Chương 3
Ori_Chan
23/11/2013
~~~~~~~~~~~~~~~~Ting~~~tang~dậy đi~ muộn rồi~~~~~~~~~~~~~~~~
“Bịch…….”
“Cái đồng hồ báo thức chết tiệt,…á muộn rồi…”
Hà chạy như bay ra bến xe buýt. May mà chưa lỡ, cảm ơn chứng tỏ ông trời vẫn thương con….
Lên đến lớp, Hà đã bị cái Trang hỏi tới tấp,nó phát mệt vì con này mất thôi..
“Cả lớp trật tự…”
Cô chủ nhiệm bước vào cùng ba học sinh, 2 nam,1 nữ.. chà nhìn như bạn của nhau thì phải.
“Cô giới thiệu với cả lớp đây là Lâm An , Bích Phượng và Duy Hiếu vừa từ Pháp về họ sẽ học chung với chúng ta, các em nhớ giúp đỡ các bạn nhé…giờ các em tự chọn chỗ ngồi đi.”
“Hà ơi anh chàng Lâm An đẹp trai quá, a nhìn Duy Hiếu cũng đẹp nữa tao chết mất thôi” Trang ngồi cạnh Hà hứng khởi khen.Hà đang cắm cúi đọc truyện tranh chợt nhớ ra:
“Cái gì cơ? Duy Hiếu hả? Hắn đâu cơ?”
“Kia kìa,thẳng bàn mình sang đó, bạn ngồi ngoài ý?” Trang chỉ tay.
Hà nhìn Duy Hiếu mỉm cười thầm nghĩ “Ha ha đúng là trái đất tròn!”
Bên này Phượng đang làm quen với cô bạn bàn trên. Lâm An đang lấy sách vở tay vẫn không dừng hỏi Duy Hiếu:
“Lớp này nhiều hot girl quá nhỉ nhìn em nào cũng đẹp.”
“Ờ.” Hiếu trả lời một cách không quan tâm.
“Mày thấy em nào đẹp nhất.? Tao thấy cái em thẳng bàn mình tóc dài dài kia thỉnh thoảng lại ngó sang đây.” ( T/g:Trang ý,vừa rồi ngoảnh sang chỉ cho Hà)
Bích Phượng quay xuống bảo Lâm An:
“Anh An ui, anh chàng kia nhìn dễ thương quá, menli nữa” (t/g: họ là anh em sinh đôi)
“Ai mà khiến mày dễ siêu lòng thế?”
“Cái anh tóc hoe hoe, đeo kính đang đọc truyện tranh kia kìa” Phượng chỉ vào Hà.
Lâm An nhìn vào Hà rồi cốc đầu con em mình:
“Đồ ngu, mắt mày lé à?con gái đó!”
“Anh mới ngu ý,con gái phải mặc váy chứ…” Vừa xoa đầu, Phượng bật lại..
“Ờ nghĩ cũng phải…Ê Hiếu kia là con trai hay con gái?”
Hiếu lơ đãng nhìn qua, đúng lúc Hà quay sang nói chuyện với Trang:
“Con….”
Hiếu quay sang nhìn kĩ, gương mặt sáng bừng, thấp thoáng nụ cười:
“Lát nữa thì ra tìm hiểu”
Hiếu tiếp tục nhìn lên bảng mặc kệ An và Phượng đang ngơ ngác nhìn mình. Cũng phải thôi, Hiếu chưa từng để mắt tới con gái, chưa bao giờ hẹn hò mặc cho An thì không đếm xuể, bộ F3 nổi tiếng này rất có tiếng ở Pháp vì toàn người đẹp cả, nhưng họ chỉ thấy hai anh em kia cặp người nọ, người khác, còn Hiếu thì chưa bao giờ nên họ ngạc nhiên khi thấy Hiếu cười với con gái cũng đúng thôi….
* *
Họ tên: Nguyễn Duy Hiếu
Tuổi:17
Cân nặng:72 kg
Chiều cao:175 cm
Tính cách: sở hữu bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra rất quan tâm người khác.
Gia cảnh: bố là kiến trúc sư nổi tiếng, mẹ là đầu bếp của nhà hàng quốc tế (T/g: mẹ Hà và bố Hiếu từng là bạn cũ,nên Hà và Hiếu từng là ‘cạ cứng’ của nhau…hỉu chưa???^_________^)
* * *
Ra chơi…..
Khi Hà vẫn cắm đầu vào cuốn sách . Hai tên kia đã mò sang,.
“chào hai bạn..” Lâm An nở nụ cười khiến mấy cô bạn xung quanh mặt cứ gọi là ngẩn ngơ và ghen tị với hai người. Hà vẫn cắm cúi đọc sách như không nghe thấy . Thấy vậy Hiếu lên tiếng trêu ghẹo:
“Không ngờ con gái Việt Nam giờ kiêu thế, chả bù cho ở bên Pháp.”
“Con gái Việt đương nhiên phải khác con gái Pháp rồi, không quen thì quay lại Pháp mà sống.” Một giọng con gái vang lên, đương nhiên là Hà iu quí của chúng ta (T/g:chả bít iu quí hay iu quái máu lạnh đây ^0^)
Hiếu giật mình khi nghe cách nói thì vẫn như xưa còn giọng Hà lại lạnh đến mức cậu cứng đờ cột sống.;
“Chà chà, tự trọng cơ đấy, ngả bài đi thì tớ có thể làm phúc cho tối nay đi chơi cùng và nằm cùng tớ một đêm Haha”
An cười một cách không thể đểu hơn(hix) và điều quan trọng là nó vừa chạm vào nỗi đau của Hà. Hà đứng phắt dậy nhìn An với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến nụ cười trên mặt An biến mất nhanh chóng, cậu khẽ nuốt nước bọt. Hà nhếch mép cười nhạt, nụ cười khiến An dựng tóc gáy, Hà nói rõ từng chữ:
“Cút xa khỏi tầm mắt tôi nếu CẬU MUỐN SỐNG” Hà nhấn mạnh 3 từ cuối khiến An và Hiếu giật mình,Trang thì quá hiểu rồi nên nó chỉ nhún vai đồng ý. Hiếu không còn nhận ra Hà của ngày xưa nữa rồi. Chỉ mới 4 năm thôi sao mà khác thế . Ngày xưa Hà vô tư, hồn nhiên bao nhiêu bây giờ trông dửng dưng bấy nhiêu. Nhìn thấy vẻ mặt Hiếu, Hà cười rồi nói:
“4 năm là thời gian không dài, nhưng nó đủ để thay đổi bản chất con người, nhất là khi gặp một biến cố khiến con
người phải mạnh mẽ, không mạnh mẽ thì không thể sống tiếp được, nên con người 4 năm trước của tôi cậu hãy quên đi và nhìn tôi theo con người hiện tại của tôi, nếu không thể chấp nhận thì tôi không bắt ép.” Hà nói một tràng rồi ngồi xuống tiếp tục đọc tiểu thuyết như không có gì xảy ra.
Về phần Hiếu cậu vẫn chưa bớt bàng hoàng, sự xa cách của Hà khiến cậu đau lòng . Ngày trước vì lý do gia đình, cậu theo bố mẹ sang Pháp, sau đó vài tháng cậu không còn thông tin gì về Hà nữa ,nhưng cậu không thể quên Hà cô bé đã gắn bó suốt tuổi thơ với cậu, cậu mong từng ngày được gặp lại cô mà giờ gặp lại cô như người xa lạ. Cô đã thay đổi rồi, cả về tính cách lẫn ngoại hình. Bất chợt cậu cúi xuống ôm lấy thân hình cô gái trước mặt khiến tất cả mọi người đều sửng sốt kể cả An và Phượng vì họ chưa từng thấy cảnh này. Hiếu ngày càng xiết chặt cô, cảm giác này đã ám ảnh cậu 4 năm rồi. Ôm cô cậu quên tất cả mọi thứ đang ở xung quanh.
Hà thì bất ngờ trước việc làm của Hiếu nhưng tự nhủ đó là cách chào đón sau 4 năm không gặp. Mãi một lúc Hà nhẹ nhàng gỡ tay của Hiếu ra nhìn vào mắt cậu nói :
“Đủ rồi đấy.”
“Tớ xin lỗi..” Hiếu ngượng ngùng.
“Dù sao thì...”Hà vòng tay ôm cổ hôn chụt phát vào má Hiếu như ngày xưa “Mừng cậu trở về .”
“Hà...” Hiếu ngượng ngùng cúi xuống nhìn chân mình.
“Ha ha vẫn hay ngượng ngùng đáng yêu như ngày xưa, cậu chẳng thay đổi gì cả” Hà cười típ mắt (T/g: vừa lạnh lùng thế mà haizz bó tay.cơm.canh hehe)
Mặc dù cười với Hiếu nhưng Hà không quên tặng An một cái nhìn sắc lẻm làm An nổi gai ốc đầy mình.
Suốt giờ đó Hà với Hiếu nói chuyện ríu rít, vui vẻ trong khi ngoài trời có một cơn mưa lớn, chớp đánh nhoằng nhoằng…
Tan học Hà đi bộ ra bến xe buýt cách trường khoảng 50m. Vừa bước chân ra khỏi cổng thì bắt đầu mưa và mọi người chạy tán loạn hết cả lên . Ra đến bến xe thì xe vừa chuyển bánh, người Hà ướt sũng, đang đứng hậm hực thì Hà thấy Lâm An chạy đến. Hà cũng chẳng nói gì, chỉ đứng nhìn mưa đến khi:
“Hắt xì…Hắt x..ì…”
Quay sang thì thấy tên An đang co rúm người hắt xì luôn miệng, chắc do không hợp khí hậu, cậu ta cứ ngồi run lẩy bẩy. Hà thở hắt ra một tiếng . Tiện tay Hà cởi áo khoác nỉ ra tiến lại khoác cho An rồi quay lại chỗ cũ,mặt không biểu cảm.
An nhìn cô gái trước mặt mình, giờ cậu đã hiểu tại sao mà Hiếu ‘chung tình’ với Hà vậy. Hà không có nét dịu dàng,thùy mị của con gái, khuôn mặt lạnh băng nhưng lại rất ấm áp, biết quan tâm người khác, sống vô tư không sợ người khác dị nghị, một cô gái đặc biệt. Cậu kéo chiếc áo lên ,chiếc áo còn hơi ẩm nhưng vẫn ấm áp lại thoang thoảng mùi…sữa tắm đàn ông nữa chứ, sao không phải là sữa tắm của phụ nữ nhỉ??(T/g: chắc các bạn cũng tò mò phải không? Vì làm sếp có thể bị chặn đánh bất cứ lúc nào, mà trên người có mùi đàn ông thì hay an toàn hơn mùi của phụ nữ. ok?? 0_________o)
Xe đến trạm Hà bước lên về trước mà không nói gì làm tên An lại phải ngồi đợi thêm 30’(hix), vì mải suy nghĩ xe đến lúc nào và đi lúc nào cũng không biết.
*
Gần đến Halloween trường nó tổ chức lễ hội hóa trang tại một địa điểm xa trường và không biết ai tìm ra địa điểm mà muốn đến địa điểm đấy phải đi qua một con ngõ nhỏ, không thể đi xe vừa và quan trọng hơn nó dẫn thẳng đến một bãi tha ma rộng khiến ai đi qua cũng dựng tóc gáy. Đã thế lại oái oăm không cho nghỉ với bất cứ lí do gì trừ ốm nặng hôn mê sâu, gãy chân,,,... Bó tay.com
Tối đó, khi vừa bước đến đầu ngõ, Chấn Vũ,Lâm An, Duy Hiếu, Bích Phượng bảo cái Hà và Trang cứ đi trước, họ sẽ theo sau, vì đột nhiên Hiếu bị ..đau bụng phải vào nhà vệ sinh công cộng. Hai đứa đi qua con hẻm lạnh thấu hơi, ra đến con đường nhỏ dẫn qua bãi tha ma, Hà thì rất bình tĩnh hai tay khoanh trước ngực đi rất thư thái nhưng cái Trang thì không nó bám vào cánh tay Hà đi líu ríu đằng sau.
Hôm nay Hà mặc một bộ đồ đen bó sát người, choàng một chiếc áo choàng cũng đen nốt, tay cầm cây đinh ba nhỏ, gắn thêm hai cái răng nanh giả hai bên, mặt đánh phấn trắng toát, mắt vẽ viền đen xì, đôi môi đỏ mọng- Wow một ma cà rồng chính hiệu.
Trang thì mặc đồ của phù thủy, bó sát,rất ngắn, đầu đội mũ chóp,tay cầm một cái chổi,đi bốt cổ cao sành điệu, nhưng hiện tại đang bám ríu lấy Hà không buông. Hiếu hôm nay trong bộ đồ bá tước xưa, Vũ- từ lúc Hà và Hiếu gặp lại, mọi người đã làm quen và thân nhau- cũng là một con ma cà rồng, lúc đầu mọi người ồ lên vì Vũ và Hà không hẹn mà mặc kiểu giống hệt nhau nhưng trang phục khác nhau. Nhưng họ không để ý còn trêu nhau rất vui. Phượng mặc bộ đồ công chúa trang điểm nhẹ đối lập với ma cà rồng Hà. An chảnh chọe hóa trang thành người sói, haizz một đám ma quỉ...
Càng vào sâu khu nghĩa địa gió càng lạnh,không khí âm u lại còn có tiếng quạ . Cái Trang mặt tái mét càng ngày càng nắm chặt khuỷu tay Hà hơn, Hà thì bình thản bước trong đầu đang thầm khen ai chọn được địa điểm này quả là có mắt thẩm mĩ(t/g: hehe tui đó^______0)
Bất chợt có tiếng kêu thất thanh :
“Cút đi.... nơi này.... là của ...bọn ta... chúng ...mày không được ...đến nơi linh thiêng này...a hahaahaahaahaa”
Giọng nói lành lạnh, tiếng cười man rợ làm cái Trang thét lên:
“A....a.a.. cứu với.. cứ....”
Chưa hết câu nó đã thấy tai mình đang có tiếng nhạc sập sình.. bài hát top of the world vang lên nhạc rất to, át cả tiếng la hét bên ngoài. Thì ra là cái Hà thấy nó la hét điếc tai quá nên nhét cái tai nghe vào tai nó và mở volume to hết cỡ. Cuối cùng cái Trang cũng im lặng và nhẩm theo lời bài hát mà quên hết xung quanh....
Đằng sau nó vẫn có tiếng gào thét. Khi đi qua một cái cây ven đường Hà thuận chân tung một cú đá hậu, cái cây rung rung rụng lá và cái máy ghi âm rơi từ trên cây xuống vẫn đang gào thét đã được tặng một cái gót giày rồi im lặng vĩnh viễn. Hehe.
Cuối cùng cũng đi qua được nơi âm u kinh khủng, Hà và Trang đứng ở cổng đợi mấy tên đằng sau trong khi chúng vẫn đang mắng nhau:
“Hiếu, cậu là đồ lừa đảo mà... cái gì mà Hà nó sợ ma lắm , ngày xưa chỉ nhìn thấy con chuột thôi là nó dựng tóc gáy, giờ thì đấy, mất bao nhiêu công tui thu âm mà giờ còn mất luôn cái máy ghi âm nữa chứ , thật đáng ghét mà...” An tuôn ra một tràng. Hiếu bực dọc:
“Thì đúng vậy mà...”
“Việc đó xảy ra lâu chưa?”
“Ờ thì...4 năm trước...”
“Trời ơi....! @ # $ % ^ & * ! @ # $ % ^ & *” An tuôn ra một tràng tổng xỉ vả thằng bạn thân, Vũ đi sau vừa nghe vừa cười..họ không biết rằng để đuổi nỗi sợ hãi đó đi, Hà đã liên tục kéo Vũ đi xem thật nhiều... phim ma, từ đó hết sợ luôn...
Phượng vừa đi đằng sau vừa ngắm Vũ, cô chưa từng thấy ai, đẹp trai, cao ráo, lại tử tế như Vũ... vì Vũ mà hôm nay khi Trang rủ Phượng đóng vai tiểu ác ma. Phượng đã lắc đầu ngoầy ngoậy , chọn vai công chúa mới hợp mắt con trai, nhưng khi đến thấy Hà và Vũ cùng mặc đồ ma cà rồng, nhỏ lại thấy hơi ghen tị, nhưng giờ thì hết rồi vì nó đang đi đằng sau Vũ nên nó quên hết. vừa mới đến cổng, thấy bọn Hà đang đứng đợi mọi người cũng bước chân nhanh hơn:
“Bốp... tên Hiếu ngu xuẩn, đáng ghét dám dọa ma người khác này.” Trang đi đến, thụi phát vào bụng Hiếu,
Hiếu ôm bụng giải thích là chỉ muốn xem vẻ mặt sợ hãi của Hà nhưng đã thất bại còn mất oan cái máy ghi âm nữa thế là lỗ lắm rồi đấy...
“Ha ha ha”mọi người cười rồi nhanh chóng đưa nhau vào bữa tiệc...
Tay cầm ly sâm banh đỏ, Trang và Hà đang đứng cạnh nhau xem các chàng trai nhà ta ...khoét bí ngô, cái Phượng nhanh chóng đến gần xem Vũ làm, vẻ mặt đầy thích thú. Bỗng ...
“Ôi tôi xin lỗi, cô có sao không?” một chàng trai đi qua và chẳng may làm đổ ly rượu vào cánh tay Hà.
“Không sao” Hà nhìn cánh tay, giọng lạnh băng, trả lời.
“Thành thật xin lỗi” Người con trai bước đi..
“Tao vào nhà vệ sinh chút..” Hà nói.
“Ừm, nhanh lên..”
Trong nhà vệ sinh Hà dùng khăn tay lau lau vết bẩn, trong đầu đang có cảm giác không lành, bỗng nhiên Hà cảm nhận thấy sát khí đến gần, quay đầu lại lập tức bị một cái khăn chụp vào mũi, Hà cố gắng nín thở chống cự nhưng tên đó đập đầu Hà vào tường, máu chảy xuống, Hà ngất đi......
“Bịch…….”
“Cái đồng hồ báo thức chết tiệt,…á muộn rồi…”
Hà chạy như bay ra bến xe buýt. May mà chưa lỡ, cảm ơn chứng tỏ ông trời vẫn thương con….
Lên đến lớp, Hà đã bị cái Trang hỏi tới tấp,nó phát mệt vì con này mất thôi..
“Cả lớp trật tự…”
Cô chủ nhiệm bước vào cùng ba học sinh, 2 nam,1 nữ.. chà nhìn như bạn của nhau thì phải.
“Cô giới thiệu với cả lớp đây là Lâm An , Bích Phượng và Duy Hiếu vừa từ Pháp về họ sẽ học chung với chúng ta, các em nhớ giúp đỡ các bạn nhé…giờ các em tự chọn chỗ ngồi đi.”
“Hà ơi anh chàng Lâm An đẹp trai quá, a nhìn Duy Hiếu cũng đẹp nữa tao chết mất thôi” Trang ngồi cạnh Hà hứng khởi khen.Hà đang cắm cúi đọc truyện tranh chợt nhớ ra:
“Cái gì cơ? Duy Hiếu hả? Hắn đâu cơ?”
“Kia kìa,thẳng bàn mình sang đó, bạn ngồi ngoài ý?” Trang chỉ tay.
Hà nhìn Duy Hiếu mỉm cười thầm nghĩ “Ha ha đúng là trái đất tròn!”
Bên này Phượng đang làm quen với cô bạn bàn trên. Lâm An đang lấy sách vở tay vẫn không dừng hỏi Duy Hiếu:
“Lớp này nhiều hot girl quá nhỉ nhìn em nào cũng đẹp.”
“Ờ.” Hiếu trả lời một cách không quan tâm.
“Mày thấy em nào đẹp nhất.? Tao thấy cái em thẳng bàn mình tóc dài dài kia thỉnh thoảng lại ngó sang đây.” ( T/g:Trang ý,vừa rồi ngoảnh sang chỉ cho Hà)
Bích Phượng quay xuống bảo Lâm An:
“Anh An ui, anh chàng kia nhìn dễ thương quá, menli nữa” (t/g: họ là anh em sinh đôi)
“Ai mà khiến mày dễ siêu lòng thế?”
“Cái anh tóc hoe hoe, đeo kính đang đọc truyện tranh kia kìa” Phượng chỉ vào Hà.
Lâm An nhìn vào Hà rồi cốc đầu con em mình:
“Đồ ngu, mắt mày lé à?con gái đó!”
“Anh mới ngu ý,con gái phải mặc váy chứ…” Vừa xoa đầu, Phượng bật lại..
“Ờ nghĩ cũng phải…Ê Hiếu kia là con trai hay con gái?”
Hiếu lơ đãng nhìn qua, đúng lúc Hà quay sang nói chuyện với Trang:
“Con….”
Hiếu quay sang nhìn kĩ, gương mặt sáng bừng, thấp thoáng nụ cười:
“Lát nữa thì ra tìm hiểu”
Hiếu tiếp tục nhìn lên bảng mặc kệ An và Phượng đang ngơ ngác nhìn mình. Cũng phải thôi, Hiếu chưa từng để mắt tới con gái, chưa bao giờ hẹn hò mặc cho An thì không đếm xuể, bộ F3 nổi tiếng này rất có tiếng ở Pháp vì toàn người đẹp cả, nhưng họ chỉ thấy hai anh em kia cặp người nọ, người khác, còn Hiếu thì chưa bao giờ nên họ ngạc nhiên khi thấy Hiếu cười với con gái cũng đúng thôi….
* *
Họ tên: Nguyễn Duy Hiếu
Tuổi:17
Cân nặng:72 kg
Chiều cao:175 cm
Tính cách: sở hữu bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra rất quan tâm người khác.
Gia cảnh: bố là kiến trúc sư nổi tiếng, mẹ là đầu bếp của nhà hàng quốc tế (T/g: mẹ Hà và bố Hiếu từng là bạn cũ,nên Hà và Hiếu từng là ‘cạ cứng’ của nhau…hỉu chưa???^_________^)
* * *
Ra chơi…..
Khi Hà vẫn cắm đầu vào cuốn sách . Hai tên kia đã mò sang,.
“chào hai bạn..” Lâm An nở nụ cười khiến mấy cô bạn xung quanh mặt cứ gọi là ngẩn ngơ và ghen tị với hai người. Hà vẫn cắm cúi đọc sách như không nghe thấy . Thấy vậy Hiếu lên tiếng trêu ghẹo:
“Không ngờ con gái Việt Nam giờ kiêu thế, chả bù cho ở bên Pháp.”
“Con gái Việt đương nhiên phải khác con gái Pháp rồi, không quen thì quay lại Pháp mà sống.” Một giọng con gái vang lên, đương nhiên là Hà iu quí của chúng ta (T/g:chả bít iu quí hay iu quái máu lạnh đây ^0^)
Hiếu giật mình khi nghe cách nói thì vẫn như xưa còn giọng Hà lại lạnh đến mức cậu cứng đờ cột sống.;
“Chà chà, tự trọng cơ đấy, ngả bài đi thì tớ có thể làm phúc cho tối nay đi chơi cùng và nằm cùng tớ một đêm Haha”
An cười một cách không thể đểu hơn(hix) và điều quan trọng là nó vừa chạm vào nỗi đau của Hà. Hà đứng phắt dậy nhìn An với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến nụ cười trên mặt An biến mất nhanh chóng, cậu khẽ nuốt nước bọt. Hà nhếch mép cười nhạt, nụ cười khiến An dựng tóc gáy, Hà nói rõ từng chữ:
“Cút xa khỏi tầm mắt tôi nếu CẬU MUỐN SỐNG” Hà nhấn mạnh 3 từ cuối khiến An và Hiếu giật mình,Trang thì quá hiểu rồi nên nó chỉ nhún vai đồng ý. Hiếu không còn nhận ra Hà của ngày xưa nữa rồi. Chỉ mới 4 năm thôi sao mà khác thế . Ngày xưa Hà vô tư, hồn nhiên bao nhiêu bây giờ trông dửng dưng bấy nhiêu. Nhìn thấy vẻ mặt Hiếu, Hà cười rồi nói:
“4 năm là thời gian không dài, nhưng nó đủ để thay đổi bản chất con người, nhất là khi gặp một biến cố khiến con
người phải mạnh mẽ, không mạnh mẽ thì không thể sống tiếp được, nên con người 4 năm trước của tôi cậu hãy quên đi và nhìn tôi theo con người hiện tại của tôi, nếu không thể chấp nhận thì tôi không bắt ép.” Hà nói một tràng rồi ngồi xuống tiếp tục đọc tiểu thuyết như không có gì xảy ra.
Về phần Hiếu cậu vẫn chưa bớt bàng hoàng, sự xa cách của Hà khiến cậu đau lòng . Ngày trước vì lý do gia đình, cậu theo bố mẹ sang Pháp, sau đó vài tháng cậu không còn thông tin gì về Hà nữa ,nhưng cậu không thể quên Hà cô bé đã gắn bó suốt tuổi thơ với cậu, cậu mong từng ngày được gặp lại cô mà giờ gặp lại cô như người xa lạ. Cô đã thay đổi rồi, cả về tính cách lẫn ngoại hình. Bất chợt cậu cúi xuống ôm lấy thân hình cô gái trước mặt khiến tất cả mọi người đều sửng sốt kể cả An và Phượng vì họ chưa từng thấy cảnh này. Hiếu ngày càng xiết chặt cô, cảm giác này đã ám ảnh cậu 4 năm rồi. Ôm cô cậu quên tất cả mọi thứ đang ở xung quanh.
Hà thì bất ngờ trước việc làm của Hiếu nhưng tự nhủ đó là cách chào đón sau 4 năm không gặp. Mãi một lúc Hà nhẹ nhàng gỡ tay của Hiếu ra nhìn vào mắt cậu nói :
“Đủ rồi đấy.”
“Tớ xin lỗi..” Hiếu ngượng ngùng.
“Dù sao thì...”Hà vòng tay ôm cổ hôn chụt phát vào má Hiếu như ngày xưa “Mừng cậu trở về .”
“Hà...” Hiếu ngượng ngùng cúi xuống nhìn chân mình.
“Ha ha vẫn hay ngượng ngùng đáng yêu như ngày xưa, cậu chẳng thay đổi gì cả” Hà cười típ mắt (T/g: vừa lạnh lùng thế mà haizz bó tay.cơm.canh hehe)
Mặc dù cười với Hiếu nhưng Hà không quên tặng An một cái nhìn sắc lẻm làm An nổi gai ốc đầy mình.
Suốt giờ đó Hà với Hiếu nói chuyện ríu rít, vui vẻ trong khi ngoài trời có một cơn mưa lớn, chớp đánh nhoằng nhoằng…
Tan học Hà đi bộ ra bến xe buýt cách trường khoảng 50m. Vừa bước chân ra khỏi cổng thì bắt đầu mưa và mọi người chạy tán loạn hết cả lên . Ra đến bến xe thì xe vừa chuyển bánh, người Hà ướt sũng, đang đứng hậm hực thì Hà thấy Lâm An chạy đến. Hà cũng chẳng nói gì, chỉ đứng nhìn mưa đến khi:
“Hắt xì…Hắt x..ì…”
Quay sang thì thấy tên An đang co rúm người hắt xì luôn miệng, chắc do không hợp khí hậu, cậu ta cứ ngồi run lẩy bẩy. Hà thở hắt ra một tiếng . Tiện tay Hà cởi áo khoác nỉ ra tiến lại khoác cho An rồi quay lại chỗ cũ,mặt không biểu cảm.
An nhìn cô gái trước mặt mình, giờ cậu đã hiểu tại sao mà Hiếu ‘chung tình’ với Hà vậy. Hà không có nét dịu dàng,thùy mị của con gái, khuôn mặt lạnh băng nhưng lại rất ấm áp, biết quan tâm người khác, sống vô tư không sợ người khác dị nghị, một cô gái đặc biệt. Cậu kéo chiếc áo lên ,chiếc áo còn hơi ẩm nhưng vẫn ấm áp lại thoang thoảng mùi…sữa tắm đàn ông nữa chứ, sao không phải là sữa tắm của phụ nữ nhỉ??(T/g: chắc các bạn cũng tò mò phải không? Vì làm sếp có thể bị chặn đánh bất cứ lúc nào, mà trên người có mùi đàn ông thì hay an toàn hơn mùi của phụ nữ. ok?? 0_________o)
Xe đến trạm Hà bước lên về trước mà không nói gì làm tên An lại phải ngồi đợi thêm 30’(hix), vì mải suy nghĩ xe đến lúc nào và đi lúc nào cũng không biết.
*
Gần đến Halloween trường nó tổ chức lễ hội hóa trang tại một địa điểm xa trường và không biết ai tìm ra địa điểm mà muốn đến địa điểm đấy phải đi qua một con ngõ nhỏ, không thể đi xe vừa và quan trọng hơn nó dẫn thẳng đến một bãi tha ma rộng khiến ai đi qua cũng dựng tóc gáy. Đã thế lại oái oăm không cho nghỉ với bất cứ lí do gì trừ ốm nặng hôn mê sâu, gãy chân,,,... Bó tay.com
Tối đó, khi vừa bước đến đầu ngõ, Chấn Vũ,Lâm An, Duy Hiếu, Bích Phượng bảo cái Hà và Trang cứ đi trước, họ sẽ theo sau, vì đột nhiên Hiếu bị ..đau bụng phải vào nhà vệ sinh công cộng. Hai đứa đi qua con hẻm lạnh thấu hơi, ra đến con đường nhỏ dẫn qua bãi tha ma, Hà thì rất bình tĩnh hai tay khoanh trước ngực đi rất thư thái nhưng cái Trang thì không nó bám vào cánh tay Hà đi líu ríu đằng sau.
Hôm nay Hà mặc một bộ đồ đen bó sát người, choàng một chiếc áo choàng cũng đen nốt, tay cầm cây đinh ba nhỏ, gắn thêm hai cái răng nanh giả hai bên, mặt đánh phấn trắng toát, mắt vẽ viền đen xì, đôi môi đỏ mọng- Wow một ma cà rồng chính hiệu.
Trang thì mặc đồ của phù thủy, bó sát,rất ngắn, đầu đội mũ chóp,tay cầm một cái chổi,đi bốt cổ cao sành điệu, nhưng hiện tại đang bám ríu lấy Hà không buông. Hiếu hôm nay trong bộ đồ bá tước xưa, Vũ- từ lúc Hà và Hiếu gặp lại, mọi người đã làm quen và thân nhau- cũng là một con ma cà rồng, lúc đầu mọi người ồ lên vì Vũ và Hà không hẹn mà mặc kiểu giống hệt nhau nhưng trang phục khác nhau. Nhưng họ không để ý còn trêu nhau rất vui. Phượng mặc bộ đồ công chúa trang điểm nhẹ đối lập với ma cà rồng Hà. An chảnh chọe hóa trang thành người sói, haizz một đám ma quỉ...
Càng vào sâu khu nghĩa địa gió càng lạnh,không khí âm u lại còn có tiếng quạ . Cái Trang mặt tái mét càng ngày càng nắm chặt khuỷu tay Hà hơn, Hà thì bình thản bước trong đầu đang thầm khen ai chọn được địa điểm này quả là có mắt thẩm mĩ(t/g: hehe tui đó^______0)
Bất chợt có tiếng kêu thất thanh :
“Cút đi.... nơi này.... là của ...bọn ta... chúng ...mày không được ...đến nơi linh thiêng này...a hahaahaahaahaa”
Giọng nói lành lạnh, tiếng cười man rợ làm cái Trang thét lên:
“A....a.a.. cứu với.. cứ....”
Chưa hết câu nó đã thấy tai mình đang có tiếng nhạc sập sình.. bài hát top of the world vang lên nhạc rất to, át cả tiếng la hét bên ngoài. Thì ra là cái Hà thấy nó la hét điếc tai quá nên nhét cái tai nghe vào tai nó và mở volume to hết cỡ. Cuối cùng cái Trang cũng im lặng và nhẩm theo lời bài hát mà quên hết xung quanh....
Đằng sau nó vẫn có tiếng gào thét. Khi đi qua một cái cây ven đường Hà thuận chân tung một cú đá hậu, cái cây rung rung rụng lá và cái máy ghi âm rơi từ trên cây xuống vẫn đang gào thét đã được tặng một cái gót giày rồi im lặng vĩnh viễn. Hehe.
Cuối cùng cũng đi qua được nơi âm u kinh khủng, Hà và Trang đứng ở cổng đợi mấy tên đằng sau trong khi chúng vẫn đang mắng nhau:
“Hiếu, cậu là đồ lừa đảo mà... cái gì mà Hà nó sợ ma lắm , ngày xưa chỉ nhìn thấy con chuột thôi là nó dựng tóc gáy, giờ thì đấy, mất bao nhiêu công tui thu âm mà giờ còn mất luôn cái máy ghi âm nữa chứ , thật đáng ghét mà...” An tuôn ra một tràng. Hiếu bực dọc:
“Thì đúng vậy mà...”
“Việc đó xảy ra lâu chưa?”
“Ờ thì...4 năm trước...”
“Trời ơi....! @ # $ % ^ & * ! @ # $ % ^ & *” An tuôn ra một tràng tổng xỉ vả thằng bạn thân, Vũ đi sau vừa nghe vừa cười..họ không biết rằng để đuổi nỗi sợ hãi đó đi, Hà đã liên tục kéo Vũ đi xem thật nhiều... phim ma, từ đó hết sợ luôn...
Phượng vừa đi đằng sau vừa ngắm Vũ, cô chưa từng thấy ai, đẹp trai, cao ráo, lại tử tế như Vũ... vì Vũ mà hôm nay khi Trang rủ Phượng đóng vai tiểu ác ma. Phượng đã lắc đầu ngoầy ngoậy , chọn vai công chúa mới hợp mắt con trai, nhưng khi đến thấy Hà và Vũ cùng mặc đồ ma cà rồng, nhỏ lại thấy hơi ghen tị, nhưng giờ thì hết rồi vì nó đang đi đằng sau Vũ nên nó quên hết. vừa mới đến cổng, thấy bọn Hà đang đứng đợi mọi người cũng bước chân nhanh hơn:
“Bốp... tên Hiếu ngu xuẩn, đáng ghét dám dọa ma người khác này.” Trang đi đến, thụi phát vào bụng Hiếu,
Hiếu ôm bụng giải thích là chỉ muốn xem vẻ mặt sợ hãi của Hà nhưng đã thất bại còn mất oan cái máy ghi âm nữa thế là lỗ lắm rồi đấy...
“Ha ha ha”mọi người cười rồi nhanh chóng đưa nhau vào bữa tiệc...
Tay cầm ly sâm banh đỏ, Trang và Hà đang đứng cạnh nhau xem các chàng trai nhà ta ...khoét bí ngô, cái Phượng nhanh chóng đến gần xem Vũ làm, vẻ mặt đầy thích thú. Bỗng ...
“Ôi tôi xin lỗi, cô có sao không?” một chàng trai đi qua và chẳng may làm đổ ly rượu vào cánh tay Hà.
“Không sao” Hà nhìn cánh tay, giọng lạnh băng, trả lời.
“Thành thật xin lỗi” Người con trai bước đi..
“Tao vào nhà vệ sinh chút..” Hà nói.
“Ừm, nhanh lên..”
Trong nhà vệ sinh Hà dùng khăn tay lau lau vết bẩn, trong đầu đang có cảm giác không lành, bỗng nhiên Hà cảm nhận thấy sát khí đến gần, quay đầu lại lập tức bị một cái khăn chụp vào mũi, Hà cố gắng nín thở chống cự nhưng tên đó đập đầu Hà vào tường, máu chảy xuống, Hà ngất đi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.