Sếp Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 12: Chương 4.4: Hàn thiếu ra tay (tiếp)

Quả Đào Lạc Đường

27/07/2015

Vội vàng rửa mặt xong, Tòng Thiện ăn mặc giản dị rồi đi ra ngoài.

Khi đến ngã tư đường, cũng qua nửa giờ, chiếc xe thể thao Lamborghini màu đen matt đã tới từ lâu, thấy Tòng Thiện đi tới, Hàn Dập Hạo bước xuống xe, lịch sự mà mở cửa xe cho cô.

"Cảm ơn." Lịch sự nói câu cảm ơn, Tòng Thiện ngồi lên xe.

"Muốn ăn gì?" Chiếc xe thể thao bóng bẩy vụt đi như một làn khói chạy ra khỏi đường phố, Hàn Dập Hạo nghiêng đầu hỏi một câu.

"Tùy." Tòng Thiện đáp, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Hàn Dập Hạo, nói: "Nói là tôi mời ăn cơm, hẳn là tôi hỏi anh muốn ăn gì mới phải."

Khóe môi Hàn Dập Hạo khẽ nhếch, hôm nay anh mặc một chiếc áo bành tô màu đen, kiểu dáng tinh tế trông cũng rất đẹp đẽ, nhưng Tòng Thiện phác giác được, ngoại trừ quân phục, dường như quần áo của anh cũng chỉ có hai màu, là màu đen và màu xám tro.

"Ai mời không quan trọng." Anh cười nói, quan trọng là em chịu ra ngoài gặp anh, dĩ nhiên những lời này, anh không có nói.

"Không được, tôi đã nói tôi mời thì tôi mời." Tòng Thiện nghiêm túc nói, "Mặc dù tôi không thể mời anh ăn sơn hào hải vị, nhưng một bữa ăn ở nhà hàng tôi vẫn còn mời được."

"Vậy em sắp xếp đi." Hàn Dập Hạo thuận theo ý của cô, nói, "Mấy năm nay, thời gian anh ở thành phố A không nhiều lắm, anh nghe theo lời đề cử của em."

"Vậy đi Đức Tây Phu Nhân đi." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, ở trong phạm vi năng lực của cô thì nhà hàng Tây này thuộc bậc cao cấp nhất, không đến nổi quá bủn xỉn.

Hàn Dập Hạo lại nói: "Cơm Tây anh ăn ngán rồi, không bằng đổi khẩu vị khác. Bình thường em ăn gì?"

"Nơi dân thường chúng tôi đi, anh ăn không quen đâu." Tòng Thiện nói những lời này, cũng không có ý châm chọc, mà là thực tế.

"Cho dù 'loại người' giống như bọn anh, thỉnh thoảng cũng muốn thể nghiệm dân tình, hiểu được 'khó khăn' dân gian đúng không?" Hàn Dập Hạo nở nụ cười giỡn.

Tòng Thiện cũng khẽ cười nói: "Sợ rằng thân thể quý giá của anh chưa có thể nghiệm được dân tình, trái lại thượng thổ hạ tả[1]."

[1] Thượng thổ hạ tả: vừa nôn mửa vừa tiêu chảy.

"Đùa à! Anh chính là xuất thân bộ đội đặc chủng, khổ cực gì chưa từng ăn, cho dù thịt tươi hay côn trùng sống anh cũng có thể nuốt trôi, chớ nói chi là thức ăn dân chúng." Hàn Dập Hạo cáu giận nói.

"Nhưng." Tòng Thiện đang muốn nói như vậy thật không có thành ý.



Hàn Dập Hạo ngắt lời của cô, giành nói: "Vậy không bằng quay về nhà của em, em nấu cơm cho anh ăn, cũng coi như anh ăn thức ăn 'dân gian' rồi."

Điều này sao có thể! Tòng Thiện vừa định bác bỏ, nghĩ lại, tối nay tới là để nói rõ với anh, cần gì quấn bện lấy cái vấn đề này.

"Nói mau, bình thường em ăn gì? Có phải thích ăn mặn cay hay không?" Hàn Dập Hạo thúc giục nói.

"Làm sao anh biết?" Tòng Thiện kinh ngạc, khẩu vị của cô anh làm thế nào biết được.

"Mỗi lần ăn cơm cùng em, em đều chỉ ăn mấy món, sao anh lại không biết?" Anh nhướng mày thấp giọng cười nói.

"À." Được anh nhắc tới, cô mới nghĩ đến lúc ở Samos cô đích thực thích ăn món ăn "khẩu vị nặng", nhưng Hàn Dập Hạo không biết, sở dĩ cô thích ăn cay mặn, là bởi vì lúc ăn cơm có thể ăn ít thức ăn một chút.

"Đi ăn lẩu có được không?" Anh lại đề nghị.

"Anh có thể ăn sao?" Tòng Thiện có chút không xác định hỏi anh, tuy da dẻ Hàn Dập Hạo không trắng, nhưng vốn rất đẹp, anh không sợ ăn lẩu sẽ bị nhiệt sao.

"Là một người lính lại không thể ăn được thức ăn cay sao?" Hàn Dập Hạo cười nói.

"Vậy được rồi, tôi dẫn anh đi đến quán ăn lâu năm, hoàn cảnh ở đó cũng được, mùi vị của lẩu cũng rất chính tông với lại vị không tệ." Tòng Thiện đề nghị.

"Em nói xem đi như thế nào đây." Y theo "chỉ thị" của cô, hai người lái xe đến một quán lẩu trông cũng tương đối sạch sẽ sáng sủa, đi theo một em trai nhỏ đến bãi đỗ xe ở ga ra tầng ngầm.

Hai người vừa đi vào trong quán, dường như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía của bọn họ.

Tòng Thiện biết bọn họ đều là đang nhìn Hàn Dập Hạo, cái này cũng khó trách, anh mặc một chiếc áo bành tô bằng len cắt may vừa người, quấn khăn quàng cổ cùng màu, diện mạo hoàn mỹ không tỳ vết giống như là một nhân vật bước ra từ truyện tranh, loại quý công tử này đến quán ăn nhỏ như vậy, tự nhiên khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Lại cúi đầu nhìn lối ăn mặc này của mình, áo lông màu xám tro phối với quần jean, tóc buộc thành đuôi ngựa, đi ở bên cạnh anh, giống như một học sinh trung học tầm thường.

Nghĩ vậy, cô theo bản năng liền kéo ra khoảng cách với anh.

Nhân viên phục vụ đi theo lên căn phòng bao trên lầu, hai người ngồi xuống, chọn món ăn xong, nhân viên liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tòng Thiện giải thích nói: "Bởi vì món lẩu nơi này thiên về cay, có lẽ người địa phương ăn không quen, cho nên không có nhiều khách."



"Anh tin vào mắt nhìn của em." Hàn Dập Hạo nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

Tòng Thiện lúng túng dời tầm mắt, cúi thấp đầu, có chút mất tự nhiên nói: "Chuyện của Tòng Như thật sự rất cảm ơn anh."

"Em cũng biết, chỉ cần em mở miệng, anh không thể không giúp." Hàn Dập Hạo thật lòng nói, sợ nhất cô cái gì cũng không nói cho anh biết, không nên gặp chuyện không may anh mới biết được.

Tòng Thiện im lặng, cách một hồi lâu, mới lên tiếng: "Thật ra thì tôi không muốn làm phiền anh."

"Anh biết." Hàn Dập Hạo lặng lẽ thở dài, mở miệng nói, "Chuyện của Arsfat em vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho nên em vẫn không chịu tha thứ cho anh."

"Không phải tôi trách anh." Tòng Thiện ngẩng đầu, nhìn anh, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Là người Trung Quốc, tôi có thể hiểu được cách làm của anh, nhưng..."

"Nhưng em cảm thấy anh lợi dụng em?" Hàn Dập Hạo đột nhiên hỏi như thế.

Tòng Thiện mấp máy môi, nhưng không có nói gì cả.

"Về chuyện thiết bị theo dõi, đó là sau khi chúng ta từ thôn Raim trở về, anh liền gắn lên đồng phục của em, anh là sợ em lại dính vào nguy hiểm, không kịp cứu em. Anh thật sự không có muốn lợi dụng em để tìm tung tích của Arsfat. Trên thực tế, trên người Dunham Linda có lắp thiết bị theo dõi, cho dù em không đi theo, bọn anh cũng sẽ tìm được tung tích của Arsfat." Hàn Dập Hạo từ tốn kể lại, "Lúc ấy, hoàn cảnh ở Samos đã rất không ổn định, quân chính phủ hứa, nếu như anh chịu giúp dẫn dụ Arsfat ra, bọn họ có thể bảo đảm tất cả thành viên gìn giữ hòa bình của Trung Quốc sẽ được an toàn trở về nước, hơn nữa, hơn phân nửa quyền khai thác khoáng sản trong nước sẽ cân nhắc ưu tiên hợp tác với công ty của Trung Quốc. Anh thừa nhận, về riêng tư, anh còn trợ giúp bọn họ một lượng lớn vũ khí, nhưng những thứ này điều là vì suy tính cho đại cục."

Tòng Thiện im lặng lắng nghe, chờ anh nói xong, đột nhiên mở miệng, giọng không lớn, nhưng rõ ràng mà vang vọng ở trong phòng: "Anh nói láo."

"Tòng Thiện, anh." Hàn Dập Hạo sửng sốt, muốn lên tiếng, cô lại giơ tay lên, ngăn cản nói: "Trước tiên, anh hãy nghe tôi nói hết."

"Ừ." Hàn Dập Hạo gật đầu nói.

"Hàn Dập Hạo, thật ra thì anh không cần gạt tôi, thời gian ở Samos tôi nghĩ mãi mà không ra, nhưng sau khi về nước, tôi có nhiều thời gian nghĩ lại như vậy, tự nhiên có thể nhìn ra sơ hở ngày đó. Anh nói anh lắp thiết bị theo dõi ở trên người Dunham Linda, nhưng tôi và anh đều hiểu rõ, với tính cách của Arsfat, anh ta không thể nào không kiểm tra được. Khi anh ta giật miếng kim loại lắp trên quân hàm của tôi xuống, thì anh ta nói anh ta không nghĩ tới ngay cả tôi mà anh cũng lợi dụng. Anh ta sơ sót, đây chính là sai lầm đầu tiên anh ta phạm phải. Anh đi họp ở trụ sở gìn giữ hòa bình, Trung tá Tề rất chiếu cố tôi, anh ta nói với tôi rất nhiều chuyện, anh ta nói anh đã từng có khoảng thời gian rất phóng đãng, nhưng chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, nếu như tôi biết chuyện gì xảy ra với anh, sẽ hiểu được anh. Anh ta còn nói cho tôi biết hành trình mấy ngày đó của anh, tôi biết anh không có thời gian để hoàn thành ván cờ kia với quân chính phủ. Ngày đó anh vội vã chạy tới, chỉ có một khả năng-- anh lo cho an nguy của tôi." Giọng của Tòng Thiện réo rắt trong trẻo, thuần túy giống như thủy tinh không chứa một chút tạp chất nào.

Hàn Dập Hạo lắng nghe, trong lòng giống như đánh đổ cả bình ngũ vị, quả thật cô rất thông minh, cái gì cũng không gạt được cô.

"Arsfat không nên đưa tôi đi, chọc giận anh. Anh đã từng vì tôi, có thể bỏ mặc thôn Raim bị tàn sát, khi đó, hiển nhiên có thể lại vì tôi, đưa quân chính phủ vây quét Arsfat. Đây là sai lầm thứ hai anh ta phạm phải, cũng là trí mạng nhất. Anh biết, Arsfat sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy, anh ta nhất định sẽ gỡ bỏ thiết bị trên người của Dunham Linda, cho nên, ngoài mặt anh là thuận tay đẩy thuyền tặng cho chính phủ Khoa Phỉ một lễ vật, trên thực tế, anh muốn nhân cơ hội đưa Dunham Linda về bên cạnh của Arsfat." Tòng Thiện từng câu từng chữ phân tích vô cùng rõ ràng kỹ lưỡng, nhìn vào tròng mắt trong suốt như băng của anh, dường như muốn nói phong hoa tuyết nguyệt đau khổ không liên quan.

"Không phải như em nghĩ, không có chút liên quan gì đến em." Hàn Dập Hạo ngắt lời của cô, phản bác.

"Có liên quan." Tòng Thiện lắc đầu, "Từ đầu tới cuối, anh đều là đang hoàn thành nhiệm vụ mà quốc gia giao cho anh. Mà anh không có nói cho tôi biết sự thật, là sợ sau khi tôi biết rõ chân tướng, thật sự là tôi hại chết bọn họ, nếu như tôi không có đi theo, các anh cũng sẽ không tìm được Arsfat, Dunham Linda sẽ không chết, Arsfat cũng sẽ không mất tích. Thật ra thì tôi biết, tôi mới là đầu sỏ gây nên, anh là không muốn tôi đau lòng tự trách, cho nên mới gánh hết trên người, có đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Dè Dặt Một Chút!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook