Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!
Chương 71: Đoạn tình cuối
Tg Lan Đình
08/03/2023
Sở Nhiên ngồi bó gối trên giường nhớ lại biểu tình như chết đứng của Tần Tranh vào sáng nay. Sự xuất hiện của Trần Tư Thành và Thỏ Con là ngoài ý muốn, nhưng nó lại giúp cô giáng một đòn chí mạng vào lòng kiêu hãnh của Tần Tranh. Cô nhìn vẻ mặt bàng hoàng rồi dại ra trong phút chốc của anh ta, cảm thấy sự đau đớn vừa bị khơi dậy trong lòng mình được xoa dịu nhanh chóng.
Thế nhưng sự trả đũa này chỉ mang đến hả hê trong chốc lát, đến sau cùng cũng chỉ còn lại nỗi chua xót không thể nói thành lời.
Ánh trăng treo nghiêng bên ngoài cửa sổ kéo tâm trí của cô về một đêm trăng nghiêng trời lệch đất nhiều năm trước.
…
Sở Nhiên dùng đôi chân trần chạy băng băng trên vùng đất đầy sỏi đá dưới ánh trăng mờ, sau đó vấp ngã dúi dụi. Một đôi tay chìa đến trước mặt cô, trong khoảnh khắc ấy cô đã nghĩ mình gặp quỷ. Khuôn mặt không cảm xúc của Cao Sơn hiện lên trước mặt, Sở Nhiên run rẩy bật ngã cả người về phía sau.
Cao Sơn cũng không có vẻ bất ngờ trước phản ứng của cô, chỉ lẳng lặng kéo cô đứng dậy, nói một mình:
- Phải. Là tôi, tôi còn sống. A Dương, à không, Tần Tranh không giết tôi.
Tần Tranh?
Hóa ra đó mới là thân phận thật sự của anh ta.
- Tôi là cảnh sát nằm vùng, là tay trong được cài bên cạnh Quý Thành Chí từ lâu. Mười bốn năm rồi, ngay đến bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về tín niệm của mình. May mà cậu ta xuất hiện kịp lúc.
Cao Sơn nhếch môi cười khổ nhớ đến cái đêm ông ta lục lọi ba lô của cô trong rừng bị thanh niên trẻ này bắt gặp và bám theo. Khi chuỗi mật khẩu đơn giản nhưng khắc sâu trong tâm trí ông ấy mười mấy năm vừa được thốt ra khỏi miệng A Dương, Cao Sơn cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Sự ngờ vực rằng mình đã bị bỏ quên, rằng mười mấy năm nếm mật nằm gai của mình đã trở thành vô nghĩa đã biến mất, người cảnh sát cô độc giữa bầy sói cuối cùng cũng tìm được đồng đội. Họ hợp tác diễn một vở kịch bằng mặt không bằng lòng để Quý Thành Chí từ từ rơi vào mẻ lưới cuối cùng ấy.
Lợi dụng thân phận một người đã chết, Cao Sơn bám theo đoàn người Quý Thành Chí và chỉ điểm mục tiêu cho cảnh sát. Giờ phút này, ông ấy được anh nhờ vả đến để mang cô ra ngoài an toàn.
Sở Nhiên nghe Cao Sơn phân trần hết thảy, còn chưa quyết định tin hay không thì loạt tiếng súng chát chúa đã vang lên từ căn nhà gỗ. Nó cũng như một hiệu lệnh, từng toán đặc công quần áo rằn ri, trang bị tối tân ào ạt bao vây căn cứ và tiếp cận ngôi nhà gỗ. Máy bay quần thảo trên bầu trời, ánh đèn pha sáng lóa bao trùm căn nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngôi nhà chìm trong lửa đỏ. Sở Nhiên hét gọi A Dương, cuống cuồng giật khỏi tay Cao Sơn chạy về phía đó.
Một toán đặc công đang được yểm hộ kỹ càng cõng một người từ trong đám cháy chạy ra ngoài, một người trong số đó dùng bộ đàm báo cáo gì đó rồi ra hiệu di chuyển người lên máy bay.
Sở Nhiên đứng ngây ra với màn nước mắt. Nhà cháy rồi, còn A Dương thì sao?
Có tiếng chân gấp gáp chạy tới, một người binh sĩ với khuôn mặt vẽ vằn vện đứng trước mặt cô hỏi một cách nghiêm nghị:
- Có phải cô tên là Sở Nhiên không? Hay là Tiểu Dã?
Sở Nhiên không kịp nghĩ gì chỉ gật đầu, người đó nắm lấy tay cô lôi về phía máy bay.
- Đến đây, đi cùng chúng tôi.
Bốn ngày sau, khi Sở Nhiên đang cúi mặt chờ đợi trên ghế ở hành lang bệnh viện, một người đàn ông tác phong nghiêm túc đến nói với cô rằng Tần Tranh đã đồng ý gặp cô.
Sở Nhiên vĩnh viễn không quên giờ phút mình đẩy cửa bước vào căn phòng ấy. Đó chính là bước kết thúc cho cuộc tình chóng vánh như một cơn mơ của hai người.
Khuôn mặt Tần Tranh không chút cảm xúc, ánh mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sở Nhiên cảm thấy tay chân mình luống cuống, những lời chuẩn bị nói với anh bỗng dưng lặn mất tăm.
Dường như nhận thấy sự chần chờ của cô, anh cất giọng lạnh lùng:
- Nghe nói em muốn gặp tôi?
- Em… cảm thấy lo lắng. Anh không có việc gì chứ? Lúc ở trên máy bay anh chảy rất nhiều máu…
Tần Tranh cắt ngang lời cô với vẻ không kiên nhẫn:
- Có gì thì nói mau đi. Tôi mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Sở Nhiên hít sâu một hơi, giọng bắt đầu hơi run:
- Em biết những gì anh nói với Quý Mộc không phải là điều anh nghĩ. Anh nói vậy cũng chỉ vì không muốn cậu ta gây tổn hại đến em mà thôi. Phải không, A Dương? Anh đã nói anh yêu em, anh muốn cưới…
- Thôi đủ rồi! Em không cần thiết phải tìm mọi cách bào chữa giúp tôi làm gì. Nếu như em vẫn cố chấp không muốn tin thì được thôi. Giờ này, phút này tôi nói lại một lần nữa: Tôi, Tần Tranh này chưa từng thật lòng yêu em, chưa từng. Nếu như em cảm thấy thiệt thòi khi đã đánh mất sự trong trắng của mình cho tôi, cứ ra một cái giá.
Sở Nhiên chôn chân đứng đó nhìn anh dùng vẻ mặt dửng dưng đập tan mọi hy vọng mỏng manh của mình. Từng lời nói như chùy nặng nghìn cân đập nát chút hy vọng còn sót lại cũng như sự tự tôn của cô. Cô nghe giọng mình trả lời lời anh nhẹ hẫng.
- Không cần đâu. Tôi đi đây.
- Chờ đã!
Cô dừng bước nghe anh nhổm dậy nói tiếp.
- Bách Việt sẽ đưa em về. Cậu ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho em. Em muốn hỏi gì cứ hỏi, muốn gì thì cứ đề ra yêu cầu. Sống cho tốt… và từ giờ đừng xuất hiện hay liên hệ gì với tôi nữa. Vợ chưa cưới của tôi tính tình ghen tuông dữ dội lắm, tôi không muốn gặp rắc rối.
Khuôn mặt Sở Nhiên tái đi, hai bàn tay siết chặt quai túi xách nhìn anh một lần cuối rồi gật đầu. Anh không nhìn cô, từ lúc cô bước vào phòng đến giờ cũng chưa hề cho cô một ánh mắt nào cả. Chắc hẳn bộ dạng kẻ cả ngạo mạn này mới chính là bản chất vốn có của Tần Tranh. Người thế này mà có thể ẩn nhẫn luồn lách mấy năm liền dưới trướng người khác, thật sự là làm khó cho anh quá rồi.
Cửa phòng khép lại sau lưng, Sở Nhiên nhanh tay xóa đi dòng lệ uất nghẹn đang tràn trên má. Đây là lần cuối cùng cô khóc vì đoạn tình yêu buồn cười cực điểm này.
Vừa nghe tiếng cửa phòng khép lại, Tần Tranh đổ ập người xuống giường, đưa tay ôm lấy ngực trái thở dốc. Quái lạ làm sao, anh trúng đạn trên đầu nhưng giờ này tim anh dường như bị bóp nát, đau đến mức không thở nổi.
- Anh Hai, gọi bác sĩ, ngực em đau, em không thở được.
- Là tự cậu lựa chọn, kêu than cũng chẳng ích gì. Muốn đuổi cô ấy thì cũng đâu cần dùng những lời lẽ cay độc như vậy. Cậu làm con gái người ta đau lòng chết mất.
- Thà đau lòng lúc này… còn hơn chôn vùi cuộc đời với một gã đàn ông tàn phế.
Cánh cửa phòng nhỏ kề bên mở ra, một người phụ nữ đã đứng tuổi ăn mặc xinh đẹp bước ra chau mày nhìn về phía hai người.
- Tần Đình, con không móc mỉa nó một ngày thì ăn cơm không ngon hả? Mau đi làm các thủ tục để chuyển viện, ba con đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
- Dạ, mẫu hậu dạy rất phải, con đi làm liền, làm liền.
Thế nhưng sự trả đũa này chỉ mang đến hả hê trong chốc lát, đến sau cùng cũng chỉ còn lại nỗi chua xót không thể nói thành lời.
Ánh trăng treo nghiêng bên ngoài cửa sổ kéo tâm trí của cô về một đêm trăng nghiêng trời lệch đất nhiều năm trước.
…
Sở Nhiên dùng đôi chân trần chạy băng băng trên vùng đất đầy sỏi đá dưới ánh trăng mờ, sau đó vấp ngã dúi dụi. Một đôi tay chìa đến trước mặt cô, trong khoảnh khắc ấy cô đã nghĩ mình gặp quỷ. Khuôn mặt không cảm xúc của Cao Sơn hiện lên trước mặt, Sở Nhiên run rẩy bật ngã cả người về phía sau.
Cao Sơn cũng không có vẻ bất ngờ trước phản ứng của cô, chỉ lẳng lặng kéo cô đứng dậy, nói một mình:
- Phải. Là tôi, tôi còn sống. A Dương, à không, Tần Tranh không giết tôi.
Tần Tranh?
Hóa ra đó mới là thân phận thật sự của anh ta.
- Tôi là cảnh sát nằm vùng, là tay trong được cài bên cạnh Quý Thành Chí từ lâu. Mười bốn năm rồi, ngay đến bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về tín niệm của mình. May mà cậu ta xuất hiện kịp lúc.
Cao Sơn nhếch môi cười khổ nhớ đến cái đêm ông ta lục lọi ba lô của cô trong rừng bị thanh niên trẻ này bắt gặp và bám theo. Khi chuỗi mật khẩu đơn giản nhưng khắc sâu trong tâm trí ông ấy mười mấy năm vừa được thốt ra khỏi miệng A Dương, Cao Sơn cảm thấy bản thân mình được giải thoát.
Sự ngờ vực rằng mình đã bị bỏ quên, rằng mười mấy năm nếm mật nằm gai của mình đã trở thành vô nghĩa đã biến mất, người cảnh sát cô độc giữa bầy sói cuối cùng cũng tìm được đồng đội. Họ hợp tác diễn một vở kịch bằng mặt không bằng lòng để Quý Thành Chí từ từ rơi vào mẻ lưới cuối cùng ấy.
Lợi dụng thân phận một người đã chết, Cao Sơn bám theo đoàn người Quý Thành Chí và chỉ điểm mục tiêu cho cảnh sát. Giờ phút này, ông ấy được anh nhờ vả đến để mang cô ra ngoài an toàn.
Sở Nhiên nghe Cao Sơn phân trần hết thảy, còn chưa quyết định tin hay không thì loạt tiếng súng chát chúa đã vang lên từ căn nhà gỗ. Nó cũng như một hiệu lệnh, từng toán đặc công quần áo rằn ri, trang bị tối tân ào ạt bao vây căn cứ và tiếp cận ngôi nhà gỗ. Máy bay quần thảo trên bầu trời, ánh đèn pha sáng lóa bao trùm căn nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngôi nhà chìm trong lửa đỏ. Sở Nhiên hét gọi A Dương, cuống cuồng giật khỏi tay Cao Sơn chạy về phía đó.
Một toán đặc công đang được yểm hộ kỹ càng cõng một người từ trong đám cháy chạy ra ngoài, một người trong số đó dùng bộ đàm báo cáo gì đó rồi ra hiệu di chuyển người lên máy bay.
Sở Nhiên đứng ngây ra với màn nước mắt. Nhà cháy rồi, còn A Dương thì sao?
Có tiếng chân gấp gáp chạy tới, một người binh sĩ với khuôn mặt vẽ vằn vện đứng trước mặt cô hỏi một cách nghiêm nghị:
- Có phải cô tên là Sở Nhiên không? Hay là Tiểu Dã?
Sở Nhiên không kịp nghĩ gì chỉ gật đầu, người đó nắm lấy tay cô lôi về phía máy bay.
- Đến đây, đi cùng chúng tôi.
Bốn ngày sau, khi Sở Nhiên đang cúi mặt chờ đợi trên ghế ở hành lang bệnh viện, một người đàn ông tác phong nghiêm túc đến nói với cô rằng Tần Tranh đã đồng ý gặp cô.
Sở Nhiên vĩnh viễn không quên giờ phút mình đẩy cửa bước vào căn phòng ấy. Đó chính là bước kết thúc cho cuộc tình chóng vánh như một cơn mơ của hai người.
Khuôn mặt Tần Tranh không chút cảm xúc, ánh mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sở Nhiên cảm thấy tay chân mình luống cuống, những lời chuẩn bị nói với anh bỗng dưng lặn mất tăm.
Dường như nhận thấy sự chần chờ của cô, anh cất giọng lạnh lùng:
- Nghe nói em muốn gặp tôi?
- Em… cảm thấy lo lắng. Anh không có việc gì chứ? Lúc ở trên máy bay anh chảy rất nhiều máu…
Tần Tranh cắt ngang lời cô với vẻ không kiên nhẫn:
- Có gì thì nói mau đi. Tôi mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Sở Nhiên hít sâu một hơi, giọng bắt đầu hơi run:
- Em biết những gì anh nói với Quý Mộc không phải là điều anh nghĩ. Anh nói vậy cũng chỉ vì không muốn cậu ta gây tổn hại đến em mà thôi. Phải không, A Dương? Anh đã nói anh yêu em, anh muốn cưới…
- Thôi đủ rồi! Em không cần thiết phải tìm mọi cách bào chữa giúp tôi làm gì. Nếu như em vẫn cố chấp không muốn tin thì được thôi. Giờ này, phút này tôi nói lại một lần nữa: Tôi, Tần Tranh này chưa từng thật lòng yêu em, chưa từng. Nếu như em cảm thấy thiệt thòi khi đã đánh mất sự trong trắng của mình cho tôi, cứ ra một cái giá.
Sở Nhiên chôn chân đứng đó nhìn anh dùng vẻ mặt dửng dưng đập tan mọi hy vọng mỏng manh của mình. Từng lời nói như chùy nặng nghìn cân đập nát chút hy vọng còn sót lại cũng như sự tự tôn của cô. Cô nghe giọng mình trả lời lời anh nhẹ hẫng.
- Không cần đâu. Tôi đi đây.
- Chờ đã!
Cô dừng bước nghe anh nhổm dậy nói tiếp.
- Bách Việt sẽ đưa em về. Cậu ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho em. Em muốn hỏi gì cứ hỏi, muốn gì thì cứ đề ra yêu cầu. Sống cho tốt… và từ giờ đừng xuất hiện hay liên hệ gì với tôi nữa. Vợ chưa cưới của tôi tính tình ghen tuông dữ dội lắm, tôi không muốn gặp rắc rối.
Khuôn mặt Sở Nhiên tái đi, hai bàn tay siết chặt quai túi xách nhìn anh một lần cuối rồi gật đầu. Anh không nhìn cô, từ lúc cô bước vào phòng đến giờ cũng chưa hề cho cô một ánh mắt nào cả. Chắc hẳn bộ dạng kẻ cả ngạo mạn này mới chính là bản chất vốn có của Tần Tranh. Người thế này mà có thể ẩn nhẫn luồn lách mấy năm liền dưới trướng người khác, thật sự là làm khó cho anh quá rồi.
Cửa phòng khép lại sau lưng, Sở Nhiên nhanh tay xóa đi dòng lệ uất nghẹn đang tràn trên má. Đây là lần cuối cùng cô khóc vì đoạn tình yêu buồn cười cực điểm này.
Vừa nghe tiếng cửa phòng khép lại, Tần Tranh đổ ập người xuống giường, đưa tay ôm lấy ngực trái thở dốc. Quái lạ làm sao, anh trúng đạn trên đầu nhưng giờ này tim anh dường như bị bóp nát, đau đến mức không thở nổi.
- Anh Hai, gọi bác sĩ, ngực em đau, em không thở được.
- Là tự cậu lựa chọn, kêu than cũng chẳng ích gì. Muốn đuổi cô ấy thì cũng đâu cần dùng những lời lẽ cay độc như vậy. Cậu làm con gái người ta đau lòng chết mất.
- Thà đau lòng lúc này… còn hơn chôn vùi cuộc đời với một gã đàn ông tàn phế.
Cánh cửa phòng nhỏ kề bên mở ra, một người phụ nữ đã đứng tuổi ăn mặc xinh đẹp bước ra chau mày nhìn về phía hai người.
- Tần Đình, con không móc mỉa nó một ngày thì ăn cơm không ngon hả? Mau đi làm các thủ tục để chuyển viện, ba con đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
- Dạ, mẫu hậu dạy rất phải, con đi làm liền, làm liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.