Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi
Chương 52: Đàm sói xám x Túc cừu non
Tương Tử Bối
04/11/2022
51
Cuối cùng bốn người bọn họ không hẹn gặp nhau ở quán bar.
Bởi vì hai người kia đều là gay, mặc dù không thể trốn tránh sự thật nhưng Đặng Văn Thuỵ vẫn không muốn để cho Túc Duy An tiếp xúc quá nhiều.
Nếu không về sau có thể thẳng lại thì sao?
Bốn người gặp nhau ở một quán cà phê, Đặng Văn Thụy mang theo cả một bụng tức giận, lúc gặp phải nén xuống rất lâu mới quyết định không ra tay.
Chịu đựng đi, cậu ta là ông chủ của mình.
Chịu đựng đi, mình đánh không lại.
Trong lòng nghĩ như thế, Đặng Văn Thụy phải hít sâu hai hơi, "An An, đặt vé, ngày mai đi về ngay."
"Vậy Tự ca." Túc Duy An ngạc nhiên thốt lên, "... cả Lăng Nguyên ca thì sao ạ?"
"Quan tâm họ làm gì?!" Đặng Văn Thuỵ nói rồi muốn kéo Túc Duy An đi sang phía mình.
Đàm Tự tiến lên trước đứng, "Nói chuyện đi."
Hai người đi vào một căn phòng riêng.
Đàm Tự trực tiếp nói thẳng, "Anh đừng nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để tách cháu của anh và tôi ra."
"Thật đấy à Đàm Tự, cậu có thuật đọc tâm ư?" Đặng Văn Thuỵ cười lạnh.
Đàm Tự: "Trên mặt viết rõ ràng đến thế rồi, trước đây khi nói về chuyện kinh doanh cũng viết hết cả tâm tư lên trên mặt như thế sao? Tôi cảm thấy hơi lo lắng cho năng lực làm việc này rồi đấy... cậu à."
Quả nhiên, cái tiếng cậu này nghe không hề dễ chịu một chút nào hết.
Đặng Văn Thụy: "Đàm Tự, An An còn nhỏ, cậu muốn chơi đùa thì đừng tìm thằng bé."
"Tôi chơi đùa ai?" Đàm Tự không vui cau mày lại, "Tôi rất nghiêm túc với An An."
Gia nghiệp của Đàm gia rất lớn, việc cần phải lo liệu rất nhiều, có nghiêm túc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, ai có thể bảo đảm rằng Đàm Tự sẽ nghiêm túc trong bao lâu?
"Tôi không đồng ý." Đặng Văn Thuỵ cũng nói thẳng.
"Anh có phải đã bỏ quên mất cái gì rồi không?" Đàm Tự cười, "Cậu à, chuyện này là tôi đang thông báo, không phải đang bàn bạc."
Đặng Văn Thụy: "..."
Đàm Tự tiếp tục nói, "Về sớm hơn một chút cũng tốt, tôi có thể dắt em ấy đi gặp ba mẹ sớm hơn."
Đặng Văn Thụy sửng sốt, "Cậu muốn nói cho bác trai và bác gái biết?"
Đàm Tự: "Còn không phải sao?"
".... cậu có thể hình dung được rõ ràng mà." Đặng Văn Thụy vừa chuyển chủ đề, ngược lại cũng vừa đang thuyết phục Đàm Tự, "Bên ngoài có nhiều phụ nữ như thế, họ quyến rũ như vậy, cậu xác định là mình không muốn thử ư?"
Đàm Tự bị Đặng Văn Thuỵ đang cố gắng giải cứu này chọc cho cười.
"An An tốt hơn."
Bên ngoài, Túc Duy An uống một ngụm nước chanh, thi thoảng lại nhìn sang cửa của phòng riêng.
Lăng Nguyên tiến tới trước mặt cậu, "An An! Mấy ngày hôm nay cậu đi chơi cái gì thế?"
Túc Duy An thành thật trả lời, "Du thuyền và công viên rừng có cầu dây cáp sắt ạ."
"Chỉ đến những nơi như vậy thôi sao?" Lăng Nguyên cười vô cùng ái muội, "Vậy hai người cứ ở khách sạn mãi thôi à?"
Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên.
"Cậu..." Lăng Nguyên nhìn xung quanh, nghiêng người về phía Túc Duy An, thấp giọng hỏi, "Thế nào? Có đau không? Có thích không? Có cảm giác không?"
Túc Duy An mất một lúc thật lâu mới nhận ra Lăng Nguyên đang ám chỉ cái gì, "Anh, em... không nói được."
"Ha ha ha" Lăng Nguyên bật cười, "Sao cậu trong sáng quá vậy."
"Không phải trước đây anh và cậu minh tinh kia đã ở bên nhau sao?" Túc Duy An nghi hoặc hỏi, "Hai người chưa từng làm qua ạ?"
Lần này đến lượt Lăng Nguyên ngậm miệng không nói nữa.
Hai người không sững sờ được bao lâu thì điện thoại của Lăng Nguyên vang lên.
Cậu nhận điện thoại, giọng điệu lười biếng, "Con nghe."
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia không nhỏ, Túc Duy An vẫn có thể nghe thấy được ít nhiều.
Mẹ Lăng: "Con đang ở đâu?"
"Tam Á."
Mẹ Lăng: "Con có đang ở cùng với anh họ của mình không?"
Lăng Nguyên nói dối không chớp mắt, "Anh họ của con là ai chứ, tết nhất sao lại có thể ở cạnh con."
"Đừng diễn với mẹ." Mẹ Lăng nói, "Thằng bé đã nói với bác gái của con rồi, nói là cũng đang ở Tam Á."
Giọng điệu của Lăng Nguyên bất đắc dĩ, "Vậy mẹ biết rồi sao lại còn hỏi con?"
"Bạn trai kia của Đàm Tự cũng đang ở cạnh các con phải không?" Mẹ Lăng đã có giảm âm lượng giọng nói xuống, nhưng cũng vô dụng, Lăng Nguyên vừa mới bấm vào loa ngoài nên Túc Duy An có thể nghe rõ được rành mạch, "Chụp trộm một tấm ảnh gửi sang đây đi, bác gái của con nói muốn nhìn xem."
Lăng Nguyên nhanh chóng nhìn sang Túc Duy An một cái, Túc Duy An vội dời tầm mắt đi.
Trong lòng của cậu thình thịch đập, ba mẹ của Tự ca cũng biết rồi ư!?
Lúc Đàm Tự đi ra, thứ hắn nhìn thấy là dáng vẻ đứng ngồi không yên của Túc Duy An, hắn đi lại, vô cùng tự nhiên xoa xoa đầu của cậu.
"Sao thế?"
Lăng Nguyên chống cằm nói, "Bác gái bảo em chụp ảnh của An An cho bà ấy xem."
"Không cần chụp." Đàm Tự đáp, "So với ảnh chụp thì người thật còn đẹp hơn, hai ngày nữa tôi sẽ để bà ấy trực tiếp gặp mặt."
Lăng Nguyên: "...."
Xác nhận được suy đoán ở trong lòng mình, Túc Duy An cực kỳ căng thẳng, không nói chuyện một lúc thật lâu.
Đặng Văn Thuỵ nhận thấy sự khác thường của cậu, anh không nhịn được nói, "An An, không sao cả, nếu cháu không muốn đi thì không cần phải đi đâu."
Túc Duy An chớp mắt, nhỏ giọng đáp, "Cháu muốn đi ạ."
Ngày hôm sau bốn người cùng lên máy bay trở về.
Đặng Văn Thuỵ có việc bận, sau khi trả xong khoản phí giữ xe khổng lồ, anh dắt theo Lăng Nguyên cùng đi khỏi.
Tới bên dưới khu chung cư, điện thoại của Đàm Tự vang lên, hắn nhận điện thoại rồi dặn dò người ở bên cạnh mình, "Đợi anh, nghe điện xong anh đưa em lên."
Là mẹ Đàm, hỏi hắn khi nào thì đưa Túc Duy An về nhà.
Đàm Tự ứng phó vài câu, ngắt máy rồi hắn mới hỏi, "Em cần bao nhiêu ngày để chuẩn bị nào?"
Lời nói nhẹ nhàng, giọng điệu cứ như là đang hỏi khi nào mở một cuộc gặp mặt hàng tuần, chứ không phải là khi nào cùng hắn về nhà ra mắt.
Túc Duy An không trả lời ngay, Đàm Tự cũng không nóng vội với câu trả lời này, hắn cùng cậu xuống xe rồi lên tầng.
Ba phút sau, hai người đứng ở trước cửa nhà với hai vẻ mặt khác nhau.
Trên vách tường bên ngoài nhà của Túc Duy An, cả ở trên cửa đều là những vết sơn màu đỏ, rất nhiều những câu nói nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
Gay, biến thái.
Thiếu nợ thì phải trả chứ, đó là lẽ đương nhiên.
Yêu tinh hại người, đi chết đi.
Đàm Tự hỏi: "Có thiếu nợ ai sao em?"
Túc Duy An lắc đầu rất nhanh, "Em không có!"
Trước kia bởi vì bị bạo lực học đường nên Túc Duy An đến cục tẩy cũng không thể đi mượn, càng đừng nói tới việc đi tìm ai vay tiền, hơn nữa, cậu cũng không thiếu tiền để sống.
Đàm Tự lấy điện thoại ra, "Em vào trước đi."
Sau khi báo cảnh sát, Đàm Tự đi theo cậu vào nhà, "Dọn đồ đi thôi."
Túc Duy An vừa mới chuẩn bị đi pha trà, "... Dạ?"
"Sang nhà của anh ở một thời gian." Lời của Đàm Tự dứt khoát, không để người khác phản bác lại, "Điều tra được thì em lại về."
Cảnh sát rất nhanh đã đến, nhìn thấy dòng chữ ở trên tường rồi lại nhìn tới hai người đàn ông ở bên trong, họ lập tức hiểu được.
Nhân thời gian đợi viên cảnh sát được cử đi xem trích xuất CCTV, những cảnh sát còn lại bắt đầu hỏi, "Cậu cảm thấy trong số những người bên cạnh thì ai sẽ có khả năng mang động cơ nhất?"
Túc Duy An suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được.
Cậu không hay đi trêu chọc người khác, chỉ có thể nghĩ tới một người duy nhất là Phó Thành Bạch... Nhưng Phó Thành Bạch dạo gần đây vẫn đang ở Tam Á, cậu ta cũng không biết là cậu đang sống ở đâu.
Đàm Tự dời mắt đi không nói gì, đột nhiên tiến tới cánh cửa ở đối diện nhấn chuông vài cái.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, người phụ nữ ở bên trong nhìn bọn họ, có hơi kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"
"Làm phiền rồi, cô có biết ai đã phun những thứ này lên không?" Đàm Tự chỉ vào bức tường phía sau.
Người phụ nữ nhìn tới cảnh tượng ở phía sau hắn thì hoảng sợ, lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy, tôi mới xuất viện cách đây không lâu, hai ngày nay vẫn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng."
Đàm Tự nhìn chằm chằm cô một hồi, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong, "Chồng của cô đâu rồi?"
Nữ nhân mang máng biết sự tình của hai người ở đối diện, cô vừa mới bị một tên gay chen chân vào cuộc hôn nhân, lần này nhắc tới, thật sự không thể trưng ra được một sắc mặt tốt, "Ly hôn rồi."
"Khi nào?"
Vẻ mặt của cô gái không vui, "Liên quan gì đến anh?"
Cảnh sát lập tức hiểu ý của Đàm Tự, ông tiến lại đưa thẻ cảnh sát ra, "Xin chào cô, phiền cô hỗ trợ giúp chúng tôi điều tra."
Bọn họ đã ly hôn ba ngày trước, từ sau khi chuyện kia bị lộ ra, cô gái đã hết sức cẩn thận. Cuối cùng một lần nữa lại bắt gian được vào đêm giao thừa.
Lần này cô thực sự quyết tâm, dù cho gia đình chồng và nhà mẹ đẻ có thuyết phục đến thế nào cũng vô dụng, cô muốn ly hôn, đuổi tên đàn ông kia đi khỏi, trước đó còn cào cấu anh ta một trận.
Cảnh sát được cử đi xem băng ghi hình quay trở về.
Họ cùng nhau đến cục cảnh sát, video ghi hình không quá rõ ràng, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra gương mặt của người đàn ông này đúng thật là người hàng xóm.
Gọi điện thoại đến công ty của người này thì biết anh ta vì lấy tiền của công ty dùng vào việc riêng nên đã bị sa thải, ba mẹ cũng bảo con trai dạo gần đây chỉ về nhà một lần nhưng không được bao lâu đã đi, còn lấy ở nhà thêm một số tiền.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm." Cảnh sát nghiêm túc nói, "Tính khí của người này bây giờ rất bất ổn, lúc phun sơn còn nhiều lần đạp vào tường, thậm chí còn ấn chuông cửa bằng dao. May mắn là cậu không có ở nhà, người trong lúc cực đoan sẽ làm ra rất nhiều chuyện, chúng tôi kiến nghị rằng cậu nên..."
"Được, đồng chí cảnh sát." Đàm Tự mỉm cười, "Tôi sẽ đưa cậu ấy sang nhà tôi, mọi người vất vả rồi, hy vọng có thể mau chóng tìm được người."
"Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ tăng cường tìm kiếm." Cảnh sát gật đầu.
Vì vậy sau khi Túc Duy An trở về nhà thì bị Đàm Tự nhìn chằm chằm lúc cậu đang dọn hành lý.
Thu dọn được một nửa, Túc Duy An cuối cùng cũng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi, "Tự ca, em có thể sang nhà của cậu ở được không anh?"
Đàm Tự híp mắt lại, "Em không muốn ở cùng anh?"
Túc Duy An lắc đầu ngay, "Không phải mà..."
Túc Duy An rất muốn sống cùng với Đàm Tự.
Nhưng qua mấy ngày nghỉ lễ cùng nhau, cậu xem như đã biết Đàm Tự là động vật ăn thịt, mà chắc chắc còn phải là đứng ở đầu chuỗi thức ăn.
Mấy ngày hôm trước là ngày nghỉ lễ nên Túc Duy An có thể cho hắn, nhưng sau này đi làm thì không được, cậu còn phải ngồi ở văn phòng cả một ngày, thật sự chịu không nổi.
Đàm Tự ép hỏi mãi, Túc Duy An chỉ có thể nặn từ trong miệng ra một câu, "Em còn phải đi làm..."
Đàm Tự ngẩn ra, sau đó nháy mắt đã hiểu được.
Hiếm khi hắn biểu hiện sự do dự, cuối cùng đưa ra bốn ngón tay.
"Anh sẽ cố gắng khống chế, một tuần không quá bốn lần."
Túc Duy An vừa cất máy tính vào túi vừa lắc đầu, "Bảy ngày một lần."
Đàm Tự chậc một tiếc, rút về một ngón tay, "Ba lần."
Túc Duy An lại lắc đầu, cậu cũng vươn tay so sánh, "... hai lần."
Đàm Tự cười trêu học, "Trước đây anh không biết em cũng biết mặc cả đâu đấy, giảm của anh mất một nửa rồi?"
Gương mặt của Túc Duy An đỏ bừng, nhưng hai ngón tay không hề chịu bị khuất phục, vẫn dựng sừng sững như cũ.
Đàm Tự cảm thấy bé con dạo gần đây càng ngày càng không dễ bị gạt, vì thế hắn đồng ý trước để lừa được người về nhà đã.
Kết quả là ngài Đàm đã dùng hết hai lần của một tuần trong đêm hôm đó.
Ngày hôm sau, tan ca trở về việc đầu tiên Túc Duy An làm là dọn đồ đạc của mình sang một phòng ngủ khác.
Sắc mặt của Đàm Tự phức tạp, "Vừa mới chuyển đến em đã phân phòng ngủ với anh rồi?"
Túc Duy An làm lơ dao động trong lòng mình, cuối cùng lại lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc giường lớn kia ở trong phòng của Đàm Tự.
"Không được, em sợ anh nói nhưng lại không giữ lời." Nói rồi cậu đẩy vali, đi sang phòng bên cạnh.
Đàm Tự nghĩ thầm, cũng hiểu rõ anh quá nhỉ?
Đáng tiếc, hiểu biết vẫn còn chưa đủ nhiều.
Đêm đó, Đàm sói xám lén lút mở cửa của phòng bên cạnh ra, chui vào ổ chăn của Túc cừu non, vui sướng ăn sạch.
Cuối cùng bốn người bọn họ không hẹn gặp nhau ở quán bar.
Bởi vì hai người kia đều là gay, mặc dù không thể trốn tránh sự thật nhưng Đặng Văn Thuỵ vẫn không muốn để cho Túc Duy An tiếp xúc quá nhiều.
Nếu không về sau có thể thẳng lại thì sao?
Bốn người gặp nhau ở một quán cà phê, Đặng Văn Thụy mang theo cả một bụng tức giận, lúc gặp phải nén xuống rất lâu mới quyết định không ra tay.
Chịu đựng đi, cậu ta là ông chủ của mình.
Chịu đựng đi, mình đánh không lại.
Trong lòng nghĩ như thế, Đặng Văn Thụy phải hít sâu hai hơi, "An An, đặt vé, ngày mai đi về ngay."
"Vậy Tự ca." Túc Duy An ngạc nhiên thốt lên, "... cả Lăng Nguyên ca thì sao ạ?"
"Quan tâm họ làm gì?!" Đặng Văn Thuỵ nói rồi muốn kéo Túc Duy An đi sang phía mình.
Đàm Tự tiến lên trước đứng, "Nói chuyện đi."
Hai người đi vào một căn phòng riêng.
Đàm Tự trực tiếp nói thẳng, "Anh đừng nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để tách cháu của anh và tôi ra."
"Thật đấy à Đàm Tự, cậu có thuật đọc tâm ư?" Đặng Văn Thuỵ cười lạnh.
Đàm Tự: "Trên mặt viết rõ ràng đến thế rồi, trước đây khi nói về chuyện kinh doanh cũng viết hết cả tâm tư lên trên mặt như thế sao? Tôi cảm thấy hơi lo lắng cho năng lực làm việc này rồi đấy... cậu à."
Quả nhiên, cái tiếng cậu này nghe không hề dễ chịu một chút nào hết.
Đặng Văn Thụy: "Đàm Tự, An An còn nhỏ, cậu muốn chơi đùa thì đừng tìm thằng bé."
"Tôi chơi đùa ai?" Đàm Tự không vui cau mày lại, "Tôi rất nghiêm túc với An An."
Gia nghiệp của Đàm gia rất lớn, việc cần phải lo liệu rất nhiều, có nghiêm túc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, ai có thể bảo đảm rằng Đàm Tự sẽ nghiêm túc trong bao lâu?
"Tôi không đồng ý." Đặng Văn Thuỵ cũng nói thẳng.
"Anh có phải đã bỏ quên mất cái gì rồi không?" Đàm Tự cười, "Cậu à, chuyện này là tôi đang thông báo, không phải đang bàn bạc."
Đặng Văn Thụy: "..."
Đàm Tự tiếp tục nói, "Về sớm hơn một chút cũng tốt, tôi có thể dắt em ấy đi gặp ba mẹ sớm hơn."
Đặng Văn Thụy sửng sốt, "Cậu muốn nói cho bác trai và bác gái biết?"
Đàm Tự: "Còn không phải sao?"
".... cậu có thể hình dung được rõ ràng mà." Đặng Văn Thụy vừa chuyển chủ đề, ngược lại cũng vừa đang thuyết phục Đàm Tự, "Bên ngoài có nhiều phụ nữ như thế, họ quyến rũ như vậy, cậu xác định là mình không muốn thử ư?"
Đàm Tự bị Đặng Văn Thuỵ đang cố gắng giải cứu này chọc cho cười.
"An An tốt hơn."
Bên ngoài, Túc Duy An uống một ngụm nước chanh, thi thoảng lại nhìn sang cửa của phòng riêng.
Lăng Nguyên tiến tới trước mặt cậu, "An An! Mấy ngày hôm nay cậu đi chơi cái gì thế?"
Túc Duy An thành thật trả lời, "Du thuyền và công viên rừng có cầu dây cáp sắt ạ."
"Chỉ đến những nơi như vậy thôi sao?" Lăng Nguyên cười vô cùng ái muội, "Vậy hai người cứ ở khách sạn mãi thôi à?"
Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên.
"Cậu..." Lăng Nguyên nhìn xung quanh, nghiêng người về phía Túc Duy An, thấp giọng hỏi, "Thế nào? Có đau không? Có thích không? Có cảm giác không?"
Túc Duy An mất một lúc thật lâu mới nhận ra Lăng Nguyên đang ám chỉ cái gì, "Anh, em... không nói được."
"Ha ha ha" Lăng Nguyên bật cười, "Sao cậu trong sáng quá vậy."
"Không phải trước đây anh và cậu minh tinh kia đã ở bên nhau sao?" Túc Duy An nghi hoặc hỏi, "Hai người chưa từng làm qua ạ?"
Lần này đến lượt Lăng Nguyên ngậm miệng không nói nữa.
Hai người không sững sờ được bao lâu thì điện thoại của Lăng Nguyên vang lên.
Cậu nhận điện thoại, giọng điệu lười biếng, "Con nghe."
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia không nhỏ, Túc Duy An vẫn có thể nghe thấy được ít nhiều.
Mẹ Lăng: "Con đang ở đâu?"
"Tam Á."
Mẹ Lăng: "Con có đang ở cùng với anh họ của mình không?"
Lăng Nguyên nói dối không chớp mắt, "Anh họ của con là ai chứ, tết nhất sao lại có thể ở cạnh con."
"Đừng diễn với mẹ." Mẹ Lăng nói, "Thằng bé đã nói với bác gái của con rồi, nói là cũng đang ở Tam Á."
Giọng điệu của Lăng Nguyên bất đắc dĩ, "Vậy mẹ biết rồi sao lại còn hỏi con?"
"Bạn trai kia của Đàm Tự cũng đang ở cạnh các con phải không?" Mẹ Lăng đã có giảm âm lượng giọng nói xuống, nhưng cũng vô dụng, Lăng Nguyên vừa mới bấm vào loa ngoài nên Túc Duy An có thể nghe rõ được rành mạch, "Chụp trộm một tấm ảnh gửi sang đây đi, bác gái của con nói muốn nhìn xem."
Lăng Nguyên nhanh chóng nhìn sang Túc Duy An một cái, Túc Duy An vội dời tầm mắt đi.
Trong lòng của cậu thình thịch đập, ba mẹ của Tự ca cũng biết rồi ư!?
Lúc Đàm Tự đi ra, thứ hắn nhìn thấy là dáng vẻ đứng ngồi không yên của Túc Duy An, hắn đi lại, vô cùng tự nhiên xoa xoa đầu của cậu.
"Sao thế?"
Lăng Nguyên chống cằm nói, "Bác gái bảo em chụp ảnh của An An cho bà ấy xem."
"Không cần chụp." Đàm Tự đáp, "So với ảnh chụp thì người thật còn đẹp hơn, hai ngày nữa tôi sẽ để bà ấy trực tiếp gặp mặt."
Lăng Nguyên: "...."
Xác nhận được suy đoán ở trong lòng mình, Túc Duy An cực kỳ căng thẳng, không nói chuyện một lúc thật lâu.
Đặng Văn Thuỵ nhận thấy sự khác thường của cậu, anh không nhịn được nói, "An An, không sao cả, nếu cháu không muốn đi thì không cần phải đi đâu."
Túc Duy An chớp mắt, nhỏ giọng đáp, "Cháu muốn đi ạ."
Ngày hôm sau bốn người cùng lên máy bay trở về.
Đặng Văn Thuỵ có việc bận, sau khi trả xong khoản phí giữ xe khổng lồ, anh dắt theo Lăng Nguyên cùng đi khỏi.
Tới bên dưới khu chung cư, điện thoại của Đàm Tự vang lên, hắn nhận điện thoại rồi dặn dò người ở bên cạnh mình, "Đợi anh, nghe điện xong anh đưa em lên."
Là mẹ Đàm, hỏi hắn khi nào thì đưa Túc Duy An về nhà.
Đàm Tự ứng phó vài câu, ngắt máy rồi hắn mới hỏi, "Em cần bao nhiêu ngày để chuẩn bị nào?"
Lời nói nhẹ nhàng, giọng điệu cứ như là đang hỏi khi nào mở một cuộc gặp mặt hàng tuần, chứ không phải là khi nào cùng hắn về nhà ra mắt.
Túc Duy An không trả lời ngay, Đàm Tự cũng không nóng vội với câu trả lời này, hắn cùng cậu xuống xe rồi lên tầng.
Ba phút sau, hai người đứng ở trước cửa nhà với hai vẻ mặt khác nhau.
Trên vách tường bên ngoài nhà của Túc Duy An, cả ở trên cửa đều là những vết sơn màu đỏ, rất nhiều những câu nói nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
Gay, biến thái.
Thiếu nợ thì phải trả chứ, đó là lẽ đương nhiên.
Yêu tinh hại người, đi chết đi.
Đàm Tự hỏi: "Có thiếu nợ ai sao em?"
Túc Duy An lắc đầu rất nhanh, "Em không có!"
Trước kia bởi vì bị bạo lực học đường nên Túc Duy An đến cục tẩy cũng không thể đi mượn, càng đừng nói tới việc đi tìm ai vay tiền, hơn nữa, cậu cũng không thiếu tiền để sống.
Đàm Tự lấy điện thoại ra, "Em vào trước đi."
Sau khi báo cảnh sát, Đàm Tự đi theo cậu vào nhà, "Dọn đồ đi thôi."
Túc Duy An vừa mới chuẩn bị đi pha trà, "... Dạ?"
"Sang nhà của anh ở một thời gian." Lời của Đàm Tự dứt khoát, không để người khác phản bác lại, "Điều tra được thì em lại về."
Cảnh sát rất nhanh đã đến, nhìn thấy dòng chữ ở trên tường rồi lại nhìn tới hai người đàn ông ở bên trong, họ lập tức hiểu được.
Nhân thời gian đợi viên cảnh sát được cử đi xem trích xuất CCTV, những cảnh sát còn lại bắt đầu hỏi, "Cậu cảm thấy trong số những người bên cạnh thì ai sẽ có khả năng mang động cơ nhất?"
Túc Duy An suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được.
Cậu không hay đi trêu chọc người khác, chỉ có thể nghĩ tới một người duy nhất là Phó Thành Bạch... Nhưng Phó Thành Bạch dạo gần đây vẫn đang ở Tam Á, cậu ta cũng không biết là cậu đang sống ở đâu.
Đàm Tự dời mắt đi không nói gì, đột nhiên tiến tới cánh cửa ở đối diện nhấn chuông vài cái.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, người phụ nữ ở bên trong nhìn bọn họ, có hơi kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"
"Làm phiền rồi, cô có biết ai đã phun những thứ này lên không?" Đàm Tự chỉ vào bức tường phía sau.
Người phụ nữ nhìn tới cảnh tượng ở phía sau hắn thì hoảng sợ, lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy, tôi mới xuất viện cách đây không lâu, hai ngày nay vẫn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng."
Đàm Tự nhìn chằm chằm cô một hồi, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong, "Chồng của cô đâu rồi?"
Nữ nhân mang máng biết sự tình của hai người ở đối diện, cô vừa mới bị một tên gay chen chân vào cuộc hôn nhân, lần này nhắc tới, thật sự không thể trưng ra được một sắc mặt tốt, "Ly hôn rồi."
"Khi nào?"
Vẻ mặt của cô gái không vui, "Liên quan gì đến anh?"
Cảnh sát lập tức hiểu ý của Đàm Tự, ông tiến lại đưa thẻ cảnh sát ra, "Xin chào cô, phiền cô hỗ trợ giúp chúng tôi điều tra."
Bọn họ đã ly hôn ba ngày trước, từ sau khi chuyện kia bị lộ ra, cô gái đã hết sức cẩn thận. Cuối cùng một lần nữa lại bắt gian được vào đêm giao thừa.
Lần này cô thực sự quyết tâm, dù cho gia đình chồng và nhà mẹ đẻ có thuyết phục đến thế nào cũng vô dụng, cô muốn ly hôn, đuổi tên đàn ông kia đi khỏi, trước đó còn cào cấu anh ta một trận.
Cảnh sát được cử đi xem băng ghi hình quay trở về.
Họ cùng nhau đến cục cảnh sát, video ghi hình không quá rõ ràng, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra gương mặt của người đàn ông này đúng thật là người hàng xóm.
Gọi điện thoại đến công ty của người này thì biết anh ta vì lấy tiền của công ty dùng vào việc riêng nên đã bị sa thải, ba mẹ cũng bảo con trai dạo gần đây chỉ về nhà một lần nhưng không được bao lâu đã đi, còn lấy ở nhà thêm một số tiền.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm." Cảnh sát nghiêm túc nói, "Tính khí của người này bây giờ rất bất ổn, lúc phun sơn còn nhiều lần đạp vào tường, thậm chí còn ấn chuông cửa bằng dao. May mắn là cậu không có ở nhà, người trong lúc cực đoan sẽ làm ra rất nhiều chuyện, chúng tôi kiến nghị rằng cậu nên..."
"Được, đồng chí cảnh sát." Đàm Tự mỉm cười, "Tôi sẽ đưa cậu ấy sang nhà tôi, mọi người vất vả rồi, hy vọng có thể mau chóng tìm được người."
"Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ tăng cường tìm kiếm." Cảnh sát gật đầu.
Vì vậy sau khi Túc Duy An trở về nhà thì bị Đàm Tự nhìn chằm chằm lúc cậu đang dọn hành lý.
Thu dọn được một nửa, Túc Duy An cuối cùng cũng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi, "Tự ca, em có thể sang nhà của cậu ở được không anh?"
Đàm Tự híp mắt lại, "Em không muốn ở cùng anh?"
Túc Duy An lắc đầu ngay, "Không phải mà..."
Túc Duy An rất muốn sống cùng với Đàm Tự.
Nhưng qua mấy ngày nghỉ lễ cùng nhau, cậu xem như đã biết Đàm Tự là động vật ăn thịt, mà chắc chắc còn phải là đứng ở đầu chuỗi thức ăn.
Mấy ngày hôm trước là ngày nghỉ lễ nên Túc Duy An có thể cho hắn, nhưng sau này đi làm thì không được, cậu còn phải ngồi ở văn phòng cả một ngày, thật sự chịu không nổi.
Đàm Tự ép hỏi mãi, Túc Duy An chỉ có thể nặn từ trong miệng ra một câu, "Em còn phải đi làm..."
Đàm Tự ngẩn ra, sau đó nháy mắt đã hiểu được.
Hiếm khi hắn biểu hiện sự do dự, cuối cùng đưa ra bốn ngón tay.
"Anh sẽ cố gắng khống chế, một tuần không quá bốn lần."
Túc Duy An vừa cất máy tính vào túi vừa lắc đầu, "Bảy ngày một lần."
Đàm Tự chậc một tiếc, rút về một ngón tay, "Ba lần."
Túc Duy An lại lắc đầu, cậu cũng vươn tay so sánh, "... hai lần."
Đàm Tự cười trêu học, "Trước đây anh không biết em cũng biết mặc cả đâu đấy, giảm của anh mất một nửa rồi?"
Gương mặt của Túc Duy An đỏ bừng, nhưng hai ngón tay không hề chịu bị khuất phục, vẫn dựng sừng sững như cũ.
Đàm Tự cảm thấy bé con dạo gần đây càng ngày càng không dễ bị gạt, vì thế hắn đồng ý trước để lừa được người về nhà đã.
Kết quả là ngài Đàm đã dùng hết hai lần của một tuần trong đêm hôm đó.
Ngày hôm sau, tan ca trở về việc đầu tiên Túc Duy An làm là dọn đồ đạc của mình sang một phòng ngủ khác.
Sắc mặt của Đàm Tự phức tạp, "Vừa mới chuyển đến em đã phân phòng ngủ với anh rồi?"
Túc Duy An làm lơ dao động trong lòng mình, cuối cùng lại lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc giường lớn kia ở trong phòng của Đàm Tự.
"Không được, em sợ anh nói nhưng lại không giữ lời." Nói rồi cậu đẩy vali, đi sang phòng bên cạnh.
Đàm Tự nghĩ thầm, cũng hiểu rõ anh quá nhỉ?
Đáng tiếc, hiểu biết vẫn còn chưa đủ nhiều.
Đêm đó, Đàm sói xám lén lút mở cửa của phòng bên cạnh ra, chui vào ổ chăn của Túc cừu non, vui sướng ăn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.