Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Chương 6

Ori_Chan

23/11/2013

Ông tài xế bị dọa cho chạy hết tốc lực . Vừa đến cổng bệnh viện đã có xe cấp cứu chờ sẵn. Rút tờ bạc đưa cho tài xế. Hà chạy theo chiếc giường đẩy Vũ đến phòng cấp cứu. Dừng lại tại cánh cửa phàng cấp cứu. Nước mắt Hà vẫn rơi như mưa, lâu lắm rồi, đã hai năm rồi Hà không khóc từ khi Hà gặp Vũ. Lần đầu tiên gặp Vũ là lúc Hà đang bị tên lang thang giữ chặt tay chân. Lúc đó Hà đã khóc, khi Vũ cứu Hà ra, Hà vẫn khóc . Vũ đã cởi chiếc áo ngoài khoác cho Hà và lau nước mắt cho Hà . Hai người ngồi tại bờ sông Vũ đã nói:

“Khóc không có nghĩa là yếu đuối, khi một người con gái bị dồn vào đường cùng thì đúng là chỉ biết khóc, nhưng tôi hi vọng sau mỗi lần khóc, cậu sẽ thực tế hơn và không khóc mỗi lần gặp thế này nữa. Hãy nghĩ đến tôi. Tôi sẽ giúp cậu không khóc nữa và sẽ giúp cậu tự bảo vệ mình, được chứ, giờ thì nín đi nào..”

Vũ đưa tay lau nước mắt cho Hà. Hà gạt tay cậu ra, lấy tay mình gạt hết nước mắt rồi mỉm cười tươi tắn với Vũ:

“Cảm ơn cậu, tôi sẽ làm được những gì cậu đã nói..”

“Tôi tin ở cậu…..”

(T/g: đoạn hồi ức trên chính là ấn tượng của Vũ về Hà và cậu yêu Hà từ đó)

Giờ Hà lại khóc, Hà lại trở lại là cô bé yếu đuối ngày xưa sao?. Không Hà không cam tâm, những kẻ đã làm Vũ như vậy sẽ phải trả giá . Sớm thôi.

Trong khi đó, tại một nơi khác:

“Cái gì? Chúng mày đúng là lũ ăn hại mà, có việc đó mà làm không xong.”

“Xin lỗi chị, tại thằng Vũ đó chạy ra đỡ cho con nhỏ đó chứ nếu không làm sao bọn em có thể làm hỏng việc được…”

“Cái gì, anh Vũ bị làm sao ?”

“À , thì chỉ ăn một cú gậy vào đầu thôi..”

“Lũ ăn hại….”

Cô gái chạy đi để lại một lũ ngơ ngác đứng nhìn nhau, cô gái đó gọi thông báo cho mẹ Vũ đến bệnh viện gần nơi Vũ bị đánh nhất , chắc chắn Vũ đang ở đó. Và cô gái đó chính là Nhật Lệ .

Vào đến bệnh viện, đến thẳng phòng cấp cứu, đã thấy Hà ngồi đấy rồi . Mẹ Vũ lập tức lên tiếng:

“Hà …”

“A, sao bác biết bọn cháu ở đây ạ?” Hà đã ngừng khóc, nhưng tròng mắt còn đỏ hoe,giọng nghèn nghẹn.

Nhật Lệ xông đến, nghiến răng với Hà:

“Tất cả chỉ vì đi với cô nên anh Vũ mới bị như vậy, cô là sao chổi mà.” Lệ tung một cú tát, nhằm thẳng vào mặt Hà.

.. Nhưng, nó đã bị quật lại ở không khí một cách không thương tiếc, Lệ ôm tay vì quá đau. Hà quắc mắt, giọng lạnh đến mức đáng sợ:

“Vậy ai là người thuê bọn chúng, tôi tha cho cô một lần rồi mà cô chưa sợ phải không,? Vũ mà có chuyện gì cô cứ lo mà ra hầu tòa đi, tôi thề là bố cô cũng không cứu được cô .”

Nhật Lệ run rẩy, mặt tái mét, miệng không thốt lên lời:

“Cô..cô..”

Hà không thể nhịn nữa, chạy nhanh ra khỏi bệnh viện . Giật phăng mái tóc giả đỏ vứt xuống đường. Vừa rồi cô đã nhận ra một người trong nhóm Phong Thạch. Chạy như điên trên đường, nước mắt cũng ngừng rơi. Chạy đến một con hẻm gần công viên vốn là địa bàn của chúng. Sự xuất hiện của cô khiến chúng giật mình, nhất là tên Phong Thạch đầu xỏ, hắn nhìn cô mỉa mai hỏi:

“Quí hóa quá, hôm nay được đích thân Hà Nhật đến thăm không biết có chuyện gì không ?”

Hà nhếch mép cười nhạt trả lời:

“Không có gì, chỉ tình cờ thấy mấy tên này bị thương, cũng đúng lúc bên ta có người phải vào viện cấp cứu nên đến hỏi tình hình thôi .”

Bọn kia nghe vậy tái mặt, không ngờ nhận vụ làm ăn kiếm ít tiền mà lại bị đụng vào con người đáng sợ này. Tên Pthạch thấy vậy bèn hỏi:

“Có chuyện đó sao,?đứa nào..?”



Tất cả bọn mặt mũi bầm tím đều giơ tay lên, tên này gắt giọng:

“Thế sao chúng mày bảo ngã xe, bọn khốn này, giám lừa tao à?” Xong hắn quay sang Hà “Thôi thì mất công anh Nhật đến đây, chúng mày chăm sóc anh hẳn hoi nhé, hôm nay anh không đem quân đâu.. haha”

“Mày biết gì không?” Hà nhếch mép.

“Hử, gì cơ.? Nói to lên” Tên này nhại lại.

“Đánh rắn phải đánh vào đầu, cái đầu nát mới có thể khống chế được cái thân.”

Dứt lời, Hà chạy đến tên đầu xỏ đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế . Tuy nhiên tên này khá mạnh, Hà toát mồ hôi mới cho hắn đo đường được. Sau đó là xử lí gần chục thằng đàn em, đứa nào cũng bị đánh vào đầu đến bất tỉnh. Hà đứng đấy thở dốc. Một tay chống lên đầu gối, tay còn lại đưa lên vuốt mồ hôi ở trán, bất chợt:

“Xoẹt….”

Vai Hà nhói lên, Hà quay lại, có một tên tay cầm cái mã tấu vừa chém lên vai Hà, máu chảy ra, vết thương có vẻ sâu. Hà quay lại nhếch mép, tên này sợ quá, vung tay định chém phát thứ hai thì nhận ra tay mình đã không còn cầm gì nữa,thay vào đó lại là cảm giác nhói ở tay, đầu, bụng ..rồi số phận không khá hơn, hắn ngất xỉu..

Hà cắn răng, lê thân xác đau đớn ra khỏi con hẻm đó, ngồi bệt xuống cái ghế đá ở công viên, vì mất quá nhiều máu, đầu Hà choáng lên rồi ngất đi trên cái ghế, lạnh lẽo..

* *

~~~~~~~~~~~Khóc trong mưa cho không ai hay ta đang mắt ướt lệ,……………………….~~~~~~~~~~~~

Tiếng nhạc chuông di động cất lên, đánh thức Hà dậy..cố mở mí mắt nặng trĩu ra nhìn thấy trời đã sáng. Cố gắng ngồi dậy, nhìn vết thương trên vai đã đóng vảy mỏng nhưng vẫn đau nhức, bàn tay toàn máu lấy điện thoại ra ,là cái Trang nó gọi, Hà mở máy, trả lời bằng cái giọng thường ngày:

“A lô?”

“ĐANG Ở ĐÂU VẬY?” Trang gần như hét lên..

“Có chuyện gì ?”

“Mau đến bệnh viện XX đi, phòng 305. Vũ bị thương, tỉnh lại rồi..và có một chuyện…thôi mày cứ đến đây đi đã.”

“Tỉnh lại rồi hả ? ờ tao đến ngay..”

Một tay ôm vai, nhấc cái thân xác mệt mỏi đi trên đường. Cuối cùng cũng đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng nó cắn răng không để phát ra tiếng kêu, vết thương của nó chưa được chăm sóc lại chạy một đoạn đường dài nên đã rách ra, lại đang chảy máu nữa. Nhưng thôi, hít một hơi thật sâu, nó đẩy cửa phòng, trưng cái mặt bình thản mà dễ sợ.

“Xoạch…”

Tất cả mọi người nhìn về phía nó, một cách bàng hoàng, Hiếu lập tức chạy đến, hỏi han:

“Hà, cậu bị làm sao thế này.?”

“À, không có gì” Nó mỉm cười nhưng gương mặt nhợt nhạt,Hiếu lập tức đẩy nó ngồi xuống giường:

“Ngồi yên đó cho tớ, tớ đi lấy bông băng cho…”

Nói rồi Hiếu đi về góc phòng lấy ra cái hộp cứu thương nhỏ . Chậc chậc phòng vip có khác. Nó ngoảnh sang nhìn Vũ, thấy Vũ đang nhìn mình với ánh mắt là lạ, nó nhíu mày, đang định cất tiếng hỏi thì:

“Cô là ai? Cả mấy người nữa, sao lại ở phòng tôi thế này ?”

Nó ngạc nhiên nhìn Vũ, mắt mở to hết cỡ, nó nói lại giọng lạnh băng:

“Cậu vừa nói gì ?”

Hiếu chạy đến ngồi xuống giường, nói nhỏ với nó:

“Hà à, thực ra bác sĩ vừa nói…vết thương ở đầu đó do chấn động mạnh nên..cậu ta quên hết kí ức trong 2 năm gần đây rồi..”



Nó lại ngạc nhiên tập hai, nhưng sau chớp mắt, nó lại trở về như bình thường, cười chua xót, miệng lầm bầm:

“Tốt, tốt lắm…”

Nói đoạn nó đứng dậy định bỏ về, thì Hiếu giữ vai nó lại ấn xuống:

“Ngồi im.. muốn về cũng phải băng vết thương đã..”

“Không cần..”

“Không nói nhiều, về nhà cậu lại bỏ mặc nó hả ???????????”

Rồi Hiếu quay sang nói với Nhật Lệ:

“Tôi có thể ngồi nhờ đây một chút không? Băng bó cho Hà xong tôi đi ngay..”

“Vâng, tùy anh..”

Nhật Lệ đang rất vui, việc bọn đàn em đánh Vũ ra nông nỗi này thì bọn chúng thật đáng chết, nhưng nhờ vậy mà Vũ quên hết về Hà thì phải cảm ơn chúng mới được..

Hà quay đi hướng khác, mắt nhắm lại . Đúng thật, nếu về nhà, có lẽ nó bỏ luôn những vết thương thế này ý chứ..

Hiếu thấy Hà không chống cự nữa thì bắt đầu mở hộp y tế, vừa lấy lọ cồn ra . Tay vừa chạm vào cổ áo Hà, bỗng rụt lại . Giờ Hiếu mới nhận thức ra, Hà không còn là đứa trẻ như 4 năm trước nữa, làm sao giờ ? Bỗng Hiếu quay sang Trang:

“Trang à, cậu giúp Hà băng bó nhé..”

Trang nhìn Hiếu mặt đang đỏ bừng, lại quay sang Hà đang không thèm để ý việc gì đang diễn ra, nó đưa tay che miệng khẽ cười rồi làm bộ, lấy giọng thỏ thẻ tỏ vẻ tiếc nuối:

“Rất tiếc Hiếu à, tớ không biết băng bó…”

Hiếu nhíu mày, lại nhìn sang Phượng, nhưng nhận ra là Phượng cũng là tiểu thư đâu có biết làm gì mà nhờ. Với lại giờ thì Phượng đang mải nhìn Vũ với ánh mắt rất khó đoán..

“Được rồi, tớ làm vậy..”

Nói rồi Hiếu bất đầu kéo cái áo phông của Hà xuống khỏi vai, cậu suýt ngất khi thấy máu dính đầy vai, thậm chí còn có máu khô, lẫn ướt.. Băng bó một cách khó nhọc cho Hà vì Hiếu không giám kéo thêm áo Hà xuống, cuối cùng thì cũng xong. Hiếu thở phào, đang định kéo áo lên cho Hà thì, tay Hà đã tự kéo lên. Quay sang nhìn Hiếu, Hà mỉm cười:

“Cảm ơn…” Rồi bước xuống giường, tiến lại gần chiếc giường Vũ đang nằm. Mọi người trong phòng nín thở không biết Hà định là gì. Hà đứng trước mặt Vũ nói vẻ lạnh nhat:

“Cậu đã đỡ vết thương này cho tôi, tôi đi trả thù cho cậu thì lãnh vết thương này, coi như chúng ta không ai nợ ai, cậu đã quên tôi, vậy giờ chúng ta không liên quan gì đến nhau,…vĩnh biệt Tôn Chấn Vũ…”

Nói rồi Hà bước ra cửa, không quên bảo mọi người:

“Cậu ta đã quên tất cả thì mọi người còn đứng đây làm gì nữa, đi về thôi..”

Chả ai bảo ai, mọi người đi về hết . Trong phòng chỉ còn lại Lệ và Vũ, Vũ giờ mới lên tiếng:

“Rốt cục họ là ai vậy?”

“Anh không nên nhớ họ làm gì, đó là những người không đáng nhớ trong cuộc đời chúng ta, anh chỉ cần nhớ em và việc đính ước sẽ diễn ra tháng sau của 2 chúng ta là được rồi..”

*

Hà về đến nhà, lòng bực bội, việc đầu tiên nó làm là vào phòng tắm . Tắm nước nóng thật là thích, vậy đấy khi nó nhận ra tình cảm của mình đối với một ai đó thì người đó luôn đi khỏi cuộc đời nó một cách tàn nhẫn. Nước phả vào mặt nó, nhưng nó cảm thấy vị đắng. Nó lại khóc rồi ư? Nó lại trở về con bé mít ướt yếu mềm ư? Không đâu đây sẽ là lần cuối nó khóc vì người khác. Lòng nghĩ vậy, nó nở nụ cười chua xót với chính mình, miệng hát khe khẽ ..

“..Từng giọt nước mắt đắng vẫn thấm ướt trên môi vì trong lòng em chỉ có riêng một mình anh thôi. Cũng không thể xóa hết nỗi buồn, cũng không thể xóa hết nỗi nhớ,.trong con tim em vụn vỡ…”

Đúng như nó nói, ra khỏi phòng tắm, nó không khóc nữa, nó lấy vở ra làm bài tập . Bất chợt nhìn ra ban công.. giờ đã là trung tuần của tháng 11 trời vẫn còn nắng, nhưng từng đợt gió bấc đang kéo nhau về và chả lâu nữa nó sẽ lạnh ngay thôi.. thời tiết là thứ không thể đoán trước được.. nó lắc đầu ngán ngẩm rồi tiếp tục ngồi làm cái bài tập toán rắc rối kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook