Quyển 2 - Chương 147: Tờ báo
Quả Đào Lạc Đường
12/04/2016
Tòng Thiện bị dọa sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh là chỉ "kết hôn" sao?
Hàn Dập Hạo thấy cô phản ứng khác thường, không khỏi nhướn mày, nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Thế nào, không muốn sao?"
Đương nhiên không muốn! Chưa kể, lúc này cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý kết hôn, anh chỉ tùy tiện nói một câu, cô liền muốn gả cho anh sao?
"Em cảm thấy quá đột nhiên." Tòng Thiện uyển chuyển cự tuyệt nói.
"Đột nhiên?" Hàn Dập Hạo có chút mất hứng, "Em ngay cả con cũng đã có rồi, còn tính là đột nhiên sao?"
"Có con không có nghĩa là muốn kết hôn." Tòng Thiện không để ý liền nói ra lời trong lòng.
Hàn Dập Hạo híp mắt lại, chất vấn: "Lẽ nào em muốn con sinh ra làm con ngoài giá thú?"
"Em không có nói như vậy." Tòng Thiện né tránh ánh mắt của anh, rầu rĩ nói, "Chỉ có điều em cảm thấy--"
"Cảm thấy cái gì?" Hàn Dập Hạo tiếp tục hỏi.
"Gia đình của anh nhất định sẽ không đồng ý." Tòng Thiện nói ra băn khoăn lớn nhất.
"Là anh cưới em chứ không phải là bọn họ." Hàn Dập Hạo dửng dưng đáp.
"Nói thì nói như thế, nhưng không nhận được chúc phúc hôn nhân cũng sẽ không lâu dài." Tòng Thiện không muốn anh từ nay về sau đoạn tuyệt với người nhà.
"Bạn bè của em và bạn bè của anh sẽ không chúc phúc sao?" Hàn Dập Hạo phản bác.
"Cái này không giống nhau." Tòng Thiện lắc đầu, nói, "Chúc phúc của bố mẹ thì khác, em không muốn sau này con không có ông nội bà nội. Huống chi, em vẫn không thể tha thứ cho mẹ của anh, bây giờ chúng ta kết hôn, chỉ có thể là khiến trong nhà càng gà chó không yên."
"Nếu quả thật em hận mẹ anh, anh sẽ không ép em đi gặp bà. Nhưng việc kết hôn này nhất định phải kết, anh không muốn em và con bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ." Hàn Dập Hạo kiên quyết nói, nếu không phải trong lòng cô cất giấu nhiều băn khoăn như vậy, anh đã sớm cưỡng ép kéo cô đến cục dân chính rồi.
Đúng vậy, nếu như cô muốn sinh đứa nhỏ ra, đương nhiên phải cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Hàn Dập Hạo nói không sai, nhưng là muốn cô đồng ý ngay bây giờ, quả thật cô không làm được, nếu như kết hôn, chính là chuyện cả đời, sau này cô xảy ra chuyện gì, sẽ liên lụy anh suốt đời, cô phải suy nghĩ kỹ mới được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Em còn dám chần chừ?" Hàn Dập Hạo lại càng không vui, gả cho anh mà cô còn phải nghĩ lâu như vậy sao?
Tòng Thiện bị anh ép, tùy tiện nói một lý do: "Em không muốn bụng lớn mặc áo cưới!"
"Ai nói phải mặc áo cưới?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.
"Cái gì? Còn không mặc áo cưới?" Tòng Thiện nổi giận, anh coi cô là cái gì, cô tức giận hét: "Em không lấy chồng!"
Hàn Dập Hạo thấy cô quay đầu sang một bên, lại cất tiếng cười khẽ một hồi.
Tòng Thiện càng tức, tuy cô không phải là sinh ra trong gia đình giàu có gì, nhưng cô còn chưa đến mức giá rẻ như vậy, cầu hôn không có, hoa tươi, quỳ xuống không có, ngay cả hôn lễ anh cũng không có ý định làm, tuy nhiên, nếu quả thật muốn kết hôn, cô cũng muốn khiêm tốn xong chuyện, nhưng làm hay không làm và anh muốn hay không muốn là hai chuyện khác nhau. Anh qua loa như vậy, đừng hòng cô sẽ đồng ý.
"Thực sự tức giận?" Hàn Dập Hạo đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, trêu chọc cô nói, "Có phải giận anh một chút 'thành ý' cũng không có?"
Tòng Thiện tiếp tục không để ý tới anh.
"Được rồi, đồ ngốc. Dễ dàng tức giận như vậy, sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng đấy." Hàn Dập Hạo nhắc nhở nói.
Tòng Thiện đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Đừng nói chuyện với em."
"Anh là nói chúng ta đăng ký trước, chờ con được sinh ra, sẽ làm hôn lễ. Sao vẫn luôn nghe nói một nửa, thì đã tức giận? Tự mình làm khó dễ với chính mình." Hàn Dập Hạo khiển trách nói.
"Vậy thì chờ con được sinh ra rồi hãy nói." Tòng Thiện vẫn còn chưa nguôi giận, nổi tính đùa bỡn.
"Không được." Hàn Dập Hạo thẳng thừng cự tuyệt, "Con trai của anh một ngày cũng không thể làm con ngoài giá thú."
"Con ở trong bụng của em, có lấy chồng hay không em quyết định." Tòng Thiện vuốt bụng, "Mượn danh thiên tử để ra lệnh cho chư hầu."
"Không có anh, làm sao có con được?" Hàn Dập Hạo nhắc nhở cô, anh có một nửa "công lao".
"Vậy em mặc kệ." Tòng Thiện "ngang ngược" đáp, "Em chỉ biết là bây giờ em không muốn gả."
Hàn Dập Hạo trừng mắt nhìn cô, hỏi: "Chừng nào thì em mới muốn gả?"
"Còn chưa có đồng ý gả cho anh, anh đã dữ như vậy rồi." Tòng Thiện không hài lòng với thái độ của anh, trừng trở lại, chất vấn, "Nếu em thật sự gả cho anh, anh vẫn không thể 'bắt nạt', 'ngược đãi' em?"
"Cô gái này." Hàn Dập Hạo nhức đầu, quả nhiên không thể phân rõ phải trái với phụ nữ có thai, "Em không 'bắt nạt ngược đãi' anh là tốt rồi, anh còn dám "bắt nạt ngược đãi' em sao?"
"Nói vậy cũng không chính xác, luận về thân thủ, em không bằng anh, luận về xảo trá, em cũng không bằng anh." Tòng Thiện vạch đầu ngón tay, kể lể từng cái nói, "Trước kia anh còn thường xuyên tính kế em, em cảm thấy anh không đáng tin."
"Anh tính kế em lúc nào?" Hàn Dập Hạo nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, cô gái này càng nói càng thái quá.
"Chuyện anh hại em đi gìn giữ hoà bình ở Châu Phi tính thế nào?" Tòng Thiện lật lại nợ cũ.
"Chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, em còn muốn đề cập tới." Hàn Dập Hạo rất là bất đắc dĩ, được rồi, anh thừa nhận, quả thật anh đã từng "tính kế" cô, nhất là lúc theo đuổi cô, nhưng những "bí mật nhỏ" này anh tính vĩnh viễn cũng không cho cô biết.
"Tại sao không đề cập tới? Anh đã làm nhiều chuyện đáng ghét như vậy với em, em còn chưa tính sổ từng việc với anh đấy." Tòng Thiện oán hận nói, anh chàng này, lúc đầu làm hại anh thảm như vậy, sau đó anh thích cô, đã nghĩ hết cách "ép" cô ở bên anh, dựa vào cái gì anh muốn thế nào thì như thế đó chứ.
"Được rồi, chờ chúng ta kết hôn, em còn có thời gian cả đời để 'trả thù' anh." Hàn Dập Hạo ba câu không rời chủ đề.
"Em mới không có ngốc như vậy, ngộ nhỡ là anh 'trả thù' em thì sao." Tòng Thiện hừ một tiếng, trốn tránh nói, "Em mệt rồi, muốn ngủ một lát."
"Em đừng tưởng rằng có nói những chuyện này hay không, chúng ta cũng không cần kết hôn đều được." Hàn Dập Hạo biết cô có chủ ý gì, cường điệu nói.
Tòng Thiện không để ý tới anh, bò đến ghế ngồi mềm mại phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một hồi lâu vẫn không ngủ được, anh đột nhiên nói muốn kết hôn như vậy, nhà họ Hàn bên kia thật sự sẽ chẳng ngó ngàng gì tới sao? Còn có, bệnh của cô--
Haiz, thôi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đi một bước tính một bước, con bình an không có việc gì mới quan trọng nhất.
Về tới thành phố A, quả nhiên như lời Hàn Dập Hạo nói đã hơn bốn giờ, anh ôm cô về nhà, Tòng Thiện thức dậy.
"Bây giờ mấy giờ rồi." Tòng Thiện xoa xoa mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, kéo tay anh qua, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay của anh.
"Gần năm giờ." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, nói.
"Vậy không phải anh sắp đi rồi sao." Tòng Thiện trở mình ngồi dậy, hỏi.
"Ừ, chờ em ngủ anh sẽ đi." Hàn Dập Hạo đi vào phòng tắm rửa mặt, lại cầm một cái khăn lông ướt đi ra, giúp cô lau mặt và tay.
"Anh có muốn ngủ một lúc trước hay không." Tòng Thiện lo lắng anh quá mệt.
"Không cần đâu, anh rút về quân khu rồi nghỉ ngơi." Hàn Dập Hạo lại mang đồ ngủ của cô tới, để cô thay, "Trên máy bay ngủ không được ngon lắm, em ngủ thêm một chút đi, chờ thức dậy muốn ăn cái gì thì gọi đồ bên ngoài, em phải nhớ kỹ, bây giờ em là hai người, không thể không chăm sóc tốt cho mình giống như trước kia nữa."
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, nằm ở trên giường.
Hàn Dập Hạo giúp cô dịch góc chăn xong, thấy hai mắt cô sáng ngời nhìn anh chằm chằm, nhịn không được hôn lên mắt cô một cái, cười nói: "Tối anh sẽ về, em không cần quá nhớ anh."
"Em mới không nhớ anh." Tòng Thiện miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo nói.
"Đồ ngốc." Anh hôn cô, lưỡi rồng cạy mở mở răng ngọc của cô, tiến quân thần tốc mà quấn lấy cái lưỡi mềm mại thơm mát của cô.
Tòng Thiện không có phản kháng, còn vụng về đáp lại.
Tay Hàn Dập Hạo luồn vào trong chăn, vuốt ve nõn nà thẳng đứng của cô, cảm xúc nơi đó thậm chí còn tốt hơn so với trước khi cô chưa mang thai.
Tòng Thiện ngây ngây ngô ngô, mỗi một lần anh hôn cô, đầu của cô giống như một nắm bột nhão, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Hàn Dập Hạo biết định lực của mình có hạn, lưu luyến mà dời khỏi môi cô, giọng khàn khàn nói: "Anh chưa từng cảm thấy lúc đi làm lại gian nan như vậy."
Mặt Tòng Thiện hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng thúc giục nói: "Anh đi nhanh đi."
Hít một hơi thật sâu, Hàn Dập Hạo cố dằn lại, ở lúc cô mặt đỏ tía tai, mới đứng dậy, lấy quần áo, đi vào phòng tắm: "Anh tắm rồi đi."
Sau khi Hàn Dập Hạo rời đi, Tòng Thiện thiêm thiếp được một lúc, bị đói thức dậy.
Cô đi tới phòng bếp, lục lọi được một ít nguyên liệu nấu ăn, làm bữa sáng đơn giản.
Còn chưa có rửa mặt, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
"Vương Đình?" Tòng Thiện hơi kinh ngạc, sớm như vậy Vương Đình đã gọi điện cho cô rồi.
"Tòng Thiện, chị đang ở đâu?" Giọng Vương Đình nghe có chút sốt ruột.
"Trong nhà của Hàn Dập Hạo, xảy ra chuyện gì sao?" Tòng Thiện cho rằng Vương Đình bên kia có chuyện gì đó.
"Không có gì." Vương Đình phủ nhận, sau đó lại nói, "Hàn tiên sinh rời đi rồi sao? Tôi muốn tới nhà chị để thăm chị một chút."
"Sớm như vậy?" Tòng Thiện không hiểu, nhưng cô cũng không còn lý do từ chối, "Vậy cũng được."
"Tôi lập tức tới liền." Vương Đình nói xong thì cúp điện thoại.
Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, càng lúc càng mụ mị, Vương Đình làm sao vậy.
Tuy nhiên, cô còn chưa có nghi hoặc được bao lâu, lần lượt từng người lại gọi điện tới.
Đầu tiên là Tiểu Kha.
"Chị Thẩm, hôm nay chị xin nghỉ đúng không? Hôm nay tôi cũng nghỉ phép, tôi tới nhà của chị với chị nhé."
"Sao cô cũng muốn tới vậy?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, sao sáng sớm hai người đều muốn tới đây vậy.
"Tôi nhớ chị quá." Tiểu Kha "miệng lưỡi trơn tru" nói, "Chị đừng ra ngoài nhé, tôi lập tức tới ngay."
Nói xong, dập máy.
"Hôm nay sao vậy?" Tòng Thiện hơi nhíu mày, cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Không lâu sau đó, cấp trên ở cục cảnh sát gọi điện tới.
Tòng Thiện nghe xong lời của đối phương, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Ding-dong!" Tiếng chuông cửa vang lên, Vương Đình đã tới.
Chuông cửa vang lên hồi lâu, cũng không có ai ra mở cửa, lúc này, Tiểu Kha cũng tới.
"Tiểu Kha, sao cô lại tới đây?" Vương Đình nhìn thấy cô ấy, dò hỏi.
"Tôi lo chị ấy vì chuyện tờ báo mà nghĩ không thông." Tiểu Kha nói.
"Thì ra cô cũng xem rồi." Vương Đình lo lắng, lâu như vậy rồi sao bên trong vẫn không có động tĩnh, lẽ nào Tòng Thiện đi ra ngoài rồi?
"Mỗi trang đầu tờ báo đều là tin tức ấy, tôi không muốn nhìn thấy cũng khó." Tiểu Kha cau mày nói.
"Chúng ta nhất định không thể để cho Tòng Thiện thấy." Vương Đình dùng sức đập cửa, quay đầu nói với Tiểu Kha, "Có thể kéo dài một lúc hay một lúc."
"Ừm." Tiểu Kha gật đầu, cũng giúp đập cửa.
Lại một lát sau, cửa rốt cuộc mở ra.
Hàn Dập Hạo thấy cô phản ứng khác thường, không khỏi nhướn mày, nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Thế nào, không muốn sao?"
Đương nhiên không muốn! Chưa kể, lúc này cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý kết hôn, anh chỉ tùy tiện nói một câu, cô liền muốn gả cho anh sao?
"Em cảm thấy quá đột nhiên." Tòng Thiện uyển chuyển cự tuyệt nói.
"Đột nhiên?" Hàn Dập Hạo có chút mất hứng, "Em ngay cả con cũng đã có rồi, còn tính là đột nhiên sao?"
"Có con không có nghĩa là muốn kết hôn." Tòng Thiện không để ý liền nói ra lời trong lòng.
Hàn Dập Hạo híp mắt lại, chất vấn: "Lẽ nào em muốn con sinh ra làm con ngoài giá thú?"
"Em không có nói như vậy." Tòng Thiện né tránh ánh mắt của anh, rầu rĩ nói, "Chỉ có điều em cảm thấy--"
"Cảm thấy cái gì?" Hàn Dập Hạo tiếp tục hỏi.
"Gia đình của anh nhất định sẽ không đồng ý." Tòng Thiện nói ra băn khoăn lớn nhất.
"Là anh cưới em chứ không phải là bọn họ." Hàn Dập Hạo dửng dưng đáp.
"Nói thì nói như thế, nhưng không nhận được chúc phúc hôn nhân cũng sẽ không lâu dài." Tòng Thiện không muốn anh từ nay về sau đoạn tuyệt với người nhà.
"Bạn bè của em và bạn bè của anh sẽ không chúc phúc sao?" Hàn Dập Hạo phản bác.
"Cái này không giống nhau." Tòng Thiện lắc đầu, nói, "Chúc phúc của bố mẹ thì khác, em không muốn sau này con không có ông nội bà nội. Huống chi, em vẫn không thể tha thứ cho mẹ của anh, bây giờ chúng ta kết hôn, chỉ có thể là khiến trong nhà càng gà chó không yên."
"Nếu quả thật em hận mẹ anh, anh sẽ không ép em đi gặp bà. Nhưng việc kết hôn này nhất định phải kết, anh không muốn em và con bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ." Hàn Dập Hạo kiên quyết nói, nếu không phải trong lòng cô cất giấu nhiều băn khoăn như vậy, anh đã sớm cưỡng ép kéo cô đến cục dân chính rồi.
Đúng vậy, nếu như cô muốn sinh đứa nhỏ ra, đương nhiên phải cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Hàn Dập Hạo nói không sai, nhưng là muốn cô đồng ý ngay bây giờ, quả thật cô không làm được, nếu như kết hôn, chính là chuyện cả đời, sau này cô xảy ra chuyện gì, sẽ liên lụy anh suốt đời, cô phải suy nghĩ kỹ mới được. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Em còn dám chần chừ?" Hàn Dập Hạo lại càng không vui, gả cho anh mà cô còn phải nghĩ lâu như vậy sao?
Tòng Thiện bị anh ép, tùy tiện nói một lý do: "Em không muốn bụng lớn mặc áo cưới!"
"Ai nói phải mặc áo cưới?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.
"Cái gì? Còn không mặc áo cưới?" Tòng Thiện nổi giận, anh coi cô là cái gì, cô tức giận hét: "Em không lấy chồng!"
Hàn Dập Hạo thấy cô quay đầu sang một bên, lại cất tiếng cười khẽ một hồi.
Tòng Thiện càng tức, tuy cô không phải là sinh ra trong gia đình giàu có gì, nhưng cô còn chưa đến mức giá rẻ như vậy, cầu hôn không có, hoa tươi, quỳ xuống không có, ngay cả hôn lễ anh cũng không có ý định làm, tuy nhiên, nếu quả thật muốn kết hôn, cô cũng muốn khiêm tốn xong chuyện, nhưng làm hay không làm và anh muốn hay không muốn là hai chuyện khác nhau. Anh qua loa như vậy, đừng hòng cô sẽ đồng ý.
"Thực sự tức giận?" Hàn Dập Hạo đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, trêu chọc cô nói, "Có phải giận anh một chút 'thành ý' cũng không có?"
Tòng Thiện tiếp tục không để ý tới anh.
"Được rồi, đồ ngốc. Dễ dàng tức giận như vậy, sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng đấy." Hàn Dập Hạo nhắc nhở nói.
Tòng Thiện đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Đừng nói chuyện với em."
"Anh là nói chúng ta đăng ký trước, chờ con được sinh ra, sẽ làm hôn lễ. Sao vẫn luôn nghe nói một nửa, thì đã tức giận? Tự mình làm khó dễ với chính mình." Hàn Dập Hạo khiển trách nói.
"Vậy thì chờ con được sinh ra rồi hãy nói." Tòng Thiện vẫn còn chưa nguôi giận, nổi tính đùa bỡn.
"Không được." Hàn Dập Hạo thẳng thừng cự tuyệt, "Con trai của anh một ngày cũng không thể làm con ngoài giá thú."
"Con ở trong bụng của em, có lấy chồng hay không em quyết định." Tòng Thiện vuốt bụng, "Mượn danh thiên tử để ra lệnh cho chư hầu."
"Không có anh, làm sao có con được?" Hàn Dập Hạo nhắc nhở cô, anh có một nửa "công lao".
"Vậy em mặc kệ." Tòng Thiện "ngang ngược" đáp, "Em chỉ biết là bây giờ em không muốn gả."
Hàn Dập Hạo trừng mắt nhìn cô, hỏi: "Chừng nào thì em mới muốn gả?"
"Còn chưa có đồng ý gả cho anh, anh đã dữ như vậy rồi." Tòng Thiện không hài lòng với thái độ của anh, trừng trở lại, chất vấn, "Nếu em thật sự gả cho anh, anh vẫn không thể 'bắt nạt', 'ngược đãi' em?"
"Cô gái này." Hàn Dập Hạo nhức đầu, quả nhiên không thể phân rõ phải trái với phụ nữ có thai, "Em không 'bắt nạt ngược đãi' anh là tốt rồi, anh còn dám "bắt nạt ngược đãi' em sao?"
"Nói vậy cũng không chính xác, luận về thân thủ, em không bằng anh, luận về xảo trá, em cũng không bằng anh." Tòng Thiện vạch đầu ngón tay, kể lể từng cái nói, "Trước kia anh còn thường xuyên tính kế em, em cảm thấy anh không đáng tin."
"Anh tính kế em lúc nào?" Hàn Dập Hạo nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, cô gái này càng nói càng thái quá.
"Chuyện anh hại em đi gìn giữ hoà bình ở Châu Phi tính thế nào?" Tòng Thiện lật lại nợ cũ.
"Chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, em còn muốn đề cập tới." Hàn Dập Hạo rất là bất đắc dĩ, được rồi, anh thừa nhận, quả thật anh đã từng "tính kế" cô, nhất là lúc theo đuổi cô, nhưng những "bí mật nhỏ" này anh tính vĩnh viễn cũng không cho cô biết.
"Tại sao không đề cập tới? Anh đã làm nhiều chuyện đáng ghét như vậy với em, em còn chưa tính sổ từng việc với anh đấy." Tòng Thiện oán hận nói, anh chàng này, lúc đầu làm hại anh thảm như vậy, sau đó anh thích cô, đã nghĩ hết cách "ép" cô ở bên anh, dựa vào cái gì anh muốn thế nào thì như thế đó chứ.
"Được rồi, chờ chúng ta kết hôn, em còn có thời gian cả đời để 'trả thù' anh." Hàn Dập Hạo ba câu không rời chủ đề.
"Em mới không có ngốc như vậy, ngộ nhỡ là anh 'trả thù' em thì sao." Tòng Thiện hừ một tiếng, trốn tránh nói, "Em mệt rồi, muốn ngủ một lát."
"Em đừng tưởng rằng có nói những chuyện này hay không, chúng ta cũng không cần kết hôn đều được." Hàn Dập Hạo biết cô có chủ ý gì, cường điệu nói.
Tòng Thiện không để ý tới anh, bò đến ghế ngồi mềm mại phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Một hồi lâu vẫn không ngủ được, anh đột nhiên nói muốn kết hôn như vậy, nhà họ Hàn bên kia thật sự sẽ chẳng ngó ngàng gì tới sao? Còn có, bệnh của cô--
Haiz, thôi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đi một bước tính một bước, con bình an không có việc gì mới quan trọng nhất.
Về tới thành phố A, quả nhiên như lời Hàn Dập Hạo nói đã hơn bốn giờ, anh ôm cô về nhà, Tòng Thiện thức dậy.
"Bây giờ mấy giờ rồi." Tòng Thiện xoa xoa mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, kéo tay anh qua, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay của anh.
"Gần năm giờ." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, nói.
"Vậy không phải anh sắp đi rồi sao." Tòng Thiện trở mình ngồi dậy, hỏi.
"Ừ, chờ em ngủ anh sẽ đi." Hàn Dập Hạo đi vào phòng tắm rửa mặt, lại cầm một cái khăn lông ướt đi ra, giúp cô lau mặt và tay.
"Anh có muốn ngủ một lúc trước hay không." Tòng Thiện lo lắng anh quá mệt.
"Không cần đâu, anh rút về quân khu rồi nghỉ ngơi." Hàn Dập Hạo lại mang đồ ngủ của cô tới, để cô thay, "Trên máy bay ngủ không được ngon lắm, em ngủ thêm một chút đi, chờ thức dậy muốn ăn cái gì thì gọi đồ bên ngoài, em phải nhớ kỹ, bây giờ em là hai người, không thể không chăm sóc tốt cho mình giống như trước kia nữa."
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, nằm ở trên giường.
Hàn Dập Hạo giúp cô dịch góc chăn xong, thấy hai mắt cô sáng ngời nhìn anh chằm chằm, nhịn không được hôn lên mắt cô một cái, cười nói: "Tối anh sẽ về, em không cần quá nhớ anh."
"Em mới không nhớ anh." Tòng Thiện miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo nói.
"Đồ ngốc." Anh hôn cô, lưỡi rồng cạy mở mở răng ngọc của cô, tiến quân thần tốc mà quấn lấy cái lưỡi mềm mại thơm mát của cô.
Tòng Thiện không có phản kháng, còn vụng về đáp lại.
Tay Hàn Dập Hạo luồn vào trong chăn, vuốt ve nõn nà thẳng đứng của cô, cảm xúc nơi đó thậm chí còn tốt hơn so với trước khi cô chưa mang thai.
Tòng Thiện ngây ngây ngô ngô, mỗi một lần anh hôn cô, đầu của cô giống như một nắm bột nhão, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Hàn Dập Hạo biết định lực của mình có hạn, lưu luyến mà dời khỏi môi cô, giọng khàn khàn nói: "Anh chưa từng cảm thấy lúc đi làm lại gian nan như vậy."
Mặt Tòng Thiện hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng thúc giục nói: "Anh đi nhanh đi."
Hít một hơi thật sâu, Hàn Dập Hạo cố dằn lại, ở lúc cô mặt đỏ tía tai, mới đứng dậy, lấy quần áo, đi vào phòng tắm: "Anh tắm rồi đi."
Sau khi Hàn Dập Hạo rời đi, Tòng Thiện thiêm thiếp được một lúc, bị đói thức dậy.
Cô đi tới phòng bếp, lục lọi được một ít nguyên liệu nấu ăn, làm bữa sáng đơn giản.
Còn chưa có rửa mặt, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
"Vương Đình?" Tòng Thiện hơi kinh ngạc, sớm như vậy Vương Đình đã gọi điện cho cô rồi.
"Tòng Thiện, chị đang ở đâu?" Giọng Vương Đình nghe có chút sốt ruột.
"Trong nhà của Hàn Dập Hạo, xảy ra chuyện gì sao?" Tòng Thiện cho rằng Vương Đình bên kia có chuyện gì đó.
"Không có gì." Vương Đình phủ nhận, sau đó lại nói, "Hàn tiên sinh rời đi rồi sao? Tôi muốn tới nhà chị để thăm chị một chút."
"Sớm như vậy?" Tòng Thiện không hiểu, nhưng cô cũng không còn lý do từ chối, "Vậy cũng được."
"Tôi lập tức tới liền." Vương Đình nói xong thì cúp điện thoại.
Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, càng lúc càng mụ mị, Vương Đình làm sao vậy.
Tuy nhiên, cô còn chưa có nghi hoặc được bao lâu, lần lượt từng người lại gọi điện tới.
Đầu tiên là Tiểu Kha.
"Chị Thẩm, hôm nay chị xin nghỉ đúng không? Hôm nay tôi cũng nghỉ phép, tôi tới nhà của chị với chị nhé."
"Sao cô cũng muốn tới vậy?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, sao sáng sớm hai người đều muốn tới đây vậy.
"Tôi nhớ chị quá." Tiểu Kha "miệng lưỡi trơn tru" nói, "Chị đừng ra ngoài nhé, tôi lập tức tới ngay."
Nói xong, dập máy.
"Hôm nay sao vậy?" Tòng Thiện hơi nhíu mày, cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Không lâu sau đó, cấp trên ở cục cảnh sát gọi điện tới.
Tòng Thiện nghe xong lời của đối phương, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Ding-dong!" Tiếng chuông cửa vang lên, Vương Đình đã tới.
Chuông cửa vang lên hồi lâu, cũng không có ai ra mở cửa, lúc này, Tiểu Kha cũng tới.
"Tiểu Kha, sao cô lại tới đây?" Vương Đình nhìn thấy cô ấy, dò hỏi.
"Tôi lo chị ấy vì chuyện tờ báo mà nghĩ không thông." Tiểu Kha nói.
"Thì ra cô cũng xem rồi." Vương Đình lo lắng, lâu như vậy rồi sao bên trong vẫn không có động tĩnh, lẽ nào Tòng Thiện đi ra ngoài rồi?
"Mỗi trang đầu tờ báo đều là tin tức ấy, tôi không muốn nhìn thấy cũng khó." Tiểu Kha cau mày nói.
"Chúng ta nhất định không thể để cho Tòng Thiện thấy." Vương Đình dùng sức đập cửa, quay đầu nói với Tiểu Kha, "Có thể kéo dài một lúc hay một lúc."
"Ừm." Tiểu Kha gật đầu, cũng giúp đập cửa.
Lại một lát sau, cửa rốt cuộc mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.