Chương 25: Án Hoạn Quan (13)
Tác giả: Họa Ngữ
29/06/2020
Giản ngôn thấy tim mình đập nhanh hơn: "... Ý tôi là chúng ta phối hợp rất ăn ý... A, đến 501 rồi."
Hướng Dương đã còng Ngụy Từ lại, Dịch Tiểu Nghệ ở bên cạnh khóc đỏ mắt, trên mặt còn có dấu tay, trên cánh tay trần trụi chồng chất vết thương.
"Sếp, A Từ." Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn Dịch Tiểu Nghệ, có chút không đành lòng, "Lúc chúng tôi đến thì hắn ta đang dùng bạo lực gia đình với Dịch Tiểu Nghệ."
Giản Ngôn nhìn Dịch Tiểu Nghệ, dáng vẻ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt dù đã khóc sưng đỏ nhưng vẫn mang theo một chút quyến rũ, khó trách lại khiến cho nhiều đàn ông động tâm như vậy. Chỉ là, nếu cô ta biết tự kiểm điểm một chút thì làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?
"Tôi không giết người, các người không có chứng cứ thì không thể bắt tôi..." Ngụy Từ vẫn còn giãy dụa.
Dù hắn cao to, nhưng vẻ ngoài lại bình thường.
Giản Ngôn đập chứng nhận tra khám và tạm giam lên mặt bàn, ra hiệu cho Hướng Dương giải Ngụy Từ đi trước.
Dịch Tiểu Nghệ hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, cô thút tha thút thít nhìn Giản Ngôn và A Từ: "Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Bọn họ nói, nói, nói là Ngụy Từ giết Hứa, Hứa..."
Cô cuối cùng vẫn không nói ra tên "Hứa Ôn Du". Trong giọng nói của cô, "sợ hãi" rõ ràng nhiều hơn "kinh hãi".
A Từ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, rồi đi tìm chứng cứ.
Giản Ngôn nhìn vết thương mới và cũ đan xen trên cánh tay Dịch Tiểu Nghệ, hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"
"Không, không cần..." Dịch Tiểu Nghệ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái sợ hãi, "Tôi, tôi không sao..."
Sau đó giựt một cái áo khoác trên ghế sô pha xuống, vội vã mặc vào để che đi vết thương.
Giản Ngôn thấy mặt cô dù có dấu tay nhưng không có vết thương cũ, hỏi: "Chồng cô bắt đầu đánh cô từ khi nào?"
Hắn không hỏi vì sao, tựa như đã biết rõ. Dịch Tiểu Nghệ run lên, nói: "Nửa, nửa tháng trước..."
"Cũng chính là sau khi Hứa Ôn Du chết?"
Dịch Tiểu Nghệ lại run lên một cái, bỗng ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, có vẻ càng hoảng sợ hơn.
Chi tiết cụ thể về cái chết của Hứa Ôn Du, cảnh sát sẽ không công bố ra ngoài, nên có nhiều chuyện Dịch Tiểu Nghệ chỉ suy đoán, bây giờ lại được chứng thực.
"Ngày hai mươi chín, lúc cô rời khỏi nhà Hứa Ôn Du, thân thể và trạng thái tinh thần của hắn có gì khác thường không?" Giản Ngôn lại hỏi.
Giản Ngôn mặc áo ngắn mà còn thấy nóng, Dịch Tiểu Nghệ mặc áo khoác dài tay thì lại run cầm cập, cô nhìn chòng chọc xuống sàn nhà, không lên tiếng.
Giản Ngôn chau mày, đang muốn mạnh tay hơn thì A Từ từ phòng ngủ đi tới, trong tay cầm một bình thuốc.
"Cô có thói quen dùng thuốc ngủ?" A Từ ngồi xuống bên cạnh Giản Ngôn, hỏi Dịch Tiểu Nghệ.
Giọng điệu cậu rất nhẹ nhàng, mang theo một chút trấn an, Dịch Tiểu Nghệ ngẩng đầu nhìn bình thuốc kia, lắc đầu.
"Gần đây ban đêm có phải cô ngủ rất say không?" A Từ lại hỏi.
Lông mi Dịch Tiểu Nghệ run lên, cả người càng run dữ dội hơn.
A Từ nói: "Chúng tôi đã tra được bước này, tự nhiên là có chứng cứ, dù cô có giấu diếm điều gì thì cũng không tránh được sự thật. Huống hồ, chồng cô không chỉ giết người mà còn ngược đãi cô, hắn gần đây có phải càng ngày càng không khống chế được tâm tình?"
Dịch Tiểu Nghệ rốt cục ngẩng đầu lên: "Các anh muốn hỏi cái gì? Tôi thật sự không biết gì hết..."
Giản Ngôn gõ gõ bàn: "Câu hỏi vừa rồi cô còn chưa trả lời."
Dịch Tiểu Nghệ nắm chặt quần áo, nói: "Không có gì khác thường."
"Vậy thì nói tới điểm khác thường của chồng cô đi."
"Chồng tôi trước kia rất tốt với tôi, chúng tôi vừa kết hôn được nửa năm..." Dịch Tiểu Nghệ lại cúi thấp đầu, "Nửa tháng gần đây, hắn, hắn, đầu tiên là hắn cãi nhau với tôi, sau đó liền đánh tôi, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên hơn..."
"Ngày hai mươi chín tháng ba, hắn có gì khác thường không?"
"Không có... Ngày hôm đó, hắn đặc biệt phấn khởi..."
Dịch Tiểu Nghệ tựa hồ cũng không biết nhiều chuyện về Ngụy Từ. Điều khác thường mà cô biết chỉ là trong nửa tháng gần đây vào mỗi buổi tối cô đều ngủ rất say, sau đó Ngụy Từ sẽ thừa lúc cô ngủ mà đánh cô.
Dịch Tiểu Nghệ không phải không hoài nghi, nhưng chính vì hoài nghi nên mới không dám báo nguy, lại không dám nói với người khác, dù sao nguyên nhân xảy ra chuyện này là do cô ngoại tình.
"Mấy tháng gần đây, Ngụy Từ có tiếp xúc với người nào đặc biệt không? Bất luận là trên mạng hay trong đời thực." A Từ đột nhiên hỏi.
Dịch Tiểu Nghệ mờ mịt nhìn A Từ, lắc đầu.
Xem ra, cô không hiểu Ngụy Từ, cũng không quan tâm hắn ta.
Từ nhà Ngụy Từ đi ra, vừa vặn đụng phải đồng nghiệp Tổ pháp chứng vừa đi ra khỏi nhà Hứa Ôn Du, nhìn thấy Giản Ngôn thì đồng loạt chào hắn một tiếng.
Giản Ngôn thấy bọn họ sắc mặt vui mừng, vội hỏi: "Thế nào? Tìm được cái gì?"
"Tìm được vân tay trên cửa kiếng và lan can ở ban công nhà Hứa Ôn Du, chúng tôi phải quay về so sánh một chút."
"Tốt, vất vả rồi." Giản Ngôn thở dài một hơi.
Khi thang máy tới, có một bác gái mang theo dụng cụ làm vệ sinh từ bên trong đi ra. Bác gái nhìn thấy bọn Giản Ngôn, hẳn là đã nhận ra thân phận bọn họ, bà nhìn nhà 502 một chút rồi lại liếc nhìn qua nhà Dịch Tiểu Nghệ, tỏ vẻ khinh bỉ.
A Từ nhẹ nhàng kéo Giản Ngôn một chút, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó. Giản Ngôn sửng sốt, cho đồng nghiệp Tổ pháp chứng đi trước, còn hai người bọn họ thì gọi bác gái kia lại.
"Dì à, dì biết cô Dịch sao?" Giản Ngôn cười hỏi.
Dịch Tiểu Nghệ đã đóng cửa lại, bác gái nhẹ gật đầu: "Biết chứ, sao mà không biết? Chúng tôi làm chung một chỗ mà."
"Chung một chỗ?"
"À, tôi làm lao công ở đây là làm thêm, tôi còn làm lao công cho Sa Man Hoàng Cung nữa, cô Dịch là nhân viên phục vụ ở Sa Man Hoàng Cung."
Sa Man Hoàng Cung là một Câu lạc bộ giải trí cao cấp, trong đó đương nhiên cũng có một chút hoạt động không lành mạnh.
Giản Ngôn cố ý cười ám muội: "Cô Dịch xinh đẹp như vậy, làm nhân viên phục vụ thật là uổng phí."
Bác gái xì một cái: "Làm tình nhân mới không uổng..."
Lỡ nói xong mới chợt nhớ ra, hai vị trước mặt này chính là cảnh sát!
Bác gái có chút ngượng ngùng, ngậm miệng không nói nữa.
Giản Ngôn biết những bác gái này thường ngày rất thích thu thập mấy chuyện bát quái, lập tức nói: "Ngụy Từ không phải cũng rất tốt sao? Có thể mua được nhà ở đây thì đều là kẻ có tiền?"
"Ngụy Từ? Nói thật nha, đóng tiền đặt cọc xong là hết luôn tiền dành dụm rồi, làm sao thỏa mãn được cô ta?" Nói đến chuyện này bác gái liền không nhịn được.
"Ngụy Từ thật đúng là đáng thương..." Giản Ngôn lắc đầu, "Hắn có biết hay không?"
"Sao mà không biết..." Bác gái dường như nhớ ra điều gì đó, không nói nữa.
"Là cái ngày mà dì Dương đến tìm dì à?" Giản Ngôn tỏ vẻ "Tôi biết hết", "Có phải ngày đó dì trông thấy Ngụy Từ không?"
Bác gái giật mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ biết tất của Giản Ngôn thì thản nhiên hơn, còn có chút phẫn nộ nói: "Không chỉ thấy Ngụy Từ mà còn thấy cái đôi cẩu nam nữ kia nữa... Còn chưa kịp đóng cửa, cũng không sợ bị người ta phát hiện... Đáng thương cho Ngụy Từ phải trốn trong hành lang, hận không thể đâm đầu đi ra..."
Chờ đến lúc bọn họ trở về cục thì báo cáo bên Pháp chứng đã đưa tới. Qua so sánh, dấu vân tay được tìm thấy trong nhà Hứa Ôn Du là của Ngụy Từ.
Ngụy Từ lúc trước thà chết không chịu nhận, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, cả người hắn liền suy sụp. Cũng không phủ nhận nữa: "Tôi theo dõi Hứa Ôn Du thì phát hiện đôi cẩu nam nữ kia... Tôi biết cửa ban công nhà Hứa Ôn Du chưa bao giờ chốt lại, nên mới đi từ chỗ đó qua nhà hắn ta. Đôi cẩu nam nữ đáng hận kia còn ở trong phòng ngủ, thế mà cũng không phát hiện ra tôi...Tôi còn biết Hứa Ôn Du thích uống sữa bò, nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong sữa bò rồi để trên bàn trà, buồn cười là hắn còn tưởng con tiện nhân kia chuẩn bị cho hắn, không nghi ngờ gì mà uống luôn..."
Hắn có vẻ cực kỳ không cam lòng: "Điều hối hận duy nhất là đáng ra tôi nên giết luôn cái con kỹ nữ thối tha kia..."
Giản Ngôn lạnh lùng nhìn Ngụy Từ: "Làm sao anh biết bọn họ có gian tình? Cách làm của anh cho thấy anh đã sớm có dự mưu, thuốc ngủ từ đâu ra? Khí quan của người chết, anh xử lý như thế nào?"
Hướng Dương đã còng Ngụy Từ lại, Dịch Tiểu Nghệ ở bên cạnh khóc đỏ mắt, trên mặt còn có dấu tay, trên cánh tay trần trụi chồng chất vết thương.
"Sếp, A Từ." Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn Dịch Tiểu Nghệ, có chút không đành lòng, "Lúc chúng tôi đến thì hắn ta đang dùng bạo lực gia đình với Dịch Tiểu Nghệ."
Giản Ngôn nhìn Dịch Tiểu Nghệ, dáng vẻ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt dù đã khóc sưng đỏ nhưng vẫn mang theo một chút quyến rũ, khó trách lại khiến cho nhiều đàn ông động tâm như vậy. Chỉ là, nếu cô ta biết tự kiểm điểm một chút thì làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy?
"Tôi không giết người, các người không có chứng cứ thì không thể bắt tôi..." Ngụy Từ vẫn còn giãy dụa.
Dù hắn cao to, nhưng vẻ ngoài lại bình thường.
Giản Ngôn đập chứng nhận tra khám và tạm giam lên mặt bàn, ra hiệu cho Hướng Dương giải Ngụy Từ đi trước.
Dịch Tiểu Nghệ hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, cô thút tha thút thít nhìn Giản Ngôn và A Từ: "Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Bọn họ nói, nói, nói là Ngụy Từ giết Hứa, Hứa..."
Cô cuối cùng vẫn không nói ra tên "Hứa Ôn Du". Trong giọng nói của cô, "sợ hãi" rõ ràng nhiều hơn "kinh hãi".
A Từ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, rồi đi tìm chứng cứ.
Giản Ngôn nhìn vết thương mới và cũ đan xen trên cánh tay Dịch Tiểu Nghệ, hỏi: "Có cần đi bệnh viện không?"
"Không, không cần..." Dịch Tiểu Nghệ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái sợ hãi, "Tôi, tôi không sao..."
Sau đó giựt một cái áo khoác trên ghế sô pha xuống, vội vã mặc vào để che đi vết thương.
Giản Ngôn thấy mặt cô dù có dấu tay nhưng không có vết thương cũ, hỏi: "Chồng cô bắt đầu đánh cô từ khi nào?"
Hắn không hỏi vì sao, tựa như đã biết rõ. Dịch Tiểu Nghệ run lên, nói: "Nửa, nửa tháng trước..."
"Cũng chính là sau khi Hứa Ôn Du chết?"
Dịch Tiểu Nghệ lại run lên một cái, bỗng ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, có vẻ càng hoảng sợ hơn.
Chi tiết cụ thể về cái chết của Hứa Ôn Du, cảnh sát sẽ không công bố ra ngoài, nên có nhiều chuyện Dịch Tiểu Nghệ chỉ suy đoán, bây giờ lại được chứng thực.
"Ngày hai mươi chín, lúc cô rời khỏi nhà Hứa Ôn Du, thân thể và trạng thái tinh thần của hắn có gì khác thường không?" Giản Ngôn lại hỏi.
Giản Ngôn mặc áo ngắn mà còn thấy nóng, Dịch Tiểu Nghệ mặc áo khoác dài tay thì lại run cầm cập, cô nhìn chòng chọc xuống sàn nhà, không lên tiếng.
Giản Ngôn chau mày, đang muốn mạnh tay hơn thì A Từ từ phòng ngủ đi tới, trong tay cầm một bình thuốc.
"Cô có thói quen dùng thuốc ngủ?" A Từ ngồi xuống bên cạnh Giản Ngôn, hỏi Dịch Tiểu Nghệ.
Giọng điệu cậu rất nhẹ nhàng, mang theo một chút trấn an, Dịch Tiểu Nghệ ngẩng đầu nhìn bình thuốc kia, lắc đầu.
"Gần đây ban đêm có phải cô ngủ rất say không?" A Từ lại hỏi.
Lông mi Dịch Tiểu Nghệ run lên, cả người càng run dữ dội hơn.
A Từ nói: "Chúng tôi đã tra được bước này, tự nhiên là có chứng cứ, dù cô có giấu diếm điều gì thì cũng không tránh được sự thật. Huống hồ, chồng cô không chỉ giết người mà còn ngược đãi cô, hắn gần đây có phải càng ngày càng không khống chế được tâm tình?"
Dịch Tiểu Nghệ rốt cục ngẩng đầu lên: "Các anh muốn hỏi cái gì? Tôi thật sự không biết gì hết..."
Giản Ngôn gõ gõ bàn: "Câu hỏi vừa rồi cô còn chưa trả lời."
Dịch Tiểu Nghệ nắm chặt quần áo, nói: "Không có gì khác thường."
"Vậy thì nói tới điểm khác thường của chồng cô đi."
"Chồng tôi trước kia rất tốt với tôi, chúng tôi vừa kết hôn được nửa năm..." Dịch Tiểu Nghệ lại cúi thấp đầu, "Nửa tháng gần đây, hắn, hắn, đầu tiên là hắn cãi nhau với tôi, sau đó liền đánh tôi, hơn nữa càng ngày càng thường xuyên hơn..."
"Ngày hai mươi chín tháng ba, hắn có gì khác thường không?"
"Không có... Ngày hôm đó, hắn đặc biệt phấn khởi..."
Dịch Tiểu Nghệ tựa hồ cũng không biết nhiều chuyện về Ngụy Từ. Điều khác thường mà cô biết chỉ là trong nửa tháng gần đây vào mỗi buổi tối cô đều ngủ rất say, sau đó Ngụy Từ sẽ thừa lúc cô ngủ mà đánh cô.
Dịch Tiểu Nghệ không phải không hoài nghi, nhưng chính vì hoài nghi nên mới không dám báo nguy, lại không dám nói với người khác, dù sao nguyên nhân xảy ra chuyện này là do cô ngoại tình.
"Mấy tháng gần đây, Ngụy Từ có tiếp xúc với người nào đặc biệt không? Bất luận là trên mạng hay trong đời thực." A Từ đột nhiên hỏi.
Dịch Tiểu Nghệ mờ mịt nhìn A Từ, lắc đầu.
Xem ra, cô không hiểu Ngụy Từ, cũng không quan tâm hắn ta.
Từ nhà Ngụy Từ đi ra, vừa vặn đụng phải đồng nghiệp Tổ pháp chứng vừa đi ra khỏi nhà Hứa Ôn Du, nhìn thấy Giản Ngôn thì đồng loạt chào hắn một tiếng.
Giản Ngôn thấy bọn họ sắc mặt vui mừng, vội hỏi: "Thế nào? Tìm được cái gì?"
"Tìm được vân tay trên cửa kiếng và lan can ở ban công nhà Hứa Ôn Du, chúng tôi phải quay về so sánh một chút."
"Tốt, vất vả rồi." Giản Ngôn thở dài một hơi.
Khi thang máy tới, có một bác gái mang theo dụng cụ làm vệ sinh từ bên trong đi ra. Bác gái nhìn thấy bọn Giản Ngôn, hẳn là đã nhận ra thân phận bọn họ, bà nhìn nhà 502 một chút rồi lại liếc nhìn qua nhà Dịch Tiểu Nghệ, tỏ vẻ khinh bỉ.
A Từ nhẹ nhàng kéo Giản Ngôn một chút, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó. Giản Ngôn sửng sốt, cho đồng nghiệp Tổ pháp chứng đi trước, còn hai người bọn họ thì gọi bác gái kia lại.
"Dì à, dì biết cô Dịch sao?" Giản Ngôn cười hỏi.
Dịch Tiểu Nghệ đã đóng cửa lại, bác gái nhẹ gật đầu: "Biết chứ, sao mà không biết? Chúng tôi làm chung một chỗ mà."
"Chung một chỗ?"
"À, tôi làm lao công ở đây là làm thêm, tôi còn làm lao công cho Sa Man Hoàng Cung nữa, cô Dịch là nhân viên phục vụ ở Sa Man Hoàng Cung."
Sa Man Hoàng Cung là một Câu lạc bộ giải trí cao cấp, trong đó đương nhiên cũng có một chút hoạt động không lành mạnh.
Giản Ngôn cố ý cười ám muội: "Cô Dịch xinh đẹp như vậy, làm nhân viên phục vụ thật là uổng phí."
Bác gái xì một cái: "Làm tình nhân mới không uổng..."
Lỡ nói xong mới chợt nhớ ra, hai vị trước mặt này chính là cảnh sát!
Bác gái có chút ngượng ngùng, ngậm miệng không nói nữa.
Giản Ngôn biết những bác gái này thường ngày rất thích thu thập mấy chuyện bát quái, lập tức nói: "Ngụy Từ không phải cũng rất tốt sao? Có thể mua được nhà ở đây thì đều là kẻ có tiền?"
"Ngụy Từ? Nói thật nha, đóng tiền đặt cọc xong là hết luôn tiền dành dụm rồi, làm sao thỏa mãn được cô ta?" Nói đến chuyện này bác gái liền không nhịn được.
"Ngụy Từ thật đúng là đáng thương..." Giản Ngôn lắc đầu, "Hắn có biết hay không?"
"Sao mà không biết..." Bác gái dường như nhớ ra điều gì đó, không nói nữa.
"Là cái ngày mà dì Dương đến tìm dì à?" Giản Ngôn tỏ vẻ "Tôi biết hết", "Có phải ngày đó dì trông thấy Ngụy Từ không?"
Bác gái giật mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ biết tất của Giản Ngôn thì thản nhiên hơn, còn có chút phẫn nộ nói: "Không chỉ thấy Ngụy Từ mà còn thấy cái đôi cẩu nam nữ kia nữa... Còn chưa kịp đóng cửa, cũng không sợ bị người ta phát hiện... Đáng thương cho Ngụy Từ phải trốn trong hành lang, hận không thể đâm đầu đi ra..."
Chờ đến lúc bọn họ trở về cục thì báo cáo bên Pháp chứng đã đưa tới. Qua so sánh, dấu vân tay được tìm thấy trong nhà Hứa Ôn Du là của Ngụy Từ.
Ngụy Từ lúc trước thà chết không chịu nhận, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, cả người hắn liền suy sụp. Cũng không phủ nhận nữa: "Tôi theo dõi Hứa Ôn Du thì phát hiện đôi cẩu nam nữ kia... Tôi biết cửa ban công nhà Hứa Ôn Du chưa bao giờ chốt lại, nên mới đi từ chỗ đó qua nhà hắn ta. Đôi cẩu nam nữ đáng hận kia còn ở trong phòng ngủ, thế mà cũng không phát hiện ra tôi...Tôi còn biết Hứa Ôn Du thích uống sữa bò, nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong sữa bò rồi để trên bàn trà, buồn cười là hắn còn tưởng con tiện nhân kia chuẩn bị cho hắn, không nghi ngờ gì mà uống luôn..."
Hắn có vẻ cực kỳ không cam lòng: "Điều hối hận duy nhất là đáng ra tôi nên giết luôn cái con kỹ nữ thối tha kia..."
Giản Ngôn lạnh lùng nhìn Ngụy Từ: "Làm sao anh biết bọn họ có gian tình? Cách làm của anh cho thấy anh đã sớm có dự mưu, thuốc ngủ từ đâu ra? Khí quan của người chết, anh xử lý như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.