Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!
Chương 34: Ngọn lửa đêm
Tg Lan Đình
04/03/2023
Dạ dày trống rỗng được lấp đầy khiến sự mỏi mệt trên người vơi đi phần nào, nương theo ánh lửa chập chờn, bây giờ cô gái mới có thời gian để đánh giá tình trạng thê thảm của mình lúc này. Bộ quần áo tay dài lẫn áo khoác lấm bẩn toàn bộ đã không nói, tóc tai cô vì cú trượt buổi sáng cũng đã nhuộn đầy bùn đỏ quạch, trải qua cả ngày trời giờ đã khô cong lại.
Thanh niên tựa vào vách đá bên cạnh từ nãy giờ vẫn chú ý đến cô, từ tầm mắt và cử chỉ cuống quýt nên đã nhận ra sự bối rối chỉ của cô lúc này, không nhanh không chậm cất lời:
- Cô có thấy dòng nước ngoài cửa hang kia không? Nếu thấy khó chịu thì bước ra đó gột rửa một chút. Tôi mệt mỏi, ngủ trước đây!
Nói xong cũng không chờ cô trả lời, lục trong túi bên hông một chiếc võng bạt màu xanh đậm vắt lên sào gỗ tự tạo khi nãy, phân chia không gian trong hang thành hai phía, ưu tiên phần của cô là toàn bộ đống lửa và phía bên trong, xong xuôi thì cậu nằm xuống xoay mặt vào vách đá. Không lâu sau, trong hang truyền đến tiếng hít thở đều đều, hằn là cậu ta đã ngủ.
Cô gái vẫn ngồi im lặng quan sát hết thảy, lúc này mới chầm chậm lôi chiếc ba lô trên nền đá lại gần. Bên trong có vài món đồ để thay giặt, nội y và đồ linh tinh của con gái. Chần chừ một lát, bản năng thích sạch sẽ chiến thắng nỗi sợ hãi và sự ngại ngùng, cô cắn môi rồi quyết định nhảy lò cò tiến ra cửa.
Vách đá bên trên cửa hang có một khe rãnh tự nhiên nho nhỏ, nước mưa ào ạt trút xuống khiến nước gom lại thành một dòng nước nhỏ đổ xuống. Vừa đưa tay ra, cảm giác lạnh lẽo như thấm tận xương tủy, nhưng cô không lùi bước mà đưa cả người đứng dưới dòng nước lạnh băng.
Dưới sức nước chảy mạnh, đất đỏ kéo theo bụi bặm tích trữ cả ngày dần dần được gột rửa, trôi thành một dòng nước đỏ quạch uốn lượn dưới chân. Nước thấm vào những vết trầy xước trên mặt và trên vai khiến cô đau đến hít hà rồi kêu lên khe khẽ. Người bên trong kia dường như tỉnh giấc,cục cựa vai nhẹ nhàng. Cô che miệng ngăn tiếng kêu còn sót lại, dùng hai tay vò rửa lớp quần áo bên ngoài nhanh chóng, lại gội sạch đất bám trên đầu tóc xuống. Hơi lạnh thấm vào người khiến đôi chân trở nên run rẩy, cô gái nhảy lò cò trở lại trong hang.
Nhìn người bên kia bức màn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người mình lại ướt đẫm lạnh run, cô vội vàng xích lại gần đống lửa rồi cởi bộ y phục dán chặt trên người ra. Lớp quần áo dày dính ướt từ từ được bóc ra khỏi cơ thể, vùng da thịt non mềm được giải thoát hiện lên màu da tái xanh vì lạnh. Chiếc áo khoác ngoài dày nặng trĩu nước phủ bên ngoài chiếc áo thun thể thao ôm sát cơ thể, cô vươn tay kéo qua khỏi đầu, động tác ấy chạm vào phần vai bị tổn thương khiến cô nhăn mặt.
Hơi nóng từ ngọn lửa thấm vào từng lỗ chân lông xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt, ánh sáng ấm áp quấn quýt lấy làn da trần trụi trên cơ thể căng tràn sức sống. Bầu ngực căng tròn vì sức nóng bao phủ mà mà trở nên cứng cáp lạ thường, phần đỉnh bắt đầu vểnh lên đầy kiêu hãnh, chiếc quần được kéo ra phô bày cặp chân thẳng dài nõn nà. Mái tóc vừa chạm vai vẫn còn ẩm ướt xõa ra rũ rượi dán lên cổ, dưới ánh lửa nhập nhoạng, hình ảnh cô gái lúc này chẳng khác nào bức tượng thần vệ nữ đầy mê hoặc.
Cô gái hồn nhiên không biết rằng ánh lửa đã phản chiếu bóng dáng của mình rành mạch trên vách tường, không sót chút nào. Trùng hợp thay đó lại là hướng bên phía chàng trai đang nằm ngủ. Cô mặc đồ vào nhanh chóng rồi lại ra phía trước tiếp tục giũ sạch quần áo dưới dòng nước, sau đó vắt kiệt nước rồi phủ lên một cành cây đặt kề đống lửa.
Xong xuôi hết thảy, cô gái ngồi bệt xuống gần đó, thở ra đầy nhẹ nhõm.
Cơn mưa rừng ban sáng lớn hơn dự kiến của nhóm người các cô, trên đường đi xuống dốc, dây giày của cô bị tụt xuống, cô cúi xuống buộc giày xong mới nhận ra mình vừa ngừng lại giữa ngã ba đường, người trong nhóm di chuyển nhanh để tránh mưa đã không biết rẽ về hướng nào rồi. Cô chọn đi về phía bên phải, đi được một lúc cũng không tìm thấy dấu vết của đoàn người để lại, vì thế cô quyết định trở về đường cũ. Vừa đi vừa quan sát xung quanh, đến một đoạn dốc cao thì bị tụt xuống dốc vì đất sụt.
Lăn qua những bụi gai xù xì, cô chỉ kịp dùng hai cánh tay che lấy vùng đầu theo bản năng, lưng và vai đập vào những mỏm đất đá nhô lên đau điếng. Cuối chân dốc, tốc độ ngày càng chậm lại rồi dừng hẳn, cô cố gắng ổn định thân mình bám lấy một gốc cây bụi rồi bất tỉnh một lúc, lúc tỉnh dậy thì mưa đã ngừng, nhưng cổ chân cô đã sưng to không thể bước nổi nữa. Ngay đến chiếc ba lô bị mắc vào gốc cây gần đó mà cô cũng không thể nào với lấy được.
Nằm một mình giữa cơn mưa với cổ chân đau nhói, cảm giác sợ hãi và bất lực từ từ xâm chiếm lấy cô. Chỉ có một hy vọng mong manh rằng đoàn người sẽ quay lại và tìm thấy cô, nhưng chờ từ lúc mặt trời lên cao đến khi nắng ngả xiên xiên qua nhưng tàng cây vẫn không hề có ai quay lại. Đói khát và sợ hãi khiến cô tuyệt vọng, cho đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, trong phút chốc cô tưởng rằng đó chính là ảo giác, nhưng vẫn cố hết sức cầu cứu.
Tiếng bước chân ngập ngừng rồi dường như càng lúc càng xa, cô đã hoảng loạn hét lên để cầu cứu, nhưng tự mình nghe được âm thanh như tiếng mèo kêu của mình, cô triệt để thất vọng rồi chìm vào cơn mê man. Đúng lúc ấy, một bàn tay chạm đến bả vai, cảm giác đau đớn khiến cô thức tỉnh, cô mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình với vẻ ngỡ ngàng và hơi cổ quái. Nhưng lúc ấy cô bất chấp tất cả, chỉ cần được sống sót.
Cổ chân truyền đến cảm giác đau nhói kéo cô về thực tại, đang định mở ba lô lấy thuốc giảm đau trong túi cứu thương khẩn cấp thì người bên kia màn cục cựa mình rồi tỉnh dậy. Cậu ta mở mắt xua đi vẻ mơ màng của người vừa tỉnh ngủ, nhìn cô chằm chằm rồi vươn vai đứng dậy, tiến dần về phía bên này.
Ánh lửa bị bỏ lại phía sau, khuôn mặt người thanh niên bị ngược sáng dần chìm vào trong bóng tối nhập nhoạng, mọi biểu cảm trên khuôn mặt đã không còn nhìn rõ nữa, chiếc bóng thon dài của cậu bao trùm lên cả người cô gái. Ngoài trời mưa gió vẫn điên cuồng gào thét, bên trong nhịp tim của cô gái tăng dần rồi trở nên dồn dập như một hồi trống trận.
Thanh niên tựa vào vách đá bên cạnh từ nãy giờ vẫn chú ý đến cô, từ tầm mắt và cử chỉ cuống quýt nên đã nhận ra sự bối rối chỉ của cô lúc này, không nhanh không chậm cất lời:
- Cô có thấy dòng nước ngoài cửa hang kia không? Nếu thấy khó chịu thì bước ra đó gột rửa một chút. Tôi mệt mỏi, ngủ trước đây!
Nói xong cũng không chờ cô trả lời, lục trong túi bên hông một chiếc võng bạt màu xanh đậm vắt lên sào gỗ tự tạo khi nãy, phân chia không gian trong hang thành hai phía, ưu tiên phần của cô là toàn bộ đống lửa và phía bên trong, xong xuôi thì cậu nằm xuống xoay mặt vào vách đá. Không lâu sau, trong hang truyền đến tiếng hít thở đều đều, hằn là cậu ta đã ngủ.
Cô gái vẫn ngồi im lặng quan sát hết thảy, lúc này mới chầm chậm lôi chiếc ba lô trên nền đá lại gần. Bên trong có vài món đồ để thay giặt, nội y và đồ linh tinh của con gái. Chần chừ một lát, bản năng thích sạch sẽ chiến thắng nỗi sợ hãi và sự ngại ngùng, cô cắn môi rồi quyết định nhảy lò cò tiến ra cửa.
Vách đá bên trên cửa hang có một khe rãnh tự nhiên nho nhỏ, nước mưa ào ạt trút xuống khiến nước gom lại thành một dòng nước nhỏ đổ xuống. Vừa đưa tay ra, cảm giác lạnh lẽo như thấm tận xương tủy, nhưng cô không lùi bước mà đưa cả người đứng dưới dòng nước lạnh băng.
Dưới sức nước chảy mạnh, đất đỏ kéo theo bụi bặm tích trữ cả ngày dần dần được gột rửa, trôi thành một dòng nước đỏ quạch uốn lượn dưới chân. Nước thấm vào những vết trầy xước trên mặt và trên vai khiến cô đau đến hít hà rồi kêu lên khe khẽ. Người bên trong kia dường như tỉnh giấc,cục cựa vai nhẹ nhàng. Cô che miệng ngăn tiếng kêu còn sót lại, dùng hai tay vò rửa lớp quần áo bên ngoài nhanh chóng, lại gội sạch đất bám trên đầu tóc xuống. Hơi lạnh thấm vào người khiến đôi chân trở nên run rẩy, cô gái nhảy lò cò trở lại trong hang.
Nhìn người bên kia bức màn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người mình lại ướt đẫm lạnh run, cô vội vàng xích lại gần đống lửa rồi cởi bộ y phục dán chặt trên người ra. Lớp quần áo dày dính ướt từ từ được bóc ra khỏi cơ thể, vùng da thịt non mềm được giải thoát hiện lên màu da tái xanh vì lạnh. Chiếc áo khoác ngoài dày nặng trĩu nước phủ bên ngoài chiếc áo thun thể thao ôm sát cơ thể, cô vươn tay kéo qua khỏi đầu, động tác ấy chạm vào phần vai bị tổn thương khiến cô nhăn mặt.
Hơi nóng từ ngọn lửa thấm vào từng lỗ chân lông xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt, ánh sáng ấm áp quấn quýt lấy làn da trần trụi trên cơ thể căng tràn sức sống. Bầu ngực căng tròn vì sức nóng bao phủ mà mà trở nên cứng cáp lạ thường, phần đỉnh bắt đầu vểnh lên đầy kiêu hãnh, chiếc quần được kéo ra phô bày cặp chân thẳng dài nõn nà. Mái tóc vừa chạm vai vẫn còn ẩm ướt xõa ra rũ rượi dán lên cổ, dưới ánh lửa nhập nhoạng, hình ảnh cô gái lúc này chẳng khác nào bức tượng thần vệ nữ đầy mê hoặc.
Cô gái hồn nhiên không biết rằng ánh lửa đã phản chiếu bóng dáng của mình rành mạch trên vách tường, không sót chút nào. Trùng hợp thay đó lại là hướng bên phía chàng trai đang nằm ngủ. Cô mặc đồ vào nhanh chóng rồi lại ra phía trước tiếp tục giũ sạch quần áo dưới dòng nước, sau đó vắt kiệt nước rồi phủ lên một cành cây đặt kề đống lửa.
Xong xuôi hết thảy, cô gái ngồi bệt xuống gần đó, thở ra đầy nhẹ nhõm.
Cơn mưa rừng ban sáng lớn hơn dự kiến của nhóm người các cô, trên đường đi xuống dốc, dây giày của cô bị tụt xuống, cô cúi xuống buộc giày xong mới nhận ra mình vừa ngừng lại giữa ngã ba đường, người trong nhóm di chuyển nhanh để tránh mưa đã không biết rẽ về hướng nào rồi. Cô chọn đi về phía bên phải, đi được một lúc cũng không tìm thấy dấu vết của đoàn người để lại, vì thế cô quyết định trở về đường cũ. Vừa đi vừa quan sát xung quanh, đến một đoạn dốc cao thì bị tụt xuống dốc vì đất sụt.
Lăn qua những bụi gai xù xì, cô chỉ kịp dùng hai cánh tay che lấy vùng đầu theo bản năng, lưng và vai đập vào những mỏm đất đá nhô lên đau điếng. Cuối chân dốc, tốc độ ngày càng chậm lại rồi dừng hẳn, cô cố gắng ổn định thân mình bám lấy một gốc cây bụi rồi bất tỉnh một lúc, lúc tỉnh dậy thì mưa đã ngừng, nhưng cổ chân cô đã sưng to không thể bước nổi nữa. Ngay đến chiếc ba lô bị mắc vào gốc cây gần đó mà cô cũng không thể nào với lấy được.
Nằm một mình giữa cơn mưa với cổ chân đau nhói, cảm giác sợ hãi và bất lực từ từ xâm chiếm lấy cô. Chỉ có một hy vọng mong manh rằng đoàn người sẽ quay lại và tìm thấy cô, nhưng chờ từ lúc mặt trời lên cao đến khi nắng ngả xiên xiên qua nhưng tàng cây vẫn không hề có ai quay lại. Đói khát và sợ hãi khiến cô tuyệt vọng, cho đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, trong phút chốc cô tưởng rằng đó chính là ảo giác, nhưng vẫn cố hết sức cầu cứu.
Tiếng bước chân ngập ngừng rồi dường như càng lúc càng xa, cô đã hoảng loạn hét lên để cầu cứu, nhưng tự mình nghe được âm thanh như tiếng mèo kêu của mình, cô triệt để thất vọng rồi chìm vào cơn mê man. Đúng lúc ấy, một bàn tay chạm đến bả vai, cảm giác đau đớn khiến cô thức tỉnh, cô mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình với vẻ ngỡ ngàng và hơi cổ quái. Nhưng lúc ấy cô bất chấp tất cả, chỉ cần được sống sót.
Cổ chân truyền đến cảm giác đau nhói kéo cô về thực tại, đang định mở ba lô lấy thuốc giảm đau trong túi cứu thương khẩn cấp thì người bên kia màn cục cựa mình rồi tỉnh dậy. Cậu ta mở mắt xua đi vẻ mơ màng của người vừa tỉnh ngủ, nhìn cô chằm chằm rồi vươn vai đứng dậy, tiến dần về phía bên này.
Ánh lửa bị bỏ lại phía sau, khuôn mặt người thanh niên bị ngược sáng dần chìm vào trong bóng tối nhập nhoạng, mọi biểu cảm trên khuôn mặt đã không còn nhìn rõ nữa, chiếc bóng thon dài của cậu bao trùm lên cả người cô gái. Ngoài trời mưa gió vẫn điên cuồng gào thét, bên trong nhịp tim của cô gái tăng dần rồi trở nên dồn dập như một hồi trống trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.