Chương 26
Niết Niết Miêu Nhục Điểm
20/11/2024
26. [Ai gả cho ai]
Edit: Yu Xin
================================
Không ngờ nhà lớn của gia đình Cố Lạc lại không nằm trong trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, đi qua con đường lớn thưa thớt dân cư, Tạ Nhung và Cố Lạc cuối cùng cũng đến trước một khu rừng?
"Nhà em ở đâu?"
Tạ Nhung dừng xe nhìn xung quanh. Vách tường bị mảng xanh che lấp, đập vào mắt là một cánh cổng lớn bằng sắt: Hàng cây bên ngoài xếp ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua tựa như những hàng cây ăn quả được nông dân chăm chút từng li, hệt như loại hình vườn trái cây.
"Đây là nhà của tôi." Cố Lạc ra hiệu kêu hắn quay lại xe, anh búng tay một cái, cổng lớn từ từ mở ra.
Tạ Nhung ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
"Điều khiển." Cố Lạc vừa nói vừa xòe lòng bàn tay, lộ ra một cái điều khiển từ xa nho nhỏ, tiếp đó anh không nhịn được cười nhạo hắn: "Đừng nói anh đang nghĩ tôi có phép thuật biến hóa kỳ dị gì đó đấy nhé?"
Tạ Nhung im lặng một hồi lâu.
Anh mà không nói thì hắn thật sự đã nghĩ như thế đó.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của hắn, trái lại làm Cố Lạc rất vui.
Anh cười ha ha, đã không còn thấy bóng dáng uy nghiêm trước mặt cấp dưới trước đây đâu nữa, vào lúc này đây lại trông giống như một đứa trẻ ngây ngô.
Cuối cùng Cố Lạc cười đến nỗi không ngồi vững được nữa, cơ thể trượt dần xuống ghế ngồi, ngả nghiêng bổ nhào lên đùi Tạ Nhung.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, cũng không phải lần đầu tiên anh nằm trên đùi Tạ Nhung như thế, nhưng lần này lại khác, Tạ Nhung cúi đầu.
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống, Cố Lạc rất tự nhiên hé miệng, mặc cho đầu lưỡi cả hai quấn quýt triền miên bên nhau.
Tư thế này với Tạ Nhung mà nói có hơi khó chịu, có điều sau khi hôn vài cái, Cố Lạc đã bị Tạ Nhung ôm lấy đặt ngồi trên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Tạ Nhung thân mật kề trán mình với trán anh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt Cố Lạc, chất giọng khàn khàn: "Em đang quyến rũ anh sao?"
"Tôi đâu..." Cố Lạc muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, dù sao bây giờ hắn cũng đâu thể làm gì anh được, thế nên cái tay nhỏ xấu xa lập tức vươn về phía thân dưới của Tạ Nhung...
Cố Lạc rất hiếm khi chủ động làm chuyện lấy lòng Tạ Nhung, nhiều nhất cũng chỉ gọi mấy tiếng chồng ơi khi ở trên giường mà thôi. Đây là lần đầu anh làm việc này, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên thân *** thô to giấu bên dưới ống quần.
Mặc dù vẫn còn đang trong trạng thái ngủ đông nhưng cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được độ lớn khổng lồ của nó, khó trách lần nào nó cũng chịch anh đến mức chết đi sống lại.
Nghĩ đến đây, Cố Lạc dùng đầu ngón tay hung dữ chọc nó một cái: "Hừ, thứ hư hỏng."
Tạ Nhung vốn dĩ đang nhìn anh một cách cưng chiều, hắn hít sâu một hơi, vội nắm chặt lấy tay Cố Lạc, nhỏ giọng uy hiếp: "Hai ngày sau, em ráng mà chịu."
Qua hai ngày nữa Cố Lạc sẽ hết sạch kinh nguyệt, đến khi đó hắn sẽ không nhịn nữa.
Tổng giám đốc Miêu Miêu đó giờ vẫn phách lối ngang ngược, nghe vậy liền khiêu khích cười nói: "Anh đến đi, tôi chờ đấy."
Vừa dứt lời, nụ hôn của Tạ Nhung lại rơi xuống. Có điều lần này không còn sự dịu dàng như ban đầu, mà trở nên cuồng nhiệt và đầy tính xâm lược... Cố Lạc cũng không hề chịu thua, hé miệng nghênh đón, bàn tay còn lớn mật tìm đến lồng ngực Tạ Nhung, sờ nắn cơ ngực cứng rắn của hắn.
Trong lúc hai người đang hôn nhau say đắm khó có thể tách ra, lại có người, gõ cửa xe. Sau đó giọng nói của một thiếu niên truyền đến: "Chú nhỏ ơi?"
Cố Lạc vô thức quay đầu sang trái nhìn về phía cửa sổ xe, đập vào mắt là khuôn mặt hơi ngây ngô có năm phần giống với Cố Lạc của một chàng trai trẻ, đây không phải là cháu trai năm ngoái mới vừa thi đại học xong của anh hay sao?
"Tiểu Triệt?" Cố Lạc bất ngờ kêu tên cậu, thiếu niên chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Chú nhỏ ơi, hai người đang hôn nhau sao ạ? Đây là bạn trai chú hả?"
Hả? Cố Lạc cứng đờ quay đầu lại, không hề bất ngờ khi thấy móng vuốt của mình còn đang đặt trên lồng ngực Tạ Nhung, anh bất ngờ nhảy người lên, nếu không nhờ Tạ Nhung nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ thì chắc chắn anh đã đập đầu vào thành xe.
"Chú chú chú..." Tổng giám đốc Cố miệng lưỡi trơn tru đó giờ nay lại bỗng nhiên mắc bệnh cà lăm.
Trái lại, Tạ Nhung cực kỳ bình tĩnh mở cửa sau xe ra nói: "Hay là vừa đi vừa nói đi?"
"Vâng." Cố Triệt cực biết nghe lời nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau, cậu còn giúp Tạ Nhung chỉ đường, hai người tự giới thiệu đơn giản với nhau, chỉ có mỗi Cố Lạc nãy giờ vẫn im như gà.
"Đằng trước chính là nhà của chú nhỏ đó ạ."
Trang viên này rất lớn, suốt đoạn đường đi vào đều nhìn thấy những hàng cây ăn quả và hoa thơm cỏ lạ được trồng khắp nơi, còn có một vài tượng đá khắc hình mèo đủ kiểu dáng, mãi đến khi băng qua một dòng suối nhỏ mới có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng các công trình kiến trúc.
Những căn nhà mang phong cách phương Tây không hề theo một khuôn mẫu nào, lẳng lặng đứng sừng sững, căn nhà thứ hai bên tay phải nhìn thấy đầu tiên chính là nhà của Cố Lạc.
Đến tận lúc này Cố Lạc rốt cuộc mới có tí phản ứng, anh chỉ vào căn nhà phong cách Trung Quốc lớn nhất cách đó không xa nói: "Những biệt thự nhỏ quanh đây mới được xây lên từ mấy năm gần đây, để cho những từng gia đình ở riêng, bên đó là nhà lớn, có lịch sử rất lâu."
Tòa nhà mang đậm phong cách kiến trúc Trung Quốc nằm giữa những ngôi nhà kiểu phương Tây hoàn toàn không có vẻ gì là đối lập, ngược lại có thể do dòng chảy lịch sử lâu đời nên trông nó còn có vẻ gì đó rất đẹp.
Tạ Nhung không am hiểu lắm về kiến trúc, nhưng mà nhìn sơ qua vẫn có thể thấy một điều, các biệt thự kiểu kiến trúc phương Tây đều được xây xung quanh tòa nhà lớn.
Cuối cùng hắn đã yêu kiểu người nào thế này? Ờm, phải gọi là mèo yêu, không phải loài người.
Xe Ferrari màu đen dừng lại phía trước một căn biệt thự màu trắng, Tạ Nhung quay đầu nhìn Cố Triệt: "Nhà cậu ở đâu? Để tôi chở cậu qua đó."
"Không cần đâu." Cố Triệt khoát tay, chỉ về phía dãy nhà bên phải: "Em ở ngay bên kia thôi, em về trước, buổi tối chúng ta cùng nhau đến nhà lớn chơi."
Trước khi xuống xe, cậu ôm lấy thành ghế sau của Tạ Nhung, cười trêu: "Anh Tạ nè, khi nào thì anh gả đến nhà tụi em vậy?"
"À..." Tạ Nhung liếc nhìn Cố Lạc, không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây? Hắn còn chưa mở miệng, đã thấy Cố Lạc trợn trắng mắt không chút hình tượng: "Nói nhảm gì đó, cái gì mà gả với không gả, anh ta cũng có phải con gái đâu."
"Vậy là chú nhỏ muốn gả qua đó sao ạ?" Cố Triệt tiếp tục truy hỏi, đôi mắt cậu trong veo, cứ như một đứa trẻ ngây ngô chưa trải sự đời, song lời nói phát ra lại không hề ngây ngô một tẹo nào.
"Chú tất nhiên..." Cố Lạc nói được nửa câu lập tức im lặng, hú hồn, xém xíu đã lao đầu vào bẫy rồi.
Anh tháo dây an toàn, không muốn nói nhiều, chỉ thúc giục Cố Triệt: "Cháu mau về nhà đi."
Nói xong thì đi thẳng chẳng hề quay đầu nhìn lại.
"Chú nhỏ vẫn không dễ mắc lừa như ngày nào." Cố Triệt cảm thán một câu, sau đó cười hì hì nói với Tạ Nhung: "Anh Tạ nè, anh cố gắng lên nhé, chú nhỏ của em có rất nhiều người theo đuổi á."
"Dĩ nhiên rồi." Tạ Nhung cười cười, nghiêm túc trả lời.
Hắn tất nhiên biết rõ Cố Lạc có biết bao người theo đuổi. Bởi vì trước đến giờ Cố Lạc chưa từng giấu diếm chuyện này, thành ra Tạ Nhung còn nhìn thấy tin nhắn mập mờ hiện ra trên điện thoại của Cố Lạc mấy lần.
Cho dù tổng giám đốc Miêu Miêu đều từ chối dứt khoát tửng tin nhắn một, song trong lòng Tạ Nhung vẫn không có nhiều cảm giác an toàn cho lắm.
Cố Triệt còn muốn nói thêm gì đó, phía trước truyền đến tiếng nói của Cố Lạc: "Tạ Nhung, nhanh lên."
"Tới đây." Tạ Nhung trả lời, quay sang tạm biệt Cố Triệt: "Buổi tối gặp lại." Dứt lời hắn lập tức nhanh chân đuổi theo Cố Lạc.
Cố Triệt nhìn thấy rất rõ ràng Tạ Nhung muốn nắm tay chú nhỏ nhà mình dắt đi, nhưng nhiều lần đều bị ném ra cũng không từ bỏ, cuối cùng dường như chú nhỏ của cậu cũng thỏa hiệp, để mặc cho Tạ Nhung nắm tay mình.
Cậu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đồng thời mở wechat ra, nhấn vào nhóm chat có tên là "Dòng họ meo meo Cố thị ở Trái Đất", gửi ảnh vào nhóm.
Sau đó gõ một dòng chữ gửi kèm theo.
[Mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu: Mọi người xem đây là ai nè? Có ai biết không?]
Cậu vừa mới gửi xong, trong nhóm chat lập tức xôn xao như ong vỡ tổ.
Mà Cố Lạc lúc này, vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
===
Yu Xin: Màn kịch chương sau [Cho cậu năm trăm vạn, lập tức rời khỏi nó ngay] ╮(╯ _╰)╭
Edit: Yu Xin
================================
Không ngờ nhà lớn của gia đình Cố Lạc lại không nằm trong trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, đi qua con đường lớn thưa thớt dân cư, Tạ Nhung và Cố Lạc cuối cùng cũng đến trước một khu rừng?
"Nhà em ở đâu?"
Tạ Nhung dừng xe nhìn xung quanh. Vách tường bị mảng xanh che lấp, đập vào mắt là một cánh cổng lớn bằng sắt: Hàng cây bên ngoài xếp ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua tựa như những hàng cây ăn quả được nông dân chăm chút từng li, hệt như loại hình vườn trái cây.
"Đây là nhà của tôi." Cố Lạc ra hiệu kêu hắn quay lại xe, anh búng tay một cái, cổng lớn từ từ mở ra.
Tạ Nhung ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"
"Điều khiển." Cố Lạc vừa nói vừa xòe lòng bàn tay, lộ ra một cái điều khiển từ xa nho nhỏ, tiếp đó anh không nhịn được cười nhạo hắn: "Đừng nói anh đang nghĩ tôi có phép thuật biến hóa kỳ dị gì đó đấy nhé?"
Tạ Nhung im lặng một hồi lâu.
Anh mà không nói thì hắn thật sự đã nghĩ như thế đó.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của hắn, trái lại làm Cố Lạc rất vui.
Anh cười ha ha, đã không còn thấy bóng dáng uy nghiêm trước mặt cấp dưới trước đây đâu nữa, vào lúc này đây lại trông giống như một đứa trẻ ngây ngô.
Cuối cùng Cố Lạc cười đến nỗi không ngồi vững được nữa, cơ thể trượt dần xuống ghế ngồi, ngả nghiêng bổ nhào lên đùi Tạ Nhung.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, cũng không phải lần đầu tiên anh nằm trên đùi Tạ Nhung như thế, nhưng lần này lại khác, Tạ Nhung cúi đầu.
Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống, Cố Lạc rất tự nhiên hé miệng, mặc cho đầu lưỡi cả hai quấn quýt triền miên bên nhau.
Tư thế này với Tạ Nhung mà nói có hơi khó chịu, có điều sau khi hôn vài cái, Cố Lạc đã bị Tạ Nhung ôm lấy đặt ngồi trên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Tạ Nhung thân mật kề trán mình với trán anh, hơi thở nóng hổi phả lên mặt Cố Lạc, chất giọng khàn khàn: "Em đang quyến rũ anh sao?"
"Tôi đâu..." Cố Lạc muốn phản bác, nhưng ngẫm lại, dù sao bây giờ hắn cũng đâu thể làm gì anh được, thế nên cái tay nhỏ xấu xa lập tức vươn về phía thân dưới của Tạ Nhung...
Cố Lạc rất hiếm khi chủ động làm chuyện lấy lòng Tạ Nhung, nhiều nhất cũng chỉ gọi mấy tiếng chồng ơi khi ở trên giường mà thôi. Đây là lần đầu anh làm việc này, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên thân *** thô to giấu bên dưới ống quần.
Mặc dù vẫn còn đang trong trạng thái ngủ đông nhưng cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được độ lớn khổng lồ của nó, khó trách lần nào nó cũng chịch anh đến mức chết đi sống lại.
Nghĩ đến đây, Cố Lạc dùng đầu ngón tay hung dữ chọc nó một cái: "Hừ, thứ hư hỏng."
Tạ Nhung vốn dĩ đang nhìn anh một cách cưng chiều, hắn hít sâu một hơi, vội nắm chặt lấy tay Cố Lạc, nhỏ giọng uy hiếp: "Hai ngày sau, em ráng mà chịu."
Qua hai ngày nữa Cố Lạc sẽ hết sạch kinh nguyệt, đến khi đó hắn sẽ không nhịn nữa.
Tổng giám đốc Miêu Miêu đó giờ vẫn phách lối ngang ngược, nghe vậy liền khiêu khích cười nói: "Anh đến đi, tôi chờ đấy."
Vừa dứt lời, nụ hôn của Tạ Nhung lại rơi xuống. Có điều lần này không còn sự dịu dàng như ban đầu, mà trở nên cuồng nhiệt và đầy tính xâm lược... Cố Lạc cũng không hề chịu thua, hé miệng nghênh đón, bàn tay còn lớn mật tìm đến lồng ngực Tạ Nhung, sờ nắn cơ ngực cứng rắn của hắn.
Trong lúc hai người đang hôn nhau say đắm khó có thể tách ra, lại có người, gõ cửa xe. Sau đó giọng nói của một thiếu niên truyền đến: "Chú nhỏ ơi?"
Cố Lạc vô thức quay đầu sang trái nhìn về phía cửa sổ xe, đập vào mắt là khuôn mặt hơi ngây ngô có năm phần giống với Cố Lạc của một chàng trai trẻ, đây không phải là cháu trai năm ngoái mới vừa thi đại học xong của anh hay sao?
"Tiểu Triệt?" Cố Lạc bất ngờ kêu tên cậu, thiếu niên chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Chú nhỏ ơi, hai người đang hôn nhau sao ạ? Đây là bạn trai chú hả?"
Hả? Cố Lạc cứng đờ quay đầu lại, không hề bất ngờ khi thấy móng vuốt của mình còn đang đặt trên lồng ngực Tạ Nhung, anh bất ngờ nhảy người lên, nếu không nhờ Tạ Nhung nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ thì chắc chắn anh đã đập đầu vào thành xe.
"Chú chú chú..." Tổng giám đốc Cố miệng lưỡi trơn tru đó giờ nay lại bỗng nhiên mắc bệnh cà lăm.
Trái lại, Tạ Nhung cực kỳ bình tĩnh mở cửa sau xe ra nói: "Hay là vừa đi vừa nói đi?"
"Vâng." Cố Triệt cực biết nghe lời nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau, cậu còn giúp Tạ Nhung chỉ đường, hai người tự giới thiệu đơn giản với nhau, chỉ có mỗi Cố Lạc nãy giờ vẫn im như gà.
"Đằng trước chính là nhà của chú nhỏ đó ạ."
Trang viên này rất lớn, suốt đoạn đường đi vào đều nhìn thấy những hàng cây ăn quả và hoa thơm cỏ lạ được trồng khắp nơi, còn có một vài tượng đá khắc hình mèo đủ kiểu dáng, mãi đến khi băng qua một dòng suối nhỏ mới có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng các công trình kiến trúc.
Những căn nhà mang phong cách phương Tây không hề theo một khuôn mẫu nào, lẳng lặng đứng sừng sững, căn nhà thứ hai bên tay phải nhìn thấy đầu tiên chính là nhà của Cố Lạc.
Đến tận lúc này Cố Lạc rốt cuộc mới có tí phản ứng, anh chỉ vào căn nhà phong cách Trung Quốc lớn nhất cách đó không xa nói: "Những biệt thự nhỏ quanh đây mới được xây lên từ mấy năm gần đây, để cho những từng gia đình ở riêng, bên đó là nhà lớn, có lịch sử rất lâu."
Tòa nhà mang đậm phong cách kiến trúc Trung Quốc nằm giữa những ngôi nhà kiểu phương Tây hoàn toàn không có vẻ gì là đối lập, ngược lại có thể do dòng chảy lịch sử lâu đời nên trông nó còn có vẻ gì đó rất đẹp.
Tạ Nhung không am hiểu lắm về kiến trúc, nhưng mà nhìn sơ qua vẫn có thể thấy một điều, các biệt thự kiểu kiến trúc phương Tây đều được xây xung quanh tòa nhà lớn.
Cuối cùng hắn đã yêu kiểu người nào thế này? Ờm, phải gọi là mèo yêu, không phải loài người.
Xe Ferrari màu đen dừng lại phía trước một căn biệt thự màu trắng, Tạ Nhung quay đầu nhìn Cố Triệt: "Nhà cậu ở đâu? Để tôi chở cậu qua đó."
"Không cần đâu." Cố Triệt khoát tay, chỉ về phía dãy nhà bên phải: "Em ở ngay bên kia thôi, em về trước, buổi tối chúng ta cùng nhau đến nhà lớn chơi."
Trước khi xuống xe, cậu ôm lấy thành ghế sau của Tạ Nhung, cười trêu: "Anh Tạ nè, khi nào thì anh gả đến nhà tụi em vậy?"
"À..." Tạ Nhung liếc nhìn Cố Lạc, không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào đây? Hắn còn chưa mở miệng, đã thấy Cố Lạc trợn trắng mắt không chút hình tượng: "Nói nhảm gì đó, cái gì mà gả với không gả, anh ta cũng có phải con gái đâu."
"Vậy là chú nhỏ muốn gả qua đó sao ạ?" Cố Triệt tiếp tục truy hỏi, đôi mắt cậu trong veo, cứ như một đứa trẻ ngây ngô chưa trải sự đời, song lời nói phát ra lại không hề ngây ngô một tẹo nào.
"Chú tất nhiên..." Cố Lạc nói được nửa câu lập tức im lặng, hú hồn, xém xíu đã lao đầu vào bẫy rồi.
Anh tháo dây an toàn, không muốn nói nhiều, chỉ thúc giục Cố Triệt: "Cháu mau về nhà đi."
Nói xong thì đi thẳng chẳng hề quay đầu nhìn lại.
"Chú nhỏ vẫn không dễ mắc lừa như ngày nào." Cố Triệt cảm thán một câu, sau đó cười hì hì nói với Tạ Nhung: "Anh Tạ nè, anh cố gắng lên nhé, chú nhỏ của em có rất nhiều người theo đuổi á."
"Dĩ nhiên rồi." Tạ Nhung cười cười, nghiêm túc trả lời.
Hắn tất nhiên biết rõ Cố Lạc có biết bao người theo đuổi. Bởi vì trước đến giờ Cố Lạc chưa từng giấu diếm chuyện này, thành ra Tạ Nhung còn nhìn thấy tin nhắn mập mờ hiện ra trên điện thoại của Cố Lạc mấy lần.
Cho dù tổng giám đốc Miêu Miêu đều từ chối dứt khoát tửng tin nhắn một, song trong lòng Tạ Nhung vẫn không có nhiều cảm giác an toàn cho lắm.
Cố Triệt còn muốn nói thêm gì đó, phía trước truyền đến tiếng nói của Cố Lạc: "Tạ Nhung, nhanh lên."
"Tới đây." Tạ Nhung trả lời, quay sang tạm biệt Cố Triệt: "Buổi tối gặp lại." Dứt lời hắn lập tức nhanh chân đuổi theo Cố Lạc.
Cố Triệt nhìn thấy rất rõ ràng Tạ Nhung muốn nắm tay chú nhỏ nhà mình dắt đi, nhưng nhiều lần đều bị ném ra cũng không từ bỏ, cuối cùng dường như chú nhỏ của cậu cũng thỏa hiệp, để mặc cho Tạ Nhung nắm tay mình.
Cậu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đồng thời mở wechat ra, nhấn vào nhóm chat có tên là "Dòng họ meo meo Cố thị ở Trái Đất", gửi ảnh vào nhóm.
Sau đó gõ một dòng chữ gửi kèm theo.
[Mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu: Mọi người xem đây là ai nè? Có ai biết không?]
Cậu vừa mới gửi xong, trong nhóm chat lập tức xôn xao như ong vỡ tổ.
Mà Cố Lạc lúc này, vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
===
Yu Xin: Màn kịch chương sau [Cho cậu năm trăm vạn, lập tức rời khỏi nó ngay] ╮(╯ _╰)╭
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.