Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!
Chương 110: Như anh yêu em
Tg Lan Đình
26/04/2023
Công chúa nhỏ Tần Uyển Nhu của Tần Tranh ra đời vào một ngày cuối mùa
đông. Từ giây phút sinh ra đời, cô bé đã trở thành nhân vật quyền lực
nhất của hai nhà Tần - Sở. Ngày Sở Nhiên chuyển dạ, Tần Tranh đang ở
tỉnh ngoài để điều tra một vụ trọng án. Mặc dù đã cẩn thận làm đơn xin
nghỉ phép trước thời gian dự sinh của Sở Nhiên hơn nửa tháng, nhưng anh
vẫn không thể lường trước sự háo hức muốn chào đời của con gái rượu.
Cũng may mà tư lệnh Tần kịp thời điều máy bay riêng đến đưa anh trở về
để đón con gái chào đời.
Ông bà Tần mặt tươi hơn hoa chào đón đứa cháu nội đầu tiên của mình. Trái với lo lắng của Tần Tranh về giới tính của đứa trẻ, việc sinh được một cô con gái lại hợp với mong ước của hai ông bà. Nhà đã lâu không có trẻ con, ông bà Tần lại chỉ có hai cậu con trai, đứa thì nhạt nhẽo đứa lại bướng bỉnh khó dạy, niềm mong ước có một cô công chúa để nuông chiều đã được đền bù lúc tuổi già. Tư lệnh Tần sung sướng đến nỗi vứt bỏ sự nghiêm túc hàng ngày, lần đầu tiên sử dụng chức năng gọi video của điện thoại để khoe cháu gái cưng với tất cả họ hàng lẫn chiến hữu, sau đó vung tay sang tên một số lớn bất động sản làm của riêng cho bé con Uyển Nhu.
Sở Nhiên ngoài việc mang thai bị nôn nghén ở những tháng đầu thì dần ổn định hơn dưới sự chăm sóc của cả nhà chồng, nhất là ông anh chồng là bác sĩ Tần Đình. Càng về cuối thai kỳ thì cô càng khỏe khoắn, có thể đi đến nhà Hàn Lâm chơi cả buổi cùng cậu con nuôi Cố Trạch đang ê a tập nói. Cậu bé kia tính tình trầm tĩnh nhưng lại rất nhẫn nại chơi cùng cô, có lẽ bởi vì mẹ đã nói rằng, sau này em bé trong bụng dì Sở sẽ là người vô cùng thân thiết với cậu.
Tần Trạch nghe lời mẹ cũng chẳng hiểu gì, nhưng cậu lại thích cảm giác đặt tay lên bụng dì Sở để cảm nhận những cử động nhộn nhạo của em bé. Lần đầu còn ngại ngần, dần dần cậu có thể tựa má vào bụng dì Sở mà nằm yên cả buổi chiều. Sở Nhiên vẫn hay đùa với Hàn Lâm rằng Gấu Con vừa nhìn đã biết là con của Cố Bắc Cực, đối với người ngoài sẽ lạnh hơn cả nước đá, nhưng chỉ cần là người mà cậu quan tâm thì Cố Trạch sẽ cho đi sự yêu thương hết cỡ.
Tần Tranh và Sở Nhiên quyết định sẽ ở lại nhà lớn cùng bố mẹ anh cho đến khi Uyển Nhu tròn một tuổi. Cuộc sống của những người thuộc hai thế hệ tưởng chừng khó dung hợp lại hài hòa đến lạ thường. Mỗi cuối tuần, ba Sở cùng mẹ Sở sẽ đến thành phố C để thăm cháu gái, được một thời gian thì họ cũng chịu không nổi nhớ nhung mà quyết định dọn về thành phố C sinh sống. Tần Tranh đã tìm một ngôi nhà nhỏ ở khu vực lân cận, thích hợp vừa mở cửa tiệm buôn bán vừa tiện cho ông bà đi lại thăm cháu gái.
Ngày Uyển Nhu tròn ba tháng tuổi là một ngày đầy bất ngờ đối với cả đại gia đình họ. Bởi vì bác sĩ Tần vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu rốt cuộc cũng đưa bạn gái về ra mắt, còn dẫn theo một đứa bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi. Bà Tần vừa nhìn thấy đứa bé ấy thì nước mắt đã rơi như mưa, nguyên nhân là vì cô bé quá giống Tần Đình lúc nhỏ. Tần Tranh vừa vênh váo khoe mẽ trước mặt ông anh chưa được bao lâu đã xìu xuống như quả bóng xì hơi, vì con gái Tần Đình đã lớn như vậy rồi.
Buổi tối nằm trên giường, Tần Tranh gối đầu lên đùi Sở Nhiên thở ngắn than dài không phục:
- Em nói xem, nếu như năm xưa anh cố gắng cày cấy thêm chút nữa, liệu con gái của chúng ta bây giờ có lớn hơn Linh Chi của Tần Đình rồi không?
Linh Chi là tên đứa cháu gái vừa nhận tổ quy tông này của Tần Tranh. Nhìn khuôn mặt với cái miệng giống như tạc ấy, rốt cuộc Tần Tranh vẫn chưa hiểu vì sao Tần Đình lại có thể có mắt như mù để mình bị cô gái kia xoay như dế không cho nhận con. Anh ấy chỉ vừa mới vô tình biết được người bạn gái ngày xưa bỏ rơi mình đã sinh ra một đứa con gái cho anh ấy, chính là cô gái mà Tần Tranh đã gặp lúc muốn tá túc ở nhà Tần Đình dạo trước.
- Anh ấy xoay xở cho đã rồi cuối cùng cũng rơi vào tay cô ấy. Em không biết là ngày xưa anh ấy khổ sở đến mức nào đâu. Rời xa em anh không còn thiết tha gì nữa, nhưng cùng lắm cũng chỉ ngày ngày dùng rượu mua say. Tần Đình lại khác, anh ấy… từng không muốn sống nữa.
Tần Tranh đưa tay lên che đôi mắt đã đỏ ửng, không kềm được sự rùng mình khi nhớ đến khoảnh khắc tìm thấy Tần Đình trong phòng tranh nhuộm đẫm máu tươi ngày ấy. Chính vì vậy mà người mẹ kế luôn yêu thương Tần Đình hơn cả con ruột như bà Tần đã đưa ra một lệnh giới nghiêm: Tuyệt đối cấm Tần Đình đụng vào giá vẽ!
Tình hình lúc ấy quá thê thảm, khiến cho bà Tần quá đau lòng mà lâm trọng bệnh, ông Tần cũng vì thế mà lần đầu tiên động vào gia pháp dạy dỗ Tần Đình một trận. Cho nên mấy năm nay, ngay cả khi gần như đã vượt qua mọi chướng ngại tâm lý để cầm lại bút vẽ, Tần Đình cũng không hề dám để cho bà Tần biết việc mình quay lại với những bảng màu. Cũng vì vậy, chuyện này đã trở thành yếu điểm khiến anh ấy bị Tần Tranh bắt chẹt, lâu lâu lại lột tiền bán tranh không còn một đồng.
Sở Nhiên nghe kể lại thì không kềm được cảm thán:
- Anh ấy thoạt nhìn lạnh nhạt như vậy, hóa ra lại là một người đàn ông thâm tình thật sự!
- Anh ấy có thâm tình không thì anh không biết, chỉ biết là anh ấy là một gã thù dai tâm cơ thâm trầm. Tần Đình chỉ dùng năm chữ “có hại cho đứa trẻ” trước mặt người lớn thôi mà cũng đã đủ để anh ngủ chay cả năm trời!
Chỉ trách bình thường Tần Tranh làm việc quá ngông cuồng không chừa đường lui, đã bị bác sĩ Tần ghi sổ ngang sổ dọc, cho nên khi Tần Đình được dịp hiếm có đã dùng chút mưu mẹo cho anh khổ sở. Đến nỗi ngay đêm tân hôn mà Tần Tranh chỉ được húp chút xíu canh thịt, là Sở Nhiên vì thấy anh nhẫn nhịn vất vả đã dùng đôi tay mềm mại của mình giúp đỡ. Tần Tranh lại vì lo lắng cho sức khỏe của vợ nên cũng không dám tận hứng đến lần thứ hai. Thời điểm biết Tần Đình chỉ là nói nhăng nói cuội để chỉnh mình, Tần Tranh thật sự muốn đấm anh ấy một trận. Thế nhưng Sở Nhiên đang ở vào tháng cuối thai kỳ, Tần Tranh cũng không dám mạo hiểm sức khỏe của vợ con, rốt cuộc cũng là không xơ múi được gì.
- Anh như vậy là không được. Anh trai anh có người chăm sóc bầu bạn, chúng ta mừng cho anh ấy còn không hết. Cấm anh nhắc đến chuyện cũ đấy!
Tần Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo của vợ yêu cũng có đôi chút chột dạ. Nhưng mặc dù cả tháng nay đã được Sở Nhiên bồi thường thỏa đáng nhưng anh vẫn cảm thấy ấm ức vô cùng. Vì vậy sếp Tần bắt đầu giở trò vô lại, ôm lấy eo vợ bắt đầu dụi mặt vào đó hờn dỗi:
- Em bênh người ngoài. Em hung dữ với anh!
Sở Nhiên nhìn hành động này của anh mà dở khóc dở cười. Sống bên cạnh nhau càng lâu, Tần Tranh lại càng thả lỏng tâm tính, giống như đang sống lại phần đời bỏ lỡ nhau của bọn họ. Anh có thể sôi nổi ngang tàng như cậu thiếu niên mới lớn từng trao cho cô chiếc áo khoác trong ngày mưa gió năm nào, cũng có thể trở lại thành người đàn ông trầm tĩnh, ôn hòa giải quyết mọi khó khăn phát sinh trong quá trình chung sống của bọn họ. Nhưng chỉ có một điểm chưa bao giờ thay đổi trong bất cứ hoàn cảnh nào: Anh yêu cô!
Bảy năm xa cách chưa bao giờ mai một tình yêu của bọn họ. Dẫu cho bao nhiêu hiểu lầm chồng chất, dẫu cho nghịch cảnh có đẩy cuộc đời họ đi đến đâu, chỉ cần trong lòng còn có tình yêu thì sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm về bên nhau. Như cây nhớ cội, như chim nhớ lá rừng, như anh yêu em…
Ông bà Tần mặt tươi hơn hoa chào đón đứa cháu nội đầu tiên của mình. Trái với lo lắng của Tần Tranh về giới tính của đứa trẻ, việc sinh được một cô con gái lại hợp với mong ước của hai ông bà. Nhà đã lâu không có trẻ con, ông bà Tần lại chỉ có hai cậu con trai, đứa thì nhạt nhẽo đứa lại bướng bỉnh khó dạy, niềm mong ước có một cô công chúa để nuông chiều đã được đền bù lúc tuổi già. Tư lệnh Tần sung sướng đến nỗi vứt bỏ sự nghiêm túc hàng ngày, lần đầu tiên sử dụng chức năng gọi video của điện thoại để khoe cháu gái cưng với tất cả họ hàng lẫn chiến hữu, sau đó vung tay sang tên một số lớn bất động sản làm của riêng cho bé con Uyển Nhu.
Sở Nhiên ngoài việc mang thai bị nôn nghén ở những tháng đầu thì dần ổn định hơn dưới sự chăm sóc của cả nhà chồng, nhất là ông anh chồng là bác sĩ Tần Đình. Càng về cuối thai kỳ thì cô càng khỏe khoắn, có thể đi đến nhà Hàn Lâm chơi cả buổi cùng cậu con nuôi Cố Trạch đang ê a tập nói. Cậu bé kia tính tình trầm tĩnh nhưng lại rất nhẫn nại chơi cùng cô, có lẽ bởi vì mẹ đã nói rằng, sau này em bé trong bụng dì Sở sẽ là người vô cùng thân thiết với cậu.
Tần Trạch nghe lời mẹ cũng chẳng hiểu gì, nhưng cậu lại thích cảm giác đặt tay lên bụng dì Sở để cảm nhận những cử động nhộn nhạo của em bé. Lần đầu còn ngại ngần, dần dần cậu có thể tựa má vào bụng dì Sở mà nằm yên cả buổi chiều. Sở Nhiên vẫn hay đùa với Hàn Lâm rằng Gấu Con vừa nhìn đã biết là con của Cố Bắc Cực, đối với người ngoài sẽ lạnh hơn cả nước đá, nhưng chỉ cần là người mà cậu quan tâm thì Cố Trạch sẽ cho đi sự yêu thương hết cỡ.
Tần Tranh và Sở Nhiên quyết định sẽ ở lại nhà lớn cùng bố mẹ anh cho đến khi Uyển Nhu tròn một tuổi. Cuộc sống của những người thuộc hai thế hệ tưởng chừng khó dung hợp lại hài hòa đến lạ thường. Mỗi cuối tuần, ba Sở cùng mẹ Sở sẽ đến thành phố C để thăm cháu gái, được một thời gian thì họ cũng chịu không nổi nhớ nhung mà quyết định dọn về thành phố C sinh sống. Tần Tranh đã tìm một ngôi nhà nhỏ ở khu vực lân cận, thích hợp vừa mở cửa tiệm buôn bán vừa tiện cho ông bà đi lại thăm cháu gái.
Ngày Uyển Nhu tròn ba tháng tuổi là một ngày đầy bất ngờ đối với cả đại gia đình họ. Bởi vì bác sĩ Tần vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu rốt cuộc cũng đưa bạn gái về ra mắt, còn dẫn theo một đứa bé gái khoảng chừng năm, sáu tuổi. Bà Tần vừa nhìn thấy đứa bé ấy thì nước mắt đã rơi như mưa, nguyên nhân là vì cô bé quá giống Tần Đình lúc nhỏ. Tần Tranh vừa vênh váo khoe mẽ trước mặt ông anh chưa được bao lâu đã xìu xuống như quả bóng xì hơi, vì con gái Tần Đình đã lớn như vậy rồi.
Buổi tối nằm trên giường, Tần Tranh gối đầu lên đùi Sở Nhiên thở ngắn than dài không phục:
- Em nói xem, nếu như năm xưa anh cố gắng cày cấy thêm chút nữa, liệu con gái của chúng ta bây giờ có lớn hơn Linh Chi của Tần Đình rồi không?
Linh Chi là tên đứa cháu gái vừa nhận tổ quy tông này của Tần Tranh. Nhìn khuôn mặt với cái miệng giống như tạc ấy, rốt cuộc Tần Tranh vẫn chưa hiểu vì sao Tần Đình lại có thể có mắt như mù để mình bị cô gái kia xoay như dế không cho nhận con. Anh ấy chỉ vừa mới vô tình biết được người bạn gái ngày xưa bỏ rơi mình đã sinh ra một đứa con gái cho anh ấy, chính là cô gái mà Tần Tranh đã gặp lúc muốn tá túc ở nhà Tần Đình dạo trước.
- Anh ấy xoay xở cho đã rồi cuối cùng cũng rơi vào tay cô ấy. Em không biết là ngày xưa anh ấy khổ sở đến mức nào đâu. Rời xa em anh không còn thiết tha gì nữa, nhưng cùng lắm cũng chỉ ngày ngày dùng rượu mua say. Tần Đình lại khác, anh ấy… từng không muốn sống nữa.
Tần Tranh đưa tay lên che đôi mắt đã đỏ ửng, không kềm được sự rùng mình khi nhớ đến khoảnh khắc tìm thấy Tần Đình trong phòng tranh nhuộm đẫm máu tươi ngày ấy. Chính vì vậy mà người mẹ kế luôn yêu thương Tần Đình hơn cả con ruột như bà Tần đã đưa ra một lệnh giới nghiêm: Tuyệt đối cấm Tần Đình đụng vào giá vẽ!
Tình hình lúc ấy quá thê thảm, khiến cho bà Tần quá đau lòng mà lâm trọng bệnh, ông Tần cũng vì thế mà lần đầu tiên động vào gia pháp dạy dỗ Tần Đình một trận. Cho nên mấy năm nay, ngay cả khi gần như đã vượt qua mọi chướng ngại tâm lý để cầm lại bút vẽ, Tần Đình cũng không hề dám để cho bà Tần biết việc mình quay lại với những bảng màu. Cũng vì vậy, chuyện này đã trở thành yếu điểm khiến anh ấy bị Tần Tranh bắt chẹt, lâu lâu lại lột tiền bán tranh không còn một đồng.
Sở Nhiên nghe kể lại thì không kềm được cảm thán:
- Anh ấy thoạt nhìn lạnh nhạt như vậy, hóa ra lại là một người đàn ông thâm tình thật sự!
- Anh ấy có thâm tình không thì anh không biết, chỉ biết là anh ấy là một gã thù dai tâm cơ thâm trầm. Tần Đình chỉ dùng năm chữ “có hại cho đứa trẻ” trước mặt người lớn thôi mà cũng đã đủ để anh ngủ chay cả năm trời!
Chỉ trách bình thường Tần Tranh làm việc quá ngông cuồng không chừa đường lui, đã bị bác sĩ Tần ghi sổ ngang sổ dọc, cho nên khi Tần Đình được dịp hiếm có đã dùng chút mưu mẹo cho anh khổ sở. Đến nỗi ngay đêm tân hôn mà Tần Tranh chỉ được húp chút xíu canh thịt, là Sở Nhiên vì thấy anh nhẫn nhịn vất vả đã dùng đôi tay mềm mại của mình giúp đỡ. Tần Tranh lại vì lo lắng cho sức khỏe của vợ nên cũng không dám tận hứng đến lần thứ hai. Thời điểm biết Tần Đình chỉ là nói nhăng nói cuội để chỉnh mình, Tần Tranh thật sự muốn đấm anh ấy một trận. Thế nhưng Sở Nhiên đang ở vào tháng cuối thai kỳ, Tần Tranh cũng không dám mạo hiểm sức khỏe của vợ con, rốt cuộc cũng là không xơ múi được gì.
- Anh như vậy là không được. Anh trai anh có người chăm sóc bầu bạn, chúng ta mừng cho anh ấy còn không hết. Cấm anh nhắc đến chuyện cũ đấy!
Tần Tranh nhìn vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo của vợ yêu cũng có đôi chút chột dạ. Nhưng mặc dù cả tháng nay đã được Sở Nhiên bồi thường thỏa đáng nhưng anh vẫn cảm thấy ấm ức vô cùng. Vì vậy sếp Tần bắt đầu giở trò vô lại, ôm lấy eo vợ bắt đầu dụi mặt vào đó hờn dỗi:
- Em bênh người ngoài. Em hung dữ với anh!
Sở Nhiên nhìn hành động này của anh mà dở khóc dở cười. Sống bên cạnh nhau càng lâu, Tần Tranh lại càng thả lỏng tâm tính, giống như đang sống lại phần đời bỏ lỡ nhau của bọn họ. Anh có thể sôi nổi ngang tàng như cậu thiếu niên mới lớn từng trao cho cô chiếc áo khoác trong ngày mưa gió năm nào, cũng có thể trở lại thành người đàn ông trầm tĩnh, ôn hòa giải quyết mọi khó khăn phát sinh trong quá trình chung sống của bọn họ. Nhưng chỉ có một điểm chưa bao giờ thay đổi trong bất cứ hoàn cảnh nào: Anh yêu cô!
Bảy năm xa cách chưa bao giờ mai một tình yêu của bọn họ. Dẫu cho bao nhiêu hiểu lầm chồng chất, dẫu cho nghịch cảnh có đẩy cuộc đời họ đi đến đâu, chỉ cần trong lòng còn có tình yêu thì sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm về bên nhau. Như cây nhớ cội, như chim nhớ lá rừng, như anh yêu em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.