Quyển 2 - Chương 187: 120: Thỏa thuận trước hôn nhân
Quả Đào Lạc Đường
21/06/2016
Ngày hôm sau,
Nhạc Thanh Lăng đã tìm tới cửa, khi Hàn Dập Hạo nghe được bà là muốn bọn họ ký cái gọi là "thỏa thuận trước hôn nhân", thì sắc mặt lập tức trở
nên tái mét.
Tòng Thiện không muốn tới bước này còn trở mặt, vì vậy kéo Hàn Dập Hạo đến trong phòng, nói: "Đây là việc trước đó em và bà đã nói xong, có ký hay không chẳng qua chỉ là hình thức, chúng ta liền ký đi."
"Em không nhìn phía trên viết những gì à!" Giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp lại mang theo bất mãn nồng đậm, anh nói lại về nội dung thỏa thuận, "Sau khi cưới, trong vòng hai năm, nếu như em phát bệnh hay vì nguyên nhân khác không thích hợp với cuộc sống gia đình nữa, quan hệ hôn nhân của chúng ta liền có thể hủy bỏ, hơn nữa, em từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé vô điều kiện và không được mang đi một xu một hào nào của nhà họ Hàn. Cái gì gọi là không thích hợp với cuộc sống gia đình? Ai tới quyết định? Là bà ấy hay là quan toà? Thỏa thuận rõ ràng bất bình đẳng như vậy, em còn muốn ký? Anh không đồng ý!"
"Nếu như em thật sự phát bệnh, như vậy thì là thật sự không thích hợp với cuộc sống gia đình, lúc đó coi như bà không mở miệng, em cũng sẽ tự động rời đi." Tòng Thiện không chút hàm hồ mà nói cho anh biết, " Em tuyệt đối sẽ không liên lụy anh và con."
Hàn Dập Hạo nổi đóa, nhưng cảm thấy ở cái đề tài này, hai người cũng không tranh luận ra được kết quả, cho nên anh dằn cơn tức xuống, lại hỏi: "Em không cảm thấy rất buồn cười sao? Chúng ta cũng còn chưa có kết hôn, lại thỏa thuận điều kiện ly hôn trước? Trên đời này nào có vợ chồng như vậy?"
"Hàn Dập Hạo, không phải chúng ta đã nói qua vấn đề này rồi sao." Tòng Thiện nhìn anh, rất là kiên định, "Vì để cho lòng em dễ chịu hơn, để người trong nhà của anh có thể chấp nhận chúng ta, đây là cách duy nhất. Hơn nữa, coi như không có phần thỏa thuận này, đến lúc đó người trong nhà của anh muốn em rời đi cũng sẽ có thủ đoạn khác. Hôm qua, em rất không dễ dàng mới làm cho ông nội của anh hơi chấp nhận em, em không muốn hôm nay lại quay trở lại như cũ, chuyện như vậy vốn không hề giúp được gì." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Đây là đang hy sinh em, em có hiểu không?" Hàn Dập Hạo muốn nổi giận lại không phát tác được, nén ở trong lòng khiến anh sắp phát điên.
"Em biết." Tòng Thiện thở dài, nói, "Nếu như hy sinh em mà có thể để anh và con được tốt, em cảm thấy rất đáng."
"Anh thà hy sinh anh và con, cũng không muốn hy sinh em!" Hàn Dập Hạo vẫn là rất khó chấp nhận, tuy là coi như ký phần thỏa thuận này, anh vẫn có cách khiến nó biến thành tờ giấy lộn, nhưng nghĩ đến đây là phần "thỏa thuận ly hôn", anh đã cảm thấy rất tức giận, nào có thỏa thuận trước hôn nhân hoang đường như vậy!
Tòng Thiện tiến lên một bước, ôm lấy anh, vóc người của cô không tính là nhỏ xinh, ở trước vóc người cao lớn của anh, chiều cao cũng chỉ tới cằm của anh, cho dù là có thai béo lên một vòng, vẫn trông có vẻ chim nhỏ nép vào người. Giọng của cô rất nhẹ, dường như còn không bằng tiếng tim đập mạnh mẽ lại vang dội của anh, nhưng giọng nói này lại mang theo sức lực cắt vàng vỡ ngọc, cô nói: "Em làm như vậy, có lẽ anh rất khó lý giải, nhưng em lại nhất định phải kiên trì. Không vì cái gì khác, chỉ vì chứng minh Thẩm Tòng Thiện em yêu chính là Hàn Dập Hạo anh đây, chứ không phải là tiền của anh và gia thế bối cảnh của anh. Em biết, có rất nhiều người có cái nhìn không tốt đối với chúng ta, cảm thấy em trèo cao vào anh, nhà họ Hàn là bị buộc ở đứa bé không thể không chấp nhận em. Cho nên, em muốn dùng cái này nói cho những người đó biết, rốt cuộc em quan tâm là cái gì! Nếu như hai chúng ta không lay động, vậy cho dù ngàn khó khăn vạn cách trở ngăn ở giữa chúng ta, cũng không thể chia cách chúng ta! Em không muốn tiếp tục đấu với người trong nhà của anh nữa, em mệt rồi, em cảm thấy nếu tiếp tục nữa, sẽ chỉ làm đôi bên đều bị thương hơn mà thôi, ai cũng không tốt. Anh hãy nghe em một lần, theo bọn họ một lần, chỉ cần anh còn yêu em, người đó cũng không thể chia rẽ chúng ta, anh nói xem đúng không?"
Nghe thấy câu cuối cùng của cô, Hàn Dập Hạo bình tĩnh lại, cô nói đúng, chỉ cần tình cảm của anh đối với cô không bị lay chuyển, thỏa thuận vứt đi đó vốn cũng không thể giữ lời! Đến lúc đó, cùng lắm thì trở mặt với người trong nhà, anh không tin, ai có thể giúp anh ly hôn!
"Em thật sự cảm thấy không ấm ức?" Lòng ngón tay thô ráp của Hàn Dập Hạo xoa nhẹ lên gương mặt mềm mại mịn màng của cô.
"Thật!" Tòng Thiện gật đầu thật mạnh, đáp nói, "Em là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định này, coi như 'kế hoãn binh' là được, em cần nhất bây giờ chính là một môi trường tốt để có thể an tâm dưỡng thai."
"Vậy được rồi." Hàn Dập Hạo bật ra mấy chữ này từ trong kẽ răng, nói rất là miễn cưỡng.
Thấy anh đã đồng ý, Tòng Thiện lập tức nở nụ cười, kéo anh đi ra ngoài.
Nhạc Thanh Lăng đoan chính mà ngồi ở chỗ đó, giống như một pho tượng, dường như từ sau khi bọn họ đi vào trong, cũng chưa từng di chuyển.
"Chúng tôi quyết định ký." Tòng Thiện nói với bà, rất dứt khoát mà ký tên mình vào.
Hàn Dập Hạo dường như không quá tình nguyện, Tòng Thiện nhét bút vào trong lòng bàn tay của anh, anh mới chậm chạp ký vào.
Thấy hai người đều ký xong, vẻ mặt lạnh lùng của Nhạc Thanh Lăng bắt đầu "tan băng", bà tao nhã đứng dậy, bảo luật sư cất tài liệu rồi rời đi trước, sau đó nói với Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện: "Tôi có mời vài bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng, bọn họ ở dưới lầu, sau này việc ăn uống của Tòng Thiện thì do bọn họ toàn quyền phụ trách."
"Không cần đâu, chúng tôi có bảo mẫu." Tòng Thiện khách sáo từ chối.
"Bảo mẫu hai người mời không chuyên nghiệp, tôi không an tâm." Nhạc Thanh Lăng không cho nói chen vào tuyên bố, "Hai người là lần đầu tiên làm cha mẹ, rất nhiều chi tiết không rõ, người tôi chọn là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt đồng thời kinh nghiệm phong phú, chỉ có bọn họ phụ trách, tôi mới có thể yên tâm."
Nói xong, ánh mắt xoi mói của bà dò xét một vòng ở bên trong nhà, bắt đầu bới lỗi: "Trong nhà nhiều đồ sắc nhọn như vậy, trên mặt thảm còn có nước đọng, nếu như người lớn không cẩn thận trượt té, đụng phải bụng, thì làm sao? Tôi thấy nơi này quá nhỏ, hai người vẫn là dọn về nhà đi, có nhiều người giúp việc như vậy trông coi, mới không có sơ suất."
"Tôi cảm thấy ở đây rất rộng rãi." Tòng Thiện không phải không hiểu tình hình của cô, mà là ở đây đã quen, bảo cô dọn đi chỗ khác, cô sợ sẽ không quen.
"Sau này nhiều người ra vào, cô sẽ cảm thấy chen chúc." Nhạc Thanh Lăng đứng ở bên cửa sổ nghe chốc lát, cau mày nói, "Hoàn cảnh cũng không quá yên tĩnh, làm sao thích hợp cho phụ nữ có thai ở?"
Hàn Dập Hạo nhẫn nhịn phát cáu nghe bà chê đông chê tây, không chịu được nữa, phản bác: "Vậy lâu như thế, Tòng Thiện làm sao ở?"
"Bây giờ không giống ngày xưa, muốn để cho người bên ngoài biết cháu dâu của nhà họ Hàn là ở chỗ như thế này an thai sao, anh có biết sẽ có bao nhiêu người nhàn rỗi nói những lời tinh tinh hay không?" Nhạc Thanh Lăng xoay người nhìn anh, lạnh giọng hỏi.
"Nói cho cùng, mẹ cũng chỉ là để ý tới cách nói của người khác mà thôi." Hàn Dập Hạo cười lạnh nói.
Tòng Thiện nghe thấy bọn họ lại cải vả, đột nhiên che miệng lại, chạy vào toilet.
"Cô ấy làm sao vậy?" Nhạc Thanh Lăng sửng sốt, hỏi.
"Nôn nghén." Hàn Dập Hạo tức giận đáp lại hai chữ, liền đi theo.
Ói một trận, Tòng Thiện khá hơn chút, Hàn Dập Hạo lấy khăn lau khóe miệng của cô, ôm cô ra ngoài.
"Sao vẫn còn nôn? Uống thuốc bắc sao?" Hàn Dập Hạo đặt cô ở trên ghế mềm, sờ sờ trán của cô, hỏi.
"Uống chẳng được, nghe mùi đó thì muốn ói." Tòng Thiện ấm ức nói.
"Thuốc bắc không được thì uống thuốc tây, cách thức cũ rích của ông nội anh vốn không thích hợp cho người trẻ tuổi bây giờ." Nhạc Thanh Lăng cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, xen vào nói.
"Tôi không sao." Tòng Thiện lắc đầu, nói.
"Mang thai đầu đều tương đối vất vả, cho nên càng phải cẩn thận." Nhạc Thanh Lăng lại chuyển đề tài quay trở lại, "Đội bảo mẫu chuyên nghiệp là không thể thiếu, hoàn cảnh dưỡng thai tốt lại càng không thể tạm đỡ, hai người để tôi sắp xếp—"
Hàn Dập Hạo ngắt lời của bà, bực mình nói: "Con là của chúng con, chúng con biết nên làm như thế nào."
Dường như Nhạc Thanh Lăng cũng đã quen với thái độ này của Hàn Dập Hạo, cũng không có tức giận, trái lại nói: "Anh yên tâm, đêm nay tôi sẽ phải quay về Mỹ, mấy tháng này cũng sẽ không trở về."
Ngụ ý chính là, bọn họ không cần lo lắng sống chung một nhà với bà.
Tòng Thiện hơi kinh ngạc, những lời này thật không giống như Nhạc Thanh Lăng sẽ nói nhỉ.
Có lẽ Hàn Dập Hạo cũng không nghĩ tới, không có nói tiếp.
"Phòng trong nhà đã dọn dẹp xong, hai người có thể dọn về bất cứ lúc nào." Nhạc Thanh Lăng cho hay nói.
"Để chúng tôi suy nghĩ một chút trước đã." Tòng Thiện không biết nên chấp nhận hay là từ chối, đành phải trả lời như vậy.
Nhạc Thanh Lăng dường như cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người định đi, nhưng trước khi đi liền nghĩ tới một chuyện, dừng bước lại, nói: "Ông ngoại anh suốt ngày nhắc tới anh, anh có rảnh thì đi thăm ông một chút."
"Con và Tòng Thiện lĩnh giấy chứng nhận sẽ xin phép nghỉ đi thăm ông." Hàn Dập Hạo không nóng không lạnh đáp.
Nhạc Thanh Lăng không cần phải nhiều lời nữa, rời đi.
"Cảm thấy mẹ anh hơi khác." Tòng Thiện đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Có gì khác? Còn không phải là ngang ngược giống như trước kia sao." Hàn Dập Hạo không đồng ý nói, mặc dù sau khi biết chuyện cũ của bố mẹ, anh đã từng đồng tình với mẹ anh, nhưng hôm nay bà lại tới buộc anh ký thỏa thuận trước hôn nhân, làm anh thật không dễ dàng muốn nghĩ cách làm dịu quan hệ trong nháy mắt bỗng biến mất, chỉ mong sao đừng gặp mặt mới tốt.
"Cảm thấy giọng nói, thái độ, có một số thay đổi rất nhỏ, tuy nói một cách cụ thể thì em cũng không nói lên được, nhưng cảm thấy không có lạnh lùng và cứng ngắc như trước đây nữa. Còn có, tuy bà quả thật có chút độc tài, nhưng hôm nay bà nói, điểm xuất phát đều là vì tốt cho em, chúng ta lần đầu làm cha mẹ, rất nhiều chuyện đúng là không biết rõ." Tòng Thiện khách quan phân tích nói.
"Bây giờ để ý, trước đây đã làm gì?" Hàn Dập Hạo không chấp nhận nói như thế, "Chẳng qua là bà thấy em mang thai, sợ nhà chúng ta chặt đứt hương hỏa mới làm như vậy."
"Vậy ít nhất nói rõ bà coi trọng đứa bé." Tòng Thiện vuốt ve bụng, vui vẻ nói.
"Thật không biết nên nói em cái gì nữa." Hàn Dập Hạo không biết nên vui hay nên buồn, véo cái mũi của cô, lắc đầu than thở.
Rất nhanh, "đội bảo mẫu chuyên nghiệp" Nhạc Thanh Lăng nhắc tới đã nhấn chuông cửa, Hàn Dập Hạo đen mặt mở cửa, thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người lạ như vậy, cơn tức lập tức dâng trào, đang muốn đuổi người, Tòng Thiện đã chạy tới giảng hòa, bảo anh hãy cho người ta một cơ hội trước đã, làm không tốt sẽ đuổi người.
Chỉ có điều sau đó lại chứng minh những người cầm chứng chỉ lãnh lương cao cũng có chút thực tài, bắp chân hơi sưng vù của Tòng Thiện được xoa bóp một lúc, cảm thấy không còn sưng đau, hơn nữa, rất nhiều "khu vực nguy hiểm" trong nhà mà bọn họ không có chú ý tới đều được nhanh chóng xử lý, cho dù Tòng Thiện nhảy cà tưng đi tới cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm.
Song, làm thế nào Hàn Dập Hạo cũng không cảm kích, bỏ lại bảo mẫu đầy nhà, kéo Tòng Thiện đi dạo phố.
Tòng Thiện không muốn tới bước này còn trở mặt, vì vậy kéo Hàn Dập Hạo đến trong phòng, nói: "Đây là việc trước đó em và bà đã nói xong, có ký hay không chẳng qua chỉ là hình thức, chúng ta liền ký đi."
"Em không nhìn phía trên viết những gì à!" Giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp lại mang theo bất mãn nồng đậm, anh nói lại về nội dung thỏa thuận, "Sau khi cưới, trong vòng hai năm, nếu như em phát bệnh hay vì nguyên nhân khác không thích hợp với cuộc sống gia đình nữa, quan hệ hôn nhân của chúng ta liền có thể hủy bỏ, hơn nữa, em từ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé vô điều kiện và không được mang đi một xu một hào nào của nhà họ Hàn. Cái gì gọi là không thích hợp với cuộc sống gia đình? Ai tới quyết định? Là bà ấy hay là quan toà? Thỏa thuận rõ ràng bất bình đẳng như vậy, em còn muốn ký? Anh không đồng ý!"
"Nếu như em thật sự phát bệnh, như vậy thì là thật sự không thích hợp với cuộc sống gia đình, lúc đó coi như bà không mở miệng, em cũng sẽ tự động rời đi." Tòng Thiện không chút hàm hồ mà nói cho anh biết, " Em tuyệt đối sẽ không liên lụy anh và con."
Hàn Dập Hạo nổi đóa, nhưng cảm thấy ở cái đề tài này, hai người cũng không tranh luận ra được kết quả, cho nên anh dằn cơn tức xuống, lại hỏi: "Em không cảm thấy rất buồn cười sao? Chúng ta cũng còn chưa có kết hôn, lại thỏa thuận điều kiện ly hôn trước? Trên đời này nào có vợ chồng như vậy?"
"Hàn Dập Hạo, không phải chúng ta đã nói qua vấn đề này rồi sao." Tòng Thiện nhìn anh, rất là kiên định, "Vì để cho lòng em dễ chịu hơn, để người trong nhà của anh có thể chấp nhận chúng ta, đây là cách duy nhất. Hơn nữa, coi như không có phần thỏa thuận này, đến lúc đó người trong nhà của anh muốn em rời đi cũng sẽ có thủ đoạn khác. Hôm qua, em rất không dễ dàng mới làm cho ông nội của anh hơi chấp nhận em, em không muốn hôm nay lại quay trở lại như cũ, chuyện như vậy vốn không hề giúp được gì." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Đây là đang hy sinh em, em có hiểu không?" Hàn Dập Hạo muốn nổi giận lại không phát tác được, nén ở trong lòng khiến anh sắp phát điên.
"Em biết." Tòng Thiện thở dài, nói, "Nếu như hy sinh em mà có thể để anh và con được tốt, em cảm thấy rất đáng."
"Anh thà hy sinh anh và con, cũng không muốn hy sinh em!" Hàn Dập Hạo vẫn là rất khó chấp nhận, tuy là coi như ký phần thỏa thuận này, anh vẫn có cách khiến nó biến thành tờ giấy lộn, nhưng nghĩ đến đây là phần "thỏa thuận ly hôn", anh đã cảm thấy rất tức giận, nào có thỏa thuận trước hôn nhân hoang đường như vậy!
Tòng Thiện tiến lên một bước, ôm lấy anh, vóc người của cô không tính là nhỏ xinh, ở trước vóc người cao lớn của anh, chiều cao cũng chỉ tới cằm của anh, cho dù là có thai béo lên một vòng, vẫn trông có vẻ chim nhỏ nép vào người. Giọng của cô rất nhẹ, dường như còn không bằng tiếng tim đập mạnh mẽ lại vang dội của anh, nhưng giọng nói này lại mang theo sức lực cắt vàng vỡ ngọc, cô nói: "Em làm như vậy, có lẽ anh rất khó lý giải, nhưng em lại nhất định phải kiên trì. Không vì cái gì khác, chỉ vì chứng minh Thẩm Tòng Thiện em yêu chính là Hàn Dập Hạo anh đây, chứ không phải là tiền của anh và gia thế bối cảnh của anh. Em biết, có rất nhiều người có cái nhìn không tốt đối với chúng ta, cảm thấy em trèo cao vào anh, nhà họ Hàn là bị buộc ở đứa bé không thể không chấp nhận em. Cho nên, em muốn dùng cái này nói cho những người đó biết, rốt cuộc em quan tâm là cái gì! Nếu như hai chúng ta không lay động, vậy cho dù ngàn khó khăn vạn cách trở ngăn ở giữa chúng ta, cũng không thể chia cách chúng ta! Em không muốn tiếp tục đấu với người trong nhà của anh nữa, em mệt rồi, em cảm thấy nếu tiếp tục nữa, sẽ chỉ làm đôi bên đều bị thương hơn mà thôi, ai cũng không tốt. Anh hãy nghe em một lần, theo bọn họ một lần, chỉ cần anh còn yêu em, người đó cũng không thể chia rẽ chúng ta, anh nói xem đúng không?"
Nghe thấy câu cuối cùng của cô, Hàn Dập Hạo bình tĩnh lại, cô nói đúng, chỉ cần tình cảm của anh đối với cô không bị lay chuyển, thỏa thuận vứt đi đó vốn cũng không thể giữ lời! Đến lúc đó, cùng lắm thì trở mặt với người trong nhà, anh không tin, ai có thể giúp anh ly hôn!
"Em thật sự cảm thấy không ấm ức?" Lòng ngón tay thô ráp của Hàn Dập Hạo xoa nhẹ lên gương mặt mềm mại mịn màng của cô.
"Thật!" Tòng Thiện gật đầu thật mạnh, đáp nói, "Em là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định này, coi như 'kế hoãn binh' là được, em cần nhất bây giờ chính là một môi trường tốt để có thể an tâm dưỡng thai."
"Vậy được rồi." Hàn Dập Hạo bật ra mấy chữ này từ trong kẽ răng, nói rất là miễn cưỡng.
Thấy anh đã đồng ý, Tòng Thiện lập tức nở nụ cười, kéo anh đi ra ngoài.
Nhạc Thanh Lăng đoan chính mà ngồi ở chỗ đó, giống như một pho tượng, dường như từ sau khi bọn họ đi vào trong, cũng chưa từng di chuyển.
"Chúng tôi quyết định ký." Tòng Thiện nói với bà, rất dứt khoát mà ký tên mình vào.
Hàn Dập Hạo dường như không quá tình nguyện, Tòng Thiện nhét bút vào trong lòng bàn tay của anh, anh mới chậm chạp ký vào.
Thấy hai người đều ký xong, vẻ mặt lạnh lùng của Nhạc Thanh Lăng bắt đầu "tan băng", bà tao nhã đứng dậy, bảo luật sư cất tài liệu rồi rời đi trước, sau đó nói với Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện: "Tôi có mời vài bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng, bọn họ ở dưới lầu, sau này việc ăn uống của Tòng Thiện thì do bọn họ toàn quyền phụ trách."
"Không cần đâu, chúng tôi có bảo mẫu." Tòng Thiện khách sáo từ chối.
"Bảo mẫu hai người mời không chuyên nghiệp, tôi không an tâm." Nhạc Thanh Lăng không cho nói chen vào tuyên bố, "Hai người là lần đầu tiên làm cha mẹ, rất nhiều chi tiết không rõ, người tôi chọn là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt đồng thời kinh nghiệm phong phú, chỉ có bọn họ phụ trách, tôi mới có thể yên tâm."
Nói xong, ánh mắt xoi mói của bà dò xét một vòng ở bên trong nhà, bắt đầu bới lỗi: "Trong nhà nhiều đồ sắc nhọn như vậy, trên mặt thảm còn có nước đọng, nếu như người lớn không cẩn thận trượt té, đụng phải bụng, thì làm sao? Tôi thấy nơi này quá nhỏ, hai người vẫn là dọn về nhà đi, có nhiều người giúp việc như vậy trông coi, mới không có sơ suất."
"Tôi cảm thấy ở đây rất rộng rãi." Tòng Thiện không phải không hiểu tình hình của cô, mà là ở đây đã quen, bảo cô dọn đi chỗ khác, cô sợ sẽ không quen.
"Sau này nhiều người ra vào, cô sẽ cảm thấy chen chúc." Nhạc Thanh Lăng đứng ở bên cửa sổ nghe chốc lát, cau mày nói, "Hoàn cảnh cũng không quá yên tĩnh, làm sao thích hợp cho phụ nữ có thai ở?"
Hàn Dập Hạo nhẫn nhịn phát cáu nghe bà chê đông chê tây, không chịu được nữa, phản bác: "Vậy lâu như thế, Tòng Thiện làm sao ở?"
"Bây giờ không giống ngày xưa, muốn để cho người bên ngoài biết cháu dâu của nhà họ Hàn là ở chỗ như thế này an thai sao, anh có biết sẽ có bao nhiêu người nhàn rỗi nói những lời tinh tinh hay không?" Nhạc Thanh Lăng xoay người nhìn anh, lạnh giọng hỏi.
"Nói cho cùng, mẹ cũng chỉ là để ý tới cách nói của người khác mà thôi." Hàn Dập Hạo cười lạnh nói.
Tòng Thiện nghe thấy bọn họ lại cải vả, đột nhiên che miệng lại, chạy vào toilet.
"Cô ấy làm sao vậy?" Nhạc Thanh Lăng sửng sốt, hỏi.
"Nôn nghén." Hàn Dập Hạo tức giận đáp lại hai chữ, liền đi theo.
Ói một trận, Tòng Thiện khá hơn chút, Hàn Dập Hạo lấy khăn lau khóe miệng của cô, ôm cô ra ngoài.
"Sao vẫn còn nôn? Uống thuốc bắc sao?" Hàn Dập Hạo đặt cô ở trên ghế mềm, sờ sờ trán của cô, hỏi.
"Uống chẳng được, nghe mùi đó thì muốn ói." Tòng Thiện ấm ức nói.
"Thuốc bắc không được thì uống thuốc tây, cách thức cũ rích của ông nội anh vốn không thích hợp cho người trẻ tuổi bây giờ." Nhạc Thanh Lăng cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, xen vào nói.
"Tôi không sao." Tòng Thiện lắc đầu, nói.
"Mang thai đầu đều tương đối vất vả, cho nên càng phải cẩn thận." Nhạc Thanh Lăng lại chuyển đề tài quay trở lại, "Đội bảo mẫu chuyên nghiệp là không thể thiếu, hoàn cảnh dưỡng thai tốt lại càng không thể tạm đỡ, hai người để tôi sắp xếp—"
Hàn Dập Hạo ngắt lời của bà, bực mình nói: "Con là của chúng con, chúng con biết nên làm như thế nào."
Dường như Nhạc Thanh Lăng cũng đã quen với thái độ này của Hàn Dập Hạo, cũng không có tức giận, trái lại nói: "Anh yên tâm, đêm nay tôi sẽ phải quay về Mỹ, mấy tháng này cũng sẽ không trở về."
Ngụ ý chính là, bọn họ không cần lo lắng sống chung một nhà với bà.
Tòng Thiện hơi kinh ngạc, những lời này thật không giống như Nhạc Thanh Lăng sẽ nói nhỉ.
Có lẽ Hàn Dập Hạo cũng không nghĩ tới, không có nói tiếp.
"Phòng trong nhà đã dọn dẹp xong, hai người có thể dọn về bất cứ lúc nào." Nhạc Thanh Lăng cho hay nói.
"Để chúng tôi suy nghĩ một chút trước đã." Tòng Thiện không biết nên chấp nhận hay là từ chối, đành phải trả lời như vậy.
Nhạc Thanh Lăng dường như cũng không miễn cưỡng nữa, xoay người định đi, nhưng trước khi đi liền nghĩ tới một chuyện, dừng bước lại, nói: "Ông ngoại anh suốt ngày nhắc tới anh, anh có rảnh thì đi thăm ông một chút."
"Con và Tòng Thiện lĩnh giấy chứng nhận sẽ xin phép nghỉ đi thăm ông." Hàn Dập Hạo không nóng không lạnh đáp.
Nhạc Thanh Lăng không cần phải nhiều lời nữa, rời đi.
"Cảm thấy mẹ anh hơi khác." Tòng Thiện đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Có gì khác? Còn không phải là ngang ngược giống như trước kia sao." Hàn Dập Hạo không đồng ý nói, mặc dù sau khi biết chuyện cũ của bố mẹ, anh đã từng đồng tình với mẹ anh, nhưng hôm nay bà lại tới buộc anh ký thỏa thuận trước hôn nhân, làm anh thật không dễ dàng muốn nghĩ cách làm dịu quan hệ trong nháy mắt bỗng biến mất, chỉ mong sao đừng gặp mặt mới tốt.
"Cảm thấy giọng nói, thái độ, có một số thay đổi rất nhỏ, tuy nói một cách cụ thể thì em cũng không nói lên được, nhưng cảm thấy không có lạnh lùng và cứng ngắc như trước đây nữa. Còn có, tuy bà quả thật có chút độc tài, nhưng hôm nay bà nói, điểm xuất phát đều là vì tốt cho em, chúng ta lần đầu làm cha mẹ, rất nhiều chuyện đúng là không biết rõ." Tòng Thiện khách quan phân tích nói.
"Bây giờ để ý, trước đây đã làm gì?" Hàn Dập Hạo không chấp nhận nói như thế, "Chẳng qua là bà thấy em mang thai, sợ nhà chúng ta chặt đứt hương hỏa mới làm như vậy."
"Vậy ít nhất nói rõ bà coi trọng đứa bé." Tòng Thiện vuốt ve bụng, vui vẻ nói.
"Thật không biết nên nói em cái gì nữa." Hàn Dập Hạo không biết nên vui hay nên buồn, véo cái mũi của cô, lắc đầu than thở.
Rất nhanh, "đội bảo mẫu chuyên nghiệp" Nhạc Thanh Lăng nhắc tới đã nhấn chuông cửa, Hàn Dập Hạo đen mặt mở cửa, thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người lạ như vậy, cơn tức lập tức dâng trào, đang muốn đuổi người, Tòng Thiện đã chạy tới giảng hòa, bảo anh hãy cho người ta một cơ hội trước đã, làm không tốt sẽ đuổi người.
Chỉ có điều sau đó lại chứng minh những người cầm chứng chỉ lãnh lương cao cũng có chút thực tài, bắp chân hơi sưng vù của Tòng Thiện được xoa bóp một lúc, cảm thấy không còn sưng đau, hơn nữa, rất nhiều "khu vực nguy hiểm" trong nhà mà bọn họ không có chú ý tới đều được nhanh chóng xử lý, cho dù Tòng Thiện nhảy cà tưng đi tới cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm.
Song, làm thế nào Hàn Dập Hạo cũng không cảm kích, bỏ lại bảo mẫu đầy nhà, kéo Tòng Thiện đi dạo phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.