Chương 26
Thanh Hinh
23/10/2020
Nhưng mà cậu vẫn là nghĩ quá đơn giản, từ hôm đó trở đi cậu mới phát hiện hóa ra thời gian riêng sếp có thể bỏ ra thật sự là ít đến đáng thương, nhiều nhất cũng chỉ là vài tiếng đồng hồ, huống chi, đối với việc tặng quà này nọ cậu một chút kinh nghiệm cũng không có.
Nói đi cũng phải nói lại, những người đàn ông mà cậu từng tặng quà cũng chỉ có ba cậu với mấy thằng bạn, nhưng kiểu gì cũng có người giúp cậu lo liệu hết rồi. Trước đây thường thường đều là mẹ chọn, nhiệm vụ duy nhất của cậu cũng chỉ là trả tiền, rồi những lần khác cũng thế, cậu chỉ cần góp tiền mua chung với mọi người là xong, hoàn toàn không cần quan tâm.
Cho nên, ai đó làm ơn tới cứu cậu đi!
Đi cạnh một nhóm nữ sinh tốp ba tốp bảy trong khu thương mại, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất là khi bị các cô nàng nhìn chăm chú bằng ánh mắt kì quái, cậu hận không thể tìm cái lỗ mà nhảy xuống.
Lễ tình nhân trước, Tiểu Lâm tặng cậu chính là một hộp socola đủ vị, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.
Tới khu quần áo nam, cậu lập tức nhảy tới chỗ bày tây trang, bởi vì tây trang trong nhà sếp tất cả đều là danh sư ngoại quốc đích thân may đo, đắt không cần nói, hàng thủ công bình thường so ra kém nhiều, hơn nữa lấy số tiền lương ít đến đáng thương của cậu, căn bản là không mua nổi.
Bị giảm lương nhưng may mắn thời gian này đều là sếp nuôi cậu, cậu bớt ăn bớt mặc mới miễn cưỡng tiết kiệm được hai nghìn khối, đồ có thể mua được cũng không nhiều lắm.
Trông thấy phía trước đông nghịt là người, cậu do dự một chút liền đi tới, kiễng mũi chân ngó ngó, mới biết được chỗ mọi người đang túm tụm tranh nhau mua chính là một tiệm cà-vạt cũng khá là nổi tiếng, giá cả lại vừa vặn khả năng của cậu. Thế là cậu cắn răng chen vào giữa đám con gái, trước tìm xem có cái nào hợp không.
Cậu nghiêm túc xen giữa đám con gái tìm kiếm, nhặt lên một cái màu sắc sặc sỡ, cái thì hoa văn lòe loẹt, cái thì kiểu dáng cổ điển… Cậu cuối cùng cũng tìm được một cái cà-vạt màu xanh ngọc, mặt trên có những đường thêu mảnh bằng tơ màu lam nhạt, trong sự giản dị còn điểm chút tao nhã, thế là cậu lập tức vươn tay tới, nhưng vừa đụng tới, cậu liền bị một người từ sau xô lên đoạt lấy cái cà-vạt mà cậu liếc mắt một cái liền thích kia.
Bạch Hạo Lãng bực mình quay lại, hít sâu một hơi, tận lực giữ phong độ, rồi mới mỉm cười nói với cái người vừa cướp đồ kia “Thưa cô, cà-vạt này là tôi nhìn trúng trước, xin hỏi cô có thể để lại cho tôi được không?”
“Nói vớ va vớ vẩn, rõ ràng là tôi nhìn trúng trước.” Người đàn bà trung niên trên mặt dày phấn son kia cao ngạo vênh mặt, thậm chí đắc ý dào dạt giơ cà-vạt trong tay trước mặt cậu.
Bạch Hạo Lãng tức đến muốn đến đoạt lại nhưng bị bà ta tránh đi, giậm giậm đôi giày cao gót, khinh thường liếc nhìn cậu “Cậu đàn ông con trai đi tranh cà-vạt với phụ nữ?”
“Chính là đàn ông mới muốn cướp!” Bạch Hạo Lãng trắng mắt nhìn bà ta, trong tay bà là cà-vạt dành cho đàn ông đó có biết không?
“Cậu mau buông tay! Phong độ quý ông của cậu đâu, hả!?”
“Xin lỗi, tôi không phải quý ông, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là phong độ quý ông!”
“Cậu không phải đàn ông! Tranh đồ cùng phụ nữ, không sợ mất mặt sao! Cậu còn giằng đồ của tôi, tôi liền gọi người nói cậu phi lễ!”
Nhìn đồ tới tay rồi còn bị đoạt mất như vậy, Bạch Hạo Lãng đau lòng nha. Chính là cậu không biết phải xử lí người đàn bà ngoa ngoắt kia như thế nào, nhỡ như bà ta gọi người tới thật, bị thiệt cũng chỉ có cậu. Tuy rằng chỗ này đông người nhưng đều là phụ nữ, họ đương nhiên giúp nhau thôi.
Hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, Bạch Hạo Lãng bất đắc dĩ vùi đầu vào một đống lớn cà-vạt, tiếp tục chọn lựa. Một nhóm nữ sinh hẳn là đi mua quà cho lễ tình nhân cười cười với cậu, cổ vũ “Đừng nản chí, chúng ta cùng nhau tìm.”
“Đúng vậy.”
“Vừa rồi thực có lỗi, tuy rằng bọn em biết là bà ta đoạt cà-vạt của anh… Ai, em vừa rồi cũng bị bà ta đoạt một lần, chính là bọn em vừa nhìn liền biết bà ta là loại người không ở chung nổi, cho nên đành nhẫn.”
“Huống hồ ở đây còn rất nhiều cái kiểu dáng đẹp.”
Bạch Hạo Lãng gật đầu với nhóm mấy nữ sinh đáng yêu này, cảm ơn các cô đã an ủi.
Không lâu sau, trong đám người lại có tiếng cãi nhau.
“Này, đưa cái cà-vạt đó đây, là tôi nhìn trúng trước!”
Bạch Hạo Lãng nhìn về nơi phát ra tiếng ồn ào, phát hiện lại là người đàn bà đáng ghét kia, nhưng lần này là vì bà ta không đủ nhanh, đoạt đồ không kịp mà phát giận.
Bị mắng là một người phụ nữ tóc ngắn có vẻ cũng không dễ bắt nạt, cô ta lười biếng liếc “Thì sao? Đoạt không được thì nổi điên? Tôi cũng không giống tiểu tử vừa rồi không cãi được bà.”
Ai.
Bạch Hạo Lãng bị gợi lên chuyện đau lòng chỉ biết thở dài, quyết định không xem náo nhiệt nữa, bởi vì cậu chỉ còn có nửa tiếng để chọn quà thôi, nếu không kịp mua, cậu cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng mà cậu vẫn chưa tìm thấy cái nào đẹp hơn cái vừa rồi, hoặc cái nào đó tương tự.
Ngay khi người đàn bà kia còn đang ầm ĩ nói những lời khó nghe, một cô gái khác có vẻ nhìn bà ta không vừa mắt, hoặc là cũng từng bị bà ta đoạt đồ liền gia nhập chiến tuyến, lên tiếng ủng hộ người phụ nữ tóc ngắn kia, chỉ thẳng mặt bà ta mà mắng, lại có người vô tình hữu ý đẩy bà ta một cái, khiến một đống cà-vạt trên tay bà ta toàn bộ rơi hết xuống đất.
Lúc này, Bạch Hạo Lãng vọt đến, nhanh tay lẹ mắt nhặt lên cái cà-vạt xanh ngọc độc nhất mà cậu nhìn trúng kia lên, rồi từ đám hỗn loạn kia rút lui.
Trải qua một phen kia, Bạch Hạo Lãng vỗ vỗ lồng ngực phập phồng còn thở dốc, vội vàng đi đến quầy tính tiền, tránh đêm dài lắm mộng.
Quả nhiên, phụ nữ cãi nhau chính là vô cùng kịch liệt, hơn nữa, vừa rồi các cô nàng rõ ràng là xem thường một người đàn ông con trai, mặc kệ cậu gian khổ tác chiến.
Bạch Hạo Lãng vì chính mình mà lau nước mắt, không quên nhờ cô thu ngân gói quà lại thật đẹp.
Ngay khi cậu vừa nhận lấy gói quà chuẩn bị rời đi, sếp liền gọi tới, cậu lập tức nhanh chóng cất quà đi, chốc lát sau sếp đã tìm đến chỗ cậu, đưa cậu đi ăn tối.
Nói đi cũng phải nói lại, những người đàn ông mà cậu từng tặng quà cũng chỉ có ba cậu với mấy thằng bạn, nhưng kiểu gì cũng có người giúp cậu lo liệu hết rồi. Trước đây thường thường đều là mẹ chọn, nhiệm vụ duy nhất của cậu cũng chỉ là trả tiền, rồi những lần khác cũng thế, cậu chỉ cần góp tiền mua chung với mọi người là xong, hoàn toàn không cần quan tâm.
Cho nên, ai đó làm ơn tới cứu cậu đi!
Đi cạnh một nhóm nữ sinh tốp ba tốp bảy trong khu thương mại, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất là khi bị các cô nàng nhìn chăm chú bằng ánh mắt kì quái, cậu hận không thể tìm cái lỗ mà nhảy xuống.
Lễ tình nhân trước, Tiểu Lâm tặng cậu chính là một hộp socola đủ vị, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.
Tới khu quần áo nam, cậu lập tức nhảy tới chỗ bày tây trang, bởi vì tây trang trong nhà sếp tất cả đều là danh sư ngoại quốc đích thân may đo, đắt không cần nói, hàng thủ công bình thường so ra kém nhiều, hơn nữa lấy số tiền lương ít đến đáng thương của cậu, căn bản là không mua nổi.
Bị giảm lương nhưng may mắn thời gian này đều là sếp nuôi cậu, cậu bớt ăn bớt mặc mới miễn cưỡng tiết kiệm được hai nghìn khối, đồ có thể mua được cũng không nhiều lắm.
Trông thấy phía trước đông nghịt là người, cậu do dự một chút liền đi tới, kiễng mũi chân ngó ngó, mới biết được chỗ mọi người đang túm tụm tranh nhau mua chính là một tiệm cà-vạt cũng khá là nổi tiếng, giá cả lại vừa vặn khả năng của cậu. Thế là cậu cắn răng chen vào giữa đám con gái, trước tìm xem có cái nào hợp không.
Cậu nghiêm túc xen giữa đám con gái tìm kiếm, nhặt lên một cái màu sắc sặc sỡ, cái thì hoa văn lòe loẹt, cái thì kiểu dáng cổ điển… Cậu cuối cùng cũng tìm được một cái cà-vạt màu xanh ngọc, mặt trên có những đường thêu mảnh bằng tơ màu lam nhạt, trong sự giản dị còn điểm chút tao nhã, thế là cậu lập tức vươn tay tới, nhưng vừa đụng tới, cậu liền bị một người từ sau xô lên đoạt lấy cái cà-vạt mà cậu liếc mắt một cái liền thích kia.
Bạch Hạo Lãng bực mình quay lại, hít sâu một hơi, tận lực giữ phong độ, rồi mới mỉm cười nói với cái người vừa cướp đồ kia “Thưa cô, cà-vạt này là tôi nhìn trúng trước, xin hỏi cô có thể để lại cho tôi được không?”
“Nói vớ va vớ vẩn, rõ ràng là tôi nhìn trúng trước.” Người đàn bà trung niên trên mặt dày phấn son kia cao ngạo vênh mặt, thậm chí đắc ý dào dạt giơ cà-vạt trong tay trước mặt cậu.
Bạch Hạo Lãng tức đến muốn đến đoạt lại nhưng bị bà ta tránh đi, giậm giậm đôi giày cao gót, khinh thường liếc nhìn cậu “Cậu đàn ông con trai đi tranh cà-vạt với phụ nữ?”
“Chính là đàn ông mới muốn cướp!” Bạch Hạo Lãng trắng mắt nhìn bà ta, trong tay bà là cà-vạt dành cho đàn ông đó có biết không?
“Cậu mau buông tay! Phong độ quý ông của cậu đâu, hả!?”
“Xin lỗi, tôi không phải quý ông, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là phong độ quý ông!”
“Cậu không phải đàn ông! Tranh đồ cùng phụ nữ, không sợ mất mặt sao! Cậu còn giằng đồ của tôi, tôi liền gọi người nói cậu phi lễ!”
Nhìn đồ tới tay rồi còn bị đoạt mất như vậy, Bạch Hạo Lãng đau lòng nha. Chính là cậu không biết phải xử lí người đàn bà ngoa ngoắt kia như thế nào, nhỡ như bà ta gọi người tới thật, bị thiệt cũng chỉ có cậu. Tuy rằng chỗ này đông người nhưng đều là phụ nữ, họ đương nhiên giúp nhau thôi.
Hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, Bạch Hạo Lãng bất đắc dĩ vùi đầu vào một đống lớn cà-vạt, tiếp tục chọn lựa. Một nhóm nữ sinh hẳn là đi mua quà cho lễ tình nhân cười cười với cậu, cổ vũ “Đừng nản chí, chúng ta cùng nhau tìm.”
“Đúng vậy.”
“Vừa rồi thực có lỗi, tuy rằng bọn em biết là bà ta đoạt cà-vạt của anh… Ai, em vừa rồi cũng bị bà ta đoạt một lần, chính là bọn em vừa nhìn liền biết bà ta là loại người không ở chung nổi, cho nên đành nhẫn.”
“Huống hồ ở đây còn rất nhiều cái kiểu dáng đẹp.”
Bạch Hạo Lãng gật đầu với nhóm mấy nữ sinh đáng yêu này, cảm ơn các cô đã an ủi.
Không lâu sau, trong đám người lại có tiếng cãi nhau.
“Này, đưa cái cà-vạt đó đây, là tôi nhìn trúng trước!”
Bạch Hạo Lãng nhìn về nơi phát ra tiếng ồn ào, phát hiện lại là người đàn bà đáng ghét kia, nhưng lần này là vì bà ta không đủ nhanh, đoạt đồ không kịp mà phát giận.
Bị mắng là một người phụ nữ tóc ngắn có vẻ cũng không dễ bắt nạt, cô ta lười biếng liếc “Thì sao? Đoạt không được thì nổi điên? Tôi cũng không giống tiểu tử vừa rồi không cãi được bà.”
Ai.
Bạch Hạo Lãng bị gợi lên chuyện đau lòng chỉ biết thở dài, quyết định không xem náo nhiệt nữa, bởi vì cậu chỉ còn có nửa tiếng để chọn quà thôi, nếu không kịp mua, cậu cũng không biết phải làm sao nữa, nhưng mà cậu vẫn chưa tìm thấy cái nào đẹp hơn cái vừa rồi, hoặc cái nào đó tương tự.
Ngay khi người đàn bà kia còn đang ầm ĩ nói những lời khó nghe, một cô gái khác có vẻ nhìn bà ta không vừa mắt, hoặc là cũng từng bị bà ta đoạt đồ liền gia nhập chiến tuyến, lên tiếng ủng hộ người phụ nữ tóc ngắn kia, chỉ thẳng mặt bà ta mà mắng, lại có người vô tình hữu ý đẩy bà ta một cái, khiến một đống cà-vạt trên tay bà ta toàn bộ rơi hết xuống đất.
Lúc này, Bạch Hạo Lãng vọt đến, nhanh tay lẹ mắt nhặt lên cái cà-vạt xanh ngọc độc nhất mà cậu nhìn trúng kia lên, rồi từ đám hỗn loạn kia rút lui.
Trải qua một phen kia, Bạch Hạo Lãng vỗ vỗ lồng ngực phập phồng còn thở dốc, vội vàng đi đến quầy tính tiền, tránh đêm dài lắm mộng.
Quả nhiên, phụ nữ cãi nhau chính là vô cùng kịch liệt, hơn nữa, vừa rồi các cô nàng rõ ràng là xem thường một người đàn ông con trai, mặc kệ cậu gian khổ tác chiến.
Bạch Hạo Lãng vì chính mình mà lau nước mắt, không quên nhờ cô thu ngân gói quà lại thật đẹp.
Ngay khi cậu vừa nhận lấy gói quà chuẩn bị rời đi, sếp liền gọi tới, cậu lập tức nhanh chóng cất quà đi, chốc lát sau sếp đã tìm đến chỗ cậu, đưa cậu đi ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.