Chương 20: Tiệm bánh ngọt
Không Ngốc
21/12/2020
Hơn hai năm sau,
Văn Diệp kéo lại chiếc băng nơi bụng chặt thêm một chút. Hóa ra, bị thương nhiều dần dà lại có thể tự học cách băng vết thương còn khéo hơn cả Phạm Thái năm ấy vì cậu.
Triều Vĩ vừa về tới, nhăn mặt túm lấy chiếc áo vương máu mà Văn Diệp thay ra:
- Diệp!. Em thật muốn chết đến thế?
Văn Diệp ngẩng đầu, đối với thân mình 1m9 kia, cậu vẫn luôn là kẻ bề dưới, kẻ chịu ơn, thế cho nên giọng nói gần như chìm xuống một mức thấp hơn:
- Em cũng không ngờ bọn chúng có súng.
- Không ngờ?
Triều Vĩ lao tới giường, cầm chắc bả vai Văn Diệp:
- Em lại dám đem lời anh nói quẳng ra sau đầu?
- Em xin lỗi.
- Được, nếu em muốn chết như vậy, anh ngay bây giờ " làm " chết em.
Triều Vĩ điên cuồng xé giật quần áo trên người Văn Diệp.
Văn Diệp bị đè ép xuống giường, vết thương trên bụng vừa mới băng lập tức rớm máu thấm qua.
Cậu thực sự mệt mỏi, thực sự đau đớn.
Thế nhưng không phản kháng.
Mặc cho Triều Vĩ trên người vừa gặm cắn hai núm vú sẫm màu vừa sờ soạng xuống dưới đũng quần cậu nắn bóp
Mồ hôi túa ra trên lưng trên thân đều ướt đẫm cả, phủ lên màu da lúa mạch săn chắc, chồng lên những vết sẹo gồ ghề.
Văn Diệp thậm chí đau đến không thể cương nổi, đến khi máu đã nhỏ thành một mảng lớn trước bụng, cậu cắn chặt răng. Ngất đi.
Triều Vĩ nhìn người dưới thân đã không còn cử động, đôi cánh đùi săn chắc mặc chút chất lỏng từ hậu huyệt chảy xuống, khuỵu xuống giường. Triều Vĩ vẫn bắt lấy đôi chân kia dùng sức tách ra hai bên, điên cuồng ra vào nơi ấy, không một chút ý tứ dừng lại.
Đến khi đã xuất ra, trên gương mặt lại không phải sự thỏa mãn.
Đấm một nện xuống giường, đôi mày Triều Vĩ chau lại.
- Chết tiệt!
- Văn Diệp!. Em khá lắm!
- ----
Kể ra thì, con người ta thật là lạ.
Thứ nắm sẵn trong tay lại không thích thú,
Thứ vừa có vừa không lại kích thích chiếm hữu tới không ngừng
Đối với Triều Vĩ, Văn Diệp, chính là thứ vừa có vừa không ấy,
Ban đầu chỉ là bị khiêu khích bởi một kẻ không sợ trời đất gì, sau này mới phát hiện ra, kẻ thích chửi bậy như thế rút cuộc lại có thể hi sinh tất cả để bảo vệ cho một cái gia đình đã rách bươm rách nát, mà từng người trong cái nơi được gọi là gia đình đó, đều chẳng mấy người coi cậu là người nhà.
Đã ba năm rồi,
Văn Diệp chưa khi nào từ chối làm tình, chưa khi nào từ chối bất kể một yêu cầu gì kể cả đó có là những điều tục tĩu nhất.
Thậm chí còn vì Triều Vĩ mà che thân đỡ giùm một nhát dao cứa trong vài vụ ẩu đả.
Thật điên rồ,
Thế nhưng, Triều Vĩ triệt để nhận ra rằng, Văn Diệp chưa từng thuộc về mình, nhất là sau cái ngày bà nội cậu mất, cậu càng ngày càng không nghĩ gì tới cái sống và cái chết nữa.
Văn Diệp bắt đầu mất kiểm soát, bất kỳ trận tranh chấp nào đều đánh đến nửa mạng mất đi, cũng ép đối thủ đến không còn đường thở.
Lần này nếu không phải Triều Vĩ về kịp, có lẽ Văn Diệp đã hứng trọn một băng đạn đủ 6 viên nã lên thân người.
Triều Vĩ thở dài một hơi, chậm rãi lau rửa vết tinh dịch tràn đầy trên đôi chân kia, cũng chính tay mình gọn gàng băng bó lại vết thương trên bụng.
Nằm xuống bên cạnh, khó hiểu tới chính mình.
- Văn Diệp. Rút cuộc thì tại sao?
- Dù em có là một thanh sắt, một hòn đá, thì suốt 3 năm qua Triều Vĩ anh rút cuộc có điểm nào không tốt?
Như có, mà như không.
Đó chính là cảm giác nhức nhối nhất của một kẻ đi săn. Hàng ngày hàng giờ đều hành hạ Triều Vĩ muốn đạt được, muốn chiếm hữu trọn vẹn.
Thế nhưng, điều quan trọng cuối cùng anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần cứ giữ em trong lồng ngực thế này. Nhất định phải có. Còn nếu một ngày em dám phản kháng lại anh.
Đôi mắt hẹp dài hơi chau lại, vẽ tay lên gợn cổ người trong lòng.
Kết cục, chỉ có một.
====
Văn Diệp tỉnh dậy, vết thương trên bụng không còn quá đau nhức nữa. Triều Vĩ chắc hẳn cũng đã rời khỏi từ sớm.
Bang phái mạnh lên, Ever mở rộng không ngừng, mới đó mà thêm được nhiều quán bar, nhà hàng. Ngay trong Sài Gòn cũng bắt đầu lấn chân vào.
Mở toang cánh cửa, nhìn ra phía ngoài sân đầy hoa và nắng gió.
Như thế, Văn Diệp cậu cũng đã dọn tới đây gần ba năm, cũng là đã xa cách một người đủ ngần ấy thời gian.
Bà nội cậu cũng đã mất sau một cơn cảm mạo, chẳng kịp dặn dò gì nhiều. Chỉ nói với cậu một lời thôi: có ơn phải trả.
Đúng vậy, có ơn phải trả.
Nếu không có Triều Vĩ, thì ngày người chị hai trong tù kia sống chết lôi cậu vào vụ án ma túy đó, cậu cũng suýt được bóc lịch vài năm.
Nếu không có Triều Vĩ, cậu cũng không suôn suôn sẻ sẻ mà tốt nghiệp qua nổi đại học này, mang tấm bằng về đặt trước di ảnh của bà nội,nhìn nụ cười của bà trên đó mà không phải cúi đầu.
Nếu không có Triều Vĩ, cậu là cái gì?
Cái gì cũng không là nữa.
Mẹ cả sau khi Triều Vĩ đứng ra trả nợ giúp gia đình cậu, cũng đã có cái nhìn khác, bà thậm chí còn muốn coi cậu là con trai, còn muốn làm đồ ăn ngon đến cho cậu.
Kim Thu không phải bỏ dở việc du học. Kim Xuân cũng đã có thêm một đứa nhỏ, rất đáng yêu, líu lô mà gọi Văn Diệp bằng cậu.
Thế nên, cậu còn gì để buồn bã?
Cậu còn gì để phản kháng? khi Triều Vĩ đưa tay vòng qua eo cậu mà sờ nắn, đưa đôi môi lạnh lẽo đó áp lên môi răng cậu mà mơn trớn mút vào?
Cậu không biết.
Tận cùng của bao nhiêu thứ trống rỗng trong lòng, lại là cái gì nữa?
Có gì để lấp đầy được đây...
Như một cái hố sâu không thấy đáy,
Chỉ có đánh nhau, chỉ có khi nào đôi tay cậu vung lên từng nhát dao chặt đứt mạch máu của đối phương, khiến nó bung nhòe từng tia phun lên, hoặc một lúc nào đó, bị thương đau đến ngất đi. Trời đất chỉ còn lại một màu đen.
Cậu như thế mới yên tâm được rằng, một Diệp Sẹo vẫn còn sống.
Còn Văn Diệp ư?
Văn Diệp, đã chết rồi.
Đã chết theo một thời thanh xuân tay tóm lấy đôi tay mảnh khảnh kia đang vụng về tìm tòi khắp nơi trên người cậu mà nói rằng: muốn Diệp làm vợ.
Đôi môi như có như không kéo lên một chút.
Như thế, trôi qua đi.
=====
Sài Gòn.
Tiệm bánh ngọt Kido,
Mới bốn giờ sáng, Sài Gòn lẽ nào lại nóng tới như vậy?
Thiêu đốt đến từng kẽ lông tơ trên người Phạm Thái đều muốn bung những giọt mồ hôi thật lớn?
Hay, là do thân hình kia phủ lên áp tới, điên đảo áp chặt cậu mà mút lấy thứ giữa bụi cỏ nhỏ,
dương v*t nhỏ xinh đẹp cứng lên trong khuôn miệng Trần Lãm, Phạm Thái thỏa mãn rên lên những tiếng ưm a dài,
Phạm Thái xuất ra, tinh dịch vương lên thành một vệt dài trên bụng, đều được Trần Lãm tỉ mỉ mút đi sạch sẽ,
Đôi mắt đã đầy dục vọng, lại chỉ khẽ lén nhìn hai hạt ngọc dựng thẳng trên cao đỏ hồng kia mà coi đó như một ân huệ, Trần Lãm nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng rời xuống bếp.
Đôi mắt Phạm Thái có chút mất mát, khẽ ngồi dậy.. vương nhặt lên đám quần áo rối tung..
Anh ấy.. không muốn mình sao?
Đã ở chung như thế này, rất lâu rồi.
Thế nhưng Trần Lãm vẫn là không chạm đến nơi ấy.. Cũng không có hoàn toàn mà làm tới bước cuối cùng kia.
Chỉ là.. nếu cậu khó chịu, sẽ luôn BJ cho cậu mà thôi.
Trần Lãm nhìn theo bước chân thon dài kia bước sâu vào nhà tắm. Liền thực sự muốn ngửa mặt lên trời ngăn cho máu mũi đừng chảy...
Trần Lãm thèm muốn đến cháy da thịt.. dường như cũng không chịu nổi nữa, một tay cũng luồn xuống quần, gượng gạo mà móc ra cậu em nhỏ, liên tục dùng tay vỗ về an ủi.
- Cạch.
Phạm Thái đột ngột bước xuống bếp. Trần Lãm giật mình, cậu em nhỏ đang cứng ngắc nhỏ dịch kia không kịp dấu đi.
Đôi chân thon dài thoáng chút ngạc nhiên, bước đến bên anh, đôi mắt ngập đầy xúc cảm:
- Anh.. thà tự làm.. cũng không muốn em?
- ......
- Em biết, em bây giờ không còn là con trai nhà họ Phạm nữa.. có phải.. anh..
Đôi mắt đã bắt đầu mọng đỏ. Trần Lãm bối rối đến phát hoảng:
- Không.. Thái.. anh.. anh..
- Nếu hôm nay anh không nói cho rõ... Em sẽ thực sự nghĩ anh không cần em nữa..
Trần Lãm vội vàng ôm chặt người kia vào lòng, mặc cho thứ giữa háng vẫn đang dựng thẳng, cọ lên cậu em nhỏ đang nửa dựng của Phạm Thái:
- Anh thực sự.. thèm em muốn chết... Thế nhưng.. anh sợ mình không xứng, sợ làm em đau.. Phạm Thái, nghe anh nói...
- Ưm...
- Ưm..
Trần Lãm chưa kịp giải thích thêm, đã thấy môi mình phủ nồng một mảnh ấm áp.
Là Phạm Thái hôn xuống, rồi xen thêm nét vui mừng mà hỏi lại:
- Anh thực sự muốn em sao?
- Anh không phải chê em là con trai sao?
- Em nói gì vậy..
- Ư... Em... Em..
Phạm Thái chính tay tuột xuống chiếc áo hờ bên vai, cả người không một mảnh vải che thân, bước tới, cuốn chặt lên người Trần Lãm, áp đầu v* hồng mịn mà của mình lên đôi môi đã hé mở kia của anh:
- Cho anh.. Em tất cả đều cho anh.
Đầu nụ hồng nhạt đứng thẳng cọ lên môi, cả máu mũi Trần Lãm đều ngăn không nổi rồi, chảy ra một giọt lại một giọt.
Phạm Thái phì cười đưa miệng tới, mút đi.
- Vậy mà làm em uổng công lo lắng. Anh xem, thèm tới thế kia rồi!
Chiếc bàn lớn đựng từng khay bánh, giờ đây lại trở thành chiến trường oanh liệt để Phạm Thái kia mặc sức rên rỉ, móng tay bám chặt lấy lưng Trần Lãm như muốn khảm cả thân người to lớn ấy lại.
Bàn tay phải của Trần Lãm từng bị thương nên không được nhiều sức lắm, thế nhưng khi bóp lấy cánh mông đào trắng nõn kia, cũng như khôi phục được 8 phần.
Tách hậu huyệt đang múm mím kia ra, Trần Lãm không chần chừ, đưa lưỡi xuống, liếm láp.
Đầu lưỡi ấm áp trơn vòng khiến cả người Phạm Thái trong phút chốc run rẩy tới giật lên, đánh rơi cả một khay bánh xuống sàn..
- A.... ưm...
Trần Lãm không giữ nữa, mỗi một lần BJ cho Phạm Thái, nhìn xuống huyệt khẩu này mà chỉ ước được nếm thỏa thích như bây giờ. Nhẹ nhàng đánh lưỡi vòng quanh, lại dùng tay dịu dàng đưa vào từng nếp gấp tách ra
Phạm Thái sướng đến nỗi tự đưa tay lên vò hai trái anh đào đã sưng đỏ trên cao.
- Chết mất... liếm.. cho em..
Trần Lãm đến khi không thể đưa nổi hai ngón tay trọn vẹn vào, mới phát hiện ra rằng, anh như thế mà không hề chuẩn bị kem bôi trơn.
Liền khàn khàn giọng hôn lên tai Phạm Thái:
- Em khép chân lại một chút được không?
Phạm Thái hoang mang. Không phải là tách chân ra sao?
- Anh.. không có gel bôi trơn.. Sẽ rách mất..
- Thế nên.. em dùng đùi.. kẹp anh có được không?
Cậu nhỏ của Trần Lãm sưng đỏ tía tái rồi, giờ đây nếu không được cọ, e rằng sẽ bật máu ra đằng mũi lần hai mất.
Phạm Thái lắc lắc đầu:
- Không, em muốn anh.. vào..
- Đây...
Phạm Thái không biết từ đâu đã với tay, quẹt lên một ít kem bơ làm bánh, nhắm thẳng hậu huyệt mình bôi lên.
- Cái này cũng được... sao?
- Mau.. vào..
Phạm Thái khao khát đến bốc cháy, nhìn thứ dương v*t thô lớn kia, chỉ hận không thể một phát đưa cả vào thân mình hòa làm một. Đong đưa hậu huyệt chạm khẽ lên hai túi tinh hoàn của Trần Lãm mà cọ.
Dưới hai hòn ngọc nhạt màu, là vị kem bơ trắng trinh đang mấp máy ngoài cửa huyệt. Nếu Trần Lãm còn nhịn thêm nữa, nửa đời sau e rằng khó mà cương..
- Phốc...
Trần Lãm điên cuồng một phátđẩy vào, mặc cho Phạm Thái đau tới nhăn mặt. Trần Lãm không quản được thêm nữa, hết sức lực mà phát tiết, đong đưa tới, cả hai lập tức chìm trong cơn khoái cảm dập dìu.
Phạm Thái đê mê đến sảng đi, vẫn còn có thể nhận ra rằng, trên hai bờ ngực nhỏ, có kẻ vừa mê mẩn trát kem bơ lên. Vừa ngấu nghiến mút lấy điên cuồng..
- Phạm Thái,.. Em thực sự là của anh...
- Ưm.. A...
- Đừng.. sâu quá...
- Còn chưa có vào hết...
- Vậy.. chết em...
- Chân em.. đang đẩy hông anh đi sâu vào sao? Quỷ nhỏ?
- Không có..
- Là tự em tìm...
- AAA....
- Trần Lãm chết tiệt, dám dừng lại? ai cho anh dừng lại, mau động!
- .....!!!!!!
- ----------
Kết quả thì cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng hôm đó, mở cửa trễ hai giờ.
Khiến rất nhiều người đặt bánh trước đều phẫn nộ.
Đã thế, hôm nay vị bán hàng chính lại có vẻ hơi đau lưng thì phải, đi đứng rất là bất tiện, chẳng qua nụ cười cứ đong đưa mãi trên môi.
Phạm Thái mím mím nụ môi đỏ, gói một chiếc bánh rau câu nổi tiếng của cửa hàng, ngẩng mặt lên đối với vị khách vừa tới:
- Cám ơn quý...
Đôi môi chưa bật hết ra thành lời... chết chân nhìn người trước mặt.
- Mễ Nam...
=============//===============
Văn Diệp kéo lại chiếc băng nơi bụng chặt thêm một chút. Hóa ra, bị thương nhiều dần dà lại có thể tự học cách băng vết thương còn khéo hơn cả Phạm Thái năm ấy vì cậu.
Triều Vĩ vừa về tới, nhăn mặt túm lấy chiếc áo vương máu mà Văn Diệp thay ra:
- Diệp!. Em thật muốn chết đến thế?
Văn Diệp ngẩng đầu, đối với thân mình 1m9 kia, cậu vẫn luôn là kẻ bề dưới, kẻ chịu ơn, thế cho nên giọng nói gần như chìm xuống một mức thấp hơn:
- Em cũng không ngờ bọn chúng có súng.
- Không ngờ?
Triều Vĩ lao tới giường, cầm chắc bả vai Văn Diệp:
- Em lại dám đem lời anh nói quẳng ra sau đầu?
- Em xin lỗi.
- Được, nếu em muốn chết như vậy, anh ngay bây giờ " làm " chết em.
Triều Vĩ điên cuồng xé giật quần áo trên người Văn Diệp.
Văn Diệp bị đè ép xuống giường, vết thương trên bụng vừa mới băng lập tức rớm máu thấm qua.
Cậu thực sự mệt mỏi, thực sự đau đớn.
Thế nhưng không phản kháng.
Mặc cho Triều Vĩ trên người vừa gặm cắn hai núm vú sẫm màu vừa sờ soạng xuống dưới đũng quần cậu nắn bóp
Mồ hôi túa ra trên lưng trên thân đều ướt đẫm cả, phủ lên màu da lúa mạch săn chắc, chồng lên những vết sẹo gồ ghề.
Văn Diệp thậm chí đau đến không thể cương nổi, đến khi máu đã nhỏ thành một mảng lớn trước bụng, cậu cắn chặt răng. Ngất đi.
Triều Vĩ nhìn người dưới thân đã không còn cử động, đôi cánh đùi săn chắc mặc chút chất lỏng từ hậu huyệt chảy xuống, khuỵu xuống giường. Triều Vĩ vẫn bắt lấy đôi chân kia dùng sức tách ra hai bên, điên cuồng ra vào nơi ấy, không một chút ý tứ dừng lại.
Đến khi đã xuất ra, trên gương mặt lại không phải sự thỏa mãn.
Đấm một nện xuống giường, đôi mày Triều Vĩ chau lại.
- Chết tiệt!
- Văn Diệp!. Em khá lắm!
- ----
Kể ra thì, con người ta thật là lạ.
Thứ nắm sẵn trong tay lại không thích thú,
Thứ vừa có vừa không lại kích thích chiếm hữu tới không ngừng
Đối với Triều Vĩ, Văn Diệp, chính là thứ vừa có vừa không ấy,
Ban đầu chỉ là bị khiêu khích bởi một kẻ không sợ trời đất gì, sau này mới phát hiện ra, kẻ thích chửi bậy như thế rút cuộc lại có thể hi sinh tất cả để bảo vệ cho một cái gia đình đã rách bươm rách nát, mà từng người trong cái nơi được gọi là gia đình đó, đều chẳng mấy người coi cậu là người nhà.
Đã ba năm rồi,
Văn Diệp chưa khi nào từ chối làm tình, chưa khi nào từ chối bất kể một yêu cầu gì kể cả đó có là những điều tục tĩu nhất.
Thậm chí còn vì Triều Vĩ mà che thân đỡ giùm một nhát dao cứa trong vài vụ ẩu đả.
Thật điên rồ,
Thế nhưng, Triều Vĩ triệt để nhận ra rằng, Văn Diệp chưa từng thuộc về mình, nhất là sau cái ngày bà nội cậu mất, cậu càng ngày càng không nghĩ gì tới cái sống và cái chết nữa.
Văn Diệp bắt đầu mất kiểm soát, bất kỳ trận tranh chấp nào đều đánh đến nửa mạng mất đi, cũng ép đối thủ đến không còn đường thở.
Lần này nếu không phải Triều Vĩ về kịp, có lẽ Văn Diệp đã hứng trọn một băng đạn đủ 6 viên nã lên thân người.
Triều Vĩ thở dài một hơi, chậm rãi lau rửa vết tinh dịch tràn đầy trên đôi chân kia, cũng chính tay mình gọn gàng băng bó lại vết thương trên bụng.
Nằm xuống bên cạnh, khó hiểu tới chính mình.
- Văn Diệp. Rút cuộc thì tại sao?
- Dù em có là một thanh sắt, một hòn đá, thì suốt 3 năm qua Triều Vĩ anh rút cuộc có điểm nào không tốt?
Như có, mà như không.
Đó chính là cảm giác nhức nhối nhất của một kẻ đi săn. Hàng ngày hàng giờ đều hành hạ Triều Vĩ muốn đạt được, muốn chiếm hữu trọn vẹn.
Thế nhưng, điều quan trọng cuối cùng anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần cứ giữ em trong lồng ngực thế này. Nhất định phải có. Còn nếu một ngày em dám phản kháng lại anh.
Đôi mắt hẹp dài hơi chau lại, vẽ tay lên gợn cổ người trong lòng.
Kết cục, chỉ có một.
====
Văn Diệp tỉnh dậy, vết thương trên bụng không còn quá đau nhức nữa. Triều Vĩ chắc hẳn cũng đã rời khỏi từ sớm.
Bang phái mạnh lên, Ever mở rộng không ngừng, mới đó mà thêm được nhiều quán bar, nhà hàng. Ngay trong Sài Gòn cũng bắt đầu lấn chân vào.
Mở toang cánh cửa, nhìn ra phía ngoài sân đầy hoa và nắng gió.
Như thế, Văn Diệp cậu cũng đã dọn tới đây gần ba năm, cũng là đã xa cách một người đủ ngần ấy thời gian.
Bà nội cậu cũng đã mất sau một cơn cảm mạo, chẳng kịp dặn dò gì nhiều. Chỉ nói với cậu một lời thôi: có ơn phải trả.
Đúng vậy, có ơn phải trả.
Nếu không có Triều Vĩ, thì ngày người chị hai trong tù kia sống chết lôi cậu vào vụ án ma túy đó, cậu cũng suýt được bóc lịch vài năm.
Nếu không có Triều Vĩ, cậu cũng không suôn suôn sẻ sẻ mà tốt nghiệp qua nổi đại học này, mang tấm bằng về đặt trước di ảnh của bà nội,nhìn nụ cười của bà trên đó mà không phải cúi đầu.
Nếu không có Triều Vĩ, cậu là cái gì?
Cái gì cũng không là nữa.
Mẹ cả sau khi Triều Vĩ đứng ra trả nợ giúp gia đình cậu, cũng đã có cái nhìn khác, bà thậm chí còn muốn coi cậu là con trai, còn muốn làm đồ ăn ngon đến cho cậu.
Kim Thu không phải bỏ dở việc du học. Kim Xuân cũng đã có thêm một đứa nhỏ, rất đáng yêu, líu lô mà gọi Văn Diệp bằng cậu.
Thế nên, cậu còn gì để buồn bã?
Cậu còn gì để phản kháng? khi Triều Vĩ đưa tay vòng qua eo cậu mà sờ nắn, đưa đôi môi lạnh lẽo đó áp lên môi răng cậu mà mơn trớn mút vào?
Cậu không biết.
Tận cùng của bao nhiêu thứ trống rỗng trong lòng, lại là cái gì nữa?
Có gì để lấp đầy được đây...
Như một cái hố sâu không thấy đáy,
Chỉ có đánh nhau, chỉ có khi nào đôi tay cậu vung lên từng nhát dao chặt đứt mạch máu của đối phương, khiến nó bung nhòe từng tia phun lên, hoặc một lúc nào đó, bị thương đau đến ngất đi. Trời đất chỉ còn lại một màu đen.
Cậu như thế mới yên tâm được rằng, một Diệp Sẹo vẫn còn sống.
Còn Văn Diệp ư?
Văn Diệp, đã chết rồi.
Đã chết theo một thời thanh xuân tay tóm lấy đôi tay mảnh khảnh kia đang vụng về tìm tòi khắp nơi trên người cậu mà nói rằng: muốn Diệp làm vợ.
Đôi môi như có như không kéo lên một chút.
Như thế, trôi qua đi.
=====
Sài Gòn.
Tiệm bánh ngọt Kido,
Mới bốn giờ sáng, Sài Gòn lẽ nào lại nóng tới như vậy?
Thiêu đốt đến từng kẽ lông tơ trên người Phạm Thái đều muốn bung những giọt mồ hôi thật lớn?
Hay, là do thân hình kia phủ lên áp tới, điên đảo áp chặt cậu mà mút lấy thứ giữa bụi cỏ nhỏ,
dương v*t nhỏ xinh đẹp cứng lên trong khuôn miệng Trần Lãm, Phạm Thái thỏa mãn rên lên những tiếng ưm a dài,
Phạm Thái xuất ra, tinh dịch vương lên thành một vệt dài trên bụng, đều được Trần Lãm tỉ mỉ mút đi sạch sẽ,
Đôi mắt đã đầy dục vọng, lại chỉ khẽ lén nhìn hai hạt ngọc dựng thẳng trên cao đỏ hồng kia mà coi đó như một ân huệ, Trần Lãm nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng rời xuống bếp.
Đôi mắt Phạm Thái có chút mất mát, khẽ ngồi dậy.. vương nhặt lên đám quần áo rối tung..
Anh ấy.. không muốn mình sao?
Đã ở chung như thế này, rất lâu rồi.
Thế nhưng Trần Lãm vẫn là không chạm đến nơi ấy.. Cũng không có hoàn toàn mà làm tới bước cuối cùng kia.
Chỉ là.. nếu cậu khó chịu, sẽ luôn BJ cho cậu mà thôi.
Trần Lãm nhìn theo bước chân thon dài kia bước sâu vào nhà tắm. Liền thực sự muốn ngửa mặt lên trời ngăn cho máu mũi đừng chảy...
Trần Lãm thèm muốn đến cháy da thịt.. dường như cũng không chịu nổi nữa, một tay cũng luồn xuống quần, gượng gạo mà móc ra cậu em nhỏ, liên tục dùng tay vỗ về an ủi.
- Cạch.
Phạm Thái đột ngột bước xuống bếp. Trần Lãm giật mình, cậu em nhỏ đang cứng ngắc nhỏ dịch kia không kịp dấu đi.
Đôi chân thon dài thoáng chút ngạc nhiên, bước đến bên anh, đôi mắt ngập đầy xúc cảm:
- Anh.. thà tự làm.. cũng không muốn em?
- ......
- Em biết, em bây giờ không còn là con trai nhà họ Phạm nữa.. có phải.. anh..
Đôi mắt đã bắt đầu mọng đỏ. Trần Lãm bối rối đến phát hoảng:
- Không.. Thái.. anh.. anh..
- Nếu hôm nay anh không nói cho rõ... Em sẽ thực sự nghĩ anh không cần em nữa..
Trần Lãm vội vàng ôm chặt người kia vào lòng, mặc cho thứ giữa háng vẫn đang dựng thẳng, cọ lên cậu em nhỏ đang nửa dựng của Phạm Thái:
- Anh thực sự.. thèm em muốn chết... Thế nhưng.. anh sợ mình không xứng, sợ làm em đau.. Phạm Thái, nghe anh nói...
- Ưm...
- Ưm..
Trần Lãm chưa kịp giải thích thêm, đã thấy môi mình phủ nồng một mảnh ấm áp.
Là Phạm Thái hôn xuống, rồi xen thêm nét vui mừng mà hỏi lại:
- Anh thực sự muốn em sao?
- Anh không phải chê em là con trai sao?
- Em nói gì vậy..
- Ư... Em... Em..
Phạm Thái chính tay tuột xuống chiếc áo hờ bên vai, cả người không một mảnh vải che thân, bước tới, cuốn chặt lên người Trần Lãm, áp đầu v* hồng mịn mà của mình lên đôi môi đã hé mở kia của anh:
- Cho anh.. Em tất cả đều cho anh.
Đầu nụ hồng nhạt đứng thẳng cọ lên môi, cả máu mũi Trần Lãm đều ngăn không nổi rồi, chảy ra một giọt lại một giọt.
Phạm Thái phì cười đưa miệng tới, mút đi.
- Vậy mà làm em uổng công lo lắng. Anh xem, thèm tới thế kia rồi!
Chiếc bàn lớn đựng từng khay bánh, giờ đây lại trở thành chiến trường oanh liệt để Phạm Thái kia mặc sức rên rỉ, móng tay bám chặt lấy lưng Trần Lãm như muốn khảm cả thân người to lớn ấy lại.
Bàn tay phải của Trần Lãm từng bị thương nên không được nhiều sức lắm, thế nhưng khi bóp lấy cánh mông đào trắng nõn kia, cũng như khôi phục được 8 phần.
Tách hậu huyệt đang múm mím kia ra, Trần Lãm không chần chừ, đưa lưỡi xuống, liếm láp.
Đầu lưỡi ấm áp trơn vòng khiến cả người Phạm Thái trong phút chốc run rẩy tới giật lên, đánh rơi cả một khay bánh xuống sàn..
- A.... ưm...
Trần Lãm không giữ nữa, mỗi một lần BJ cho Phạm Thái, nhìn xuống huyệt khẩu này mà chỉ ước được nếm thỏa thích như bây giờ. Nhẹ nhàng đánh lưỡi vòng quanh, lại dùng tay dịu dàng đưa vào từng nếp gấp tách ra
Phạm Thái sướng đến nỗi tự đưa tay lên vò hai trái anh đào đã sưng đỏ trên cao.
- Chết mất... liếm.. cho em..
Trần Lãm đến khi không thể đưa nổi hai ngón tay trọn vẹn vào, mới phát hiện ra rằng, anh như thế mà không hề chuẩn bị kem bôi trơn.
Liền khàn khàn giọng hôn lên tai Phạm Thái:
- Em khép chân lại một chút được không?
Phạm Thái hoang mang. Không phải là tách chân ra sao?
- Anh.. không có gel bôi trơn.. Sẽ rách mất..
- Thế nên.. em dùng đùi.. kẹp anh có được không?
Cậu nhỏ của Trần Lãm sưng đỏ tía tái rồi, giờ đây nếu không được cọ, e rằng sẽ bật máu ra đằng mũi lần hai mất.
Phạm Thái lắc lắc đầu:
- Không, em muốn anh.. vào..
- Đây...
Phạm Thái không biết từ đâu đã với tay, quẹt lên một ít kem bơ làm bánh, nhắm thẳng hậu huyệt mình bôi lên.
- Cái này cũng được... sao?
- Mau.. vào..
Phạm Thái khao khát đến bốc cháy, nhìn thứ dương v*t thô lớn kia, chỉ hận không thể một phát đưa cả vào thân mình hòa làm một. Đong đưa hậu huyệt chạm khẽ lên hai túi tinh hoàn của Trần Lãm mà cọ.
Dưới hai hòn ngọc nhạt màu, là vị kem bơ trắng trinh đang mấp máy ngoài cửa huyệt. Nếu Trần Lãm còn nhịn thêm nữa, nửa đời sau e rằng khó mà cương..
- Phốc...
Trần Lãm điên cuồng một phátđẩy vào, mặc cho Phạm Thái đau tới nhăn mặt. Trần Lãm không quản được thêm nữa, hết sức lực mà phát tiết, đong đưa tới, cả hai lập tức chìm trong cơn khoái cảm dập dìu.
Phạm Thái đê mê đến sảng đi, vẫn còn có thể nhận ra rằng, trên hai bờ ngực nhỏ, có kẻ vừa mê mẩn trát kem bơ lên. Vừa ngấu nghiến mút lấy điên cuồng..
- Phạm Thái,.. Em thực sự là của anh...
- Ưm.. A...
- Đừng.. sâu quá...
- Còn chưa có vào hết...
- Vậy.. chết em...
- Chân em.. đang đẩy hông anh đi sâu vào sao? Quỷ nhỏ?
- Không có..
- Là tự em tìm...
- AAA....
- Trần Lãm chết tiệt, dám dừng lại? ai cho anh dừng lại, mau động!
- .....!!!!!!
- ----------
Kết quả thì cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng hôm đó, mở cửa trễ hai giờ.
Khiến rất nhiều người đặt bánh trước đều phẫn nộ.
Đã thế, hôm nay vị bán hàng chính lại có vẻ hơi đau lưng thì phải, đi đứng rất là bất tiện, chẳng qua nụ cười cứ đong đưa mãi trên môi.
Phạm Thái mím mím nụ môi đỏ, gói một chiếc bánh rau câu nổi tiếng của cửa hàng, ngẩng mặt lên đối với vị khách vừa tới:
- Cám ơn quý...
Đôi môi chưa bật hết ra thành lời... chết chân nhìn người trước mặt.
- Mễ Nam...
=============//===============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.