Chương 12
Ori_Chan
23/11/2013
Sau khi tiệc tan, Hiếu và Hà cùng về trên con xe audi của nhà Hiếu.
Đang đi thì có một đám chặn đường. Tài sế dừng lại, nhìn mấy người đứng
chặn mà lòng thấp thỏm sợ hãi. Hơn 20 thằng đầu xanh đầu đỏ, tay cầm đủ
loại gậy, côn, mã tấu đang đứng cười trước mũi xe của Hiếu. Hà nhìn
chúng, nhíu mày “Chúng hơi đông!” Cô nghĩ thầm. Rồi rút trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn danh bạ mà không nhìn màn hình. Vừa nghe tiếng “A
lô” phát ra, cô lập tức nói:
“Đường 22, ngõ 37, 20 tên!” Rồi cúp máy.
Lúc đó, cái tên cầm đầu mà lúc nãy nói chuyện với cô, tay cầm cái dùi cui, gõ vào con xe rồi lớn tiếng:
“Hà Nhật, mày ra đây”
Hà nhíu mày nhìn hắn rồi nhoài người ra chỗ tài xế:
“Cháu ra ngoài lập tức rẽ vào con đường bên phải trước mặt, không được chần chừ nếu bác muốn thoát và bảo vệ con xe yêu quý này.” Rồi cô mở cửa xe, định bước ra thì Hiếu níu tay cô, hỏi:
“Có chuyện gì không?”
“Yên tâm, cứ về đi, lát tớ sẽ gọi cậu” Rồi rút tay lại, mặt lạnh tanh đi ra ngoài. Cô vừa đóng cửa, tài xế lập tức chuồn êm, bọn chúng cũng chỉ cần cô nên không cần đuổi theo Hiếu làm gì. Nhìn chiếc xe khuất bóng, Hà thở phào rồi nhìn tên cầm đầu:
“Sao? Tiếc con I phone sao?”
“Mày…” Tên này mặt xám ngoét, thật mất mặt trước đàn em quá.
“Brừm…brừm” tiếng động cơ xe máy ngày càng gần, Hà cười, lầm bầm:
“Tốc độ đã tăng gấp đôi, tốt!”
“Kitss” 4 chiếc xe Sh cùng chạy đến, quay một vòng vô cùng điệu nghệ. Từ 4 chiếc xe, 12 người con trai bước xuống, lần lượt đi đến trước mặt Hà, cúi chào:
“Chào sếp!”
“Có tiến bộ đó!” Hà cười nhạt.
“Cảm ơn sếp!”
“Ha ha, phải gọi đàn em sao?” Cái tên lúc nãy mất con I phone, nhìn Hà cười mỉa mai.
“Vậy 20 tên đằng sau mày là gì?” Hà cười khẩy.
“Đó…” Tên này cứng họng.
“Vậy 1 đấu 1 đi!”
“Mày ngu thế con. Lên!”
Tên này vừa dứt lời, lập tức bọn đàn em lập tức xông lên. Đàn em của Hà cũng lôi côn, và mã tấu từ trong cốp xe ra. Một trận chiến đã xảy ngay giữa con đường vắng này. Hà đứng nhìn bọn chúng, xong đi về phía tên đầu sỏ, cười nhạt:
“Không tham gia sao?”
“Mày cũng đâu có tham gia!”
“Vậy giờ chơi thôi!” Vừa nói Hà vừa bẻ khúc tay rắc một tiếng, rồi tiến đến .
Tung một cú đá móc vào cổ hắn. Hắn xoay người tránh được, rồi hắn cũng tung một cú đấm vào bụng Hà. Nhanh như cắt, một tay túm vào tay hắn, dùng khuỷu tay đập bốp vào giữa cánh tay hắn, nơi nối giữa các khớp xương. Xong thuận tay kéo đầu hắn, đập thẳng vào đầu gối mình. Thả tay ra, hắn chỉ còn gục xuống, máu mũi chảy ra…tay lèo khèo. Chứng tỏ ít nhất là hắn sẽ liệt cánh tay đó, còn mũi nhẹ nhất là bị gãy tinh mũi.
Xong xuôi, nhìn sang lũ đàn em. Chúng vẫn đang đánh nhau, cô nhíu mày nhìn Hưng- người mới vào băng cô chưa lâu, cậu ta có dáng thư sinh nhưng lại thích đánh nhau. Đáng tiếc giờ cậu ta là người yếu nhất nhóm. Một tên đánh lén, hắn giơ khúc côn lên, nhằm vào sau lưng Hưng, Hà tự nhiên chạy đến, xoay người Hưng lại, hét:
“Cẩn thận.”
“Bốp…”
“Rắc…”
Một cú đập thẳng vào vai Hà, cậu Hưng kia ngớ người, xong giật mình đỡ lấy Hà, miệng lầm bầm:
“Sếp…sếp…”
Cắn chặt môi, nén cơn đau, tự cử động tay mình. Không có phản ứng…đã gãy.Hà cắn răng, tung một cú đá vào mặt hắn. Hắn ngã lật mặt ra sau. Có vẻ như quá đau, Hà ngồi thụp xuống, tên Hưng sợ quá, nói.
“Sếp, em đi lấy xe…sếp đợi em một lát…em đưa sếp đi bệnh viện…” Nói rồi hắn chạy đến lôi một con SH đến, nhấc Hà lên xe, đi đến bệnh viện.
Tay trái đã gãy, gãy luôn cả xương bả vai. Từ vai Hà đến cánh tay, băng kín mít, không cử động được. Bác sĩ bảo ít nhất là 3 tháng Hà không được làm một việc gì, nếu không có thể bị tật về sau.
3 tháng.
Hưng đưa Hà về nhà, đến cổng, cậu nói.
“Sếp, tôi xin lỗi…vì tôi…”
“Bỏ đi…sau này cẩn thận…3 tháng này tôi không đánh được thì cậu đánh cho tôi, thế là được chứ gì?”
“Sếp!!!!!!!!!!” *mắt rưng rưng*
“Nè, tôi vô cùng dị ứng vơi mấy thứ đó nhe!” Hà thấy hơi rờn rợn.
“Vâng.” Hưng lập tức hết..rưng rưng, thay vào đó nói một câu mà ngay lập tức Hà đá vào xe hắn, đuổi về.
“Nếu sếp là con gái, chắc tôi yêu sếp quá!”
“Ăn nói luyên thuyên, đi về..” Đá cốp vào xe hắn, nhìn hắn đi khuất, Hà lắc đầu, lấy máy gọi cho Hiếu, chắc cậu ta đang lo sốt vó đây.
Sáng hôm sau.
Vũ vừa ngủ dậy, mở cửa bước ra ngoài đã thấy Tuyết đứng trước cửa phòng mình. Giật mình một phát, lát sau Vũ hỏi.
“Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
“Anh biết nhà anh Hà Nhật ở đâu không?” Tuyết cười, hỏi.
“Hà Nhật? Ai nhỉ?”
“Cái anh khiêu vũ với em tối qua ý!”
“À, anh..không chắc”
“Chậc, vậy để em hỏi anh Hiếu xem, xong anh đưa em đi nhé.”
“Anh phải đi học!”
“Cúp một buổi, không sao đâu.” Rồi Tuyết lấy điện thoại trong túi, bắt đầu bấm số của Hiếu. Tối qua cô đã xin được của Hiếu, còn Hà thì quên mất, không xin.
Vũ đang ăn sáng trong bếp, Tuyết lập tức chạy vào, nói hơi to.
“Anh Vũ…anh Nhật, anh ấy bị thương!”
“Gì cơ, cô ấy làm sao?” Vũ nhíu mày, nhìn Tuyết.
“Không phải cô nào, là anh Hà Nhật, hôm qua anh ấy bị bọn côn đồ chặn đánh, hiện giờ anh ấy vẫn đang ở nhà. Anh ấy bị gãy tay.”
“Xin được địa chỉ nhà chưa?” Vũ đứng bật dậy.
“Rồi, nhà 307..phố…” không để Tuyết nói hết câu, Vũ lôi Tuyết ra ga ra lái xe đến địa chỉ mà Hiếu đã cho Tuyết.
“Kính…koong. Kính koong…kính koong!”
“Anh bấm vừa thôi, điếc tai quá” Tuyết càu nhàu, nhưng Vũ vẫn cứ bấm loạn hết cả lên.
“Ra liền, đợi chút.” Một giọng con trai vang lên. Em trai Hà chạy ra mở cửa, thấy Vũ, cậu lập tức nói “A, anh Vũ, lâu rồi không gặp!”
“Ừ, chào em, Hà có nhà không?”
“À, sư phụ trên phòng, đây là..ai ạ?” Cậu chỉ vào Tuyết.
“Em gái anh!” Nói rồi để mặc hai tên đứng ngẩn ra, Vũ bước vào nhà, đi lên tầng hai.
“Chào cậu, tớ là Tuyết…Tôn Tiểu Tuyết!”
“À, chào Tiểu Tuyết. Tớ là Nhật Hoàng, Lê Vũ Nhật Hoàng”
“Cậu đang làm gì vậy? Tớ vào được không?”
“À, mời vào, tớ đang làm bữa sáng”
“Ủ uôi, con trai làm bữa sáng sao?”
“Ừ, mẹ tớ đi công tác, sư phụ thì gãy tay, tất nhiên là tớ phải làm!”
“Sao cậu lại gọi anh Hà Nhật là sư phụ?”
“Anh? À, thói quen thôi!” Hoàng mỉm cười, dẫn Tuyết vào nhà, trong lòng thầm nghĩ “Sư phụ lại đi lừa phỉnh con gái rồi!”
Bước lên tầng 2, Vũ dừng lại trước cánh cửa phòng ngủ màu trắng. Bên ngoài có một tấm bảng, ghi “Boss room”. Chắc là phòng Hà. Nghĩ thế Vũ bước vào.
Nhìn xung quanh một lượt, mắt Vũ dừng lại tại chỗ Hà nằm. Hà đang ngủ, từ bả vai đến hết cánh tay trái băng trắng toát, cuốn tiểu thuyết viễn tưởng đặt trước ngực. Tai vẫn đeo tai phone nghe nhạc. Một cơn gió thoảng qua khiến mái tóc Hà khẽ bay, để lộ ra cặp lông mày thanh tú. Gương mặt trông thật dễ thương khiến người khác chỉ muốn chạm vào. Ai bảo đây là đại ca máu lạnh chuyên đi đánh người chứ? Họ thấy giống một thiên thần đang ngủ thì đúng hơn.
Bước đến gần chỗ Hà nằm. Hà đang nằm trên một cái ghế xếp gần cửa sổ, cạnh đó có một chiếc tủ. Trên mặt tủ có mấy cái khung ảnh. Vũ tò mò đến gần, có 3 cái khung ảnh đều là ảnh của cậu và Hà. Một cái chụp lúc hai người đứng dưới sân trường. Tay Hà còn cầm chiếc cup vô địch giải bóng rổ của Vũ. Vũ vẫn mặc bộ trang phục thi đấu, mồ hôi vẫn chảy nhưng cả hai đều cười rất tươi.Một bức là chụp lúc đi chơi, một tay Hà vòng qua cổ Vũ, một tay đang nắm thành hình nắm đấm, kí vào đầu Vũ. ..Nhìn bức nào hai người cũng cười rất tươi, Vũ cứ đứng lặng nhìn, có một thứ gì đó đang tràn ngập trong lòng cậu.
Cố quên đi 1 hình bóng..
dẫu đôi tay vẫn không thể buông
cố quên đi 1 lời nói dù cho con tim thét gào
phải xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng
hãy thứ tha bao lầm lỗi
giờ đây không ai giữ được... tiếng yêu lúc đầu
thời gian cứ trôi khi người đi quá vội
quặn đau thắt tim này khi người trao đắng cay
màn đêm khẽ lay, niềm đau lắp đầy
sao.. xa quá 1 vòng tay
hạnh phúc có không?
tự e hỏi lòng
đã trao hết hi vọng cho người, anh biết không?
giờ em mới hay, chỉ mình em tổn thương
đau lắm khi trót yêu 1 người.....
Chiếc mp3 của Hà tự nhiên nhảy qua chế độ loa ngoài, Vũ giật mình, nhưng khi nghe lời bài hát, cũng như giọng hát này… giọng của Hà. Chắc cô đã tự thu âm khi hát karaoke, nghe mà rất buồn, liệu có phải là…
“Sao cậu lại ở đây?” Hà mở mắt, nhìn thấy Vũ đang ở trong phòng mình, lại đang nhìn vào khung ảnh kỉ niệm, tự nhiên lòng cô có một cảm xúc gì đó…chua xót. Phải, là chua xót.
“À xin lỗi, tôi nghe Hiếu bảo cậu bị thương..nên..này, cẩn thận…”
Vũ chạy lại gần khi thấy Hà đứng dậy, giơ tay đỡ lấy cô, xong bị Hà gạt phắt ra, cô gắt.
“Làm gì vậy?”
“Cậu đừng như thế được không?” Vũ tự nhiên có một cảm giác gì đó, đúng rồi..đau, cậu có cảm giác đau lòng khi thấy cô như vậy, tại sao nhỉ?
Hà không nói gì, mặt lạnh tanh bước ra ngoài phòng. Vũ đi theo đằng sau. Đến chỗ cầu thang, Vũ chạy lên trước, giơ tay ra, bảo:
“Để tôi đỡ xuống.”
“Khỏi!”
“Cậu đang bị thương!”
“Tôi bị thương ở tay, chứ không phải ở chân!” Nói rồi bước qua Vũ, xuống dưới nhà.
“Chào sư phụ!” Hoàng thấy Hà xuống, lập tức chào.
“Chào” xong nhìn sang Tuyết, lại cười “Chào Tiểu Tuyết”
Tuyết đi đến gần Hà, nhìn tay Hà xót xa.
“Anh Nhật, bọn nào làm anh ra nông nỗi này, để em xử chúng”
“Không sao, đối với anh thì như cơm bữa ý mà!”
“Đúng đó, nhất là lần chị bị chém vào vai phải không? Lần đó, cũng sém một tháng mới khỏi!” Hoàng xen vào.
“Anh Nhật này?” Tuyết hỏi “Rốt cuộc anh là con trai hay con gái vậy?”
“Ờ, em nghĩ sao?”
“Em nghĩ anh là con trai, nhưng anh Vũ gọi anh là cô ấy, còn Hoàng gọi anh bằng “Chị” nên..em cũng không biết nữa”
“Ha ha” Hà cười, “Được rồi, không ngờ chị cũng có sức quyến rũ người cùng phái nhỉ? Chị là Nhật Hà, mà em gọi là Hà Nhật cũng đúng, đó là tên ngoài đường của chị!”
“Ôi, anh…à không, chị là con gái! À, mà tên ngoài đường?”
“Ừ, chị ấy là sếp lớn đó, nên chị ấy mới tom boy thế!” Hoàng lại xen vào.
“Sếp lớn sao?” Vũ thốt lên.
“Uả, anh Vũ. Anh…”
“Hoàng!” Hà ngắt lời Hoàng.
“A ,dạ?”
“7h rồi”
“Á, em muộn học mất, thôi em đi trước đây!” Nói rồi Hoàng chạy lên lấy cặp rồi phóng vèo đi, Tuyết chạy với theo “Cho tớ đi với!” (O: đi làm gì? Có được vào học đâu mà đi!.T: nè nói lại coi, ai là người viết như vậy hả? O: ừ nhỉ, sr. quay lại tr thui)
Còn lại hai người, Hà đứng dậy đi vào bếp. Vũ ngồi một lúc ở phòng khách thấy chán quá, bèn đến chỗ kệ video, xem có phim gì hay không. Cậu bất ngờ tìm thấy một cái đĩa có ghi chữ “Love!!”. Tò mò, cậu mở ra xem.
Trên ti vi, hai nhân vật trong đĩa không ai khác chính là cậu và Hà…Hai người đi chơi công viên, và người quay máy chính là Vũ. Đoạn cuối băng, lúc Hà đi mua nước, cậu lia máy theo, buột miệng.
“Sau này, tôi sẽ lấy em!” Sau đó là một loạt âm thanh “Ai da, mình vừa nói cái gì vậy trời, sao tự nhiên lại nói vậy, aaa, làm sao xóa bây giờ…”
Vũ bật cười. Cậu tự nhiên nhớ lại, lúc đó cậu tặng cô cuốn băng này, lúc xem đến đoạn này, Hà đã dùng gối đánh cậu, và mắng cậu một hồi, nhưng xong rồi, hai người lại ngồi nhìn nhau cười như hai người điên. (O:Tâm thần trốn trại mới đúng. V&H: *trừng mắt* O:*im re*)
Hà đi ra ngoài, thấy Vũ đang mở cuốn băng đó, cô lập tức cầm điều khiển, tắt “rụp” một cái, lại nhìn Vũ, nói:
“Học thói tự tiện từ bao giờ thế hả?”
“Tôi nhớ rồi!” Vũ nhìn Hà, mỉm cười. “Tôi nhớ ra, cậu là gì của tôi rồi!”
“Nhớ rồi sao? Tôi là sếp của cậu!”
“Đúng!” Vũ đứng dậy, đến gần Hà, cười nói “Và còn là người tôi muốn sống cùng suốt đời!”
Hà đơ mất mấy giây, xong nói:
“Hay thật, hôm qua đính hôn, hôm nay dở chứng hả?”
“Đính hôn?” Vũ nhíu mày, cầm tay Hà, nói “Chờ tôi, tôi sẽ giải quyết”
Rồi không để Hà trả lời, cậu đi ra ngoài, đi về văn phòng công ti của bố…
“Đường 22, ngõ 37, 20 tên!” Rồi cúp máy.
Lúc đó, cái tên cầm đầu mà lúc nãy nói chuyện với cô, tay cầm cái dùi cui, gõ vào con xe rồi lớn tiếng:
“Hà Nhật, mày ra đây”
Hà nhíu mày nhìn hắn rồi nhoài người ra chỗ tài xế:
“Cháu ra ngoài lập tức rẽ vào con đường bên phải trước mặt, không được chần chừ nếu bác muốn thoát và bảo vệ con xe yêu quý này.” Rồi cô mở cửa xe, định bước ra thì Hiếu níu tay cô, hỏi:
“Có chuyện gì không?”
“Yên tâm, cứ về đi, lát tớ sẽ gọi cậu” Rồi rút tay lại, mặt lạnh tanh đi ra ngoài. Cô vừa đóng cửa, tài xế lập tức chuồn êm, bọn chúng cũng chỉ cần cô nên không cần đuổi theo Hiếu làm gì. Nhìn chiếc xe khuất bóng, Hà thở phào rồi nhìn tên cầm đầu:
“Sao? Tiếc con I phone sao?”
“Mày…” Tên này mặt xám ngoét, thật mất mặt trước đàn em quá.
“Brừm…brừm” tiếng động cơ xe máy ngày càng gần, Hà cười, lầm bầm:
“Tốc độ đã tăng gấp đôi, tốt!”
“Kitss” 4 chiếc xe Sh cùng chạy đến, quay một vòng vô cùng điệu nghệ. Từ 4 chiếc xe, 12 người con trai bước xuống, lần lượt đi đến trước mặt Hà, cúi chào:
“Chào sếp!”
“Có tiến bộ đó!” Hà cười nhạt.
“Cảm ơn sếp!”
“Ha ha, phải gọi đàn em sao?” Cái tên lúc nãy mất con I phone, nhìn Hà cười mỉa mai.
“Vậy 20 tên đằng sau mày là gì?” Hà cười khẩy.
“Đó…” Tên này cứng họng.
“Vậy 1 đấu 1 đi!”
“Mày ngu thế con. Lên!”
Tên này vừa dứt lời, lập tức bọn đàn em lập tức xông lên. Đàn em của Hà cũng lôi côn, và mã tấu từ trong cốp xe ra. Một trận chiến đã xảy ngay giữa con đường vắng này. Hà đứng nhìn bọn chúng, xong đi về phía tên đầu sỏ, cười nhạt:
“Không tham gia sao?”
“Mày cũng đâu có tham gia!”
“Vậy giờ chơi thôi!” Vừa nói Hà vừa bẻ khúc tay rắc một tiếng, rồi tiến đến .
Tung một cú đá móc vào cổ hắn. Hắn xoay người tránh được, rồi hắn cũng tung một cú đấm vào bụng Hà. Nhanh như cắt, một tay túm vào tay hắn, dùng khuỷu tay đập bốp vào giữa cánh tay hắn, nơi nối giữa các khớp xương. Xong thuận tay kéo đầu hắn, đập thẳng vào đầu gối mình. Thả tay ra, hắn chỉ còn gục xuống, máu mũi chảy ra…tay lèo khèo. Chứng tỏ ít nhất là hắn sẽ liệt cánh tay đó, còn mũi nhẹ nhất là bị gãy tinh mũi.
Xong xuôi, nhìn sang lũ đàn em. Chúng vẫn đang đánh nhau, cô nhíu mày nhìn Hưng- người mới vào băng cô chưa lâu, cậu ta có dáng thư sinh nhưng lại thích đánh nhau. Đáng tiếc giờ cậu ta là người yếu nhất nhóm. Một tên đánh lén, hắn giơ khúc côn lên, nhằm vào sau lưng Hưng, Hà tự nhiên chạy đến, xoay người Hưng lại, hét:
“Cẩn thận.”
“Bốp…”
“Rắc…”
Một cú đập thẳng vào vai Hà, cậu Hưng kia ngớ người, xong giật mình đỡ lấy Hà, miệng lầm bầm:
“Sếp…sếp…”
Cắn chặt môi, nén cơn đau, tự cử động tay mình. Không có phản ứng…đã gãy.Hà cắn răng, tung một cú đá vào mặt hắn. Hắn ngã lật mặt ra sau. Có vẻ như quá đau, Hà ngồi thụp xuống, tên Hưng sợ quá, nói.
“Sếp, em đi lấy xe…sếp đợi em một lát…em đưa sếp đi bệnh viện…” Nói rồi hắn chạy đến lôi một con SH đến, nhấc Hà lên xe, đi đến bệnh viện.
Tay trái đã gãy, gãy luôn cả xương bả vai. Từ vai Hà đến cánh tay, băng kín mít, không cử động được. Bác sĩ bảo ít nhất là 3 tháng Hà không được làm một việc gì, nếu không có thể bị tật về sau.
3 tháng.
Hưng đưa Hà về nhà, đến cổng, cậu nói.
“Sếp, tôi xin lỗi…vì tôi…”
“Bỏ đi…sau này cẩn thận…3 tháng này tôi không đánh được thì cậu đánh cho tôi, thế là được chứ gì?”
“Sếp!!!!!!!!!!” *mắt rưng rưng*
“Nè, tôi vô cùng dị ứng vơi mấy thứ đó nhe!” Hà thấy hơi rờn rợn.
“Vâng.” Hưng lập tức hết..rưng rưng, thay vào đó nói một câu mà ngay lập tức Hà đá vào xe hắn, đuổi về.
“Nếu sếp là con gái, chắc tôi yêu sếp quá!”
“Ăn nói luyên thuyên, đi về..” Đá cốp vào xe hắn, nhìn hắn đi khuất, Hà lắc đầu, lấy máy gọi cho Hiếu, chắc cậu ta đang lo sốt vó đây.
Sáng hôm sau.
Vũ vừa ngủ dậy, mở cửa bước ra ngoài đã thấy Tuyết đứng trước cửa phòng mình. Giật mình một phát, lát sau Vũ hỏi.
“Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
“Anh biết nhà anh Hà Nhật ở đâu không?” Tuyết cười, hỏi.
“Hà Nhật? Ai nhỉ?”
“Cái anh khiêu vũ với em tối qua ý!”
“À, anh..không chắc”
“Chậc, vậy để em hỏi anh Hiếu xem, xong anh đưa em đi nhé.”
“Anh phải đi học!”
“Cúp một buổi, không sao đâu.” Rồi Tuyết lấy điện thoại trong túi, bắt đầu bấm số của Hiếu. Tối qua cô đã xin được của Hiếu, còn Hà thì quên mất, không xin.
Vũ đang ăn sáng trong bếp, Tuyết lập tức chạy vào, nói hơi to.
“Anh Vũ…anh Nhật, anh ấy bị thương!”
“Gì cơ, cô ấy làm sao?” Vũ nhíu mày, nhìn Tuyết.
“Không phải cô nào, là anh Hà Nhật, hôm qua anh ấy bị bọn côn đồ chặn đánh, hiện giờ anh ấy vẫn đang ở nhà. Anh ấy bị gãy tay.”
“Xin được địa chỉ nhà chưa?” Vũ đứng bật dậy.
“Rồi, nhà 307..phố…” không để Tuyết nói hết câu, Vũ lôi Tuyết ra ga ra lái xe đến địa chỉ mà Hiếu đã cho Tuyết.
“Kính…koong. Kính koong…kính koong!”
“Anh bấm vừa thôi, điếc tai quá” Tuyết càu nhàu, nhưng Vũ vẫn cứ bấm loạn hết cả lên.
“Ra liền, đợi chút.” Một giọng con trai vang lên. Em trai Hà chạy ra mở cửa, thấy Vũ, cậu lập tức nói “A, anh Vũ, lâu rồi không gặp!”
“Ừ, chào em, Hà có nhà không?”
“À, sư phụ trên phòng, đây là..ai ạ?” Cậu chỉ vào Tuyết.
“Em gái anh!” Nói rồi để mặc hai tên đứng ngẩn ra, Vũ bước vào nhà, đi lên tầng hai.
“Chào cậu, tớ là Tuyết…Tôn Tiểu Tuyết!”
“À, chào Tiểu Tuyết. Tớ là Nhật Hoàng, Lê Vũ Nhật Hoàng”
“Cậu đang làm gì vậy? Tớ vào được không?”
“À, mời vào, tớ đang làm bữa sáng”
“Ủ uôi, con trai làm bữa sáng sao?”
“Ừ, mẹ tớ đi công tác, sư phụ thì gãy tay, tất nhiên là tớ phải làm!”
“Sao cậu lại gọi anh Hà Nhật là sư phụ?”
“Anh? À, thói quen thôi!” Hoàng mỉm cười, dẫn Tuyết vào nhà, trong lòng thầm nghĩ “Sư phụ lại đi lừa phỉnh con gái rồi!”
Bước lên tầng 2, Vũ dừng lại trước cánh cửa phòng ngủ màu trắng. Bên ngoài có một tấm bảng, ghi “Boss room”. Chắc là phòng Hà. Nghĩ thế Vũ bước vào.
Nhìn xung quanh một lượt, mắt Vũ dừng lại tại chỗ Hà nằm. Hà đang ngủ, từ bả vai đến hết cánh tay trái băng trắng toát, cuốn tiểu thuyết viễn tưởng đặt trước ngực. Tai vẫn đeo tai phone nghe nhạc. Một cơn gió thoảng qua khiến mái tóc Hà khẽ bay, để lộ ra cặp lông mày thanh tú. Gương mặt trông thật dễ thương khiến người khác chỉ muốn chạm vào. Ai bảo đây là đại ca máu lạnh chuyên đi đánh người chứ? Họ thấy giống một thiên thần đang ngủ thì đúng hơn.
Bước đến gần chỗ Hà nằm. Hà đang nằm trên một cái ghế xếp gần cửa sổ, cạnh đó có một chiếc tủ. Trên mặt tủ có mấy cái khung ảnh. Vũ tò mò đến gần, có 3 cái khung ảnh đều là ảnh của cậu và Hà. Một cái chụp lúc hai người đứng dưới sân trường. Tay Hà còn cầm chiếc cup vô địch giải bóng rổ của Vũ. Vũ vẫn mặc bộ trang phục thi đấu, mồ hôi vẫn chảy nhưng cả hai đều cười rất tươi.Một bức là chụp lúc đi chơi, một tay Hà vòng qua cổ Vũ, một tay đang nắm thành hình nắm đấm, kí vào đầu Vũ. ..Nhìn bức nào hai người cũng cười rất tươi, Vũ cứ đứng lặng nhìn, có một thứ gì đó đang tràn ngập trong lòng cậu.
Cố quên đi 1 hình bóng..
dẫu đôi tay vẫn không thể buông
cố quên đi 1 lời nói dù cho con tim thét gào
phải xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng
hãy thứ tha bao lầm lỗi
giờ đây không ai giữ được... tiếng yêu lúc đầu
thời gian cứ trôi khi người đi quá vội
quặn đau thắt tim này khi người trao đắng cay
màn đêm khẽ lay, niềm đau lắp đầy
sao.. xa quá 1 vòng tay
hạnh phúc có không?
tự e hỏi lòng
đã trao hết hi vọng cho người, anh biết không?
giờ em mới hay, chỉ mình em tổn thương
đau lắm khi trót yêu 1 người.....
Chiếc mp3 của Hà tự nhiên nhảy qua chế độ loa ngoài, Vũ giật mình, nhưng khi nghe lời bài hát, cũng như giọng hát này… giọng của Hà. Chắc cô đã tự thu âm khi hát karaoke, nghe mà rất buồn, liệu có phải là…
“Sao cậu lại ở đây?” Hà mở mắt, nhìn thấy Vũ đang ở trong phòng mình, lại đang nhìn vào khung ảnh kỉ niệm, tự nhiên lòng cô có một cảm xúc gì đó…chua xót. Phải, là chua xót.
“À xin lỗi, tôi nghe Hiếu bảo cậu bị thương..nên..này, cẩn thận…”
Vũ chạy lại gần khi thấy Hà đứng dậy, giơ tay đỡ lấy cô, xong bị Hà gạt phắt ra, cô gắt.
“Làm gì vậy?”
“Cậu đừng như thế được không?” Vũ tự nhiên có một cảm giác gì đó, đúng rồi..đau, cậu có cảm giác đau lòng khi thấy cô như vậy, tại sao nhỉ?
Hà không nói gì, mặt lạnh tanh bước ra ngoài phòng. Vũ đi theo đằng sau. Đến chỗ cầu thang, Vũ chạy lên trước, giơ tay ra, bảo:
“Để tôi đỡ xuống.”
“Khỏi!”
“Cậu đang bị thương!”
“Tôi bị thương ở tay, chứ không phải ở chân!” Nói rồi bước qua Vũ, xuống dưới nhà.
“Chào sư phụ!” Hoàng thấy Hà xuống, lập tức chào.
“Chào” xong nhìn sang Tuyết, lại cười “Chào Tiểu Tuyết”
Tuyết đi đến gần Hà, nhìn tay Hà xót xa.
“Anh Nhật, bọn nào làm anh ra nông nỗi này, để em xử chúng”
“Không sao, đối với anh thì như cơm bữa ý mà!”
“Đúng đó, nhất là lần chị bị chém vào vai phải không? Lần đó, cũng sém một tháng mới khỏi!” Hoàng xen vào.
“Anh Nhật này?” Tuyết hỏi “Rốt cuộc anh là con trai hay con gái vậy?”
“Ờ, em nghĩ sao?”
“Em nghĩ anh là con trai, nhưng anh Vũ gọi anh là cô ấy, còn Hoàng gọi anh bằng “Chị” nên..em cũng không biết nữa”
“Ha ha” Hà cười, “Được rồi, không ngờ chị cũng có sức quyến rũ người cùng phái nhỉ? Chị là Nhật Hà, mà em gọi là Hà Nhật cũng đúng, đó là tên ngoài đường của chị!”
“Ôi, anh…à không, chị là con gái! À, mà tên ngoài đường?”
“Ừ, chị ấy là sếp lớn đó, nên chị ấy mới tom boy thế!” Hoàng lại xen vào.
“Sếp lớn sao?” Vũ thốt lên.
“Uả, anh Vũ. Anh…”
“Hoàng!” Hà ngắt lời Hoàng.
“A ,dạ?”
“7h rồi”
“Á, em muộn học mất, thôi em đi trước đây!” Nói rồi Hoàng chạy lên lấy cặp rồi phóng vèo đi, Tuyết chạy với theo “Cho tớ đi với!” (O: đi làm gì? Có được vào học đâu mà đi!.T: nè nói lại coi, ai là người viết như vậy hả? O: ừ nhỉ, sr. quay lại tr thui)
Còn lại hai người, Hà đứng dậy đi vào bếp. Vũ ngồi một lúc ở phòng khách thấy chán quá, bèn đến chỗ kệ video, xem có phim gì hay không. Cậu bất ngờ tìm thấy một cái đĩa có ghi chữ “Love!!”. Tò mò, cậu mở ra xem.
Trên ti vi, hai nhân vật trong đĩa không ai khác chính là cậu và Hà…Hai người đi chơi công viên, và người quay máy chính là Vũ. Đoạn cuối băng, lúc Hà đi mua nước, cậu lia máy theo, buột miệng.
“Sau này, tôi sẽ lấy em!” Sau đó là một loạt âm thanh “Ai da, mình vừa nói cái gì vậy trời, sao tự nhiên lại nói vậy, aaa, làm sao xóa bây giờ…”
Vũ bật cười. Cậu tự nhiên nhớ lại, lúc đó cậu tặng cô cuốn băng này, lúc xem đến đoạn này, Hà đã dùng gối đánh cậu, và mắng cậu một hồi, nhưng xong rồi, hai người lại ngồi nhìn nhau cười như hai người điên. (O:Tâm thần trốn trại mới đúng. V&H: *trừng mắt* O:*im re*)
Hà đi ra ngoài, thấy Vũ đang mở cuốn băng đó, cô lập tức cầm điều khiển, tắt “rụp” một cái, lại nhìn Vũ, nói:
“Học thói tự tiện từ bao giờ thế hả?”
“Tôi nhớ rồi!” Vũ nhìn Hà, mỉm cười. “Tôi nhớ ra, cậu là gì của tôi rồi!”
“Nhớ rồi sao? Tôi là sếp của cậu!”
“Đúng!” Vũ đứng dậy, đến gần Hà, cười nói “Và còn là người tôi muốn sống cùng suốt đời!”
Hà đơ mất mấy giây, xong nói:
“Hay thật, hôm qua đính hôn, hôm nay dở chứng hả?”
“Đính hôn?” Vũ nhíu mày, cầm tay Hà, nói “Chờ tôi, tôi sẽ giải quyết”
Rồi không để Hà trả lời, cậu đi ra ngoài, đi về văn phòng công ti của bố…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.