Quyển 2 - Chương 57: Chương 20.1: Lần đầu nếm thử mây mưa
Quả Đào Lạc Đường
21/10/2015
"Hàn Dập Hạo!" Lúc đi qua cửa phòng tắm, Tòng Thiện đột nhiên kéo lấy cánh cửa, không muốn đi vào, "Hay là chúng ta tách ra tắm đi."
"Có khác biệt sao? Cơ thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy?" Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, tà tứ hỏi.
Bị lời của anh trêu chọc đến mức sắc mặt đỏ ửng, dưới tình thế cấp bách Tòng Thiện buột miệng nói: "Em mắc tiểu!"
Trên thực tế, quả thật cô muốn đi vệ sinh.
"Còn muốn dùng đi tiểu chạy trốn?" Hàn Dập Hạo giễu cợt nói.
"Em thật sự rất vội." Tòng Thiện từ trong ngực anh nhảy xuống, dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa, "Anh đi phòng khách tắm đi."
"Tòng Thiện, em trốn không khỏi đâu." Hàn Dập Hạo bị cô từ từ đẩy ra ngoài cửa, cũng không khăng khăng giữ, chỉ có cười đầy ẩn ý nói.
"Em cũng không phải là phạm nhân, trốn cái gì mà trốn." Tòng Thiện nói xong nhanh chóng đóng cửa lại, cản anh ở bên ngoài.
Nghe thấy bước chân của anh đi xa, Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, cô liền khắc chế không được mà có chút căng thẳng, tuy cô rất yêu anh, cũng không bài xích hiến thân cho anh, nhưng đau đớn lần trước khắc sâu trong trí nhớ khiến cô đến bây giờ trong lòng vẫn còn có bóng ma, lần này bọn họ có như lần trước hay không?
Nhưng hai người lui tới gần hai tháng, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ làm, cô nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Nhưng qua đêm nay, bọn họ lại chân chính mà có được lẫn nhau, đến lúc đó mối quan hệ này có thay đổi hay không đây?
Lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tòng Thiện quyết định đi một bước tính một bước, chậm chạp tắm xong, cô quấn khăn tắm đến đầu gối chậm rãi đi ra ngoài.
Trên chiếc giường king size cỡ lớn, Hàn Dập Hạo đã ngồi chờ cô từ sớm, anh mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen rộng rãi, lộ ra lồng ngực cường tráng màu đồng, dưới lớp quần áo mỏng, bắp thịt căng phồng này mang theo mùi xâm lược nồng đậm, anh thấy Tòng Thiện đi ra, cũng từ từ đứng lên, đôi mắt đen sâu như đầm cổ ngàn năm bình tĩnh nhìn cô, ngọn lửa bóng bỏng dần dần vụt cháy.
Cô xõa tóc dài ở sau ót, trên da thịt trắng nõn còn dính vài giọt nước lóng lánh trong suốt, men theo đường cong phập phồng của cô, từ trên đỉnh đầu, trên mặt, trên xương quai xanh từ từ trượt xuống, biến mất ở rãnh ngực mê người ấy.
Thấy anh sãi bước đi tới, Tòng Thiện theo bản năng liền siết chặt khăn tắm ở ngực, đôi chân thon dài vẫn còn chưa kịp lùi về phía sau một bước, đã bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông lôi kéo, kéo một cái, tiến vào trong ngực của anh.
Trong cánh mũi tràn ngập mùi nam tính hòa lẫn mùi thơm dịu sau khi được tắm rửa, Tòng Thiện từ chỗ bờ vai của anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa mới gọi một tiếng "Hàn Dập Hạo", thân thể lập tức bị nhấc bổng lên, tầm mắt xoay lượn một vòng, cảnh vật trước mắt lướt qua như cưỡi ngựa xem đèn, cô liền bị anh đè đến trên giường.
"Tòng Thiện." Cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thể trọng nặng nề của anh, một tay khác của anh lướt nhẹ qua tóc đen ẩm ướt bên tai cô, vén đến sau tai, thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng, "Em thật là đẹp."
Cô trước mặt không thoa phấn trang điểm, làn da lại nõn nà bóng loáng như đồ sứ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay này, đôi mắt như nước hồ thu như được ngâm qua nước hắc bồ đào, trong veo như nước mà nhìn thẳng vào anh, lông mi cong dài như bươm bướm bay lượn giữa những bông hoa, cánh bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, mỗi một lần chớp động, đều đổi lấy trái tim khẽ rung động của anh, cái mũi nhỏ cao thẳng, chỉ rộng hơn ngón tay cái của anh một chút, môi anh đào mịn màng trơn bóng mê người, khiến người ta muốn vuốt ve.
"Hàn Dập Hạo." Cô có chút lo lắng khẽ gọi, vừa mới mở miệng, lòng ngón tay thô ráp của anh không ngừng lưu luyến ở bờ môi của cô nhân cơ hội thâm nhập vào trong khoang miệng nhỏ nhắn thơm mát của cô, khẽ chà sát lên hàm răng trắng như ngọc của cô.
"Xuỵt." Anh làm một động tác đừng có lên tiếng, không muốn phá hỏng bầu không khí.
Cô bị ánh mắt của anh mê hoặc, nhưng theo bản năng liền ngậm lấy ngón tay của anh.
Anh càng cảm thấy toàn thân khó chịu như lửa đốt, bàn tay lôi kéo, thô lỗ xé đứt dây buộc áo ngủ, để lại xa xa ở dưới giường.
Mình thoát khỏi trói buộc, Hàn Dập Hạo lại bắt đầu cởi bỏ vật che đậy của cô.
Khi da thịt tiếp xúc đến hơi lạnh, thì Tòng Thiện phản xạ có điều kiện liền đưa tay ôm lấy cơ thể.
Nhưng không ngờ bởi vì động tác của cô, đường cong trông động lòng người này càng lúc càng hấp dẫn.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt anh bị nhuộm đỏ, trái táo adam hơi chuyển động, nhất thời trở nên miệng đắng lưỡi khô.
"Tòng Thiện." Anh cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa nói lời yêu.
Dần dần, bởi vì anh vỗ về, cô thả lỏng một chút, học theo động tác của anh, vụng về bắt đầu hôn trả lại.
Anh chầm chậm mà kiên định kéo cánh tay của cô ra, để da thịt hai người dán chặt vào nhau.
Nhưng khi lần nữa cảm nhận được nhiệt độ khác thường này, thân thể cô lại trở nên có chút căng thẳng.
"Hàn Dập Hạo..." Đôi đồng tử như thủy tinh của cô nhuốm vẻ bối rối, nhịn không được bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh.
"Đừng sợ." Anh mềm giọng an ủi, cánh tay dài đột nhiên duỗi ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ.
"Đây là cái gì?" Tòng Thiện có chút tò mò hỏi, nhưng khi cô nhìn thấy chữ in trên cái hộp, thì sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Cái này chẳng lẽ chính là gel... bôi... trơn... trong truyền thuyết sao.
Anh nhìn ra được cô lúng túng ngượng ngùng, bật ra tiếng cười trầm thấp, giọng thuần phát êm tai như nhạc cụ vừa dày vừa nặng: "Còn nhớ lần trước đi gặp bác sĩ không, ông ấy nói thực tế thì hai ta 'thể hình khác biệt', lúc đầu tốt nhất dùng dược phẩm phụ trợ, nhờ đó em sẽ không có đau đớn."
Nghe anh nói, Tòng Thiện liền hiểu được tại sao lúc đó anh cười đến mức "gian" như vậy, hóa ra là lời của bác sĩ thỏa mãn cảm giác tự phụ của đàn ông bọn họ, khó trách lần đầu tiên "làm" thất bại mà anh còn cười vui vẻ như vậy.
"Anh nói nữa, em sẽ đổi ý!" Bị tiếng cười của anh chọc giận, Tòng Thiện híp đôi mắt xinh đẹp, uy hiếp nói.
"Em cho rằng còn có cơ hội đổi ý sao?" Anh cười tà tà một tiếng, ở lúc cô còn chưa có kịp làm ra phản ứng, lập tức hóa thân thành một con sói, vững vàng vây hãm cô dưới thân, nuốt vào bụng...
"Có khác biệt sao? Cơ thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy?" Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, tà tứ hỏi.
Bị lời của anh trêu chọc đến mức sắc mặt đỏ ửng, dưới tình thế cấp bách Tòng Thiện buột miệng nói: "Em mắc tiểu!"
Trên thực tế, quả thật cô muốn đi vệ sinh.
"Còn muốn dùng đi tiểu chạy trốn?" Hàn Dập Hạo giễu cợt nói.
"Em thật sự rất vội." Tòng Thiện từ trong ngực anh nhảy xuống, dùng sức đẩy anh ra ngoài cửa, "Anh đi phòng khách tắm đi."
"Tòng Thiện, em trốn không khỏi đâu." Hàn Dập Hạo bị cô từ từ đẩy ra ngoài cửa, cũng không khăng khăng giữ, chỉ có cười đầy ẩn ý nói.
"Em cũng không phải là phạm nhân, trốn cái gì mà trốn." Tòng Thiện nói xong nhanh chóng đóng cửa lại, cản anh ở bên ngoài.
Nghe thấy bước chân của anh đi xa, Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, cô liền khắc chế không được mà có chút căng thẳng, tuy cô rất yêu anh, cũng không bài xích hiến thân cho anh, nhưng đau đớn lần trước khắc sâu trong trí nhớ khiến cô đến bây giờ trong lòng vẫn còn có bóng ma, lần này bọn họ có như lần trước hay không?
Nhưng hai người lui tới gần hai tháng, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ làm, cô nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Nhưng qua đêm nay, bọn họ lại chân chính mà có được lẫn nhau, đến lúc đó mối quan hệ này có thay đổi hay không đây?
Lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tòng Thiện quyết định đi một bước tính một bước, chậm chạp tắm xong, cô quấn khăn tắm đến đầu gối chậm rãi đi ra ngoài.
Trên chiếc giường king size cỡ lớn, Hàn Dập Hạo đã ngồi chờ cô từ sớm, anh mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm màu đen rộng rãi, lộ ra lồng ngực cường tráng màu đồng, dưới lớp quần áo mỏng, bắp thịt căng phồng này mang theo mùi xâm lược nồng đậm, anh thấy Tòng Thiện đi ra, cũng từ từ đứng lên, đôi mắt đen sâu như đầm cổ ngàn năm bình tĩnh nhìn cô, ngọn lửa bóng bỏng dần dần vụt cháy.
Cô xõa tóc dài ở sau ót, trên da thịt trắng nõn còn dính vài giọt nước lóng lánh trong suốt, men theo đường cong phập phồng của cô, từ trên đỉnh đầu, trên mặt, trên xương quai xanh từ từ trượt xuống, biến mất ở rãnh ngực mê người ấy.
Thấy anh sãi bước đi tới, Tòng Thiện theo bản năng liền siết chặt khăn tắm ở ngực, đôi chân thon dài vẫn còn chưa kịp lùi về phía sau một bước, đã bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông lôi kéo, kéo một cái, tiến vào trong ngực của anh.
Trong cánh mũi tràn ngập mùi nam tính hòa lẫn mùi thơm dịu sau khi được tắm rửa, Tòng Thiện từ chỗ bờ vai của anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa mới gọi một tiếng "Hàn Dập Hạo", thân thể lập tức bị nhấc bổng lên, tầm mắt xoay lượn một vòng, cảnh vật trước mắt lướt qua như cưỡi ngựa xem đèn, cô liền bị anh đè đến trên giường.
"Tòng Thiện." Cánh tay mạnh mẽ chống đỡ thể trọng nặng nề của anh, một tay khác của anh lướt nhẹ qua tóc đen ẩm ướt bên tai cô, vén đến sau tai, thốt ra lời cảm thán tự đáy lòng, "Em thật là đẹp."
Cô trước mặt không thoa phấn trang điểm, làn da lại nõn nà bóng loáng như đồ sứ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay này, đôi mắt như nước hồ thu như được ngâm qua nước hắc bồ đào, trong veo như nước mà nhìn thẳng vào anh, lông mi cong dài như bươm bướm bay lượn giữa những bông hoa, cánh bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, mỗi một lần chớp động, đều đổi lấy trái tim khẽ rung động của anh, cái mũi nhỏ cao thẳng, chỉ rộng hơn ngón tay cái của anh một chút, môi anh đào mịn màng trơn bóng mê người, khiến người ta muốn vuốt ve.
"Hàn Dập Hạo." Cô có chút lo lắng khẽ gọi, vừa mới mở miệng, lòng ngón tay thô ráp của anh không ngừng lưu luyến ở bờ môi của cô nhân cơ hội thâm nhập vào trong khoang miệng nhỏ nhắn thơm mát của cô, khẽ chà sát lên hàm răng trắng như ngọc của cô.
"Xuỵt." Anh làm một động tác đừng có lên tiếng, không muốn phá hỏng bầu không khí.
Cô bị ánh mắt của anh mê hoặc, nhưng theo bản năng liền ngậm lấy ngón tay của anh.
Anh càng cảm thấy toàn thân khó chịu như lửa đốt, bàn tay lôi kéo, thô lỗ xé đứt dây buộc áo ngủ, để lại xa xa ở dưới giường.
Mình thoát khỏi trói buộc, Hàn Dập Hạo lại bắt đầu cởi bỏ vật che đậy của cô.
Khi da thịt tiếp xúc đến hơi lạnh, thì Tòng Thiện phản xạ có điều kiện liền đưa tay ôm lấy cơ thể.
Nhưng không ngờ bởi vì động tác của cô, đường cong trông động lòng người này càng lúc càng hấp dẫn.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt anh bị nhuộm đỏ, trái táo adam hơi chuyển động, nhất thời trở nên miệng đắng lưỡi khô.
"Tòng Thiện." Anh cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa nói lời yêu.
Dần dần, bởi vì anh vỗ về, cô thả lỏng một chút, học theo động tác của anh, vụng về bắt đầu hôn trả lại.
Anh chầm chậm mà kiên định kéo cánh tay của cô ra, để da thịt hai người dán chặt vào nhau.
Nhưng khi lần nữa cảm nhận được nhiệt độ khác thường này, thân thể cô lại trở nên có chút căng thẳng.
"Hàn Dập Hạo..." Đôi đồng tử như thủy tinh của cô nhuốm vẻ bối rối, nhịn không được bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh.
"Đừng sợ." Anh mềm giọng an ủi, cánh tay dài đột nhiên duỗi ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ.
"Đây là cái gì?" Tòng Thiện có chút tò mò hỏi, nhưng khi cô nhìn thấy chữ in trên cái hộp, thì sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Cái này chẳng lẽ chính là gel... bôi... trơn... trong truyền thuyết sao.
Anh nhìn ra được cô lúng túng ngượng ngùng, bật ra tiếng cười trầm thấp, giọng thuần phát êm tai như nhạc cụ vừa dày vừa nặng: "Còn nhớ lần trước đi gặp bác sĩ không, ông ấy nói thực tế thì hai ta 'thể hình khác biệt', lúc đầu tốt nhất dùng dược phẩm phụ trợ, nhờ đó em sẽ không có đau đớn."
Nghe anh nói, Tòng Thiện liền hiểu được tại sao lúc đó anh cười đến mức "gian" như vậy, hóa ra là lời của bác sĩ thỏa mãn cảm giác tự phụ của đàn ông bọn họ, khó trách lần đầu tiên "làm" thất bại mà anh còn cười vui vẻ như vậy.
"Anh nói nữa, em sẽ đổi ý!" Bị tiếng cười của anh chọc giận, Tòng Thiện híp đôi mắt xinh đẹp, uy hiếp nói.
"Em cho rằng còn có cơ hội đổi ý sao?" Anh cười tà tà một tiếng, ở lúc cô còn chưa có kịp làm ra phản ứng, lập tức hóa thân thành một con sói, vững vàng vây hãm cô dưới thân, nuốt vào bụng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.