Chương 25: Gắng Gượng
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Sở Bách Điềm nói là làm, anh không thể để Bối Bội Sam rời khỏi mình được.
Ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh nhìn cô, âm thầm quan sát, nhìn thấy khóe mắt cô hoe đỏ lại còn sưng lên, cô...khóc sao?
Anh đưa tay lên, chạm vào mặt cô:" Cháu khóc sao?".
" Không có " Cô gạt tay anh ra đáp trả.
" Cháu nói dối, rõ ràng cháu đã khóc " Sở Bách Điềm nói, mắt cô cứ như là đã khóc rất lâu nên mới thành ra như vậy vậy.
" Cháu không khóc, chú đừng nói nhảm nữa " Cô cố chấp nói lại.
Sở Bách Điềm thấy cô vậy, anh không nói gì nữa, chỉ kéo cô dựa đầu vào vai mình, im lặng đưa tay lên vỗ vỗ về về.
Anh nói rồi, anh sẽ làm cô tin tưởng mình mà.
...
Những ngày sau đó Sở Bách Điềm thật sự thay đổi. Anh không động vào cô, mỗi đêm canh cô ngủ, đợi cô ngủ say rồi mới an tâm đi làm việc.
Anh đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu về bà bầu các kiểu, biết được phụ nữ khi mang thai sẽ thay đổi tính tình, nắng mưa thất thường các kiểu.
" Ngủ ngon " Anh kéo mền lên đắp cho cô, sau đó đứng dậy.
Nghe tiếng đóng cửa lại, Bối Bội Sam mở mắt ra.
Từ hôm cô nói với anh về đứa bé, anh đã thật sự thay đổi, ấm áp với cô hơn, ân cần và dịu dàng hơn nữa.
Giống như đang đối xử tốt với cô như một người chồng thật sự vậy.
Cô đưa tay lên xoa bụng mình, đứa nhỏ này cô không biết sẽ đi về đâu, hy vọng đến lúc đó đứa bé này vẫn có thể giữ lại.
Sở Bách Điềm thật sự sẽ làm cô rung động hoàn toàn sao?
...
" Bội Sam, cháu ăn cái này đi ".
...
" Bội Sam, đi từ từ thôi ".
...
" Bội Sam, ngủ sớm đi, đừng có thức khuya nữa ".
...
" Bội Sam, ngoan, nằm xuống đi, tôi đi nấu gì đó cho cháu ăn ".
Sở Bách Điềm ngồi bên cạnh giường nhìn Bối Bội Sam nằm đó, thời gian trôi qua, đã được một tháng rồi.
Không ngờ cô mang thai đã được tháng thứ ba thế này, Bối Bội Sam lại bắt đầu không ăn được, cô cũng không ngủ được nốt.
Ăn vào chỉ muốn nôn ra, ngửi thấy mùi thức ăn liền buồn nôn. Còn rất nhạy cảm, chỉ cần ở một chỗ liền khóc òa cả lên.
Đây là những điều mà Bối Bội Sam không muốn tí nào, nhưng mà cơ thể cô nó thế này cô cũng không thể nào cản lại được.
Mỗi đêm Sở Bách Điềm đều ở phòng cô, canh cô ngủ rồi mới dám đi ngủ. Cô ngủ cũng không an giấc, cứ nửa đêm giật mình dậy rồi òa khóc như đứa trẻ lên, Sở Bách Điềm liền gấp gáp chạy sang dỗ cô, trấn an cô để nín khóc.
Cứ liên tục vậy suốt một tháng, nếu là người khác thật sự kiệt sức mất rồi, nhưng với Sở Bách Điềm thì không, anh rất nhẫn nhịn, chịu đựng và luôn tìm cách chiều theo ý cô thật tốt, giúp tâm trạng Bối Bội Sam tốt hơn.
" Chú...".
Bối Bội Sam không nghĩ mang thai lại cực khổ như vậy, hành cả cô lẫn anh, cái này cô không cố tình mà làm hay có ý muốn chỉnh Sở Bách Điềm đâu, đều do cơ thể cô nó muốn vậy.
" Sao hả?" Anh dừng lại, nắm lấy tay cô hỏi.
Sở Bách Điềm biết nấu ăn, vì công việc nên không động vào bếp nhiều, từ khi Bối Bội Sam mang thai anh đã trở lại với cái bếp thân yêu của mình.
Cũng học nấu nhiều món ăn hơn, muốn giúp cô ăn ngon miệng, cô ngửi thấy món này nôn ra anh liền đi nấu món khác, đến khi nào Bối Bội Sam ăn nhiều một chút để không bị đói.
Anh biết tình trạng của cô rất khó chịu, anh mất ăn mất ngủ với cô, nhưng điều đó không là gì đối với việc Bối Bội Sam đang chịu đựng.
Vả lại...Sở Bách Điềm anh còn hai tháng nữa cơ mà.
" Tôi...muốn ăn cháo bí đỏ..." Cô đỏ mặt nói, gần đây cô đều dựa dẫm vào Sở Bách Điềm, nói trắng ra thì một tiếng cũng anh, hai tiếng cũng anh.
Bởi vì cô bất ngờ trở nên nhạy cảm, chỉ thấy cái gì không ưng ý liền cáu gắt hoặc bật khóc lên, thậm chí người làm trong nhà còn lắc đầu chịu thua và bất lực với cô. Chỉ riêng Sở Bách Điềm, anh chỉ tươi cười rồi vỗ về cô, tìm cách chiều đúng ý cô muốn...
Một tháng qua nếu với một số người khác thì là quá giới hạn rồi.
" Được rồi, tôi đi nấu cho cháu ăn, nằm đó nghĩ đi ".
Sở Bách Điềm đặt tay cô vào mền, anh đưa tay lấy điều khiển tivi cho cô.
" Nếu không ngủ được thì xem tivi đi, xem gì đó để tâm trạng tốt hơn " Anh xoa đầu cô một cái mới chịu rời đi.
Bối Bội Sam lặng lẽ nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nắm chặt điều khiển trong tay...
Hy vọng thời gian này khó khăn cô sẽ vượt qua sớm...
Sự nhẫn nhịn, sự cố gắng cũng như là ôn nhu của Sở Bách Điềm đối với cô...
Đã làm con tim cô rung động thật rồi!
...
Sở Bách Điềm xuống nhà, anh đứng dựa vào tường, bắt đầu khó thở.
Thật ra từ nãy giờ anh cố gắng gượng, bản thân đã không khỏe từ lâu rồi.
" Cậu chủ ".
Quản gia lo lắng đi đến, thấy mặt mày của Sở Bách Điềm biến sắc, ông lo lắng hỏi.
" Cậu chủ...cậu không sao chứ?".
" Không sao, tôi không sao " Sở Bách Điềm đáp, trán anh bắt đầu đổ đầy mồ hôi, đầu cũng rất đau, nãy giờ cố gượng trước mặt Bối Bội Sam, diễn xuất của anh cũng quá đạt rồi.
" Cậu chủ, cậu sốt rồi, cậu mau đi nghỉ đi " Quản gia đỡ lấy anh, rõ ràng là đang bệnh nặng tại sao còn cố gượng như vậy chứ?
Đây là đang vì Bối Bội Sam mà làm như vậy sao chứ?
" Không sao, Bội Sam muốn ăn cháo bí đỏ, tôi phải đi nấu cho cô ấy nữa " Sở Bách Điềm đứng thẳng lên, anh gượng cười.
Cô nói muốn ăn cháo bí đỏ mà, anh phải nấu cho cô ăn nữa chứ.
" Cậu chủ...".
" Tôi ổn mà, nấu cho Bội Sam ăn xong tôi sẽ đi nghỉ, ông đừng lo ".
" Bội Sam ăn được là tôi vui rồi...".
Ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh nhìn cô, âm thầm quan sát, nhìn thấy khóe mắt cô hoe đỏ lại còn sưng lên, cô...khóc sao?
Anh đưa tay lên, chạm vào mặt cô:" Cháu khóc sao?".
" Không có " Cô gạt tay anh ra đáp trả.
" Cháu nói dối, rõ ràng cháu đã khóc " Sở Bách Điềm nói, mắt cô cứ như là đã khóc rất lâu nên mới thành ra như vậy vậy.
" Cháu không khóc, chú đừng nói nhảm nữa " Cô cố chấp nói lại.
Sở Bách Điềm thấy cô vậy, anh không nói gì nữa, chỉ kéo cô dựa đầu vào vai mình, im lặng đưa tay lên vỗ vỗ về về.
Anh nói rồi, anh sẽ làm cô tin tưởng mình mà.
...
Những ngày sau đó Sở Bách Điềm thật sự thay đổi. Anh không động vào cô, mỗi đêm canh cô ngủ, đợi cô ngủ say rồi mới an tâm đi làm việc.
Anh đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu về bà bầu các kiểu, biết được phụ nữ khi mang thai sẽ thay đổi tính tình, nắng mưa thất thường các kiểu.
" Ngủ ngon " Anh kéo mền lên đắp cho cô, sau đó đứng dậy.
Nghe tiếng đóng cửa lại, Bối Bội Sam mở mắt ra.
Từ hôm cô nói với anh về đứa bé, anh đã thật sự thay đổi, ấm áp với cô hơn, ân cần và dịu dàng hơn nữa.
Giống như đang đối xử tốt với cô như một người chồng thật sự vậy.
Cô đưa tay lên xoa bụng mình, đứa nhỏ này cô không biết sẽ đi về đâu, hy vọng đến lúc đó đứa bé này vẫn có thể giữ lại.
Sở Bách Điềm thật sự sẽ làm cô rung động hoàn toàn sao?
...
" Bội Sam, cháu ăn cái này đi ".
...
" Bội Sam, đi từ từ thôi ".
...
" Bội Sam, ngủ sớm đi, đừng có thức khuya nữa ".
...
" Bội Sam, ngoan, nằm xuống đi, tôi đi nấu gì đó cho cháu ăn ".
Sở Bách Điềm ngồi bên cạnh giường nhìn Bối Bội Sam nằm đó, thời gian trôi qua, đã được một tháng rồi.
Không ngờ cô mang thai đã được tháng thứ ba thế này, Bối Bội Sam lại bắt đầu không ăn được, cô cũng không ngủ được nốt.
Ăn vào chỉ muốn nôn ra, ngửi thấy mùi thức ăn liền buồn nôn. Còn rất nhạy cảm, chỉ cần ở một chỗ liền khóc òa cả lên.
Đây là những điều mà Bối Bội Sam không muốn tí nào, nhưng mà cơ thể cô nó thế này cô cũng không thể nào cản lại được.
Mỗi đêm Sở Bách Điềm đều ở phòng cô, canh cô ngủ rồi mới dám đi ngủ. Cô ngủ cũng không an giấc, cứ nửa đêm giật mình dậy rồi òa khóc như đứa trẻ lên, Sở Bách Điềm liền gấp gáp chạy sang dỗ cô, trấn an cô để nín khóc.
Cứ liên tục vậy suốt một tháng, nếu là người khác thật sự kiệt sức mất rồi, nhưng với Sở Bách Điềm thì không, anh rất nhẫn nhịn, chịu đựng và luôn tìm cách chiều theo ý cô thật tốt, giúp tâm trạng Bối Bội Sam tốt hơn.
" Chú...".
Bối Bội Sam không nghĩ mang thai lại cực khổ như vậy, hành cả cô lẫn anh, cái này cô không cố tình mà làm hay có ý muốn chỉnh Sở Bách Điềm đâu, đều do cơ thể cô nó muốn vậy.
" Sao hả?" Anh dừng lại, nắm lấy tay cô hỏi.
Sở Bách Điềm biết nấu ăn, vì công việc nên không động vào bếp nhiều, từ khi Bối Bội Sam mang thai anh đã trở lại với cái bếp thân yêu của mình.
Cũng học nấu nhiều món ăn hơn, muốn giúp cô ăn ngon miệng, cô ngửi thấy món này nôn ra anh liền đi nấu món khác, đến khi nào Bối Bội Sam ăn nhiều một chút để không bị đói.
Anh biết tình trạng của cô rất khó chịu, anh mất ăn mất ngủ với cô, nhưng điều đó không là gì đối với việc Bối Bội Sam đang chịu đựng.
Vả lại...Sở Bách Điềm anh còn hai tháng nữa cơ mà.
" Tôi...muốn ăn cháo bí đỏ..." Cô đỏ mặt nói, gần đây cô đều dựa dẫm vào Sở Bách Điềm, nói trắng ra thì một tiếng cũng anh, hai tiếng cũng anh.
Bởi vì cô bất ngờ trở nên nhạy cảm, chỉ thấy cái gì không ưng ý liền cáu gắt hoặc bật khóc lên, thậm chí người làm trong nhà còn lắc đầu chịu thua và bất lực với cô. Chỉ riêng Sở Bách Điềm, anh chỉ tươi cười rồi vỗ về cô, tìm cách chiều đúng ý cô muốn...
Một tháng qua nếu với một số người khác thì là quá giới hạn rồi.
" Được rồi, tôi đi nấu cho cháu ăn, nằm đó nghĩ đi ".
Sở Bách Điềm đặt tay cô vào mền, anh đưa tay lấy điều khiển tivi cho cô.
" Nếu không ngủ được thì xem tivi đi, xem gì đó để tâm trạng tốt hơn " Anh xoa đầu cô một cái mới chịu rời đi.
Bối Bội Sam lặng lẽ nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nắm chặt điều khiển trong tay...
Hy vọng thời gian này khó khăn cô sẽ vượt qua sớm...
Sự nhẫn nhịn, sự cố gắng cũng như là ôn nhu của Sở Bách Điềm đối với cô...
Đã làm con tim cô rung động thật rồi!
...
Sở Bách Điềm xuống nhà, anh đứng dựa vào tường, bắt đầu khó thở.
Thật ra từ nãy giờ anh cố gắng gượng, bản thân đã không khỏe từ lâu rồi.
" Cậu chủ ".
Quản gia lo lắng đi đến, thấy mặt mày của Sở Bách Điềm biến sắc, ông lo lắng hỏi.
" Cậu chủ...cậu không sao chứ?".
" Không sao, tôi không sao " Sở Bách Điềm đáp, trán anh bắt đầu đổ đầy mồ hôi, đầu cũng rất đau, nãy giờ cố gượng trước mặt Bối Bội Sam, diễn xuất của anh cũng quá đạt rồi.
" Cậu chủ, cậu sốt rồi, cậu mau đi nghỉ đi " Quản gia đỡ lấy anh, rõ ràng là đang bệnh nặng tại sao còn cố gượng như vậy chứ?
Đây là đang vì Bối Bội Sam mà làm như vậy sao chứ?
" Không sao, Bội Sam muốn ăn cháo bí đỏ, tôi phải đi nấu cho cô ấy nữa " Sở Bách Điềm đứng thẳng lên, anh gượng cười.
Cô nói muốn ăn cháo bí đỏ mà, anh phải nấu cho cô ăn nữa chứ.
" Cậu chủ...".
" Tôi ổn mà, nấu cho Bội Sam ăn xong tôi sẽ đi nghỉ, ông đừng lo ".
" Bội Sam ăn được là tôi vui rồi...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.