Quyển 2 - Chương 72: Sinh đứa bé đến chơi
Quả Đào Lạc Đường
20/11/2015
"Hàn Dập Hạo! Anh thả em xuống!" Tòng Thiện cả kinh kêu lên.
"Em có thể tiếp tục la lớn tiếng hơn nữa." Hàn Dập Hạo không hề nhúc nhích, xấu xa nói.
"Anh!" Khóe mắt Tòng Thiện liếc về phía có xe lái vào, lập tức không lên tiếng, để người ta nhìn thấy rất mất mặt.
Đến cửa nhà, Hàn Dập Hạo một tay ngăn cô, mở cửa, ném cô ở trên sofa, Tòng Thiện còn chưa có kịp lật người, trên cái mông đã bị đánh hai cái.
"Ai da! Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện bị đau, bò dậy căm tức nhìn anh, muốn đánh trả, lại bị anh dễ dàng kìm hãm.
"Ai bảo em suy nghĩ lung tung, đánh cái mông của em hai cái coi như nhẹ rồi." Hàn Dập Hạo cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Vậy cũng không cần đánh mạnh như vậy." Người đàn ông chết tiệt này, mỗi lần xuống tay đều không phân nặng nhẹ, Tòng Thiện nghiêm mặt, không vui nói.
"Đau?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức "khẩn trương" mà đưa "móng vuốt sói" ra, sờ loạn mông đẹp của cô, "Vậy để anh xoa."
"Anh đứng đắn chút cho em!" Tòng Thiện đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi, "Hàn Dập Hạo, anh và bọn Đường Tuấn rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Tại sao em cảm thấy bạn bè các anh còn tốt hơn so với bình thường vậy? Trên ti vi không phải đều diễn, công tử nhà giàu đều không có bạn bè thật sự sao?"
"Bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện của anh rồi sao?" Hàn Dập Hạo ôm cô về trong ngực, hưởng thụ cảm giác ôm tràn đầy mềm mại ấm áp, khóe miệng mỉm cười, cò kè mặc cả nói, "Em hôn anh một cái anh mới nói cho em biết."
"Tên lưu manh này!" Tòng Thiện "lời lẽ chính nghĩa" mà lớn tiếng nói, người này mỗi lần đều mượn đủ loại cơ hội ăn "đậu hủ" của cô.
"Em không hôn, vậy anh hôn em là được." Nói xong, anh liền đưa miệng lên, "chụt" một cái.
Tòng Thiện ghét bỏ mà lau "nước miếng" của anh, thúc giục nói: "Bây giờ anh nói đi."
Hàn Dập Hạo bất mãn với hành động của cô, lại tiếp tục hung hăng "gặm" ở trên mặt cô một cái, mới bắt đầu "nói rõ" nói: "Trước đây anh đã từng nói qua với em, năm người bọn anh là bạn học từ nhà trẻ, cho nên coi như biết bọn khốn kiếp kia cũng có hai mươi mấy năm rồi."
"Ừ, em muốn nghe chuyện trước kia của các anh." Tòng Thiện nói, cho tới nay, anh đều muốn dò la quá khứ của cô, biết rõ quá trình lớn lên của cô, quan tâm người bên cạnh cô, hôm nay, chuyện phát sinh ở cô nhi viện cũng thế, cho nên cô cũng muốn biết chuyện của anh, bạn bè của anh và tâm tình của anh. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh và Danh Dương biết lâu nhất, bởi vì hai nhà là mấy đời thân nhau, ông nội cậu ấy là ông nội anh cứu về từ họng súng của giặc ngoại xâm, sau đó vẫn đi theo ông nội anh tham gia cách mạng. Quan hệ hai nhà có chút giống như 'chủ tớ' của xã hội cũ, dĩ nhiên nhà của anh chưa từng có coi nhà họ Tề là tôi tớ, nhưng suy nghĩ của ông nội cậu ấy tương đối bảo thủ, cho nên yêu cầu bố của cậu ấy và cậu ấy cũng phải một lòng một dạ 'thuần phục' nhà họ Hàn." Hàn Dập Hạo nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói, còn nhớ rõ khi còn bé anh là tự mình không cẩn thận ngã nhào trên đất, trên khuỷu tay xước một miếng da, và cụ Tề lại cầm roi đuổi theo sau Danh Dương, trách Danh Dương không cẩn thận.
"Khó trách, mỗi lần nhìn thấy thái độ của Danh Dương đối với anh rất là cung kính, em đã cảm thấy anh rất giống một địa chủ ác bá vừa ngu xuẩn lại vô năng, tiếc là phí công trung thành 'bảo vệ' như vậy." Tòng Thiện nhịn không được cười ha ha, Tề Danh Dương lại bị ông nội của mình buộc làm tùy tùng của Hàn Dập Hạo, thật không biết cụ Tề có biết bản tính của Hàn Dập Hạo hay không, người như anh thế này chỉ có thể là dạy hư Tề Danh Dương.
"Anh là địa chủ ác bá, vậy em chính là bà địa chủ." Hàn Dập Hạo "cắn" vào cổ trắng bóc mịn màng của cô một cái, bàn tay men theo vòng eo mảnh khảnh hấp dẫn của cô chậm rãi mò lên.
"Sao anh luôn động tay động chân vậy." Tòng Thiện đẩy tay anh ra, bất mãn nói.
"Ôm em, anh có thể an phận sao?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo "ủy khuất" nói, trên thực tế bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa anh đối với cô chưa từng có làm lạnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng "động tình", cũng không thể toàn bộ đều trách anh.
"Vẫn còn đang trò chuyện về các bạn của anh mà." Tòng Tiện vội vàng chuyển sự chú ý của anh nói, "Anh và những người khác thì sao?"
Hàn Dập Hạo hơi bớt phóng túng, chỉ nắm lấy tay nhỏ bé của cô, vuốt ve qua lại, đáp: "Cũng giống như lời em vừa mới nói, thật ra thì con nhà người có tiền không dễ kết giao bạn bè, bởi vì mỗi người được sinh ra đều là một thân với ngàn vạn cưng chiều, ý thức bản thân rất mạnh, rất tự phụ mà còn rất thích gây chuyện thị phi. Tính tình xấu nhất đương nhiên là Câu Tử Minh, vừa mới bắt đầu bọn anh nhìn đối phương đều rất không vừa mắt, cho nên ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đánh thắng anh, bởi vì cái gọi là 'anh hùng tiếc nhau', đánh rồi đánh đã biến thành bạn bè."
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện nhịn không được kích động mắt trợn trắng, trẻ con đánh nhau, nhiều năm như vậy anh vẫn còn nhớ, còn vui vẻ như thế, thật là quá trẻ con.
"Tiễn Thiểu Kiệt thì là thông qua Danh Dương mà biết, khi còn bé Thiểu Kiệt rất thích lầy tiền "mua chuộc" người khác giúp cậu ấy làm chuyện cấu, nhưng Danh Dương lại không bị tên kia lôi kéo, hơn nữa cậu ấy rất chính trực, luôn đi đến chỗ thầy cô giáo tố cáo tình trạng của Thiểu Kiệt, Thiểu Kiệt thì lại muốn dạy dỗ cậu ấy, vì vậy hẹn cậu ấy tới phía sau núi của trường 'độc đấu'." Nói đến chuyện trước kia, trên mặt Hàn Dập Hạo không kìm được ý cười, bây giờ nghĩ lại, trước đây thật là ngốc.
Nhà trẻ mà còn có "phía sau núi" nữa à, đây là thế nào? Nhưng Tòng Thiện lại càng quan tâm tới một vấn đề khác hơn: "Tiễn Thiểu Kiệt đánh thắng được Tề Danh Dương không?"
"Dĩ nhiên không thể." Hàn Dập Hạo rất là khinh thường nói, "Từ bé, anh và Danh Dương đã luyện võ thuật, thân thể "nhỏ bé" yếu đuối của Tiễn Thiểu Kiệt này làm sao dám thật sự độc đấu với Danh Dương. Nhưng Danh Dương ngu ngốc kia thật đúng là tin, một mình đi đến nơi hẹn, kết quả bị Thiểu Kiệt kêu mười mấy người vây đánh."
Tòng Thiện cũng nhịn cười không được, đây quả thật là giống như là chuyện Tề Danh Dương sẽ gặp phải, "Sau đó thì sau?"
"Sau đó chính là hai bên tổn hại, tuy Danh Dương bị đánh thành 'đầu heo', nhưng vẫn là đã giáo huấn Thiểu Kiệt một trận, từ nhỏ Thiểu Kiệt là một 'người tinh ranh', thấy tiền không mua được Danh Dương, mình lại đánh không lại cậu ấy, cho nên rất lý trí mà quyết định 'quy thuận'." Hàn Dập Hạo kể lại nói.
"Đường Tuấn thì sao?" Tòng Thiện hỏi người cuối cùng.
"Cậu ấy đơn giản nhất, lúc tên kia thầm mến chị của Câu Tử Minh, thấy Câu Tử Minh trở thành bạn bè với anh, xuất phát từ động cơ nịnh bợ 'cậu em vợ', cũng tự nhiên gia nhập vào." Hàn Dập Hạo cười trêu nói, mỗi lần nhắc tới chuyện này, Câu Tử Minh liền cười đến mức rất là vui vẻ, chung quy với thân phận tự cho mình là 'cậu em vợ' của Đường Tuấn, đây cũng là phần lớn nguyên nhân hai người "không hợp" như thế.
"Nhưng em cảm thấy Đường Tuấn đối với chuyện của anh rất là để tâm." Tòng Thiện nói, dường như mỗi một lần Hàn Dập Hạo tìm Đường Tuấn giúp đỡ, Đường Tuấn đều tích cực hơn so với người trong cuộc.
"Đó là bởi vì anh đã cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Lúc học trung học, Đường Tuấn gặp phải bắt cóc, lúc đó anh là bộ đội đặc chủng thiếu niên, anh chủ động đòi lẻn vào nơi giấu con tin giải cứu cậu ấy, trong quá trình giải cứu, kẻ bắt cóc đi vòng lại, phát hiện bọn anh, nổ súng tới phía bọn anh. Anh cứu cậu ấy ra ngoài không tổn hại một cọng tóc nào, mình lại trúng ba phát súng, bao gồm một súng ở ngực này."
Hàn Dập Hạo chỉ chỉ nơi ngực, chỗ vết thương này Tòng Thiện cũng đã thấy qua.
"À, hóa ra là như vậy." Tòng Thiện gật gật đầu, cuối cùng là hiểu rõ tình bạn "không bình thường" giữa hai người.
"Vậy bây giờ em còn có cho rằng anh và cậu ấy có cái gì đó hay không?" Hàn Dập Hạo bỗng đè cô, giọng êm dịu, trong đôi mắt lại có ánh lửa ngầm lóe lên.
"Không có, không có." Tòng Thiện vội vàng xua tay nói.
"Nhưng vừa rồi đã từng cho rằng như thế, cho nên phải chịu-- trừng phạt." Anh khẽ cười ra tiếng, lặp lại hai chữ cuối cùng.
Tòng Thiện giật mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, muốn dùng gì đó để chuyển để tài, cô đột nhiên "A" kêu lên một tiếng, nói với Hàn Dập Hạo: "Hàn Dập Hạo, anh cho em mượn ít tiền đi."
"Em muốn làm cái gì?" Hàn Dập Hạo biết cô lại chuyển đề tài, cũng thuận theo cô nói tiếp, nhưng bàn tay lại không khách sáo chút nào mà luồn vào bên trong quần áo của cô, ngón tay rất quen thuộc mà nhích lên, dễ dàng gỡ bỏ móc áo trong của cô.
"Trước tiên anh hãy nghe em nói hết đã." Tòng Thiện vội vàng hai tay ôm ngực, không cho tay anh đưa vào, vẻ mặt "nghiêm túc" nói, "Về đứa nhỏ tên là Tiểu Kha mà chúng ta gặp ở cô nhi viện ấy, em muốn đưa nó đi làm phẫu thuật, xoá cái bớt trên mặt, anh nói xem có được hay không?"
"Tại sao không được?" Anh tao nhã cởi bỏ nút áo sơ mi của mình, lộ ra làn da khỏe mạnh màu đồng, "Không phải anh đã đưa cho em thẻ ngân hàng rồi sao? Phí phẫu thuật em trực tiếp lấy từ trên thẻ, cần gì phải hỏi anh."
"Nhưng em không có kiểm tra, làm sao biết bên trong có bao nhiêu tiền." Tòng Thiện thoáng giật mình, lúc này mới nhớ tới Hàn Dập Hạo đã từng cho cô một tấm thẻ vàng.
"Em chưa từng dùng qua, vậy chi phí mỗi tháng trong nhà trả thế nào?" Hàn Dập Hạo tò mò hỏi, từ phản ứng của cô nhìn ra được, đoán chừng là cô cũng không biết bỏ tấm thẻ đi đâu rồi.
"Em có tiền lương mà, cậu bên kia không cần dùng gia dụng, bình thường em cũng không có ở nhà, một mình em nào cần xài tiền gì đâu." Tòng Thiện vốn không có ý định dùng tiền của anh, dựa vào đàn ông nuôi dưỡng không phải là phong cách của cô.
"Đã nói không cần thay anh tiết kiệm tiền." Hàn Dập Hạo "đau đầu" với sự cố chấp của cô, lại xấu xa nói, "Em không sợ anh lấy tiền nuôi tình nhân bên ngoài sao?"
"Anh dám!" Tòng Thiện lập tức trở nên hung dữ, uy hiếp mà nhìn anh chằm chằm.
"Em dữ dội như vậy, làm sao anh còn dám." Hàn Dập Hạo "làm nũng" nhào vào trong ngực cô, cọ cọ ở nơi ngực mềm mại của cô mấy cái, mới ngẩng đầu lên, cụ cười trở nên rất mập mờ và tà tứ, "Nói đến đứa nhỏ, Tòng Thiện, nếu không thì chúng ta cũng sinh một đứa đến chơi?"
"Ai muốn sinh? Em mặc kệ anh." Tòng Thiện muốn đẩy anh ra, lại bị anh thuận thế đè chặt.
"Em trốn không thoát đâu." Hàn Dập Hạo vén váy của cô lên, động tác trở nên có chút vội vàng.
"Ở trên sofa?" Tòng Thiện chưa từng thấy ai cởi quần áo lại nhanh như vậy, thời gian trong một cái nháy mắt, vật cản giữa hai người đã chẳng còn lại bao nhiêu, trần trụi giống như đứa trẻ mới sinh.
"Ghế sofa này rất mềm." Hàn Dập Hạo nói xong, liền hóa thân thành một con sói hoang đói khát, nhào về phía của cô...
Lời kháng nghị của Tòng Thiện bị nuốt trở vào trong bụng, cô muốn nói những việc này không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh nói được thì làm được, một đêm đều đòi không ngừng, hơn nữa một lần cũng không dùng biện pháp an toàn...
"Em có thể tiếp tục la lớn tiếng hơn nữa." Hàn Dập Hạo không hề nhúc nhích, xấu xa nói.
"Anh!" Khóe mắt Tòng Thiện liếc về phía có xe lái vào, lập tức không lên tiếng, để người ta nhìn thấy rất mất mặt.
Đến cửa nhà, Hàn Dập Hạo một tay ngăn cô, mở cửa, ném cô ở trên sofa, Tòng Thiện còn chưa có kịp lật người, trên cái mông đã bị đánh hai cái.
"Ai da! Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện bị đau, bò dậy căm tức nhìn anh, muốn đánh trả, lại bị anh dễ dàng kìm hãm.
"Ai bảo em suy nghĩ lung tung, đánh cái mông của em hai cái coi như nhẹ rồi." Hàn Dập Hạo cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Vậy cũng không cần đánh mạnh như vậy." Người đàn ông chết tiệt này, mỗi lần xuống tay đều không phân nặng nhẹ, Tòng Thiện nghiêm mặt, không vui nói.
"Đau?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức "khẩn trương" mà đưa "móng vuốt sói" ra, sờ loạn mông đẹp của cô, "Vậy để anh xoa."
"Anh đứng đắn chút cho em!" Tòng Thiện đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi, "Hàn Dập Hạo, anh và bọn Đường Tuấn rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Tại sao em cảm thấy bạn bè các anh còn tốt hơn so với bình thường vậy? Trên ti vi không phải đều diễn, công tử nhà giàu đều không có bạn bè thật sự sao?"
"Bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện của anh rồi sao?" Hàn Dập Hạo ôm cô về trong ngực, hưởng thụ cảm giác ôm tràn đầy mềm mại ấm áp, khóe miệng mỉm cười, cò kè mặc cả nói, "Em hôn anh một cái anh mới nói cho em biết."
"Tên lưu manh này!" Tòng Thiện "lời lẽ chính nghĩa" mà lớn tiếng nói, người này mỗi lần đều mượn đủ loại cơ hội ăn "đậu hủ" của cô.
"Em không hôn, vậy anh hôn em là được." Nói xong, anh liền đưa miệng lên, "chụt" một cái.
Tòng Thiện ghét bỏ mà lau "nước miếng" của anh, thúc giục nói: "Bây giờ anh nói đi."
Hàn Dập Hạo bất mãn với hành động của cô, lại tiếp tục hung hăng "gặm" ở trên mặt cô một cái, mới bắt đầu "nói rõ" nói: "Trước đây anh đã từng nói qua với em, năm người bọn anh là bạn học từ nhà trẻ, cho nên coi như biết bọn khốn kiếp kia cũng có hai mươi mấy năm rồi."
"Ừ, em muốn nghe chuyện trước kia của các anh." Tòng Thiện nói, cho tới nay, anh đều muốn dò la quá khứ của cô, biết rõ quá trình lớn lên của cô, quan tâm người bên cạnh cô, hôm nay, chuyện phát sinh ở cô nhi viện cũng thế, cho nên cô cũng muốn biết chuyện của anh, bạn bè của anh và tâm tình của anh. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh và Danh Dương biết lâu nhất, bởi vì hai nhà là mấy đời thân nhau, ông nội cậu ấy là ông nội anh cứu về từ họng súng của giặc ngoại xâm, sau đó vẫn đi theo ông nội anh tham gia cách mạng. Quan hệ hai nhà có chút giống như 'chủ tớ' của xã hội cũ, dĩ nhiên nhà của anh chưa từng có coi nhà họ Tề là tôi tớ, nhưng suy nghĩ của ông nội cậu ấy tương đối bảo thủ, cho nên yêu cầu bố của cậu ấy và cậu ấy cũng phải một lòng một dạ 'thuần phục' nhà họ Hàn." Hàn Dập Hạo nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói, còn nhớ rõ khi còn bé anh là tự mình không cẩn thận ngã nhào trên đất, trên khuỷu tay xước một miếng da, và cụ Tề lại cầm roi đuổi theo sau Danh Dương, trách Danh Dương không cẩn thận.
"Khó trách, mỗi lần nhìn thấy thái độ của Danh Dương đối với anh rất là cung kính, em đã cảm thấy anh rất giống một địa chủ ác bá vừa ngu xuẩn lại vô năng, tiếc là phí công trung thành 'bảo vệ' như vậy." Tòng Thiện nhịn không được cười ha ha, Tề Danh Dương lại bị ông nội của mình buộc làm tùy tùng của Hàn Dập Hạo, thật không biết cụ Tề có biết bản tính của Hàn Dập Hạo hay không, người như anh thế này chỉ có thể là dạy hư Tề Danh Dương.
"Anh là địa chủ ác bá, vậy em chính là bà địa chủ." Hàn Dập Hạo "cắn" vào cổ trắng bóc mịn màng của cô một cái, bàn tay men theo vòng eo mảnh khảnh hấp dẫn của cô chậm rãi mò lên.
"Sao anh luôn động tay động chân vậy." Tòng Thiện đẩy tay anh ra, bất mãn nói.
"Ôm em, anh có thể an phận sao?" Vẻ mặt Hàn Dập Hạo "ủy khuất" nói, trên thực tế bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa anh đối với cô chưa từng có làm lạnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng "động tình", cũng không thể toàn bộ đều trách anh.
"Vẫn còn đang trò chuyện về các bạn của anh mà." Tòng Tiện vội vàng chuyển sự chú ý của anh nói, "Anh và những người khác thì sao?"
Hàn Dập Hạo hơi bớt phóng túng, chỉ nắm lấy tay nhỏ bé của cô, vuốt ve qua lại, đáp: "Cũng giống như lời em vừa mới nói, thật ra thì con nhà người có tiền không dễ kết giao bạn bè, bởi vì mỗi người được sinh ra đều là một thân với ngàn vạn cưng chiều, ý thức bản thân rất mạnh, rất tự phụ mà còn rất thích gây chuyện thị phi. Tính tình xấu nhất đương nhiên là Câu Tử Minh, vừa mới bắt đầu bọn anh nhìn đối phương đều rất không vừa mắt, cho nên ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng đánh thắng anh, bởi vì cái gọi là 'anh hùng tiếc nhau', đánh rồi đánh đã biến thành bạn bè."
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện nhịn không được kích động mắt trợn trắng, trẻ con đánh nhau, nhiều năm như vậy anh vẫn còn nhớ, còn vui vẻ như thế, thật là quá trẻ con.
"Tiễn Thiểu Kiệt thì là thông qua Danh Dương mà biết, khi còn bé Thiểu Kiệt rất thích lầy tiền "mua chuộc" người khác giúp cậu ấy làm chuyện cấu, nhưng Danh Dương lại không bị tên kia lôi kéo, hơn nữa cậu ấy rất chính trực, luôn đi đến chỗ thầy cô giáo tố cáo tình trạng của Thiểu Kiệt, Thiểu Kiệt thì lại muốn dạy dỗ cậu ấy, vì vậy hẹn cậu ấy tới phía sau núi của trường 'độc đấu'." Nói đến chuyện trước kia, trên mặt Hàn Dập Hạo không kìm được ý cười, bây giờ nghĩ lại, trước đây thật là ngốc.
Nhà trẻ mà còn có "phía sau núi" nữa à, đây là thế nào? Nhưng Tòng Thiện lại càng quan tâm tới một vấn đề khác hơn: "Tiễn Thiểu Kiệt đánh thắng được Tề Danh Dương không?"
"Dĩ nhiên không thể." Hàn Dập Hạo rất là khinh thường nói, "Từ bé, anh và Danh Dương đã luyện võ thuật, thân thể "nhỏ bé" yếu đuối của Tiễn Thiểu Kiệt này làm sao dám thật sự độc đấu với Danh Dương. Nhưng Danh Dương ngu ngốc kia thật đúng là tin, một mình đi đến nơi hẹn, kết quả bị Thiểu Kiệt kêu mười mấy người vây đánh."
Tòng Thiện cũng nhịn cười không được, đây quả thật là giống như là chuyện Tề Danh Dương sẽ gặp phải, "Sau đó thì sau?"
"Sau đó chính là hai bên tổn hại, tuy Danh Dương bị đánh thành 'đầu heo', nhưng vẫn là đã giáo huấn Thiểu Kiệt một trận, từ nhỏ Thiểu Kiệt là một 'người tinh ranh', thấy tiền không mua được Danh Dương, mình lại đánh không lại cậu ấy, cho nên rất lý trí mà quyết định 'quy thuận'." Hàn Dập Hạo kể lại nói.
"Đường Tuấn thì sao?" Tòng Thiện hỏi người cuối cùng.
"Cậu ấy đơn giản nhất, lúc tên kia thầm mến chị của Câu Tử Minh, thấy Câu Tử Minh trở thành bạn bè với anh, xuất phát từ động cơ nịnh bợ 'cậu em vợ', cũng tự nhiên gia nhập vào." Hàn Dập Hạo cười trêu nói, mỗi lần nhắc tới chuyện này, Câu Tử Minh liền cười đến mức rất là vui vẻ, chung quy với thân phận tự cho mình là 'cậu em vợ' của Đường Tuấn, đây cũng là phần lớn nguyên nhân hai người "không hợp" như thế.
"Nhưng em cảm thấy Đường Tuấn đối với chuyện của anh rất là để tâm." Tòng Thiện nói, dường như mỗi một lần Hàn Dập Hạo tìm Đường Tuấn giúp đỡ, Đường Tuấn đều tích cực hơn so với người trong cuộc.
"Đó là bởi vì anh đã cứu cậu ấy." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Lúc học trung học, Đường Tuấn gặp phải bắt cóc, lúc đó anh là bộ đội đặc chủng thiếu niên, anh chủ động đòi lẻn vào nơi giấu con tin giải cứu cậu ấy, trong quá trình giải cứu, kẻ bắt cóc đi vòng lại, phát hiện bọn anh, nổ súng tới phía bọn anh. Anh cứu cậu ấy ra ngoài không tổn hại một cọng tóc nào, mình lại trúng ba phát súng, bao gồm một súng ở ngực này."
Hàn Dập Hạo chỉ chỉ nơi ngực, chỗ vết thương này Tòng Thiện cũng đã thấy qua.
"À, hóa ra là như vậy." Tòng Thiện gật gật đầu, cuối cùng là hiểu rõ tình bạn "không bình thường" giữa hai người.
"Vậy bây giờ em còn có cho rằng anh và cậu ấy có cái gì đó hay không?" Hàn Dập Hạo bỗng đè cô, giọng êm dịu, trong đôi mắt lại có ánh lửa ngầm lóe lên.
"Không có, không có." Tòng Thiện vội vàng xua tay nói.
"Nhưng vừa rồi đã từng cho rằng như thế, cho nên phải chịu-- trừng phạt." Anh khẽ cười ra tiếng, lặp lại hai chữ cuối cùng.
Tòng Thiện giật mình, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, muốn dùng gì đó để chuyển để tài, cô đột nhiên "A" kêu lên một tiếng, nói với Hàn Dập Hạo: "Hàn Dập Hạo, anh cho em mượn ít tiền đi."
"Em muốn làm cái gì?" Hàn Dập Hạo biết cô lại chuyển đề tài, cũng thuận theo cô nói tiếp, nhưng bàn tay lại không khách sáo chút nào mà luồn vào bên trong quần áo của cô, ngón tay rất quen thuộc mà nhích lên, dễ dàng gỡ bỏ móc áo trong của cô.
"Trước tiên anh hãy nghe em nói hết đã." Tòng Thiện vội vàng hai tay ôm ngực, không cho tay anh đưa vào, vẻ mặt "nghiêm túc" nói, "Về đứa nhỏ tên là Tiểu Kha mà chúng ta gặp ở cô nhi viện ấy, em muốn đưa nó đi làm phẫu thuật, xoá cái bớt trên mặt, anh nói xem có được hay không?"
"Tại sao không được?" Anh tao nhã cởi bỏ nút áo sơ mi của mình, lộ ra làn da khỏe mạnh màu đồng, "Không phải anh đã đưa cho em thẻ ngân hàng rồi sao? Phí phẫu thuật em trực tiếp lấy từ trên thẻ, cần gì phải hỏi anh."
"Nhưng em không có kiểm tra, làm sao biết bên trong có bao nhiêu tiền." Tòng Thiện thoáng giật mình, lúc này mới nhớ tới Hàn Dập Hạo đã từng cho cô một tấm thẻ vàng.
"Em chưa từng dùng qua, vậy chi phí mỗi tháng trong nhà trả thế nào?" Hàn Dập Hạo tò mò hỏi, từ phản ứng của cô nhìn ra được, đoán chừng là cô cũng không biết bỏ tấm thẻ đi đâu rồi.
"Em có tiền lương mà, cậu bên kia không cần dùng gia dụng, bình thường em cũng không có ở nhà, một mình em nào cần xài tiền gì đâu." Tòng Thiện vốn không có ý định dùng tiền của anh, dựa vào đàn ông nuôi dưỡng không phải là phong cách của cô.
"Đã nói không cần thay anh tiết kiệm tiền." Hàn Dập Hạo "đau đầu" với sự cố chấp của cô, lại xấu xa nói, "Em không sợ anh lấy tiền nuôi tình nhân bên ngoài sao?"
"Anh dám!" Tòng Thiện lập tức trở nên hung dữ, uy hiếp mà nhìn anh chằm chằm.
"Em dữ dội như vậy, làm sao anh còn dám." Hàn Dập Hạo "làm nũng" nhào vào trong ngực cô, cọ cọ ở nơi ngực mềm mại của cô mấy cái, mới ngẩng đầu lên, cụ cười trở nên rất mập mờ và tà tứ, "Nói đến đứa nhỏ, Tòng Thiện, nếu không thì chúng ta cũng sinh một đứa đến chơi?"
"Ai muốn sinh? Em mặc kệ anh." Tòng Thiện muốn đẩy anh ra, lại bị anh thuận thế đè chặt.
"Em trốn không thoát đâu." Hàn Dập Hạo vén váy của cô lên, động tác trở nên có chút vội vàng.
"Ở trên sofa?" Tòng Thiện chưa từng thấy ai cởi quần áo lại nhanh như vậy, thời gian trong một cái nháy mắt, vật cản giữa hai người đã chẳng còn lại bao nhiêu, trần trụi giống như đứa trẻ mới sinh.
"Ghế sofa này rất mềm." Hàn Dập Hạo nói xong, liền hóa thân thành một con sói hoang đói khát, nhào về phía của cô...
Lời kháng nghị của Tòng Thiện bị nuốt trở vào trong bụng, cô muốn nói những việc này không phải là trọng điểm, trọng điểm là anh nói được thì làm được, một đêm đều đòi không ngừng, hơn nữa một lần cũng không dùng biện pháp an toàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.