Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ

Chương 17: Series Truyện Ma (2): Một Thoáng Duyên Trần (Phần 11)

Phan Anh

27/04/2021

Chưa kịp cảm thán thêm một chút nào nữa thì Linh bất chợt gục xuống, nằm xõng xoài trên đất, không mảy may cử động. Lo lắng chạy đến đỡ lấy con bé, anh Nhân từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi mà trấn an.

- Do cơ thể Linh quá yếu ớt, không chịu được sự nhập hồn của Atula, nên tạm thời ngất đi mà thôi…Chỉ tiếc rằng…

Nhìn tôi, anh Nhân lại nhìn về nơi lão thầy pháp biến mất, rồi chợt thở dài đầy ngao ngán. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì trong đầu, tôi lúc này cũng như anh Nhân vậy, tôi đang nuối tiếc, nuối tiếc rằng không thể bắt được lão thầy pháp chó má kia, để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, rồi kết thúc cuộc đời lão bằng chính đôi bàn tay của tôi.

Trong khi sự tiếc nuối chạy xung quanh trí não, thì những cái xác tởm lợm của lũ quỷ đang dần biến mất, hóa thành những làn khói đen kịt, mịt mù bay lên, hòa tan vào trong bầu không khí.

Lấy ra từ trong túi một lá bùa, anh Nhân đặt nhẹ vào trán Linh, niệm vài câu chú, bùa biến mất, cũng là lúc Linh nhẹ nhàng mở mắt. Ngơ ngác nhìn chúng tôi, Linh đang thắc mắc rằng tại sao con bé lại ở đây, dường như Linh đã quên đi hết tất cả những chuyện vừa xảy ra.

Giải thích với Linh rằng con bé đi theo chúng tôi ra ngoài, lúc đi qua đây thì chợt ngất, một câu giải thích chẳng có lấy một tí logic nào cả. Nhưng phải nói là may, có lẽ vì Linh vừa mới tỉnh dậy, đầu óc chưa thể hoạt động nhanh nhạy được, nên mới tin luôn vào lời nói dối của tôi ngay lập tức.

Khi Linh đã cảm thấy khỏe hơn, chúng tôi quay lại bên trong bệnh viện, vì tôi vừa nhận được cuộc gọi của bố Nhi, bác trai vui mừng thông báo rằng cuộc phẫu thuật đã thành công, Vũ đang nằm trong phòng hồi sức.

Nghe tin này, có lẽ đây là tin vui nhất trong ngày của tôi, nó lấn át đi quá nhiều phần nào sự tiếc nuối khi để lão thầy pháp kia chạy mắt. Đi theo Linh đến nơi Vũ nằm, tiện hỏi anh Nhân rằng tại sao con bé lại không nhớ gì hết, anh ấy nói với tôi là do tác dụng của lá bùa kia. Ngoài việc bổ sung dương khí vào linh hồn, nó còn làm mất đi những phần ký ức không mong muốn. Đây còn là một loại bùa khiến cho những người bị mất trí nhớ phần nào khơi gợi lại được ký ức, vì phần lớn là do loại bùa này tác động tới tâm trí con người.

Đến tới nơi, qua tấm kinh ngăn phòng với lối hành lang, tôi chỉ thấy Vũ đang nằm đó, vẫn bất động, tay xước xát, chân thì gãy mất một bên, mặt mũi và đầu phải khâu quá nhiều mũi. Nhìn thằng bạn thân từ nhỏ đến lớn vì mình mà thành ra như thế, tôi đang nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cắn mím môi đến bật máu, tôi hận rằng tôi không thể giết chết lão thầy pháp kia ngay tức khắc.

Biết là chẳng thể làm được gì, tối hôm đó, tôi cùng với anh Nhân ở lại bệnh viện để trông nom Vũ và đề phòng mọi thứ. Bảo bác trai và cái Linh về nghỉ ngơi, hai người bọn tôi ở lại, nằm dài trên dãy ghế hành lang bệnh viện, bất quá, có lẽ vì mệt nên ngủ từ lúc nào không hay.

*****

- Cho gọi người nhà bệnh nhân Trần Quang Vũ.

Tầm gần trưa hôm sau, có một chị y tá đang gọi, dường như Vũ đã tỉnh, chúng tôi có thể vào thăm cậu ấy được rồi. Đứng dậy đi theo chị y tá, vì chỉ một người được vào bên trong, nên để anh Nhân đợi bên ngoài, tôi bước vào bên trong xem tình hình thằng Vũ.

Vừa thấy tôi, nó liền đưa ra cái bản mặt khó ưa vốn có của nó mà cười, còn tôi, tôi lúc này không biết phải nói gì với nó, có biết bao nhiêu loại cảm xúc hỗn độn đang quẩn quanh trong tôi lúc bấy giờ.

- Ngơ ra đấy vậy à, mày vào đây không phải thăm tao sao? – Thằng Vũ cười cười bằng cái giong đầy yếu ớt.

- Tao, tao…phải nói đến mày đấy, đi đứng kiểu vậy à.

- Thì có phải tao muốn như thế đâu, giờ đang đau hết cả người đây này, à mà lại gần đây, tao muốn nói mày vài điều.

Ngồi xuống cạnh giường, đại khái nó muốn nói về những việc nó đã trải qua vào chiều hôm trước.



(Lời kể của Vũ).

Phóng xe máy bon bon trên đường tới bệnh viện, đến nơi, tao đi khắp tất cả cái bệnh viện này, từ ngoài vào đến bên trong, không để xót lại dù chỉ một chỗ nhỏ nhất. Từ phòng này đi tới phòng khác, bất chợt, tao thấy có một ông già, ông ta đang mặc trên người bộ quần áo dân tộc, khuôn mặt lại khá giống với lời kể của mày. Biết là đã tìm được thứ bản thân cần tìm, tao mới lặng lẽ bám sát lão ta.

Lúc ấy tao ngạc nhiên lắm, lão không hề đi đến một địa điểm cố định nào cả, lão ta cứ đi hết từ dãy này sang dãy nọ, cho đến khi tới một nơi, thì tao không thấy lão ta đâu, từ khi lão già ấy đi vào lối hành lang trước mặt, lão đã biến mất.

Duy chỉ có một căn phòng trong đó, nên tao mới mở cửa bước vào, phải nói rằng đập vào tao khi ấy là một sự lạnh lẽo vô cùng khó tả, lạnh, lạnh hơn, lạnh đến run người. Nhìn kỹ hơn mọi thứ, bất quá, tao lúc này mới phát hiện rằng bản thân đang ở bên trong nhà xác.

Sợ chứ, sau khi trải qua mấy chuyện quỷ dị, tao đâm ra bị ám ảnh luôn, sợ quá nên quay người thật nhanh bỏ đi . Và rồi có một sự bất ngờ tột cùng đập vào mặt tao khi ấy, vừa mở cửa, tao bắt gặp một khuôn mặt khá quen thuộc, mày còn nhớ thằng Hoàng học cùng cấp ba với mình không, cái thằng tỏ tình với Nhi mà mày hay nhai đi nhại lại quanh tai tao đấy.

Nó thấy tao cũng bất ngờ hệt như tao thấy nó vậy, nó hỏi rằng tại sao tao lại ở đây, tao lúc đó mới nói dối rằng tao đi lạc, vào thăm ông bác nằm viện rồi đi lạc đến đây. Xong tao hỏi nó, tao đang hỏi rằng nó vì sao lại ở chỗ này, liệu có phải nó cũng đi thăm người ốm như tao hay không.

Lúng túng trước câu hỏi, nó đang suy tính điều gì đó, đại khái là nó nhận rằng đúng như lời tao nói. Nhìn thằng này tao đã không ưa từ cấp ba rồi, giờ nhìn lại tao càng không ưa hơn, phần nào nó còn đẹp trai và giàu có hơn ngày xưa, thêm nữa là tao thấy nó rất lươn lẹo, thêm chút gì đó không thật, phải nói là đầy giả tạo.

Chào nó, tao lủi luôn, vì biết rằng hiện tại chẳng thể tìm thêm được một chút manh mối nào nữa. Và rồi khi vừa đi khỏi bệnh viện tầm mấy trăm mét. Chẳng hiểu sao, từ lúc nào, chiếc xe máy chỉ duy nhất mình tao ngồi bỗng nặng chịch. Qua gương chiếu hậu, tao giật bắn mình lên run sợ vì thứ đang ngồi đằng sau, một con quỷ to đùng đang bám lấy vai tao, hai chân đứng trên yên xe mà vắt vẻo.

Biết rằng số tao đến đây đã tận, nhưng phần nào đó tao vẫn giữ chắc tay lái mà điều khiển xe. Bất quá, khi đến gần ngã tư, con quỷ bỗng nhảy khỏi xe, lực đẩy của nó kèm theo động tác hất tao đi khiến tao và xe ngã lăn ra đường, rê một đoạn dài trên đất, va vào chiếc xe bốn chỗ đang đi tới.

*****

Câu chuyện vừa dứt, cũng là lúc người nhà bệnh nhân phải ra ngoài vì đã hết giờ thăm. Gửi vài lời dặn dò nó giữ lấy sức khỏe và nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi quay ra ngoài, kể với anh Nhân về chuyện của thằng Vũ. Hai anh em tôi đã định ra được việc cần làm đầu tiên là gì, đó chính là tìm thằng Hoàng, nó là đứa khả nghi nhất hiện tại. Vì sao nó lại xuất hiện tại đây, nơi tên thầy pháp luôn quanh quẩn, nơi mà Nhi dính phải bùa ngải, và hơn hết, có lẽ trong lòng tôi khi ấy đang chắc chắn một điều rằng: “thằng Hoàng là đứa có mối liên hệ với Nhi nhiều nhất”.

Bất quá, không biết phải tìm nó ở đâu, sau một hồi suy tính, anh Nhân nói rằng hai anh em thử ra quán trà đá ở cổng bệnh viện thử xem. Căm chốt ở đấy cả ngày, chẳng nhẽ thằng Hoàng sẽ không quay lại, nếu là thật, thì coi như là vận khí của chúng tôi không tốt vậy.

Dường như lướt trời đang bắt đầu được giăng xuống, phía xa xa, qua cái mũ lưỡi trai che gần hết nửa khuôn mặt, tôi thấy bóng dáng thằng Hoàng, nó vừa đi xe máy qua cổng bệnh viện.

Cùng đứng dậy, tôi với anh Nhân bước vào trong, đi theo thằng Hoàng một cách đầy lén lút. Nó vẫn đang đi, tôi thấy nó dừng ở trước cửa phòng của một bác sĩ, khi nó đã vào bên trong, nhìn kỹ hơn bảng hiệu bên trên, thì đây là phòng của một vị bác sĩ phó khoa.

Đợi ở hàng ghế đá cách đó không xa, chúng tôi đang đợi chờ xem thằng Hoàng tiếp theo định làm gì. Khoảng gần một tiếng, thằng Hoàng bước ra, đi theo nó dường như là ông bác sĩ phó khoa, nhìn cử chỉ thì tôi dám chắc rằng mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản.

Nó lại đi, thằng Hoàng lại tiếp tục câu chuyện của nó trong cái bệnh viện này. Khi đến gần cuối, nói đúng ra là góc của bệnh viện, nơi ít người và không hề có camera. Bất chợt thằng Hoàng dừng lại, sự tột cùng của ngạc nhiên khi ấy xuất hiện, trước mặt nó, lão thầy pháp kia đã ở đấy từ bao giờ.

Bản thân không nghe theo sự điều khiển mà tôi lao đến, nhanh và đầy bất ngờ, tôi đạp thằng Hoàng một cái thật mạnh khiến nó chúi mặt xuống đất. Còn lão thầy pháp, từ khi nào, tôi đã cầm con dao giết lợn trên tay, chém lão một vệt ngang ngực theo phản xạ. Nhưng game đâu phải là dễ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nơi con dao của tôi chém ngang qua là một con quỷ đói, chứ không phải là lão thầy pháp.



Rầm, cây thương của anh Nhân từ khi nào đã cắm phập vào tường, sượt qua mặt lão. Biết rằng đã bí đường chạy, hắn ta thả thêm một con quỷ nữa để đối phó với hai người bọn tôi. Còn hắn, đã chạy thoát, hắn ta nhân lúc chúng tôi đang bận bịu đối phó với hai con quỷ mà lủi mất, chỉ để lại thằng Hoàng định toan bỏ chạy, thì bị anh Nhân cầm đuôi thương đánh cho khuỵu chân mà quỳ rạp xuống đất.

Tiến tới, nắm lấy đầu nó, tôi giật ngửa mặt nó lên, rồi khằm khè bằng ánh mắt đầy hằn học. Chứng kiến chuyện vừa rồi, cộng thêm con dao trên tay tôi, thằng Hoàng đang sợ, nó sợ run cả lên, vãi đái ra quần.

- Địt mẹ mày, mày còn nhớ tao là ai không?

- Mày, mày là thằng Cường. – Như ngờ ngợ ra điều gì đó, mặt nó chợt biến sắc, tái mét cả đi.

- Biết bố mày là ai rồi thì lo mà thành thật trả lời tao, nếu có một lời nói dối, thì mày biết hậu quả rồi đấy… – Kề con dao vào cổ thằng Hoàng, tôi đe dọa nó.

- Mày và lão già kia có quan hệ gì, tại sao mày lại ở đây?

Qua lời kể của thằng Hoàng, thì đại khái nó đang có một vài công việc làm ăn với lão thầy pháp. Lúc đầu nó không chịu nói, cho đến khi tôi rạch một đường ở tay nó thì nó mới khai ra sự thật. Vừa đau đớn vừa sợ, dường như thằng Hoàng ở đây là để làm ăn một vụ mua bán với lão già kia, bọn chúng “buôn - xác - người - chết”.

Ông trưởng khoa ban nãy là bác ruột của Hoàng, nhờ vào chức vị trong bệnh viện mà ông ta đã làm giả giấy tờ, thỉnh thoảng xuất ra ngoài một cái xác không có thân nhân, bán với giá cao để thu lợi nhuận.

Còn về lão thầy pháp, thằng Hoàng quen lão vào một lần nó đi xin bùa, “bùa yêu”, nó định bỏ bùa Nhi, vì thằng Hoàng vô tình gặp được cô ấy khi nó vào đây thăm ông bác nó (đợt bác trai ốm).

Nghe đến đây, biết rằng cái chết của Nhi liên quan đến cái thằng khốn nạn trước mặt, như không kiềm chế được bản thân, sự tức giận của tôi đã vượt qua ngưỡng cửa của sự giới hạn. Đấm liên tiếp vào mặt nó cho tới khi máu mũi, máu mồm của thằng Hoàng chảy đầy trên mặt, anh Nhân lúc này mới kéo tôi lại, khuyên nhủ tôi hãy bình tĩnh mà hỏi tiếp.

- Mày, cái chết của Nhi, cô ấy đã làm gì mày mà mày lại đối xử với cô ấy như vậy.

- Nhi...chết...rồi…

Câu hỏi đầy sự bất ngờ của Hoàng khiến tôi và anh Nhân đều phải ngạc nhiên. Bởi lẽ hắn không hề biết rằng Nhi đã mất, nó luôn mồm thanh minh rằng nó chỉ xin bùa yêu của lão thầy pháp. Vì Nhi luôn tỏ ra không mấy thiện cảm khi gặp Hoàng, còn hắn, hắn vẫn thích cô ấy từ hồi cấp ba cho đến tận bây giờ.

Nhưng có một vấn đề ở đây là lão thầy pháp, lão ta không hề làm cho thằng Hoàng một lá bùa nào cả. Hắn bảo với nó rằng "Nhi là cơ thể thuần âm", không dùng bùa với cô ấy được, Hoàng thì không biết gì, hắn chỉ đành ngu ngơ ậm ừ chấp nhận mà bỏ qua, thời gian sau không gặp lại được Nhi, nó đã bỏ cuộc cho đến ngày hôm nay gặp tôi.

Để thằng Hoàng đang quỳ rạp xuống đất với cái vẻ mặt như người mất hồn ở lại, tôi đưa điện thoại lên gọi điện cho bên công an, báo rằng ở đây có một vụ án lớn. Sau đó mấy ngày, theo điều tra của bên công an, thì Hoàng và ông bác nó đã bị bắt vì liên quan đến một đường dây buôn bán xác và nội tạng người, một vụ án chấn động cả tỉnh Bình Thuận nói riêng, và cả nước nói chung.

Còn về lão thầy pháp, bên công an không hề có thêm một chút manh mối nào cả. Tôi chỉ biết rằng thằng Hoàng không hiểu vì sao mà khi chuẩn bị lấy lời khai thì chợt phát điên, nó đã trở thành một tên thần kinh từ lúc ấy. Còn về ông bác nó, tuy là đầu mối, nhưng thằng Hoàng chỉ là cộng tác viên môi giới khách hàng, nên ông bác nó không thể nắm bắt được thông tin lão thầy pháp cụ thể ra sao.

Một lần nữa, mọi thứ lại đi vào bế tắc, đi vào một con ngõ cụt không thể tìm thấy lối đi tiếp theo.

Tu bi con ti niu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook