậu, để đạt được cái mục đích gì?
Mễ Lân là con thứ, việc định sẵn không thể nào " làm chủ" gia đình giờ đây lại có cái cơ hội ngàn vàng Mễ Nam buông tay kia. Cậu đương nhiên vì số cổ phần công ty béo bở liền dám lấy đầu mình ra đá bóng chơi.
Làm sao cậu để cho thoát?
Cùng với tất cả sự quen biết, Mễ Nam và cậu không từ một con đường nào ngấm ngầm gài người, tặng cả con siêu xe đi để mua chuộc thân tín. Lại dùng quan hệ lót nền cho vài vị tướng tá mới tròng được cái bẫy ngày hôm nay.
Cảnh sát trong một ngày một đêm đột kích tất cả các quán bar của Triều Vĩ, làm một vụ hốt đến xương cũng không chừa.
Thế nhưng khi chiếc còng số 8 lành lạnh kéo người ngang qua người cậu. Lại chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của Triều Vĩ lướt qua, khiến lưng cậu phải lạnh.
Triều Vĩ bình thản đi theo cảnh sát.
Không hề có chút gì gọi là ý vị của sợ hãi hay dao động trong đó cả, chỉ gằn giọng nói:
- Mày là ai?
Một thoáng này, Mễ Lân phải gật đầu chặc lưỡi.
- Có chí khí!
=====
Sóng biển rì rào,
Phú Quốc quả là một bờ biển xinh đẹp đáng tới nhất châu Á.
Góc nhìn của resot này cũng quá tuyệt vời, vừa riêng tư lại vừa nghe được lẫn mùi gió biển.
Văn Diệp mê man tỉnh.
Cái đầu ướm nặng khiến cậu trong phút giây chưa thể nào nghĩ ra được, rút cuộc thì vì sao... lại như thế?
Phạm Thái bỏ thuốc mê mình làm cái quái gì, không lẽ định chơi 3P.
Thật là chẳng thể hiểu nổi.
Đôi mắt khẽ nhíu..
Cái gì loạt soạt ẩm ướt giữa hai chân..
Như là.. giấc mơ năm ấy..
Có chút ngứa,
Văn Diệp muốn với tay xuống, mới phát hiện hình như.. không với xuống được?
Giật giật sợi dây mềm mại mà chặt vô cùng đang siết hai cổ tay mình cố định trên đầu giường . Văn Diệp chửi bật lên:
- Ditme! Thằng nào trói?!
Có tiếng cười nhẹ phía dưới giường.
Văn Diệp cố nhìn xuống.
Gương mặt vô cùng quen thuộc lặp đi lặp lại trong suốt ba năm qua kia lại hiện về. Đôi làn tóc tơ vương vấn, đôi môi khẽ mỉm cười, từ giữa háng cậu mà giương đôi mắt hoa đào cong cong ấy lên.
Cậu thở dài:
- Vãi thật, Lại mơ nữa,
Cái cảnh quá ư quen thuộc này, cũng chính là lần đầu tiên Mễ Nam ngốc nghếch chạm đôi bờ môi xuống ngậm lấy dương v*t cậu mà mút mát. Lại là lần cái khoái cảm điên cuồng rực rạo khiến sau này cậu mỗi lần mộng xuân đều muốn mơ thấy.
Văn Diệp thoáng cái buồn cười.
Giấc mơ này cũng thực tế quá đi, nụ cười kia càng ngày càng tiến tới gần, áp cả thân người đè nặng lên cậu mà hôn chạm lên môi.
- Diệp. Anh rất nhớ em.
- Cút.
Thuận miệng nói một tiếng. Thế nhưng dường như..
Cái quái gì vậy?
Dường như, vẫn có cái gì đó không đúng.
Mễ Nam nửa chống tay, nửa nằm hờ lên ngực cậu, đôi tay vuốt lấy hai hạt anh đào kia...
Nhéo một cái.
- Á!
- Con mẹ nó..đau quá!
Mễ Nam phì cả buồn cười tới rung rung đôi làn tóc tơ, tay xoa xoa bên nhũ đã bị nhéo tới đỏ kia:
- Thiệt tình. Ba năm rồi, em vẫn thích nói bậy như vậy.
- ....
- Nhưng không sao. Anh thích.
Mễ Nam muốn cúi đầu hôn xuống,
Văn Diệp lập tức nghẹo cổ sang một bên. Hình như tất cả các dây thần kinh của cậu đều không hoạt động được nữa.
Rất sai sai.
Mà lại như là đúng.
Văn Diệp liếc xuống bên đầu ngực đã bị nhéo hơi sưng lên kia. Không thể tin nổi, lại nhìn lên đôi mắt hoa đào đang ngắm nghía từng nét trên gương mặt cậu.
Sống mũi cao thẳng nhằm mũi cậu mà cọ tới, phả một hơi trầm ấm:
- Diệp, không phải là mơ..
- Anh đã thực sự về rồi.. trở về bên em...
- Cái đéo gì vậy?
Văn Diệp hốt hoảng quá. Cố gắng giật sợi dây trên tay xuống, hai chân muốn đạp lung tung, thế nhưng Mễ Nam nào có nhẹ nhàng gì, cả bờ hông đều áp chặt lên thân cậu không cho động.
Văn Diệp gào lên:
- Anh làm gì?
Mễ Nam nhìn khuôn mặt hết trắng lại xanh kia, Khiến cuối cùng không thể nhịn cười mà trêu chọc thêm một chút. Cúi đầu xuống, mặc kệ Văn Diệp giãy dụa, nhắm thẳng núm vú sậm màu bên này mà cắn thêm một cái.
- Á!
Một vòng răng nhỏ lập tức xuất hiện..
Đau tới trợn mắt.
- Như vậy, đã hết mơ chưa?
Văn Diệp chần chừ, quả thực đau rất đau. Cũng có nghĩa là... chuyện này hoàn toàn không phải mơ sao?
Vậy nhưng.. người kia làm sao tìm tới cậu?
Làm sao có thể... ở giữa háng cậu mà thực sự vuốt ve nó...
Ngẫm ra thì, cả người cậu chẳng mặc cái gì thật..
Còn kẻ kia cũng không đàng hoàng mà đội một túp lều dưới bộ đồ ngủ hờ hững.
Thật con mẹ nó cháy mắt mà!
Còn tay.. tay nữa, sao lại bị trói thế này?
Văn Diệp cậu đã trăm lần nghĩ nếu một ngày có gặp lại, sẽ phải làm ra cái thái độ gì.
Ấy thế mà thái độ gì cũng không có.
Tên kia dường như không thèm để ý đến cảm nhận của cậu nữa.. bắt đầu gặm gặm và gặm!
Mễ Nam khàn khàn chất giọng, gảy qua cậu nhỏ của Văn Diệp
- Anh chờ em tỉnh lâu muốn chết..
- Bây giờ thì được rồi!
Văn Diệp cậu não tạm thời gửi trên chín tầng mây, hơi khiếp đảm mà hỏi lại:
- Mễ.. Mễ Nam.. Anh.. thực sự là anh sao?
Mễ Nam có vẻ không hài lòng với câu hỏi này, mặt mày nhíu chặt.
Ghé bên tai mà thì thầm:
- Giới thiệu với em, anh là Mễ Nam. Nghề nghiệp: Luật sư. Năm nay anh 29 tuổi. Là người yêu cũ kiêm người yêu mới của em...
Đưa chiếc lưỡi ướt át liếm lên tai Văn Diệp một cái, thì thầm:
- Như thế, đã đủ chưa?
Văn Diệp thoáng cái liền hiểu ra mọi chuyện..
Như vậy, anh ấy đã bình an mà trở về..
Không những không còn ngốc nghếch, mà thậm chí lại còn siêu đẳng biến thái nữa.
Vậy.. không phải quá tốt sao?
Cậu cười như một đứa trẻ, vang lên từng tiếng ha ha, vậy nhưng khóe mắt lại ướt sậm.
- Mễ Nam.. anh thực sự đã trở về
- Anh con mẹ nó vậy mà đã trở về!
- Lại còn khỏe mạnh biến thái tới vậy!
- Thật tốt!. Thật là tốt!
Mễ Nam hiểu. Con người thô lỗ này sẽ không thể nào nói ra những lời cảm động sến súa như anh được, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve người. Y như rằng, Văn Diệp dịch eo, trốn tránh cái chạm tay của anh.
Đôi môi cứng ngắc, ngừng cười:
- Anh mới về, có thể chưa biết. Tôi hiện tại.. hiện tại.. đã sống chung với người khác.
- Rồi sao nữa?
- Cũng.. ngủ với anh ấy.. hàng ngày. Cơ thể.. có thể lây bệnh cho anh.
- Ừm..
- Thế nên... nếu anh vẫn còn muốn trả thù chuyện của Kim Hạ... thì.. đeo bao vào...
- Ừm..
- Anh thích chơi cái này – giật tay trói – cũng được. Dẫu sao thì.. anh thấy đấy, cơ thể tôi, cũng không còn mấy chỗ không có sẹo..
- Ừm.
- Thế nên.. nên...
Mễ Nam chạm lên đôi môi không ngừng nói những lời tổn thương trốn tránh kia, cũng đặt mình nằm sang một bên.
- Diệp. Em có biết ba năm qua anh sống thế nào không?
- ...
- Chính là, 13 cuộc phẫu thuật ấy, không đếm được bao nhiêu lần chọc tủy, thử thuốc đến co giật. Trên người anh hầu như không có lúc nào không có hàng tá dây dợ cắm vào khắp mọi nơi.
- Em đã từng nghe nói tới chuyện, sống mà không có não trong đầu chưa?. Anh, thậm chí đã sống như thế gần suốt một năm trời khi người ta mở đầu anh ra đưa não đi nuôi.
- Vậy nhưng vì sao anh vẫn có thể sống tới hôm nay, và trở về đây, hôn em như thế này?
- Là vì muốn trả thù Kim Hạ sao?
- Diệp, anh muốn em nghe cho kỹ một lời này
"Anh yêu em.
Dù là Mễ Nam khi 6 tuổi, hay là một Mễ Nam 29 tuổi.
Anh vẫn chỉ yêu em"
Một lúc sau, khi đôi môi của Văn Diệp đã run rẩy tới lời muốn nói ra đều nghẹn lại,
Mễ Nam nhẹ nhàng ngồi dậy, tháo nút trói thắt ở cổ tay cho Văn Diệp.
- Còn nữa. Triều Vĩ không phải ân nhân của gia đình em.
- .... Anh nói vậy, là sao?
- Hắn chính là kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này. Nhưng dẫu sao anh vẫn phải cảm ơn, nếu hôm ấy đàn em của hắn ngăn cản Kim Hạ tiêm mũi kích thích thần kinh kia, có lẽ anh đã không có ngày hôm nay.
Đôi tay đã được tháo ra buông lỏng,
Văn Diệp sững người.
- Không thể nào..
- Anh biết, thật khó chấp nhận chuyện như vậy. Thế nên em có thể lựa chọn.
- Lựa chọn?
Câu nói của Phạm Thái chợt như ngay lúc này đánh nảy trái tim của Mễ Nam. Sau ba năm, Văn Diệp liệu còn thương nhớ cậu?. Có, hay là không? Mễ Nam siết chặt nắm tay, ra một ván đánh cược đau đớn:
- Tay em không còn bị trói. Em có thể tự lựa chọn. Tin anh hoặc tin anh ta.
- Nếu, em rời khỏi đây. Anh liền tôn trọng quyết định của em.
Văn Diệp lúc này đã ngồi dậy song song với Mễ Nam.
Phải mất một lúc mới bật được lời ra khỏi đầu môi:
- Mễ Nam. Anh hỏi tôi, có hiểu sống thế nào khi không có não không? Vậy, tôi trả lời cho anh biết rằng: Suốt ba năm qua. Văn Diệp không sống.
- Chỉ luôn là tồn tại..
- Và, nếu bây giờ anh không chịch chết tôi. Tôi lập tức phản công.
- ??!!!!!
Mễ Nam mỉm cười, đưa tay vói vào dưới háng Văn Diệp, vuốt qua hai ổ trứng đi tới nơi huyệt hậu xoay vòng, ma mị nói:
- Em xem, anh còn đã liếm qua cho em rồi. Đều đủ ướt.
- Để xem, ai vắt khô được ai?
Hai thân hình gần như lập tức cuộn lấy nhau.
Nụ hôn miên man chảy theo những cảm xúc buồn vui lẫn lộn dâng đầy trong lòng.
Mễ Nam thương xót Văn Diệp, hôn lên từng vết sẹo chất chồng mà liếm láp, cứ ngỡ như từng chút nước bọt vương lại kia sẽ đem những vết thương xưa cũ làm liền lại, không nỡ mà buông ra.
- Ưm...
Văn Diệp rên lên khe khẽ khi cả khuôn miệng kia đảo lưỡi tới cậu em nhỏ đã dựng thẳng của mình..
- Là anh.. Mễ Nam.. thực sự là anh rồi...
- Diệp. Em thật xinh đẹp.
- Ưm..
Mễ Nam vuốt ve nơi hậu huyệt hồng thẫm trên nền da màu mạch đầy tươi mới kia, ôn nhu đưa ngón tay vào dò xét, cẩn thận trượt từng ngón từng ngón, với lấy từng nếp nhăn, khe khẽ vạch ra..
Văn Diệp nơi ấy ngứa ngáy tới khôn tả, lại thêm Mễ Nam vẫn cứ mỗi lần đều mút tới đỉnh dương v*t mà cọ, liền thuận thế bắt lấy tay người, đảo xuống, đặt hậu huyệt thẳng nơi kia, ngồi xuống.
- Hựm..
Cả dương v*t Mễ Nam không một chút an ủi trước liền được hậu huyệt bao lấy khiến cả người anh như trúng điện, khẽ run bật.
Văn Diệp lập tức đẩy hông ra trước, miết lấy dương v*t kia siết lại, vòng eo khỏe hữu lực dồn dập đến điên dại, hai tay bấu lấy đầu ngực Mễ Nam mà dày vò tới sưng đỏ.
Xúc cảm đê mê mang lại, Mễ Nam lại tưởng một lần nữa mình được đi lên mây..
Ở góc độ này lại vừa nhìn đều có thể thấy nơi cả hai người gắn kết,hậu huyệt kia mỗi lần ra vào đều kéo theo chút dịch ruột non nhớp nháp, thịt mềm theo mỗi nhịp nhún lại kéo ra, nhồi lại Mễ Nam không nhịn nổi nữa..chủ động thúc tới..
- A.... ưn... m
Văn Diệp ưỡn cong người.
Mễ Nam vuốt những giọt mồ hôi trên cơ ngực kia, cậu em nhỏ bắt đầu dò tìm điểm mẫn cảm của Văn Diệp..
- A!
- Khoan..
- Chỗ đó...
Mễ Nam sao có thể khoan? Liên tục thúc đến điểm G chết người kia. Văn Diệp lắc mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi:
- Không.. từ.. đừng..
Mễ Nam cũng sắp chết tới nơi, bị nơi kia mút chặt, từng đợt cơ vòng siết lấy như bứt từng tế bào trên người cậu đi
- A..,
- Chịu.. không nổi nữa...
Văn Diệp đưa tay lên phía trước, sóc mạnh vài vòng, một luồng tinh dịch trắng nồng bắn lên đầy ngực Mễ Nam.
Thế nhưng thì thực tế, khi Văn Diệp siết nơi kia lại, Mễ Nam đã bắn trước rồi.
- A... Ưm..
Tiếng kêu hơi kéo dài, Mễ Nam thoáng chốc mặt đỏ lựng. Làm người chủ điểm mà lại tạch trước thí sinh. E có hơi thất lễ thì phải?
Văn Diệp như thế nhưng không có cười nhạo., áp cả thân người xuống, hổn hển mà cướp đi làn môi kia.
- Mễ Nam. Em yêu anh.
- Dù anh 6 tuổi hay là 29 tuổi. Em vẫn yêu anh
- ...Em.. thực sự rất nhớ anh.
- ----------
Một lát sau.
- Mễ Nam, anh thực sự là luật sư?
- Ừm.
- Vậy,, luật sư với côn đồ không phải quá là không hợp nhau sao?
- Ừm. Còn có, nếu em không ngoan, bất cứ khi nào anh cũng có thể cho em vào tù.
- Hả?
- Vậy nên... mở rộng chân ra một chút, ngoan, anh lại muốn vào.
- Anh nghĩ sao vậy? ba hiệp rồi đó?
- Không sao, nếu không còn gì để bắn nữa thì cứ tiểu ra cũng được.
- Trời đất. Anh thực sự có phải là Mễ Nam không vậy?
- Anh nghĩ là không sai.
Văn Diệp gần kiệt sức rồi sao?
Không có chuyện đó.
Nước tiểu thì nước tiểu.
Dù gì hôm nay cũng phải ép khô anh!
- Mễ Nam. Tới!
========
Kim Hạ kháng cáo.
Lật lại bản án khi xưa. Tội danh về ma túy được xóa.
Tội danh hành hạ người khác xét thấy đã thi hành án được ba năm, do đó được tại ngoại.
Điều không ngờ nhất là,
Triều Vĩ không hề hấn gì!
Quá con mẹ nó vi diệu!
Tại vì đơn giản thôi, tất cả mọi quán bar tài sản đều đứng tên không người này thì người khác. Kẻ chủ mưu trong vụ án ma túy của Kim Hạ cũng là người khác nốt!!!!
Tiền có thể mất hết, toàn bộ chế độ Ever coi như đi tong. Thế nhưng người thì vẫn cứ ung dung bình thản cắt hoa thế kia.
Và rồi có một ngày đẹp trời.
Mễ Lân điên rồ mà nhớ lại ánh mắt như dao cứa kia, bản tính chinh phục nở ra như một mầm tai họa.
- Kể ra thì, 1m9, cũng không gọi là cao lắm?
=============//========
Chính truyện hoàn.
Lời tác giả: Không ngốc cảm ơn tất cả các quý hủ đã theo không ngốc trên từng chương truyện.
Hơi xấu hổ nhưng cũng xin tự thú rằng, mỗi một ngày sáng dậy, việc đầu tiên vào mạng là đi xem có ai bình luận hay vote truyện cho mình không.
Cảm giác như thế nào đây?
Cảm giác được quan tâm nó so happy meo meo lắm.
Thế cho nên đừng tiếc gì công cmt cho mình nha.
Thực lòng yêu thương và cảm ơn các bạn rất rất nhiều ạ.
Truyện lẻ thứ 4 tự viết rồi, mà vẫn còn run lắm.
Rất mong mọi người đừng chê nha.
à, đem truyện đi giới thiệu giúp ta đi mà. ít người đọc quá hà. ta rầu lắm,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.