Chương 23: Đổi Nơi Học Tập
Bạch Trà Cửu Cửu
31/12/2024
Mục Tử Hạo vốn trầm ổn bỗng chốc không giữ được bình tĩnh, lên tiếng hỏi dồn: "Người đó tên gì? Cậu ta có tin tức gì về Diệp Ngữ Dao không?"
Lý Phú Triết lắc đầu: “Cái này thì tôi không rõ!"
Nói rồi, ông ta không khỏi than thở: "Cô bạn gái nhỏ của cậu rốt cuộc trốn ở đâu rồi? Mất tích năm năm trời, tôi còn tưởng đã chết rồi chứ, kết quả hôm nay tự nhiên xuất hiện một thằng đàn ông hỏi tôi về chuyện năm năm trước! Còn với vẻ mặt muốn giết tôi nữa chứ!"
Mục Tử Hạo nghe vậy nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia chán ghét: “Cậu ta là ai?"
Thật vô dụng!
Không biết tên người đó thì thôi đi, còn để người ta chạy mất!
Nếu người đó đã tìm đến Lý Phú Triết, vậy rất có thể biết Diệp Ngữ Dao đang ở đâu!
"Tuy không biết thân phận là gì, nhưng có thể chắc chắn là, cậu ta là người của anh Phong." Trợ lý của Lý Phú Triết lên tiếng.
"Anh Phong?" Mục Tử Hạo sững người, nhíu mày càng sâu.
Người của Phong Từ Hàn?
Chuyện này nếu liên quan đến tên điên đó nữa thì không ổn rồi!
"Cậu Mục, chuyện này tôi không dám truy cứu, chỉ có thể nhờ cậu giúp tôi hả giận."
Trong lúc đang ngẩn người, giọng nói kiêu ngạo của Lý Phú Triết vang lên.
Mục Tử Hạo nhìn vào mắt ông ta, khẽ ừ một tiếng, che giấu rất tốt sự thù hận trong mắt: "Yên tâm, tôi sẽ đi điều tra rõ ràng."
Chuyện giữa anh ta và Lý Phú Triết, tính sau!
Việc cấp bách bây giờ là tìm ra người đó là ai, để hỏi ra tung tích của Diệp Ngữ Dao!
...
Diệp Ngữ Dao trở về nhà, hai đứa nhỏ mềm mại đáng yêu lập tức chạy đến, ríu rít gọi mẹ.
Trái tim Diệp Ngữ Dao tan chảy, dang rộng vòng tay ôm lấy chúng.
Buổi tối, cô nhốt mình trong phòng làm việc, chuyên tâm nghiên cứu bản thiết kế lễ phục cho con gái Thị trưởng.
Đến khi cô ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng làm việc thì trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Diệp Ngữ Dao lấy lại tinh thần, nhắn tin cho Trần Viễn, hẹn gặp con gái Thị trưởng để cô ấy xem trực tiếp bản thiết kế.
Xong xuôi, cô vào bếp, làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ, đồng thời cầm điện thoại tìm kiếm trường mầm non tốt nhất ở Cẩm Thành.
Một lát sau, hai đứa nhỏ thức dậy, rửa mặt thay quần áo xong liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Diệp Ngữ Dao ngồi đối diện chúng, ánh mắt trìu mến: "Các con yêu, hai hôm nữa mẹ sẽ đưa các con đi xem một vài trường mầm non, khi đó các con có thể đến trường mầm non để kết bạn với nhiều bạn hơn."
Phong Diệc Lâm khẽ liếc mắt, giọng nói trẻ con đề nghị: "Mommy, con và em gái muốn học trường mầm non Khang Anh."
Ba của cậu ấy mấy hôm trước vừa nhờ chú Nhậm làm thủ tục nhập học trường này, tuần sau cậu ấy sẽ nhập học rồi!
Diệp Khanh Khanh bên cạnh nhăn mặt, giơ tay lên gõ đầu cậu bé: "Chị là chị!"
Diệp Ngữ Dao nghe vậy ngạc nhiên: "Tại sao Tiểu Hành lại muốn học trường này?"
Cô vừa mới tra được trường mầm non này, nghe nói là trường mầm non quý tộc có cơ sở vật chất tốt nhất, chất lượng hàng đầu ở Cẩm Thành, nên cũng nằm trong danh sách những trường cô muốn đi tham quan.
Phong Diệc Lâm chớp mắt vô tội: "Con nghe bạn ở lớp học thêm nói đến ạ."
"Vậy à..." Diệp Ngữ Dao khẽ gật đầu, cong môi cười: "Vậy mẹ sẽ tranh thủ tìm hiểu trường này."
Phong Diệc Lâm lộ vẻ vui mừng: "Dạ~~"
Đến lúc đó cậu ấy lại có thể đổi thân phận với Diệp Dịch Hành bất cứ lúc nào rồi!
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Phong.
Trong phòng ăn sáng sủa, Diệp Dịch Hành ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, ngoan ngoãn dùng bữa.
Đối diện, Phong Từ Hàn ngẩng đầu lên: “Hôm nay bụng không đau nữa à?"
Giọng điệu lạnh lùng vô hình trung lộ ra sự quan tâm.
Diệp Dịch Hành gật đầu: “Vâng, không sao rồi ạ!"
May mà hôm qua đã tránh được cảnh ăn cơm cùng mẹ!
Quản gia bước vào phòng khách, cung kính báo cáo: "Anh Phong, cô Trình đến rồi ạ."
Người đàn ông nheo mắt khó chịu, trầm giọng nói: "Không gặp, bảo cô ta về đi."
Quản gia lộ vẻ khó xử: "Nhưng... cô Trình nói, nếu ngài không gặp cô ấy, cô ấy sẽ ngồi ở phòng khách đợi đến khi ngài xuất hiện."
Phong Từ Hàn sắc mặt không chút gợn sóng, giọng điệu thờ ơ:
"Vậy thì để cô ta tự đợi đi."
Lý Phú Triết lắc đầu: “Cái này thì tôi không rõ!"
Nói rồi, ông ta không khỏi than thở: "Cô bạn gái nhỏ của cậu rốt cuộc trốn ở đâu rồi? Mất tích năm năm trời, tôi còn tưởng đã chết rồi chứ, kết quả hôm nay tự nhiên xuất hiện một thằng đàn ông hỏi tôi về chuyện năm năm trước! Còn với vẻ mặt muốn giết tôi nữa chứ!"
Mục Tử Hạo nghe vậy nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia chán ghét: “Cậu ta là ai?"
Thật vô dụng!
Không biết tên người đó thì thôi đi, còn để người ta chạy mất!
Nếu người đó đã tìm đến Lý Phú Triết, vậy rất có thể biết Diệp Ngữ Dao đang ở đâu!
"Tuy không biết thân phận là gì, nhưng có thể chắc chắn là, cậu ta là người của anh Phong." Trợ lý của Lý Phú Triết lên tiếng.
"Anh Phong?" Mục Tử Hạo sững người, nhíu mày càng sâu.
Người của Phong Từ Hàn?
Chuyện này nếu liên quan đến tên điên đó nữa thì không ổn rồi!
"Cậu Mục, chuyện này tôi không dám truy cứu, chỉ có thể nhờ cậu giúp tôi hả giận."
Trong lúc đang ngẩn người, giọng nói kiêu ngạo của Lý Phú Triết vang lên.
Mục Tử Hạo nhìn vào mắt ông ta, khẽ ừ một tiếng, che giấu rất tốt sự thù hận trong mắt: "Yên tâm, tôi sẽ đi điều tra rõ ràng."
Chuyện giữa anh ta và Lý Phú Triết, tính sau!
Việc cấp bách bây giờ là tìm ra người đó là ai, để hỏi ra tung tích của Diệp Ngữ Dao!
...
Diệp Ngữ Dao trở về nhà, hai đứa nhỏ mềm mại đáng yêu lập tức chạy đến, ríu rít gọi mẹ.
Trái tim Diệp Ngữ Dao tan chảy, dang rộng vòng tay ôm lấy chúng.
Buổi tối, cô nhốt mình trong phòng làm việc, chuyên tâm nghiên cứu bản thiết kế lễ phục cho con gái Thị trưởng.
Đến khi cô ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng làm việc thì trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Diệp Ngữ Dao lấy lại tinh thần, nhắn tin cho Trần Viễn, hẹn gặp con gái Thị trưởng để cô ấy xem trực tiếp bản thiết kế.
Xong xuôi, cô vào bếp, làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ, đồng thời cầm điện thoại tìm kiếm trường mầm non tốt nhất ở Cẩm Thành.
Một lát sau, hai đứa nhỏ thức dậy, rửa mặt thay quần áo xong liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Diệp Ngữ Dao ngồi đối diện chúng, ánh mắt trìu mến: "Các con yêu, hai hôm nữa mẹ sẽ đưa các con đi xem một vài trường mầm non, khi đó các con có thể đến trường mầm non để kết bạn với nhiều bạn hơn."
Phong Diệc Lâm khẽ liếc mắt, giọng nói trẻ con đề nghị: "Mommy, con và em gái muốn học trường mầm non Khang Anh."
Ba của cậu ấy mấy hôm trước vừa nhờ chú Nhậm làm thủ tục nhập học trường này, tuần sau cậu ấy sẽ nhập học rồi!
Diệp Khanh Khanh bên cạnh nhăn mặt, giơ tay lên gõ đầu cậu bé: "Chị là chị!"
Diệp Ngữ Dao nghe vậy ngạc nhiên: "Tại sao Tiểu Hành lại muốn học trường này?"
Cô vừa mới tra được trường mầm non này, nghe nói là trường mầm non quý tộc có cơ sở vật chất tốt nhất, chất lượng hàng đầu ở Cẩm Thành, nên cũng nằm trong danh sách những trường cô muốn đi tham quan.
Phong Diệc Lâm chớp mắt vô tội: "Con nghe bạn ở lớp học thêm nói đến ạ."
"Vậy à..." Diệp Ngữ Dao khẽ gật đầu, cong môi cười: "Vậy mẹ sẽ tranh thủ tìm hiểu trường này."
Phong Diệc Lâm lộ vẻ vui mừng: "Dạ~~"
Đến lúc đó cậu ấy lại có thể đổi thân phận với Diệp Dịch Hành bất cứ lúc nào rồi!
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Phong.
Trong phòng ăn sáng sủa, Diệp Dịch Hành ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, ngoan ngoãn dùng bữa.
Đối diện, Phong Từ Hàn ngẩng đầu lên: “Hôm nay bụng không đau nữa à?"
Giọng điệu lạnh lùng vô hình trung lộ ra sự quan tâm.
Diệp Dịch Hành gật đầu: “Vâng, không sao rồi ạ!"
May mà hôm qua đã tránh được cảnh ăn cơm cùng mẹ!
Quản gia bước vào phòng khách, cung kính báo cáo: "Anh Phong, cô Trình đến rồi ạ."
Người đàn ông nheo mắt khó chịu, trầm giọng nói: "Không gặp, bảo cô ta về đi."
Quản gia lộ vẻ khó xử: "Nhưng... cô Trình nói, nếu ngài không gặp cô ấy, cô ấy sẽ ngồi ở phòng khách đợi đến khi ngài xuất hiện."
Phong Từ Hàn sắc mặt không chút gợn sóng, giọng điệu thờ ơ:
"Vậy thì để cô ta tự đợi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.