Quyển 1 - Chương 27: Tranh cãi kịch liệt
Quả Đào Lạc Đường
10/02/2015
Editor: smizluy1901
Trong nháy mắt Tòng Thiện ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, cho nên nhìn cô giống như một hoa si chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông, hơn nữa còn bị người ta vạch trần.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hàn Dập Hạo mở mắt ra, nhìn vẻ mặt giấu đầu hở đuôi của người phụ nữ ở trước mặt, chỉ cảm thấy rất buồn cười, anh cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Vừa rồi bổn thiếu đều đã nhìn thấy, cô còn dám giả bộ?"
Nếu như anh cũng đã nói như vậy, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào anh, có khí phách nói: "Nhìn thì nhìn, sao nào."
Lời nói của cô hơi có chút vô lại khiến Hàn Dập Hạo nhịn không được nhíu mày, anh nín cười mở miệng: "Có đánh giá gì."
Tòng Thiện sửng sốt, có đánh giá gì?
"Hoàn hảo, tứ chi vẫn còn, ngũ quan đủ cả." Cô nghiêm trang đáp lại, đánh chết cô cũng sẽ không nói ra ý nghĩ thật sự vừa rồi trong lòng.
Ánh mắt thâm thúy giống như hồ cổ ngàn năm bình tĩnh nhìn vào ánh mắt lóng lánh trong suốt như lưu ly của cô, Hàn Dập Hạo là người từng trải làm sao lại không nhìn thấu được phản ứng chậm chạp và hơi ảo não lại có chút né tránh của cô, anh nhếch miệng, cố tình xuyên tạc nói: "Nói như vậy, về cơ bản cô cũng đã hài lòng với những gì cô nhìn thấy?"
"Tôi hài lòng cái gì, anh trông như thế nào đâu có liên quan gì tới tôi." Tòng Thiện buột miệng nói, trái lại câu nói này là lời nói thật, lòng thích cái đẹp ai cũng có, anh rất tuấn tú, nhưng cô cũng chỉ là ôm thái độ tinh khiết thưởng thức mà thôi.
"Vậy Lương Tư Hàn thì sao?" Nghe thấy lời của cô, mắt phượng của anh híp lại, trầm giọng hỏi.
"Sao anh lại biết Tư Hàn? Anh đã từng điều tra tôi?" Tòng Thiện tức giận nhìn anh chằm chằm, thật không dễ dàng mới đổi cách nhìn về anh, nhưng bởi vì lời của anh, trong nháy mắt lại nổi lên tức giận.
"Tất cả tư liệu của các thành viên gìn giữ hòa bình tôi đều đã xem qua, cô nói xem tôi làm sao biết." Anh nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, vừa nhắc tới ba chữ "Lương Tư Hàn", tinh thần của cô liền tỉnh táo, khiến lòng anh có chút khó chịu.
Vừa mới nổi lên tức giận lại bởi vì một câu nói của anh mà lập tức bị dập tắt, hóa ra là cô trách lầm anh, nhưng cô lại không muốn cúi mình, vì vậy không được tự nhiên nói: "Tôi cho rằng anh vẫn không có phẩm chất như vậy."
"Không có phẩm chất?" Anh hơi đề cao âm lượng, chờ cô giải thích.
"Anh hại tôi bị cách chức không phải gọi là không có phẩm chất sao?" Cô chết cũng cắn chặt chuyện này không buông.
"Trái lại cô đã quên sạch chuyện mình từng làm." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Không phải là giội cho anh một ly rượu sao? Huống chi, nếu không phải anh ngăn cản tôi dẫn em gái của tôi đi, tôi cũng sẽ không giội rượu anh." Có thể coi là tính sổ đúng không, đạo lý tuyệt đối đứng về phía cô.
"Ra ngoài làm là cô ấy tự nguyện, không ai ép buộc cô ấy, cô đã là chị gái của cô ấy, trước đó nên quản cô ấy thật tốt, quản không tốt lại chạy đến địa bàn của người khác dương oai, cô cảm thấy cô có mấy phần đạo lý?" Anh cười nhạt.
"Tôi." Cô bị chặn đến nhất thời cứng họng, anh vừa nói như vậy, sao giống như trở thành cô không đúng vậy, "Coi như là nhà chúng tôi không có quản nó tốt, nó cũng chưa trưởng thành, các anh để cho nó tham gia vào cái loại tụ họp đó, chính là phạm tội!"
"Loại tụ họp nào?" Tròng mắt đen như mặc ngọc của anh sâu không thấy đáy.
"Dâm loạn." Cô cũng không sợ anh, nói thẳng.
"Dâm loạn?" Anh cười lạnh một tiếng, "Con mắt nào của cô nhìn thấy?"
"Ít phủ nhận, lúc tôi tiến vào, rõ ràng nhìn thấy những người bạn kia của anh đang sờ tới sờ lui trên người của những cô gái tiếp rượu, dựa vào điểm này, tôi đã có lý do hoài nghi các anh." Mặc dù lúc ấy có chút hỗn loạn, thế nhưng những hình ảnh tay chân quấn quýt lấy nhau ấy cô vẫn nhìn thấy.
"Nam nữ yêu đương vốn là đạo lý hiển nhiên, cảnh sát Thẩm, lúc nào thì điều đó lại trở thành phạm pháp vậy. Hơn nữa, cô khẳng định không phải là những cô gái tiếp rượu kia đang sờ tới sờ lui trên người của bạn tôi ư?" Anh phản bác, anh cũng là nói đúng sự thật hôm đó.
"Khẳng định, làm sao anh cũng có thể biện giải được." Tòng Thiện cảm thấy tranh luận với loại người có quan niệm đạo đức bại hoại này, quả thực là tự mình chuốc lấy phiền nhiễu.
"Cô gái, dù sao cũng đừng có lấy giá trị quan[1] của mình để nhận định một sự việc. Hành vi bốc đồng của cô chỉ có thể mang đến tai họa cho mình, bị cách chức là thứ nhất, lần này lại là một bài học." Anh trầm giọng nói.
[1] Giá trị quan: tức là quan điểm về giá trị khi xem xét, quan sát đánh giá sự vật, sự việc.
"Tôi không cảm thấy giữ vững nguyên tắc của mình có gì sai." Cho dù sớm biết kết cục sẽ như thế, cách làm của cô cũng sẽ không thay đổi, bởi vì đây là nguyên tắc làm người của cô.
"Nguyên tắc của cô không sai, chẳng qua là sai cách, có đôi khi phải học được hạ thấp tư thái ở trước mặt kẻ mạnh." Anh khách quan nói.
"Anh có thể nói tôi không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi không cách nào nhìn người bên cạnh mình bị tổn thương." Cô hờ hững nói.
"Cho dù giá phải trả là khiến mình bị tổn thương ư?" Anh nhíu mày nói, thật ra thì không cần cô trả lời anh cũng biết đáp án.
"Đúng vậy." Cô không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Anh nhướng trán cười nhạo nói: "Thẩm Tòng Thiện, cô thật sự là một người phụ nữ ngu xuẩn nhất tôi từng gặp. Chẳng lẽ cô không có phát hiện, mọi thứ cô làm từ trước tới giờ đều không nhận được báo đáp sao? Em gái của cô trừng mắt nhìn cô, bạn trai của cô cướp lấy công lao của cô từng bước thăng chức, mà bây giờ, cô cứu người, lại bị nhốt ở chỗ này, mặc cho người ta xử lý. Những người cô bảo vệ đó trái lại làm tổn thương cô, cô nói xem có phải cô thật sự rất ngu xuẩn hay không?"
Mặt của cô hơi tái nhợt, biện giải nói: "Tư Hàn không phải là loại người như vậy."
"Có phải hay không, trong lòng cô tự hiểu." Ánh mắt của anh thấu đáo mà còn nóng rực, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của cô.
Cô cắn môi, cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục cái đề tài này với anh nữa, cách một lúc sau cô nói: "Anh nói nhiều như vậy, không phải là muốn tôi thừa nhận mình rất ngu xuẩn sao. Không sai, tôi đúng là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức biết rõ mình không có khả năng ấy, còn muốn ôm hết thảy mọi thứ vào trên người mình. Anh vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được, trơ mắt nhìn người thân nhất rời khỏi anh mà lại cảm thấy bất lực. Tôi trải qua một lần, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai. Cho nên, tuy rằng tôi không đủ lớn mạnh, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người bên cạnh mình. Cho dù, người đó là anh."
Trong nháy mắt Tòng Thiện ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, cho nên nhìn cô giống như một hoa si chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông, hơn nữa còn bị người ta vạch trần.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hàn Dập Hạo mở mắt ra, nhìn vẻ mặt giấu đầu hở đuôi của người phụ nữ ở trước mặt, chỉ cảm thấy rất buồn cười, anh cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Vừa rồi bổn thiếu đều đã nhìn thấy, cô còn dám giả bộ?"
Nếu như anh cũng đã nói như vậy, Tòng Thiện không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào anh, có khí phách nói: "Nhìn thì nhìn, sao nào."
Lời nói của cô hơi có chút vô lại khiến Hàn Dập Hạo nhịn không được nhíu mày, anh nín cười mở miệng: "Có đánh giá gì."
Tòng Thiện sửng sốt, có đánh giá gì?
"Hoàn hảo, tứ chi vẫn còn, ngũ quan đủ cả." Cô nghiêm trang đáp lại, đánh chết cô cũng sẽ không nói ra ý nghĩ thật sự vừa rồi trong lòng.
Ánh mắt thâm thúy giống như hồ cổ ngàn năm bình tĩnh nhìn vào ánh mắt lóng lánh trong suốt như lưu ly của cô, Hàn Dập Hạo là người từng trải làm sao lại không nhìn thấu được phản ứng chậm chạp và hơi ảo não lại có chút né tránh của cô, anh nhếch miệng, cố tình xuyên tạc nói: "Nói như vậy, về cơ bản cô cũng đã hài lòng với những gì cô nhìn thấy?"
"Tôi hài lòng cái gì, anh trông như thế nào đâu có liên quan gì tới tôi." Tòng Thiện buột miệng nói, trái lại câu nói này là lời nói thật, lòng thích cái đẹp ai cũng có, anh rất tuấn tú, nhưng cô cũng chỉ là ôm thái độ tinh khiết thưởng thức mà thôi.
"Vậy Lương Tư Hàn thì sao?" Nghe thấy lời của cô, mắt phượng của anh híp lại, trầm giọng hỏi.
"Sao anh lại biết Tư Hàn? Anh đã từng điều tra tôi?" Tòng Thiện tức giận nhìn anh chằm chằm, thật không dễ dàng mới đổi cách nhìn về anh, nhưng bởi vì lời của anh, trong nháy mắt lại nổi lên tức giận.
"Tất cả tư liệu của các thành viên gìn giữ hòa bình tôi đều đã xem qua, cô nói xem tôi làm sao biết." Anh nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, vừa nhắc tới ba chữ "Lương Tư Hàn", tinh thần của cô liền tỉnh táo, khiến lòng anh có chút khó chịu.
Vừa mới nổi lên tức giận lại bởi vì một câu nói của anh mà lập tức bị dập tắt, hóa ra là cô trách lầm anh, nhưng cô lại không muốn cúi mình, vì vậy không được tự nhiên nói: "Tôi cho rằng anh vẫn không có phẩm chất như vậy."
"Không có phẩm chất?" Anh hơi đề cao âm lượng, chờ cô giải thích.
"Anh hại tôi bị cách chức không phải gọi là không có phẩm chất sao?" Cô chết cũng cắn chặt chuyện này không buông.
"Trái lại cô đã quên sạch chuyện mình từng làm." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Không phải là giội cho anh một ly rượu sao? Huống chi, nếu không phải anh ngăn cản tôi dẫn em gái của tôi đi, tôi cũng sẽ không giội rượu anh." Có thể coi là tính sổ đúng không, đạo lý tuyệt đối đứng về phía cô.
"Ra ngoài làm là cô ấy tự nguyện, không ai ép buộc cô ấy, cô đã là chị gái của cô ấy, trước đó nên quản cô ấy thật tốt, quản không tốt lại chạy đến địa bàn của người khác dương oai, cô cảm thấy cô có mấy phần đạo lý?" Anh cười nhạt.
"Tôi." Cô bị chặn đến nhất thời cứng họng, anh vừa nói như vậy, sao giống như trở thành cô không đúng vậy, "Coi như là nhà chúng tôi không có quản nó tốt, nó cũng chưa trưởng thành, các anh để cho nó tham gia vào cái loại tụ họp đó, chính là phạm tội!"
"Loại tụ họp nào?" Tròng mắt đen như mặc ngọc của anh sâu không thấy đáy.
"Dâm loạn." Cô cũng không sợ anh, nói thẳng.
"Dâm loạn?" Anh cười lạnh một tiếng, "Con mắt nào của cô nhìn thấy?"
"Ít phủ nhận, lúc tôi tiến vào, rõ ràng nhìn thấy những người bạn kia của anh đang sờ tới sờ lui trên người của những cô gái tiếp rượu, dựa vào điểm này, tôi đã có lý do hoài nghi các anh." Mặc dù lúc ấy có chút hỗn loạn, thế nhưng những hình ảnh tay chân quấn quýt lấy nhau ấy cô vẫn nhìn thấy.
"Nam nữ yêu đương vốn là đạo lý hiển nhiên, cảnh sát Thẩm, lúc nào thì điều đó lại trở thành phạm pháp vậy. Hơn nữa, cô khẳng định không phải là những cô gái tiếp rượu kia đang sờ tới sờ lui trên người của bạn tôi ư?" Anh phản bác, anh cũng là nói đúng sự thật hôm đó.
"Khẳng định, làm sao anh cũng có thể biện giải được." Tòng Thiện cảm thấy tranh luận với loại người có quan niệm đạo đức bại hoại này, quả thực là tự mình chuốc lấy phiền nhiễu.
"Cô gái, dù sao cũng đừng có lấy giá trị quan[1] của mình để nhận định một sự việc. Hành vi bốc đồng của cô chỉ có thể mang đến tai họa cho mình, bị cách chức là thứ nhất, lần này lại là một bài học." Anh trầm giọng nói.
[1] Giá trị quan: tức là quan điểm về giá trị khi xem xét, quan sát đánh giá sự vật, sự việc.
"Tôi không cảm thấy giữ vững nguyên tắc của mình có gì sai." Cho dù sớm biết kết cục sẽ như thế, cách làm của cô cũng sẽ không thay đổi, bởi vì đây là nguyên tắc làm người của cô.
"Nguyên tắc của cô không sai, chẳng qua là sai cách, có đôi khi phải học được hạ thấp tư thái ở trước mặt kẻ mạnh." Anh khách quan nói.
"Anh có thể nói tôi không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi không cách nào nhìn người bên cạnh mình bị tổn thương." Cô hờ hững nói.
"Cho dù giá phải trả là khiến mình bị tổn thương ư?" Anh nhíu mày nói, thật ra thì không cần cô trả lời anh cũng biết đáp án.
"Đúng vậy." Cô không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Anh nhướng trán cười nhạo nói: "Thẩm Tòng Thiện, cô thật sự là một người phụ nữ ngu xuẩn nhất tôi từng gặp. Chẳng lẽ cô không có phát hiện, mọi thứ cô làm từ trước tới giờ đều không nhận được báo đáp sao? Em gái của cô trừng mắt nhìn cô, bạn trai của cô cướp lấy công lao của cô từng bước thăng chức, mà bây giờ, cô cứu người, lại bị nhốt ở chỗ này, mặc cho người ta xử lý. Những người cô bảo vệ đó trái lại làm tổn thương cô, cô nói xem có phải cô thật sự rất ngu xuẩn hay không?"
Mặt của cô hơi tái nhợt, biện giải nói: "Tư Hàn không phải là loại người như vậy."
"Có phải hay không, trong lòng cô tự hiểu." Ánh mắt của anh thấu đáo mà còn nóng rực, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn của cô.
Cô cắn môi, cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục cái đề tài này với anh nữa, cách một lúc sau cô nói: "Anh nói nhiều như vậy, không phải là muốn tôi thừa nhận mình rất ngu xuẩn sao. Không sai, tôi đúng là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức biết rõ mình không có khả năng ấy, còn muốn ôm hết thảy mọi thứ vào trên người mình. Anh vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được, trơ mắt nhìn người thân nhất rời khỏi anh mà lại cảm thấy bất lực. Tôi trải qua một lần, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai. Cho nên, tuy rằng tôi không đủ lớn mạnh, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người bên cạnh mình. Cho dù, người đó là anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.