Chương 2: Quyết Tâm
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Sở Bách Điềm nổi tiếng là ít nói, nhưng tốt hơn đừng động vào người đàn ông này. Chỉ mới 32 tuổi đã đứng đầu gia tộc nhà họ Sở, người người ai ai cũng phải nhìn sắc mặt anh mà sống.
Sở Bách Điềm một khi đã tàn nhẫn không ai tàn nhẫn lại, còn nữa, điều cấm kỵ nhất của anh đó chính là để nữ nhân đến gần mình.
Trừ người quen hoặc người thân trong gia đình, còn nếu là người lạ hay ai đó ham phú quý giàu sang mà muốn leo lên giường Sở Bách Điềm thì chỉ bỏ mạng với anh.
Cũng chính vì thế Sở Bách Điềm luôn tỏa ra luồng khí hết sức đáng sợ, khiến bao nhiêu con người xung quanh đến kinh hãi.
Trong đó có cả Bối Bội Sam cô.
Cả ngày cô chỉ biết đứng canh cửa, hai chân đều mỏi nhừ.
Sở Bách Điềm thì chẳng quan tâm đến người làm vệ sĩ cho cô, buổi chiều có một việc quan trọng cần ra ngoài, thư kí Đường liền kéo cô đi cùng.
Thư kí Đường cũng không biết cô là nữ giới, chỉ thấy bề ngoài cô giống con gái thôi, cứ nghĩ đó là cơ địa của cô nên anh ta không hỏi nhiều hay nghi ngờ gì.
Sở Bách Điềm thì chẳng biết nốt, anh còn không chú ý đến Bối Bội Sam. Khi lên xe, anh cũng chỉ lo bấm laptop của mình, đúng là một con người cuồng công việc.
Ham công tiếc việc, cô thấy rõ trên gương mặt Sở Bách Điềm hiện lên hai chữ mệt mỏi kìa.
Nhưng chỉ mới ngày đầu tiên đi làm, cô không có quyền xen vào chuyện riêng của sếp mình. Còn nữa, Sở Bách Điềm có chú ý đến cô đâu, quan tâm làm gì cho mệt hơi.
Cô chỉ mong mình có lương sớm, còn trả tiền nhà nữa, không là ra cống ngủ mất thôi.
" Vệ sĩ, lái nhanh lên " Sở Bách Điềm bất ngờ lên tiếng.
Ngoài làm vệ sĩ bảo vệ cho anh, Bối Bội Sam cô cũng kiêm làm tài xế cho Sở Bách Điềm, cũng may là trước kia có học qua lái xe, không thì tiêu đời thật rồi.
Nhìn Bối Bội Sam nhỏ con vậy thôi, chứ một khi đã học gì cô phải học thật thành thạo mới chịu được. Chính vì thế việc lái xe của Bối Bội Sam cô cũng rất giỏi.
Tăng tốc độ nhanh hơn một chút, cuối cùng cô và anh với thư kí Đường đã đến nơi.
Sở Bách Điềm tính tình chẳng đợi chờ ai, anh liền xuống xe tiến vào trong. Thư kí Đường tác phong làm việc nhanh nhẹn, dĩ nhiên cũng đuổi theo kịp anh rồi.
Chỉ còn Bối Bội Sam bỏ lại phía sau...
" Đi cái gì mà nhanh dữ không biết?".
Cô lẩm bẩm, dùng hết tốc lực mà đuổi theo người đàn ông trước mặt mình.
Cô không thể nói rằng mình là nữ giới, mong cả hai người bọn họ đợi mình. Nói ra chỉ có nước nghỉ việc mà thôi.
Vả lại thư kí Đường cũng đã nói với cô rằng Sở Bách Điềm rất ghét nữ giới, nguyên nhân thì không rõ. Nếu như anh biết cô là con gái, có khi nào Sở Bách Điềm sẽ bóp chết cô không?
Nghĩ đến đây đã rợn người rồi đây.
Đuổi theo kịp Sở Bách Điềm, anh và thư kí Đường vào trong, còn cô thì bị bỏ lại bên ngoài.
Cô đứng dựa vào tường, cố gắng mà thở, bước chân của Sở Bách Điềm lớn vậy sao, đi gì mà nhanh như ai rượt vậy ấy.
Cô đưa tay kéo cavat mình xuống, không nghĩ rằng việc mặc vest thế này lại nóng chết đi được.
" Khó chịu thật chứ " Bối Bội Sam lẩm bẩm, cô không nghĩ Sở Bách Điềm và thư kí Đường kia ngày ngày mặc vest mà chịu nổi hay đến vậy được.
...
Cuối cùng một ngày làm việc của Bối Bội Sam kết thúc vào lúc 23h, Sở Bách Điềm đã chịu tan ca về nhà, cuối cùng cô cũng được về.
Đi lang thang trên phố, Bối Bội Sam vừa đi vừa thở dài.
" Mệt chết đi được " Bối Bội Sam lẩm bẩm.
Ngày đầu đi làm cứ nghĩ vui vẻ lắm, ai dè gặp ngay ông chủ đầy u ám như vậy.
Tính ra Sở Bách Điềm lớn hơn cô tận 12 tuổi. Anh ta..
À không, đáng ra cô nên gọi Sở Bách Điềm là ông chú luôn rồi.
" Được rồi, phải cố lên, mình sẽ chịu được ông chú đó mà!".
Bối Bội Sam tự an ủi bản thân, sau đó nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại phải đi làm nữa mà.
...
Biệt thự Sở gia.
Sở Bách Điềm quấn khăn tắm ngang hông đi ra. Đầu tóc còn ướt vì do mới tắm lúc nãy.
Anh cầm khăn lên lau tóc mình, đi đến bàn làm việc, nhìn thấy sơ yếu lí lịch của ai đó liền cầm lên.
À...
Thì ra là sơ yếu của vệ sĩ sáng nay!
" Bối Phong?" Sở Bách Điềm lẩm bẩm.
Vệ sĩ sáng nay, anh không có thời gian chú ý đến, nhưng nhìn dáng vóc nhỏ bé, lại còn có nước da trắng trẻo, trông thật giống con gái.
Sở Bách Điềm để sơ yếu sang một bên, anh ngã người xuống sofa ngồi xuống.
Làm gì có chuyện nữ giới gần anh chứ.
...
Để làm tốt công việc vệ sĩ nam mình, Bối Bội Sam đã ghi tên mình trong sơ yếu là Bối Phong, nếu để Bối Bội Sam thì bị lộ mất rồi.
Cô ngã người xuống giường nằm xuống, cầm điện thoại lên xem.
Mới đó đã mười hai giờ rồi, Sở Bách Điềm đó đúng là tên cuồng công việc.
" Ông chú đó không về sớm mình cũng chẳng thể về sớm được mà...".
Cô lẩm bẩm một mình, cũng nhờ ơn nhờ đức của ông chú Bách Điềm đó, cô còn chưa kịp ăn tối.
Bối Bội Sam bật dậy, cô đưa tay đánh mạnh vào mặt mình.
" Không được bỏ cuộc ".
" Mày sẽ thắng ông chú đó thôi ".
Phải rồi, cô sẽ chịu được tính tình Sở Bách Điềm mà.
Quyết tâm, quyết tâm hơn nữa!
" Được rồi, bây giờ đi pha mì mà ăn tối thôi ".
Sở Bách Điềm một khi đã tàn nhẫn không ai tàn nhẫn lại, còn nữa, điều cấm kỵ nhất của anh đó chính là để nữ nhân đến gần mình.
Trừ người quen hoặc người thân trong gia đình, còn nếu là người lạ hay ai đó ham phú quý giàu sang mà muốn leo lên giường Sở Bách Điềm thì chỉ bỏ mạng với anh.
Cũng chính vì thế Sở Bách Điềm luôn tỏa ra luồng khí hết sức đáng sợ, khiến bao nhiêu con người xung quanh đến kinh hãi.
Trong đó có cả Bối Bội Sam cô.
Cả ngày cô chỉ biết đứng canh cửa, hai chân đều mỏi nhừ.
Sở Bách Điềm thì chẳng quan tâm đến người làm vệ sĩ cho cô, buổi chiều có một việc quan trọng cần ra ngoài, thư kí Đường liền kéo cô đi cùng.
Thư kí Đường cũng không biết cô là nữ giới, chỉ thấy bề ngoài cô giống con gái thôi, cứ nghĩ đó là cơ địa của cô nên anh ta không hỏi nhiều hay nghi ngờ gì.
Sở Bách Điềm thì chẳng biết nốt, anh còn không chú ý đến Bối Bội Sam. Khi lên xe, anh cũng chỉ lo bấm laptop của mình, đúng là một con người cuồng công việc.
Ham công tiếc việc, cô thấy rõ trên gương mặt Sở Bách Điềm hiện lên hai chữ mệt mỏi kìa.
Nhưng chỉ mới ngày đầu tiên đi làm, cô không có quyền xen vào chuyện riêng của sếp mình. Còn nữa, Sở Bách Điềm có chú ý đến cô đâu, quan tâm làm gì cho mệt hơi.
Cô chỉ mong mình có lương sớm, còn trả tiền nhà nữa, không là ra cống ngủ mất thôi.
" Vệ sĩ, lái nhanh lên " Sở Bách Điềm bất ngờ lên tiếng.
Ngoài làm vệ sĩ bảo vệ cho anh, Bối Bội Sam cô cũng kiêm làm tài xế cho Sở Bách Điềm, cũng may là trước kia có học qua lái xe, không thì tiêu đời thật rồi.
Nhìn Bối Bội Sam nhỏ con vậy thôi, chứ một khi đã học gì cô phải học thật thành thạo mới chịu được. Chính vì thế việc lái xe của Bối Bội Sam cô cũng rất giỏi.
Tăng tốc độ nhanh hơn một chút, cuối cùng cô và anh với thư kí Đường đã đến nơi.
Sở Bách Điềm tính tình chẳng đợi chờ ai, anh liền xuống xe tiến vào trong. Thư kí Đường tác phong làm việc nhanh nhẹn, dĩ nhiên cũng đuổi theo kịp anh rồi.
Chỉ còn Bối Bội Sam bỏ lại phía sau...
" Đi cái gì mà nhanh dữ không biết?".
Cô lẩm bẩm, dùng hết tốc lực mà đuổi theo người đàn ông trước mặt mình.
Cô không thể nói rằng mình là nữ giới, mong cả hai người bọn họ đợi mình. Nói ra chỉ có nước nghỉ việc mà thôi.
Vả lại thư kí Đường cũng đã nói với cô rằng Sở Bách Điềm rất ghét nữ giới, nguyên nhân thì không rõ. Nếu như anh biết cô là con gái, có khi nào Sở Bách Điềm sẽ bóp chết cô không?
Nghĩ đến đây đã rợn người rồi đây.
Đuổi theo kịp Sở Bách Điềm, anh và thư kí Đường vào trong, còn cô thì bị bỏ lại bên ngoài.
Cô đứng dựa vào tường, cố gắng mà thở, bước chân của Sở Bách Điềm lớn vậy sao, đi gì mà nhanh như ai rượt vậy ấy.
Cô đưa tay kéo cavat mình xuống, không nghĩ rằng việc mặc vest thế này lại nóng chết đi được.
" Khó chịu thật chứ " Bối Bội Sam lẩm bẩm, cô không nghĩ Sở Bách Điềm và thư kí Đường kia ngày ngày mặc vest mà chịu nổi hay đến vậy được.
...
Cuối cùng một ngày làm việc của Bối Bội Sam kết thúc vào lúc 23h, Sở Bách Điềm đã chịu tan ca về nhà, cuối cùng cô cũng được về.
Đi lang thang trên phố, Bối Bội Sam vừa đi vừa thở dài.
" Mệt chết đi được " Bối Bội Sam lẩm bẩm.
Ngày đầu đi làm cứ nghĩ vui vẻ lắm, ai dè gặp ngay ông chủ đầy u ám như vậy.
Tính ra Sở Bách Điềm lớn hơn cô tận 12 tuổi. Anh ta..
À không, đáng ra cô nên gọi Sở Bách Điềm là ông chú luôn rồi.
" Được rồi, phải cố lên, mình sẽ chịu được ông chú đó mà!".
Bối Bội Sam tự an ủi bản thân, sau đó nhanh chóng trở về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại phải đi làm nữa mà.
...
Biệt thự Sở gia.
Sở Bách Điềm quấn khăn tắm ngang hông đi ra. Đầu tóc còn ướt vì do mới tắm lúc nãy.
Anh cầm khăn lên lau tóc mình, đi đến bàn làm việc, nhìn thấy sơ yếu lí lịch của ai đó liền cầm lên.
À...
Thì ra là sơ yếu của vệ sĩ sáng nay!
" Bối Phong?" Sở Bách Điềm lẩm bẩm.
Vệ sĩ sáng nay, anh không có thời gian chú ý đến, nhưng nhìn dáng vóc nhỏ bé, lại còn có nước da trắng trẻo, trông thật giống con gái.
Sở Bách Điềm để sơ yếu sang một bên, anh ngã người xuống sofa ngồi xuống.
Làm gì có chuyện nữ giới gần anh chứ.
...
Để làm tốt công việc vệ sĩ nam mình, Bối Bội Sam đã ghi tên mình trong sơ yếu là Bối Phong, nếu để Bối Bội Sam thì bị lộ mất rồi.
Cô ngã người xuống giường nằm xuống, cầm điện thoại lên xem.
Mới đó đã mười hai giờ rồi, Sở Bách Điềm đó đúng là tên cuồng công việc.
" Ông chú đó không về sớm mình cũng chẳng thể về sớm được mà...".
Cô lẩm bẩm một mình, cũng nhờ ơn nhờ đức của ông chú Bách Điềm đó, cô còn chưa kịp ăn tối.
Bối Bội Sam bật dậy, cô đưa tay đánh mạnh vào mặt mình.
" Không được bỏ cuộc ".
" Mày sẽ thắng ông chú đó thôi ".
Phải rồi, cô sẽ chịu được tính tình Sở Bách Điềm mà.
Quyết tâm, quyết tâm hơn nữa!
" Được rồi, bây giờ đi pha mì mà ăn tối thôi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.