Chương 10
Niết Niết Miêu Nhục Điểm
20/11/2024
10. [Tôi ra lệnh cho anh liếm tôi]
Edit: Yu Xin
=========================
Hoạt động đón năm mới cùng Tạ Nhung xem như cũng vui vẻ, ngoại trừ việc giữa đường bị hắn kéo vào hẻm nhỏ làm một nháy.
Cũng không phải là khó chịu gì đó, chẳng qua anh cực kì phỉ nhổ với cái gọi là định lực của bản thân mình.
Bảo an đáng chết!
Trên đường trở về Cố Lạc chợt nhớ ra một chuyện.
"Nếu bị camera quay lại thì phải làm sao đây?"
Chịch sướng rồi, vậy mà lại quên mất chuyện này, Cố Lạc cũng không muốn thấy mình xuất hiện trên mạng xã hội.
So với Cố Lạc đang lo lắng thì Tạ Nhung lại mang dáng vẻ chẳng chút để ý tới, mãi đến khi Cố Lạc dùng đôi mắt đào hoa trừng hắn một cái, hắn mới chậm chạp nói: "Không sao, tôi đã kiểm tra quanh đó rồi không có camera nào cả."
"Hừ, xem như anh còn biết cảnh giác."
"Đây là đang khen ngợi tôi à?" Tạ Nhung không biết xấu hổ đưa mặt tới gần, còn muốn đòi một nụ hôn khen thưởng.
"Không có." Cố Lạc cau mày ghét bỏ đẩy bản mặt của hắn ra xa, bởi vì giận dỗi nên thuận thế đẩy hắn một cái.
Tạ Nhung vững như núi Thái Sơn, ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của Cố Lạc, khiến anh cảm thấy nổi đầy da gà.
"Nhìn tôi làm gì hả?" Giọng điệu rất chi là không tốt tẹo nào.
Bởi vì đang ở ngoài nên không thể nào rửa sạch được, vì vậy bên dưới của Cố Lạc cứ dinh dính, mỗi khi bước đi cảm giác dính nhớp rất khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cái này đều do Tạ Nhung làm, thì anh chẳng thể nào bày ra sắc mặt tốt với tên bảo an chết tiệt này được.
"Vừa nãy vì sao tai mèo lại không xuất hiện?"
Hóa ra Tạ Nhung tò mò không biết khi nào thì tai mèo của Cố Lạc sẽ lộ ra ngoài. Hắn vốn dĩ cho rằng vào những lúc Cố Lạc cao trào nó sẽ xuất hiện nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không phải lần nào cũng có.
Còn muốn dò xét sâu hơn về bí mật của anh? Hắn phát hiện ra anh là mèo, anh còn chưa giết người diệt khẩu đã là may lắm rồi, còn muốn biết này biết kia?
Cố Lạc lườm hắn một cái, sát khí bừng bừng: "Thì sao? Anh muốn làm gì? Muốn công bố chuyện tôi là mèo rồi đưa tôi đi nghiên cứu hả, hay muốn dùng cái này để uy hiếp tôi?"
Anh là mèo yêu, nhưng anh lại chẳng có chút yêu khí gì đó hết. Chẳng qua so với người bình thường thì nhanh nhẹn hơn một chút, anh cũng sẽ bị bệnh, cũng biết sợ hãi......
"Sao có thể chứ?" Tạ Nhung bị phản ứng của anh khiến đáy lòng cồn cào, hắn giang hai tay dịu dàng ôm anh vào lòng.
Người trong ngực hơi run rẩy, Tạ Nhung nhận ra điều này, hắn vội vàng xin lỗi hành vi vừa rồi của mình: "Xin lỗi, xin lỗi em, tôi không có ý xấu, tôi chỉ là cảm thấy nó rất đáng yêu... tôi sẽ không bắt em đi nghiên cứu, cũng sẽ không dùng nó uy hiếp em."
Chẳng là hắn quá yêu thích dáng vẻ của đôi tai mèo run rẩy khi Cố Lạc cao trào mà thôi, cũng chưa từng có suy nghĩ làm chuyện gì khó xử với Cố Lạc cả.
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật. Tôi thề, không lừa em."
Miêu Miêu chôn đầu trong lồng ngực hắn, giọng nói mang theo vẻ oan ức, cõi lòng Tạ Nhung như hóa thành nước.
Bây giờ mà Cố Lạc có muốn hái sao trên trời, Tạ Nhung cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho anh chơi.
Kỳ thật Cố Lạc cũng không biết mình cảm thấy oan ức chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, lồng ngực của người trước mặt khiến anh cảm thấy an toàn không gì có thể so sánh được, làm cho nỗi nghi ngờ trong lòng anh bay biến hết sạch.
Tạm thời tin tưởng hắn một lần vậy.
Hai người đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của người đi đường, Cố Lạc mới bối rối chui ra khỏi lồng ngực ấm áp của hắn, sau đó giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhanh chân bước về phía trước.
Chẳng qua vừa mới đi được hai bước, anh đã thấy khó chịu nhíu chặt mày, Tạ Nhung nhận ra chuyện bất thường, bước lên lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Có hơi khó chịu..." Giọng nói Cố Lạc nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Mặc dù đã làm qua chuyện thân mật nhất với Tạ Nhung nhưng vào lúc này anh vẫn không thể nào nói chuyện này ra khỏi miệng được.
"Sao cơ?" Hiển nhiên Tạ Nhung vẫn chưa đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông với anh, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
"Thì là... thôi đi." Cố Lạc kéo kéo ống quần, im lặng bước về trước.
Tạ Nhung nhìn bóng lưng bước đi của anh, ánh mắt rơi xuống tư thế khó chịu khi đi đường của anh.
Trong không khí thoáng qua một tiếng thở dài nhỏ, giống như tiếng ai đó hối hận.
Không đứng ngốc một chỗ mà tự trách, Tạ Nhung một bước thành hai bước, đuổi kịp bước chân của Cố Lạc.
"Leo lên đi." Cuối cùng hắn chặn trước người Cố Lạc, hơi xoay người ngồi xổm xuống.
"Hả?"
"Tôi cõng em."
Nhìn chằm chằm vào tấm lưng dày rộng rất có cảm giác an toàn kia, Cố Lạc mím chặt môi.
Trông thì cao lớn thô kệch, cũng không đến nỗi vô tâm.
Tạ Nhưng giữ tư thế này một lúc, trên lưng chợt nặng xuống. Hắn biết Cố Lạc leo lên, vậy nên thuận thế dùng tay ôm lấy hai bắp chân anh, giữ cho anh không rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng ước lượng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho anh, tiếp đó theo một câu nói "xe lửa nhỏ xình xịch chạy" bước chân dần tăng tốc.
Cố Lạc bị lắc nảy người, giống như đang ngồi trên cáp treo, cuối cùng anh dùng hai tay vòng qua cổ hắn, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Ngây thơ.
Chạy chậm kéo dài một lát dần dần biến thành từng bước chậm rãi vững vàng, Cố Lạc nằm sấp trên tấm lưng dày rộng, mí mắt như bị bôi một lớp keo dính, càng ngày càng dính chặt vào nhau.
Đường rất xa, Tạ Nhưng bước từng bước cực kì vững vàng. Cố Lạc nằm trên lưng hô hấp dần dần trở nên đều đều, nét mặt Tạ Nhung cũng dần dịu dàng hơn.
Năm mới đến, hy vọng mối quan hệ hai ta cũng có thêm một bước tiến mới.
Tối đó, Cố Lạc và Tạ Nhung không tiếp tục làm chuyện mười tám cộng. Cố Lạc chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần khi Tạ Nhung giúp anh tắm rửa, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Tạ Nhung sấy khô tóc cho anh, chẳng hiểu thế nào mà Cố Lạc lại biến thành một con mèo nhỏ.
Cái đuôi lông xù xinh đẹp của mèo tam thể phất qua lồng ngực Tạ Nhung, cứ thế xem hắn như đệm thịt mà gối đầu ngủ cả đêm.
Sau khi thức dậy, Cố Lạc liền trở mặt không nhận người, cứ như người mang vẻ oan ức ngày hôm qua chẳng phải Miêu Miêu anh vậy.
Có điều lần này Tạ Nhung không chiều theo ý anh, đè anh lên trên giường ** tàn bạo.
Ban đầu Cố Lạc cũng muốn từ chối, song nghĩ tới nghĩ lui, một con *** bự thế này không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được, đi qua thôn này làm gì còn tiệm nào nữa, vậy nên anh phải thoải mái hưởng thụ.
Vì thế nên suốt kỳ nghỉ Tết Tây này, Cố Lạc gần như sống ở trong nhà Tạ Nhung, nói chính xác thì là sống trên giường nhà hắn.
Hai người họ hầu như chỉ dùng tư thế truyền thống nhất, trừ việc làm ở sô pha ra thì còn lại toàn ở trên giường, chiếc giường đơn thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, lúc nào cũng khiến Cố Lạc lo lắng không biết khi nào thì nó sẽ sập nữa.
Trong suốt bốn ngày nghỉ lễ Tết Tây, đêm cuối cùng Cố Lạc không ngủ lại ở nhà Tạ Nhung mà quay về phòng của mình.
Anh hiểu rất rõ, cho dù những ngày qua họ có thân mật với nhau đến đâu đi nữa thì cũng có ngày phải trở về với hiện thực mà thôi.
Nào có ai nghe nói qua chuyện nhân viên bảo an và tổng giám đốc suốt ngày quấn quýt lấy nhau bao giờ?
Cho dù ngày hôm trước vẫn còn triền miên cùng nhau trên một chiếc giường, thì đến ngày thứ hai khi đi làm, Cố Lạc không hề chớp mắt một cái bước thẳng qua trước mặt Tạ Nhung.
Rất tốt, Tạ Nhung cũng không có phản ứng dư thừa nào, xem ra hắn cũng biết mình nên có thân phận như thế nào.
Giờ phút này Cố Lạc vẫn đang rất hài lòng với biểu hiện thức thời của Tạ Nhung, song rất nhanh sau đó anh đã cảm thấy cực kỳ hối hận.
Ngày đầu tiên đi làm sau khi kết thúc kì nghỉ theo lẽ thường sẽ mở họp, có lẽ bởi vì mấy ngày trước có phần phóng túng quá đà thành ra lúc này Cố Lạc có hơi thất thần, phó tổng giám đốc Vương đang nói gì một câu anh cũng không nghe vào tai, càng chết dở hơn nữa là...
Trong lỗ *** có hơi ngứa.
Việc đầu tiên anh nghĩ đến là mắc bệnh phụ khoa, dù sao anh cũng có một cái *** mà đàn ông không có, rất có khả năng cũng sẽ mắc bệnh phụ khoa.
Không phải là do bảo an bị bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Hắn dám làm giả kết quả kiểm tra sức khỏe sao? Không, nếu như Tạ Nhung có bệnh kín, anh cũng sẽ không phát bệnh nhanh như vậy được.
Vậy nên Cố Lạc nghĩ đến một khả năng khá là khiến người ta cảm thấy xấu hổ không thôi.
Đó chính là... miệng *** dâm đãng của bản thân đang thèm ăn một con *** lớn.
Ở trước mặt nhiều người, Cố Lạc kẹp chặt hai chân lại, giả vờ vô ý ma sát, dùng cách này để xoa dịu nỗi ngứa ngáy truyền đến từ sâu bên trong lỗ ***.
Muốn quá... muốn có một con *** bự đến cắm thật sâu vào trong người mình quá.
"Tổng giám đốc, ngài còn có gì muốn tổng kết không ạ?" Phó tổng giám đốc Vương có chút thấp thỏm hỏi Cố Lạc, chớ có nhìn tuổi của ông xêm xêm tuổi mẹ Cố Lạc, bình thường ông vẫn luôn rất tôn trọng Cố Lạc.
Loại tôn trọng này không phải chỉ ở bề ngoài dùng để đối phó, mà thật sự là bị học thức và năng lực của Cố Lạc làm tâm phục khẩu phục.
Ngày trước ông nói xong tổng giám đốc đều sẽ nói lại vài câu, nhưng hôm nay...
Phó tổng giám đốc Vương kêu anh vài tiếng Cố Lạc đều không nghe thấy cái gì, không chỉ không nghe thấy, hình như... mặt tổng giám đốc có hơi đỏ thì phải, không phải là...
"Tổng giám đốc, có phải ngài phát sốt rồi không?"
Lời quan tâm của phó tổng giám đốc Vương truyền vào tai Cố Lạc lại biến thành "phát n*ng".
Anh quả thật đang phát n*ng, hiện tại anh cực kì cực kì nhớ con *** bự của Tạ Nhung.
Một việc vừa khó hiểu vừa đáng xấu hổ như thế này đã khiến tinh thần của Cố Lạc rơi vào trạng thái hoảng loạn cực kì, bây giờ bị người khác hiểu lầm càng không biết phải làm như thế nào, anh sốt ruột phủ nhận: "Tôi... tôi không có phát n*ng!" (*)
(*):
发烧 (phát sốt) đọc là Fāshāo
发骚 (phát n*ng) đọc là Fāsāo
-> vậy nên sếp Cố của chúng ta mới có tật giật mình như vậy =))))
"Thế nhưng mặt của ngài..."
"Tôi không sao." Cố Lạc cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, anh hơi nhíu mày, dáng vẻ mím chặt môi giống như đang chịu một việc gì đó rất thống khổ, hoàn toàn giống như đang bị bệnh.
Những nhân viên khác tham gia cuộc họp cũng hết sức lo lắng.
"Có cần đến bệnh viện hay không?"
"Trông tổng giám đốc thật sự rất giống đang phát sốt đó."
"Nhất định rồi, mặt đỏ như vậy mà! Không phải là khi chúng ta được nghỉ thì tổng giám đốc lén lút ở nhà tăng ca đó chứ?"
Phòng họp xôn xao, lúc này Cố Lạc chỉ muốn được yên tĩnh, anh gầm nhẹ một câu: "Ra ngoài hết cho tôi!"
Hiện trường bỗng chốc yên tĩnh lại, nhóm người hai mặt nhìn nhau, không biết nên rời đi hay ở lại đây?
Ở tiệc tối tất niên bị tổng giám đốc cho leo cây, trợ lý Tiểu Tiền lo lắng gọi điện thoại cả đêm liền đứng ra chủ trì trật tự: "Có thể tổng giám đốc đã bị bệnh, mọi người tan họp đi, nơi này đã có tôi lo rồi."
Ngày thường cậu ta chính là người Cố Lạc cực kì tín nhiệm, phó tổng giám đốc Vương mặc dù vẫn còn lo lắng song cũng chỉ dặn dò hai câu, cuối cùng chỉ còn lại Cố Lạc và trợ lý Tiểu Tiền ở lại.
Trợ lý Tiểu Tiền đỡ Cố Lạc quay về văn phòng tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, ngài sao rồi? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho mẹ của ngài..."
Trợ lý Tiểu Tiền thật ra cũng là yêu quái, có điều cậu ta chỉ là một con chuột hamster thành tinh bị Miêu Miêu dễ dàng áp chế, bởi vậy cậu ta làm trợ lý cho Cố Lạc cũng không kỳ lạ lắm.
"Không... không cần." Trở về văn phòng, Cố Lạc mới yên lòng một chút.
Anh biết trước đây mẹ mình có nói qua với Tiểu Tiền rằng nếu như thân thể anh xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào thì phải gọi điện thông báo cho mẹ anh biết, nhưng trước mắt Cố Lạc cảm thấy chưa cần thiết lắm.
"Thế nhưng..." Tiểu Tiền vẫn còn do dự, tay đã ấn vài số trên điện thoại.
Cố Lạc lại ngăn cậu ta lần nữa: "Cậu... cậu xuống dưới lầu gọi nhân viên bảo an kia lên đây."
"Bảo an? Bảo an nào ạ?" Tiểu Tiền không kịp phản ứng, dưới lầu có nhiều nhân viên bảo an như vậy, gọi ai nhỉ?
"Chính là người mới tuyển vào đó, lớn... Bảo an vóc người lớn, đã từng làm quân nhân gì đó."
Nguy hiểm thật, xém chút đã nói hớ cái biệt danh "Bảo an *** bự" rồi.
Nhận được câu trả lời, Tiểu Tiền cũng không nghi ngờ gì, vội vàng chạy xuống lầu gọi người.
"Tạ Nhung phải không? Tổng giám đốc gọi anh lên đó."
Tiểu Tiền nhớ hết tên của mọi người trong công ty, bao gồm cả nhân viên bảo an. Cố Lạc nêu ra vài đặc điểm, Tiểu Tiền đã liên kết với hình dáng Tạ Nhung trong đầu.
Vừa thấy Tạ Nhung, Tiểu Tiền cũng không kịp giải thích gì, cậu còn tưởng hắn biết trị bệnh, kéo lấy hắn đã muốn đi.
"Gọi tôi?" Tạ Nhung lù lù bất động.
Hắn còn cho rằng với biểu cảm sáng nay của Cố Lạc, hẳn là anh sẽ không bao giờ qua lại gì với hắn cả đời này nữa.
Tiểu Tiền tức đến dậm chân, tên bảo an này giở chứng gì đây hả?
"Tổng giám đốc gọi tôi làm gì?" Tạ Nhung còn không nhanh không chậm hỏi một câu, một nhân viên bảo an khác đứng trực chung với hắn ở bên cạnh nghe thấy lời này không khỏi kinh ngạc đến rớt cằm.
Tổng giám đốc tìm cậu thì tìm cậu thôi, còn dám ở đó hỏi có chuyện gì à?
"Tổng giám đốc bị bệnh, anh nhanh lên đi" Tiểu Tiền bất đắc dĩ, đành nhỏ giọng giải thích.
Vừa dứt lời, người đàn ông vừa nãy có kéo cũng không nhúc nhích giờ đã lao đi như mũi tên bắn, chớp mắt đã kéo xa một khoảng lớn với Tiểu Tiền, đã vậy còn không quay đầu hối cậu ta: "Nhanh lên."
Tên bảo an này có tốc độ bàn thờ thế?
Tiểu Tiền thật muốn chửi bậy, chạy nhanh đuổi theo Tạ Nhung, hai người vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, nhanh chóng đến trước văn phòng tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, tôi đã dẫn Tạ Nhung đến rồi ạ, ngài xem..."
"Để anh ta... vào đây."
Giọng nói của Cố Lạc mềm nhũn, trong âm điệu còn mang theo chút quyến rũ, Tạ Nhung một bên thắc mắc anh bị bệnh gì, một bên nhớ đến dáng vẻ thở gấp của anh.
"Nghe nói tổng giám đốc bị bệnh, tôi..." Bước vào văn phòng tổng giám đốc, Tạ Nhung còn chưa kịp nói xong lời hỏi han đã bị Cố Lạc không chút lưu tình đạp một cái.
"Bớt nói nhảm, tôi ra lệnh cho anh mau liếm tôi!"
Tạ Nhung bất động như núi, ánh mắt sâu hút đảo qua gương mặt Cố Lạc, tiếp đó dời đến giữa hai chân Cố Lạc.
Anh đã sớm cởi bỏ thắt lưng, chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ có thể nhìn thấy phong cảnh mê hồn. Mà giờ phút này, vị tổng giám đốc vốn cao ngạo lại đang phát ra lời mời gọi với hắn.
Ngay khi Cố Lạc cho là người này sẽ không chịu nổi lời nhục nhã của anh, Tạ Nhung lại cúi thấp đầu, quỳ một gối trên nền gạch trước mặt anh.
"Tuân lệnh, thưa nữ vương của tôi."
Nhục nhã? Tạ Nhung thật sự chẳng cảm thấy gì cả, chuyện này đối với hắn mà nói, đơn giản chính là thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.
===
Lời ê-đít-tơ:
Chương sau văn phòng play dài gấp 2.3 lần chương này, hơn 7000 chữ cực choáy luôn nhá . Nhưng dài quá không biết khi nào tui edit xong nữa... =v=
Edit: Yu Xin
=========================
Hoạt động đón năm mới cùng Tạ Nhung xem như cũng vui vẻ, ngoại trừ việc giữa đường bị hắn kéo vào hẻm nhỏ làm một nháy.
Cũng không phải là khó chịu gì đó, chẳng qua anh cực kì phỉ nhổ với cái gọi là định lực của bản thân mình.
Bảo an đáng chết!
Trên đường trở về Cố Lạc chợt nhớ ra một chuyện.
"Nếu bị camera quay lại thì phải làm sao đây?"
Chịch sướng rồi, vậy mà lại quên mất chuyện này, Cố Lạc cũng không muốn thấy mình xuất hiện trên mạng xã hội.
So với Cố Lạc đang lo lắng thì Tạ Nhung lại mang dáng vẻ chẳng chút để ý tới, mãi đến khi Cố Lạc dùng đôi mắt đào hoa trừng hắn một cái, hắn mới chậm chạp nói: "Không sao, tôi đã kiểm tra quanh đó rồi không có camera nào cả."
"Hừ, xem như anh còn biết cảnh giác."
"Đây là đang khen ngợi tôi à?" Tạ Nhung không biết xấu hổ đưa mặt tới gần, còn muốn đòi một nụ hôn khen thưởng.
"Không có." Cố Lạc cau mày ghét bỏ đẩy bản mặt của hắn ra xa, bởi vì giận dỗi nên thuận thế đẩy hắn một cái.
Tạ Nhung vững như núi Thái Sơn, ánh mắt nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của Cố Lạc, khiến anh cảm thấy nổi đầy da gà.
"Nhìn tôi làm gì hả?" Giọng điệu rất chi là không tốt tẹo nào.
Bởi vì đang ở ngoài nên không thể nào rửa sạch được, vì vậy bên dưới của Cố Lạc cứ dinh dính, mỗi khi bước đi cảm giác dính nhớp rất khó chịu, chỉ cần nghĩ đến cái này đều do Tạ Nhung làm, thì anh chẳng thể nào bày ra sắc mặt tốt với tên bảo an chết tiệt này được.
"Vừa nãy vì sao tai mèo lại không xuất hiện?"
Hóa ra Tạ Nhung tò mò không biết khi nào thì tai mèo của Cố Lạc sẽ lộ ra ngoài. Hắn vốn dĩ cho rằng vào những lúc Cố Lạc cao trào nó sẽ xuất hiện nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không phải lần nào cũng có.
Còn muốn dò xét sâu hơn về bí mật của anh? Hắn phát hiện ra anh là mèo, anh còn chưa giết người diệt khẩu đã là may lắm rồi, còn muốn biết này biết kia?
Cố Lạc lườm hắn một cái, sát khí bừng bừng: "Thì sao? Anh muốn làm gì? Muốn công bố chuyện tôi là mèo rồi đưa tôi đi nghiên cứu hả, hay muốn dùng cái này để uy hiếp tôi?"
Anh là mèo yêu, nhưng anh lại chẳng có chút yêu khí gì đó hết. Chẳng qua so với người bình thường thì nhanh nhẹn hơn một chút, anh cũng sẽ bị bệnh, cũng biết sợ hãi......
"Sao có thể chứ?" Tạ Nhung bị phản ứng của anh khiến đáy lòng cồn cào, hắn giang hai tay dịu dàng ôm anh vào lòng.
Người trong ngực hơi run rẩy, Tạ Nhung nhận ra điều này, hắn vội vàng xin lỗi hành vi vừa rồi của mình: "Xin lỗi, xin lỗi em, tôi không có ý xấu, tôi chỉ là cảm thấy nó rất đáng yêu... tôi sẽ không bắt em đi nghiên cứu, cũng sẽ không dùng nó uy hiếp em."
Chẳng là hắn quá yêu thích dáng vẻ của đôi tai mèo run rẩy khi Cố Lạc cao trào mà thôi, cũng chưa từng có suy nghĩ làm chuyện gì khó xử với Cố Lạc cả.
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật. Tôi thề, không lừa em."
Miêu Miêu chôn đầu trong lồng ngực hắn, giọng nói mang theo vẻ oan ức, cõi lòng Tạ Nhung như hóa thành nước.
Bây giờ mà Cố Lạc có muốn hái sao trên trời, Tạ Nhung cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho anh chơi.
Kỳ thật Cố Lạc cũng không biết mình cảm thấy oan ức chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, lồng ngực của người trước mặt khiến anh cảm thấy an toàn không gì có thể so sánh được, làm cho nỗi nghi ngờ trong lòng anh bay biến hết sạch.
Tạm thời tin tưởng hắn một lần vậy.
Hai người đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của người đi đường, Cố Lạc mới bối rối chui ra khỏi lồng ngực ấm áp của hắn, sau đó giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhanh chân bước về phía trước.
Chẳng qua vừa mới đi được hai bước, anh đã thấy khó chịu nhíu chặt mày, Tạ Nhung nhận ra chuyện bất thường, bước lên lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Có hơi khó chịu..." Giọng nói Cố Lạc nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Mặc dù đã làm qua chuyện thân mật nhất với Tạ Nhung nhưng vào lúc này anh vẫn không thể nào nói chuyện này ra khỏi miệng được.
"Sao cơ?" Hiển nhiên Tạ Nhung vẫn chưa đạt tới cảnh giới tâm linh tương thông với anh, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.
"Thì là... thôi đi." Cố Lạc kéo kéo ống quần, im lặng bước về trước.
Tạ Nhung nhìn bóng lưng bước đi của anh, ánh mắt rơi xuống tư thế khó chịu khi đi đường của anh.
Trong không khí thoáng qua một tiếng thở dài nhỏ, giống như tiếng ai đó hối hận.
Không đứng ngốc một chỗ mà tự trách, Tạ Nhung một bước thành hai bước, đuổi kịp bước chân của Cố Lạc.
"Leo lên đi." Cuối cùng hắn chặn trước người Cố Lạc, hơi xoay người ngồi xổm xuống.
"Hả?"
"Tôi cõng em."
Nhìn chằm chằm vào tấm lưng dày rộng rất có cảm giác an toàn kia, Cố Lạc mím chặt môi.
Trông thì cao lớn thô kệch, cũng không đến nỗi vô tâm.
Tạ Nhưng giữ tư thế này một lúc, trên lưng chợt nặng xuống. Hắn biết Cố Lạc leo lên, vậy nên thuận thế dùng tay ôm lấy hai bắp chân anh, giữ cho anh không rơi xuống, sau đó nhẹ nhàng ước lượng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho anh, tiếp đó theo một câu nói "xe lửa nhỏ xình xịch chạy" bước chân dần tăng tốc.
Cố Lạc bị lắc nảy người, giống như đang ngồi trên cáp treo, cuối cùng anh dùng hai tay vòng qua cổ hắn, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên.
Ngây thơ.
Chạy chậm kéo dài một lát dần dần biến thành từng bước chậm rãi vững vàng, Cố Lạc nằm sấp trên tấm lưng dày rộng, mí mắt như bị bôi một lớp keo dính, càng ngày càng dính chặt vào nhau.
Đường rất xa, Tạ Nhưng bước từng bước cực kì vững vàng. Cố Lạc nằm trên lưng hô hấp dần dần trở nên đều đều, nét mặt Tạ Nhung cũng dần dịu dàng hơn.
Năm mới đến, hy vọng mối quan hệ hai ta cũng có thêm một bước tiến mới.
Tối đó, Cố Lạc và Tạ Nhung không tiếp tục làm chuyện mười tám cộng. Cố Lạc chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần khi Tạ Nhung giúp anh tắm rửa, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Tạ Nhung sấy khô tóc cho anh, chẳng hiểu thế nào mà Cố Lạc lại biến thành một con mèo nhỏ.
Cái đuôi lông xù xinh đẹp của mèo tam thể phất qua lồng ngực Tạ Nhung, cứ thế xem hắn như đệm thịt mà gối đầu ngủ cả đêm.
Sau khi thức dậy, Cố Lạc liền trở mặt không nhận người, cứ như người mang vẻ oan ức ngày hôm qua chẳng phải Miêu Miêu anh vậy.
Có điều lần này Tạ Nhung không chiều theo ý anh, đè anh lên trên giường ** tàn bạo.
Ban đầu Cố Lạc cũng muốn từ chối, song nghĩ tới nghĩ lui, một con *** bự thế này không phải lúc nào cũng dễ dàng gặp được, đi qua thôn này làm gì còn tiệm nào nữa, vậy nên anh phải thoải mái hưởng thụ.
Vì thế nên suốt kỳ nghỉ Tết Tây này, Cố Lạc gần như sống ở trong nhà Tạ Nhung, nói chính xác thì là sống trên giường nhà hắn.
Hai người họ hầu như chỉ dùng tư thế truyền thống nhất, trừ việc làm ở sô pha ra thì còn lại toàn ở trên giường, chiếc giường đơn thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, lúc nào cũng khiến Cố Lạc lo lắng không biết khi nào thì nó sẽ sập nữa.
Trong suốt bốn ngày nghỉ lễ Tết Tây, đêm cuối cùng Cố Lạc không ngủ lại ở nhà Tạ Nhung mà quay về phòng của mình.
Anh hiểu rất rõ, cho dù những ngày qua họ có thân mật với nhau đến đâu đi nữa thì cũng có ngày phải trở về với hiện thực mà thôi.
Nào có ai nghe nói qua chuyện nhân viên bảo an và tổng giám đốc suốt ngày quấn quýt lấy nhau bao giờ?
Cho dù ngày hôm trước vẫn còn triền miên cùng nhau trên một chiếc giường, thì đến ngày thứ hai khi đi làm, Cố Lạc không hề chớp mắt một cái bước thẳng qua trước mặt Tạ Nhung.
Rất tốt, Tạ Nhung cũng không có phản ứng dư thừa nào, xem ra hắn cũng biết mình nên có thân phận như thế nào.
Giờ phút này Cố Lạc vẫn đang rất hài lòng với biểu hiện thức thời của Tạ Nhung, song rất nhanh sau đó anh đã cảm thấy cực kỳ hối hận.
Ngày đầu tiên đi làm sau khi kết thúc kì nghỉ theo lẽ thường sẽ mở họp, có lẽ bởi vì mấy ngày trước có phần phóng túng quá đà thành ra lúc này Cố Lạc có hơi thất thần, phó tổng giám đốc Vương đang nói gì một câu anh cũng không nghe vào tai, càng chết dở hơn nữa là...
Trong lỗ *** có hơi ngứa.
Việc đầu tiên anh nghĩ đến là mắc bệnh phụ khoa, dù sao anh cũng có một cái *** mà đàn ông không có, rất có khả năng cũng sẽ mắc bệnh phụ khoa.
Không phải là do bảo an bị bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Hắn dám làm giả kết quả kiểm tra sức khỏe sao? Không, nếu như Tạ Nhung có bệnh kín, anh cũng sẽ không phát bệnh nhanh như vậy được.
Vậy nên Cố Lạc nghĩ đến một khả năng khá là khiến người ta cảm thấy xấu hổ không thôi.
Đó chính là... miệng *** dâm đãng của bản thân đang thèm ăn một con *** lớn.
Ở trước mặt nhiều người, Cố Lạc kẹp chặt hai chân lại, giả vờ vô ý ma sát, dùng cách này để xoa dịu nỗi ngứa ngáy truyền đến từ sâu bên trong lỗ ***.
Muốn quá... muốn có một con *** bự đến cắm thật sâu vào trong người mình quá.
"Tổng giám đốc, ngài còn có gì muốn tổng kết không ạ?" Phó tổng giám đốc Vương có chút thấp thỏm hỏi Cố Lạc, chớ có nhìn tuổi của ông xêm xêm tuổi mẹ Cố Lạc, bình thường ông vẫn luôn rất tôn trọng Cố Lạc.
Loại tôn trọng này không phải chỉ ở bề ngoài dùng để đối phó, mà thật sự là bị học thức và năng lực của Cố Lạc làm tâm phục khẩu phục.
Ngày trước ông nói xong tổng giám đốc đều sẽ nói lại vài câu, nhưng hôm nay...
Phó tổng giám đốc Vương kêu anh vài tiếng Cố Lạc đều không nghe thấy cái gì, không chỉ không nghe thấy, hình như... mặt tổng giám đốc có hơi đỏ thì phải, không phải là...
"Tổng giám đốc, có phải ngài phát sốt rồi không?"
Lời quan tâm của phó tổng giám đốc Vương truyền vào tai Cố Lạc lại biến thành "phát n*ng".
Anh quả thật đang phát n*ng, hiện tại anh cực kì cực kì nhớ con *** bự của Tạ Nhung.
Một việc vừa khó hiểu vừa đáng xấu hổ như thế này đã khiến tinh thần của Cố Lạc rơi vào trạng thái hoảng loạn cực kì, bây giờ bị người khác hiểu lầm càng không biết phải làm như thế nào, anh sốt ruột phủ nhận: "Tôi... tôi không có phát n*ng!" (*)
(*):
发烧 (phát sốt) đọc là Fāshāo
发骚 (phát n*ng) đọc là Fāsāo
-> vậy nên sếp Cố của chúng ta mới có tật giật mình như vậy =))))
"Thế nhưng mặt của ngài..."
"Tôi không sao." Cố Lạc cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, anh hơi nhíu mày, dáng vẻ mím chặt môi giống như đang chịu một việc gì đó rất thống khổ, hoàn toàn giống như đang bị bệnh.
Những nhân viên khác tham gia cuộc họp cũng hết sức lo lắng.
"Có cần đến bệnh viện hay không?"
"Trông tổng giám đốc thật sự rất giống đang phát sốt đó."
"Nhất định rồi, mặt đỏ như vậy mà! Không phải là khi chúng ta được nghỉ thì tổng giám đốc lén lút ở nhà tăng ca đó chứ?"
Phòng họp xôn xao, lúc này Cố Lạc chỉ muốn được yên tĩnh, anh gầm nhẹ một câu: "Ra ngoài hết cho tôi!"
Hiện trường bỗng chốc yên tĩnh lại, nhóm người hai mặt nhìn nhau, không biết nên rời đi hay ở lại đây?
Ở tiệc tối tất niên bị tổng giám đốc cho leo cây, trợ lý Tiểu Tiền lo lắng gọi điện thoại cả đêm liền đứng ra chủ trì trật tự: "Có thể tổng giám đốc đã bị bệnh, mọi người tan họp đi, nơi này đã có tôi lo rồi."
Ngày thường cậu ta chính là người Cố Lạc cực kì tín nhiệm, phó tổng giám đốc Vương mặc dù vẫn còn lo lắng song cũng chỉ dặn dò hai câu, cuối cùng chỉ còn lại Cố Lạc và trợ lý Tiểu Tiền ở lại.
Trợ lý Tiểu Tiền đỡ Cố Lạc quay về văn phòng tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, ngài sao rồi? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho mẹ của ngài..."
Trợ lý Tiểu Tiền thật ra cũng là yêu quái, có điều cậu ta chỉ là một con chuột hamster thành tinh bị Miêu Miêu dễ dàng áp chế, bởi vậy cậu ta làm trợ lý cho Cố Lạc cũng không kỳ lạ lắm.
"Không... không cần." Trở về văn phòng, Cố Lạc mới yên lòng một chút.
Anh biết trước đây mẹ mình có nói qua với Tiểu Tiền rằng nếu như thân thể anh xảy ra hiện tượng kỳ lạ nào thì phải gọi điện thông báo cho mẹ anh biết, nhưng trước mắt Cố Lạc cảm thấy chưa cần thiết lắm.
"Thế nhưng..." Tiểu Tiền vẫn còn do dự, tay đã ấn vài số trên điện thoại.
Cố Lạc lại ngăn cậu ta lần nữa: "Cậu... cậu xuống dưới lầu gọi nhân viên bảo an kia lên đây."
"Bảo an? Bảo an nào ạ?" Tiểu Tiền không kịp phản ứng, dưới lầu có nhiều nhân viên bảo an như vậy, gọi ai nhỉ?
"Chính là người mới tuyển vào đó, lớn... Bảo an vóc người lớn, đã từng làm quân nhân gì đó."
Nguy hiểm thật, xém chút đã nói hớ cái biệt danh "Bảo an *** bự" rồi.
Nhận được câu trả lời, Tiểu Tiền cũng không nghi ngờ gì, vội vàng chạy xuống lầu gọi người.
"Tạ Nhung phải không? Tổng giám đốc gọi anh lên đó."
Tiểu Tiền nhớ hết tên của mọi người trong công ty, bao gồm cả nhân viên bảo an. Cố Lạc nêu ra vài đặc điểm, Tiểu Tiền đã liên kết với hình dáng Tạ Nhung trong đầu.
Vừa thấy Tạ Nhung, Tiểu Tiền cũng không kịp giải thích gì, cậu còn tưởng hắn biết trị bệnh, kéo lấy hắn đã muốn đi.
"Gọi tôi?" Tạ Nhung lù lù bất động.
Hắn còn cho rằng với biểu cảm sáng nay của Cố Lạc, hẳn là anh sẽ không bao giờ qua lại gì với hắn cả đời này nữa.
Tiểu Tiền tức đến dậm chân, tên bảo an này giở chứng gì đây hả?
"Tổng giám đốc gọi tôi làm gì?" Tạ Nhung còn không nhanh không chậm hỏi một câu, một nhân viên bảo an khác đứng trực chung với hắn ở bên cạnh nghe thấy lời này không khỏi kinh ngạc đến rớt cằm.
Tổng giám đốc tìm cậu thì tìm cậu thôi, còn dám ở đó hỏi có chuyện gì à?
"Tổng giám đốc bị bệnh, anh nhanh lên đi" Tiểu Tiền bất đắc dĩ, đành nhỏ giọng giải thích.
Vừa dứt lời, người đàn ông vừa nãy có kéo cũng không nhúc nhích giờ đã lao đi như mũi tên bắn, chớp mắt đã kéo xa một khoảng lớn với Tiểu Tiền, đã vậy còn không quay đầu hối cậu ta: "Nhanh lên."
Tên bảo an này có tốc độ bàn thờ thế?
Tiểu Tiền thật muốn chửi bậy, chạy nhanh đuổi theo Tạ Nhung, hai người vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, nhanh chóng đến trước văn phòng tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, tôi đã dẫn Tạ Nhung đến rồi ạ, ngài xem..."
"Để anh ta... vào đây."
Giọng nói của Cố Lạc mềm nhũn, trong âm điệu còn mang theo chút quyến rũ, Tạ Nhung một bên thắc mắc anh bị bệnh gì, một bên nhớ đến dáng vẻ thở gấp của anh.
"Nghe nói tổng giám đốc bị bệnh, tôi..." Bước vào văn phòng tổng giám đốc, Tạ Nhung còn chưa kịp nói xong lời hỏi han đã bị Cố Lạc không chút lưu tình đạp một cái.
"Bớt nói nhảm, tôi ra lệnh cho anh mau liếm tôi!"
Tạ Nhung bất động như núi, ánh mắt sâu hút đảo qua gương mặt Cố Lạc, tiếp đó dời đến giữa hai chân Cố Lạc.
Anh đã sớm cởi bỏ thắt lưng, chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ có thể nhìn thấy phong cảnh mê hồn. Mà giờ phút này, vị tổng giám đốc vốn cao ngạo lại đang phát ra lời mời gọi với hắn.
Ngay khi Cố Lạc cho là người này sẽ không chịu nổi lời nhục nhã của anh, Tạ Nhung lại cúi thấp đầu, quỳ một gối trên nền gạch trước mặt anh.
"Tuân lệnh, thưa nữ vương của tôi."
Nhục nhã? Tạ Nhung thật sự chẳng cảm thấy gì cả, chuyện này đối với hắn mà nói, đơn giản chính là thuốc kích dục mạnh mẽ nhất.
===
Lời ê-đít-tơ:
Chương sau văn phòng play dài gấp 2.3 lần chương này, hơn 7000 chữ cực choáy luôn nhá . Nhưng dài quá không biết khi nào tui edit xong nữa... =v=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.