Quyển 2 - Chương 191: Chương 124.1: Bái đường thành thân
Quả Đào Lạc Đường
01/07/2016
Ở sự xúi bẩy của một đám người nhàm chán không có lửa làm sao có khói, Tạ Nhất Nhất vô cùng vui vẻ ở lại, Tề Danh Dương cau mày, không tiện phát
tác, chỉ sa sầm mặt đi vào trong.
"Anh đi hỏi xem chuyện gì đi?" Tòng Thiện dùng khuỷu tay huých Hàn Dập Hạo, nháy mắt ra hiệu nói.
"Anh mới không có nhàm chán như vậy." Hàn Dập Hạo thể hiện không có hứng thú.
"Anh không hỏi em đi." Tòng Thiện lườm anh một cái, chạy chậm đuổi theo Tề Danh Dương, cười hì hì hỏi: "Danh Dương, nhìn bộ dáng này, là thuộc về 'đuổi ngược' hả?"
Tề Danh Dương dừng bước lại, xoay người hét lên với Dàn Dập Hạo đang đuổi theo: "Quản lý vợ của cậu!"
Sau đó, sải bước đi về phía trước.
Tòng Thiện tự tìm mất mặt, sờ sờ lỗ mũi, lầm bầm nói: "Không có tí thú vị nào! Không nói cho tôi biết, đợi lát nữa tôi sẽ nghe ngóng ở chỗ của Tạ Nhất Nhất."
"Thôi đi, buôn chuyện như vậy, đừng dạy hư con trai." Hàn Dập Hạo cười ôm cô, vừa đi vừa nói.
"Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao? Tề Danh Dương, là Tề Danh Dương đấy!" Tòng Thiện trợn to hai mắt, bộ dáng rất ngạc nhiên, "Nếu là Đường Tuấn, Tiễn Thiểu Kiệt, em cảm thấy rất bình thường, 'vật cách điện tai tiếng' Tề Danh Dương này có thể có tình cảm, còn chưa đủ khiến người ta tò mò sao?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Có gì kỳ quái đâu, cậu ấy còn lớn hơn anh một tuổi, cái tuổi này nói yêu đương cưới vợ rất không bình thường sao?" Trái lại Hàn Dập Hạo rất vững vàng nói.
"Em thấy anh là không có quan tâm anh em của mình chút nào." Tòng Thiện bất đắc dĩ thở dài, biết trông cậy vào Hàn Dập Hạo thì không được, còn phải phát huy khả năng thăm dò tình báo của cô, cạy ra chút manh mối.
"Cô bé tên Tạ Nhất Nhất ấy là cháu gái của Tham mưu trưởng Tạ, giới thiệu với Danh Dương trái lại là môn đăng hộ đối." Hàn Trường Hạo đột nhiên xen vào một câu, ông đi ở phía sau đều nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Ồ." Tòng Thiện gật đầu, bày tỏ hiểu rõ.
Trước khi mặt trời xuống núi, trong sân rộng lớn được bày một cái bàn lớn và dài ghép lại mà thành, phía trên bày đầy rượu và thức ăn, Hàn Trường Hạo hô to một tiếng, tất cả mọi người đều ngồi quanh ở bên bàn.
"Ly rượu thứ nhất, trước tiên chúc lão đại ôm được người đẹp về như mong muốn, kính lão đại và chị dâu!" Có người bưng ly rượu lên, lớn tiếng nói.
"Cạn ly!"
Mọi người giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ngoại trừ Tòng Thiện ra, những người còn lại đều là uống rượu.
"Ly rượu thứ hai, chúc mừng lão đại tạo người thành công, sớm sinh quý tử!" Một người khác tiếp lời nói, vẻ mặt tươi cười nói lời chúc rượu.
Mọi người cười ha ha, uống hết ly này trong tiếng cười.
"Ly rượu thứ ba, trước tiên cầu chúc lão đại tân hôn vui vẻ, lão đại và chị dâu trăm năm hảo hợp!" Người thứ ba tiếp tục nói.
"Tân hôn vui vẻ, tăm năm hảo hợp!" Mọi người đồng loạt thốt lên những lời này, tiếng vang như sấm, xông thẳng lên trời.
"Cảm ơn." Tòng Thiện cười một tiếng, đang muốn uống vào ly thứ ba.
Có người ồn ào kêu lên: "Uống rượu giao bôi, rượu giao bôi!"
Mọi người đều cùng vỗ bàn hô: "Giao bôi, uống giao bôi!"
Hàn Dập Hạo không nói hai lời, nắm lấy tay của Tòng Thiện, vòng khuỷu tay qua, tràn đầy thâm tình nhìn thẳng vào mắt của cô.
Tòng Thiện cũng thoải mái nhìn lại anh, ở trước ánh mắt nóng hừng hực của mọi người, chầm chậm uống vào.
"Hôn cô ấy, hôn cô ấy!" Một giọng nói cao vút vang lên.
Tòng Thiện nhìn lại, là Vương Nhị Tiểu ấy đang "châm ngòi thổi gió".
Nhiệt tình của mọi người được châm lên, nháo ầm ĩ muốn Hàn Dập Hạo hôn cô, không được làm khác, nhất định phải hôn sâu đúng cách.
Tai Tòng Thiện hơi ửng đỏ, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
"Nháo gì mà nháo! Có tin trở về tập luyện chết các cậu hay không!" Hàn Dập Hạo nóng lòng bảo vệ người đẹp, ôm lấy Tòng Thiện, quát lớn nói.
"Lão đại, anh tập luyện chết bọn em đi, chỉ cần có thể thấy anh hôn chị dâu, bọn em chết cũng không oán!"
"Đúng vậy, hôn môi, hôn môi!"
"Hôn lưỡi, hôn lưỡi!"
Giọng của Hàn Dập Hạo bị giọng của mọi người lấn át, thấy bộ dáng mọi người không tận mắt nhìn thấy tuyệt không từ bỏ, anh tiến sát vào Tòng Thiện khẽ nói: "Nếu không thì nghe theo bọn họ nhé? Bọn người này đều là kẻ điên, bằng không không biết còn phải ầm ĩ thế nào nữa."
"Chị dâu, đừng ngượng, chị xem nước miếng của lão đại cũng sắp chảy ra rồi!"
"Lão đại, hôn đi, hôn đi!"
Tòng Thiện biết hôm nay là không tránh khỏi, đành phải khe khẽ gật đầu, vừa mới tỏ thái độ, một cánh môi nhiệt tình đã phủ lên, ở trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, hai người hôn thật sâu.
Vừa hôn xong, Tòng Thiện theo bản năng vùi ở trong lòng của Hàn Dập Hạo, vẻ mặt e thẹn.
Hàn Dập Hạo cũng sợ ầm ĩ thêm nữa, Tòng Thiện da mặt mỏng không chịu nổi, lập tức sầm mặt, quát lên: "Đám nhóc các cậu hài lòng chưa, ăn đồ ăn của các cậu đi!"
"Hài lòng, tương đối hài lòng!"
"Khoảnh khắc mang tính lịch sử! Ông đây trở về nhất định phải thêm mắm thêm muối tuyên truyền bốn phía, để đám nhóc không có tới hối hận chết!"
Anh một câu tôi một câu, bầu không khí tương đối vui vẻ, Tòng Thiện cũng bị bọn họ lây nhiễm, cười đến mức mặt mày cong cong.
Nâng ly cạn chén, tất cả mọi người đều uống không ít, đột nhiên có người đề nghị muốn "luận bàn", kéo một người ngay ở bên cạnh đứng dậy bắt đầu thao luyện.
"Hay cho chiêu hạc trắng xòe cánh!"
"Đánh ngã triệt để khóa cổ!"
"Chống đầu gối đừng khuỷu tay!"
Mọi người đang ở một bên không ngừng ra chủ ý, trái lại còn căng thẳng hơn so với chính mình ra tay.
Một người bại trận, lập tức đã có người lên thế, so chiêu cùng người thắng.
"Bình thường các anh cũng là như vậy hả? Uống rượu liền hoạt động gân cốt một chút?" Tòng Thiện cười hỏi Hàn Dập Hạo.
"Bọn họ chính là tinh lực quá dư thừa, dù sao cũng là da dày thịt thô, luyện một chút cũng không sao." Hàn Dập Hạo gắp thức ăn cho cô, dặn dò cô ăn nhiều một chút.
"Anh đừng coi em là heo." Tòng Thiện nhìn một bát lớn đầy ắp, gắp một nửa cho anh, nói, "Em ăn rất nhiều rồi, trái lại là anh, liên tục uống rượu, cũng chưa ăn cái gì."
Nhưng Hàn Dập Hạo còn chưa kịp dùng bữa, một anh chàng vóc người vạm vỡ đã đi tới, tiếng như chuông lớn nói: "Lão đại, đã lâu không có cùng anh luận bàn, làm một ván thế nào?"
"Lão đại, thằng nhóc này tìm tai vạ, anh hãy thành toàn cho cậu ấy đi!" Vương Nhị Tiểu căng giọng hô.
Hàn Dập Hạo cũng không có dài dòng, trực tiếp đứng lên, Tòng Thiện có chút lo lắng, kéo lấy tay anh, dặn dò: "Cẩn thận một chút."
"Chị dâu, chị yên tâm, thân thủ của lão đại là tốt nhất trong đại đội, chị lo lắng cho anh ấy còn không bằng lo lắng cho tên này!" Lý Đại Chủy đến gần, cười ha ha.
"Không sao, chỉ luyện một chút." Hàn Dập Hạo vỗ vỗ tay của cô, bảo cô yên tâm.
Tòng Thiện chỉ là sợ bọn họ đều đã uống nhiều, ra tay không có nặng nhẹ, nhưng lại không tiện làm cụt hứng, đành phải thả người.
Trên đất trống, hai người đều bày ra lối đánh tiêu chuẩn, có người thét to một tiếng, người đàn ông vạm vỡ kia gầm lên liền vọt tới phía của Hàn Dập Hạo.
Hàn Dập Hạo cũng là lách mình mà lên, không tránh không né, trong nháy mắt hai người kéo gần khoảng cách, chỉ thấy ánh mắt anh giống như tia chớp, eo như con rắn uốn lượn, tốc độ nhanh đến kinh người, ở lúc quả đấm của đối phương sắp rơi ở trên sống mũi của anh, nháy mắt xoay người, một đấm bỗng đánh xuống dưới nách của đối phương.
Da dưới nách có sợi thần kinh thô to, đánh vào nách có thể khiến đối thủ cảm thấy đau nhức đồng thời dẫn đến tê liệt cục bộ, ở trong võ thuật truyền thống gọi là "máu ẩn".
Người đàn ông vạm vỡ kia cũng biết sự lợi hại trong đó, lập tức ngừng tấn công, muốn tránh né, lại đánh không lại tốc độ của Hàn Dập Hạo, khó khăn chịu một cú đấm.
Song, may mà né tránh thích đáng, cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng thừa dịp anh ta điều chỉnh tư thế trong mili giây, anh ta lại chịu một cú tấn công khuỷu tay sắc bén của Hàn Dập Hạo, nhất thời trọng tâm có chút không vững, Hàn Dập Hạo xoay người ghì hông, lại tiếp tục quét một cú đá mạnh, người đàn ông vạm vỡ kia phịch một tiếng nằm ngửa ở trên đất.
Tòng Thiện biết mấy chiêu này của Hàn Dập Hạo hẳn là thuộc về kỹ thuật đánh thái quyền, đặc điểm của nó là có thể ở trong khoảng cách cực ngắn, dùng khuỷu tay, đầu gối và các vị trí khác làm công kích, là một loại võ thuật vô cùng tàn nhẫn, lực sát thương lớn, cho nên mới có thể đánh ngã người đàn ông vạm vỡ như núi này chỉ trong nháy mắt.
"Anh đi hỏi xem chuyện gì đi?" Tòng Thiện dùng khuỷu tay huých Hàn Dập Hạo, nháy mắt ra hiệu nói.
"Anh mới không có nhàm chán như vậy." Hàn Dập Hạo thể hiện không có hứng thú.
"Anh không hỏi em đi." Tòng Thiện lườm anh một cái, chạy chậm đuổi theo Tề Danh Dương, cười hì hì hỏi: "Danh Dương, nhìn bộ dáng này, là thuộc về 'đuổi ngược' hả?"
Tề Danh Dương dừng bước lại, xoay người hét lên với Dàn Dập Hạo đang đuổi theo: "Quản lý vợ của cậu!"
Sau đó, sải bước đi về phía trước.
Tòng Thiện tự tìm mất mặt, sờ sờ lỗ mũi, lầm bầm nói: "Không có tí thú vị nào! Không nói cho tôi biết, đợi lát nữa tôi sẽ nghe ngóng ở chỗ của Tạ Nhất Nhất."
"Thôi đi, buôn chuyện như vậy, đừng dạy hư con trai." Hàn Dập Hạo cười ôm cô, vừa đi vừa nói.
"Chẳng lẽ anh không hiếu kỳ sao? Tề Danh Dương, là Tề Danh Dương đấy!" Tòng Thiện trợn to hai mắt, bộ dáng rất ngạc nhiên, "Nếu là Đường Tuấn, Tiễn Thiểu Kiệt, em cảm thấy rất bình thường, 'vật cách điện tai tiếng' Tề Danh Dương này có thể có tình cảm, còn chưa đủ khiến người ta tò mò sao?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Có gì kỳ quái đâu, cậu ấy còn lớn hơn anh một tuổi, cái tuổi này nói yêu đương cưới vợ rất không bình thường sao?" Trái lại Hàn Dập Hạo rất vững vàng nói.
"Em thấy anh là không có quan tâm anh em của mình chút nào." Tòng Thiện bất đắc dĩ thở dài, biết trông cậy vào Hàn Dập Hạo thì không được, còn phải phát huy khả năng thăm dò tình báo của cô, cạy ra chút manh mối.
"Cô bé tên Tạ Nhất Nhất ấy là cháu gái của Tham mưu trưởng Tạ, giới thiệu với Danh Dương trái lại là môn đăng hộ đối." Hàn Trường Hạo đột nhiên xen vào một câu, ông đi ở phía sau đều nghe thấy được cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Ồ." Tòng Thiện gật đầu, bày tỏ hiểu rõ.
Trước khi mặt trời xuống núi, trong sân rộng lớn được bày một cái bàn lớn và dài ghép lại mà thành, phía trên bày đầy rượu và thức ăn, Hàn Trường Hạo hô to một tiếng, tất cả mọi người đều ngồi quanh ở bên bàn.
"Ly rượu thứ nhất, trước tiên chúc lão đại ôm được người đẹp về như mong muốn, kính lão đại và chị dâu!" Có người bưng ly rượu lên, lớn tiếng nói.
"Cạn ly!"
Mọi người giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ngoại trừ Tòng Thiện ra, những người còn lại đều là uống rượu.
"Ly rượu thứ hai, chúc mừng lão đại tạo người thành công, sớm sinh quý tử!" Một người khác tiếp lời nói, vẻ mặt tươi cười nói lời chúc rượu.
Mọi người cười ha ha, uống hết ly này trong tiếng cười.
"Ly rượu thứ ba, trước tiên cầu chúc lão đại tân hôn vui vẻ, lão đại và chị dâu trăm năm hảo hợp!" Người thứ ba tiếp tục nói.
"Tân hôn vui vẻ, tăm năm hảo hợp!" Mọi người đồng loạt thốt lên những lời này, tiếng vang như sấm, xông thẳng lên trời.
"Cảm ơn." Tòng Thiện cười một tiếng, đang muốn uống vào ly thứ ba.
Có người ồn ào kêu lên: "Uống rượu giao bôi, rượu giao bôi!"
Mọi người đều cùng vỗ bàn hô: "Giao bôi, uống giao bôi!"
Hàn Dập Hạo không nói hai lời, nắm lấy tay của Tòng Thiện, vòng khuỷu tay qua, tràn đầy thâm tình nhìn thẳng vào mắt của cô.
Tòng Thiện cũng thoải mái nhìn lại anh, ở trước ánh mắt nóng hừng hực của mọi người, chầm chậm uống vào.
"Hôn cô ấy, hôn cô ấy!" Một giọng nói cao vút vang lên.
Tòng Thiện nhìn lại, là Vương Nhị Tiểu ấy đang "châm ngòi thổi gió".
Nhiệt tình của mọi người được châm lên, nháo ầm ĩ muốn Hàn Dập Hạo hôn cô, không được làm khác, nhất định phải hôn sâu đúng cách.
Tai Tòng Thiện hơi ửng đỏ, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô có chút ngượng ngùng.
"Nháo gì mà nháo! Có tin trở về tập luyện chết các cậu hay không!" Hàn Dập Hạo nóng lòng bảo vệ người đẹp, ôm lấy Tòng Thiện, quát lớn nói.
"Lão đại, anh tập luyện chết bọn em đi, chỉ cần có thể thấy anh hôn chị dâu, bọn em chết cũng không oán!"
"Đúng vậy, hôn môi, hôn môi!"
"Hôn lưỡi, hôn lưỡi!"
Giọng của Hàn Dập Hạo bị giọng của mọi người lấn át, thấy bộ dáng mọi người không tận mắt nhìn thấy tuyệt không từ bỏ, anh tiến sát vào Tòng Thiện khẽ nói: "Nếu không thì nghe theo bọn họ nhé? Bọn người này đều là kẻ điên, bằng không không biết còn phải ầm ĩ thế nào nữa."
"Chị dâu, đừng ngượng, chị xem nước miếng của lão đại cũng sắp chảy ra rồi!"
"Lão đại, hôn đi, hôn đi!"
Tòng Thiện biết hôm nay là không tránh khỏi, đành phải khe khẽ gật đầu, vừa mới tỏ thái độ, một cánh môi nhiệt tình đã phủ lên, ở trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, hai người hôn thật sâu.
Vừa hôn xong, Tòng Thiện theo bản năng vùi ở trong lòng của Hàn Dập Hạo, vẻ mặt e thẹn.
Hàn Dập Hạo cũng sợ ầm ĩ thêm nữa, Tòng Thiện da mặt mỏng không chịu nổi, lập tức sầm mặt, quát lên: "Đám nhóc các cậu hài lòng chưa, ăn đồ ăn của các cậu đi!"
"Hài lòng, tương đối hài lòng!"
"Khoảnh khắc mang tính lịch sử! Ông đây trở về nhất định phải thêm mắm thêm muối tuyên truyền bốn phía, để đám nhóc không có tới hối hận chết!"
Anh một câu tôi một câu, bầu không khí tương đối vui vẻ, Tòng Thiện cũng bị bọn họ lây nhiễm, cười đến mức mặt mày cong cong.
Nâng ly cạn chén, tất cả mọi người đều uống không ít, đột nhiên có người đề nghị muốn "luận bàn", kéo một người ngay ở bên cạnh đứng dậy bắt đầu thao luyện.
"Hay cho chiêu hạc trắng xòe cánh!"
"Đánh ngã triệt để khóa cổ!"
"Chống đầu gối đừng khuỷu tay!"
Mọi người đang ở một bên không ngừng ra chủ ý, trái lại còn căng thẳng hơn so với chính mình ra tay.
Một người bại trận, lập tức đã có người lên thế, so chiêu cùng người thắng.
"Bình thường các anh cũng là như vậy hả? Uống rượu liền hoạt động gân cốt một chút?" Tòng Thiện cười hỏi Hàn Dập Hạo.
"Bọn họ chính là tinh lực quá dư thừa, dù sao cũng là da dày thịt thô, luyện một chút cũng không sao." Hàn Dập Hạo gắp thức ăn cho cô, dặn dò cô ăn nhiều một chút.
"Anh đừng coi em là heo." Tòng Thiện nhìn một bát lớn đầy ắp, gắp một nửa cho anh, nói, "Em ăn rất nhiều rồi, trái lại là anh, liên tục uống rượu, cũng chưa ăn cái gì."
Nhưng Hàn Dập Hạo còn chưa kịp dùng bữa, một anh chàng vóc người vạm vỡ đã đi tới, tiếng như chuông lớn nói: "Lão đại, đã lâu không có cùng anh luận bàn, làm một ván thế nào?"
"Lão đại, thằng nhóc này tìm tai vạ, anh hãy thành toàn cho cậu ấy đi!" Vương Nhị Tiểu căng giọng hô.
Hàn Dập Hạo cũng không có dài dòng, trực tiếp đứng lên, Tòng Thiện có chút lo lắng, kéo lấy tay anh, dặn dò: "Cẩn thận một chút."
"Chị dâu, chị yên tâm, thân thủ của lão đại là tốt nhất trong đại đội, chị lo lắng cho anh ấy còn không bằng lo lắng cho tên này!" Lý Đại Chủy đến gần, cười ha ha.
"Không sao, chỉ luyện một chút." Hàn Dập Hạo vỗ vỗ tay của cô, bảo cô yên tâm.
Tòng Thiện chỉ là sợ bọn họ đều đã uống nhiều, ra tay không có nặng nhẹ, nhưng lại không tiện làm cụt hứng, đành phải thả người.
Trên đất trống, hai người đều bày ra lối đánh tiêu chuẩn, có người thét to một tiếng, người đàn ông vạm vỡ kia gầm lên liền vọt tới phía của Hàn Dập Hạo.
Hàn Dập Hạo cũng là lách mình mà lên, không tránh không né, trong nháy mắt hai người kéo gần khoảng cách, chỉ thấy ánh mắt anh giống như tia chớp, eo như con rắn uốn lượn, tốc độ nhanh đến kinh người, ở lúc quả đấm của đối phương sắp rơi ở trên sống mũi của anh, nháy mắt xoay người, một đấm bỗng đánh xuống dưới nách của đối phương.
Da dưới nách có sợi thần kinh thô to, đánh vào nách có thể khiến đối thủ cảm thấy đau nhức đồng thời dẫn đến tê liệt cục bộ, ở trong võ thuật truyền thống gọi là "máu ẩn".
Người đàn ông vạm vỡ kia cũng biết sự lợi hại trong đó, lập tức ngừng tấn công, muốn tránh né, lại đánh không lại tốc độ của Hàn Dập Hạo, khó khăn chịu một cú đấm.
Song, may mà né tránh thích đáng, cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng thừa dịp anh ta điều chỉnh tư thế trong mili giây, anh ta lại chịu một cú tấn công khuỷu tay sắc bén của Hàn Dập Hạo, nhất thời trọng tâm có chút không vững, Hàn Dập Hạo xoay người ghì hông, lại tiếp tục quét một cú đá mạnh, người đàn ông vạm vỡ kia phịch một tiếng nằm ngửa ở trên đất.
Tòng Thiện biết mấy chiêu này của Hàn Dập Hạo hẳn là thuộc về kỹ thuật đánh thái quyền, đặc điểm của nó là có thể ở trong khoảng cách cực ngắn, dùng khuỷu tay, đầu gối và các vị trí khác làm công kích, là một loại võ thuật vô cùng tàn nhẫn, lực sát thương lớn, cho nên mới có thể đánh ngã người đàn ông vạm vỡ như núi này chỉ trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.