Quyển 2 - Chương 177: Chương 110.3
Quả Đào Lạc Đường
05/06/2016
Cảnh sát đến đồng thời Đường Tuấn và Tề Danh Dương cũng nhận được điện thoại của Tiễn Thiểu Kiệt, chạy tới.
Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh thật không dễ dàng gì mới bị tách ra, hai người đều dính màu, khóe mắt Hàn Dập Hạo, trán đều bầm tím, mà Câu Tử Minh thì lại nghiêm trọng hơn một chút, khóe miệng cũng rỉ máu, mặt củng sưng phù, lại càng chưa đề cập đến các vết thương khác trên người của anh.
Cảnh sát không có dẫn bọn họ về cục cảnh sát, bởi vì đều biết thân phận của bọn họ, theo lệ khuyên mấy câu, rồi rời đi.
Đường Tuấn và tề Danh Dương lần lượt chạy tới, nhìn bừa bộn đầy đất, đều nhíu mày.
"Các cậu đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Tuấn lần đầu tiên nhiễm sự tức giận, chất vấn hai người đàn ông dựa ở trên sofa.
Hàn Dập Hạo mặt không chút biểu tình, Câu Tử Minh đụng vào vết thương ở khóe miệng, đau đến nhe răng nhếch mép.
Tề Danh Dưương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ, chân mày nhíu chặt hơn: "Các cậu uống bao nhiêu rượu? Nổi điên làm gì?"
Lúc này, sau khi Tiễn Thiểu Kiệt bồi thường tổn thất cho ông chủ quán bar xong đi tới, nói: "Cũng uống không ít, giống như hai kẻ điên, ngăn cũng ngăn không được."
Anh xoa nhẹ cổ tay, mới vừa rồi bị hai người này ngộ thương.
"Kéo bọn họ lên, đi ra ngoài gió mát cho tỉnh tảo một chút." Đường Tuấn đề nghị, hai người kia lập tức hưởng ứng, kéo hết sức mới lôi được Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh đi ra ngoài. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Ra khỏi quán bar, Hàn Dập Hạo hất tay Tề Danh Dương ra, sải bước đi về phía trước.
"Cậu muốn đi đâu?" Tề Danh Dương bước mấy bước dài đuổi theo anh, chắn ở trước mặt của anh, hỏi.
"Về nhà." Lời ít mà ý nhiều đáp nói, Hàn Dập Hạo bảo anh mau tránh ra.
"Sao, thua bỏ chạy à?" Sau lưng truyền đến giọng khiêu khích.
Hàn Dập Hạo chậm rãi xoay người lại, nhìn Câu Tử Minh mặt mũi bầm dập, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là ai thua?"
Anh coi như là đã hạ thủ lưu tình, nếu không Câu Tử Minh sẽ bị thương còn nghiêm trọng hơn.
"Tôi thấy các cậu cũng chỉ là muốn trút ra, lần này uống cũng uống rồi, đánh cũng đã đánh, ok chứ?" Tiễn Thiểu Kiệt buông tay, làm sứ giả hòa bình nói.
"Tôi thấy bọn họ vẫn còn chưa trút đủ, trông cả người nóng nảy thế cơ mà." Đường Tuấn liếc một người, nói, "Dù sao chúng tôi cũng đã tới đây, không bằng đi lên núi uống rượu, các cậu muốn uống đến chết chúng tôi cũng tháp tùng."
"Chủ ý này không tệ." Tề Danh Dương đồng ý nói.
"Vậy còn lo lắng cái gì, đi thôi." Tiễn Thiểu Kiệt cũng phụ họa nói.
"Có đi hay không?" Câu Tử Minh nhíu mày nhìn Hàn Dập Hạo, khiêu khích hỏi. Tiễn Thiểu Kiệt nói đúng, anh chính là muốn trút ra, đánh một trận, trái lại cảm thấy toàn thân đã thoái mái, anh biết, Hàn Dập Hạo cũng là nghĩ như vậy.
Giữa anh em không cần nhiều lời, một cái ánh mắt là đủ rồi, Hàn Dập Hạo cũng không phải thật sự tức giận, anh sảng khái "ứng chiến" nói: "Vậy thì xem ai uống gục trước."
Bầu trời đêm ở thành phố A rất đẹp, nhất là đứng ở trên đỉnh núi, nhìn bầu trời xuyết đầy sao, vậy sẽ làm cho người ta quên hết tất cả phiền não.
Lon rỗng trên đất càng lúc càng nhiều, năm người dựa vào bên lan can, rót bia.
"Này, vừa rồi tại sao tức giận như vậy?" Câu Tử Minh nện cho Hàn Dập Hạo một đấm, không chút để ý hỏi tới chuyện vừa rồi.
Đánh một trận, bực tức trong lòng cũng đã vơi đi, đầu óc Hàn Dập Hạo trái lại trở nên càng tỉnh táo, ở trước mặt người ngoài, anh luôn rất trầm lặng ít nói, nhưng ở trước mặt mấy người bạn này, anh cũng luôn rất thẳng thắn, anh đáp nói: "Chẳng qua là vừa rồi cậu chọc trúng xương sườn mềm của tôi, đêm nay tôi mới biết, gia đình của tôi lại cất giấu nhiều bí mật như vậy."
Câu Tử Minh biết là hai chữ "biến thái" kích thích anh, cũng sảng khoái nói xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi."
"Thật ra thì cậu nói không sai, chuyện bọn họ làm là rất 'biến thái'." Hàn Dập Hạo tự giễu nói, "Bố tôi cưỡng ép mẹ tôi kết hôn với ông, tôi và anh trai đều bị ông ấy coi như là công cụ trói buộc mẹ tôi. Mà tâm tư của mẹ tôi lại là đào rỗng, muốn giết chết con trai của tôi, cả nhà đó còn không gọi là biến thái sao?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Nghe Hàn Dập Hạo nói, mấy người họ đều ngây ngẩn cả người, vừa rồi có phải bọn họ nghe được một chuyện khó tin hay không?
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Đường Tuấn đặt câu hỏi, đáp: "Những chuyện này là chú Sáu chính miệng nói, có thể là giả sao?"
"Danh Dương, cậu biết những chuyện này không?" Tiễn Thiểu Kiệt vẫn cảm thấy khó có thể tin, quay đầu hỏi Tề Danh Dương quan hệ mật thiết nhất với nhà họ Hàn.
"Tôi làm sao biết." Tề Danh Dương trợn mắt, nếu anh biết sớm đã nói cho Hàn Dập Hạo rồi, còn chờ tới hôm nay sao.
"Tóm lại, bố tôi và mẹ tôi là cùng một loại người, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, chỉ cần mình vui, cũng sẽ không kiêng dè đến cảm nhận của người khác." Hàn Dập Hạo châm chọc nói, "Trước đây tôi còn đồng tình với bố tôi, cảm thấy ông đối với mẹ tôi tốt như vậy, mẹ tôi đối với ông lại là thái độ lạnh lùng, tôi cảm thấy không đáng thay ông, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, đó là ông gieo gió gặt bão, bi kịch trong cái nhà này chính là do ông mà ra."
"Ân oán đời trước cũng không ai nói rõ được." Đường Tuấn khách quan nói, "Cho dù có sai, đó cũng là chuyện giữa bọn họ, cậu không cần phải làm cho mình không lối thoát như vậy."
"Thần tượng trong lòng ầm ầm sụp đổ, không phải phủi tay một cái là có thể lờ đi." Hàn Dập Hạo cười khổ nói, anh chỉ là cần một chút thời gian để tiêu hóa mà thôi.
"Cậu lớn như vậy nửa đêm không về, không sợ Thẩm Tòng Thiện lo lắng?" Tề Danh Dương tò mò, Hàn Dập Hạo lúc nào cũng coi "vợ" là trời sao có thể bỏ lại một cô gái ở nhà một mình ra ngoài uống rượu.
"Mới ầm ĩ một trận, tôi về cũng là chọc cho cô ấy phiền lòng." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói.
"Rốt cuộc các cậu ầm ĩ cái gì?" Tiễn Thiểu Kiệt dò hỏi, cuộc đối thoại giữa Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh anh không có nghe thấy, hiển nhiên không biết Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện vì chuyện gì mà cãi nhau.
Hàn Dập Hạo kể lại một lần những lời Tòng Thiện đã nói.
"Thỏa thuận kết hôn? Chuyện quái gì thế?" Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày không hiểu, kết hôn thì kết hôn, còn thỏa thuận cái gì.
"Còn không phải là cô bị ám ảnh bởi mặc cảm tự ti nực cười kia sao." Ánh mắt Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào nơi xa, tĩnh táo nhưng không bình tĩnh.
"Thật ra thì cô ấy đều là vì lo lắng cho cậu." Tề Danh Dương thở dài, "Thật ra thì đổi lại góc độ thử nghĩ xem, nếu như cậu là cô ấy, cũng sẽ làm như vậy."
"Không phải cậu nói yêu chính nghĩa thiện lương của cô ấy sao?" Đường Tuấn tiếp lời nói, "Đó mới là tác phong của cô ấy, nếu như cô ấy không nghĩ như vậy, vậy thì không phải là Thẩm Tòng Thiện chân chính rồi."
"Các cậu nói, tôi đều hiểu." Hàn Dập Hạo nói, "Nhưng tôi sợ tôi đồng ý với cô ấy, có một ngày cô ấy sẽ thật sự rời xa tôi."
"Cậu cũng thật là khờ khạo." Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được mắng, "Trước tiên lừa cô ấy lĩnh giấy hôn thú, là quân hôn, cô ấy muốn rời là có thể rời sao? Đến lúc đó cho dù cô ấy phát hiện cậu lừa cô ấy, cuộc hôn nhân vững chắc này cũng là sự thật rồi, cô ấy muốn chạy cũng không chạy được."
"Tôi cảm thấy cách này tuy không phải hoàn mỹ trăm phần trăm, nhưng đối phó với người cố chấp như Thẩm Tòng Thiện, chỉ có thể làm như vậy trước." Đường Tuấn đồng ý nói, "Hơn nữa, không phải là cô ấy không muốn kết hôn, chỉ là muốn để lại cho cậu con đường lui, cũng làm cho mẹ của cậu có thể tương đối dễ dàng đón nhận. Với lại, biểu hiện của cô ấy khéo léo như vậy, cũng có thể tranh thủ để lại ấn tượng tốt ở trước mặt của cụ Hàn, trái lại là chuyện tốt."
"Tôi cũng thấy như vậy." Tề Danh Dương tiếp lời nói, "Ông cụ lúc nào cũng mạnh miệng mềm lòng, cậu thật sự làm việc nghịch ý của ông, cho dù ông muốn chắt trai này, cũng có thể khiến Thẩm Tòng Thiện trải qua không tốt. Chi bằng hạ một cái bậc thang, thời gian dài, ông cụ hiểu rõ thái độ làm người của Thẩm Tòng Thiện, dĩ nhiên là sẽ chấp nhận cô ấy."
Nghe bọn họ phân tích, Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy rất có vài phần đạo lý, cứng đối cứng, đối với ai cũng không có lợi, quan trọng nhất là, anh giằng co như vậy, Tòng Thiện cũng sẽ khổ sở thêm. Nhớ tới nước mắt của cô, anh cảm thấy tim thắt lại, vậy còn khó chịu hơn so với giết anh.
"Các cậu nói đúng, chỉ cần làm giả, cũng không có ai nhìn ra được là thật." Khóe miệng Hàn Dập Hạo cong lên một độ cong, đây là nụ cười đầu tiên trong đêm nay của anh.
Thấy Hàn Dập Hạo nghĩ thông suốt, Tiễn Thiểu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay đầu nhìn thấy Câu Tử Minh bên kia dường như tâm trạng không tốt, liền hỏi: "Cậu thì sao?"
Thấy mấy người họ đều ném tới ánh mắt dò hỏi, Câu Tử Minh đành phải thừa nhận nói: "Vừa rồi tôi nghe xong chuyện cũ của bố mẹ Dập Hạo, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi đối với Vương Đình, có phải là cũng sai rồi hay không?"
Hàn Dập Hạo vỗ vỗ vai của anh ta, nói: "Cậu khác với bố của tôi, Vương Đình đối với cậu là có cảm tình, không phải là cậu hoàn toàn cưỡng ép. Về phần những thứ khác, cậu vẫn là cho cô ấy thêm chút không gian, đừng ép cô ấy quá chặt, để cô ấy tự mình lựa chọn đi."
"Không phải cậu còn chị gái của cậu giúp cậu sao? Quan hệ giữa Vương Đình và cô ấy không tệ, ít nhiều gì cũng sẽ nghe lời của cô ấy." Đường Tuấn thiện ý an ủi nói.
Song, Câu Tử Minh vừa nghe được Đường Tuấn nhắc tới Câu Thư Huyên, lập tức lên tiếng "cảnh cáo" nói: "Nói đến chị gái của tôi, cậu đừng suốt ngày không có việc gì làm đi đến nhà của tôi, cậu là một tên Tư Mã Chiêu, trong lòng chất chứ thứ gì kẻ mù cũng nhìn ra được. Cậu chết tâm đi."
Bị Câu Tử Minh nhào một trận, Đường Tuấn không vui, anh nói: "Tôi tìm Thư Huyên làm phiền mắc mớ gì tới cậu? Bạn cũ ôn chuyện xưa còn phải qua sự phê chuẩn của cậu à, cậu cho rằng cậu còn sống ở thời kì phong kiến hả."
"Loại người playboy như cậu mà sống ở thời kì phong kiến, sớm bị kéo đi trầm lồng heo (cho vào giỏ bỏ thêm đá và thả xuống sông) rồi."
"Cậu cho rằng cậu tốt lắm sao? Tôi mà là playboy, cậu chính là một tên dâm côn."
Nghe hai người họ cãi nhau, ba người còn lại bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lạc thú sống của hai người họ chính là tranh cãi với nhau.
Hàn Dập Hạo về đến nhà đã gần bốn giờ, cả người anh đầy mùi rượu không muốn kinh động đến Tòng Thiện, cho nên không có vào phòng khách ngủ, mà là nằm ở phòng ngủ chính, trước lúc trời sáng tắm rửa liền ra ngoài.
Tòng Thiện đợi cả đêm không thấy Hàn Dập Hạo về, cho rằng anh thật sự không thể chấp nhận, trong lòng rất khó chịu, cô không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được anh, cô là vì tốt cho anh.
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến bị một mùi thơm đánh thức, cô mở mắt nhìn thấy Hàn Dập Hạo đang ngồi ở mép giường của cô, vô cùng thâm tình nhìn cô.
"Chào buổi sáng, bà xã."
Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh thật không dễ dàng gì mới bị tách ra, hai người đều dính màu, khóe mắt Hàn Dập Hạo, trán đều bầm tím, mà Câu Tử Minh thì lại nghiêm trọng hơn một chút, khóe miệng cũng rỉ máu, mặt củng sưng phù, lại càng chưa đề cập đến các vết thương khác trên người của anh.
Cảnh sát không có dẫn bọn họ về cục cảnh sát, bởi vì đều biết thân phận của bọn họ, theo lệ khuyên mấy câu, rồi rời đi.
Đường Tuấn và tề Danh Dương lần lượt chạy tới, nhìn bừa bộn đầy đất, đều nhíu mày.
"Các cậu đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Tuấn lần đầu tiên nhiễm sự tức giận, chất vấn hai người đàn ông dựa ở trên sofa.
Hàn Dập Hạo mặt không chút biểu tình, Câu Tử Minh đụng vào vết thương ở khóe miệng, đau đến nhe răng nhếch mép.
Tề Danh Dưương ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ, chân mày nhíu chặt hơn: "Các cậu uống bao nhiêu rượu? Nổi điên làm gì?"
Lúc này, sau khi Tiễn Thiểu Kiệt bồi thường tổn thất cho ông chủ quán bar xong đi tới, nói: "Cũng uống không ít, giống như hai kẻ điên, ngăn cũng ngăn không được."
Anh xoa nhẹ cổ tay, mới vừa rồi bị hai người này ngộ thương.
"Kéo bọn họ lên, đi ra ngoài gió mát cho tỉnh tảo một chút." Đường Tuấn đề nghị, hai người kia lập tức hưởng ứng, kéo hết sức mới lôi được Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh đi ra ngoài. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Ra khỏi quán bar, Hàn Dập Hạo hất tay Tề Danh Dương ra, sải bước đi về phía trước.
"Cậu muốn đi đâu?" Tề Danh Dương bước mấy bước dài đuổi theo anh, chắn ở trước mặt của anh, hỏi.
"Về nhà." Lời ít mà ý nhiều đáp nói, Hàn Dập Hạo bảo anh mau tránh ra.
"Sao, thua bỏ chạy à?" Sau lưng truyền đến giọng khiêu khích.
Hàn Dập Hạo chậm rãi xoay người lại, nhìn Câu Tử Minh mặt mũi bầm dập, hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là ai thua?"
Anh coi như là đã hạ thủ lưu tình, nếu không Câu Tử Minh sẽ bị thương còn nghiêm trọng hơn.
"Tôi thấy các cậu cũng chỉ là muốn trút ra, lần này uống cũng uống rồi, đánh cũng đã đánh, ok chứ?" Tiễn Thiểu Kiệt buông tay, làm sứ giả hòa bình nói.
"Tôi thấy bọn họ vẫn còn chưa trút đủ, trông cả người nóng nảy thế cơ mà." Đường Tuấn liếc một người, nói, "Dù sao chúng tôi cũng đã tới đây, không bằng đi lên núi uống rượu, các cậu muốn uống đến chết chúng tôi cũng tháp tùng."
"Chủ ý này không tệ." Tề Danh Dương đồng ý nói.
"Vậy còn lo lắng cái gì, đi thôi." Tiễn Thiểu Kiệt cũng phụ họa nói.
"Có đi hay không?" Câu Tử Minh nhíu mày nhìn Hàn Dập Hạo, khiêu khích hỏi. Tiễn Thiểu Kiệt nói đúng, anh chính là muốn trút ra, đánh một trận, trái lại cảm thấy toàn thân đã thoái mái, anh biết, Hàn Dập Hạo cũng là nghĩ như vậy.
Giữa anh em không cần nhiều lời, một cái ánh mắt là đủ rồi, Hàn Dập Hạo cũng không phải thật sự tức giận, anh sảng khái "ứng chiến" nói: "Vậy thì xem ai uống gục trước."
Bầu trời đêm ở thành phố A rất đẹp, nhất là đứng ở trên đỉnh núi, nhìn bầu trời xuyết đầy sao, vậy sẽ làm cho người ta quên hết tất cả phiền não.
Lon rỗng trên đất càng lúc càng nhiều, năm người dựa vào bên lan can, rót bia.
"Này, vừa rồi tại sao tức giận như vậy?" Câu Tử Minh nện cho Hàn Dập Hạo một đấm, không chút để ý hỏi tới chuyện vừa rồi.
Đánh một trận, bực tức trong lòng cũng đã vơi đi, đầu óc Hàn Dập Hạo trái lại trở nên càng tỉnh táo, ở trước mặt người ngoài, anh luôn rất trầm lặng ít nói, nhưng ở trước mặt mấy người bạn này, anh cũng luôn rất thẳng thắn, anh đáp nói: "Chẳng qua là vừa rồi cậu chọc trúng xương sườn mềm của tôi, đêm nay tôi mới biết, gia đình của tôi lại cất giấu nhiều bí mật như vậy."
Câu Tử Minh biết là hai chữ "biến thái" kích thích anh, cũng sảng khoái nói xin lỗi: "Xin lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi."
"Thật ra thì cậu nói không sai, chuyện bọn họ làm là rất 'biến thái'." Hàn Dập Hạo tự giễu nói, "Bố tôi cưỡng ép mẹ tôi kết hôn với ông, tôi và anh trai đều bị ông ấy coi như là công cụ trói buộc mẹ tôi. Mà tâm tư của mẹ tôi lại là đào rỗng, muốn giết chết con trai của tôi, cả nhà đó còn không gọi là biến thái sao?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Nghe Hàn Dập Hạo nói, mấy người họ đều ngây ngẩn cả người, vừa rồi có phải bọn họ nghe được một chuyện khó tin hay không?
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Đường Tuấn đặt câu hỏi, đáp: "Những chuyện này là chú Sáu chính miệng nói, có thể là giả sao?"
"Danh Dương, cậu biết những chuyện này không?" Tiễn Thiểu Kiệt vẫn cảm thấy khó có thể tin, quay đầu hỏi Tề Danh Dương quan hệ mật thiết nhất với nhà họ Hàn.
"Tôi làm sao biết." Tề Danh Dương trợn mắt, nếu anh biết sớm đã nói cho Hàn Dập Hạo rồi, còn chờ tới hôm nay sao.
"Tóm lại, bố tôi và mẹ tôi là cùng một loại người, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, chỉ cần mình vui, cũng sẽ không kiêng dè đến cảm nhận của người khác." Hàn Dập Hạo châm chọc nói, "Trước đây tôi còn đồng tình với bố tôi, cảm thấy ông đối với mẹ tôi tốt như vậy, mẹ tôi đối với ông lại là thái độ lạnh lùng, tôi cảm thấy không đáng thay ông, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, đó là ông gieo gió gặt bão, bi kịch trong cái nhà này chính là do ông mà ra."
"Ân oán đời trước cũng không ai nói rõ được." Đường Tuấn khách quan nói, "Cho dù có sai, đó cũng là chuyện giữa bọn họ, cậu không cần phải làm cho mình không lối thoát như vậy."
"Thần tượng trong lòng ầm ầm sụp đổ, không phải phủi tay một cái là có thể lờ đi." Hàn Dập Hạo cười khổ nói, anh chỉ là cần một chút thời gian để tiêu hóa mà thôi.
"Cậu lớn như vậy nửa đêm không về, không sợ Thẩm Tòng Thiện lo lắng?" Tề Danh Dương tò mò, Hàn Dập Hạo lúc nào cũng coi "vợ" là trời sao có thể bỏ lại một cô gái ở nhà một mình ra ngoài uống rượu.
"Mới ầm ĩ một trận, tôi về cũng là chọc cho cô ấy phiền lòng." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói.
"Rốt cuộc các cậu ầm ĩ cái gì?" Tiễn Thiểu Kiệt dò hỏi, cuộc đối thoại giữa Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh anh không có nghe thấy, hiển nhiên không biết Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện vì chuyện gì mà cãi nhau.
Hàn Dập Hạo kể lại một lần những lời Tòng Thiện đã nói.
"Thỏa thuận kết hôn? Chuyện quái gì thế?" Tiễn Thiểu Kiệt nhíu mày không hiểu, kết hôn thì kết hôn, còn thỏa thuận cái gì.
"Còn không phải là cô bị ám ảnh bởi mặc cảm tự ti nực cười kia sao." Ánh mắt Hàn Dập Hạo nhìn chằm chằm vào nơi xa, tĩnh táo nhưng không bình tĩnh.
"Thật ra thì cô ấy đều là vì lo lắng cho cậu." Tề Danh Dương thở dài, "Thật ra thì đổi lại góc độ thử nghĩ xem, nếu như cậu là cô ấy, cũng sẽ làm như vậy."
"Không phải cậu nói yêu chính nghĩa thiện lương của cô ấy sao?" Đường Tuấn tiếp lời nói, "Đó mới là tác phong của cô ấy, nếu như cô ấy không nghĩ như vậy, vậy thì không phải là Thẩm Tòng Thiện chân chính rồi."
"Các cậu nói, tôi đều hiểu." Hàn Dập Hạo nói, "Nhưng tôi sợ tôi đồng ý với cô ấy, có một ngày cô ấy sẽ thật sự rời xa tôi."
"Cậu cũng thật là khờ khạo." Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được mắng, "Trước tiên lừa cô ấy lĩnh giấy hôn thú, là quân hôn, cô ấy muốn rời là có thể rời sao? Đến lúc đó cho dù cô ấy phát hiện cậu lừa cô ấy, cuộc hôn nhân vững chắc này cũng là sự thật rồi, cô ấy muốn chạy cũng không chạy được."
"Tôi cảm thấy cách này tuy không phải hoàn mỹ trăm phần trăm, nhưng đối phó với người cố chấp như Thẩm Tòng Thiện, chỉ có thể làm như vậy trước." Đường Tuấn đồng ý nói, "Hơn nữa, không phải là cô ấy không muốn kết hôn, chỉ là muốn để lại cho cậu con đường lui, cũng làm cho mẹ của cậu có thể tương đối dễ dàng đón nhận. Với lại, biểu hiện của cô ấy khéo léo như vậy, cũng có thể tranh thủ để lại ấn tượng tốt ở trước mặt của cụ Hàn, trái lại là chuyện tốt."
"Tôi cũng thấy như vậy." Tề Danh Dương tiếp lời nói, "Ông cụ lúc nào cũng mạnh miệng mềm lòng, cậu thật sự làm việc nghịch ý của ông, cho dù ông muốn chắt trai này, cũng có thể khiến Thẩm Tòng Thiện trải qua không tốt. Chi bằng hạ một cái bậc thang, thời gian dài, ông cụ hiểu rõ thái độ làm người của Thẩm Tòng Thiện, dĩ nhiên là sẽ chấp nhận cô ấy."
Nghe bọn họ phân tích, Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy rất có vài phần đạo lý, cứng đối cứng, đối với ai cũng không có lợi, quan trọng nhất là, anh giằng co như vậy, Tòng Thiện cũng sẽ khổ sở thêm. Nhớ tới nước mắt của cô, anh cảm thấy tim thắt lại, vậy còn khó chịu hơn so với giết anh.
"Các cậu nói đúng, chỉ cần làm giả, cũng không có ai nhìn ra được là thật." Khóe miệng Hàn Dập Hạo cong lên một độ cong, đây là nụ cười đầu tiên trong đêm nay của anh.
Thấy Hàn Dập Hạo nghĩ thông suốt, Tiễn Thiểu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay đầu nhìn thấy Câu Tử Minh bên kia dường như tâm trạng không tốt, liền hỏi: "Cậu thì sao?"
Thấy mấy người họ đều ném tới ánh mắt dò hỏi, Câu Tử Minh đành phải thừa nhận nói: "Vừa rồi tôi nghe xong chuyện cũ của bố mẹ Dập Hạo, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi đối với Vương Đình, có phải là cũng sai rồi hay không?"
Hàn Dập Hạo vỗ vỗ vai của anh ta, nói: "Cậu khác với bố của tôi, Vương Đình đối với cậu là có cảm tình, không phải là cậu hoàn toàn cưỡng ép. Về phần những thứ khác, cậu vẫn là cho cô ấy thêm chút không gian, đừng ép cô ấy quá chặt, để cô ấy tự mình lựa chọn đi."
"Không phải cậu còn chị gái của cậu giúp cậu sao? Quan hệ giữa Vương Đình và cô ấy không tệ, ít nhiều gì cũng sẽ nghe lời của cô ấy." Đường Tuấn thiện ý an ủi nói.
Song, Câu Tử Minh vừa nghe được Đường Tuấn nhắc tới Câu Thư Huyên, lập tức lên tiếng "cảnh cáo" nói: "Nói đến chị gái của tôi, cậu đừng suốt ngày không có việc gì làm đi đến nhà của tôi, cậu là một tên Tư Mã Chiêu, trong lòng chất chứ thứ gì kẻ mù cũng nhìn ra được. Cậu chết tâm đi."
Bị Câu Tử Minh nhào một trận, Đường Tuấn không vui, anh nói: "Tôi tìm Thư Huyên làm phiền mắc mớ gì tới cậu? Bạn cũ ôn chuyện xưa còn phải qua sự phê chuẩn của cậu à, cậu cho rằng cậu còn sống ở thời kì phong kiến hả."
"Loại người playboy như cậu mà sống ở thời kì phong kiến, sớm bị kéo đi trầm lồng heo (cho vào giỏ bỏ thêm đá và thả xuống sông) rồi."
"Cậu cho rằng cậu tốt lắm sao? Tôi mà là playboy, cậu chính là một tên dâm côn."
Nghe hai người họ cãi nhau, ba người còn lại bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lạc thú sống của hai người họ chính là tranh cãi với nhau.
Hàn Dập Hạo về đến nhà đã gần bốn giờ, cả người anh đầy mùi rượu không muốn kinh động đến Tòng Thiện, cho nên không có vào phòng khách ngủ, mà là nằm ở phòng ngủ chính, trước lúc trời sáng tắm rửa liền ra ngoài.
Tòng Thiện đợi cả đêm không thấy Hàn Dập Hạo về, cho rằng anh thật sự không thể chấp nhận, trong lòng rất khó chịu, cô không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được anh, cô là vì tốt cho anh.
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến bị một mùi thơm đánh thức, cô mở mắt nhìn thấy Hàn Dập Hạo đang ngồi ở mép giường của cô, vô cùng thâm tình nhìn cô.
"Chào buổi sáng, bà xã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.