Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ
Chương 11: Series Truyện Ma (2): Một Thoáng Duyên Trần (Phần 5)
Phan Anh
18/04/2021
Tiến đến chỗ tôi, lão thầy pháp đưa ra ánh mắt đầy sự châm biếm.
- Lũ nhóc bọn mày nghĩ rằng có thể thoát khỏi đây sao. – Lão ta hằm hè, đay nghiến cảnh cáo chúng tôi.
Vì quá đau bởi chấn thương do con quỷ gây ra, ngoài việc nhìn lão già trước mặt với ánh mắt đầy căm hận. Tôi chỉ biết nằm đấy ôm vết thương ở hông, không thể mảy may cử động, hay làm thêm bất cứ việc gì khác.
Phía bên cạnh tôi lúc ấy, đám ba người còn lại cũng đang bất động nhìn tôi, trừ Vũ bị thương ra thì Lan và Chi cũng không thể thay đổi được gì ngoài việc sợ hãi cái thứ trước mặt. Chúng tôi của bấy giờ, chỉ biết im lặng, như hồi tưởng lại quá khứ, chúng tôi đang phó mặc cuộc đời mình, đợi chờ cái chết.
- Tao bây giờ sẽ kết liễu tất cả lũ chúng mày, xui cho chúng mày vì đã bao đồng vào chuyện của tao.
Dứt lời, lão thầy pháp xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái, con quỷ như bị kích động mà gầm rú lên. Nháy mắt, nó đã từ sau lưng lão ta đứng trước mặt tôi tự bao giờ, nước dãi từ miệng con quỷ bắn tung tóe vào mặt tôi, nó đang nhe hàm răng đầy tởm lợm như chực gặm nát cái đầu của tôi vậy.
Nhắm chặt mắt phó mặc cho cái chết, tôi đã không còn lấy một chút sức lực nào để phản kháng.
Rầm, một tiếng động vang lên, có thứ gì đó vừa vụt ngang qua mặt tôi, cắm thẳng xuống đất.
Phản xạ khiến tôi mở mắt, trước mặt tôi là cảnh tượng con quỷ đang gào lên trong đau đớn, cánh tay phải nằm trên đất, vương vãi xung quanh là bãi máu màu xanh tanh lòm đầy buồn nôn.
Nơi vật gây ra sát thương cho con quỷ, cắm thẳng xuống đất là một cây trường thương - Một cây tiễn hình thương được tạo nên từ thép nguyên chất, mũi thương sắc bén, cán thương dài cỡ một trượng, được chặm khắc bởi vô vàn ký tự chữ Phạn. Uốn lượn bao quanh phần tiếp giáp giữa cán và mũi thương, là một con rồng đang lấp ló sau ngù thương (những chiếc tua chỉ màu đỏ).
Rất nhanh, từ chỗ bị đứt, những thớ thịt đang dần dần lồi ra, tái tạo lại cho con quỷ kia một cánh tay phải khác. Nhưng nhanh nhẹn không kém, từ trong bóng đêm mịt mù của núi rừng, một người thanh niên từ đâu lao tới, tay phải nắm chặt vào cán thương, rút ra khỏi đất một lực mạnh. Hướng cây thương về phía con quỷ bằng động tác xoay người đầy uyển chuyển, tay trái nắm nhẹ vào thân thương, dùng hết sức mà đâm vào ngực nó.
Mũi thương chạm ngực, cắm sâu vào tim khiến cho máu xanh văng tung tóe, một lần nữa con quỷ lại rú lên đầy đau đớn. Không để nó kịp thời phản xạ, người thanh niên một lần nữa lùi lại, rút cây thương khỏi ngực con quỷ, vung lên rồi hạ xuống liên tiếp hai lần, chém lìa hai cánh tay của nó.
Không còn tay để đối phó với người thanh niên trước mặt, con quỷ quay người lại, nó chực bỏ trốn khỏi nơi này. Dù là quỷ, nhưng dường như nó vẫn cảm nhận được, nó đang phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào.
Xui cho con quỷ, ngay chính khoảnh khắc quay lưng toan bỏ chạy, từ phía sau, mũi thương một lần nữa đâm xuyên qua chân trái nó, đứt lìa. Con quỷ ngã chúi mặt xuống đất, nó không còn cử động được nữa, vết thương từ hai tay và chân đã không thể hồi phục lại.
Định thần nhìn rõ hơn, trên thân thương từ lúc nào đã được dán hai lá bùa, chúng có lẽ là khắc tinh của vật âm. Phần nào lấy lại được hy vọng sống, tôi chực hỏi người thanh niên ấy là ai, tại sao lại giúp đỡ chúng tôi, nhưng vì quá đau nên tôi không thể cất lời.
Đưa tay ra hiệu về phía ba người kia, bảo họ lại gần chỗ tôi, thì thầm vào tai Lan, tôi bảo cô ấy hỏi người thanh niên trước mặt là ai.
- Cho hỏi, anh, anh là ai vậy ạ, tại sao lại giúp chúng tôi. – Lan vẫn đang sợ, cô ấy run rẩy cất lời.
Không trả lời, người thanh niên đó chỉ tay về phía tôi, mỗi vậy, hành động của cậu ta khiến cho bốn người chúng tôi không hiểu gì mà ngây ngốc nhìn nhau.
Bất chợt sắc mặt người thanh niên thay đổi, cậu ta đang đề phòng thứ gì đó, đề phòng lão thầy pháp.
- Lại một đứa nữa, sao hôm nay có nhiều kẻ muốn nhúng mũi vào chuyện của tao như vậy.
Lão thầy pháp bất mãn, hắn không hề sợ hãi khi con quỷ kia bị hạ gục, dường như hắn ta vẫn còn đang giấu một con át chủ bài khác. Bất ngờ, hắn cầm lên một cái hũ nhỏ bằng bàn tay được dắt bên hông. Miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm, hình như là chú, không phải tiếng Phạn mà tôi biết, một thứ ngôn ngữ tà dị nào đó.
Dừng nhẩm, lão thầy pháp rạch từ ngón tay cái một đường, máu chảy ra, quỷ dị hơn cả là máu của hắn màu đen. Di trên thân hũ một vài đường nét, vứt thật mạnh về phía người thanh niên, từ nơi hũ vỡ, một bóng đen trồi lên, nó dần thành hình, trước mặt chúng tôi bấy giờ là một nữ quỷ.
Liếc đôi mắt đỏ lòm về phía cậu thanh niên, nữ quỷ bỗng cười lên khanh khách đầy ma mị, vang vọng cả một vùng trời. Thoạt nhìn bộ quần áo dân tộc trên người nữ quỷ, dường như đây lại là một nạn nhân khác của lão thầy pháp trong cái bản làng nhỏ bé này.
Vút…một âm thanh điếc tai vang lên, nháy mắt, nữ quỷ đã ở trước mặt cậu thanh niên tự lúc nào, dơ những móng tay dài ngoằng nhọn hoắt mà cào cấu về phía trước.
Cậu thanh niên lúc này chỉ biết lùi lại tránh đòn, cậu ta như đang tiếp cận chỗ quỷ đực, nơi cây thương cậu ta đang ở.
Ríttt.…tiếng va chạm giữa thương và bộ móng kia vang lên, cậu thanh niên đang đánh bật lại nữ quỷ một cách áp đảo.
Cây trường thương trên tay liên tục được vung lên một cách uyển chuyển, xoay người vào phút chót, cây thương cắm thẳng vào ngực nữ quỷ. Dùng một lực thật mạnh tác động, cậu thanh niên hất văng nữ quỷ kia ra, rê trên mặt đất một đoạn dài.
Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, nhưng không, lão thầy pháp từ trong bóng tối đang nở một nụ cười nham hiểm đầy quen thuộc. Bất giác, hắn ta xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái, miệng lẩm bẩm đọc chú. Đột nhiên, nữ quỷ kia kêu gào lên trong đau đớn, bụng nó đang trương lên như mang bầu.
Kinh dị hơn cả khiến cho Chi và Lan phải hét lên đầy kinh hãi, cái bụng to tướng kia, nó đang nứt đôi, chui ra từ bên trong một con quỷ hài nhi, bé xíu nhưng đầy quỷ dị.
Mắt đỏ lòm như mẹ của nó, người toàn chất dịch nhầy nhụa, nhớp nháp. Như được hồi sinh, quỹ mẫu lúc này đứng bật dậy, bụng nó đang lòi ra nào là ruột gan phèo phổi, trên tay ôm lấy quỷ nhi.
Đến cả tôi chứng kiến cái khung cảnh trước mặt cũng phải chết điếng trong lòng. Bởi lẽ cái thứ kia, cái thứ được coi là gần như âm độc nhất trong nhân gian, "quỷ mẹ con".
" Chúng được sinh ra từ phép thuật tà ác của những dưỡng quỷ sư (kẻ nuôi quỷ). Tra tấn man rợ một người con gái từ độ tuổi hai mươi đến hai lăm đang mang thai, nhốt lại bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều phải trích lấy một ít máu.
Sau bốn chín ngày không được để nạn nhân chết, nếu chết thì phép sẽ không thành, phải mang người con gái đó đem chôn sống, đủ một trăm ngày đào lên đem đi thiêu, đựng tro cốt trong một cái hũ nhỏ. Thời gian nuôi dưỡng càng lâu, quỷ càng mạnh”.
Căm phẫn lão già ác độc kia, tôi nắm chặt bàn tay, tự hận mình không thể giết chết lão ta ngay tức khắc. Không chỉ mình tôi, người thanh niên bí ẩn kia cũng đang lăm lăm ánh mắt đầy hằn học về phía lão.
- Tao thật không ngờ mày lại độc ác đến thế. – Cậu thanh niên bấy giờ mới lên tiếng.
- Tao ác thì sao, những kẻ tà môn như bọn tao cần phải nhìn mặt chúng mày để làm việc à, giết ai, luyện ai, là việc của tao. – Lão ta đang khiêu khích, thách thức lòng kiên nhẫn của đối thủ trước mặt.
Không cần đợi lâu, từ lúc nào, cậu thanh niên đã chém đứt cánh tay ôm con của quỷ mẫu, quỷ nhi bất ngờ rơi xuống, dây rốn giữ nó lại, treo lủng lẳng trước bụng quỷ mẫu.
Điên tiết, quỷ mẫu gầm lên, nó cầm lấy dây rốn, quăng quỷ nhi về phía người thanh niên, dù có dùng thương uyển chuyển đến mức nào, quỷ nhi vẫn luồn lách được mà bám vào thân thương, leo nhanh về phía cậu thanh niên, cắn thật mạnh vào vai cậu khiến máu bắn ra tung tóe.
Theo phản xạ, xoay cây thương bằng tay phải, tay trái rút từ bên hông ra một lá bùa màu vàng, dán thẳng vào trán con quỷ nhi đang cắn chặt vai của mình. Bỗng một tiếng hét đầy đau đớn vang lên, quỷ nhi như bị siêu độ, lá bùa bốc cháy, để lại trên mặt quỷ nhi một vết bỏng to đùng, sần sùi đen nhẻm.
Xót con, dù có là quỷ đi chăng nữa thì tình mẫu tử vẫn là thiêng liêng nhất, giựt con lại bằng dây rốn. Tay bị đứt đã hồi sinh ôm lấy con, tay khác đưa ra, cào liên tiếp vào cậu thanh niên bằng hết tất cả sức mạnh, nữ quỷ như lồng lộn lên mà trả thù kẻ dám làm hại con mình.
Gần như không thể chống đỡ thêm được, cậu thanh niên đã thấm mệt, quyết liều, dùng hết chút sức lực cuối cùng, cậu ta phóng cây trường thương về phía quỹ mẫu. Thương nhanh và mạnh đến nỗi cắm thẳng quỷ mẫu vào thân cây, khiến nó không thể thoát ra trong chốc lát.
Tận dụng thời gian, tay phải rút từ bên hông ra một con dao găm, tay trái cầm một lá bùa, lướt nhẹ lá bùa trên lưỡi dao, bùa cháy, một chút lửa xanh dần xuất hiện, bám lấy luỡi dao.
Lao đến chỗ nữ quỷ đang bị ghim vào cây, cắm thẳng con dao vào ngực trái quỷ mẫu, nó bất ngờ rú lên đầy đau đớn, nơi ngực nó bỗng bốc cháy, để lại một lỗ hổng rướm máu.
Quỷ mẫu đã không còn sức, nó đang chết dần, chết mòn đi, dường như con quỷ được luyện hóa không lâu, nên cậu thanh niên mới có thể dễ dàng chiến thắng.
Rút cây trường thương ra khỏi người nữ quỷ, trượt dài từ thân cây, nó đang ôm chặt lấy con của mình, nhìn cậu thanh niên trước mặt với một ánh mắt đầy sự biết ơn, như là nhờ cậu mà chúng mới có thể siêu thoát vậy.
Chính trong khoảng khắc này, điều khiến chúng tôi bất ngờ hơn cả. Từ lúc nào, con quỷ kia đã bò đến chỗ quỷ mẫu, ôm chặt lấy nó trong sự đau khổ tột cùng.
Tu bi con ti niu…
- Lũ nhóc bọn mày nghĩ rằng có thể thoát khỏi đây sao. – Lão ta hằm hè, đay nghiến cảnh cáo chúng tôi.
Vì quá đau bởi chấn thương do con quỷ gây ra, ngoài việc nhìn lão già trước mặt với ánh mắt đầy căm hận. Tôi chỉ biết nằm đấy ôm vết thương ở hông, không thể mảy may cử động, hay làm thêm bất cứ việc gì khác.
Phía bên cạnh tôi lúc ấy, đám ba người còn lại cũng đang bất động nhìn tôi, trừ Vũ bị thương ra thì Lan và Chi cũng không thể thay đổi được gì ngoài việc sợ hãi cái thứ trước mặt. Chúng tôi của bấy giờ, chỉ biết im lặng, như hồi tưởng lại quá khứ, chúng tôi đang phó mặc cuộc đời mình, đợi chờ cái chết.
- Tao bây giờ sẽ kết liễu tất cả lũ chúng mày, xui cho chúng mày vì đã bao đồng vào chuyện của tao.
Dứt lời, lão thầy pháp xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái, con quỷ như bị kích động mà gầm rú lên. Nháy mắt, nó đã từ sau lưng lão ta đứng trước mặt tôi tự bao giờ, nước dãi từ miệng con quỷ bắn tung tóe vào mặt tôi, nó đang nhe hàm răng đầy tởm lợm như chực gặm nát cái đầu của tôi vậy.
Nhắm chặt mắt phó mặc cho cái chết, tôi đã không còn lấy một chút sức lực nào để phản kháng.
Rầm, một tiếng động vang lên, có thứ gì đó vừa vụt ngang qua mặt tôi, cắm thẳng xuống đất.
Phản xạ khiến tôi mở mắt, trước mặt tôi là cảnh tượng con quỷ đang gào lên trong đau đớn, cánh tay phải nằm trên đất, vương vãi xung quanh là bãi máu màu xanh tanh lòm đầy buồn nôn.
Nơi vật gây ra sát thương cho con quỷ, cắm thẳng xuống đất là một cây trường thương - Một cây tiễn hình thương được tạo nên từ thép nguyên chất, mũi thương sắc bén, cán thương dài cỡ một trượng, được chặm khắc bởi vô vàn ký tự chữ Phạn. Uốn lượn bao quanh phần tiếp giáp giữa cán và mũi thương, là một con rồng đang lấp ló sau ngù thương (những chiếc tua chỉ màu đỏ).
Rất nhanh, từ chỗ bị đứt, những thớ thịt đang dần dần lồi ra, tái tạo lại cho con quỷ kia một cánh tay phải khác. Nhưng nhanh nhẹn không kém, từ trong bóng đêm mịt mù của núi rừng, một người thanh niên từ đâu lao tới, tay phải nắm chặt vào cán thương, rút ra khỏi đất một lực mạnh. Hướng cây thương về phía con quỷ bằng động tác xoay người đầy uyển chuyển, tay trái nắm nhẹ vào thân thương, dùng hết sức mà đâm vào ngực nó.
Mũi thương chạm ngực, cắm sâu vào tim khiến cho máu xanh văng tung tóe, một lần nữa con quỷ lại rú lên đầy đau đớn. Không để nó kịp thời phản xạ, người thanh niên một lần nữa lùi lại, rút cây thương khỏi ngực con quỷ, vung lên rồi hạ xuống liên tiếp hai lần, chém lìa hai cánh tay của nó.
Không còn tay để đối phó với người thanh niên trước mặt, con quỷ quay người lại, nó chực bỏ trốn khỏi nơi này. Dù là quỷ, nhưng dường như nó vẫn cảm nhận được, nó đang phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào.
Xui cho con quỷ, ngay chính khoảnh khắc quay lưng toan bỏ chạy, từ phía sau, mũi thương một lần nữa đâm xuyên qua chân trái nó, đứt lìa. Con quỷ ngã chúi mặt xuống đất, nó không còn cử động được nữa, vết thương từ hai tay và chân đã không thể hồi phục lại.
Định thần nhìn rõ hơn, trên thân thương từ lúc nào đã được dán hai lá bùa, chúng có lẽ là khắc tinh của vật âm. Phần nào lấy lại được hy vọng sống, tôi chực hỏi người thanh niên ấy là ai, tại sao lại giúp đỡ chúng tôi, nhưng vì quá đau nên tôi không thể cất lời.
Đưa tay ra hiệu về phía ba người kia, bảo họ lại gần chỗ tôi, thì thầm vào tai Lan, tôi bảo cô ấy hỏi người thanh niên trước mặt là ai.
- Cho hỏi, anh, anh là ai vậy ạ, tại sao lại giúp chúng tôi. – Lan vẫn đang sợ, cô ấy run rẩy cất lời.
Không trả lời, người thanh niên đó chỉ tay về phía tôi, mỗi vậy, hành động của cậu ta khiến cho bốn người chúng tôi không hiểu gì mà ngây ngốc nhìn nhau.
Bất chợt sắc mặt người thanh niên thay đổi, cậu ta đang đề phòng thứ gì đó, đề phòng lão thầy pháp.
- Lại một đứa nữa, sao hôm nay có nhiều kẻ muốn nhúng mũi vào chuyện của tao như vậy.
Lão thầy pháp bất mãn, hắn không hề sợ hãi khi con quỷ kia bị hạ gục, dường như hắn ta vẫn còn đang giấu một con át chủ bài khác. Bất ngờ, hắn cầm lên một cái hũ nhỏ bằng bàn tay được dắt bên hông. Miệng hắn bắt đầu lẩm bẩm, hình như là chú, không phải tiếng Phạn mà tôi biết, một thứ ngôn ngữ tà dị nào đó.
Dừng nhẩm, lão thầy pháp rạch từ ngón tay cái một đường, máu chảy ra, quỷ dị hơn cả là máu của hắn màu đen. Di trên thân hũ một vài đường nét, vứt thật mạnh về phía người thanh niên, từ nơi hũ vỡ, một bóng đen trồi lên, nó dần thành hình, trước mặt chúng tôi bấy giờ là một nữ quỷ.
Liếc đôi mắt đỏ lòm về phía cậu thanh niên, nữ quỷ bỗng cười lên khanh khách đầy ma mị, vang vọng cả một vùng trời. Thoạt nhìn bộ quần áo dân tộc trên người nữ quỷ, dường như đây lại là một nạn nhân khác của lão thầy pháp trong cái bản làng nhỏ bé này.
Vút…một âm thanh điếc tai vang lên, nháy mắt, nữ quỷ đã ở trước mặt cậu thanh niên tự lúc nào, dơ những móng tay dài ngoằng nhọn hoắt mà cào cấu về phía trước.
Cậu thanh niên lúc này chỉ biết lùi lại tránh đòn, cậu ta như đang tiếp cận chỗ quỷ đực, nơi cây thương cậu ta đang ở.
Ríttt.…tiếng va chạm giữa thương và bộ móng kia vang lên, cậu thanh niên đang đánh bật lại nữ quỷ một cách áp đảo.
Cây trường thương trên tay liên tục được vung lên một cách uyển chuyển, xoay người vào phút chót, cây thương cắm thẳng vào ngực nữ quỷ. Dùng một lực thật mạnh tác động, cậu thanh niên hất văng nữ quỷ kia ra, rê trên mặt đất một đoạn dài.
Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, nhưng không, lão thầy pháp từ trong bóng tối đang nở một nụ cười nham hiểm đầy quen thuộc. Bất giác, hắn ta xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái, miệng lẩm bẩm đọc chú. Đột nhiên, nữ quỷ kia kêu gào lên trong đau đớn, bụng nó đang trương lên như mang bầu.
Kinh dị hơn cả khiến cho Chi và Lan phải hét lên đầy kinh hãi, cái bụng to tướng kia, nó đang nứt đôi, chui ra từ bên trong một con quỷ hài nhi, bé xíu nhưng đầy quỷ dị.
Mắt đỏ lòm như mẹ của nó, người toàn chất dịch nhầy nhụa, nhớp nháp. Như được hồi sinh, quỹ mẫu lúc này đứng bật dậy, bụng nó đang lòi ra nào là ruột gan phèo phổi, trên tay ôm lấy quỷ nhi.
Đến cả tôi chứng kiến cái khung cảnh trước mặt cũng phải chết điếng trong lòng. Bởi lẽ cái thứ kia, cái thứ được coi là gần như âm độc nhất trong nhân gian, "quỷ mẹ con".
" Chúng được sinh ra từ phép thuật tà ác của những dưỡng quỷ sư (kẻ nuôi quỷ). Tra tấn man rợ một người con gái từ độ tuổi hai mươi đến hai lăm đang mang thai, nhốt lại bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều phải trích lấy một ít máu.
Sau bốn chín ngày không được để nạn nhân chết, nếu chết thì phép sẽ không thành, phải mang người con gái đó đem chôn sống, đủ một trăm ngày đào lên đem đi thiêu, đựng tro cốt trong một cái hũ nhỏ. Thời gian nuôi dưỡng càng lâu, quỷ càng mạnh”.
Căm phẫn lão già ác độc kia, tôi nắm chặt bàn tay, tự hận mình không thể giết chết lão ta ngay tức khắc. Không chỉ mình tôi, người thanh niên bí ẩn kia cũng đang lăm lăm ánh mắt đầy hằn học về phía lão.
- Tao thật không ngờ mày lại độc ác đến thế. – Cậu thanh niên bấy giờ mới lên tiếng.
- Tao ác thì sao, những kẻ tà môn như bọn tao cần phải nhìn mặt chúng mày để làm việc à, giết ai, luyện ai, là việc của tao. – Lão ta đang khiêu khích, thách thức lòng kiên nhẫn của đối thủ trước mặt.
Không cần đợi lâu, từ lúc nào, cậu thanh niên đã chém đứt cánh tay ôm con của quỷ mẫu, quỷ nhi bất ngờ rơi xuống, dây rốn giữ nó lại, treo lủng lẳng trước bụng quỷ mẫu.
Điên tiết, quỷ mẫu gầm lên, nó cầm lấy dây rốn, quăng quỷ nhi về phía người thanh niên, dù có dùng thương uyển chuyển đến mức nào, quỷ nhi vẫn luồn lách được mà bám vào thân thương, leo nhanh về phía cậu thanh niên, cắn thật mạnh vào vai cậu khiến máu bắn ra tung tóe.
Theo phản xạ, xoay cây thương bằng tay phải, tay trái rút từ bên hông ra một lá bùa màu vàng, dán thẳng vào trán con quỷ nhi đang cắn chặt vai của mình. Bỗng một tiếng hét đầy đau đớn vang lên, quỷ nhi như bị siêu độ, lá bùa bốc cháy, để lại trên mặt quỷ nhi một vết bỏng to đùng, sần sùi đen nhẻm.
Xót con, dù có là quỷ đi chăng nữa thì tình mẫu tử vẫn là thiêng liêng nhất, giựt con lại bằng dây rốn. Tay bị đứt đã hồi sinh ôm lấy con, tay khác đưa ra, cào liên tiếp vào cậu thanh niên bằng hết tất cả sức mạnh, nữ quỷ như lồng lộn lên mà trả thù kẻ dám làm hại con mình.
Gần như không thể chống đỡ thêm được, cậu thanh niên đã thấm mệt, quyết liều, dùng hết chút sức lực cuối cùng, cậu ta phóng cây trường thương về phía quỹ mẫu. Thương nhanh và mạnh đến nỗi cắm thẳng quỷ mẫu vào thân cây, khiến nó không thể thoát ra trong chốc lát.
Tận dụng thời gian, tay phải rút từ bên hông ra một con dao găm, tay trái cầm một lá bùa, lướt nhẹ lá bùa trên lưỡi dao, bùa cháy, một chút lửa xanh dần xuất hiện, bám lấy luỡi dao.
Lao đến chỗ nữ quỷ đang bị ghim vào cây, cắm thẳng con dao vào ngực trái quỷ mẫu, nó bất ngờ rú lên đầy đau đớn, nơi ngực nó bỗng bốc cháy, để lại một lỗ hổng rướm máu.
Quỷ mẫu đã không còn sức, nó đang chết dần, chết mòn đi, dường như con quỷ được luyện hóa không lâu, nên cậu thanh niên mới có thể dễ dàng chiến thắng.
Rút cây trường thương ra khỏi người nữ quỷ, trượt dài từ thân cây, nó đang ôm chặt lấy con của mình, nhìn cậu thanh niên trước mặt với một ánh mắt đầy sự biết ơn, như là nhờ cậu mà chúng mới có thể siêu thoát vậy.
Chính trong khoảng khắc này, điều khiến chúng tôi bất ngờ hơn cả. Từ lúc nào, con quỷ kia đã bò đến chỗ quỷ mẫu, ôm chặt lấy nó trong sự đau khổ tột cùng.
Tu bi con ti niu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.