Chương 5
Thanh Hinh
23/10/2020
“Kháo, cái quái gì?”
Đồng thời trên đỉnh đầu truyền đến một bàn tay ấm áp, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của sếp cũng vang lên “Tiểu hài tử đừng nói thô tục”
Anh mới là tiểu hài tử! Cả nhà anh mới là tiểu hài tử! Cậu trong lòng mắng thầm.
Sau một hồi trầm mặc, sếp mới nói tiếp, nhưng đối tượng nói chuyện không phải là cậu “Là phòng an ninh sao? Thang máy đột nhiên bất động, phiền các anh mau chóng xử lí một chút…Ừ, được, tôi đã biết”
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy? Vì sao hôm nay lại xui xẻo như thế? Chẳng những phải tăng ca, Tiểu Lâm nàng lại không tiếp điện thoại của cậu, đây là lần đầu tiên từ khi quen nhau a! Hiện tại, liền ngay cả đi thang máy cư nhiên cũng bị nhốt, đây là cái quái gì! Chẳng lẽ xui xẻo mới tích vài lần, liền một lúc cùng bạo phát?
Cậu bực bội cào cào tóc, đem cái túi vứt qua một bên, mặc kệ mặt đất có bao nhiêu dơ bẩn liền đặt mông ngồi phịch xuống.
Nhưng mà, không bao lâu có người đụng bả vai cậu, bất quá bọn họ ai cũng không nói gì, có lẽ Ôn Nhã Nho cảm giác được oán khí của cậu.
Oán khí, đương nhiên là hướng sếp mà đến.
Đếm đếm đầu ngón tay, từ tháng trước bởi vì lần đầu thành công hẹn bạn gái sau tan tầm đến nhà nàng cùng nhau ăn cơm tối, quá giới hạn còn có thể tới thế giới riêng hai người, rồi mới…Hắc hắc, không cẩn thận hưng phấn mà kêu lớn, sau khi bị các đồng sự trước sau đáng thương xa lánh, không biết là ai mật báo, vẫn là khi đó kêu quá lớn, biến thành sếp ở văn phòng bận tối mày tối mặt cũng đến sảm một cước *thêm một cú*, vậy mà còn trước một phút, thực sự trước một phút, đem văn kiện đưa qua, kêu cậu tăng ca!
Tuy nhiên khi đó biểu lộ tự nhiên của sếp không giống như cùng cậu nói giỡn, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, nhưng kỳ thật, cậu tình nguyện đối phương là cùng cậu nói giỡn nha… Kết quả, hôm nay liền cũng thế, khuất phục dưới sự cám dỗ của đồng tiền, không, là dưới dâm uy của sếp!
Tuy chỉ là việc nhỏ…Không, tuyệt đối là đại sự! Hại người hẹn hò không thành công, tuyệt đối là tội ác tày trời, mà khi đầu sỏ gây chuyện ở bên cạnh, cậu có thể nhịn không tức giận sao? Hơn nữa, lần này tăng ca rõ ràng chỉ có phí tăng ca mà không có bữa tối tặng kèm, ngươi nói có phải hay không càng phẫn nộ! Thật sự là càng nghĩ càng thấy giận nha!
Trong bóng tối, thời gian giống như luôn trôi đặc biệt chậm, con rùa thậm chí cũng nhanh hơn, bốn phía yên tĩnh đến nỗi một điểm thanh âm cũng không có, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy một chút tiếng thở nhẹ, nhưng là phân không rõ của cậu, hay là của sếp.
Có lẽ đã chịu không nổi hoàn cảnh như vậy, có lẽ là nộ khí giấu trong lòng rất vất vả, thế là cậu tiên phong mở lời, nhưng lời mắng người vừa nói ra liền biến thành phàn nàn “Sếp, đều là lỗi của anh, hại bạn gái của tôi không tiếp điện thoại của tôi”.
Sau một hồi im lặng, Ôn Nhã Nho mới mở miệng “Bởi vì cậu phải tăng ca, không thể bồi cô ấy mà nháo đòi chia tay?”
“Phi, anh tài nhỉ! Tình cảm của tôi cùng cô ấy có thể nói là rất tốt, rất tốt…”
“Vậy cậu lo lắng cái gì? Nếu cô ấy thật sự bỏ cậu, có tôi đây chẳng phải tốt rồi”.
Đúng rồi, tôi đang lo lắng cái gì? Hai chúng tôi tình cảm thế nhưng so với sắt đá còn muốn cứng rắn hơn, thậm chí là sông cạn đá mòn…Chờ, chờ một chút, câu sau sếp nói là cái gì? Sao cảm giác là lạ.
Cậu đem đầu quay hướng nơi thanh âm phát ra, tựa hồ là muốn nhìn kĩ biểu lộ của đối phương, tuy nhiên cái gì cũng không thấy được, đành phải như trông thấy ánh mắt đang lòe lòe sáng của sếp, chớp động không nhận ra quang mang.
Cứ như vậy đã qua không biết bao lâu, ai cũng không có rời ánh mắt, mà khi ý thức được chính mình chăm chú nhìn người khác, mà đây là rất không lễ phép, cậu mới xấu hổ nhìn sang chỗ khác, tuy nhiên đều là một mảng đen kịt, không có gì đáng xem.
Hô, thật may hiện tại tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện cậu cư nhiên đỏ mặt.
Ngay khi bầu không khí trở nên có chút vi diệu, một hồi thanh âm soẹt soẹt rè rè theo micro truyền đến, sau đó mới chậm rãi chuyển thành một đạo giọng nam trầm thấp khàn khàn “Ôn tiên sinh, thật có lỗi đã làm phiền ngài. Thang máy lập tức sẽ lại vận hành ngay, thỉnh không cần lo lắng”
“Được”
Kế tiếp lại là một hồi trầm mặc.
Thật vất vả, thang máy cuối cùng lần nữa chuyển động…Khi tới đại sảnh, Ôn Nhã Nho đứng lên, chỉ để lại một câu, liền cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi “Cậu vẫn chưa trả lời tôi…Nhưng tôi chờ cậu”.
Một câu rất kỳ quái, bất quá cậu chỉ cào cào đầu, không có nghĩ nhiều, tùy ý tới một cửa hàng tiện lợi ăn hết một tô mỳ, liền đạp xe về nhà.
Mang theo tâm tình không tên, cậu trở lại phòng thuê cũ, vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối liền xông vào mũi, cho dù cậu có dùng tay che mũi cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Ách…Là quên đổ rác sao? Lần trước đem đổ rác là khi nào? Ân, thật sự là kỳ quái, rõ ràng lúc sáng còn khá tốt…Tuy nhiên mùi thối này…có lẽ mới quên một, hai lần không đổ rác thôi, không nên lập tức thối lên tận trời chứ.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ không ra cậu quyết định vẫn là trước tiên đem công tắc đèn mở lên.
Tức khắc, lọt vào tầm mắt là quần áo đầy đất, các loại túi đồ ăn, trên bàn trà càng chồng chất các loại đồ ăn thừa rác rưởi, trong đó nhiều nhất là mỳ hộp, tựa hồ còn để thừa nước.
Vỗ vỗ cái trán, cuối cùng nhớ ra chính mình hình như hơn một tháng không có dọn dẹp phòng ốc! Trong khoảng thời gian này, rác rưởi không có xử lý qua, quần áo đại bộ phận cũng quên mang đi giặt…Ân, xem ra, là lúc tổng vệ sinh rồi.
Bỗng, một hồi chuông quen thuộc vang lên.
Từ túi tìm kiếm, sau đó rất nhanh, thanh âm nhu hòa của Nhan Thi Lâm lập tức truyền đến “Bạch Hạo Lãng, anh tìm em có việc sao? Vừa rồi…em đang bận, cho nên không có nhận được điện thoại của anh”
“Không sao, vốn là muốn hỏi em đã ăn cơm chưa, nếu chưa liền cùng nhau ăn mà thôi” Đứng giữa đống rác cậu khẩn trương nói.
“Thì ra là như vậy”
“Gần đây, thật xin lỗi a. Bởi vì bận công tác cho nên không thể gặp mặt, không bằng…”
“Không sao, em gần đây cũng không rảnh”
“Chúng ta hẹn sau, được không?” Ân, cũng sắp đến tháng 5 rồi, Thi Lâm bây giờ hẳn là bận bịu ra đề thi a.
“Hảo”
“Tuy công tác bề bộn, em cũng phải giữ gìn thân thể, đừng để sinh bệnh” Tiện tay trên mặt đất tìm một cái túi lớn, vừa nói một bên vừa đem một vài rác rưởi bỏ vào.
“Ân”
“Mệt mỏi?” Ô, rác thật nhiều.
“Có chút”
“Anh đây không quấy rầy nữa, sớm nghỉ ngơi a. Ngủ ngon”. Hay là đợi nghỉ ngơi rồi lại thanh lý sau, mà ý niệm này vừa hiện ra, cậu liền không có nửa điểm do dự, lập tức đem cái túi bỏ qua một bên.
“Ngủ ngon”
Xem ra, Thi Lâm là thật sự mệt mỏi, thanh âm nghe buồn bã ỉu xìu a.
Lời tác giả:
Cảm tạ các độc giả mấy ngày nay vote >V<
Hinh mỗ sẽ tiếp tục cố gắng, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ a.
Nghe lời, mọi người mau lại đây nhảy hố, Hinh mỗ sẽ không vứt bỏ hố đâu.
Mau tới nha ~( ngoắc-ing)
Đồng thời trên đỉnh đầu truyền đến một bàn tay ấm áp, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của sếp cũng vang lên “Tiểu hài tử đừng nói thô tục”
Anh mới là tiểu hài tử! Cả nhà anh mới là tiểu hài tử! Cậu trong lòng mắng thầm.
Sau một hồi trầm mặc, sếp mới nói tiếp, nhưng đối tượng nói chuyện không phải là cậu “Là phòng an ninh sao? Thang máy đột nhiên bất động, phiền các anh mau chóng xử lí một chút…Ừ, được, tôi đã biết”
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy? Vì sao hôm nay lại xui xẻo như thế? Chẳng những phải tăng ca, Tiểu Lâm nàng lại không tiếp điện thoại của cậu, đây là lần đầu tiên từ khi quen nhau a! Hiện tại, liền ngay cả đi thang máy cư nhiên cũng bị nhốt, đây là cái quái gì! Chẳng lẽ xui xẻo mới tích vài lần, liền một lúc cùng bạo phát?
Cậu bực bội cào cào tóc, đem cái túi vứt qua một bên, mặc kệ mặt đất có bao nhiêu dơ bẩn liền đặt mông ngồi phịch xuống.
Nhưng mà, không bao lâu có người đụng bả vai cậu, bất quá bọn họ ai cũng không nói gì, có lẽ Ôn Nhã Nho cảm giác được oán khí của cậu.
Oán khí, đương nhiên là hướng sếp mà đến.
Đếm đếm đầu ngón tay, từ tháng trước bởi vì lần đầu thành công hẹn bạn gái sau tan tầm đến nhà nàng cùng nhau ăn cơm tối, quá giới hạn còn có thể tới thế giới riêng hai người, rồi mới…Hắc hắc, không cẩn thận hưng phấn mà kêu lớn, sau khi bị các đồng sự trước sau đáng thương xa lánh, không biết là ai mật báo, vẫn là khi đó kêu quá lớn, biến thành sếp ở văn phòng bận tối mày tối mặt cũng đến sảm một cước *thêm một cú*, vậy mà còn trước một phút, thực sự trước một phút, đem văn kiện đưa qua, kêu cậu tăng ca!
Tuy nhiên khi đó biểu lộ tự nhiên của sếp không giống như cùng cậu nói giỡn, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, nhưng kỳ thật, cậu tình nguyện đối phương là cùng cậu nói giỡn nha… Kết quả, hôm nay liền cũng thế, khuất phục dưới sự cám dỗ của đồng tiền, không, là dưới dâm uy của sếp!
Tuy chỉ là việc nhỏ…Không, tuyệt đối là đại sự! Hại người hẹn hò không thành công, tuyệt đối là tội ác tày trời, mà khi đầu sỏ gây chuyện ở bên cạnh, cậu có thể nhịn không tức giận sao? Hơn nữa, lần này tăng ca rõ ràng chỉ có phí tăng ca mà không có bữa tối tặng kèm, ngươi nói có phải hay không càng phẫn nộ! Thật sự là càng nghĩ càng thấy giận nha!
Trong bóng tối, thời gian giống như luôn trôi đặc biệt chậm, con rùa thậm chí cũng nhanh hơn, bốn phía yên tĩnh đến nỗi một điểm thanh âm cũng không có, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy một chút tiếng thở nhẹ, nhưng là phân không rõ của cậu, hay là của sếp.
Có lẽ đã chịu không nổi hoàn cảnh như vậy, có lẽ là nộ khí giấu trong lòng rất vất vả, thế là cậu tiên phong mở lời, nhưng lời mắng người vừa nói ra liền biến thành phàn nàn “Sếp, đều là lỗi của anh, hại bạn gái của tôi không tiếp điện thoại của tôi”.
Sau một hồi im lặng, Ôn Nhã Nho mới mở miệng “Bởi vì cậu phải tăng ca, không thể bồi cô ấy mà nháo đòi chia tay?”
“Phi, anh tài nhỉ! Tình cảm của tôi cùng cô ấy có thể nói là rất tốt, rất tốt…”
“Vậy cậu lo lắng cái gì? Nếu cô ấy thật sự bỏ cậu, có tôi đây chẳng phải tốt rồi”.
Đúng rồi, tôi đang lo lắng cái gì? Hai chúng tôi tình cảm thế nhưng so với sắt đá còn muốn cứng rắn hơn, thậm chí là sông cạn đá mòn…Chờ, chờ một chút, câu sau sếp nói là cái gì? Sao cảm giác là lạ.
Cậu đem đầu quay hướng nơi thanh âm phát ra, tựa hồ là muốn nhìn kĩ biểu lộ của đối phương, tuy nhiên cái gì cũng không thấy được, đành phải như trông thấy ánh mắt đang lòe lòe sáng của sếp, chớp động không nhận ra quang mang.
Cứ như vậy đã qua không biết bao lâu, ai cũng không có rời ánh mắt, mà khi ý thức được chính mình chăm chú nhìn người khác, mà đây là rất không lễ phép, cậu mới xấu hổ nhìn sang chỗ khác, tuy nhiên đều là một mảng đen kịt, không có gì đáng xem.
Hô, thật may hiện tại tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, bằng không nhất định sẽ bị phát hiện cậu cư nhiên đỏ mặt.
Ngay khi bầu không khí trở nên có chút vi diệu, một hồi thanh âm soẹt soẹt rè rè theo micro truyền đến, sau đó mới chậm rãi chuyển thành một đạo giọng nam trầm thấp khàn khàn “Ôn tiên sinh, thật có lỗi đã làm phiền ngài. Thang máy lập tức sẽ lại vận hành ngay, thỉnh không cần lo lắng”
“Được”
Kế tiếp lại là một hồi trầm mặc.
Thật vất vả, thang máy cuối cùng lần nữa chuyển động…Khi tới đại sảnh, Ôn Nhã Nho đứng lên, chỉ để lại một câu, liền cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi “Cậu vẫn chưa trả lời tôi…Nhưng tôi chờ cậu”.
Một câu rất kỳ quái, bất quá cậu chỉ cào cào đầu, không có nghĩ nhiều, tùy ý tới một cửa hàng tiện lợi ăn hết một tô mỳ, liền đạp xe về nhà.
Mang theo tâm tình không tên, cậu trở lại phòng thuê cũ, vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối liền xông vào mũi, cho dù cậu có dùng tay che mũi cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Ách…Là quên đổ rác sao? Lần trước đem đổ rác là khi nào? Ân, thật sự là kỳ quái, rõ ràng lúc sáng còn khá tốt…Tuy nhiên mùi thối này…có lẽ mới quên một, hai lần không đổ rác thôi, không nên lập tức thối lên tận trời chứ.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ không ra cậu quyết định vẫn là trước tiên đem công tắc đèn mở lên.
Tức khắc, lọt vào tầm mắt là quần áo đầy đất, các loại túi đồ ăn, trên bàn trà càng chồng chất các loại đồ ăn thừa rác rưởi, trong đó nhiều nhất là mỳ hộp, tựa hồ còn để thừa nước.
Vỗ vỗ cái trán, cuối cùng nhớ ra chính mình hình như hơn một tháng không có dọn dẹp phòng ốc! Trong khoảng thời gian này, rác rưởi không có xử lý qua, quần áo đại bộ phận cũng quên mang đi giặt…Ân, xem ra, là lúc tổng vệ sinh rồi.
Bỗng, một hồi chuông quen thuộc vang lên.
Từ túi tìm kiếm, sau đó rất nhanh, thanh âm nhu hòa của Nhan Thi Lâm lập tức truyền đến “Bạch Hạo Lãng, anh tìm em có việc sao? Vừa rồi…em đang bận, cho nên không có nhận được điện thoại của anh”
“Không sao, vốn là muốn hỏi em đã ăn cơm chưa, nếu chưa liền cùng nhau ăn mà thôi” Đứng giữa đống rác cậu khẩn trương nói.
“Thì ra là như vậy”
“Gần đây, thật xin lỗi a. Bởi vì bận công tác cho nên không thể gặp mặt, không bằng…”
“Không sao, em gần đây cũng không rảnh”
“Chúng ta hẹn sau, được không?” Ân, cũng sắp đến tháng 5 rồi, Thi Lâm bây giờ hẳn là bận bịu ra đề thi a.
“Hảo”
“Tuy công tác bề bộn, em cũng phải giữ gìn thân thể, đừng để sinh bệnh” Tiện tay trên mặt đất tìm một cái túi lớn, vừa nói một bên vừa đem một vài rác rưởi bỏ vào.
“Ân”
“Mệt mỏi?” Ô, rác thật nhiều.
“Có chút”
“Anh đây không quấy rầy nữa, sớm nghỉ ngơi a. Ngủ ngon”. Hay là đợi nghỉ ngơi rồi lại thanh lý sau, mà ý niệm này vừa hiện ra, cậu liền không có nửa điểm do dự, lập tức đem cái túi bỏ qua một bên.
“Ngủ ngon”
Xem ra, Thi Lâm là thật sự mệt mỏi, thanh âm nghe buồn bã ỉu xìu a.
Lời tác giả:
Cảm tạ các độc giả mấy ngày nay vote >V<
Hinh mỗ sẽ tiếp tục cố gắng, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ a.
Nghe lời, mọi người mau lại đây nhảy hố, Hinh mỗ sẽ không vứt bỏ hố đâu.
Mau tới nha ~( ngoắc-ing)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.